Chương 56: Phiên vân phúc vũ
Kim Tiểu Tài
15/08/2021
Chính thức khai chiến!
Trong tay trái Phượng Minh Châu cầm một thanh kiếm ngọc có thể tùy ý uốn lượn, còn tay phải là một roi cửu tiên rạng rỡ ánh lửa!
Hồn thuật sư hệ lửa, bất quá dùng phép làm vũ khí là thích hợp nhất.
Lúc trước Phượng Vô Tà cũng là lửa, bất quá roi cửu tiên của Phượng Minh Châu này không giống với bình thường.
Roi cửu tiên —— tiên như danh, bị roi này đánh trúng, sẽ gây ra chín vết thương do lửa tạo thành!
Mà đôi tay Phượng Vô Tà lại trống không không có một vũ khí nào!
Cái này làm cho Phượng Minh Châu ngạc nhiên mười phần… chẳng lẽ Phượng Vô Tà vũ khí không có? Hay là nàng che giấu vũ khí của mình?
Chiêu đầu tiên của Phượng Minh Châu là “Gió tây ánh tà dương”, đem hồn lực thật lớn đều tích tụ ở tay trái cầm kiếm ngọc của nàng!
Trong nháy mắt, chuôi kiếm ngọc liền hiện lên một tầng khí trắng bao vây lấy, hướng tới Phượng Vô Tà mà bắt nhanh đến!
Mà tay phải Phượng Minh Châu cũng không nhàn rỗi, đẩy hỏa khí roi cửu tiên đến thẳng mặt của Phượng Vô Tà!
Phượng Vô Tà không dám khinh địch, lại cũng không tránh đi, mà trực tiếp đón nhận!
Kiếm ngọc xuyên gió mà đến, mắt thấy liền đâm trúng Phượng Vô Tà…
Chỉ thấy tay trái Phượng Vô Tà vung tay trái lên, trong phút chốc lại có vô số cây nhỏ phá tan đất nền xung quanh võ đài, lấy tốc độ điên cuồng từ dưới đất mọc lên!
Làm người kinh ngạc chính là vì, sau khi bị cây cối hoàn thành công kích , lại biến mất không dấu vết, võ đài cũng khôi phục nguyên dạng như ban đầu, phảng phất như những cái những cái cây đó chưa từng có!
Người ở trên dưới võ đài đều nghẹn họng nhìn trân trối…đây là hồn thuật hệ mộc!
Hơn nữa! Lúc Phượng Vô Tà khống chế thủ pháp hồn thuật hệ mộc, tốc độ đều khó có thể thấy được…nàng đã không còn ở cấp thiên võ Hồn Thuật Sư!
Nàng đã đột phá! Là hồn thuật sư!
Mọi người ở đây đều tròn mắt nhìn, tay phải Phượng Vô Tà, không chút khách khí mà nắm lấy đoạn ánh lửa roi cửu tiên!
Phượng Minh Châu nhăn mày lại: “Vô Tà! Ngươi dám tay không tiếp roi cửu tiên của ta? Không sợ mất mạng sao?”
Phượng Vô Tà nhẹ nhàng cười: “Không phiền tỷ tỷ lo lắng cho ta, ta đều chắc chắn mười phần.”
Nói xong, tay phải Phượng Vô Tà hiện ra ngọn lửa phát sáng màu xanh!
Ngọn lửa màu xanh từ giữa lòng bàn tay nàng đã lan ra roi cửu tiên, lại từ chín chiết thượng một đường cuồng thiêu! Cuối cùng cháy đến tầm tay Phượng Minh Châu!
Phượng Minh Châu chỉ cảm thấy ngọn lửa màu xanh đó nóng rực bất thường, nàng chẳng qua chạm nhẹ một chút, liền đã nóng phỏng tay!
…Là thiên hỏa!
Phượng Vô Tà sẽ dùng thiên hỏa, đã nằm trong dự kiến của Phượng Minh Châu.
Nhưng ở dưới võ đài, cũng đã oanh động!
Vừa rồi còn nghi ngờ Phượng Vô Tà là kẻ bất tài, giờ phút này đều bị cảnh trước mắt làm sợ ngây người!
“Phượng Vô Tà vậy mà là dược sư! Nàng không phải là kẻ vô dụng sao?”
“Làm gì có dược sư trẻ như vậy? Ta có phải hay không bị hoa mắt?”
“A, ta đã từng thấy nàng! Lúc trước nhà trọ, ta từng gặp qua một nữ dược sư trẻ mặc một thân trắng toát, cùng với dáng người nàng giống nhau mười phần! Chỉ là gương mặt kia…Di! Như thế nào lại có nhiều vết sẹo như vậy…?”
Ở giữa sự thảo luận, cuộc chiến giũa Phượng Minh Châu và Phượng Vô Tà vẫn tiếp tục.
Nhưng mà, không khí của gia tộc Mộ Dung bên này có vẻ không đúng…
Mộ Dung Vũ nghiễn răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm lên võ đài có Phượng Vô Tà!
Ngọn lửa màu xanh kia, thân ảnh màu trắng kia, dù nàng có hóa thành tro nàng cũng sẽ nhớ rõ!
Không nghĩ tới, lúc trước ở nhà trọ kia đụng trúng xong không nhường chỗ cho nàng, còn dám can đảm cùng nàng đánh nhau, cuối cùng không thể không quỳ xuống xin lỗi mới được tha, lại là Phượng Vô Tà!
Mà chung quanh đám người ngu xuẩn đó, giờ khắc này còn ca ngợi Phượng Vô Tà kỹ năng cao siêu!?
Nàng hận không thể lập tức xông lên phía trước, xé nát mặt Phượng Vô Tà!
Không chỉ Mộ Dung Ngọc, kỳ thật Mộ Dung Phong cũng đã sớm nhận ra Phượng Vô Tà!
Hắn vẫn như một tảng đá lớn, lạnh lung mà ngồi tại chỗ, biểu tình khó coi như ăn phải cứt chuột, mặt đầy rỗ đã tức giận đến mức khó coi!
Hắn vẫn luôn tìm cái người dung mạo như tiên, nữ dược sư đẹp đến mức câu hồn hắn đi!
Không chỉ có ngày ngày đêm đêm luôn mong ước đem nàng giữ làm của riêng, không lúc nào là không nghĩ tới cách ngược nàng, mới có thể từ thỏa mãn ác khí trong người.
Lúc trước hắn không hiểu vì sao mà bị người trói trên bia để sỉ nhục, bị chỉnh thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ!
Hắn luôn cảm thấy cùng với vị nữ dược sư kia không khỏi có mối quan hệ!
Thật là đạp mòn dày sắt không tìm được!
Cái nữ tiện nhân kia, thế nhưng đã sớm là vị hôn thê của hắn! Phượng Vô Tà!
Mộ Dung Phong âm hiểm mà cười: Tự quyết định: “Cái này, ta xem ngươi còn có thể trốn đi chỗ nào!”
Mộ Dung Ngọc ngồi bên cạnh nghe là hiểu ý tứ của Mộ Dung Phong: “Không sai! Ca ca, kẻ thù ở ngay trước mắt, chúng ta quyết không thể buông tha nữ tiện nhân này!”
Trên đài dưới đài, hai thế giới.
Phượng Minh Châu cùng Phượng Vô Tà đem mọi chuyện bên ngoài hết thảy như không có gì, chuyên chú thu phóng hồn lực cùng triển khai tài năng võ thuật!
Lúc cao thủ so tài, sai một ly đi một dặm!
Cho nên hai người đều cẩn thận mười phần!
Đã đánh đến gần nửa canh giờ, hai người cơ hồ vẫn không phân thắng bại! Khó có thể phân ra cao thấp!
Đúng lúc này, Phượng Minh Châu và Phượng Vô Tà nhìn nhau cười…
Đã đến nước này, không cần phải kéo dài, hai người quyết định dùng ra võ kỹ tối thượng của chính mình!
Đây cũng là sự tôn trong lẫn nhau!
Tay trái Phượng Minh Châu hóa ra một ngọn lửa màu đỏ tươi, tay trái hóa ra một dòng khí mạnh mẽ!
“Lửa” cùng “Gió” giao hòa quấn quanh! Ngọn lửa từ phía dưới, xông thẳng lên trời cao, trong nháy mắt, phía chân trời phụt ra ánh lửa, sáng trưng như ban ngày!
Mỗi người đang xem trận đấu chính mình đều cảm giác được, phảng phất toàn thân chính mình đều bao phủ một tầng lửa nóng!
Đây là…ráng màu tự cẩm!
Vì để tránh cho người ngoài bị thương, lão gia chủ Phượng Nguyên Cực bay lên trời, tạm thời giơ tay bày ra một tầng bảo hộ kết giới cực kì dày, đem ngăn cách giữa đấu trường và ngoại giới mở ra!
Phượng Vô Tà giương mắt cười…rốt cuộc cũng chờ được “Ráng màu tựa cẩm”!
Nàng mong chờ lâu lắm rồi!
Bởi vì chỉ có Phượng Minh Châu dùng ra chiêu này, nàng mới có thể dùng ra bộ võ kỹ nàng mới học đem ra đối kháng!
Trong khoảng thời gian này, Phượng Vô Tà vẫn luôn đối với chiêu “Ráng màu tự cẩm” của Phượng Minh Châu nhớ mãi không quên!
Cho nên, ngoài học tập Đế Thiên Tà chiêu “Cửu tinh liên châu”, tới gần trước cuộc đấu, nàng còn học một bộ võ kỹ có thể chống lại “Ráng màu tựa cẩm”.
Bộ võ kỹ này không dễ nắm giữ, nhưng thời điểm nàng học, hồn lực đã đột phá đến cấp bậc “Địa linh”, cho nên chỉ ngắn ngủi trong vòng bảy ngày, liền đã nắm giữ được tinh túy!
Phượng Vô Tà bước chân linh động, thân mình mờ mịt, tay kết ấn, không hề sơ suất, chỉ vừa thấy phía chân trời bị ánh lửa chiếu sáng thế nhưng đã tụ lại những đám mây đen, hơi nước bắt đầu ngưng tụ!
Thật mau, những cái hơi nước đó càng ngày càng dày, cuối cùng kết tự thành cái bàn rồng phi nước.
—— đây là lấy thủy hệ hồn thuật lực lượng sở biến ảo to lớn thành rồng nước!
Phượng Vô Tà chậm rãi mang ra võ kỹ của chính mình: “Phiên vân phúc vũ!”
Rồng nước cùng ánh lửa đánh vào trực diện!
Phượng Vô Tà chỉ là dược sư, có thể tạo thiên hỏa, thế nhưng nàng còn có thể tập hợp hồn thuật hệ mộc cùng thủy mộc!
Người bên ngoài cái gì cũng nhìn không rõ!
Chỉ có một tảng hơi nước đánh úp lại, che kín tầm mắt mọi người…
Tim mọi người ở đây đều kịch liệt nhảy lên, nín thở mà xem kết quả thắng bại!
Rốt cuộc…
Hơi nước tan đi.
Phượng Minh Châu đã ngã xuống…
Thân ảnh màu trắng kia, ngạo nghễ đứng đó.
Hơn nữa ở thời điểm nước và lửa đánh sâu vào bên dưới, vết sẹo ngụy trang trên mặt của Phượng Vô Tà đã được hơi nước làm mờ, hoàn toàn không thấy!
Giờ khắc này, mặt nàng trắng nõn như ngọc, trường tụ phiên phi, dáng người sáng tỏ dưới ánh trăng, kinh diễm tứ phương!
…Phượng Vô Tà, thắng!
Cuộc chiến kết thúc!
Phượng Vô Tà tiến lên một bước, nâng Phương Minh Châu ngã dưới đất lên.
Sắc mặt Phượng Minh Châu lúc này suy yếu, quần áo chật vật, tươi cười ấm áp mười phần, thậm chí còn vui đùa:
“Vô Tà muội muội, từ nay về sau, ai còn dám nói ngươi bất tài, Phượng Minh Châu ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Phượng Vô Tà từ trong túi móc ra một viên đan dược, nhét vào miệng Phượng Minh Châu:
“Tốt! Trước tiên ngươi uống viên đan dược này, ổn định hồn lực trong cơ thể ngươi, về sau mới có sức lực giáo huấn bọn họ giúp ta, đúng hay không?”
Hai cô nương nắm tay nhau cười, đều hiểu ý nghĩ nhau, mà không cần nói…
Nơi xa. Ngoại ô Thanh An Thành!
Màn đêm hạ xuống, miếu hoang
Chỗ kia vốn là nơi cực kỳ yên lặng, ngày thường ít có người lui tới, giờ khắc này lại có một nữ tử yểu điệu, ánh mắt âm lãnh nhìn về hưỡng võ đài của Phượng gia…
Trên không trung hết đợt này đến đợt khác từng đợt pháo hoa liên tiếp nở rộ, cho nên nàng biết, cuộc chiến giành quyền thừa kế đã kết thúc.
Nàng đã từng tranh đoạt cái vị trí kia, hao tổn tâm trí, cuối cùng như giỏ tre múc nước, tất cả thành công dã tràng!
Bị Phượng Vô Tà thắng một nước cờ!
Cái này làm sao mà nàng không hận cho được?!
Nằm dưới chân nàng là một con lười biếng Bích Nhãn Huyết Sư.
Bích Nhãn Huyết Sư…hồn thú cao cấp nhất!
“Ngươi đang nhìn cái gì?”Bích Nhãn Huyết Sư hỏi.
Phượng Vô Hà nắm chặt nắm tay, móng tay cơ hồ đã đâm vào da thịt, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi mà trả lời: “Ta đang xem kẻ thù của ta!”
Bích Nhãn Huyết Sư ngáp một cái, ngữ khí khinh miệt: “Đừng nhìn, Nhược Trần chủ nhân đã từng nói, hiện tại bên người nàng kia có nam nhân bảo vệ, ngươi căn bản là không thể động vào người nàng ta một tấc nào! Không bằng ngủ, bình tĩnh chờ thời cơ!”
Phượng Vô Hà vừa nghe cái tên “Nhược Trần” này, trong lòng liền hoảng sợ…
Bạch Nhược Trần – người kia tựa như trích tiên, nam tử thái độ thanh lãnh mà khinh thường nàng, không biết hiện tại đang ở nơi nào?
Nam tử kia, từ đầu tới cuối, một câu cũng chưa từng nói với nàng!
Hắn căn bản là khinh thường cho nàng một cái liếc mắt, phảng phất nàng chỉ như nô lệ mà hắn thuận tay cứu, công cụ!
Nhưng hắn lại đem hồn lực thượng thừa nhất truyền cho nàng, còn làm cho Bích Nhãn Huyết Sư đi theo bên nàng, nhưng chính hắn lại biến mất…
Hắn rốt cuộc là ai?
Hắn vì cái gì đem nàng cứu từ tay Phượng Vô Tà?
Trong lòng Phượng Vô Hà có quá nhiều hận ý, quá nhiều nghi hoặc!
Không thể nào biết được…
Nàng yên lặng nhìn bầu trời đầy pháo hoa, nhìn một lúc lâu, lúc này mới đi vào miếu…Phượng Vô Tà, rồi sẽ có một ngày, ta chắc chắn sẽ băm thây ngươi thành từng đoạn!
Trong tay trái Phượng Minh Châu cầm một thanh kiếm ngọc có thể tùy ý uốn lượn, còn tay phải là một roi cửu tiên rạng rỡ ánh lửa!
Hồn thuật sư hệ lửa, bất quá dùng phép làm vũ khí là thích hợp nhất.
Lúc trước Phượng Vô Tà cũng là lửa, bất quá roi cửu tiên của Phượng Minh Châu này không giống với bình thường.
Roi cửu tiên —— tiên như danh, bị roi này đánh trúng, sẽ gây ra chín vết thương do lửa tạo thành!
Mà đôi tay Phượng Vô Tà lại trống không không có một vũ khí nào!
Cái này làm cho Phượng Minh Châu ngạc nhiên mười phần… chẳng lẽ Phượng Vô Tà vũ khí không có? Hay là nàng che giấu vũ khí của mình?
Chiêu đầu tiên của Phượng Minh Châu là “Gió tây ánh tà dương”, đem hồn lực thật lớn đều tích tụ ở tay trái cầm kiếm ngọc của nàng!
Trong nháy mắt, chuôi kiếm ngọc liền hiện lên một tầng khí trắng bao vây lấy, hướng tới Phượng Vô Tà mà bắt nhanh đến!
Mà tay phải Phượng Minh Châu cũng không nhàn rỗi, đẩy hỏa khí roi cửu tiên đến thẳng mặt của Phượng Vô Tà!
Phượng Vô Tà không dám khinh địch, lại cũng không tránh đi, mà trực tiếp đón nhận!
Kiếm ngọc xuyên gió mà đến, mắt thấy liền đâm trúng Phượng Vô Tà…
Chỉ thấy tay trái Phượng Vô Tà vung tay trái lên, trong phút chốc lại có vô số cây nhỏ phá tan đất nền xung quanh võ đài, lấy tốc độ điên cuồng từ dưới đất mọc lên!
Làm người kinh ngạc chính là vì, sau khi bị cây cối hoàn thành công kích , lại biến mất không dấu vết, võ đài cũng khôi phục nguyên dạng như ban đầu, phảng phất như những cái những cái cây đó chưa từng có!
Người ở trên dưới võ đài đều nghẹn họng nhìn trân trối…đây là hồn thuật hệ mộc!
Hơn nữa! Lúc Phượng Vô Tà khống chế thủ pháp hồn thuật hệ mộc, tốc độ đều khó có thể thấy được…nàng đã không còn ở cấp thiên võ Hồn Thuật Sư!
Nàng đã đột phá! Là hồn thuật sư!
Mọi người ở đây đều tròn mắt nhìn, tay phải Phượng Vô Tà, không chút khách khí mà nắm lấy đoạn ánh lửa roi cửu tiên!
Phượng Minh Châu nhăn mày lại: “Vô Tà! Ngươi dám tay không tiếp roi cửu tiên của ta? Không sợ mất mạng sao?”
Phượng Vô Tà nhẹ nhàng cười: “Không phiền tỷ tỷ lo lắng cho ta, ta đều chắc chắn mười phần.”
Nói xong, tay phải Phượng Vô Tà hiện ra ngọn lửa phát sáng màu xanh!
Ngọn lửa màu xanh từ giữa lòng bàn tay nàng đã lan ra roi cửu tiên, lại từ chín chiết thượng một đường cuồng thiêu! Cuối cùng cháy đến tầm tay Phượng Minh Châu!
Phượng Minh Châu chỉ cảm thấy ngọn lửa màu xanh đó nóng rực bất thường, nàng chẳng qua chạm nhẹ một chút, liền đã nóng phỏng tay!
…Là thiên hỏa!
Phượng Vô Tà sẽ dùng thiên hỏa, đã nằm trong dự kiến của Phượng Minh Châu.
Nhưng ở dưới võ đài, cũng đã oanh động!
Vừa rồi còn nghi ngờ Phượng Vô Tà là kẻ bất tài, giờ phút này đều bị cảnh trước mắt làm sợ ngây người!
“Phượng Vô Tà vậy mà là dược sư! Nàng không phải là kẻ vô dụng sao?”
“Làm gì có dược sư trẻ như vậy? Ta có phải hay không bị hoa mắt?”
“A, ta đã từng thấy nàng! Lúc trước nhà trọ, ta từng gặp qua một nữ dược sư trẻ mặc một thân trắng toát, cùng với dáng người nàng giống nhau mười phần! Chỉ là gương mặt kia…Di! Như thế nào lại có nhiều vết sẹo như vậy…?”
Ở giữa sự thảo luận, cuộc chiến giũa Phượng Minh Châu và Phượng Vô Tà vẫn tiếp tục.
Nhưng mà, không khí của gia tộc Mộ Dung bên này có vẻ không đúng…
Mộ Dung Vũ nghiễn răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm lên võ đài có Phượng Vô Tà!
Ngọn lửa màu xanh kia, thân ảnh màu trắng kia, dù nàng có hóa thành tro nàng cũng sẽ nhớ rõ!
Không nghĩ tới, lúc trước ở nhà trọ kia đụng trúng xong không nhường chỗ cho nàng, còn dám can đảm cùng nàng đánh nhau, cuối cùng không thể không quỳ xuống xin lỗi mới được tha, lại là Phượng Vô Tà!
Mà chung quanh đám người ngu xuẩn đó, giờ khắc này còn ca ngợi Phượng Vô Tà kỹ năng cao siêu!?
Nàng hận không thể lập tức xông lên phía trước, xé nát mặt Phượng Vô Tà!
Không chỉ Mộ Dung Ngọc, kỳ thật Mộ Dung Phong cũng đã sớm nhận ra Phượng Vô Tà!
Hắn vẫn như một tảng đá lớn, lạnh lung mà ngồi tại chỗ, biểu tình khó coi như ăn phải cứt chuột, mặt đầy rỗ đã tức giận đến mức khó coi!
Hắn vẫn luôn tìm cái người dung mạo như tiên, nữ dược sư đẹp đến mức câu hồn hắn đi!
Không chỉ có ngày ngày đêm đêm luôn mong ước đem nàng giữ làm của riêng, không lúc nào là không nghĩ tới cách ngược nàng, mới có thể từ thỏa mãn ác khí trong người.
Lúc trước hắn không hiểu vì sao mà bị người trói trên bia để sỉ nhục, bị chỉnh thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ!
Hắn luôn cảm thấy cùng với vị nữ dược sư kia không khỏi có mối quan hệ!
Thật là đạp mòn dày sắt không tìm được!
Cái nữ tiện nhân kia, thế nhưng đã sớm là vị hôn thê của hắn! Phượng Vô Tà!
Mộ Dung Phong âm hiểm mà cười: Tự quyết định: “Cái này, ta xem ngươi còn có thể trốn đi chỗ nào!”
Mộ Dung Ngọc ngồi bên cạnh nghe là hiểu ý tứ của Mộ Dung Phong: “Không sai! Ca ca, kẻ thù ở ngay trước mắt, chúng ta quyết không thể buông tha nữ tiện nhân này!”
Trên đài dưới đài, hai thế giới.
Phượng Minh Châu cùng Phượng Vô Tà đem mọi chuyện bên ngoài hết thảy như không có gì, chuyên chú thu phóng hồn lực cùng triển khai tài năng võ thuật!
Lúc cao thủ so tài, sai một ly đi một dặm!
Cho nên hai người đều cẩn thận mười phần!
Đã đánh đến gần nửa canh giờ, hai người cơ hồ vẫn không phân thắng bại! Khó có thể phân ra cao thấp!
Đúng lúc này, Phượng Minh Châu và Phượng Vô Tà nhìn nhau cười…
Đã đến nước này, không cần phải kéo dài, hai người quyết định dùng ra võ kỹ tối thượng của chính mình!
Đây cũng là sự tôn trong lẫn nhau!
Tay trái Phượng Minh Châu hóa ra một ngọn lửa màu đỏ tươi, tay trái hóa ra một dòng khí mạnh mẽ!
“Lửa” cùng “Gió” giao hòa quấn quanh! Ngọn lửa từ phía dưới, xông thẳng lên trời cao, trong nháy mắt, phía chân trời phụt ra ánh lửa, sáng trưng như ban ngày!
Mỗi người đang xem trận đấu chính mình đều cảm giác được, phảng phất toàn thân chính mình đều bao phủ một tầng lửa nóng!
Đây là…ráng màu tự cẩm!
Vì để tránh cho người ngoài bị thương, lão gia chủ Phượng Nguyên Cực bay lên trời, tạm thời giơ tay bày ra một tầng bảo hộ kết giới cực kì dày, đem ngăn cách giữa đấu trường và ngoại giới mở ra!
Phượng Vô Tà giương mắt cười…rốt cuộc cũng chờ được “Ráng màu tựa cẩm”!
Nàng mong chờ lâu lắm rồi!
Bởi vì chỉ có Phượng Minh Châu dùng ra chiêu này, nàng mới có thể dùng ra bộ võ kỹ nàng mới học đem ra đối kháng!
Trong khoảng thời gian này, Phượng Vô Tà vẫn luôn đối với chiêu “Ráng màu tự cẩm” của Phượng Minh Châu nhớ mãi không quên!
Cho nên, ngoài học tập Đế Thiên Tà chiêu “Cửu tinh liên châu”, tới gần trước cuộc đấu, nàng còn học một bộ võ kỹ có thể chống lại “Ráng màu tựa cẩm”.
Bộ võ kỹ này không dễ nắm giữ, nhưng thời điểm nàng học, hồn lực đã đột phá đến cấp bậc “Địa linh”, cho nên chỉ ngắn ngủi trong vòng bảy ngày, liền đã nắm giữ được tinh túy!
Phượng Vô Tà bước chân linh động, thân mình mờ mịt, tay kết ấn, không hề sơ suất, chỉ vừa thấy phía chân trời bị ánh lửa chiếu sáng thế nhưng đã tụ lại những đám mây đen, hơi nước bắt đầu ngưng tụ!
Thật mau, những cái hơi nước đó càng ngày càng dày, cuối cùng kết tự thành cái bàn rồng phi nước.
—— đây là lấy thủy hệ hồn thuật lực lượng sở biến ảo to lớn thành rồng nước!
Phượng Vô Tà chậm rãi mang ra võ kỹ của chính mình: “Phiên vân phúc vũ!”
Rồng nước cùng ánh lửa đánh vào trực diện!
Phượng Vô Tà chỉ là dược sư, có thể tạo thiên hỏa, thế nhưng nàng còn có thể tập hợp hồn thuật hệ mộc cùng thủy mộc!
Người bên ngoài cái gì cũng nhìn không rõ!
Chỉ có một tảng hơi nước đánh úp lại, che kín tầm mắt mọi người…
Tim mọi người ở đây đều kịch liệt nhảy lên, nín thở mà xem kết quả thắng bại!
Rốt cuộc…
Hơi nước tan đi.
Phượng Minh Châu đã ngã xuống…
Thân ảnh màu trắng kia, ngạo nghễ đứng đó.
Hơn nữa ở thời điểm nước và lửa đánh sâu vào bên dưới, vết sẹo ngụy trang trên mặt của Phượng Vô Tà đã được hơi nước làm mờ, hoàn toàn không thấy!
Giờ khắc này, mặt nàng trắng nõn như ngọc, trường tụ phiên phi, dáng người sáng tỏ dưới ánh trăng, kinh diễm tứ phương!
…Phượng Vô Tà, thắng!
Cuộc chiến kết thúc!
Phượng Vô Tà tiến lên một bước, nâng Phương Minh Châu ngã dưới đất lên.
Sắc mặt Phượng Minh Châu lúc này suy yếu, quần áo chật vật, tươi cười ấm áp mười phần, thậm chí còn vui đùa:
“Vô Tà muội muội, từ nay về sau, ai còn dám nói ngươi bất tài, Phượng Minh Châu ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Phượng Vô Tà từ trong túi móc ra một viên đan dược, nhét vào miệng Phượng Minh Châu:
“Tốt! Trước tiên ngươi uống viên đan dược này, ổn định hồn lực trong cơ thể ngươi, về sau mới có sức lực giáo huấn bọn họ giúp ta, đúng hay không?”
Hai cô nương nắm tay nhau cười, đều hiểu ý nghĩ nhau, mà không cần nói…
Nơi xa. Ngoại ô Thanh An Thành!
Màn đêm hạ xuống, miếu hoang
Chỗ kia vốn là nơi cực kỳ yên lặng, ngày thường ít có người lui tới, giờ khắc này lại có một nữ tử yểu điệu, ánh mắt âm lãnh nhìn về hưỡng võ đài của Phượng gia…
Trên không trung hết đợt này đến đợt khác từng đợt pháo hoa liên tiếp nở rộ, cho nên nàng biết, cuộc chiến giành quyền thừa kế đã kết thúc.
Nàng đã từng tranh đoạt cái vị trí kia, hao tổn tâm trí, cuối cùng như giỏ tre múc nước, tất cả thành công dã tràng!
Bị Phượng Vô Tà thắng một nước cờ!
Cái này làm sao mà nàng không hận cho được?!
Nằm dưới chân nàng là một con lười biếng Bích Nhãn Huyết Sư.
Bích Nhãn Huyết Sư…hồn thú cao cấp nhất!
“Ngươi đang nhìn cái gì?”Bích Nhãn Huyết Sư hỏi.
Phượng Vô Hà nắm chặt nắm tay, móng tay cơ hồ đã đâm vào da thịt, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi mà trả lời: “Ta đang xem kẻ thù của ta!”
Bích Nhãn Huyết Sư ngáp một cái, ngữ khí khinh miệt: “Đừng nhìn, Nhược Trần chủ nhân đã từng nói, hiện tại bên người nàng kia có nam nhân bảo vệ, ngươi căn bản là không thể động vào người nàng ta một tấc nào! Không bằng ngủ, bình tĩnh chờ thời cơ!”
Phượng Vô Hà vừa nghe cái tên “Nhược Trần” này, trong lòng liền hoảng sợ…
Bạch Nhược Trần – người kia tựa như trích tiên, nam tử thái độ thanh lãnh mà khinh thường nàng, không biết hiện tại đang ở nơi nào?
Nam tử kia, từ đầu tới cuối, một câu cũng chưa từng nói với nàng!
Hắn căn bản là khinh thường cho nàng một cái liếc mắt, phảng phất nàng chỉ như nô lệ mà hắn thuận tay cứu, công cụ!
Nhưng hắn lại đem hồn lực thượng thừa nhất truyền cho nàng, còn làm cho Bích Nhãn Huyết Sư đi theo bên nàng, nhưng chính hắn lại biến mất…
Hắn rốt cuộc là ai?
Hắn vì cái gì đem nàng cứu từ tay Phượng Vô Tà?
Trong lòng Phượng Vô Hà có quá nhiều hận ý, quá nhiều nghi hoặc!
Không thể nào biết được…
Nàng yên lặng nhìn bầu trời đầy pháo hoa, nhìn một lúc lâu, lúc này mới đi vào miếu…Phượng Vô Tà, rồi sẽ có một ngày, ta chắc chắn sẽ băm thây ngươi thành từng đoạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.