Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 165
Hoàng Quy
07/07/2024
Cái gọi là bồi dưỡng tình cảm, nếu không phải ban ngày ngủ quá nhiều, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, nói không chừng Hứa Mỹ Lam cũng không thèm để ý tới anh!
Khu vườn lớn bên cạnh Đại học Kinh Thành quả thực không nhỏ, lúc này trời còn tối, trong vườn có hai ba người ngồi dưới đất, có người cầm sách vở, có người ở khe khẽ nói nhỏ, còn có những người khác cũng giống như cô và Trương Hùng đến đây đi dạo chỉ vì buồn chán!
Thời tiết tháng tư, tháng năm, làn gió thoảng qua gương mặt mang theo chút nhè nhẹ lạnh lẽo, hoa trong vườn lớn đua nhau hé nở, hương thơm thoang thoảng quyện vào hơi thở của Hứa Mỹ Lam. Cô cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không được ngắm nhìn phong cảnh bên đường một cách nhàn nhã như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy thư thái và hạnh phúc, cảm giác mệt mỏi khắp người cũng dường như đều biến mất.
Trương Hùng đang đi bên cạnh cô, khoảng cách không xa không gần, đột nhiên bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hứa Mỹ Lam bị bàn tay to lớn của Trương Hùng nắm lấy, hai người nắm tay nhau, cùng với những đóa hoa này làm bạn, trong lòng họ tràn ngập niềm vui, cảm giác yên bình chưa từng có.
Có thể bọn họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp, khoảng cách ban đầu giữa bọn họ cũng đã dần biến mất, hai trái tim xích lại gần nhau hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người bọn họ rời khỏi giường sớm, bọn họ cần phải đến Cục Dân Chính để xin hộ khẩu ở Kinh Thành, bởi vì bọn họ có nhà ở Kinh Thành, nên việc làm sổ hộ khẩu cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Sau khi làm xong mấy cái này, đột nhiên Trương Hùng thương lượng với Hứa Mỹ Lam, anh muốn bán một cây nhân sâm và một cây linh chi làm vốn khởi nghiệp, đồng thời anh chuẩn bị đi Nam Hải để lấy hàng về bán vì ở đó có một số mặt hàng tương đối hiếm lạ.
Ban đầu Hứa Mỹ Lam không muốn bán đã xử lý tốt nhân sâm và linh chi, nhưng sau khi nghĩ lại, Trương Hùng là người đã tìm thấy những thứ này, hơn nữa anh muốn ra ngoài làm ăn một lần, cô là vợ của anh cũng không thể không duy trì anh.
Mấy ngày trước khi bọn họ đến Kinh Thành, Hứa Mỹ Lam cũng nhìn ra Trương Hùng đã có ý định này, nhưng lúc đó cô không có hỏi anh, dù sao tiền không đủ cũng là sự thật, nếu như là làm ăn buôn bán, thì ít nhất cũng phải thu xếp chỗ ở trước đã.
Còn chuyện thuê nhà, cô căn bản là hoàn toàn không nghĩ tới, bởi vì nhà thuê có tiện nghi đến mấy cũng không phải của mình, ít nhất phải có nhà ở, lại có tự tin nắm chắc trong tay, thành công thì mọi người đều vui mừng, nếu thất bại thì còn có chỗ có thể quay về, còn có thể làm lại từ đầu! Không phải mỗi ngày Trương Hùng đi ra ngoài là chạy lung tung không có mục đích, nào là trên đường bán những thứ gì, thứ nào bán chạy nhất, anh đều lần lượt ghi nhớ tất cả, không chỉ như thế, anh còn dùng một cây nhân sâm để tạo mối quan hệ cùng “nhà trên” ở chợ đen Kinh Thành.
Bằng cách này, không phải lo lắng về việc lấy những thứ không dễ bán ném ở trong tay mình.
Trương Hùng đã bán nhân sâm và linh chi ở chợ đen với giá chín trăm đồng tiền, ngày hôm sau anh rời nhà với chín trăm đồng tiền trong túi.
Trương Hùng rời đi, trong nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh lại, hôm nay chú Đổng ra ngoài rất lâu nửa ngày mới trở về, ông ấy nói với Hứa Mỹ Lam rằng mình đã tìm được việc làm ở phòng khám cách nơi đây 3km.
Vì có công tác chứng minh, nên chú Đổng đi làm cũng rất dễ dàng, thực ra Hứa Mỹ Lam cũng đoán được phần nào chú Đổng phải nhờ vào các mối quan hệ mới tìm được công việc này.
Nếu không trong thời đại doanh nghiệp nhà nước ở khắp nơi, rất khó có thể chiếm được một vị trí trong phòng khám!
Hứa Mỹ Lam biết ông ấy là người không chịu ngồi yên một chỗ, nên không có ngăn cản, ngày hôm sau Hứa Mỹ Lam làm bữa sáng, chú Đổng ăn xong liền rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại một mình cô ở nhà, tâm trạng vốn bình tĩnh đã lâu của cô cũng lại ngo ngoe rục rịch lên.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã mua nhà ở và mua đồ, ba người bọn họ đã tiêu rất nhiều tiền trên dọc đường đi.
May mà ở quê quán bọn họ có bán một ít lương thực và xe đạp, bù thêm một ít, bây giờ Hứa Mỹ Lam còn bảy trăm bốn mươi đồng tiền ở trong người.
Khu vườn lớn bên cạnh Đại học Kinh Thành quả thực không nhỏ, lúc này trời còn tối, trong vườn có hai ba người ngồi dưới đất, có người cầm sách vở, có người ở khe khẽ nói nhỏ, còn có những người khác cũng giống như cô và Trương Hùng đến đây đi dạo chỉ vì buồn chán!
Thời tiết tháng tư, tháng năm, làn gió thoảng qua gương mặt mang theo chút nhè nhẹ lạnh lẽo, hoa trong vườn lớn đua nhau hé nở, hương thơm thoang thoảng quyện vào hơi thở của Hứa Mỹ Lam. Cô cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không được ngắm nhìn phong cảnh bên đường một cách nhàn nhã như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy thư thái và hạnh phúc, cảm giác mệt mỏi khắp người cũng dường như đều biến mất.
Trương Hùng đang đi bên cạnh cô, khoảng cách không xa không gần, đột nhiên bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hứa Mỹ Lam bị bàn tay to lớn của Trương Hùng nắm lấy, hai người nắm tay nhau, cùng với những đóa hoa này làm bạn, trong lòng họ tràn ngập niềm vui, cảm giác yên bình chưa từng có.
Có thể bọn họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp, khoảng cách ban đầu giữa bọn họ cũng đã dần biến mất, hai trái tim xích lại gần nhau hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người bọn họ rời khỏi giường sớm, bọn họ cần phải đến Cục Dân Chính để xin hộ khẩu ở Kinh Thành, bởi vì bọn họ có nhà ở Kinh Thành, nên việc làm sổ hộ khẩu cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Sau khi làm xong mấy cái này, đột nhiên Trương Hùng thương lượng với Hứa Mỹ Lam, anh muốn bán một cây nhân sâm và một cây linh chi làm vốn khởi nghiệp, đồng thời anh chuẩn bị đi Nam Hải để lấy hàng về bán vì ở đó có một số mặt hàng tương đối hiếm lạ.
Ban đầu Hứa Mỹ Lam không muốn bán đã xử lý tốt nhân sâm và linh chi, nhưng sau khi nghĩ lại, Trương Hùng là người đã tìm thấy những thứ này, hơn nữa anh muốn ra ngoài làm ăn một lần, cô là vợ của anh cũng không thể không duy trì anh.
Mấy ngày trước khi bọn họ đến Kinh Thành, Hứa Mỹ Lam cũng nhìn ra Trương Hùng đã có ý định này, nhưng lúc đó cô không có hỏi anh, dù sao tiền không đủ cũng là sự thật, nếu như là làm ăn buôn bán, thì ít nhất cũng phải thu xếp chỗ ở trước đã.
Còn chuyện thuê nhà, cô căn bản là hoàn toàn không nghĩ tới, bởi vì nhà thuê có tiện nghi đến mấy cũng không phải của mình, ít nhất phải có nhà ở, lại có tự tin nắm chắc trong tay, thành công thì mọi người đều vui mừng, nếu thất bại thì còn có chỗ có thể quay về, còn có thể làm lại từ đầu! Không phải mỗi ngày Trương Hùng đi ra ngoài là chạy lung tung không có mục đích, nào là trên đường bán những thứ gì, thứ nào bán chạy nhất, anh đều lần lượt ghi nhớ tất cả, không chỉ như thế, anh còn dùng một cây nhân sâm để tạo mối quan hệ cùng “nhà trên” ở chợ đen Kinh Thành.
Bằng cách này, không phải lo lắng về việc lấy những thứ không dễ bán ném ở trong tay mình.
Trương Hùng đã bán nhân sâm và linh chi ở chợ đen với giá chín trăm đồng tiền, ngày hôm sau anh rời nhà với chín trăm đồng tiền trong túi.
Trương Hùng rời đi, trong nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh lại, hôm nay chú Đổng ra ngoài rất lâu nửa ngày mới trở về, ông ấy nói với Hứa Mỹ Lam rằng mình đã tìm được việc làm ở phòng khám cách nơi đây 3km.
Vì có công tác chứng minh, nên chú Đổng đi làm cũng rất dễ dàng, thực ra Hứa Mỹ Lam cũng đoán được phần nào chú Đổng phải nhờ vào các mối quan hệ mới tìm được công việc này.
Nếu không trong thời đại doanh nghiệp nhà nước ở khắp nơi, rất khó có thể chiếm được một vị trí trong phòng khám!
Hứa Mỹ Lam biết ông ấy là người không chịu ngồi yên một chỗ, nên không có ngăn cản, ngày hôm sau Hứa Mỹ Lam làm bữa sáng, chú Đổng ăn xong liền rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại một mình cô ở nhà, tâm trạng vốn bình tĩnh đã lâu của cô cũng lại ngo ngoe rục rịch lên.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã mua nhà ở và mua đồ, ba người bọn họ đã tiêu rất nhiều tiền trên dọc đường đi.
May mà ở quê quán bọn họ có bán một ít lương thực và xe đạp, bù thêm một ít, bây giờ Hứa Mỹ Lam còn bảy trăm bốn mươi đồng tiền ở trong người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.