Ta Xuyên Về Thời Cổ Đại - Truy Tìm Cuộc Sống Tự Do
Chương 3: Mang thuốc đi bán
Củ Cải Ngọt
25/10/2019
Tiểu cô nương nào đó vẫn say sưa ôm đống thảo được mà không biết những biểu
hiện ngốc nghếch này của cô đều bị xem hết từ đầu tới đuôi.
Ôm mệt rồi, cô mang thảo dược và bản thân đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó cô hóa trang lại bản thân thành bộ dạng bình thường nhất rồi lại mang thảo dược đến phòng bếp rang lên.
Vừa vào phòng bếp cô liền bắt gặp Tôn ma ma, hầu nữ thân cận của Lý Ngọc Nhu chủ mẫu của gia đình này
Thấy cô, bà ta liền vung cái tát đến mặt cô " con tiện nô này sao lại dám vào đây, ngươi cảm thấy chưa bị giáo huấn đủ à hay lại muốn trộm đồ gì đây". Cái tát chưa chạm mặt cô đã bị cô chặn lại , kĩ thuật diễn xuất của cô lại tuôn ra
" Tôn ma ma a, người là một người cao quý sao lại phải ra tay với những tiện nô bẩn thiểu như ta a, như vậy sẽ làm bẩn đôi tay này của ngài mất" khuông mặt cô tỏ vẻ cung kính ân cần như một người nô tì tôn sùng bề trên làm Tôn ma ma cảm thấy địa vị của mình như được nâng lên. Thế là Tôn ma ma liền bỏ qua cho cô" ngươi biết thân biết phận thế là tốt, sau này nên ít lui tới nơi này đi"
" Vâng, vâng thưa Tôn ma ma". Mạn Nhi âm thầm cảm tạ kĩ năng này của cô nếu không bà ôn thần kia không biết sẽ còn làm gì đâu.
Vội chạy nhanh vào bếp, cô chọn một chiếc chảo to sau đó rang từng loại dược liệu cho đêm khi khô hẳn sau đó lại tán nhỏ thành bột đổ vào từng bình nhỏ riêng biệt.
Đừng hỏi cô số bình này ở đâu, đây chính là bình gia vị của phòng bếp đó chứ cô ngay cả một xu cũng không có thì sao có thể mua nổi mấy cái bình sứ này.
Nhờ quan hệ tốt với hạ nhân trong phủ, cô nhanh chóng hỏi được tiệm thuốc lớn nhất kinh thành ở đâu và được lén ra phủ.
Vừa ra khỏi phủ, cô liền tẩy lớp hóa trang đi, thay vào đó là mang lên một chiếc khăn che mặt. Trên đường đến kiệu thuốc, cô cũng dần khám phá được một ít phong tục tập quán ở đây về sinh hoạt , cô cảm thấy rất thú vị và rất ... thèm ăn a.
" Đến khi nào ta mới có thể ăn thỏa thích đây a, thật là thích đồ ăn ở đây". Cô xoa xoa bọng nhỏ của mình và tiếp tục đi về hướng hiệu thuốc.
Trên lầu một khách điếm gần đó, nam nhân áo trắng ngày trước dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của ai đó không nhịn được mà cười cười, thì ra tiểu nhân nhi nhà hắn là đồ tham ăn a.
" Tử Nhất, ngươi mau xuống kia mua tất cả đồ ăn vặt mà trẻ con thích mang đến phế viện phủ Trần đại tướng quân cho ta".
" Vâng, thưa cung chủ". Tử Nhất mang theo một đầu đày dấu ???? đi mua đồ ăn vặt, hắn cảm thấy cung chủ nhà mình có cái gì đó lạ lạ.
Mạn Nhi vừa vào hiệu thuốc liền gặp một người thương tích đầy mình, đại phu luân phiên dùng thuốc vẫn không thể làm máu ngừng chảy.
Cô bước đen trước mặt bọn họ " ta có thuốc tốt bán cho cửa hàng các người đây"
Người đại phu gần nhất lên tiếng:
" Bán cái gì mà bán, không thấy chúng ta đang rất bận sao, tiểu nhân nhi nhà nào cư nhiên lại dám đến đây quấy phá đây".
" Vậy nếu ta nói thuốc của ta có thể giúp các người thì sao". Cô thử thả ngồi trên ghế nhìn họ, thản nhiên nói."
" Lừa ai chứ,ngay cả chính ta còn chưa tìm ra biện pháp, huống hồ là một con nhóc như ngươi". Chúng đại phu tỏ vẻ khinh thường.
Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên: " Ta tin ngươi, ngươi mang thuốc đó lại đây đi."
" Được". Cô trả lời một cách dứt khoát mặc kệ một đám đại phu già cạnh bên. Bước đến trước người nọ, cô lấy bình sứ ra, rắc bột xanh đều lên các vết thương sau đó xoa đều ra, các vết thương có xu thế ngừng chảy máu lại rồi sau đó lại chảy ra một loại máu đen gây thối rửa miệng vết thương.
Các đại phu đều chấn kinh đi lại chỉ có cô bình tĩnh lên tiếng
" Mau mang rượu, lửa và một con dao đến đây". Cô nói gần như là quát, vị đại phu gần đó kịp hồi thần lại liền làm theo lời cô.
Khi tất cả dụng cụ đầy đủ, cô liền dùng rượu rửa dao sau đó đem dao hơ qua lửa nóng rồi mang đến cắt từng miếng thịt thối trên người bệnh nhân ra, chẳng mấu chốc thịt rữa đã không còn. Cô lại rắc bột xanh lên lần nữa vết thương lại không có bị thối rữa như lúc đầu.
Làm xong hết rồi cô mới nghiêm giọng hỏi
" Các ngươi làm đại phu lại không biết bệnh nhân trúng độc nên máu mới không đong sao! Cô hỏi nhưng lại mang giọng điệu trách cứ. Nhóm đại phu lúc này đều lặng câm tựa như in điểm huyệt, không ai dám hé nửa lời.
Không nhận được câu trả lời của bộn họ, cô lại quay sang tên nam nhân nằm trên giường bệnh " ngươi trúng độc sao lại không nói với họ". Cô nhìn thẳng vào mặt hắn
" Ta rất tò mò sao ngươi lại biết ta trúng độc đâu". Nam nhân nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi.
Không nhận được câu trả lời mong muốn, cô cũng không muốn hỏi lại, cô chuyển sang chủ đề khác: " phí trị bệnh của ngươi là 1000 lượng hoàng kim". Cô chìa tay ra
Hắn rút bên hông một chiếc ngọc bội sau đó đưa cho cô " mang theo cái này đến phủ thái tử đòi đi ta hiện tại không mang ngân lượng bên người".
" Được, tạm tin ngươi" cô quay sang chỗ nhóm đại phu " ta muốn bán dược này cho các người, các người thấy sao"??
Nhóm đại phu nghe vậy liền mừng hẳn ra
" Chúng ta đương nhiên đồng ý a, tiểu cô nương ngươi muốn bán giá bao nhiêu một bình đây".
" 100 lượng ko thêm không bớt". Cô dứt khoát nêu lên.
Nhóm đại phu cảm thấy giá này vẫn có thể chấp nhận, dược này tốt như vậy còn không sợ bán chạy sao. Thế là hai bên thành công giao kèo, lần này họ đặt hàng chỗ cô là 100 bình thuốc. Mục đích đã xong, cô vốn tính trở về nhưng không ngờ lại có người đi theo, Mạn Nhi liền nhanh chóng lách vào ngõ nhỏ đổi lại hóa trang thành gương mặt thường ngày, sau đó quang minh chính đại trở về, còn mỗ hắc y nhân nào đó còn mải mê tìm kiếm cô đâu.
Ôm mệt rồi, cô mang thảo dược và bản thân đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó cô hóa trang lại bản thân thành bộ dạng bình thường nhất rồi lại mang thảo dược đến phòng bếp rang lên.
Vừa vào phòng bếp cô liền bắt gặp Tôn ma ma, hầu nữ thân cận của Lý Ngọc Nhu chủ mẫu của gia đình này
Thấy cô, bà ta liền vung cái tát đến mặt cô " con tiện nô này sao lại dám vào đây, ngươi cảm thấy chưa bị giáo huấn đủ à hay lại muốn trộm đồ gì đây". Cái tát chưa chạm mặt cô đã bị cô chặn lại , kĩ thuật diễn xuất của cô lại tuôn ra
" Tôn ma ma a, người là một người cao quý sao lại phải ra tay với những tiện nô bẩn thiểu như ta a, như vậy sẽ làm bẩn đôi tay này của ngài mất" khuông mặt cô tỏ vẻ cung kính ân cần như một người nô tì tôn sùng bề trên làm Tôn ma ma cảm thấy địa vị của mình như được nâng lên. Thế là Tôn ma ma liền bỏ qua cho cô" ngươi biết thân biết phận thế là tốt, sau này nên ít lui tới nơi này đi"
" Vâng, vâng thưa Tôn ma ma". Mạn Nhi âm thầm cảm tạ kĩ năng này của cô nếu không bà ôn thần kia không biết sẽ còn làm gì đâu.
Vội chạy nhanh vào bếp, cô chọn một chiếc chảo to sau đó rang từng loại dược liệu cho đêm khi khô hẳn sau đó lại tán nhỏ thành bột đổ vào từng bình nhỏ riêng biệt.
Đừng hỏi cô số bình này ở đâu, đây chính là bình gia vị của phòng bếp đó chứ cô ngay cả một xu cũng không có thì sao có thể mua nổi mấy cái bình sứ này.
Nhờ quan hệ tốt với hạ nhân trong phủ, cô nhanh chóng hỏi được tiệm thuốc lớn nhất kinh thành ở đâu và được lén ra phủ.
Vừa ra khỏi phủ, cô liền tẩy lớp hóa trang đi, thay vào đó là mang lên một chiếc khăn che mặt. Trên đường đến kiệu thuốc, cô cũng dần khám phá được một ít phong tục tập quán ở đây về sinh hoạt , cô cảm thấy rất thú vị và rất ... thèm ăn a.
" Đến khi nào ta mới có thể ăn thỏa thích đây a, thật là thích đồ ăn ở đây". Cô xoa xoa bọng nhỏ của mình và tiếp tục đi về hướng hiệu thuốc.
Trên lầu một khách điếm gần đó, nam nhân áo trắng ngày trước dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của ai đó không nhịn được mà cười cười, thì ra tiểu nhân nhi nhà hắn là đồ tham ăn a.
" Tử Nhất, ngươi mau xuống kia mua tất cả đồ ăn vặt mà trẻ con thích mang đến phế viện phủ Trần đại tướng quân cho ta".
" Vâng, thưa cung chủ". Tử Nhất mang theo một đầu đày dấu ???? đi mua đồ ăn vặt, hắn cảm thấy cung chủ nhà mình có cái gì đó lạ lạ.
Mạn Nhi vừa vào hiệu thuốc liền gặp một người thương tích đầy mình, đại phu luân phiên dùng thuốc vẫn không thể làm máu ngừng chảy.
Cô bước đen trước mặt bọn họ " ta có thuốc tốt bán cho cửa hàng các người đây"
Người đại phu gần nhất lên tiếng:
" Bán cái gì mà bán, không thấy chúng ta đang rất bận sao, tiểu nhân nhi nhà nào cư nhiên lại dám đến đây quấy phá đây".
" Vậy nếu ta nói thuốc của ta có thể giúp các người thì sao". Cô thử thả ngồi trên ghế nhìn họ, thản nhiên nói."
" Lừa ai chứ,ngay cả chính ta còn chưa tìm ra biện pháp, huống hồ là một con nhóc như ngươi". Chúng đại phu tỏ vẻ khinh thường.
Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên: " Ta tin ngươi, ngươi mang thuốc đó lại đây đi."
" Được". Cô trả lời một cách dứt khoát mặc kệ một đám đại phu già cạnh bên. Bước đến trước người nọ, cô lấy bình sứ ra, rắc bột xanh đều lên các vết thương sau đó xoa đều ra, các vết thương có xu thế ngừng chảy máu lại rồi sau đó lại chảy ra một loại máu đen gây thối rửa miệng vết thương.
Các đại phu đều chấn kinh đi lại chỉ có cô bình tĩnh lên tiếng
" Mau mang rượu, lửa và một con dao đến đây". Cô nói gần như là quát, vị đại phu gần đó kịp hồi thần lại liền làm theo lời cô.
Khi tất cả dụng cụ đầy đủ, cô liền dùng rượu rửa dao sau đó đem dao hơ qua lửa nóng rồi mang đến cắt từng miếng thịt thối trên người bệnh nhân ra, chẳng mấu chốc thịt rữa đã không còn. Cô lại rắc bột xanh lên lần nữa vết thương lại không có bị thối rữa như lúc đầu.
Làm xong hết rồi cô mới nghiêm giọng hỏi
" Các ngươi làm đại phu lại không biết bệnh nhân trúng độc nên máu mới không đong sao! Cô hỏi nhưng lại mang giọng điệu trách cứ. Nhóm đại phu lúc này đều lặng câm tựa như in điểm huyệt, không ai dám hé nửa lời.
Không nhận được câu trả lời của bộn họ, cô lại quay sang tên nam nhân nằm trên giường bệnh " ngươi trúng độc sao lại không nói với họ". Cô nhìn thẳng vào mặt hắn
" Ta rất tò mò sao ngươi lại biết ta trúng độc đâu". Nam nhân nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi.
Không nhận được câu trả lời mong muốn, cô cũng không muốn hỏi lại, cô chuyển sang chủ đề khác: " phí trị bệnh của ngươi là 1000 lượng hoàng kim". Cô chìa tay ra
Hắn rút bên hông một chiếc ngọc bội sau đó đưa cho cô " mang theo cái này đến phủ thái tử đòi đi ta hiện tại không mang ngân lượng bên người".
" Được, tạm tin ngươi" cô quay sang chỗ nhóm đại phu " ta muốn bán dược này cho các người, các người thấy sao"??
Nhóm đại phu nghe vậy liền mừng hẳn ra
" Chúng ta đương nhiên đồng ý a, tiểu cô nương ngươi muốn bán giá bao nhiêu một bình đây".
" 100 lượng ko thêm không bớt". Cô dứt khoát nêu lên.
Nhóm đại phu cảm thấy giá này vẫn có thể chấp nhận, dược này tốt như vậy còn không sợ bán chạy sao. Thế là hai bên thành công giao kèo, lần này họ đặt hàng chỗ cô là 100 bình thuốc. Mục đích đã xong, cô vốn tính trở về nhưng không ngờ lại có người đi theo, Mạn Nhi liền nhanh chóng lách vào ngõ nhỏ đổi lại hóa trang thành gương mặt thường ngày, sau đó quang minh chính đại trở về, còn mỗ hắc y nhân nào đó còn mải mê tìm kiếm cô đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.