Ta Xuyên Về Thời Cổ Đại - Truy Tìm Cuộc Sống Tự Do
Chương 17: Gặp lại ánh mắt đó
Củ Cải Ngọt
03/11/2019
Nhìn 3 " nam nhân " đứng trước cửa Nhai Thiên Lâu, cô không khỏi cảm khái,
nam nhân ở giữa nhìn xinh đẹp biết bao a, thế mà lại nhìn cô bằng ánh
mắt xem thường, thật là đáng tiếc a.
Cúi đầu tỏ vẻ chào hỏi, cô rời sân khấu, để lại biết bao ánh mắt tiếc nuối nhìn theo. Đến trước cửa, nhìn ba người trước mặt, cô mở lời:
" Chào hai vị ca ca a, không biết hôm nay hai vị dẫn vị cô nương nào đại giá quan lâm đây". Nói rồi cô còn dựa người vào cửa, trông vừa quyến rũ, vừa yếu đuối vài phần. Không biết tại sao nhưng vừa nhìn thấy người này, cô liền nghĩ đến ánh mắt lúc chiều, không khỏi thêm vài phần chán ghét.
" Vị tỷ tỷ này, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta chưa từng chọc tức tỷ cái gì đâu. Hơn nữa, ta cũng không thích gì ngươi, tốt nhất là cách xa xa nhau một chút đi".
Mặt cô ta đen đi vài phần, cố tình còn không chịu mở lời, cô cảm thấy nơi này không tiện nói nhiều, liền xin nghỉ với Thúc lão, sau đó cùng họ ra ngoài chơi.
Ra ngoài, cô thay cho mình một bộ tử y, thay cả khan che mặt thành màu tím, nhìn dòng người tấp nập, cô không khỏi hồi tưởng về kí ức lúc trước. Xem ra lần này cô cũng đã giúp cho thân thể này hờn thành một nguyện vọng, được đi chơi lễ thất tịch. Tử y như ẩn như hiện giữa dòng người, tôn lên nước da trắng ngần của cô lại thêm nốt chu sa kiều diễm, cô lại càng trở nên nổi bật giữa đám đông. Khi đã hòa vào dòng người đông đúc, cô lên tiếng hỏi, " Hai người cũng nên giới thiệu vị cô nương này với muội chứ nhỉ". Nhìn qua lại hai nam nhân.
Lúc này, Võ Thanh Tư lên tiếng:
" Nàng ấy tên là Tô Nguyệt, lần trước ta vô tình gặp được nàng ấy trong lúc khó khăn, nên nhận nàng ấy về làm người thân cận. Tuy thiên phú nàng ấy không cao nhưng võ công của nàng ấy rất quỷ dị, muội không cần xem thường nàng ta".
" Yo, thì ra là vậy a, muội còn không biết người có võ công quỷ dị như vậy cần tới trợ giúp của người khác nha, thật là kì quái a". Cô đưa ánh mắt long lanh nhìn Võ thanh Tư cầu giải thích".
Tô Nguyệt nhìn thấy cô như vậy mày liền nhíu chặt lại:
" Đừng ỷ ngươi là muội muội kết nghĩa của hắn mà quá đáng, bản thân cũng chỉ là loại người dùng nhan sắc dụ dỗ người khác thì có tư cách gì mà ở đây hỏi đông hỏi tây như vậy chứ, ngươi tưởng ai cũng cần nam nhân như ngươi sao".
Cúi đầu tỏ vẻ chào hỏi, cô rời sân khấu, để lại biết bao ánh mắt tiếc nuối nhìn theo. Đến trước cửa, nhìn ba người trước mặt, cô mở lời:
" Chào hai vị ca ca a, không biết hôm nay hai vị dẫn vị cô nương nào đại giá quan lâm đây". Nói rồi cô còn dựa người vào cửa, trông vừa quyến rũ, vừa yếu đuối vài phần. Không biết tại sao nhưng vừa nhìn thấy người này, cô liền nghĩ đến ánh mắt lúc chiều, không khỏi thêm vài phần chán ghét.
" Vị tỷ tỷ này, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta chưa từng chọc tức tỷ cái gì đâu. Hơn nữa, ta cũng không thích gì ngươi, tốt nhất là cách xa xa nhau một chút đi".
Mặt cô ta đen đi vài phần, cố tình còn không chịu mở lời, cô cảm thấy nơi này không tiện nói nhiều, liền xin nghỉ với Thúc lão, sau đó cùng họ ra ngoài chơi.
Ra ngoài, cô thay cho mình một bộ tử y, thay cả khan che mặt thành màu tím, nhìn dòng người tấp nập, cô không khỏi hồi tưởng về kí ức lúc trước. Xem ra lần này cô cũng đã giúp cho thân thể này hờn thành một nguyện vọng, được đi chơi lễ thất tịch. Tử y như ẩn như hiện giữa dòng người, tôn lên nước da trắng ngần của cô lại thêm nốt chu sa kiều diễm, cô lại càng trở nên nổi bật giữa đám đông. Khi đã hòa vào dòng người đông đúc, cô lên tiếng hỏi, " Hai người cũng nên giới thiệu vị cô nương này với muội chứ nhỉ". Nhìn qua lại hai nam nhân.
Lúc này, Võ Thanh Tư lên tiếng:
" Nàng ấy tên là Tô Nguyệt, lần trước ta vô tình gặp được nàng ấy trong lúc khó khăn, nên nhận nàng ấy về làm người thân cận. Tuy thiên phú nàng ấy không cao nhưng võ công của nàng ấy rất quỷ dị, muội không cần xem thường nàng ta".
" Yo, thì ra là vậy a, muội còn không biết người có võ công quỷ dị như vậy cần tới trợ giúp của người khác nha, thật là kì quái a". Cô đưa ánh mắt long lanh nhìn Võ thanh Tư cầu giải thích".
Tô Nguyệt nhìn thấy cô như vậy mày liền nhíu chặt lại:
" Đừng ỷ ngươi là muội muội kết nghĩa của hắn mà quá đáng, bản thân cũng chỉ là loại người dùng nhan sắc dụ dỗ người khác thì có tư cách gì mà ở đây hỏi đông hỏi tây như vậy chứ, ngươi tưởng ai cũng cần nam nhân như ngươi sao".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.