Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Chương 17: Hoàng Đế Âm Hiểm
Mặc Mặc Thị Mặc Gia
28/09/2024
Bỗng dưng, một chiếc bút trực tiếp bị ném thẳng vào mặt vị mưu sĩ kia, còn ống đựng bút thì rơi trúng người vị mưu sĩ còn lại, cả hai đều ngẩn ngơ, ngơ ngác nhìn về phía Thọ Vương với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Chưa kịp để hai người phản ứng lại, Thọ Vương đã bước lên phía trước đá văng cả hai xuống đất, rồi cầm lấy vật bên cạnh mà quật mạnh lên người hai kẻ đó, miệng thì không ngừng quát tháo:
"Cơ hội trời ban, ta cho ngươi cơ hội trời ban này!"
Hai vị mưu sĩ hoàn toàn mơ hồ chẳng hiểu nổi tại sao Vương gia lại đột nhiên nổi cơn thịnh nộ như vậy, cả hai bị đánh đến đau đớn nhưng không dám phản kháng, miệng thì không ngừng cầu xin tha mạng.
“Xin đừng đánh nữa, Vương gia xin đừng đánh nữa.”
“Vương gia tha mạng!”
“Vương gia, cầu xin ngài đừng đánh nữa, nếu còn đánh, chúng ta e rằng không toàn mạng được.”
“Vương gia…”
Bất luận hai người có cầu xin thế nào, Lục Cảnh - tức Thọ Vương vẫn không dừng tay, mãi cho đến khi chính mình sức cùng lực kiệt mới ngừng lại ngồi phịch xuống ghế, thở dốc nhìn hai tên dưới đất mặt mày bầm tím, tơi tả nhếch nhác nhưng trong lòng vẫn còn đầy phẫn nộ.
Cả hai muốn khóc, muốn chửi, nhưng người trước mặt là Thọ Vương nên họ nào dám mạo phạm, đành phải nuốt nỗi ấm ức mà nhịn xuống, lệ tuôn không thành lời.
Lục Cảnh lạnh lùng nhìn hai người, thốt:
"Các ngươi có phải cảm thấy rất oan ức? Rất muốn mắng bản vương không?"
“Không dám.”
“Không dám.”
Cả hai vội vàng đồng thanh đáp lại, sợ rằng nếu nói sai một lời sẽ lại bị đánh đến thân tàn ma dại.
Lục Cảnh lạnh giọng cười, cũng chẳng thèm vạch trần suy nghĩ trong lòng bọn họ, chỉ tiếp tục nói:
"Hai tên ngu xuẩn các ngươi định hại chết bản vương à?"
Hai người: "?????"
"Ta hỏi các ngươi, kẻ hành thích là một nữ thích khách, đúng chứ?"
"Đúng vậy." Cả hai gật đầu.
"Nữ thích khách đó, giữa vòng vây của thị vệ hắc giáp bỗng dưng biến mất không dấu vết, đúng chứ?"
"Đúng vậy."
"Đúng thế, theo tin tức đáng tin cậy, quả thật là như vậy." Hai người nghiêm chỉnh gật đầu đáp lại.
"Vậy ta hỏi các ngươi, tin tức này các ngươi từ đâu mà biết?"
"Có… có người tiết lộ cho chúng ta."
Lục Cảnh cười lạnh:
"Ta nói các ngươi ngu mà các ngươi còn không chịu tin, thánh thượng đây rõ ràng là đang thả câu, chỉ chờ xem kẻ nào không biết điều mà mắc bẫy rồi sẽ thu lưới một lượt. Hai tên ngu xuẩn các ngươi lại không nhìn ra được điều đó còn định kéo bản vương xuống theo, nếu ta không đánh các ngươi thì còn đánh ai?"
Thấy hai kẻ kia vẫn chưa tâm phục khẩu phục, Lục Cảnh lạnh lùng phân tích từng chữ từng câu:
"Hắc Giáp vệ là hạng người nào, các ngươi không lẽ không biết ư, thế mà bọn họ lại không bắt được một tiểu nữ thích khách, chẳng phải là trò cười hay sao?
Điều nực cười hơn chính là nữ thích khách đó, lại biến mất giữa không trung ngay trước mặt họ.
Nghe rõ chưa, là biến mất giữa không trung!
Các ngươi cũng tin được điều đó sao?
Điều này rõ ràng là lừa quỷ mà thôi.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ trên đời này vốn dĩ chẳng có nữ thích khách nào cả, hai tên ngu xuẩn các ngươi đến cả chuyện này cũng không nhìn ra, ta còn giữ các ngươi lại làm gì?"
Hai mưu sĩ nghe lời nói, cảm thấy sự tình có phần quái lạ nhưng lại không thể hiểu được một điều khác.
“Vương gia, tuy nói là như vậy nhưng bệ hạ há có thể vì muốn dụ dỗ các ngài ra mà dùng đến chuyện chẳng còn năng lực nam nhân, chuyện này e rằng quá trái với lẽ thường.”
“Phải đấy! Ngài ấy chính là hoàng thượng, dẫu có thế nào, ngài ấy cũng chẳng thể lấy việc tự làm nhục bản thân để làm mồi nhử.”
Đối với nam tử, chuyện chẳng còn năng lực nam nhân là việc liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân.
Ngài ấy là bậc hoàng đế tôn quý mà dùng chuyện này để làm mồi nhử, quả thực chẳng thể tin nổi.
Lục Cảnh cười lạnh liên tiếp: “Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng các ngươi còn chưa hiểu rõ tam ca của ta, vị tam ca của ta từ xưa đến nay không phải loại người dễ đối phó. Chính vì tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn không thể lấy chuyện này ra làm mồi nhử nên mới càng dễ khiến các ngươi tin tưởng hơn.”
“Vị tam ca tốt của ta là một người độc ác, với địch nhân đã ác, với chính mình càng ác hơn, sự xảo trá hiểm độc của hắn chỉ có những người từng trải nghiệm mới hiểu được, trên thế gian này không có việc gì mà hắn không thể làm. Nếu chỉ cần chuyện chẳng còn năng lực nam nhân đã có thể tiêu diệt được những huynh đệ như ta, e rằng hắn sẽ vui mừng không kịp ấy chứ, về phần danh dự, đối với hắn, tất cả chỉ là phù vân.”
Mưu sĩ vẫn chưa tin tưởng, không kìm được mà phản bác: “Bệ hạ nếu đã muốn câu cá, cớ sao lại dùng lời nói như thể tự mình biến mất, chẳng lẽ không sợ tự rước lấy thất bại, chẳng ai tin tưởng ư?”
Lục Cảnh nhìn hai người với ánh mắt của kẻ đang nhìn kẻ ngốc, nói: “Ta chỉ hỏi các ngươi, vừa rồi các ngươi đang làm gì?”
Lời vừa thốt ra, hai vị mưu sĩ trợn mắt đột nhiên tỉnh ngộ.
Vừa nghĩ đến chuyện mình vừa làm, mồ hôi lạnh từ trên trán hai người rơi xuống ròng ròng.
Lục Cảnh tiếp tục nói: “Hai tên ngu xuẩn các ngươi, không nhìn ra rằng hắn đang câu cá, lại còn xúi giục bản vương nhảy vào hố lửa, ta không đánh các ngươi thì đánh ai?”
Hai mưu sĩ cứng họng, cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ.
“Cút! Đừng để ta thấy các ngươi nữa.”
Hai mưu sĩ vội vàng chạy đi, dáng vẻ vô cùng hối hận.
Chờ đến khi hai kẻ ngốc kia rời đi, ngọn lửa giận dữ trên mặt Lục Cảnh tan biến, trên bàn chính là một bức họa, chính là “tuyê truyền nhỏ” của Đường Vãn.
Lục Cảnh nhìn vào bức họa thứ ba, cảnh các đại thần bức vua thoái vị, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, miệng thấp giọng thì thầm: “Gõ núi dọa hổ à!”
Các vương gia khác trong các phủ đều dõi theo người nổi loạn đứng đầu chính là Thọ vương, thấy Thọ vương đuổi đi hai mưu sĩ hầu hết đều hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, ai nấy lại rút đầu về như cũ.
Chuyện về hoàng đế không còn năng lực nam nhân, bọn họ coi như chưa từng nghe thấy gì cả, dù sao cũng là “không tin lời đồn, không truyền bá lời đồn,” hoàng thượng muốn làm gì thì chẳng liên quan đến bọn họ.
Từng người ngoan ngoãn như những con cút.
Tử Thần cung, Ngự thư phòng
Lục Uyên ngồi trên cao nghe xong báo cáo của Ninh Từ Viễn, đôi mày khẽ nhướng lên: “Tất cả đều không có động tĩnh gì sao?”
“Ngoại trừ Thọ vương đuổi hai vị mưu sĩ đi, các vương gia khác đều rất an tĩnh không có động tĩnh gì.”
Lục Uyên khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Thật đáng tiếc.”
Ninh Từ Viễn nghe ba chữ đó, cả người không khỏi run rẩy.
Bệ hạ lại đang câu cá!
Hắn ta không khỏi hoài nghi nữ thích khách kia có lẽ là do bệ hạ sắp đặt nhằm mục đích câu cá, để có lý do chính đáng mà tận diệt những vương gia kia.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ngay cả người hầu cận bên cạnh bệ hạ như hắn ta cũng khó mà phân biệt nổi đâu là thật.
Lục Uyên nhìn tờ giấy trắng như tuyết trong tay, cảm giác mịn màng, mềm mại, ngay cả nước màu trên đó cũng vô cùng tươi sáng, không nói đến nội dung, chỉ xét về bức họa nhân vật mà nói quả thật sống động như thật, vài nét bút đơn giản mà khắc họa được thần thái nhân vật.
“Điều tra rõ thân phận của nữ thích khách kia.”
Đức Phúc từ trong tay Lục Uyên cầm lấy bức tranh liên hoàn giao cho Ninh Từ Viễn.
Bức tranh này chính là manh mối duy nhất mà bọn họ nắm giữ.
Từ nguồn gốc của màu sắc và giấy, đều là những hướng điều tra mà họ có thể theo đuổi.
“Nô tài tuân lệnh.”
Ninh Từ Viễn nhận lệnh, nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng.
“Ngươi đã từng thấy loại giấy trắng mịn này chưa?”
Đức Phúc nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Nô tài cả đời ở trong hoàng cung chưa từng thấy loại giấy tuyên nào như vậy, e rằng là vật mới lạ từ bên ngoài vừa được đưa vào.”
Trong khi người khác còn đang suy nghĩ về chuyện “hoàng đế không còn năng lực nam nhân” hay về những chi tiết trong bức họa, Lục Uyên hoàn toàn phớt lờ nội dung trên đó mà chú ý nhiều hơn đến tờ giấy.
Ngón tay rõ nét của Lục Uyên nhẹ nhàng lướt qua tờ giấy trắng như tuyết: “Đây là một món đồ tốt.”
Chưa kịp để hai người phản ứng lại, Thọ Vương đã bước lên phía trước đá văng cả hai xuống đất, rồi cầm lấy vật bên cạnh mà quật mạnh lên người hai kẻ đó, miệng thì không ngừng quát tháo:
"Cơ hội trời ban, ta cho ngươi cơ hội trời ban này!"
Hai vị mưu sĩ hoàn toàn mơ hồ chẳng hiểu nổi tại sao Vương gia lại đột nhiên nổi cơn thịnh nộ như vậy, cả hai bị đánh đến đau đớn nhưng không dám phản kháng, miệng thì không ngừng cầu xin tha mạng.
“Xin đừng đánh nữa, Vương gia xin đừng đánh nữa.”
“Vương gia tha mạng!”
“Vương gia, cầu xin ngài đừng đánh nữa, nếu còn đánh, chúng ta e rằng không toàn mạng được.”
“Vương gia…”
Bất luận hai người có cầu xin thế nào, Lục Cảnh - tức Thọ Vương vẫn không dừng tay, mãi cho đến khi chính mình sức cùng lực kiệt mới ngừng lại ngồi phịch xuống ghế, thở dốc nhìn hai tên dưới đất mặt mày bầm tím, tơi tả nhếch nhác nhưng trong lòng vẫn còn đầy phẫn nộ.
Cả hai muốn khóc, muốn chửi, nhưng người trước mặt là Thọ Vương nên họ nào dám mạo phạm, đành phải nuốt nỗi ấm ức mà nhịn xuống, lệ tuôn không thành lời.
Lục Cảnh lạnh lùng nhìn hai người, thốt:
"Các ngươi có phải cảm thấy rất oan ức? Rất muốn mắng bản vương không?"
“Không dám.”
“Không dám.”
Cả hai vội vàng đồng thanh đáp lại, sợ rằng nếu nói sai một lời sẽ lại bị đánh đến thân tàn ma dại.
Lục Cảnh lạnh giọng cười, cũng chẳng thèm vạch trần suy nghĩ trong lòng bọn họ, chỉ tiếp tục nói:
"Hai tên ngu xuẩn các ngươi định hại chết bản vương à?"
Hai người: "?????"
"Ta hỏi các ngươi, kẻ hành thích là một nữ thích khách, đúng chứ?"
"Đúng vậy." Cả hai gật đầu.
"Nữ thích khách đó, giữa vòng vây của thị vệ hắc giáp bỗng dưng biến mất không dấu vết, đúng chứ?"
"Đúng vậy."
"Đúng thế, theo tin tức đáng tin cậy, quả thật là như vậy." Hai người nghiêm chỉnh gật đầu đáp lại.
"Vậy ta hỏi các ngươi, tin tức này các ngươi từ đâu mà biết?"
"Có… có người tiết lộ cho chúng ta."
Lục Cảnh cười lạnh:
"Ta nói các ngươi ngu mà các ngươi còn không chịu tin, thánh thượng đây rõ ràng là đang thả câu, chỉ chờ xem kẻ nào không biết điều mà mắc bẫy rồi sẽ thu lưới một lượt. Hai tên ngu xuẩn các ngươi lại không nhìn ra được điều đó còn định kéo bản vương xuống theo, nếu ta không đánh các ngươi thì còn đánh ai?"
Thấy hai kẻ kia vẫn chưa tâm phục khẩu phục, Lục Cảnh lạnh lùng phân tích từng chữ từng câu:
"Hắc Giáp vệ là hạng người nào, các ngươi không lẽ không biết ư, thế mà bọn họ lại không bắt được một tiểu nữ thích khách, chẳng phải là trò cười hay sao?
Điều nực cười hơn chính là nữ thích khách đó, lại biến mất giữa không trung ngay trước mặt họ.
Nghe rõ chưa, là biến mất giữa không trung!
Các ngươi cũng tin được điều đó sao?
Điều này rõ ràng là lừa quỷ mà thôi.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ trên đời này vốn dĩ chẳng có nữ thích khách nào cả, hai tên ngu xuẩn các ngươi đến cả chuyện này cũng không nhìn ra, ta còn giữ các ngươi lại làm gì?"
Hai mưu sĩ nghe lời nói, cảm thấy sự tình có phần quái lạ nhưng lại không thể hiểu được một điều khác.
“Vương gia, tuy nói là như vậy nhưng bệ hạ há có thể vì muốn dụ dỗ các ngài ra mà dùng đến chuyện chẳng còn năng lực nam nhân, chuyện này e rằng quá trái với lẽ thường.”
“Phải đấy! Ngài ấy chính là hoàng thượng, dẫu có thế nào, ngài ấy cũng chẳng thể lấy việc tự làm nhục bản thân để làm mồi nhử.”
Đối với nam tử, chuyện chẳng còn năng lực nam nhân là việc liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân.
Ngài ấy là bậc hoàng đế tôn quý mà dùng chuyện này để làm mồi nhử, quả thực chẳng thể tin nổi.
Lục Cảnh cười lạnh liên tiếp: “Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng các ngươi còn chưa hiểu rõ tam ca của ta, vị tam ca của ta từ xưa đến nay không phải loại người dễ đối phó. Chính vì tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn không thể lấy chuyện này ra làm mồi nhử nên mới càng dễ khiến các ngươi tin tưởng hơn.”
“Vị tam ca tốt của ta là một người độc ác, với địch nhân đã ác, với chính mình càng ác hơn, sự xảo trá hiểm độc của hắn chỉ có những người từng trải nghiệm mới hiểu được, trên thế gian này không có việc gì mà hắn không thể làm. Nếu chỉ cần chuyện chẳng còn năng lực nam nhân đã có thể tiêu diệt được những huynh đệ như ta, e rằng hắn sẽ vui mừng không kịp ấy chứ, về phần danh dự, đối với hắn, tất cả chỉ là phù vân.”
Mưu sĩ vẫn chưa tin tưởng, không kìm được mà phản bác: “Bệ hạ nếu đã muốn câu cá, cớ sao lại dùng lời nói như thể tự mình biến mất, chẳng lẽ không sợ tự rước lấy thất bại, chẳng ai tin tưởng ư?”
Lục Cảnh nhìn hai người với ánh mắt của kẻ đang nhìn kẻ ngốc, nói: “Ta chỉ hỏi các ngươi, vừa rồi các ngươi đang làm gì?”
Lời vừa thốt ra, hai vị mưu sĩ trợn mắt đột nhiên tỉnh ngộ.
Vừa nghĩ đến chuyện mình vừa làm, mồ hôi lạnh từ trên trán hai người rơi xuống ròng ròng.
Lục Cảnh tiếp tục nói: “Hai tên ngu xuẩn các ngươi, không nhìn ra rằng hắn đang câu cá, lại còn xúi giục bản vương nhảy vào hố lửa, ta không đánh các ngươi thì đánh ai?”
Hai mưu sĩ cứng họng, cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ.
“Cút! Đừng để ta thấy các ngươi nữa.”
Hai mưu sĩ vội vàng chạy đi, dáng vẻ vô cùng hối hận.
Chờ đến khi hai kẻ ngốc kia rời đi, ngọn lửa giận dữ trên mặt Lục Cảnh tan biến, trên bàn chính là một bức họa, chính là “tuyê truyền nhỏ” của Đường Vãn.
Lục Cảnh nhìn vào bức họa thứ ba, cảnh các đại thần bức vua thoái vị, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, miệng thấp giọng thì thầm: “Gõ núi dọa hổ à!”
Các vương gia khác trong các phủ đều dõi theo người nổi loạn đứng đầu chính là Thọ vương, thấy Thọ vương đuổi đi hai mưu sĩ hầu hết đều hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, ai nấy lại rút đầu về như cũ.
Chuyện về hoàng đế không còn năng lực nam nhân, bọn họ coi như chưa từng nghe thấy gì cả, dù sao cũng là “không tin lời đồn, không truyền bá lời đồn,” hoàng thượng muốn làm gì thì chẳng liên quan đến bọn họ.
Từng người ngoan ngoãn như những con cút.
Tử Thần cung, Ngự thư phòng
Lục Uyên ngồi trên cao nghe xong báo cáo của Ninh Từ Viễn, đôi mày khẽ nhướng lên: “Tất cả đều không có động tĩnh gì sao?”
“Ngoại trừ Thọ vương đuổi hai vị mưu sĩ đi, các vương gia khác đều rất an tĩnh không có động tĩnh gì.”
Lục Uyên khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Thật đáng tiếc.”
Ninh Từ Viễn nghe ba chữ đó, cả người không khỏi run rẩy.
Bệ hạ lại đang câu cá!
Hắn ta không khỏi hoài nghi nữ thích khách kia có lẽ là do bệ hạ sắp đặt nhằm mục đích câu cá, để có lý do chính đáng mà tận diệt những vương gia kia.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ngay cả người hầu cận bên cạnh bệ hạ như hắn ta cũng khó mà phân biệt nổi đâu là thật.
Lục Uyên nhìn tờ giấy trắng như tuyết trong tay, cảm giác mịn màng, mềm mại, ngay cả nước màu trên đó cũng vô cùng tươi sáng, không nói đến nội dung, chỉ xét về bức họa nhân vật mà nói quả thật sống động như thật, vài nét bút đơn giản mà khắc họa được thần thái nhân vật.
“Điều tra rõ thân phận của nữ thích khách kia.”
Đức Phúc từ trong tay Lục Uyên cầm lấy bức tranh liên hoàn giao cho Ninh Từ Viễn.
Bức tranh này chính là manh mối duy nhất mà bọn họ nắm giữ.
Từ nguồn gốc của màu sắc và giấy, đều là những hướng điều tra mà họ có thể theo đuổi.
“Nô tài tuân lệnh.”
Ninh Từ Viễn nhận lệnh, nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng.
“Ngươi đã từng thấy loại giấy trắng mịn này chưa?”
Đức Phúc nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Nô tài cả đời ở trong hoàng cung chưa từng thấy loại giấy tuyên nào như vậy, e rằng là vật mới lạ từ bên ngoài vừa được đưa vào.”
Trong khi người khác còn đang suy nghĩ về chuyện “hoàng đế không còn năng lực nam nhân” hay về những chi tiết trong bức họa, Lục Uyên hoàn toàn phớt lờ nội dung trên đó mà chú ý nhiều hơn đến tờ giấy.
Ngón tay rõ nét của Lục Uyên nhẹ nhàng lướt qua tờ giấy trắng như tuyết: “Đây là một món đồ tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.