Ta Xuyên Về Thời Cổ Đại - Truy Tìm Cuộc Sống Tự Do
Chương 23: Thái độ khó ưa
Củ Cải Ngọt
04/11/2019
Rời đi sân khấu, cô bước đến chỗ Thúc lão:
" Thúc lão a, sau này con không thể cùng mọi người làm việc nữa rồi a". Mặt cô buồn buồn, đôi mắt hạnh như đóng một lớp băng tối ảm đạm đi.
Thúc lão sau khi nghe lời nói ban nãy của cô, cũng đã biết cô sẽ rời đi, bay giờ nhìn thấy cô như vầy, ông cũng cảm thấy không nỡ a. Dù sao ông và cô cũng đã làm việc cùng nhau một khoảng thời gian, tuy không gọi là lâu nhưng lại có rất nhiều kỉ niệm đẹp, hơn nữa chủ tử trước khi đi đã dặn dò ông kĩ lưỡng là phải chăm sóc cô kĩ lưỡng, thật là khó xử a, nhưng mà bây giờ người ta cũng đã nói đi rồi, ông cũng không thể giữ lại được.
" Kiều Hoa a, ngươi nhưng mới vậy mà đã bỏ rơi mọi người đi a, chúng ta ở đây nhớ ngươi thì biết làm thế nào, ai sẽ cùng làm việc, phụ giúp mọi người được nữa chứ". Giọng ông như oán trách lại như buồn bã.
" Thúc lão a, người đừng buồn mà, ta hứa sau này có dịp lại sẽ đến làm phiền mọi người nha". Cô cười cười, ôm chầm lấy ông , ông cũng vỗ vỗ vai cô.
Trò chuyện xong, cô xoay người muốn rời đi thì thấy bốn nam nhân đến gần, liền lên tiếng:
" Sao lúc nào đến hai người cũng mang theo phiền phức cho ta vậy". Cô một tay chống hông, một tay chỉ chỉ hai người Thụ Phong và Thanh Tư. Hai người vừa nghe tin muội muội nhà mình liền chạy tới, không hiểu đã đắc tội tiểu muội nhà mình chỗ nào, liền ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn sang tiểu muội nhà họ:
" Chúng ta có mang phiền phức theo nữa sao, rõ ràng là không có mà".
Lúc này cô gỡ mạn che mặt xuống rồi chỉ chỉ vào Hoàng Khải Thiên nói:
" Hắn chính là phiền phức, cả buổi hắn đều nhìn muội bằng ánh mắt khinh thường, như nhìn một thứ hạ đẳng, các người còn không biết sao".
Hoàng Khải Thiên nghe cô nói liền không vui, được ta chú ý đến chính là vinh hạnh của nhà ngươi, ngươi còn như vậy ko biết điều có phải tưởng mình tài giỏi lắm không ".
Nghe thái độ của hắn, cô lười nói chuyện, vẫn là nên im lặng cho đỡ tốn hơi sẽ tốt hơn.
" Thúc lão a, sau này con không thể cùng mọi người làm việc nữa rồi a". Mặt cô buồn buồn, đôi mắt hạnh như đóng một lớp băng tối ảm đạm đi.
Thúc lão sau khi nghe lời nói ban nãy của cô, cũng đã biết cô sẽ rời đi, bay giờ nhìn thấy cô như vầy, ông cũng cảm thấy không nỡ a. Dù sao ông và cô cũng đã làm việc cùng nhau một khoảng thời gian, tuy không gọi là lâu nhưng lại có rất nhiều kỉ niệm đẹp, hơn nữa chủ tử trước khi đi đã dặn dò ông kĩ lưỡng là phải chăm sóc cô kĩ lưỡng, thật là khó xử a, nhưng mà bây giờ người ta cũng đã nói đi rồi, ông cũng không thể giữ lại được.
" Kiều Hoa a, ngươi nhưng mới vậy mà đã bỏ rơi mọi người đi a, chúng ta ở đây nhớ ngươi thì biết làm thế nào, ai sẽ cùng làm việc, phụ giúp mọi người được nữa chứ". Giọng ông như oán trách lại như buồn bã.
" Thúc lão a, người đừng buồn mà, ta hứa sau này có dịp lại sẽ đến làm phiền mọi người nha". Cô cười cười, ôm chầm lấy ông , ông cũng vỗ vỗ vai cô.
Trò chuyện xong, cô xoay người muốn rời đi thì thấy bốn nam nhân đến gần, liền lên tiếng:
" Sao lúc nào đến hai người cũng mang theo phiền phức cho ta vậy". Cô một tay chống hông, một tay chỉ chỉ hai người Thụ Phong và Thanh Tư. Hai người vừa nghe tin muội muội nhà mình liền chạy tới, không hiểu đã đắc tội tiểu muội nhà mình chỗ nào, liền ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn sang tiểu muội nhà họ:
" Chúng ta có mang phiền phức theo nữa sao, rõ ràng là không có mà".
Lúc này cô gỡ mạn che mặt xuống rồi chỉ chỉ vào Hoàng Khải Thiên nói:
" Hắn chính là phiền phức, cả buổi hắn đều nhìn muội bằng ánh mắt khinh thường, như nhìn một thứ hạ đẳng, các người còn không biết sao".
Hoàng Khải Thiên nghe cô nói liền không vui, được ta chú ý đến chính là vinh hạnh của nhà ngươi, ngươi còn như vậy ko biết điều có phải tưởng mình tài giỏi lắm không ".
Nghe thái độ của hắn, cô lười nói chuyện, vẫn là nên im lặng cho đỡ tốn hơi sẽ tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.