Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 175
Hoàng Quy
07/07/2024
Còn đừng nói, lần này Hứa Mỹ Lam thực sự đã hỏi đúng người, dì Mễ nói cho Hứa Mỹ Lam, có một con hẻm nhỏ rẽ phải cách con hẻm nhà của bọn họ chưa đầy 2km.
Nơi đó có một gia đình chuyên sửa chữa xe, pử đó bọn họ đã sửa lại những chiếc xe và bán ra bên ngoài!
Hứa Mỹ Lam cảm ơn dì Mễ, rồi cô đi tìm người bán xe. Theo lời dì Mễ đã nói, Hứa Mỹ Lam vẫn luôn đi phía bên phải, nhưng dần dần, cô cảm thấy có chút gì đó không ổn, nơi này giống như trước kia cô đã từng đến đây!
Cuối cùng, sau khi đi một lúc, nhìn thấy cái nơi sửa xe kia, Hứa Mỹ Lam có thể xác định, đây là nơi mà cô, Trương Hùng và chú Đổng đã thấy khi họ ngồi trên xe của Hứa Bưu đến Kinh Thành vào ngày đầu tiên?
Cô còn nhớ rõ lúc vừa xuống xe vừa đói vừa mệt, chú Đổng đã đi đầu dẫn đường cho bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh để ăn cơm, nhưng cuối cùng lại lạc đường, được chỉ đến quán ăn sáng do một cặp vợ chồng mở bán!
Mấu chốt khiến Hứa Mỹ Lam sửng sốt không phải là chuyện này, mà là nếu cô nhớ không nhầm, hình như từ đây đi xe buýt đến Đại học Kinh Thành mất khoảng một tiếng đồng hồ!
Mà cô từ nhà dì Mễ đến đây, hơn nữa cộng thêm thời gian đi đường từ nhà cô đến nhà dì Mễ, nhiều nhất cũng mất khoảng năm mươi phút đi bộ.
Vậy vấn đề ở đây là đi bộ chỉ mất năm mươi phút, nhưng tại sao đi xe buýt lại mất cả tiếng đồng hồ!
Hứa Mỹ Lam đã cố gắng hết sức nghĩ đến nát óc để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng bây giờ không phải là lúc để so đo về chuyện này.
Hứa Mỹ Lam bước đến gần người đàn ông đang sửa xe và thấp giọng dò hỏi.
“Anh trai, sửa xe có cần nhiều tiền không?” Đây là ngôn ngữ trong nghề dành riêng cho những người muốn mua xe lắp ráp. Quả nhiên, Hứa Mỹ Lam vừa nói xong thì người này dừng lại động tác sửa xe và nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó mới gật đầu nói “Đi theo tôi!” rồi đứng dậy hướng một góc đi đến. Hứa Mỹ Lam theo sát phía sau, thấy ông chủ sửa xe đi đến một chỗ ngoạt dùng bao tải để che khuất, nhấc bao tải lên, cúi đầu bước vào.
Hứa Mỹ Lam nhìn thấy vậy liền có chút do dự, nhưng ông chủ sửa xe thấy cô không đi theo, liền khẽ nhíu mày, có chút không vui.
“Còn muốn mua hay không đây!”
Nghe vậy Hứa Mỹ Lam khẽ cắn môi, vẫn là học theo ông chủ sửa xe, nhấc bao tải đi vào!
Cô biết mình là một người phụ nữ, làm như vậy có chút mạo hiểm, sở dĩ dám một mình xông vào cũng là bởi vì cô có tự tin, bởi vì trong không gian của cô có d.a.o rựa, chỉ cần xảy ra chuyện gì, cô sẽ lấy ra và c.h.é.m người này!
Hiện tại cơ thể của cô đã điều chỉnh rất tốt, đối phó với người đàn ông này cô vẫn rất tự tin!
Trong đầu đang suy nghĩ lung tung, không bao lâu, ông chủ tiệm sửa xe dẫn cô đi không bao lâu, mở một cánh cửa ra, toàn bộ đồ đạc bên trong đều lộ ra trước mặt Hứa Mỹ Lam.
Những chiếc xe đạp lắp ráp được xếp thành hàng ngay ngắn, tuy rằng chúng cũng không còn mới tinh như những chiếc xe đạp ở Cung Tiêu Xã cần phải có phiếu mới mua được, nhưng chúng nhìn vẫn còn mới!
Trong số hơn mười mấy chiếc xe đạp, Hứa Mỹ Lam liền nhìn trúng ngay một chiếc xe đạp dành cho phụ nữ, nơi này cư nhiên có xe đạp dành cho phụ nữ, người lắp ráp chiếc xe đạp này rất cẩn thận, trên yên sau có được hàn bằng những thanh thép mỏng.
“Ông chủ, chiếc xe này giá bao nhiêu?” Mặc dù rất thích nhưng vì để ép giá thấp, Hứa Mỹ Lam vẫn không hề tỏ ra dáng vẻ thích thú ở trên gương mặt!
Ông chủ sửa xe cũng không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp nói ra giá năm mươi đồng tiền. Hứa Mỹ Lam muốn hạ giá, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của người đàn ông này, cô liền ngoan ngoãn lấy tiền ra đưa cho ông chủ sửa xe.
Nơi đó có một gia đình chuyên sửa chữa xe, pử đó bọn họ đã sửa lại những chiếc xe và bán ra bên ngoài!
Hứa Mỹ Lam cảm ơn dì Mễ, rồi cô đi tìm người bán xe. Theo lời dì Mễ đã nói, Hứa Mỹ Lam vẫn luôn đi phía bên phải, nhưng dần dần, cô cảm thấy có chút gì đó không ổn, nơi này giống như trước kia cô đã từng đến đây!
Cuối cùng, sau khi đi một lúc, nhìn thấy cái nơi sửa xe kia, Hứa Mỹ Lam có thể xác định, đây là nơi mà cô, Trương Hùng và chú Đổng đã thấy khi họ ngồi trên xe của Hứa Bưu đến Kinh Thành vào ngày đầu tiên?
Cô còn nhớ rõ lúc vừa xuống xe vừa đói vừa mệt, chú Đổng đã đi đầu dẫn đường cho bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh để ăn cơm, nhưng cuối cùng lại lạc đường, được chỉ đến quán ăn sáng do một cặp vợ chồng mở bán!
Mấu chốt khiến Hứa Mỹ Lam sửng sốt không phải là chuyện này, mà là nếu cô nhớ không nhầm, hình như từ đây đi xe buýt đến Đại học Kinh Thành mất khoảng một tiếng đồng hồ!
Mà cô từ nhà dì Mễ đến đây, hơn nữa cộng thêm thời gian đi đường từ nhà cô đến nhà dì Mễ, nhiều nhất cũng mất khoảng năm mươi phút đi bộ.
Vậy vấn đề ở đây là đi bộ chỉ mất năm mươi phút, nhưng tại sao đi xe buýt lại mất cả tiếng đồng hồ!
Hứa Mỹ Lam đã cố gắng hết sức nghĩ đến nát óc để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng bây giờ không phải là lúc để so đo về chuyện này.
Hứa Mỹ Lam bước đến gần người đàn ông đang sửa xe và thấp giọng dò hỏi.
“Anh trai, sửa xe có cần nhiều tiền không?” Đây là ngôn ngữ trong nghề dành riêng cho những người muốn mua xe lắp ráp. Quả nhiên, Hứa Mỹ Lam vừa nói xong thì người này dừng lại động tác sửa xe và nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó mới gật đầu nói “Đi theo tôi!” rồi đứng dậy hướng một góc đi đến. Hứa Mỹ Lam theo sát phía sau, thấy ông chủ sửa xe đi đến một chỗ ngoạt dùng bao tải để che khuất, nhấc bao tải lên, cúi đầu bước vào.
Hứa Mỹ Lam nhìn thấy vậy liền có chút do dự, nhưng ông chủ sửa xe thấy cô không đi theo, liền khẽ nhíu mày, có chút không vui.
“Còn muốn mua hay không đây!”
Nghe vậy Hứa Mỹ Lam khẽ cắn môi, vẫn là học theo ông chủ sửa xe, nhấc bao tải đi vào!
Cô biết mình là một người phụ nữ, làm như vậy có chút mạo hiểm, sở dĩ dám một mình xông vào cũng là bởi vì cô có tự tin, bởi vì trong không gian của cô có d.a.o rựa, chỉ cần xảy ra chuyện gì, cô sẽ lấy ra và c.h.é.m người này!
Hiện tại cơ thể của cô đã điều chỉnh rất tốt, đối phó với người đàn ông này cô vẫn rất tự tin!
Trong đầu đang suy nghĩ lung tung, không bao lâu, ông chủ tiệm sửa xe dẫn cô đi không bao lâu, mở một cánh cửa ra, toàn bộ đồ đạc bên trong đều lộ ra trước mặt Hứa Mỹ Lam.
Những chiếc xe đạp lắp ráp được xếp thành hàng ngay ngắn, tuy rằng chúng cũng không còn mới tinh như những chiếc xe đạp ở Cung Tiêu Xã cần phải có phiếu mới mua được, nhưng chúng nhìn vẫn còn mới!
Trong số hơn mười mấy chiếc xe đạp, Hứa Mỹ Lam liền nhìn trúng ngay một chiếc xe đạp dành cho phụ nữ, nơi này cư nhiên có xe đạp dành cho phụ nữ, người lắp ráp chiếc xe đạp này rất cẩn thận, trên yên sau có được hàn bằng những thanh thép mỏng.
“Ông chủ, chiếc xe này giá bao nhiêu?” Mặc dù rất thích nhưng vì để ép giá thấp, Hứa Mỹ Lam vẫn không hề tỏ ra dáng vẻ thích thú ở trên gương mặt!
Ông chủ sửa xe cũng không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp nói ra giá năm mươi đồng tiền. Hứa Mỹ Lam muốn hạ giá, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của người đàn ông này, cô liền ngoan ngoãn lấy tiền ra đưa cho ông chủ sửa xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.