Ta Xuyên Về Thời Cổ Đại - Truy Tìm Cuộc Sống Tự Do
Chương 15: Đàn một khúc Phong Vân
Củ Cải Ngọt
03/11/2019
Hôm nay là thất tịch, ban ngày đường xá như cũ ồn ào, tấp nập nhưng ban
đêm, mọi thứ như khác biệt hoàn toàn. Ban đêm ở Nhai Thiên Lâu lại càng
tấp nập đông vui, các vũ cơ, cầm cơ trên các sân khấu đều không khỏi bận thêm mấy phần.
Làm một người phục vụ, Kiều Hoa không có việc gì làm ngoài việc chạy từ bàn này sang bàn nọ, sự nữ tính thường ngày dường như mất sạch bởi sự duy chuyển nhanh nhẹn và giọng nói dứt khoát, dõng dạc. Đang mải mê làm việc thì Thúc lão có việc tìm cô:
" Kiều Hoa a, chỗ chúng ta lại cần người đàn nữa rồi, Kiều Y đàn đến bỏng cả tay rồi, ngươi có thể lại ra đàn thay nó không a". Nhìn ánh mắt cầu giúp của người già nào đó, cô không khỏi mềm lòng, giúp người già dù sao cũng là việc tốt, mình vẫn nên giúp thúc ấy thôi.
" Được a Thúc lão, ta sẽ ra đàn thay tỷ ấy, nhưng tháng này nhất định phải tăng lương lên cho ta a, không thì ta cũng không thể giúp đâu". Cười một nụ cười thiên chân vô tà với Thúc lão, cô đợi câu trả lời của ông ấy. Nhìn vẻ mặt thiên chân vô tà của cô, Thúc lão cảm thấy hơi lạnh người, nếu tiểu cô nương này không nói ra yêu cầu tăng lương thì có thể ông sẽ nghĩ cô ấy thiên chân vô tà thật đâu.
" Được rồi, ta tăng lương cho ngươi là được chứ gì".
" Ân, vậy ta đi chuẩn bị đây, tạm biệt thúc lão a". Cô vui vẻ đi cùng vài người nữa đi chuẩn bị, hết tiết mục này của Kiều Y là đến tiếc mục của cô rồi.
Hết tiết mục của mình, Kiều Y nói lời tạm biệt xong liền chạy như bay vào trong chăm sóc lại đôi tay bé nhỏ của mình. Một vị cô nương vận lam y nhiều tầng, mặt đeo mạn màu lam, tóc búi gọn, xõa ra hai bên, đôi mắt nhu thấu triệt trần đời, trên trán lại hoa thêm một nét chu sa đỏ, vừa yêu mị lại thanh nhã đến bất ngờ. Đây chính là phong cách vốn có của Kiều Hoa. Cô muốn bản thân có một nét đẹp riêng, bộc lộ được tính cách đầy cúng rắn của mình. Nhiều quan khách vừa nhìn thấy cô liền lâm vào trầm luân, bọn họ vốn là nhân sĩ từ khắp các nơi tụ đến để tham gia đại hội tỷ thí lần này, có tán tu, có con cháu thế gia, có để tử danh môn,... Trước kia họ chưa bao giờ để cảm xúc chiếm hữu bởi họ là người tu đạo. Nhưng hôm nay, tại nơi này, chỉ vì một lần nhìn thấy cô gái ấy, bọn họ lại rơi vào trầm luân. Không phải trầm luân bởi gương mặt hay dáng người mà trâm lựa vào đôi mắt xinh đẹp ấy, vào nét chu sa đỏ rực lòng người.
Cúi đầu chào quan khách ngồi phía dưới, kéo không ít hồn người trở về, giọng nói phát ra một cách du dương, nhẹ nhàng, khi cao khi thấp làm lòng người như chìm vào giọng nói của cô:
" Các vị hảo, tiểu nữ danh xưng Kiều Hoa, một đóa hoa nhỏ yêu kiều trong sương gió, hôm nay ta sẽ đàn một khúc Phong Vân, thỉnh các vị ghe xong cho lời đánh giá". Nhiều người nghe lên danh xưng Kiều Hoa liền nhớ ra khúc đàn hôm trước, không khỏi chờ mong thêm vài phần.
Làm một người phục vụ, Kiều Hoa không có việc gì làm ngoài việc chạy từ bàn này sang bàn nọ, sự nữ tính thường ngày dường như mất sạch bởi sự duy chuyển nhanh nhẹn và giọng nói dứt khoát, dõng dạc. Đang mải mê làm việc thì Thúc lão có việc tìm cô:
" Kiều Hoa a, chỗ chúng ta lại cần người đàn nữa rồi, Kiều Y đàn đến bỏng cả tay rồi, ngươi có thể lại ra đàn thay nó không a". Nhìn ánh mắt cầu giúp của người già nào đó, cô không khỏi mềm lòng, giúp người già dù sao cũng là việc tốt, mình vẫn nên giúp thúc ấy thôi.
" Được a Thúc lão, ta sẽ ra đàn thay tỷ ấy, nhưng tháng này nhất định phải tăng lương lên cho ta a, không thì ta cũng không thể giúp đâu". Cười một nụ cười thiên chân vô tà với Thúc lão, cô đợi câu trả lời của ông ấy. Nhìn vẻ mặt thiên chân vô tà của cô, Thúc lão cảm thấy hơi lạnh người, nếu tiểu cô nương này không nói ra yêu cầu tăng lương thì có thể ông sẽ nghĩ cô ấy thiên chân vô tà thật đâu.
" Được rồi, ta tăng lương cho ngươi là được chứ gì".
" Ân, vậy ta đi chuẩn bị đây, tạm biệt thúc lão a". Cô vui vẻ đi cùng vài người nữa đi chuẩn bị, hết tiết mục này của Kiều Y là đến tiếc mục của cô rồi.
Hết tiết mục của mình, Kiều Y nói lời tạm biệt xong liền chạy như bay vào trong chăm sóc lại đôi tay bé nhỏ của mình. Một vị cô nương vận lam y nhiều tầng, mặt đeo mạn màu lam, tóc búi gọn, xõa ra hai bên, đôi mắt nhu thấu triệt trần đời, trên trán lại hoa thêm một nét chu sa đỏ, vừa yêu mị lại thanh nhã đến bất ngờ. Đây chính là phong cách vốn có của Kiều Hoa. Cô muốn bản thân có một nét đẹp riêng, bộc lộ được tính cách đầy cúng rắn của mình. Nhiều quan khách vừa nhìn thấy cô liền lâm vào trầm luân, bọn họ vốn là nhân sĩ từ khắp các nơi tụ đến để tham gia đại hội tỷ thí lần này, có tán tu, có con cháu thế gia, có để tử danh môn,... Trước kia họ chưa bao giờ để cảm xúc chiếm hữu bởi họ là người tu đạo. Nhưng hôm nay, tại nơi này, chỉ vì một lần nhìn thấy cô gái ấy, bọn họ lại rơi vào trầm luân. Không phải trầm luân bởi gương mặt hay dáng người mà trâm lựa vào đôi mắt xinh đẹp ấy, vào nét chu sa đỏ rực lòng người.
Cúi đầu chào quan khách ngồi phía dưới, kéo không ít hồn người trở về, giọng nói phát ra một cách du dương, nhẹ nhàng, khi cao khi thấp làm lòng người như chìm vào giọng nói của cô:
" Các vị hảo, tiểu nữ danh xưng Kiều Hoa, một đóa hoa nhỏ yêu kiều trong sương gió, hôm nay ta sẽ đàn một khúc Phong Vân, thỉnh các vị ghe xong cho lời đánh giá". Nhiều người nghe lên danh xưng Kiều Hoa liền nhớ ra khúc đàn hôm trước, không khỏi chờ mong thêm vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.