Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh

Chương 1: Xuyên Qua Lần Thứ 99

Mặc Mặc Thị Mặc Gia

26/09/2024

Từng tầng từng lớp sa mỏng như lụa rũ xuống, tấm màn lụa khẽ bay theo làn gió khiến cho bầu không khí tựa như nơi tiên cảnh hư ảo, mộng ảo mà hư vô, sương mù nhẹ nhàng lan tỏa khắp cả cung điện, bao phủ toàn bộ không gian tựa như đưa người vào cảnh tiên.

Bốn pho tượng đầu rồng chạm khắc tinh xảo phun ra dòng nước nhẹ nhàng, nước từ miệng rồng chảy xuống bồn ngọc thạch trắng tạo nên dòng suối êm ả, từng lớp từng lớp hơi nước từ đó mà bốc lên mờ mịt.

Bỗng nhiên, "soạt" một tiếng, một thân hình cường tráng kiêu dũng phá nước mà trồi lên, đôi vai rộng lớn như thể có thể gánh vác cả trời đất, mái tóc đen nhánh xõa dài trên đôi vai mạnh mẽ, những giọt nước lăn qua gương mặt tuyệt mỹ tà mị của hắn, chảy xuống cơ bụng sáu múi rắn chắc nổi lên dưới làn da mượt mà.

Nam nhân lười nhác tựa vào mép hồ nước, đôi tay thả lỏng tùy ý đặt trên bờ hồ, cánh tay hắn cuồn cuộn cơ bắp như ẩn chứa sức mạnh vô tận, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người kinh sợ.

"Ùm… ùm…"...

Giữa trung tâm bồn tắm bằng ngọc thạch đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng mờ nhạt, khi ánh sáng ấy tan đi, một người nữ nhân liền hiện ra từ hư không.

Trời ạ!

Lần này sao lại xuyên qua đến nơi này, còn ở dưới nước nữa.

"Roạt" một tiếng, thân hình nàng phá nước mà trồi lên.

Sự xuất hiện của nàng không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, khiến cho nam nhân đang tựa vào bồn tắm lập tức mở bừng đôi mắt, ánh nhìn sâu thẳm của hắn lập tức hướng về phía nữ nhân trước mặt.

Hắn lại không hề phát giác ra sự tồn tại của nàng trước đó.

Thích khách sao?!

Ánh mắt hắn nhíu lại, sát khí chợt hiện rõ nơi đáy mắt trở nên lạnh lẽo hơn.

Đã từng xuyên qua 98 lần, Đường Vãn đã rèn luyện được cảm giác nhạy bén siêu phàm, khi nhận ra sát ý từ đối phương, nàng chẳng nói chẳng rằng đã lập tức xoay người bỏ chạy.

Lục Uyên nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, cổ tay xoay một cái, khăn tắm như xích sắt mạnh mẽ vung ra đánh trúng bắp chân của Đường Vãn. Sức mạnh lớn đến nỗi khiến cho nàng chao đảo, không kịp phản ứng mà ngã nhào về phía trước và tiếp đất bằng cả người một cách đầy thảm thương.

Bất chấp cơn đau trên người, Đường Vãn nhanh chóng bật dậy nhưng không kịp nữa, một đôi tay mạnh mẽ đã nắm chặt lấy cổ nàng, cơn đau cùng cảm giác nghẹt thở lập tức ập tới.

"Nói, là ai phái ngươi đến?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai nàng.

"Huynh đệ à, có chuyện gì cứ từ từ nói, ngươi, ngươi thả, thả, thả ta ra trước đã." Đường Vãn cố gắng trấn an nam nhân yêu nghiệt trước mặt, người có vẻ đang hơi nóng nảy.

Thế nhưng đối phương chẳng hề tỏ ra cảm kích mà ngược lại còn siết chặt tay hơn, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Nói."

Năm ngón tay hắn càng siết lại khiến cảm giác nghẹt thở càng trở nên rõ rệt, hơi thở của nàng càng ngày càng trở nên nặng nề, cơn đau nơi cổ như lưỡi dao đâm vào não.



Nếu không thả ra ngay, nàng sẽ bị bóp chết.

Đường Vãn thầm muốn nguyền rủa, nàng còn chưa hiểu được bản thân lần này đã xuyên vào đâu, người trước mắt là ai, thân phận thế nào.

Ngay cả nếu nàng muốn bịa chuyện cũng chẳng thể nào nghĩ ra được.

Chẳng lẽ bảo với hắn rằng ông trời phái ta tới đây, hay lại nói rằng ta không phải thích khách, chỉ là vô tình bị thuật xuyên không đẩy vào nơi này? Rồi lại bảo với hắn rằng ta không thuộc về thế giới này ư?

Nàng dám chắc nếu những lời này vừa thốt ra, đầu nàng chắc chắn sẽ lìa khỏi cổ ngay giây tiếp theo.

Bởi vì, chuyện này quá hoang đường!

Ai nghe qua cũng không thể tin tưởng nổi.

Đã bị coi là thích khách thì cứ theo hướng đó mà diễn, nghĩ cách cho hắn một lời giải thích thỏa đáng.

"Có kẻ muốn hại ngươi, ta là đến báo tin, thật sự, ta là người tốt, tốt vô cùng." Đường Vãn khó nhọc bật ra từng chữ từng chữ, trước hết cứ câu giờ đã, chỉ cần đợi đến lúc thời gian tới nàng có thể quay về, nguy hiểm ắt sẽ qua đi.

Tìm chết!

Lục Uyên trầm mắt đầy lạnh lẽo, nói gọn: "Người đâu."

Từ ngoài điện, hắc giáp thị vệ lập tức đẩy cửa bước vào.

Khi đám thị vệ nhìn thấy nữ tử bị thánh thượng siết chặt cổ, đồng tử của bọn họ không khỏi co lại.

Kẻ thích khách này từ đâu xuất hiện thế?

"Lôi nàng vào thiên lao."

Lục Uyên vung tay một cái, lập tức quăng Đường Vãn xuống đất, thân thể nàng đập mạnh vào nền đá cẩm thạch cứng rắn, đau đớn đến mức khiến nàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Nghe đến hai chữ "thiên lao", sắc mặt Đường Vãn khẽ biến đổi.

Chết tiệt! (d(°д°))

Lần này nàng lại xuyên đến nơi nào rồi, người trước mắt rốt cuộc là kẻ quyền lực ra sao?

Trong thiên lao thứ gì nhiều nhất, tự nhiên là hình phạt khiến kẻ khác sống không được chết cũng không xong rồi.



Đường Vãn hiểu rõ những hình phạt thời cổ đại, đừng nói đến cực hình, ngay cả những hình phạt thường tình với thân thể rách nát này, nàng cũng chẳng chịu đựng nổi quá một khắc.

Sự đe dọa của cái chết khiến suy nghĩ của Đường Vãn không ngừng xoay chuyển, nàng gắng gượng tìm kiếm cơ hội sống sót.

Chết tiệt, nếu giờ có thể quay về thì tốt biết mấy.

Ý chí sinh tồn mãnh liệt đã kích hoạt kỹ năng ẩn của nàng.

Đột nhiên, một luồng sáng trắng lóe lên.

Giây tiếp theo, người đang nằm sóng soài trên mặt đất đã biến mất không thấy tung tích.

Hắc giáp thị vệ trố mắt nhìn cảnh tượng nữ nhân kia đột nhiên biến mất ngay trước mặt bọn họ, một người trong số họ không nhịn được mà đưa tay lên dụi mắt, chắc chắn rằng mình không nhìn lầm, bởi nữ tử kia đã thật sự biến mất, cứ thế không còn ở đó nữa.

Lục Uyên vừa khoác y phục quay đầu lại, chỉ thấy bọn thị vệ đứng đờ ra một chỗ như tượng gỗ, còn nữ thích khách kia thì đã không thấy bóng dáng đâu.

"Người đâu rồi?" Lục Uyên trầm mặt.

Ninh thống lĩnh cắn môi, cố gắng bình tĩnh đáp lời: "Bẩm bệ hạ, thích khách kia... biến mất rồi."

Nghe câu trả lời này thật vô lý nhưng sự thật vốn dĩ hoang đường là thế.

Ninh thống lĩnh "phịch" một tiếng quỳ xuống, những thị vệ hắc giáp còn lại cũng lập tức quỳ theo, ai nấy đều cúi gằm mặt không dám thở mạnh.

Sống hay chết, chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của thánh thượng.

"Biến mất?"

Giọng nói trầm thấp của Lục Uyên lạnh lẽo như băng, một lý do hoang đường đến vậy, nếu không phải từ miệng Ninh Từ Viễn thốt ra thì hắn nhất định không tin.

"Tìm!"

"Tuân lệnh."

Theo lệnh của Thiên Khải Đế, toàn bộ hoàng cung lập tức đèn đuốc sáng trưng, vô số thị vệ hành động, từng cung điện đều bị lục soát quyết không bỏ sót nơi nào để truy tìm nữ thích khách ấy.

Ở một nơi khác, Đường Vãn may mắn trở về thời hiện đại, trở lại ngôi nhà của mình, cô đặt tay lên ngực, cổ họng nghẹn lại cảm giác ngọt tanh, một dòng máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe miệng.

Đường Vãn điềm tĩnh lau vết máu như thể chưa có gì từng xảy ra.

Cơ thể rách nát này quả thật càng ngày càng không thể chịu đựng được nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook