Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh

Chương 43: Ép Hỏi

Mặc Mặc Thị Mặc Gia

29/09/2024

Nàng làm việc tốt, cẩu hoàng đế cho nàng hút hai hơi long khí, hút mãi bệnh tình của nàng khỏi hẳn, nàng cuối cùng cũng lật mình làm chủ, một cước đá bay cẩu hoàng đế, đạp trên đầu hắn mà bắt hắn ca khúc "Chinh phục".

Cẩu hoàng đế giận đến điên người, cảm thấy uy nghi của mình bị tổn thương muốn đánh nàng nhưng lại đánh không được. Hắn chỉ có thể giống như con khỉ nhảy lên nhảy xuống, vô cùng buồn bực.

“Ha ha ha... hì hì...”

Người trên giường cười khúc khích, khóe miệng nàng còn lấp lánh một tia sáng đáng nghi.

Giấc mộng thật đẹp, càng cười càng vui, cuối cùng nàng cười đến mức tự mình tỉnh dậy.

Đường Vãn nhìn quanh phòng hơi có chút tiếc nuối.

Thì ra là mộng!

Muốn biến mộng thành sự thật, nàng vẫn còn cần phải nỗ lực nhiều.

“Rồi sẽ có một ngày giấc mơ sẽ thành hiện thực!”

Đường Vãn âm thầm cổ vũ cho bản thân.

Muốn thực hiện giấc mơ tự nhiên không thể chỉ dựa vào việc nằm mơ mà phải dựa vào hành động thực tế, Đường Vãn bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để khéo léo mà vừa lòng đẹp ý Thiên Khải đế, làm thế nào để có thể tiếp cận hắn mà không bị phát giác.

Làm đồ ăn cho hắn ư?

Không được, hoàng đế không dễ dàng gì ăn đồ đến từ nguồn không rõ ràng, huống hồ là đồ do nàng mang tới.

Con đường ẩm thực đành gạt bỏ!

Tặng quà nhỏ như xếp sao giấy?

Không, không! Đó là trò dành cho tiểu cô nương, cẩu hoàng đế loại người ấy chắc chắn không biết thưởng thức, tặng cho hắn chẳng khác gì tặng cho con trâu sắt.

Ôi, đầu óc đau nhức quá!

Ngày nay muốn tặng quà cũng khiến người ta phải đau đầu.

Tặng quà cần phải hiểu rõ sở thích của đối phương, nhưng vấn đề là nàng không biết Thiên Khải đế thích gì,.

Khoan đã... nàng không biết, nhưng có người biết.

---

Thiên Khải Quốc.

Ngoài Tử Thần cung, Đức Phúc sau khi hoàn thành công vụ liền cầm đèn lồng trở về nơi ở của mình, trên đường gặp phải thái giám, cung nữ nào cũng đều cung kính gọi một tiếng "Tổng quản".

“Lão ca, người này là về nghỉ ngơi rồi chăng?”



Trong cung này, dám xưng hô với Đức Phúc như vậy cũng chỉ có vài vị thái giám lớn có danh tiếng mà thôi.

Đức Phúc liếc thấy người đến là Thái giám chưởng sự của Từ Ninh cung - Từ Nhân.

“Thánh thượng thương tiếc ta, biết ta dạo gần đây không khỏe nên cho phép ta về nghỉ ngơi.”

Từ Nhân hiểu rõ Đức Phúc đang khoe khoang liền mỉm cười tâng bốc: “Lão ca làm việc chu toàn, Thánh thượng tâm sáng như gương, đổi lại người khác chắc chắn không có được đãi ngộ này. Cả hoàng cung to lớn như vậy nhưng chỉ có lão ca là được hưởng sự ân sủng như thế thôi.”

Nghe những lời này, lòng Đức Phúc vô cùng hả hê nhưng cũng không quên giữ chừng mực, gương mặt chợt nghiêm lại: “Ngươi nói thế là sai rồi, ta chỉ là một kẻ hầu hạ mà thôi, đó là do Thánh thượng nhân từ, quan tâm đến những kẻ nô tài như chúng ta mà thôi.”

Từ Nhân không ngừng gật đầu, đáp: “Phải, phải, phải!”

Hai người hàn huyên một lúc rồi mỗi người đi một hướng.

Như những tổng quản khác trong cung, Đức Phúc được phân cho một tiểu viện riêng, trong viện còn có cung nữ, thái giám chuyên trách việc chăm sóc sinh hoạt của ông. Những việc lặt vặt trong đời sống hàng ngày đều do bọn họ lo liệu, thời gian của Đức Phúc là dành riêng để hầu hạ Thánh thượng, tuyệt đối không để phí vào những chuyện nhỏ nhặt này.

Theo thường lệ, khi Đức Phúc bước vào cửa, mấy người hầu sẽ tiến lên chào đón, nhưng hôm nay tiểu viện lại vô cùng tĩnh lặng, sự im lặng kỳ lạ này khiến ông cảm thấy lo lắng, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Ngay khi ông định rời khỏi nơi này, một giây sau từ phía sau lưng đột ngột có một luồng điện chạy qua, lập tức toàn thân ông bủn rủn, ngã xuống đất.

Đứng sau lưng ông không ai khác mà chính là Đường Vãn.

Đường Vãn nhìn người đang nằm trên đất, trên mặt hiện lên nét xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tình thế bắt buộc cả thôi.”

Nàng dùng hết sức chín con trâu hai hổ mới có thể kéo Đức Phúc vào trong phòng nhỏ, sau đó dùng dây đã chuẩn bị sẵn mà trói ông ta lại trên ghế. Sau khi xác nhận ông ta không thể nào vùng thoát được, nàng mới đánh thức ông dậy.

Đức Phúc vừa tỉnh dậy liền cảm giác thân thể mình bị trói chặt, toàn thân tê rần, biết rằng mạng mình chỉ còn trong gang tấc. Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy rõ thích khách thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

Chính là nàng!

Nữ yêu tinh này bắt ông ta để làm gì đây?

Nếu như nàng ta muốn lợi dụng ông để đối phó Thánh thượng, ông thà chết cũng không khuất phục.

Đức Phúc trong lòng ngấm ngầm hạ quyết tâm, lấy cái chết để chứng minh lòng trung thành.

Đường Vãn kéo một cái ghế lại ngồi xuống đối diện ông, trên mặt vẫn giữ nụ cười rạng rỡ: “Đức Phúc công công, hôm nay thất lễ rồi, ta có chuyện muốn nhờ ông.”

Đức Phúc: “...”

Đây mà là nhờ vả sao?

Ngươi có phải đã hiểu sai cách nhờ vả người khác rồi hay không?

Trong lòng Đức Phúc thầm oán trách nhưng mặt mày vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

“Ta sẽ tháo miếng vải trong miệng ông ra nhưng ông đừng mong kêu la, mấy cung nữ, thái giám hầu hạ ông ta đã xử lý hết rồi.”



Nghe thấy hai chữ “xử lý”, mày Đức Phúc hơi nhíu lại.

Nhận thấy biểu cảm của ông thay đổi, Đường Vãn vội vàng giải thích: “Ta không giết bọn họ, chỉ đánh ngất đi thôi, giờ họ đang nằm bên phòng kế.”

Đức Phúc trong lòng đã hiểu, xem ra nữ yêu này không có ác ý mà thật sự là đến nhờ mình.

Đường Vãn vẫn quan sát thần sắc của ông, thấy ông ta đã thư giãn hơn, lúc ấy mới tháo miếng vải ra khỏi miệng ông ta.

“Ngươi muốn ta giúp gì?” Đức Phúc điềm nhiên hỏi.

Đường Vãn cười đáp: “Ta biết ngay Đức Phúc công công là người có tâm địa nhân hậu, quả là một người tốt trăm phần trăm.”

Đức Phúc vội ngăn lời nàng: “Đừng đội chụp mũ cho ta, ta chịu không nổi, có chuyện gì thì nói đi.”

Thấy ông đã nói như vậy, Đường Vãn cũng không muốn vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề.

“Ta chỉ muốn biết xem... tên cẩu...” Đường Vãn kịp thời dừng lại, suýt chút nữa lỡ lời: “Vị thánh thượng anh minh thần võ, khí độ phi phàm, phong độ xuất chúng ấy thích gì?”

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Đức Phúc trong lòng cảnh giác.

Sở thích của Thánh thượng không phải là thứ có thể tùy tiện để người ngoài biết.

Những việc liên quan đến Thánh thượng đều là cơ mật, không thể để người có dã tâm nắm được, nếu lỡ để kẻ xấu lợi dụng, hậu quả thật khó lường.

“Ha ha, chỉ là tò mò thôi!” Đường Vãn cười trông rất khả nghi.

Yêu tinh này không phải muốn biết sở thích của Thánh thượng rồi nhân cơ hội xuống tay với ngài ấy đấy chứ?

Nghĩ đến đây, Đức Phúc liền nhìn nàng bằng ánh mắt đầy địch ý: “Nếu ngươi hỏi chuyện này, ta không thể giúp được.”

Đường Vãn đã sớm đoán được điều này, muốn từ người bên cạnh hoàng đế mà dò hỏi sở thích của hắn thì không dễ, nhưng cũng không phải không có cơ hội, chỉ là phải xem cách hỏi của mình ra sao thôi.

Đường Vãn hiểu rõ sự lo lắng của ông liền bình thản nói: “Quả thật Đức Phúc công công trung thành với vua, khiến tiểu nữ vô cùng kính phục.”

“Đừng giở trò ấy với ta.”

Ông ta không ăn cái chiêu này.

“Nếu ngươi muốn từ miệng ta mà hỏi thăm sở thích của Thánh thượng thì ta khuyên ngươi từ bỏ ý định ấy đi, dù có giết ta ta cũng không nói đâu.” Đức Phúc nhắm mắt lại tỏ vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng.

Phải nói rằng, những người hầu hạ cạnh hoàng đế quả là khác biệt, nhìn cái cốt khí của ông ta thực sự đáng khâm phục.

Đường Vãn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Ta nghĩ rằng ngài đã hiểu lầm rồi, người khác dò hỏi sở thích là để hãm hại Thánh thượng nhưng ta thì không phải vậy. Ta chỉ muốn tặng quà cho ngài ấy nhưng lại không biết ngài ấy thích gì nên mới đến hỏi ngài.”

Tặng quà?!!!

Đức Phúc mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, không chắc chắn mà nhìn nàng từ trên xuống dưới, dường như đang xem xét độ tin cậy trong lời nói của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook