Ta Xuyên Về Thời Cổ Đại - Truy Tìm Cuộc Sống Tự Do
Chương 9: Hai vị khách quý
Củ Cải Ngọt
03/11/2019
Bước vào trong lâu là hai nam nhân, một áo đỏ,
một áo đen. Một người có khuôn mặt chính trực, cao lãnh, một người lại
có khuôn mặt yêu cơ.
Hai nam nhân từ khi bước vào đã làm người trong lâu nể sợ, ai mà không biết tứ đại mỹ nam của đại lục này được chứ, hơn nữa đây còn là 2 trong số 4 người họ.
Nam nhân áo đỏ là thái tử Bắc Vũ quốc bọn họ Hiên Viên Thụ Phong, nổi tiếng là phong lưu, hút hồn người, nhưng thật ra lại là người ngoài nóng trong lạnh, giết người không ghê tay, thủ đoạn tàn nhẫn, độc ác. Còn nam nhân áo đen chính là thái tử Đông Xuyên quốc Võ Thanh Tư, nổi tiếng là chiến thần, không rung động trước bất kì mĩ nhân nào, còn có người nói hắn là đoạn tụ.
Cả hai nam nhân đều là người cao quý mà hôm nay lại cùng đến nơi này khiến mọi người không khỏi bất ngờ.
Hai nam nhân bước vào tửu lâu nhìn một lượt quanh lâu, sau đó đi lên lầu hai ngồi. Trùng hợp một điều là hai tên này chính là bệnh nhân của cô, cô còn giữ cả ngọc bội của họ.
Hai vị này vừa đến, không ai dám đến phục vụ, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt cầu xin tới cô là cô cảm thấy không được thoải mái.
" Ai da, ta đi, ta đi là được mà, có cần nhìn ta như nhìn thần như vậy hay không chứ". Mạn Nhi lên lầu mang theo tâm trạng đùa giỡn, cô lần này phải hố bọn họ một phen mới vui được.
Đến nơi, cô thoắt cái biến thành một hầu bàn đúng mực.
" Xin hỏi nhị vị khách quý muốn dùng gì ". Cô cười một nụ cười đúng chuẩn xã giao ở hiện đại mà quên rằng đây là cổ đại, làm cho hai nam nhân phì cười.
" chúng ta muốn gọi các món đắt nhất ở đây làm phiền cô nương đi thông báo nhà bếp một chút". Võ Thanh Tư mở lời, thái độ lễ nghĩa không khỏi làm cô nương nào đó nổi da gà, trong lòng thầm nghĩ ' tên này thật sự quá đáng sợ, diễn xuất không phù hợp hoàn cảnh như vậy mà cũng có thể diễn được.
Mạn Nhi vào nhà bếp, cô liền tìm các loại thực phẩm đơn giản nhất mà xuống tay, thay hình đổi dạng lại cố tình làm toàn đồ chay mang lên. Hai nam nhân ngồi trò chuyện vui vẻ thì thấy cô mang thức ăn lên, nhìn đĩa thức ăn mà khuôn mặt đóng băng và khuôn mặt hoa đào của hai vị thái tử cũng xuất hiện vết nứt. Trên tay cô là 5 món ăn, mỗi món lại có sự ghê rợn khác nhau. Một món thì đen sì như than, món thì có màu như phân động vật, lại có món nhìn như cỏ,... Thật sự mấy món này có thể ăn sao.
Lấy tay lau lau mồ hôi trên trán, nhìn bữa ăn trước mặt sau đó lại nhìn cô hỏi. " Các món này thật sự có thể ăn được sao? Sẽ không chết người chứ, hơn nữa chúng tôi chính là gọi món giá cao nhất của quán mà". Cô thản nhiên cười cười, " Đây chính là các món giá cao nhất a, các vị mau ăn đi, mấy món này rất là thơm ngon bổ dưỡng đó, không nên lãng phí thức ăn đâu". Nói rồi đứng nhìn bọn họ, chờ bọn họ động đũa mà trong lòng cười thầm hai nam nhân.
Hai nam nhân từ khi bước vào đã làm người trong lâu nể sợ, ai mà không biết tứ đại mỹ nam của đại lục này được chứ, hơn nữa đây còn là 2 trong số 4 người họ.
Nam nhân áo đỏ là thái tử Bắc Vũ quốc bọn họ Hiên Viên Thụ Phong, nổi tiếng là phong lưu, hút hồn người, nhưng thật ra lại là người ngoài nóng trong lạnh, giết người không ghê tay, thủ đoạn tàn nhẫn, độc ác. Còn nam nhân áo đen chính là thái tử Đông Xuyên quốc Võ Thanh Tư, nổi tiếng là chiến thần, không rung động trước bất kì mĩ nhân nào, còn có người nói hắn là đoạn tụ.
Cả hai nam nhân đều là người cao quý mà hôm nay lại cùng đến nơi này khiến mọi người không khỏi bất ngờ.
Hai nam nhân bước vào tửu lâu nhìn một lượt quanh lâu, sau đó đi lên lầu hai ngồi. Trùng hợp một điều là hai tên này chính là bệnh nhân của cô, cô còn giữ cả ngọc bội của họ.
Hai vị này vừa đến, không ai dám đến phục vụ, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt cầu xin tới cô là cô cảm thấy không được thoải mái.
" Ai da, ta đi, ta đi là được mà, có cần nhìn ta như nhìn thần như vậy hay không chứ". Mạn Nhi lên lầu mang theo tâm trạng đùa giỡn, cô lần này phải hố bọn họ một phen mới vui được.
Đến nơi, cô thoắt cái biến thành một hầu bàn đúng mực.
" Xin hỏi nhị vị khách quý muốn dùng gì ". Cô cười một nụ cười đúng chuẩn xã giao ở hiện đại mà quên rằng đây là cổ đại, làm cho hai nam nhân phì cười.
" chúng ta muốn gọi các món đắt nhất ở đây làm phiền cô nương đi thông báo nhà bếp một chút". Võ Thanh Tư mở lời, thái độ lễ nghĩa không khỏi làm cô nương nào đó nổi da gà, trong lòng thầm nghĩ ' tên này thật sự quá đáng sợ, diễn xuất không phù hợp hoàn cảnh như vậy mà cũng có thể diễn được.
Mạn Nhi vào nhà bếp, cô liền tìm các loại thực phẩm đơn giản nhất mà xuống tay, thay hình đổi dạng lại cố tình làm toàn đồ chay mang lên. Hai nam nhân ngồi trò chuyện vui vẻ thì thấy cô mang thức ăn lên, nhìn đĩa thức ăn mà khuôn mặt đóng băng và khuôn mặt hoa đào của hai vị thái tử cũng xuất hiện vết nứt. Trên tay cô là 5 món ăn, mỗi món lại có sự ghê rợn khác nhau. Một món thì đen sì như than, món thì có màu như phân động vật, lại có món nhìn như cỏ,... Thật sự mấy món này có thể ăn sao.
Lấy tay lau lau mồ hôi trên trán, nhìn bữa ăn trước mặt sau đó lại nhìn cô hỏi. " Các món này thật sự có thể ăn được sao? Sẽ không chết người chứ, hơn nữa chúng tôi chính là gọi món giá cao nhất của quán mà". Cô thản nhiên cười cười, " Đây chính là các món giá cao nhất a, các vị mau ăn đi, mấy món này rất là thơm ngon bổ dưỡng đó, không nên lãng phí thức ăn đâu". Nói rồi đứng nhìn bọn họ, chờ bọn họ động đũa mà trong lòng cười thầm hai nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.