Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 200
Hoàng Quy
07/07/2024
“Dì, mì đã nấu xong rồi, chúng ta mau bưng ra ngoài thôi!” Hai người nói chuyện một lúc, sợi mì trong nồi đã có chút vón cục lại, nhưng ít ra chúng là lương thực tinh bột, cũng không ảnh hưởng đến mùi vị.
Bước vào trong sân, chú Đổng không biết từ khi nào cũng đi ra tới. Lúc này, ông ấy đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cười khanh khánh nói chuyện với Trương Quốc Hưng.
Thấy hai người bưng mì đến, liền giơ tay chào hỏi: “Em gái Quế Hoa, lâu quá không gặp, em đi đường chắc mệt lắm!”
Dương Quế Hoa ngẩng đầu lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng, nhưng khi bà ấy nhìn thấy những vết bầm tím ở khóe mắt và trên mặt chú Đổng, bà ấy liền giật mình kêu lên một tiếng: “Anh Đổng, mặt anh sao lại thế này, tại sao lại có một mảng lớn bầm tím ở đây!”
Chú Đổng nghe vậy không thèm để ý, thờ ơ chạm vào, xua tay, thở dài nói, “Đừng nói nữa, trên đường anh bị cướp và bị đánh một lần, bị thương nhẹ thôi. Mọi người cũng đói rồi, mau ăn đi cho nóng!”
Chú Đổng không muốn nói nhiều nữa, nhìn thoáng qua bát mì Hứa Mỹ Lam đang bưng ra, vội vàng chào hỏi mời mấy người bọn họ ngồi xuống ăn.
Trương Quốc Hưng nháy mắt với Dương Quế Hoa, bà ấy ngay lập tức liền hiểu ra chỉ trong vài giây và không tiếp tục truy đuổi vấn đề này nữa.
“Mỹ Lam cũng thật là, chúng ta không phải là người ngoài, đây đều là lương thực có chứa tinh bột và trứng gà, cháu đã dùng hết bao nhiêu tiền.”
Dương Quế Hoa ăn mà cảm thấy đau lòng, mặc dù thức ăn rất ngon, nhưng chúng thực sự rất đắt!
Hứa Mỹ Lam cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt rối rắm của Dương Quế Hoa, nhưng những lời nói khách sáo cô vẫn phải nói.
“Không sao đâu dì, con còn tiền cho dì ăn mấy bữa ăn ngon nữa!”
“Lời nói cũng không phải nên nói như vậy đâu Mỹ Lam à, sau này con cần phải tiêu tiền ở càng nhiều chỗ khác nữa. Chưa kể những thứ khác, cháu rất nhanh liền sẽ vào đại học, về sau nhất định còn phải sinh con nằm viện một thời gian. Cháu phải ăn uống đầy đủ trong mười tháng mang thai, trong thời gian nằm viện phải bồi bổ cơ thể, cũng không biết, tính toán một lần đều phải tiêu tiền khắp nơi!” Dương Quế Hoa blah blah nói rất nhiều thứ.
Nhưng những gì bà ấy nói cũng thực sự là ngôn ngữ của một gia đình bình thường, mà cô... Mặc dù cơ thể này của cô đã được điều dưỡng trông giống như một người bình thường rồi, nhưng cô có thể sinh con hay không cũng thật rất khó nói!
Hứa Mỹ Lam không để nhưng thứ này ở trong lòng, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, trên tay cầm tách trà, ánh mắt của chú Đổng trầm ngâm nhìn về phía Hứa Mỹ Lam.
Dạo này ông ấy có chút bận rộn nên thực sự không để ý lắm, nhưng hình như ông ấy nhớ ra rằng Tiểu Hùng đã nói rằng khẩu vị của Hứa Mỹ Lam trong thời gian này đã thay đổi!
Sống với bọn họ lâu như vậy, chú Đổng cũng ít nhiều hiểu được thói quen ăn uống của bọn họ, sự thay đổi đột ngột như vậy nhất định phải có nguyên nhân!
Nghĩ đến một khả năng, bàn tay còn lại của chú Đổng đặt trên đùi không khỏi run lên vì kích động, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ông ấy cũng không có ngay lập tức xác định điều này.
Nếu sự nghi ngờ của ông ấy không đúng, vô duyên vô cớ mà làm cho hai vợ chồng trẻ này thất vọng thương tâm.
Sau khi ba người ăn cơm xong, Hứa Mỹ Lam dọn dẹp bát đĩa rồi cho bọn họ đi nghỉ, khi biết được bọn họ muốn đến, Hứa Mỹ Lam cũng đã dọn dẹp hai phòng từ sớm.
Hai ngày nay thật sự rất mệt mỏi, bọn họ cũng không làm ra vẻ, tắm rửa xong liền vào phòng mà Hứa Mỹ Lam đã dọn dẹp sẵn nghỉ ngơi.
Trương Hùng đi trả xe, khi anh quay lại mang theo một con cá trắm cỏ to, ước chừng cũng phải nặng khoảng ba ký.
Khi Hứa Mỹ Lam nhìn thấy nó liền rất vui mừng, phải biết rằng cá được người khác bán cũng chỉ nặng một hoặc hai ký là chuyện bình thường, nếu cá lớn như vậy phải mất rất nhiều công sức mới mua được.
Hứa Mỹ Lam biết Trương Hùng không phải là mang con cá này về để chào đón gia đình chú cả không thôi, mà có lẽ hơn một nửa lý do là vì cô, chỉ đơn giản là vì sáng nay khi cô thức dậy cô nói rằng cô rất muốn ăn cá.
Quả nhiên, liền thấy Trương Hùng đem cá thả vào một cái bể rồi vẫy tay với cô.
Bước vào trong sân, chú Đổng không biết từ khi nào cũng đi ra tới. Lúc này, ông ấy đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cười khanh khánh nói chuyện với Trương Quốc Hưng.
Thấy hai người bưng mì đến, liền giơ tay chào hỏi: “Em gái Quế Hoa, lâu quá không gặp, em đi đường chắc mệt lắm!”
Dương Quế Hoa ngẩng đầu lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng, nhưng khi bà ấy nhìn thấy những vết bầm tím ở khóe mắt và trên mặt chú Đổng, bà ấy liền giật mình kêu lên một tiếng: “Anh Đổng, mặt anh sao lại thế này, tại sao lại có một mảng lớn bầm tím ở đây!”
Chú Đổng nghe vậy không thèm để ý, thờ ơ chạm vào, xua tay, thở dài nói, “Đừng nói nữa, trên đường anh bị cướp và bị đánh một lần, bị thương nhẹ thôi. Mọi người cũng đói rồi, mau ăn đi cho nóng!”
Chú Đổng không muốn nói nhiều nữa, nhìn thoáng qua bát mì Hứa Mỹ Lam đang bưng ra, vội vàng chào hỏi mời mấy người bọn họ ngồi xuống ăn.
Trương Quốc Hưng nháy mắt với Dương Quế Hoa, bà ấy ngay lập tức liền hiểu ra chỉ trong vài giây và không tiếp tục truy đuổi vấn đề này nữa.
“Mỹ Lam cũng thật là, chúng ta không phải là người ngoài, đây đều là lương thực có chứa tinh bột và trứng gà, cháu đã dùng hết bao nhiêu tiền.”
Dương Quế Hoa ăn mà cảm thấy đau lòng, mặc dù thức ăn rất ngon, nhưng chúng thực sự rất đắt!
Hứa Mỹ Lam cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt rối rắm của Dương Quế Hoa, nhưng những lời nói khách sáo cô vẫn phải nói.
“Không sao đâu dì, con còn tiền cho dì ăn mấy bữa ăn ngon nữa!”
“Lời nói cũng không phải nên nói như vậy đâu Mỹ Lam à, sau này con cần phải tiêu tiền ở càng nhiều chỗ khác nữa. Chưa kể những thứ khác, cháu rất nhanh liền sẽ vào đại học, về sau nhất định còn phải sinh con nằm viện một thời gian. Cháu phải ăn uống đầy đủ trong mười tháng mang thai, trong thời gian nằm viện phải bồi bổ cơ thể, cũng không biết, tính toán một lần đều phải tiêu tiền khắp nơi!” Dương Quế Hoa blah blah nói rất nhiều thứ.
Nhưng những gì bà ấy nói cũng thực sự là ngôn ngữ của một gia đình bình thường, mà cô... Mặc dù cơ thể này của cô đã được điều dưỡng trông giống như một người bình thường rồi, nhưng cô có thể sinh con hay không cũng thật rất khó nói!
Hứa Mỹ Lam không để nhưng thứ này ở trong lòng, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, trên tay cầm tách trà, ánh mắt của chú Đổng trầm ngâm nhìn về phía Hứa Mỹ Lam.
Dạo này ông ấy có chút bận rộn nên thực sự không để ý lắm, nhưng hình như ông ấy nhớ ra rằng Tiểu Hùng đã nói rằng khẩu vị của Hứa Mỹ Lam trong thời gian này đã thay đổi!
Sống với bọn họ lâu như vậy, chú Đổng cũng ít nhiều hiểu được thói quen ăn uống của bọn họ, sự thay đổi đột ngột như vậy nhất định phải có nguyên nhân!
Nghĩ đến một khả năng, bàn tay còn lại của chú Đổng đặt trên đùi không khỏi run lên vì kích động, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ông ấy cũng không có ngay lập tức xác định điều này.
Nếu sự nghi ngờ của ông ấy không đúng, vô duyên vô cớ mà làm cho hai vợ chồng trẻ này thất vọng thương tâm.
Sau khi ba người ăn cơm xong, Hứa Mỹ Lam dọn dẹp bát đĩa rồi cho bọn họ đi nghỉ, khi biết được bọn họ muốn đến, Hứa Mỹ Lam cũng đã dọn dẹp hai phòng từ sớm.
Hai ngày nay thật sự rất mệt mỏi, bọn họ cũng không làm ra vẻ, tắm rửa xong liền vào phòng mà Hứa Mỹ Lam đã dọn dẹp sẵn nghỉ ngơi.
Trương Hùng đi trả xe, khi anh quay lại mang theo một con cá trắm cỏ to, ước chừng cũng phải nặng khoảng ba ký.
Khi Hứa Mỹ Lam nhìn thấy nó liền rất vui mừng, phải biết rằng cá được người khác bán cũng chỉ nặng một hoặc hai ký là chuyện bình thường, nếu cá lớn như vậy phải mất rất nhiều công sức mới mua được.
Hứa Mỹ Lam biết Trương Hùng không phải là mang con cá này về để chào đón gia đình chú cả không thôi, mà có lẽ hơn một nửa lý do là vì cô, chỉ đơn giản là vì sáng nay khi cô thức dậy cô nói rằng cô rất muốn ăn cá.
Quả nhiên, liền thấy Trương Hùng đem cá thả vào một cái bể rồi vẫy tay với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.