Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 194
Hoàng Quy
07/07/2024
Sau khi nghe hai người bọn họ thuật lại, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng nhìn nhau, nhịn không được đều phải cười to!
Vì chú Đổng được ăn ngon mặc đẹp hơn bọn họ nên họ mới ghen ghét, khi ông ấy bị hai người này làm mất mặt, thậm chí ngay cả những người làm việc ở phòng khám cũng không có ai đứng ra giúp đỡ.
Điều thất vọng và buồn lòng nhất chính là chú Lý, người luôn có mối quan hệ tốt với chú Đổng, cũng không ra mặt nói giúp ông ấy một câu.
Mặc dù nói những năm nay bởi vì những động thái đó, mọi người đã sớm trở thành chim sợ cành cong*, nhưng nói mấy câu giúp đỡ vẫn là có thể, để cục diện biến thành như vậy, chú Đổng sẽ rất thương tâm.
*[Chim sợ cành cong: mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra).]
Nghĩ đến đây, Hứa Mỹ Lam nhịn không được lại đá vào hai người bọn họ vài phát, viết lời thú nhận vào tờ giấy mà bọn họ đã mang theo, yêu cầu hai người kia ký tên và ấn dấu vân tay vào đó.
Hai người bọn họ lúc đầu còn miễn cưỡng, nhưng lại bị Trương Hùng đánh một trận, sau đó mới thành thật viết tên và ấn dấu tay của bọn họ vào!
Sau khi làm xong tất cả, Hứa Mỹ Lam đánh bọn họ bất tỉnh, rồi cởi quần áo của bọn họ ra và cột vào gốc cây lớn trước cửa. Cứ như vậy, chờ đến khi trời đã sáng, ai đi ngang qua đều sẽ thấy.
Tội lưu manh sẽ không chạy thoát được, ít nhất cũng muốn đi vào nhốt mấy tháng, có thể coi như gián tiếp trả thù giúp cho chú Đổng!
Tiếp theo, thứ bọn họ đang tìm kiếm là người phụ nữ Triệu Văn đó. Nhà chồng của Triệu Văn cũng ở cách đây không xa, lái xe đến đó mất năm phút, trong quá trình thẩm vấn bọn họ đã biết được địa chỉ, hai người rất nhanh đến trước cửa nhà của Triệu Văn.
Người đàn ông của Triệu Văn là một tài xế xe tải, hai người bọn họ rất may mắn, mấy ngày nay người đàn ông của cô ta tình cờ đi vắng không có ở nhà, nên chỉ có một mình Triệu Văn ở trong nhà. Điều đó cũng thuận tiện cho họ, không tốn nhiều công sức để bắt được Triệu Văn, Hứa Mỹ Lam đi lên đánh cho cô ta một trận, cô chuyên chọn những nơi mà người khác không thể nhìn thấy mà đánh lên.
Mãi đến khi cảm thấy cũng đủ rồi, lúc này mới dừng tay, khi Trương Hùng nhìn thấy cô đã đánh xong, anh đã đánh bất tỉnh cô ta bằng con d.a.o trên tay.
Trước khi đi, hai người lại lục soát nhà Triệu Văn, vốn dĩ chỉ muốn lấy chút tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho chú Đổng, nhưng lại phát hiện ra một điều bất ngờ!
Đó là một quyển sổ sách, trong đó ghi lại rõ ràng những loại thuốc mà Triệu Văn đã bí mật trộm lấy từ phòng khám trong những năm qua và bán lại chúng với giá cao.
Không xem không biết, một khi xem liền doạ giật nảy mình, mười năm qua vì làm bác sĩ trong phòng khám, Triệu Văn đã liên tiếp bán ra được hơn năm ngàn đồng tiền!
Phải biết rằng, mỗi tháng tiền lương của Triệu Văn mới ba mươi đồng tiền, này lại hơn năm ngàn đồng tiền, tương xứng với số tiền lương hơn mười năm không ăn không uống của cô ta!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong bóng đêm hai đôi mắt sáng ngời, trước kia còn tưởng rằng chỉ cần đánh một trận, lấy chút phí tổn thương tinh thần là được rồi, bây giờ bằng chứng lại nằm trong tay họ.
Đối với người phụ nữ này, hai người bọn họ không cảm thấy tội lỗi gì cả, số thuốc mà cô ta lấy trộm và bán ra là từ những bệnh nhân đến khám bệnh tiết kiệm ra được.
Chẳng hạn như có người đi kê đơn thuốc, lẽ ra thuốc uống đủ dùng cả tuần và đã đóng tiền, nhưng thuốc phát ra thì lại thiếu đến một nửa!
Mà nửa số thuốc này chính là do Triệu Văn đã bí mật trộm lấy về và bán chúng đi, sau khi lấy được sổ sách, hai người cũng không chậm trễ, từ trong xấp tiền của cô ta lấy ra năm trăm đồng tiền coi như là tiền bồi thường tổn thất tinh thần của chú Đổng, lúc này mới lặng lẽ không một tiếng động mà rời đi.
Tất nhiên, bọn họ cũng không quên cầm theo cuốn sổ kia trước khi rời đi!
Ngày hôm sau khi Triệu Văn tỉnh dậy, toàn thân cô ta đau nhức, cô ta cảm thấy như thể mình đã bị một ai đó đánh rất nặng, hình như ngày hôm qua khi cô ta ngủ đến nửa đêm, giống như nằm mơ nhìn thấy có hai người đi vào phòng và đem cô ta ra đánh, trong lòng cô ta có chút buồn cười, nhất định là do cảnh tượng cô ta đã nhìn thấy vào ngày hôm qua khi anh hai và chị dâu bị người kia đánh nên mới ăn sâu vào tiềm thức tối đến mới mơ một giấc mơ như vậy, Triệu Văn cũng không để chuyện này ở trong lòng, chịu đựng cơn đau mỏi khắp người, khập khiễng bước đi làm.
Vì chú Đổng được ăn ngon mặc đẹp hơn bọn họ nên họ mới ghen ghét, khi ông ấy bị hai người này làm mất mặt, thậm chí ngay cả những người làm việc ở phòng khám cũng không có ai đứng ra giúp đỡ.
Điều thất vọng và buồn lòng nhất chính là chú Lý, người luôn có mối quan hệ tốt với chú Đổng, cũng không ra mặt nói giúp ông ấy một câu.
Mặc dù nói những năm nay bởi vì những động thái đó, mọi người đã sớm trở thành chim sợ cành cong*, nhưng nói mấy câu giúp đỡ vẫn là có thể, để cục diện biến thành như vậy, chú Đổng sẽ rất thương tâm.
*[Chim sợ cành cong: mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra).]
Nghĩ đến đây, Hứa Mỹ Lam nhịn không được lại đá vào hai người bọn họ vài phát, viết lời thú nhận vào tờ giấy mà bọn họ đã mang theo, yêu cầu hai người kia ký tên và ấn dấu vân tay vào đó.
Hai người bọn họ lúc đầu còn miễn cưỡng, nhưng lại bị Trương Hùng đánh một trận, sau đó mới thành thật viết tên và ấn dấu tay của bọn họ vào!
Sau khi làm xong tất cả, Hứa Mỹ Lam đánh bọn họ bất tỉnh, rồi cởi quần áo của bọn họ ra và cột vào gốc cây lớn trước cửa. Cứ như vậy, chờ đến khi trời đã sáng, ai đi ngang qua đều sẽ thấy.
Tội lưu manh sẽ không chạy thoát được, ít nhất cũng muốn đi vào nhốt mấy tháng, có thể coi như gián tiếp trả thù giúp cho chú Đổng!
Tiếp theo, thứ bọn họ đang tìm kiếm là người phụ nữ Triệu Văn đó. Nhà chồng của Triệu Văn cũng ở cách đây không xa, lái xe đến đó mất năm phút, trong quá trình thẩm vấn bọn họ đã biết được địa chỉ, hai người rất nhanh đến trước cửa nhà của Triệu Văn.
Người đàn ông của Triệu Văn là một tài xế xe tải, hai người bọn họ rất may mắn, mấy ngày nay người đàn ông của cô ta tình cờ đi vắng không có ở nhà, nên chỉ có một mình Triệu Văn ở trong nhà. Điều đó cũng thuận tiện cho họ, không tốn nhiều công sức để bắt được Triệu Văn, Hứa Mỹ Lam đi lên đánh cho cô ta một trận, cô chuyên chọn những nơi mà người khác không thể nhìn thấy mà đánh lên.
Mãi đến khi cảm thấy cũng đủ rồi, lúc này mới dừng tay, khi Trương Hùng nhìn thấy cô đã đánh xong, anh đã đánh bất tỉnh cô ta bằng con d.a.o trên tay.
Trước khi đi, hai người lại lục soát nhà Triệu Văn, vốn dĩ chỉ muốn lấy chút tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho chú Đổng, nhưng lại phát hiện ra một điều bất ngờ!
Đó là một quyển sổ sách, trong đó ghi lại rõ ràng những loại thuốc mà Triệu Văn đã bí mật trộm lấy từ phòng khám trong những năm qua và bán lại chúng với giá cao.
Không xem không biết, một khi xem liền doạ giật nảy mình, mười năm qua vì làm bác sĩ trong phòng khám, Triệu Văn đã liên tiếp bán ra được hơn năm ngàn đồng tiền!
Phải biết rằng, mỗi tháng tiền lương của Triệu Văn mới ba mươi đồng tiền, này lại hơn năm ngàn đồng tiền, tương xứng với số tiền lương hơn mười năm không ăn không uống của cô ta!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong bóng đêm hai đôi mắt sáng ngời, trước kia còn tưởng rằng chỉ cần đánh một trận, lấy chút phí tổn thương tinh thần là được rồi, bây giờ bằng chứng lại nằm trong tay họ.
Đối với người phụ nữ này, hai người bọn họ không cảm thấy tội lỗi gì cả, số thuốc mà cô ta lấy trộm và bán ra là từ những bệnh nhân đến khám bệnh tiết kiệm ra được.
Chẳng hạn như có người đi kê đơn thuốc, lẽ ra thuốc uống đủ dùng cả tuần và đã đóng tiền, nhưng thuốc phát ra thì lại thiếu đến một nửa!
Mà nửa số thuốc này chính là do Triệu Văn đã bí mật trộm lấy về và bán chúng đi, sau khi lấy được sổ sách, hai người cũng không chậm trễ, từ trong xấp tiền của cô ta lấy ra năm trăm đồng tiền coi như là tiền bồi thường tổn thất tinh thần của chú Đổng, lúc này mới lặng lẽ không một tiếng động mà rời đi.
Tất nhiên, bọn họ cũng không quên cầm theo cuốn sổ kia trước khi rời đi!
Ngày hôm sau khi Triệu Văn tỉnh dậy, toàn thân cô ta đau nhức, cô ta cảm thấy như thể mình đã bị một ai đó đánh rất nặng, hình như ngày hôm qua khi cô ta ngủ đến nửa đêm, giống như nằm mơ nhìn thấy có hai người đi vào phòng và đem cô ta ra đánh, trong lòng cô ta có chút buồn cười, nhất định là do cảnh tượng cô ta đã nhìn thấy vào ngày hôm qua khi anh hai và chị dâu bị người kia đánh nên mới ăn sâu vào tiềm thức tối đến mới mơ một giấc mơ như vậy, Triệu Văn cũng không để chuyện này ở trong lòng, chịu đựng cơn đau mỏi khắp người, khập khiễng bước đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.