Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Chương 39: Thư Tình Dầu Mỡ
Mặc Mặc Thị Mặc Gia
29/09/2024
Nếu lần này kết quả xét nghiệm là tốt thì điều đó có nghĩa rằng giải dược của ta chính là long khí của cẩu hoàng đế.
Lâm Quyến thấy nàng có vẻ hứng khởi, lập tức đáp: “Được.”
Ngay trong ngày hôm đó, dưới sự đồng hành của Lâm Quyến, nàng tiến hành kiểm tra tất cả các hạng mục.
Hai ngày sau, Lâm Quyến cầm được kết quả xét nghiệm trong tay với nét mặt đầy vui mừng.
“Tiểu Vãn, kết quả khá tốt.”
Nàng cầm lấy kết quả từ tay anh ta xem xét kỹ lưỡng, xác nhận không sai, bệnh tình thực sự đã được khống chế.
Đường Vãn không biết nên vui hay nên buồn.
Lâm Quyến chú ý đến biểu cảm của nàng liền hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?”
Rõ ràng đây là việc đáng vui mừng, cớ sao nàng lại tỏ ra bối rối như vậy.
Đường Vãn lắc đầu: “Không có vấn đề gì.”
Không có vấn đề, đó là điều không thể nào.
Không những có vấn đề mà vấn đề này còn vô cùng nghiêm trọng.
Nàng phải dựa vào long khí của cẩu hoàng đế để duy trì sinh mệnh, đây chính là vấn đề lớn nhất.
┭┮﹏┭┮
Vài ngày trước nàng vừa tung đầy đường những bức ảnh khỏa thân của cẩu hoàng đế, ngay sau đó lại phải đối mặt với việc dựa vào hắn để sống sót, chẳng phải là trò đùa sao?
Nghĩ đến những gì mình đã làm trước đây, từ việc bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của hắn, trước mặt văn võ bá quan lại nói hắn bất lực, còn ném lên đầu hắn những cái pín hổ giả, pín bò giả, pín dê giả, rồi lại chụp ảnh khỏa thân của hắn.
Đường Vãn che mặt, sớm biết có ngày này, trước đây hẳn nên nhẫn nhịn đừng có nghịch ngợm như vậy.
Nhìn nàng lúc thì bối rối, lúc thì hối hận, khi thì cau mày, khi thì cười khổ, Lâm Quyến làm sao có thể tin rằng không có chuyện gì.
“Tiểu Vãn, có chuyện gì thì em nhất định phải nói ra, việc này có thể liên quan chặt chẽ đến bệnh tình của em, nhất định không được giấu diếm đâu đấy.” Lâm Quyến nhắc nhở.
“Em biết rồi.” Đường Vãn muốn nói nhưng không thể nói: “Anh Lâm Quyến, em còn một chút việc nên về trước đây, khi nào rảnh chúng ta lại ăn cơm cùng nhau.”
Lâm Quyến đưa mắt tiễn nàng rời đi, đôi mày khẽ nhíu lại.
Nàng đã giữ lại điều gì đó cho riêng mình.
Trên đường về, Đường Vãn cau mày chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi.
Phải làm sao đây?!
Hiện tại nàng nên làm thế nào đây?!
Một bên là cẩu hoàng đế kết oán, một bên là mạng sống của chính mình, hai bên nặng nhẹ rõ ràng như ban ngày.
Tưởng rằng hai người từ đây chấm dứt, ai ngờ còn có cái gọi là “duyên phận” như thế này!
Nghiệt duyên!
Đúng là nghiệt duyên không hơn không kém!
"Hầy, tất cả là mệnh mà!" Đường Vãn thở dài một hơi, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập u sầu.
Nàng giờ phải nghĩ ra một cách làm sao để có thể quang minh chính đại “hưởng long khí” mà không để hắn phát hiện ra, nếu để hắn biết được nàng phải phụ thuộc vào hắn thì không biết hắn sẽ hành hạ nàng thế nào đâu.
Vậy nên nàng phải suy nghĩ thật kỹ, tìm ra một cách hợp tình hợp lý.
Vừa không khiến ai nghi ngờ, lại có thể đường đường chính chính mà tiếp cận.
Trong đầu Đường Vãn bỗng hiện lên gương mặt yêu nghiệt gần như hoàn mỹ của cẩu hoàng đế, tâm trí nàng liền lóe lên một ý tưởng.
Có quyền có thế lại thêm dung mạo tuấn mỹ, thử hỏi nữ nhân nào không say mê cho được?
Có lẽ đây chính là điểm đột phá!
Nàng có thể làm như thế này, thế này, rồi như thế kia, thế kia, cuối cùng sẽ trở thành... thứ mà nàng muốn đạt được.
Trong lòng đã có tính toán rõ ràng, nàng liền lấy giấy bút ra bắt đầu viết bản kế hoạch "như thế này, thế này" và "như thế kia, thế kia" để lợi dụng long khí.
Nửa canh giờ sau, một bức thư "đe dọa" vô cùng độc đáo với hương vị khác lạ được viết xong.
Đường Vãn hài lòng nhìn bức thư, nội dung vừa thể hiện được lập trường của mình lại vừa che giấu được mục đích thực sự, vô cùng khó hiểu.
Ví như đoạn mở đầu này.
“Cẩu hoàng đế! Ngươi có phải lại hạ độc ta không?”
Mở đầu với khí thế lấn át, chiếm thế chủ động thể hiện sự "ngu ngốc" mà không tự biết của mình.
Xem tiếp đoạn giữa chắc chắn là điểm nhấn của toàn bộ bức thư, màn khói mù lớn nhất.
“Vì sao ta nhắm mắt lại trong đầu toàn là hình bóng của ngươi? Lúc ta dùng bữa, ngươi lại hiện lên, khi ta tản bộ, ngươi cũng có mặt, sau khi ta ngủ, ngươi lại chạy vào giấc mơ của ta, có phải ngươi đã hạ cổ ta hay là dùng thuật gì lên ta không.
Ngươi đúng là tiểu nhân hèn hạ! Ngươi có tin ta sẽ gửi ảnh khỏa thân của ngươi đến nước láng giềng không.”
Xấu hổ không đáng sợ, đáng sợ là hiệu quả không lớn.
Thiên Khải Quốc so với sự cởi mở của thời hiện đại vẫn còn tương đối kín đáo, nếu không nói thẳng ra, lỡ như cẩu hoàng đế không hiểu chẳng phải uổng phí sao.
Cho nên, nội dung có xấu hổ hay không nàng không quan tâm, chỉ cần đạt được mục đích là chân lý.
Đằng sau những lời tỏ tình vụng về và ngượng ngùng đầy dầu mỡ, nàng đã che giấu được chân tướng về việc hấp thụ long khí, khiến cẩu hoàng đế ngộ nhận rằng nàng đã vô tình yêu hắn mà không hay biết.
Như vậy, nàng sẽ có lý do để tiếp tục dây dưa với hắn.
Xem thêm câu kết này nữa nàu.
“Cẩu hoàng đế, mau giải cổ cho ta, nếu không hậu quả ngươi tự gánh!”
Câu này là một màn dọn đường hợp lý cho lần xuất hiện kế tiếp, quả là hoàn mỹ.
Đường Vãn càng nhìn càng thích, càng nhìn càng hài lòng.
"Ha ha ha, ta đúng là một thiên tài nhỏ không tầm thường!"
Còn việc cẩu hoàng đế có tin hay không, Đường Vãn không bận tâm.
Nàng chỉ cần một lý do hợp tình hợp lý, cũng chỉ có vậy thôi.
Vào canh ba, Đường Vãn lén lút bay đến ngự thư phòng, trong bóng tối của ngự thư phòng, tất cả đều tĩnh mịch, qua ánh trăng có thể thấy được đám thị vệ giáp đen tuần tra qua lại bên ngoài.
Đường Vãn không dám bật đèn pin sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của thị vệ ngoài kia, dựa vào ký ức, nàng đi đến bàn đặt bức thư ở chính giữa, dùng cục đá chặn giấy đè lại để khỏi bay mất.
Sau khi xong xuôi mọi thứ, Đường Vãn lặng lẽ rời đi.
Điều nàng không ngờ tới là trong bóng tối có một đôi mắt đang dõi theo từng hành động của nàng, khi bóng hình nàng biến mất, ngự thư phòng liền sáng đèn.
Lục Uyên trong trang phục áo ngủ đứng trước bàn, cầm lấy bức thư.
Lục Uyên hiếm khi cau mày, biểu cảm có phần bối rối.
Hắn xem từ đầu đến cuối một lần, nội dung vẫn là nội dung ấy.
Hắn lại xem từ phải sang trái, rồi từ trái sang phải, nội dung vẫn không thay đổi.
Hắn lại nghiêng mắt đọc qua một lần nữa, nội dung vẫn không khác gì, không có thi từ ẩn dấu, cũng chẳng có ý nghĩa bí mật nào cả.
Lục Uyên chống tay lên trán xoa xoa giữa đôi mày rồi định thần lại nhìn, nội dung vẫn không đổi.
Đây không phải là ảo giác của hắn.
Nữ nhân đó thực sự thích hắn ư?!!!
Lục Uyên đầy đầu nghi hoặc, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Cảm giác này giống như một kẻ hằng ngày muốn giết ngươi bỗng nhiên chạy tới nói rằng hắn đã hết thuốc chữa mà phải lòng ngươi.
Thật là trò cười cho thiên hạ, cực kỳ nực cười và hoang đường!
Không thể không nói, màn diễn của Đường Vãn đã khiến Lục Uyên choáng váng, dù hắn thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng có chút không nắm rõ nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Lâm Quyến thấy nàng có vẻ hứng khởi, lập tức đáp: “Được.”
Ngay trong ngày hôm đó, dưới sự đồng hành của Lâm Quyến, nàng tiến hành kiểm tra tất cả các hạng mục.
Hai ngày sau, Lâm Quyến cầm được kết quả xét nghiệm trong tay với nét mặt đầy vui mừng.
“Tiểu Vãn, kết quả khá tốt.”
Nàng cầm lấy kết quả từ tay anh ta xem xét kỹ lưỡng, xác nhận không sai, bệnh tình thực sự đã được khống chế.
Đường Vãn không biết nên vui hay nên buồn.
Lâm Quyến chú ý đến biểu cảm của nàng liền hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?”
Rõ ràng đây là việc đáng vui mừng, cớ sao nàng lại tỏ ra bối rối như vậy.
Đường Vãn lắc đầu: “Không có vấn đề gì.”
Không có vấn đề, đó là điều không thể nào.
Không những có vấn đề mà vấn đề này còn vô cùng nghiêm trọng.
Nàng phải dựa vào long khí của cẩu hoàng đế để duy trì sinh mệnh, đây chính là vấn đề lớn nhất.
┭┮﹏┭┮
Vài ngày trước nàng vừa tung đầy đường những bức ảnh khỏa thân của cẩu hoàng đế, ngay sau đó lại phải đối mặt với việc dựa vào hắn để sống sót, chẳng phải là trò đùa sao?
Nghĩ đến những gì mình đã làm trước đây, từ việc bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của hắn, trước mặt văn võ bá quan lại nói hắn bất lực, còn ném lên đầu hắn những cái pín hổ giả, pín bò giả, pín dê giả, rồi lại chụp ảnh khỏa thân của hắn.
Đường Vãn che mặt, sớm biết có ngày này, trước đây hẳn nên nhẫn nhịn đừng có nghịch ngợm như vậy.
Nhìn nàng lúc thì bối rối, lúc thì hối hận, khi thì cau mày, khi thì cười khổ, Lâm Quyến làm sao có thể tin rằng không có chuyện gì.
“Tiểu Vãn, có chuyện gì thì em nhất định phải nói ra, việc này có thể liên quan chặt chẽ đến bệnh tình của em, nhất định không được giấu diếm đâu đấy.” Lâm Quyến nhắc nhở.
“Em biết rồi.” Đường Vãn muốn nói nhưng không thể nói: “Anh Lâm Quyến, em còn một chút việc nên về trước đây, khi nào rảnh chúng ta lại ăn cơm cùng nhau.”
Lâm Quyến đưa mắt tiễn nàng rời đi, đôi mày khẽ nhíu lại.
Nàng đã giữ lại điều gì đó cho riêng mình.
Trên đường về, Đường Vãn cau mày chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi.
Phải làm sao đây?!
Hiện tại nàng nên làm thế nào đây?!
Một bên là cẩu hoàng đế kết oán, một bên là mạng sống của chính mình, hai bên nặng nhẹ rõ ràng như ban ngày.
Tưởng rằng hai người từ đây chấm dứt, ai ngờ còn có cái gọi là “duyên phận” như thế này!
Nghiệt duyên!
Đúng là nghiệt duyên không hơn không kém!
"Hầy, tất cả là mệnh mà!" Đường Vãn thở dài một hơi, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập u sầu.
Nàng giờ phải nghĩ ra một cách làm sao để có thể quang minh chính đại “hưởng long khí” mà không để hắn phát hiện ra, nếu để hắn biết được nàng phải phụ thuộc vào hắn thì không biết hắn sẽ hành hạ nàng thế nào đâu.
Vậy nên nàng phải suy nghĩ thật kỹ, tìm ra một cách hợp tình hợp lý.
Vừa không khiến ai nghi ngờ, lại có thể đường đường chính chính mà tiếp cận.
Trong đầu Đường Vãn bỗng hiện lên gương mặt yêu nghiệt gần như hoàn mỹ của cẩu hoàng đế, tâm trí nàng liền lóe lên một ý tưởng.
Có quyền có thế lại thêm dung mạo tuấn mỹ, thử hỏi nữ nhân nào không say mê cho được?
Có lẽ đây chính là điểm đột phá!
Nàng có thể làm như thế này, thế này, rồi như thế kia, thế kia, cuối cùng sẽ trở thành... thứ mà nàng muốn đạt được.
Trong lòng đã có tính toán rõ ràng, nàng liền lấy giấy bút ra bắt đầu viết bản kế hoạch "như thế này, thế này" và "như thế kia, thế kia" để lợi dụng long khí.
Nửa canh giờ sau, một bức thư "đe dọa" vô cùng độc đáo với hương vị khác lạ được viết xong.
Đường Vãn hài lòng nhìn bức thư, nội dung vừa thể hiện được lập trường của mình lại vừa che giấu được mục đích thực sự, vô cùng khó hiểu.
Ví như đoạn mở đầu này.
“Cẩu hoàng đế! Ngươi có phải lại hạ độc ta không?”
Mở đầu với khí thế lấn át, chiếm thế chủ động thể hiện sự "ngu ngốc" mà không tự biết của mình.
Xem tiếp đoạn giữa chắc chắn là điểm nhấn của toàn bộ bức thư, màn khói mù lớn nhất.
“Vì sao ta nhắm mắt lại trong đầu toàn là hình bóng của ngươi? Lúc ta dùng bữa, ngươi lại hiện lên, khi ta tản bộ, ngươi cũng có mặt, sau khi ta ngủ, ngươi lại chạy vào giấc mơ của ta, có phải ngươi đã hạ cổ ta hay là dùng thuật gì lên ta không.
Ngươi đúng là tiểu nhân hèn hạ! Ngươi có tin ta sẽ gửi ảnh khỏa thân của ngươi đến nước láng giềng không.”
Xấu hổ không đáng sợ, đáng sợ là hiệu quả không lớn.
Thiên Khải Quốc so với sự cởi mở của thời hiện đại vẫn còn tương đối kín đáo, nếu không nói thẳng ra, lỡ như cẩu hoàng đế không hiểu chẳng phải uổng phí sao.
Cho nên, nội dung có xấu hổ hay không nàng không quan tâm, chỉ cần đạt được mục đích là chân lý.
Đằng sau những lời tỏ tình vụng về và ngượng ngùng đầy dầu mỡ, nàng đã che giấu được chân tướng về việc hấp thụ long khí, khiến cẩu hoàng đế ngộ nhận rằng nàng đã vô tình yêu hắn mà không hay biết.
Như vậy, nàng sẽ có lý do để tiếp tục dây dưa với hắn.
Xem thêm câu kết này nữa nàu.
“Cẩu hoàng đế, mau giải cổ cho ta, nếu không hậu quả ngươi tự gánh!”
Câu này là một màn dọn đường hợp lý cho lần xuất hiện kế tiếp, quả là hoàn mỹ.
Đường Vãn càng nhìn càng thích, càng nhìn càng hài lòng.
"Ha ha ha, ta đúng là một thiên tài nhỏ không tầm thường!"
Còn việc cẩu hoàng đế có tin hay không, Đường Vãn không bận tâm.
Nàng chỉ cần một lý do hợp tình hợp lý, cũng chỉ có vậy thôi.
Vào canh ba, Đường Vãn lén lút bay đến ngự thư phòng, trong bóng tối của ngự thư phòng, tất cả đều tĩnh mịch, qua ánh trăng có thể thấy được đám thị vệ giáp đen tuần tra qua lại bên ngoài.
Đường Vãn không dám bật đèn pin sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của thị vệ ngoài kia, dựa vào ký ức, nàng đi đến bàn đặt bức thư ở chính giữa, dùng cục đá chặn giấy đè lại để khỏi bay mất.
Sau khi xong xuôi mọi thứ, Đường Vãn lặng lẽ rời đi.
Điều nàng không ngờ tới là trong bóng tối có một đôi mắt đang dõi theo từng hành động của nàng, khi bóng hình nàng biến mất, ngự thư phòng liền sáng đèn.
Lục Uyên trong trang phục áo ngủ đứng trước bàn, cầm lấy bức thư.
Lục Uyên hiếm khi cau mày, biểu cảm có phần bối rối.
Hắn xem từ đầu đến cuối một lần, nội dung vẫn là nội dung ấy.
Hắn lại xem từ phải sang trái, rồi từ trái sang phải, nội dung vẫn không thay đổi.
Hắn lại nghiêng mắt đọc qua một lần nữa, nội dung vẫn không khác gì, không có thi từ ẩn dấu, cũng chẳng có ý nghĩa bí mật nào cả.
Lục Uyên chống tay lên trán xoa xoa giữa đôi mày rồi định thần lại nhìn, nội dung vẫn không đổi.
Đây không phải là ảo giác của hắn.
Nữ nhân đó thực sự thích hắn ư?!!!
Lục Uyên đầy đầu nghi hoặc, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Cảm giác này giống như một kẻ hằng ngày muốn giết ngươi bỗng nhiên chạy tới nói rằng hắn đã hết thuốc chữa mà phải lòng ngươi.
Thật là trò cười cho thiên hạ, cực kỳ nực cười và hoang đường!
Không thể không nói, màn diễn của Đường Vãn đã khiến Lục Uyên choáng váng, dù hắn thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng có chút không nắm rõ nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.