Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 218
Hoàng Quy
08/07/2024
“Cháu thử đoán xem một ngày dì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Hứa Mỹ Lam lắc đầu, nhìn bộ dạng sợ người ngoài nghe thấy của bà ấy, cô biết việc làm ăn của bọn họ đang rất tốt, nhưng thu nhập cụ thể là bao nhiêu, cô thực sự không thể đoán được.
“Được rồi, em đừng úp úp mở mở như vậy nữa, không thấy mọi người đang đợi em nói sao!”
Khi nói đến thu nhập của mấy ngày nay, Trương Quốc Hưng cũng rất phấn khích, nhịn không được muốn chia sẻ với mọi người. Nhưng ông ấy biết tính khí của vợ mình, đang nói mà bị ông ấy cắt ngang, bà ấy nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ông ấy mất.
Khi Dương Quế Hoa nhìn thấy người đàn ông của mình thúc giục, bà ấy cũng không tiếp tục úp úp mở mở nữa, tự hào nói ra một con số và chờ đợi dáng vẻ cảm thán và kinh ngạc của mọi người.
Đáng tiếc ngoại trừ người con trai của mình trợn to mắt mừng rỡ ra, ba người khác vẫn không có chút thay đổi nào ở trên khuôn mặt, bất quá, nếu muốn nói, thì chỉ có khóe miệng hơi nhếch vì bọn họ mà vui vẻ.
Mười đồng tiền một ngày, trong xã hội hiện đại, thậm chí không đủ mua nổi một cân thịt, nhưng vào cuối những năm 1970, nó đáng giá bằng một phần ba tiền lương hàng tháng của một công nhân bình thường trở lên.
“Công việc làm ăn của dì cũng không tồi, nếu mỗi ngày cứ như vậy, chẳng bao lâu nữa dì sẽ mua được một ngôi nhà ở Kinh Thành.” Hứa Mỹ Lam chân thành khen ngợi.
“Mỹ Lam, cháu cùng dì có cùng một suy nghĩ đấy. Bây giờ nhân lúc cơ thể còn khỏe mạnh, dành dụm thêm một ít tiền mua nhà an cư lạc nghiệp, để sau này Ái Quốc có kiếm vợ, cùng không cần phải lo lắng không có nhà để ở, người khác sẽ coi thường.”
Nghĩ đến cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, nụ cười trên khuôn mặt của Dương Quế Hoa không hề giảm bớt đi, và thậm chí cả Trương Quốc Hưng, người vẫn luôn rất thận trọng đều mở miệng cười toe toét, với vẻ mặt rất ngu ngốc. “Mẹ, chuyện lấy con lấy vợ mẹ không cần vội. Mẹ và cha cứ từ từ mà kiếm tiền. Chờ đến khi con tốt nghiệp đại học và được bố trí một công việc, những cô gái kia sẽ tự động nhào vào trong lòng n.g.ự.c của con.” Chỉ nghĩ đến cảnh đó, Trương Ái Quốc đã cảm thấy rất phấn chấn, trong lòng muốn ngày đó đến sớm một chút.
Thật đáng tiếc, Trương Quốc Hưng đã tát Trương Ái Quốc một cái trước khi giấc mơ ngọt ngào ấy bắt đầu.
Trương Ái Quốc xoa nhẹ gáy của mình, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất: “Cha, sao cha lại đánh con, cha có biết đau lắm không!”
Trương Quốc Hưng khẽ khịt mũi, “Đau là được rồi, nó sẽ khiến con phát triển trí nhớ, tuổi còn nhỏ còn không lo học cho giỏi, cứ đi mơ mộng Hùng vong.”
Trương Ái Quốc cảm thấy rất oan uống, anh ta cũng chỉ nói suông mà thôi, ảo tưởng lại không phạm pháp, như vậy đều không được sao? Trong lòng bất mãn như thế nào, anh ta cũng không dám cãi lại, chẳng lẽ không thấy cha anh ta đang giơ tay lên ở nơi đó, chờ tát cho anh ta một cái hay sao!
“Được rồi, đều còn nhỏ, có lý tưởng là tốt rồi, có mục tiêu mới có thể tiến bộ có đúng hay không. Anh nghĩ Ái Quốc là một đứa trẻ ngoan. Nhìn này, thật là một chàng trai có tinh thần, so với em mạnh hơn nhiều.”
Chú Đổng cười và hòa giải mọi việc cho Trương Ái Quốc, vì vậy lúc này Trương Quốc Hưng mới không bắt lấy anh ta không bỏ, Trương Ái Quốc đã gắp một miếng thịt nịnh nọt chú Đổng.
“Cảm ơn chú đã cứu cháu, nếu không cháu không biết phải ăn bao nhiêu cái tát mới có thể nguôi ngoai cơn giận của người cha già cố chấp này.”
“Trương Ái Quốc!” Chà, đều gọi cả tên lẫn họ, nhìn dáng vẻ như vậy thực sự rất tức giận. Trương Ái Quốc rụt cổ lại, lần này anh ta mới hoàn toàn thành thật.
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng từ đầu đến cuối đều là những người ngồi hóng chuyện, thấy Trương Ái Quốc không bị đánh lần thứ hai, bọn họ còn có chút cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Chú, dì, hôm nay cháu gọi mọi người đến đây ăn cơm, một là để đoàn tụ gia đình. Mọi người ở Kinh Thành này, mọi người vẫn còn cảm thấy xa lạ, nếu có chuyện gì cũng chỉ có chúng ta giúp đỡ lần nhau. Chúng ta không thể bởi vì quá bận rộn mà xa cách.” Thấy mọi người đều ăn uống không sai biệt lắm, lúc này Trương Hùng mới mở miệng, đầu tiên là cảm khái một chút.
Hứa Mỹ Lam lắc đầu, nhìn bộ dạng sợ người ngoài nghe thấy của bà ấy, cô biết việc làm ăn của bọn họ đang rất tốt, nhưng thu nhập cụ thể là bao nhiêu, cô thực sự không thể đoán được.
“Được rồi, em đừng úp úp mở mở như vậy nữa, không thấy mọi người đang đợi em nói sao!”
Khi nói đến thu nhập của mấy ngày nay, Trương Quốc Hưng cũng rất phấn khích, nhịn không được muốn chia sẻ với mọi người. Nhưng ông ấy biết tính khí của vợ mình, đang nói mà bị ông ấy cắt ngang, bà ấy nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ông ấy mất.
Khi Dương Quế Hoa nhìn thấy người đàn ông của mình thúc giục, bà ấy cũng không tiếp tục úp úp mở mở nữa, tự hào nói ra một con số và chờ đợi dáng vẻ cảm thán và kinh ngạc của mọi người.
Đáng tiếc ngoại trừ người con trai của mình trợn to mắt mừng rỡ ra, ba người khác vẫn không có chút thay đổi nào ở trên khuôn mặt, bất quá, nếu muốn nói, thì chỉ có khóe miệng hơi nhếch vì bọn họ mà vui vẻ.
Mười đồng tiền một ngày, trong xã hội hiện đại, thậm chí không đủ mua nổi một cân thịt, nhưng vào cuối những năm 1970, nó đáng giá bằng một phần ba tiền lương hàng tháng của một công nhân bình thường trở lên.
“Công việc làm ăn của dì cũng không tồi, nếu mỗi ngày cứ như vậy, chẳng bao lâu nữa dì sẽ mua được một ngôi nhà ở Kinh Thành.” Hứa Mỹ Lam chân thành khen ngợi.
“Mỹ Lam, cháu cùng dì có cùng một suy nghĩ đấy. Bây giờ nhân lúc cơ thể còn khỏe mạnh, dành dụm thêm một ít tiền mua nhà an cư lạc nghiệp, để sau này Ái Quốc có kiếm vợ, cùng không cần phải lo lắng không có nhà để ở, người khác sẽ coi thường.”
Nghĩ đến cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, nụ cười trên khuôn mặt của Dương Quế Hoa không hề giảm bớt đi, và thậm chí cả Trương Quốc Hưng, người vẫn luôn rất thận trọng đều mở miệng cười toe toét, với vẻ mặt rất ngu ngốc. “Mẹ, chuyện lấy con lấy vợ mẹ không cần vội. Mẹ và cha cứ từ từ mà kiếm tiền. Chờ đến khi con tốt nghiệp đại học và được bố trí một công việc, những cô gái kia sẽ tự động nhào vào trong lòng n.g.ự.c của con.” Chỉ nghĩ đến cảnh đó, Trương Ái Quốc đã cảm thấy rất phấn chấn, trong lòng muốn ngày đó đến sớm một chút.
Thật đáng tiếc, Trương Quốc Hưng đã tát Trương Ái Quốc một cái trước khi giấc mơ ngọt ngào ấy bắt đầu.
Trương Ái Quốc xoa nhẹ gáy của mình, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất: “Cha, sao cha lại đánh con, cha có biết đau lắm không!”
Trương Quốc Hưng khẽ khịt mũi, “Đau là được rồi, nó sẽ khiến con phát triển trí nhớ, tuổi còn nhỏ còn không lo học cho giỏi, cứ đi mơ mộng Hùng vong.”
Trương Ái Quốc cảm thấy rất oan uống, anh ta cũng chỉ nói suông mà thôi, ảo tưởng lại không phạm pháp, như vậy đều không được sao? Trong lòng bất mãn như thế nào, anh ta cũng không dám cãi lại, chẳng lẽ không thấy cha anh ta đang giơ tay lên ở nơi đó, chờ tát cho anh ta một cái hay sao!
“Được rồi, đều còn nhỏ, có lý tưởng là tốt rồi, có mục tiêu mới có thể tiến bộ có đúng hay không. Anh nghĩ Ái Quốc là một đứa trẻ ngoan. Nhìn này, thật là một chàng trai có tinh thần, so với em mạnh hơn nhiều.”
Chú Đổng cười và hòa giải mọi việc cho Trương Ái Quốc, vì vậy lúc này Trương Quốc Hưng mới không bắt lấy anh ta không bỏ, Trương Ái Quốc đã gắp một miếng thịt nịnh nọt chú Đổng.
“Cảm ơn chú đã cứu cháu, nếu không cháu không biết phải ăn bao nhiêu cái tát mới có thể nguôi ngoai cơn giận của người cha già cố chấp này.”
“Trương Ái Quốc!” Chà, đều gọi cả tên lẫn họ, nhìn dáng vẻ như vậy thực sự rất tức giận. Trương Ái Quốc rụt cổ lại, lần này anh ta mới hoàn toàn thành thật.
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng từ đầu đến cuối đều là những người ngồi hóng chuyện, thấy Trương Ái Quốc không bị đánh lần thứ hai, bọn họ còn có chút cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Chú, dì, hôm nay cháu gọi mọi người đến đây ăn cơm, một là để đoàn tụ gia đình. Mọi người ở Kinh Thành này, mọi người vẫn còn cảm thấy xa lạ, nếu có chuyện gì cũng chỉ có chúng ta giúp đỡ lần nhau. Chúng ta không thể bởi vì quá bận rộn mà xa cách.” Thấy mọi người đều ăn uống không sai biệt lắm, lúc này Trương Hùng mới mở miệng, đầu tiên là cảm khái một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.