Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Chương 22: Vượng Tài Phát Điên
Mặc Mặc Thị Mặc Gia
28/09/2024
Đường Vãn lạnh lùng quan sát nam tử đang tự mình thưởng rượu trong đình, kẻ mà trong lòng nàng thầm mắng là âm hiểm.
Ngươi cứ từ từ mà đợi ở đó đi!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Đường Vãn đã trở lại thời hiện đại.
---
Trong đình giữa hồ, Lục Uyên vẫn điềm nhiên không nóng nảy, kiên nhẫn chờ đợi, một thợ săn giỏi bao giờ cũng không thiếu kiên nhẫn.
Bên ngoài Ngự Hoa Viên, một đoàn người đang chậm rãi tiến đến.
“Ngươi đã dò hỏi kỹ càng chưa? Thật sự là thánh thượng đang ở Hồ Đại Minh sao?” Liễu Như My không nhịn được mà truy vấn thêm một lần nữa.
Thu Nguyệt mỉm cười đáp: “Nương nương, nô tì dò hỏi vô cùng chính xác, thánh thượng hiện đang ngự tại đình giữa hồ để thưởng nguyệt.”
Liễu Như My nghiêng đầu nhìn về phía Thu Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Thu Vũ, ngươi nhìn bộ y phục này của ta xem có gì không ổn chăng?”
Thu Vũ cười tươi đáp lời: “Nương nương, hôm nay người đẹp mê hồn, đến nỗi nô tì còn phải động lòng nữa mà.”
Liễu Như My nghe vậy mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn người khi đến cửa Ngự Hoa Viên lập tức bị những Hắc Giáp Thị Vệ đang mai phục trong bóng tối ngăn lại.
“Hồi cung đi, Liễu Thái Phi.” Một Hắc Giáp Thị Vệ không chút biểu cảm mà nói.
Liễu Như My chau mày, không phải vì bị chặn lại mà vì cách xưng hô "Liễu Thái Phi", danh xưng mà nàng ta ghét cay ghét đắng nhưng lúc này nàng ta lại không thể phát tác.
Việc có Hắc Giáp Thị Vệ đứng canh tại đây chính là minh chứng rằng thánh thượng quả thật đang ở đình giữa hồ, tin tức là không sai.
Liễu Như My lấy lại tinh thần, nhỏ nhẹ nói: “Bổn cung muốn ra hồ để thưởng nguyệt.”
“Hồi cung đi, Liễu Thái Phi,” Hắc Giáp Thị Vệ vẫn lạnh lùng lặp lại.
“Lớn mật! Dám ăn nói với nương nương như vậy sao?” Thu Nguyệt giận dữ quát lên.
Thế nhưng Hắc Giáp Thị Vệ vẫn không mảy may động tâm, mắt không liếc ngang dọc, chẳng hề lo sợ sẽ đắc tội với ai. Bởi lẽ bọn họ thuộc Cấm vệ quân tinh nhuệ nhất, chỉ nghe lệnh từ đế vương, hoàn toàn có thể phớt lờ mọi mệnh lệnh khác.
Liễu Như My bèn trừng mắt nhìn Thu Nguyệt mà quát: “Thu Nguyệt, im lặng.”
Thu Nguyệt đành ngậm miệng lại.
Liễu Như My mỉm cười nhìn hai tên Hắc Giáp Thị Vệ, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, ngữ điệu ôn hòa: “Thánh thượng có phải đang ngự trong Ngự Hoa Viên không? Các ngươi chớ lo, ta chỉ muốn ở bên ngoài thưởng nguyệt một lát, tuyệt đối sẽ không tiến vào sâu hơn, cũng sẽ không quấy rầy thánh thượng.”
Tại bờ hồ, nơi gần đình giữa hồ, Đức Phúc cùng mấy tên thái giám đang đứng chờ, chẳng bao lâu sau, một tiểu thái giám vội vã chạy đến cúi người sát bên tai Đức Phúc mà thì thầm mấy lời.
Đức Phúc nhíu mày, liếc nhìn về phía Lục Uyên đang kiên nhẫn đợi ở trong đình rồi nhẹ giọng ra lệnh: “Ngăn họ lại, kẻ nào dám phá hỏng việc của thánh thượng, coi chừng cái đầu trên cổ của mình.”
“Dạ,” tiểu thái giám đáp lời.
Tiểu thái giám vừa xoay người đi thì sắc mặt Đức Phúc bỗng biến đổi, liếc nhìn về phía Đức Lộc, hỏi: “Ngươi có nhận của Liễu Thái Phi lợi lộc gì không đấy?”
Đức Lộc hiểu ngay ý của sư phụ, lập tức kêu oan: “Sư phụ, đệ tử có tham lam đôi chút nhưng nặng nhẹ vẫn phân biệt rõ. Còn việc tiết lộ hành tung của thánh thượng, cho ta mấy cái đầu ta cũng không dám đâu ạ!”
Đức Phúc trừng mắt, đáp lời: “Ta nghĩ ngươi cũng không có gan đó, giờ đi điều tra xem là cái thằng tiểu tử nào đã làm lộ tin tức.”
Việc này nhất định không thể giấu được thánh thượng, ông ta cần lập công chuộc tội, nếu không thì ngày tháng tốt lành của ông ta cũng đến hồi kết.
-Tiểu thái giám nhanh chóng chạy đến cửa Ngự Hoa Viên nhìn thoáng qua Liễu Thái Phi, sau đó khẽ thì thầm với một trong các Hắc Giáp Thị Vệ rồi lập tức rời đi, suốt quá trình không hề đối thoại với Liễu Thái Phi.
Liễu Như My thấy vậy liền gọi giật lại: “Chờ một chút.”
Tiểu thái giám thầm hối hận vì đã không đi nhanh hơn, quay người lại, trên mặt nở nụ cười gượng gạo: “Tham kiến Liễu Thái Phi.”
Liễu Như My nhẹ nhàng hỏi: "Thánh thượng có bận việc bên trong chăng?"
"Chuyện này, nô tài không biết," tiểu thái giám với nét mặt tươi cười đáp lại một cách ôn hòa.
Thu Vũ liền bước lên tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, lén nhét vào tay tiểu thái giám nhưng hắn ta lại nhanh chóng đẩy trả lại món quà.
Tiểu thái giám vẫn giữ nụ cười xin lỗi, khẽ cúi đầu nói: "Mong Lưu Thái Phi thứ lỗi, nô tài còn phải đi hầu hạ trước mặt thánh thượng, không dám ở lại lâu."
Liễu Như My với vẻ khoan dung dịu dàng đáp lại: "Cẩn thận mà hầu hạ thánh thượng, ngươi đi đi."
Giọng nói của nàng ta mềm mỏng, không chút tỏ ra bực dọc khi tiểu thái giám không nhận lễ vật của mình.
---
Đến giờ Hợi, người trong đình đứng dậy ngước mắt nhìn ánh trăng, giọng trầm thấp pha chút từ tính vang lên: “Đáng tiếc quá.”
Câu “đáng tiếc” này không biết là dành cho mỹ vị đã chuẩn bị hay là cho “thiên la địa võng” mà hôm nay vốn dĩ bày sẵn để bắt nàng.
Khi Lục Uyên rời khỏi đình, Đức Phúc nhanh chóng tiến tới khoác áo choàng lớn lên vai hắn.
“Ai vừa đến đây?”
“Liễu Thái Phi,” Đức Phúc bình thản đáp.
Lục Uyên liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Ngươi làm việc càng ngày càng tốt đó nhỉ.”
“Phịch” một tiếng, Đức Phúc liền quỳ xuống, đầu gối đập xuống mặt đất sợ hãi mà thỉnh tội: “Nô tài đáng chết, không quản giáo tốt hạ nhân, nô tài đã tìm ra kẻ phản bội, xin thánh thượng định tội.”
Lục Uyên không chút do dự, một cước đã đạp ông ta ngã lăn ra: “Chuyện nhỏ này cũng cần ta phải xử lý sao? Cái đầu của ngươi e là nên đổi chỗ rồi.”
Nói rồi, hắn sải bước mà đi.
Đức Lộc liền vội tiến đến đỡ sư phụ mình đứng dậy, Đức Phúc thở phào một hơi dài, lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng thì cũng đã qua được cửa ải này.
“Thưa sư phụ, kẻ đó phải xử lý thế nào đây?” Đức Lộc cẩn thận hỏi.
Đức Phúc trả lời với giọng lạnh băng: “Lột da rút gân rồi phơi da cho cả đám nô tài trong cung đến mà nhìn.”
Lần sau nếu ai dám phản bội hoàng thượng phải tự cân nhắc xem da mình có đủ chặt không.
---
Chung cư Dương Quang.
Mang cả thành ý đến thế nhưng đối phương lại chỉ muốn giết mình, điều này khiến Đường Vãn không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Vốn dĩ muốn “tương thân tương ái” với ngươi, nhưng ngươi lại cứ đòi “không chết không thôi”, vậy thì đừng trách ta phải ra tay tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn.
Ngươi đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa.
Ngày hôm sau, đúng vào lúc Lục Uyên đang lên triều sớm, Đường Vãn lẻn vào thư phòng của hắn đặt một tờ giấy nhắn dưới trấn thạch rồi không chút do dự quay trở về.
Sau buổi triều, khi vừa bước vào Ngự Thư Phòng, Lục Uyên đã thấy trấn thạch bị di dời.
Hắn rút tờ giấy ra, bên trên có ghi một đoạn.
"Hoàng đế đại đại o(* ̄︶ ̄*)o, thật là xin lỗi, hôm qua ta thất hứa, thật sự là tại nhà có con chó Vượng Tài chẳng hiểu sao lại phát điên cứ thấy người là cắn. Ta không biết ngươi hôm qua có đến hay không, nhưng ta vẫn muốn gửi lời xin lỗi đến ngươi trước, hy vọng ngươi đừng giận.
Chúng ta vẫn như cũ, nếu ngươi đồng ý thương lượng hòa hảo, giải quyết hết khúc mắc giữa đôi ta thì vào giờ Tuất thắp pháo hoa. Nếu thấy pháo hoa, hôm nay ta chắc chắn sẽ đúng hẹn, địa điểm không đổi, mong sớm gặp lại ngươi.
Chúc hoàng đế đại đại mỗi ngày đều vui vẻ!"
“Vượng Tài?” Lục Uyên khẽ nhấm nháp hai chữ này rồi quay đầu ra lệnh: “Báo cho Hình Bộ, gia tăng truy lùng nữ thích khách kia, tăng gấp đôi tiền thưởng.”
“Dạ,” Đức Phúc vừa quay lưng đi thì đã nghe thấy hoàng thượng tiếp tục nói.
Giọng của hắn lạnh lẽo nhưng lại vô cùng điềm tĩnh.
“Ai bắt được nàng, phong Hầu tước.”
Lòng Đức Phúc chấn động, Hoàng thượng vì bắt nữ thích khách kia mà không tiếc bỏ ra đại lễ, thậm chí còn phong Hầu tước, phần thưởng quả thực quá hậu hĩnh.
Rõ ràng hoàng thượng quyết tâm bắt bằng được nữ thích khách này.
Hầu tước không biết có bao nhiêu kẻ sẽ tranh giành đến vỡ đầu vì vị trí này.
---
Chung cư Dương Quang.
Lúc ánh mặt trời vừa lặn xuống nơi chân trời, Đường Vãn đã mang theo đầy đủ trang bị chuẩn bị xuất phát, chờ xem tên hoàng đế kia liệu có tiếp tục ngồi giữa trời lạnh chờ đợi không, nhưng khi nàng vừa mới chuẩn bị, ánh sáng trắng quen thuộc đột nhiên lóe lên.
Lại là lần xuyên không ngẫu nhiên!
Trời ơi!
Xin đừng để ta rơi vào hồ Đại Minh ngay giữa hoàng cung nhé!
Ngươi cứ từ từ mà đợi ở đó đi!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Đường Vãn đã trở lại thời hiện đại.
---
Trong đình giữa hồ, Lục Uyên vẫn điềm nhiên không nóng nảy, kiên nhẫn chờ đợi, một thợ săn giỏi bao giờ cũng không thiếu kiên nhẫn.
Bên ngoài Ngự Hoa Viên, một đoàn người đang chậm rãi tiến đến.
“Ngươi đã dò hỏi kỹ càng chưa? Thật sự là thánh thượng đang ở Hồ Đại Minh sao?” Liễu Như My không nhịn được mà truy vấn thêm một lần nữa.
Thu Nguyệt mỉm cười đáp: “Nương nương, nô tì dò hỏi vô cùng chính xác, thánh thượng hiện đang ngự tại đình giữa hồ để thưởng nguyệt.”
Liễu Như My nghiêng đầu nhìn về phía Thu Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Thu Vũ, ngươi nhìn bộ y phục này của ta xem có gì không ổn chăng?”
Thu Vũ cười tươi đáp lời: “Nương nương, hôm nay người đẹp mê hồn, đến nỗi nô tì còn phải động lòng nữa mà.”
Liễu Như My nghe vậy mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn người khi đến cửa Ngự Hoa Viên lập tức bị những Hắc Giáp Thị Vệ đang mai phục trong bóng tối ngăn lại.
“Hồi cung đi, Liễu Thái Phi.” Một Hắc Giáp Thị Vệ không chút biểu cảm mà nói.
Liễu Như My chau mày, không phải vì bị chặn lại mà vì cách xưng hô "Liễu Thái Phi", danh xưng mà nàng ta ghét cay ghét đắng nhưng lúc này nàng ta lại không thể phát tác.
Việc có Hắc Giáp Thị Vệ đứng canh tại đây chính là minh chứng rằng thánh thượng quả thật đang ở đình giữa hồ, tin tức là không sai.
Liễu Như My lấy lại tinh thần, nhỏ nhẹ nói: “Bổn cung muốn ra hồ để thưởng nguyệt.”
“Hồi cung đi, Liễu Thái Phi,” Hắc Giáp Thị Vệ vẫn lạnh lùng lặp lại.
“Lớn mật! Dám ăn nói với nương nương như vậy sao?” Thu Nguyệt giận dữ quát lên.
Thế nhưng Hắc Giáp Thị Vệ vẫn không mảy may động tâm, mắt không liếc ngang dọc, chẳng hề lo sợ sẽ đắc tội với ai. Bởi lẽ bọn họ thuộc Cấm vệ quân tinh nhuệ nhất, chỉ nghe lệnh từ đế vương, hoàn toàn có thể phớt lờ mọi mệnh lệnh khác.
Liễu Như My bèn trừng mắt nhìn Thu Nguyệt mà quát: “Thu Nguyệt, im lặng.”
Thu Nguyệt đành ngậm miệng lại.
Liễu Như My mỉm cười nhìn hai tên Hắc Giáp Thị Vệ, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, ngữ điệu ôn hòa: “Thánh thượng có phải đang ngự trong Ngự Hoa Viên không? Các ngươi chớ lo, ta chỉ muốn ở bên ngoài thưởng nguyệt một lát, tuyệt đối sẽ không tiến vào sâu hơn, cũng sẽ không quấy rầy thánh thượng.”
Tại bờ hồ, nơi gần đình giữa hồ, Đức Phúc cùng mấy tên thái giám đang đứng chờ, chẳng bao lâu sau, một tiểu thái giám vội vã chạy đến cúi người sát bên tai Đức Phúc mà thì thầm mấy lời.
Đức Phúc nhíu mày, liếc nhìn về phía Lục Uyên đang kiên nhẫn đợi ở trong đình rồi nhẹ giọng ra lệnh: “Ngăn họ lại, kẻ nào dám phá hỏng việc của thánh thượng, coi chừng cái đầu trên cổ của mình.”
“Dạ,” tiểu thái giám đáp lời.
Tiểu thái giám vừa xoay người đi thì sắc mặt Đức Phúc bỗng biến đổi, liếc nhìn về phía Đức Lộc, hỏi: “Ngươi có nhận của Liễu Thái Phi lợi lộc gì không đấy?”
Đức Lộc hiểu ngay ý của sư phụ, lập tức kêu oan: “Sư phụ, đệ tử có tham lam đôi chút nhưng nặng nhẹ vẫn phân biệt rõ. Còn việc tiết lộ hành tung của thánh thượng, cho ta mấy cái đầu ta cũng không dám đâu ạ!”
Đức Phúc trừng mắt, đáp lời: “Ta nghĩ ngươi cũng không có gan đó, giờ đi điều tra xem là cái thằng tiểu tử nào đã làm lộ tin tức.”
Việc này nhất định không thể giấu được thánh thượng, ông ta cần lập công chuộc tội, nếu không thì ngày tháng tốt lành của ông ta cũng đến hồi kết.
-Tiểu thái giám nhanh chóng chạy đến cửa Ngự Hoa Viên nhìn thoáng qua Liễu Thái Phi, sau đó khẽ thì thầm với một trong các Hắc Giáp Thị Vệ rồi lập tức rời đi, suốt quá trình không hề đối thoại với Liễu Thái Phi.
Liễu Như My thấy vậy liền gọi giật lại: “Chờ một chút.”
Tiểu thái giám thầm hối hận vì đã không đi nhanh hơn, quay người lại, trên mặt nở nụ cười gượng gạo: “Tham kiến Liễu Thái Phi.”
Liễu Như My nhẹ nhàng hỏi: "Thánh thượng có bận việc bên trong chăng?"
"Chuyện này, nô tài không biết," tiểu thái giám với nét mặt tươi cười đáp lại một cách ôn hòa.
Thu Vũ liền bước lên tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, lén nhét vào tay tiểu thái giám nhưng hắn ta lại nhanh chóng đẩy trả lại món quà.
Tiểu thái giám vẫn giữ nụ cười xin lỗi, khẽ cúi đầu nói: "Mong Lưu Thái Phi thứ lỗi, nô tài còn phải đi hầu hạ trước mặt thánh thượng, không dám ở lại lâu."
Liễu Như My với vẻ khoan dung dịu dàng đáp lại: "Cẩn thận mà hầu hạ thánh thượng, ngươi đi đi."
Giọng nói của nàng ta mềm mỏng, không chút tỏ ra bực dọc khi tiểu thái giám không nhận lễ vật của mình.
---
Đến giờ Hợi, người trong đình đứng dậy ngước mắt nhìn ánh trăng, giọng trầm thấp pha chút từ tính vang lên: “Đáng tiếc quá.”
Câu “đáng tiếc” này không biết là dành cho mỹ vị đã chuẩn bị hay là cho “thiên la địa võng” mà hôm nay vốn dĩ bày sẵn để bắt nàng.
Khi Lục Uyên rời khỏi đình, Đức Phúc nhanh chóng tiến tới khoác áo choàng lớn lên vai hắn.
“Ai vừa đến đây?”
“Liễu Thái Phi,” Đức Phúc bình thản đáp.
Lục Uyên liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Ngươi làm việc càng ngày càng tốt đó nhỉ.”
“Phịch” một tiếng, Đức Phúc liền quỳ xuống, đầu gối đập xuống mặt đất sợ hãi mà thỉnh tội: “Nô tài đáng chết, không quản giáo tốt hạ nhân, nô tài đã tìm ra kẻ phản bội, xin thánh thượng định tội.”
Lục Uyên không chút do dự, một cước đã đạp ông ta ngã lăn ra: “Chuyện nhỏ này cũng cần ta phải xử lý sao? Cái đầu của ngươi e là nên đổi chỗ rồi.”
Nói rồi, hắn sải bước mà đi.
Đức Lộc liền vội tiến đến đỡ sư phụ mình đứng dậy, Đức Phúc thở phào một hơi dài, lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng thì cũng đã qua được cửa ải này.
“Thưa sư phụ, kẻ đó phải xử lý thế nào đây?” Đức Lộc cẩn thận hỏi.
Đức Phúc trả lời với giọng lạnh băng: “Lột da rút gân rồi phơi da cho cả đám nô tài trong cung đến mà nhìn.”
Lần sau nếu ai dám phản bội hoàng thượng phải tự cân nhắc xem da mình có đủ chặt không.
---
Chung cư Dương Quang.
Mang cả thành ý đến thế nhưng đối phương lại chỉ muốn giết mình, điều này khiến Đường Vãn không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Vốn dĩ muốn “tương thân tương ái” với ngươi, nhưng ngươi lại cứ đòi “không chết không thôi”, vậy thì đừng trách ta phải ra tay tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn.
Ngươi đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa.
Ngày hôm sau, đúng vào lúc Lục Uyên đang lên triều sớm, Đường Vãn lẻn vào thư phòng của hắn đặt một tờ giấy nhắn dưới trấn thạch rồi không chút do dự quay trở về.
Sau buổi triều, khi vừa bước vào Ngự Thư Phòng, Lục Uyên đã thấy trấn thạch bị di dời.
Hắn rút tờ giấy ra, bên trên có ghi một đoạn.
"Hoàng đế đại đại o(* ̄︶ ̄*)o, thật là xin lỗi, hôm qua ta thất hứa, thật sự là tại nhà có con chó Vượng Tài chẳng hiểu sao lại phát điên cứ thấy người là cắn. Ta không biết ngươi hôm qua có đến hay không, nhưng ta vẫn muốn gửi lời xin lỗi đến ngươi trước, hy vọng ngươi đừng giận.
Chúng ta vẫn như cũ, nếu ngươi đồng ý thương lượng hòa hảo, giải quyết hết khúc mắc giữa đôi ta thì vào giờ Tuất thắp pháo hoa. Nếu thấy pháo hoa, hôm nay ta chắc chắn sẽ đúng hẹn, địa điểm không đổi, mong sớm gặp lại ngươi.
Chúc hoàng đế đại đại mỗi ngày đều vui vẻ!"
“Vượng Tài?” Lục Uyên khẽ nhấm nháp hai chữ này rồi quay đầu ra lệnh: “Báo cho Hình Bộ, gia tăng truy lùng nữ thích khách kia, tăng gấp đôi tiền thưởng.”
“Dạ,” Đức Phúc vừa quay lưng đi thì đã nghe thấy hoàng thượng tiếp tục nói.
Giọng của hắn lạnh lẽo nhưng lại vô cùng điềm tĩnh.
“Ai bắt được nàng, phong Hầu tước.”
Lòng Đức Phúc chấn động, Hoàng thượng vì bắt nữ thích khách kia mà không tiếc bỏ ra đại lễ, thậm chí còn phong Hầu tước, phần thưởng quả thực quá hậu hĩnh.
Rõ ràng hoàng thượng quyết tâm bắt bằng được nữ thích khách này.
Hầu tước không biết có bao nhiêu kẻ sẽ tranh giành đến vỡ đầu vì vị trí này.
---
Chung cư Dương Quang.
Lúc ánh mặt trời vừa lặn xuống nơi chân trời, Đường Vãn đã mang theo đầy đủ trang bị chuẩn bị xuất phát, chờ xem tên hoàng đế kia liệu có tiếp tục ngồi giữa trời lạnh chờ đợi không, nhưng khi nàng vừa mới chuẩn bị, ánh sáng trắng quen thuộc đột nhiên lóe lên.
Lại là lần xuyên không ngẫu nhiên!
Trời ơi!
Xin đừng để ta rơi vào hồ Đại Minh ngay giữa hoàng cung nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.