Chương 146: Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ hiện thân!
Mặc Tà Trần
18/08/2015
“Đi thôi.” Dạ Nhiễm mỉm cười, nháy mắt mấy cái cười nói với mười vị tuấn nam mỹ nữ trước mắt. Lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần.
Thanh Nhiên bước lên đi đến bên người Dạ Nhiễm, kéo cánh tay Dạ Nhiễm, phóng vài mị nhãn với Dạ Nhiễm “Tiểu công chúa, bổn thiếu gia lại tới cầu hôn.”
Hắc Ưng Hắc Hổ đứng ở một bên cách mọi người không xa, khóe miệng giật giật, tình cảm của Thanh Nhiên tiểu tử này còn không có bị Vương gia thu thập đủ?
“Ngươi tiểu tử này.” Dạ Nhiễm đánh một cái vào ót Thanh Nhiên, cười mắng.
Mấy người Như Lệ Nhi đều giơ ngón tay cái lên với Dạ Nhiễm, quả nhiên không hổ là tiểu công chúa ( đội trưởng ), yến hội hôm nay ai có thể che được một đôi bích nhân quang mang Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm này ? (???)
Dạ Nhiễm và mười người thêm Hắc Ưng Hắc Hổ nữa, tổng cộng mười ba người, ngồi trên xe ngựa chạy đến hoàng cung
Minh vực hoàng cung.
Thời điểm toàn bộ trong cung đều cười vui rộn ràng, trong ngự thư phòng cha con hai người cũng ngồi đối diện không nói gì.
“Phụ hoàng, tối nay nếu không muốn ta trực tiếp giết nữ nhân kia, xin ngài hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Quân Mặc Hoàng mặc quần áo màu tử kim, tuấn mỹ tuyệt luân lạnh lùng nhìn hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ lại lắc đầu cười khẽ, cũng không nói gì.
Quân Mặc Hoàng nhìn thoáng qua hoàng đế bệ hạ, đứng dậy cáo lui.
Sau khi Quân Mặc Hoàng rời đi, Ẩn Vụ một thân hắc y xuất hiện, nhìn nụ cười của hoàng đế bệ hạ, mở miệng nói “Bệ hạ, không nói cho Vương gia quyết định của ngài thật đúng đắn?”
Hoàng đế bệ hạ dịu dàng cười, uống một ngụm trà Thủy Nhuận “Chẳng lẽ Ẩn Vụ không biết, nhìn hoàng nhi biến đổi sắc mặt rất thú vị sao?”
Ẩn Vụ im lặng, quả nhiên nói khó nghe thì hoàng đế bệ hạ là ăn no không có việc gì làm.
Hoàng đế bệ hạ cười như không cười nhìn thoáng qua Ẩn Vụ, đừng tưởng rằng nhiều năm ăn ý như vậy, chỉ có ngươi đối trẫm mới có.
Ẩn Vụ rùng mình một cái, lập tức biến mất.
Hoàng đế bệ hạ nhìn một mảnh trời trong nắng ấm, vuốt ve chén trà trong tay, tiệc sinh thần hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì thú vị đây?
Trong lúc đó, trong hoàng cung nghênh đón một lượt lại một lượt thế lực lớn đến, nghênh đón một lần lại một lần lễ vật trân quý.
Vô địch thần đội là mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt và Bá Quyền chi đạo là mấy người Mị Vũ, Như Lệ Nhi sớm đã an tọa ở một góc khó mà thấy được
Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng ngồi ở một chòi nghỉ mát thanh tĩnh trong một hoa viên.
Dạ Nhiễm cười nhìn Quân Mặc Hoàng, “Hôm nay chàng là nhân vật chính, như thế nào lại chạy tới nơi này.”
Quân Mặc Hoàng nhíu mày, vẻ mặt cuồng ngạo vô cùng, “Bổn vương lại chưa mời bọn họ đến.”
Ngay sau đó, Quân Mặc Hoàng giống như trẻ con, vươn tay với Dạ Nhiễm , lòng bàn tay hướng lên “Lễ vật.”
Dạ Nhiễm cười thần bí với Quân Mặc Hoàng, “Nhắm mắt lại.”
Quân Mặc Hoàng nghe vậy tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng rất nghe lời mà nhắm hai mắt lại.
Dạ Nhiễm lấy ra một cái hộp Tiểu Tứ Phương Ngọc tinh xảo trong nhẫn trữ vật, mở ra, đeo một cái nhẫn màu tử kim vào ngón tay giữa của Quân Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng chỉ cảm thấy đầu ngón tay chợt lạnh, hơi hơi mở mắt, nhìn ngón giữa tay trái là một chiếc nhẫn màu tử kim, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Thế giới này và nơi Dạ Nhiễm tồn tại, thế giới đó có một chút tương tự.
Ngày đại hôn hai bên có một màn trao đổi nhẫn.
Mà nhẫn, cũng vì trong lúc đó tặng lễ vật cho người mình yêu , đại biểu cho một lòng một dạ một sự trói buộc.
Quân Mặc Hoàng nhìn chiếc nhẫn trên tay, không có khắc ấn phức tạp, là một chiếc nhẫn bình thường màu tử kim, thế nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm chảy qua.
Dạ Nhiễm sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng nở nụ cười, “Tay nghề không tốt, tuy rằng không hoa lệ, cũng không có công năng gì nhưng chàng không được ghét bỏ.”
Chiếc nhẫn tử kim mà Quân Mặc Hoàng đang đeo trên tay là từ một khối tử kim Ngọc Thạch nàng điêu khắc trở thành một chiếc nhẫn, vốn dĩ nàng còn muốn điêu khắc một ít hoa văn ở trên mặt, nhưng khổ nỗi thực sự nàng không tin kỹ thuật điêu khắc của mình, lại không muốn nhờ người khác ra tay, cho nên sau khi trải qua sự điêu khắc cẩn thận của nàng, một cái nhẫn màu tử kim đơn giản liền xuất thế như vậy
“Ta rất thích.” con mắt Quân Mặc Hoàng lóe ra vài tia ý cười, chỉ cần là Nhiễm Nhi nhà hắn đưa cho hắn đều thích.
Huống chi, chiếc nhẫn màu tử kim này hắn thật sự rất thích.
“Chàng dám không thích.” Dạ Nhiễm trở mình xem thường, nắm tay uy hiếp.
“Ha ha ha, Nhiễm Nhi nàng cũng biết ý nghĩa khi đưa chiếc nhẫn?” Quân Mặc Hoàng bị bộ dáng của Dạ Nhiễm chọc cười, lập tức ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, cằm để ở đỉnh đầu của nàng, nỉ non hỏi.
Dạ Nhiễm nghiêng đầu, nâng mắt lên nhìn thẳng ánh mắt Quân Mặc Hoàng, cánh tay cũng khiêu khích cằm Quân Mặc Hoàng, tà mị cười, “Cẩn vương gia lấy thân báo đáp, từ hôm nay trở đi chàng đã bị bổn cô nương giam giữ.”
“Bổn vương đã sớm bán thân.” Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm, cười nói xong liền cúi đầu hôn Dạ Nhiễm.
Buổi tối bảy giờ, yến hội chính thức bắt đầu.
Phi tần, hoàng tử công chúa, quan to quý nhân, các thế lực lớn cũng đã ngồi xuống.
“Cẩn vương đến! Dạ tiểu thư đến!” Công công thông cáo một tiếng xong, toàn bộ cung điện đều yên tĩnh.
Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm cùng đi đến yến hội này đã muốn chứng minh rất nhiều việc.
Không ít quan to quý nhân đều châm chọc mà nhìn chỗ ngồi của các gia tộc thế lực, muốn gả cho Cẩn vương cũng nên nhìn lại địa vị của mình đi.
Chỉ bằng nữ tử như thế, sợ là ngay cả nhìn Cẩn vương cũng sẽ không thèm nhìn liếc mắt một cái.
Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm bước vào yến hội, một khắc kia dường như có thể nghe thấy một tiếng lại một tiếng trầm mặc mà lạnh lẽo.
Quân Mặc Hoàng quần áo tử kim, tuấn mỹ lãnh khốc, cao ngạo phóng đãng.
Dạ Nhiễm quần áo tử kim và váy dài, lãnh diễm tuyệt mỹ, vô cùng xinh đẹp.
Trước một số ít người không có cái nhìn tốt với Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, vào lúc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm giống như một đôi trời sinh.
Quân Mặc Hoàng kéo Dạ Nhiễm đi thẳng đến chỗ ngồi của hắn.
Quân Mặc Hoàng nhìn bên kia chỉ còn có một chỗ ngồi, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, nhìn lướt qua Quân Mặc Ca đang ngồi ghế dựa bên cạnh ghế của hắn.
Lúc này, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trong này, trong cung đúng là không có cấp chỗ ngồi cho Dạ tiểu thư?
Dạ Nhiễm nắm tay Quân Mặc Hoàng chậm rãi lắc lắc đầu, nhìn về phía Dạ thị gia tộc một bên, bên kia không phải là chỗ ngồi của nàng.
Hôm nay là sinh thần Mặc Hoàng, cho dù biết đây là hoàng thất làm khó dễ và ra oai phủ đầu, nàng cũng không muốn nói thêm gì.
Quân Mặc Hoàng cũng nắm chặt tay Dạ Nhiễm, sinh thần của Quân Mặc Hoàng hắn, há lại có đạo lý để cho Dạ Nhiễm ngồi vào chỗ ngồi khác?
Quân Mặc Ca muốn làm bộ như không có nhìn thấy ánh mắt Quân Mặc Hoàng nhưng mà cái loại ánh mắt rét lạnh này dường như đến xương tủy khiến cho Quân Mặc Ca cắn cắn môi, đứng lên, nhường chỗ ngồi cho Dạ Nhiễm.
Lúc này, truyền đến giọng nói công công thông báo.
“Hoàng thượng giá lâm, Nghi phi nương nương giá lâm!”
Nhất thời, tất cả mọi người đứng lên, cung kính khom người với Hoàng đế bệ hạ và Nghi phi nương nương, “Tham kiến bệ hạ, Nghi phi nương nương.”
“Hôm nay là sinh thần của hoàng nhi, trẫm cũng không phải là nhân vật chính, các vị không cần đa lễ ngồi xuống đi.” Hoàng đế bệ hạ mỉm cười, dịu dàng khoát tay áo nói với mọi người.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Quân Mặc Ca nhìn thoáng qua Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm, nâng bước liền đi tới vị trí thái tử đang bị bỏ trống kia.
“Ca nhi, làm sao vậy?” Hoàng đế bệ hạ nhìn thoáng qua vị trí Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng hơi hơi nhíu mi.
Quân Mặc Ca nghe được phụ hoàng hỏi, lập tức cắn môi dưới, hốc mắt đỏ hồng vẫn lắc lắc đầu “Nhi thần ngồi ở chỗ này có chút không thoải mái, muốn đến vị trí bên kia của thái tử ca ca thông gió hẳn là sẽ đỡ.”
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy cười cười liền không thèm nhắc lại, bên cạnh hắn chính là Nghi phi nương nương từ đầu đến cuối vẫn mang theo bộ dáng tươi cười nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hoàng đế.
Quân Mặc Ca rời đến ngồi ở bên người thái tử, Quân Mặc Hoàng nắm tay Dạ Nhiễm ngồi xuống.
Dạ Nhiễm nhíu mày, chuyện xảy ra có chút kỳ quái.
Yến hội bắt đầu, mọi người cùng nhau kính một chén rượu với hoàng đế bệ hạ, sau đó liền trò chuyện cùng nhân vật chính hôm nay là Quân Mặc Hoàng, chỉ có điều đều là một ít lời chúc sinh thần thôi.
“Tiểu nữ tử đặc biệt đến vì chúc mừng sinh thần vương gia, muốn múa một bài tặng vương gia.” Một vị hồng y thiếu nữ duyên dáng mang theo nụ cười mị hoặc đi đến bên người Quân Mặc Hoàng, hơi cúi đầu nói.
Quân Mặc Hoàng uống trà, không nói gì, ngay cả một ánh mắt đều không có cho nữ tử
Nữ tử chỉ cười cười, dường như cũng không lộ vẻ xấu hổ.
“Đến đây đi, ha ha, nghe tiếng dáng múa khuynh thành của Ngũ tiểu thư Khúc thị gia tộc đã lâu, chúng ta đều thực chờ mong!”
Dưới đài vang lên từng đợt thanh âm.
Dạ Nhiễm nghe vậy cũng nâng mắt lên nhìn một chút, nhìn nử tử trước mặt, chính là Ngũ tiểu thư Khúc thị gia tộc?
Dạ Nhiễm dường như là phản xạ có điều kiện nhìn về phía Vô Địch thần đội, quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ thấy được sắc mặt Khúc Thừa Trạch khó coi đến cực điểm.
Khúc Thừa Trạch nhìn Dạ Nhiễm, vẻ mặt mang theo vài phần áy náy, tuy rằng hắn phải có được sự trung thành của toàn bộ trưởng bối trong gia và hạ nhân, nhưng tình huynh đệ tỷ muội, cho tới bây giờ dường như có một khoảng cách không thể vượt qua.
Dạ Nhiễm mỉm cười, lắc lắc đầu, ý bảo Khúc Thừa Trạch không cần để ý.
Vị hồng y thiếu nữ nghe được tiếng hô của mọi người, dường như lá gan cũng lớn hơn, đứng lên, mắt nhìn hoàng đế bệ hạ trên đài, chỉ thấy hắn dường như rất có hứng thú, hồng y thiếu nữ liền vỗ vỗ tay.
Ngay sau đó một loạt tiếng trống âm nhạc vang lên, tiết tấu cực kỳ mãnh liệt.
Nhiệt vũ.
Hồng y thiếu nữ đứng tại chỗ bắt đầu múa điệu Nhiệt vũ cực kỳ mị hoặc.
Môi đỏ mọng hé mở, đầu lưỡi khẽ liếm, uốn éo cái eo, cổ tay trắng nõn và cổ chân mang theo tiếng chuông leng keng, theo thân nàng lắc lư, phát ra âm thanh thanh thúy.
Dạ Nhiễm cười nhẹ, dáng múa của nữ tử này đích xác có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nhìn một vòng bốn phía chung quanh, không ít nam nhân đều có thần sắc chút không tự nhiên.
Dạ Nhiễm đảo mắt nhìn về Quân Mặc Hoàng bên cạnh, lại phát hiện ánh mắt người này vẫn đặt ở trên người nàng.
Dạ Nhiễm nhíu mi, chàng nhìn cái gì.
Quân Mặc Hoàng khẽ nhếch môi, vũ đạo này, nàng có thể múa hay không?
Khóe miệng Dạ Nhiễm giật giật, trừng mắt nhìn Quân Mặc Hoàng, chàng có ý gì.
Đáy mắt Quân Mặc Hoàng lóe ra ý cười, nàng cứ trả lời đi?
Phía dưới cái bàn, Dạ Nhiễm nhẹ nhàng đạp chân Quân Mặc Hoàng, đồ sắc lang.
Quân Mặc Hoàng mỉm cười, cúi đầu thấp giọng nói ở bên tai Dạ Nhiễm “Ta thực chờ mong Nhiễm Nhi múa cho ta xem.”
Thần sắc Dạ Nhiễm khẽ động, đáy mắt lóe ra tia giảo hoạt, nhướng mày nhìn Quân Mặc Hoàng, đây chính là chàng nói, đến lúc đó chàng không nên hối hận
Quân Mặc Hoàng vung bàn tay to lên nắm eo Dạ Nhiễm, nghĩ đến cảnh tượng bảo bối nhà mình mà ở trước mặt hắn múa Nhiệt vũ…… Chỉ cảm thấy bụng dưới căng cứng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
Đại bộ phận mọi người bị nữ tử đang múa Nhiệt vũ ở giữa hấp dẫn, nhưng mà lại có tiểu bộ phận mọi người đặt ánh mắt ở trên người Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, nhìn hai vị mặt mày đưa tình, bộ dạng thì thầm, cũng không nhịn được nở nụ cười.
Nữ tử giữa sân mỗi từng bước múa tầm mắt sẽ dừng ở người Quân Mặc Hoàng một lần, nhưng mà càng nhìn trong lòng càng tức giận, mỗi một động tác lại càng mị hoặc hơn.
Chẳng qua, nữ tử không biết, Quân Mặc Hoàng đối với hành động nàng ra sức nhảy múa, chỉ nhìn lướt qua liền không nhìn lại lần nữa.
Sau khi nữ tử kết thúc điệu múa, lập tức đi tới bên người Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm.
Dường như bởi vì một hồi nhiệt vũ, mà sợ hãi của nữ tử này tan biến, nữ tử dùng đôi mắt mị hoặc nhìn Quân Mặc Hoàng, vươn tay phải, “Cẩn vương, có thể tạm thời làm bạn nhảy của tiểu nữ hay không?”
Những người khác nhìn động tác nữ tử, nhất thời sửng sờ tại chỗ.
Khúc thị lại lo lắng thiếu chút nữa đứng lên, đây không phải là mình muốn chết thì là cái gì!
Quả nhiên —
Quân Mặc Hoàng đạm mạc nhìn lướt qua người thiếu nữ, trầm giọng nói, “Ngươi có thể thử đưa tay đi tới một chút.”
Dạ Nhiễm vừa định lên tiếng khiến cho nữ tử này đi xuống, cũng không nghĩ nữ tử này đúng là thừa dịp người khác không chú ý, trực tiếp đã đặt tay lên cổ tay Quân Mặc Hoàng.
Xẹt, Xẹt!
Nhất thời, máu tanh văng khắp nơi.
Hai cánh tay của nữ tử, ở trong nháy mắt liền bị chém đứt.
Mà thiếu nữ này, thậm chí còn không kịp kêu thảm một tiếng, liền đau mà ngất đi.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh giống như sự chết chóc.
Âm nhạc nhất thời ngừng lại, mọi người nhìn một màn máu tanh trước mắt này, dường như còn chưa phục hồi tinh thần.
Quân Mặc Hoàng nhìn lướt qua mọi người, con mắt u ám mang theo tia nguy hiểm, “Quy củ của Bổn vương, xem ra rất nhiều người đã lãng quên?.”
Đúng là sau khi tất cả mọi người biết Quân Mặc Hoàng vô cùng sủng ái Dạ Nhiễm, tự cho là Quân Mặc Hoàng đã không còn là một người cực kỳ ghét bị nữ tử đụng chạm.
Nhưng hiện giờ, máu chảy đầm đìa chuyện thật xảy ra trước mặt, bọn họ mới rõ ràng hiểu được, Quân Mặc Hoàng vẫn là một người giết người không chớp mắt, không có gì thay đổi.
Khúc thị nhất thời từ chỗ ngồi đi ra, trong đó có một lão giả tức giận cả người phát run, nhìn Quân Mặc Hoàng run rẩy “Cẩn vương, ngươi — ngươi khinh người quá đáng!”
“Nếu không phải bởi vì nàng họ Khúc, bổn vương sẽ chém đứt tứ chi của nàng, mà không phải chỉ là hai cánh tay.” Quân Mặc Hoàng đạm mạc nói xong, tầm mắt cũng liếc về Khúc Thừa Trạch đang ngồi phía bên kia.
Hi vọng tiểu tử này không cần bởi vì chuyện này mà cáu kỉnh với Nhiễm Nhi.
Khúc Thừa Trạch cảm giác được ánh mắt Quân Mặc Hoàng, lộ ra một chút tươi cười, hắn và huynh đệ tỷ muội trong nhà, thật không có cái thân tình đáng nói.
Nhưng–
Khúc Thừa Trạch nhìn lão giả muốn chọc giận Quân Mặc Hoàng kia, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng không thể không đứng lên.
“Ngũ trưởng lão, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi cho đây là nơi nào?” Khúc Thừa Trạch đi lên phía trước, sau khi hành lễ với Quân Mặc Hoàng , mới lạnh lùng nhìn ngũ trưởng lão.
Sau khi vị ngũ trưởng lão nhìn Khúc Thừa Trạch, hơi bình tĩnh một chút, có lẽ bởi vì nữ tử kia đã chết, mà khiến cho hắn đều đặt biểu tình ở trên mặt, lúc này hắn có chút không kiên nhẫn với Khúc Thừa Trạch, “Thiếu chủ, chết đi là thân tỷ tỷ của ngài!”
“Đó là nàng tự tìm đến, ngũ trưởng lão, ta bây giờ lấy thân phận Thiếu chủ Khúc thị gia tộc lệnh ngươi lập tức nhận lỗi với Cẩn vương!” đáy mắt Khúc Thừa Trạch hiện lên một chút tàn nhẫn, ngũ trưởng lão, đừng có mà không biết xấu hổ, trưởng lão hội, thời gian các ngươi càn rỡ đã đủ nhiều !
Ngũ trưởng lão tức giận bất bình nhìn thoáng qua Khúc Thừa Trạch, lại nhìn nữ tử đang nằm trên mặt đất chính là ngoại tôn nữ, lắc đầu thật mạnh, “Hôm nay nhất định lão phu phải đòi công đạo cho đứa nhỏ này! Hoàng đế bệ hạ……”
Hoàng đế bệ hạ lại mỉm cười, lạnh nhạt phất phất tay, “Hôm nay trẫm chỉ là khách nhân, trưởng lão tìm nhân vật chính mới đúng.”
Ngũ trưởng lão một hơi nghẹn ở trước ngực thiếu chút nữa nghẹn chết mình, vị hoàng đế bệ hạ này không phải sẽ bỏ qua chuyện tình xảy ra hôm nay cũng không quản chứ?, có vấn đề tìm Quân Mặc Hoàng là được.
Nhưng ngũ trưởng lão nhìn Quân Mặc Hoàng lãnh khốc, lời nói đến bên miệng rồi lại không thể không nuốt trở vào.
Ngũ trưởng lão nhìn trái nhìn phải, cũng là chỉa mũi ngọn về phía Dạ Nhiễm, “Vì sao vừa rồi Dạ tiểu thư không ngăn Vương gia?”
Dạ Nhiễm nhìn vị ngũ trưởng lão này, có chút buồn bực nhìn Khúc Thừa Trạch, đứa nhỏ Thừa Trạch này rất thông minh, cớ gì lần này gia tộc tới đây lại là một trưởng lão ngu ngốc như thế.
Khúc Thừa Trạch tiếp nhận ánh mắt Dạ Nhiễm, bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, trưởng lão hội suốt ngày nghĩ đến nắm giữ cơ mật của Khúc thị gia tộc, mỗi ngày không phải làm tổ ở trưởng lão hội thì chính là bày mưu tính kế người trong tộc, bọn họ không ngu ngốc thì ai mới ngu ngốc?
Đồng thời, Khúc Thừa Trạch còn cho một cái liếc mắt khó hiểu tới Dạ Nhiễm .
Dạ Nhiễm có chút buồn cười, theo bản năng nhìn về phía Quân Mặc Hoàng, Quân Mặc Hoàng lại gợi lên cười nhẹ với Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm nhìn tên trưởng lão kia, khẽ cười một tiếng, “Vì sao ta phải ngăn cản?”
“Ngươi, Vương gia muốn giết người, chẳng lẽ ngươi chỉ nhìn như vậy?” Lão giả tức giận trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm, nàng không phải là thê tử Quân Mặc Hoàng sao? Thế nhưng còn hỏi hắn vì sao phải ngăn cản?
“Vương gia muốn giết người, bổn cô nương có thể làm gì?” Dạ Nhiễm lại đá quả banh trở về cho lão giả kia.
“Kia nếu như về sau Vương gia phải tàn sát hàng loạt dân trong thành quốc gia thì sao?” hiển nhiên lão giả là vì ngoại tôn nữ đã chết khiến cho hồ đồ.
“Giúp đỡ hắn cùng nhau tàn sát” Dạ Nhiễm không thèm để ý chút nào cười tủm tỉm nói.
“Không thể nói lý a không thể nói lý! nữ tử như này, như thế nào có thể trở thành Cẩn vương phi! Như thế nào hiền đức!” Lão giả nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, sau đó nhìn chung quanh một vòng, lại đặt rất nhiều tầm mắt ở trên người quan to quý nhân của Minh vực quốc.
Lão giả này tự cho rằng những người đó nhất định sẽ không để cho Dạ Nhiễm trở thành Cẩn vương phi.
Nhưng mà —
Lão giả không biết, sau ngày sinh thần của Đại tướng quân Linh Vệ Thiên, lúc toàn bộ đại thần Minh vực quốc nhìn thấy Dạ Nhiễm đều phải cười chào hỏi một tiếng.
Về phần phản đối?
Hoàng đế bệ hạ cũng không có phản đối, người phản đối chính là Hoàng hậu nương nương bây giờ đã biếm vào lãnh cung, muốn bọn họ phản đối? Bọn họ ăn no không việc gì làm lại ngại tính mạng mình quá dài ?
Mà ngay cả Linh Vệ Thiên – Linh Đại tướng quân cũng đã nhắm hai mắt, rõ ràng trực tiếp nhắm mắt làm ngơ.
Lão giả không thể tưởng được tất cả mọi người tránh né ánh mắt của hắn, có chút tức giận, lời nói lại càng cay nghiệt hơn, “Đều là những kẻ hèn nhát, Cẩn vương, hôm nay ngươi nếu không cho lão phu một lời giải thích, lão phu liền –“
Ba!
Một cái tát trên mặt lão giả phát ra thanh âm thanh thúy.
Khúc Thừa Trạch nắm cổ áo lão giả kia, nhìn hắn, “Lập tức tỉnh táo lại cho ta, chẳng lẽ ngươi muốn toàn bộ Khúc thị gia tộc bởi vì ngươi mà diệt môn sao!”
Lão giả giống như nháy mắt kịp phản ứng, nhưng mà ngay sau đó Quân Mặc Hoàng liền truyền ra thanh âm trầm thấp, “Muốn giải thích?”
“Bổn vương có thể cho ngươi một lời giải thích, nhưng–” Quân Mặc Hoàng nhìn nhìn Dạ Nhiễm, tiếp theo nhìn về phía lão giả kia, “Chính là Nhiễm Nhi của Bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi.”
Khóe miệng Dạ Nhiễm giật giật, nàng có nói sao? Như thế nào nàng lại không biết.
“Vương gia.” Khúc Thừa Trạch buông áo vị lão giả này, khom người với Quân Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng nhìn về phía Khúc Thừa Trạch, thế nhưng tiểu tử này lại thực biết cách nắm bắt lấy thời cơ.
“Vương gia, ta thay mặt cho Khúc thị gia tộc bồi tội với ngài, đối với vị trưởng lão đã đắc tội với Vương gia và Dạ tiểu thư, có thể giao cho ta xử trí hay không?” Khúc Thừa Trạch một phen ăn nói, nghĩ có khả năng Vương gia sẽ đồng ý.
Thế nhưng—
“Nếu không thể thì sao?” Quân Mặc Hoàng nhìn lướt qua lão giả kia, thản nhiên trả lời.
Khúc Thừa Trạch nhướng mày, đáy mắt lóe ra lo lắng, tất cả mọi người đều nhìn ra được việc khó khăn mà vị Thiếu chủ này phải gánh vác.
Cuối cùng, dường như Khúc Thừa Trạch hạ quyết tâm thật lớn, ngẩng đầu hỏi Quân Mặc Hoàng , “Vậy như thế nào Vương gia mới đồng ý?”
Trong lòng Dạ Nhiễm cười thầm, tiểu tử Khúc Thừa Trạch này diễn xuất thật sự rất giống
“Lưu lại đầu lưỡi của hắn là được, những thứ khác liền giao cho ngươi xử lý, chỉ có điều –” giọng nói Quân Mặc Hoàng ngắt quãng, “Bổn vương không muốn nhìn thấy hắn lại xuất hiện ở trước mặt Nhiễm Nhi.”
“Này –” Khúc Thừa Trạch mở to hai mắt, khuôn mặt vặn vẹo có vẻ gian nan, một lúc lâu sau mới nhìn về phía vị trưởng lão sắc mặt đã trắng bệch kia, “Ngũ trưởng lão, thật có lỗi, ta đã hết sức.”
Sau một tiếng hét thảm, một cái lưỡi máu chảy đầm đìa, rớt ở trên mặt đất.
Khúc Thừa Trạch ra tay so với thường ngày càng thêm xảo quyệt và nhanh chóng.
Khúc Thừa Trạch khom người với Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, “Như vậy Vương gia có hài lòng hay không?”
“Không tồi.” Quân Mặc Hoàng khoát tay áo, ý bảo Khúc Thừa Trạch cho người thu dọn đi.
“Đưa bọn họ đem đi.” Khúc Thừa Trạch nhìn người của Khúc thị gia tộc còn một bên ngây ngốc, đau buồn nói.
“Vâng” đưa đi thân thể trưởng lão và tiểu thư đang hôn mê nhanh chóng, ngay sau đó liền có cung nữ đến lau chùi sạch sẽ máu tanh
Khúc Thừa Trạch hơi hơi khom người, cũng lui xuống, lúc mọi người không để ý, giương lên khóe môi.
Các trưởng lão, hôm nay chính là bước đầu tiên hắn – Khúc Thừa Trạch bắt đầu phản kích!
Sau khi Khúc Thừa trạch trở lại chỗ ngồi, mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu đều trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này được một lý do chính đáng để xử trí các trưởng lão, mặc dù lý do còn không hoàn hảo, nhưng cũng là một điểm đột phá, như vậy cũng đủ rồi. Mà bọn họ cũng muốn hành độngmuốn phản kích với gia tộc rồi đó!
Tại đây trước các thiếu nữ còn oanh oanh yến yến, vào lúc này đều nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù Quân Mặc Hoàng quyền thế ngập trời, tuấn mỹ vô địch, lúc này đã không còn có người nào trong các nàng dám nghĩ muốn tiến lên một bước.
Mỗi một nữ tử đều có một bạch mã vương tử trong mộng, nhưng vương tử này không phải cưỡi con ngựa trắng, mà là cầm một cây kiếm dính đầy máu, một khi các nàng có động tĩnh, liền trực tiếp chém chết, vương tử như vậy, các nàng thật sự chịu đựng không nổi.
Lúc trước, những nữ tử nhìn Dạ Nhiễm với ánh mắt đều mang theo vài phần hâm mộ và ghen tị. Hiện giờ, cũng là chỉ còn lại có đồng tình và thương tiếc.
Cùng một Vương tử giết người không chớp mắt như vậy ở cùng một chỗ, cho dù là công chúa, có thể sống dễ chịu đến khi nào?
Dạ Nhiễm chú ý tới sự biến hóa ánh mắt của các nữ tử xung quanh, có chút bất mãn nhíu máy, nắm lấy tay Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng có chút buồn cười nhìn Dạ Nhiễm, nắm tay nàng.
“Aha, Vương gia, sao hôm nay không thấy phụ mẫu của Dạ tiểu thư đến” Một vị lão giã có địa vị cao vốn muốn dịu không khí một chút, lúc sau lại phát hiện mình giống như đã nói sai.
Bởi vì ánh mắt Quân Mặc Hoàng trực tiếp lạnh như băng quét về phía hắn.
“Gia phụ gia mẫu còn đang……” Dạ Nhiễm vừa muốn nói phụ mẫu nhà mình còn đang bế quan, một đạo thanh âm đánh gãy lời nói của nàng.
“Ha ha, Tiểu Nhiễm, Mặc Hoàng, bệ hạ, các vị, thế nhưng chúng ta đã tới chậm rồi”
“Sinh thần của con rể Bổn tọa, Bổn tọa có thể nào lại không đến?”
Nghe được thanh âm sang sảng và tà mị, nhất thời Dạ Nhiễm liền đứng lên, thần sắc mang theo vẻ không thể tin, vừa sợ hãi vừa vui mừng, vui mừng khôn xiết không lời nào có thể miêu tả được.
Bên trên bầu trời đêm, bóng hai người Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ hoa lệ đáp xuống từ không trung.
Giờ phút mọi người và Hoàng đế bệ hạ đều hơi sững sờ.
Không phải bởi vì một trong hai vị Hắc Chỉ song vương – Ngân Vũ đã đến, mà là bởi vì —
Thời gian ngắn ngủn không đến nửa năm, thế nhưng ngày trước Dạ Huyền Diệp còn là tông sư, trực tiếp tiến lên lục giai mộng cấp võ giả? !
Nửa năm đã lên lục giai!
Hơn nữa là mộng cấp, lục giai mộng cấp!
Đây là khái niệm gì?
Thiên tài? Yêu nghiệt? Biến thái?
Tất cả mọi người không khỏi nghĩ đến, nếu Dạ Huyền Diệp không có mười lăm năm hoang phế kia, thực lực của hắn sẽ tiến triển đến cái dạng gì?
“Dạ lão cha, Ngân lão cha!” Dạ Nhiễm nhìn hai người, nhịn không được kêu lên, hốc mắt dần dần ướt át.
Nàng nghĩ đến còn lâu hơn nữa mới có thể gặp được bọn họ.
“Ha ha, nha đầu ngốc khóc cái gì, sinh thần của con rể, tại sao có thể không đến. Mặc Hoàng tiểu tử, qua hai mươi, sẽ làm một nam nhân có trách nhiệm!” khóe môi Dạ Huyền Diệp mang theo tươi cười, xoa xoa đầu Dạ Nhiễm, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Quân Mặc Hoàng.
Ngân Vũ trực tiếp nắm bả vai Dạ Nhiễm, cười nhéo nhéo mũi Dạ Nhiễm, “Nhìn thấy Bổn tọa đến liền cao hứng đến khóc nhè phải không?”
Dạ Nhiễm nhất thời nín khóc mỉm cười, tầm mắt nhịn không được nhìn nhìn phía sau Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp nhưng không có nhìn thấy mẹ, Tử liên thúc thúc còn có Viên Viên cùng Tiểu Trần.
“Mẹ còn đang bế quan, Tử liên còn phải dạy dỗ hai tiểu tử kia, tạm thời vẫn không thể rời núi.” Dạ Huyền Diệp nhìn vẻ mặt Dạ Nhiễm, dịu dàng cười ôm con gái vào trong lòng, cả đời Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu cảm thấy có lỗi nhất chính là con gái duy nhất của bọn họ.
Lúc trước vừa mới đoàn tụ không bao lâu, lại phải rời khỏi Dạ Nhiễm.
Nửa năm này hắn và Vũ Nhược Phiêu dốc sức tu luyện, tính ra kết quả cũng là làm người ta vui mừng.
Dạ Huyền Diệp nhìn Dạ Nhiễm thật sâu, con gái, sẽ không bao lâu nữa, cha và mẹ có thể trở thành chỗ con có thể dựa vào.
Sau khi Dạ Huyền Diệp buông Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng đứng ở bên người Dạ Nhiễm gật đầu với Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ hơi , ánh mắt sâu thẳm xuất hiện một tia dịu dàng “Dạ nhạc phụ, Ngân nhạc phụ.”
“Khụ khụ!” phía trên long ỷ truyền đến một trận ho khan.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ, từ trước đến nay cho dù gặp được việc gì vị này đều lạnh nhạt vô cùng, thế nhưng lúc này đây lại bày ra bất mãn trên mặt ?
“Trẫm cũng còn chưa nghe được một tiếng phụ hoàng đâu.” Hoàng đế bệ hạ hơi ai oán nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, Hoàng nhi tiểu tử kia lại kêu một tiếng nhạc phụ ngọt như vậy, như thế nào lại không nghe tiểu nha đầu này gọi một tiếng phụ hoàng.
“Không có đại hôn đương nhiên con gái của Bổn tọa sẽ không thể gọi phụ hoàng.” Ngân Vũ cười tủm tỉm nhìn Hoàng đế lão nhân, lão già này còn làm ra vẻ mặt như vậy.
Hoàng đế bệ hạ bị Ngân Vũ khiến cho khó xử, trời ơi, quả nhiên ở trước mặt một con hồ ly đã sống hơn một ngàn năm hắn còn thật sự rất non .
“Dạ Nhiễm, trẫm hỏi ngươi, ngươi có nguyện gả cho Minh vực quốc Cẩn Vương Quân Mặc Hoàng?” Hoàng đế bệ hạ cũng đã làm hồ ly lâu như vậy, tự nhiên là không muốn nhận thua, lập tức liền nhìn Dạ Nhiễm hỏi.
Dạ Nhiễm sửng sốt.
Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp sửng sốt.
Mọi người ở đây đều sửng sốt.
Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp liếc nhau, có chút nghiến răng nghiến lợi, hoàng đế bệ hạ này đúng là làm trò trước mặt hai người bọn họ.
Dạ Nhiễm đứng ở tại chỗ, ra vẻ còn chưa lấy lại tinh thần, lại cảm thấy trên tay truyền đến một trận đau đớn, ngẩng đầu liền nhìn thấy Quân Mặc Hoàng đang bất mãn mà trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm, vấn đề này còn cần suy nghĩ sao?
Dạ Nhiễm nhìn con mắt sâu thẳm của Mặc Hoàng, khóe môi nổi lên ý cười, giương mắt nhìn về phía hoàng đế bệ hạ, nói, “Nguyện ý.”
“Tốt lắm, truyền ý chỉ của trẫm, một tháng sau, Cẩn vương đại hôn, khắp chốn mừng vui!” dường như Hoàng đế bệ hạ sợ Dạ nhiễm đổi ý, lập tức truyền chỉ.
Khóe miệng Dạ Nhiễm run rẩy hai cái, một tháng sau? Thật sự là một tháng sau! Đây có phải là quá nhanh đi? Chỉ có điều–
Dạ Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn Quân Mặc Hoàng chỉ mỉm cười, chỉ cần đối phương là Mặc Hoàng, thời gian sớm muộn có gì khác nhau?
Quân Mặc Hoàng vừa lòng nên cả người đều phát ra nhu hòa, dựa theo ý của hắn đương nhiên là càng muốn sớm cưới bảo bối nhà mình về, giảm bớt một đoàn ruồi bọ ong bướm.
Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp nhìn quanh thân hai người Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng phát ra tình cảm chân thành, mặc dù có chút bất mãn con gái bảo bối nhà mình liền bị trói buộc cả đời như vậy, nhưng cũng hi vọng Dạ Nhiễm có thể vui vẻ, con gái hạnh phúc đương nhiên làm cha cũng sẽ không cần nói thêm gì nữa.
“Dạ Nhiễm nha đầu, bây giờ nên gọi một tiếng phụ hoàng đi?” Hoàng đế bệ hạ nhìn Dạ Nhiễm cười đến dịu dàng
Lúc này không biết dưới đài bao nhiêu người thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, Hoàng đế bệ hạ vội vàng như thế là vì khiến cho Dạ Nhiễm gọi hắn một tiếng phụ hoàng?
Hoàng đế hắn rốt cuộc là vì bất mãn Dạ Nhiễm không có gọi hắn một tiếng phụ hoàng, thế nhưng Quân Mặc Hoàng lại gọi Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp là nhạc phụ? Tâm tư của Hoàng đế bệ hạ, quả nhiên rất khó đoán.
Chỉ có Ẩn Vụ ở chỗ tối, cảm giác dạ dày của mình đau một chút, nếu hắn có thể nói hắn chính là muốn nói, Hoàng đế bệ hạ cũng chỉ muốn ở trước mặt Ngân Vũ so sánh một chút rốt cuộc ai mới là hồ ly mà thôi!
Lúc này Ngân Vũ giống như đột nhiên chú ý tới thứ gì trên người Dạ Nhiễm, tử mâu hiện lên một chút ánh sáng lạnh, lạnh như băng, tầm mắt nhìn lướt qua Quân Mặc Hoàng, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng cười tủm tỉm, “Quân Mặc Hoàng, Bổn tọa và Huyền Diệp chuẩn bị một phần đại lễ làm đồ cưới.”
Dạ Huyền Diệp cũng sang sảng cười, “Ha ha, phần đại lễ này chúng ta đã phải thu thập suốt năm ngày mới thu thập đủ “
Nghe Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ nói như vậy, tất cả mọi người tò mò nhìn về phía hai người bọn họ, không biết đại lễ dạng gì?
Thanh Nhiên bước lên đi đến bên người Dạ Nhiễm, kéo cánh tay Dạ Nhiễm, phóng vài mị nhãn với Dạ Nhiễm “Tiểu công chúa, bổn thiếu gia lại tới cầu hôn.”
Hắc Ưng Hắc Hổ đứng ở một bên cách mọi người không xa, khóe miệng giật giật, tình cảm của Thanh Nhiên tiểu tử này còn không có bị Vương gia thu thập đủ?
“Ngươi tiểu tử này.” Dạ Nhiễm đánh một cái vào ót Thanh Nhiên, cười mắng.
Mấy người Như Lệ Nhi đều giơ ngón tay cái lên với Dạ Nhiễm, quả nhiên không hổ là tiểu công chúa ( đội trưởng ), yến hội hôm nay ai có thể che được một đôi bích nhân quang mang Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm này ? (???)
Dạ Nhiễm và mười người thêm Hắc Ưng Hắc Hổ nữa, tổng cộng mười ba người, ngồi trên xe ngựa chạy đến hoàng cung
Minh vực hoàng cung.
Thời điểm toàn bộ trong cung đều cười vui rộn ràng, trong ngự thư phòng cha con hai người cũng ngồi đối diện không nói gì.
“Phụ hoàng, tối nay nếu không muốn ta trực tiếp giết nữ nhân kia, xin ngài hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Quân Mặc Hoàng mặc quần áo màu tử kim, tuấn mỹ tuyệt luân lạnh lùng nhìn hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ lại lắc đầu cười khẽ, cũng không nói gì.
Quân Mặc Hoàng nhìn thoáng qua hoàng đế bệ hạ, đứng dậy cáo lui.
Sau khi Quân Mặc Hoàng rời đi, Ẩn Vụ một thân hắc y xuất hiện, nhìn nụ cười của hoàng đế bệ hạ, mở miệng nói “Bệ hạ, không nói cho Vương gia quyết định của ngài thật đúng đắn?”
Hoàng đế bệ hạ dịu dàng cười, uống một ngụm trà Thủy Nhuận “Chẳng lẽ Ẩn Vụ không biết, nhìn hoàng nhi biến đổi sắc mặt rất thú vị sao?”
Ẩn Vụ im lặng, quả nhiên nói khó nghe thì hoàng đế bệ hạ là ăn no không có việc gì làm.
Hoàng đế bệ hạ cười như không cười nhìn thoáng qua Ẩn Vụ, đừng tưởng rằng nhiều năm ăn ý như vậy, chỉ có ngươi đối trẫm mới có.
Ẩn Vụ rùng mình một cái, lập tức biến mất.
Hoàng đế bệ hạ nhìn một mảnh trời trong nắng ấm, vuốt ve chén trà trong tay, tiệc sinh thần hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì thú vị đây?
Trong lúc đó, trong hoàng cung nghênh đón một lượt lại một lượt thế lực lớn đến, nghênh đón một lần lại một lần lễ vật trân quý.
Vô địch thần đội là mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt và Bá Quyền chi đạo là mấy người Mị Vũ, Như Lệ Nhi sớm đã an tọa ở một góc khó mà thấy được
Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng ngồi ở một chòi nghỉ mát thanh tĩnh trong một hoa viên.
Dạ Nhiễm cười nhìn Quân Mặc Hoàng, “Hôm nay chàng là nhân vật chính, như thế nào lại chạy tới nơi này.”
Quân Mặc Hoàng nhíu mày, vẻ mặt cuồng ngạo vô cùng, “Bổn vương lại chưa mời bọn họ đến.”
Ngay sau đó, Quân Mặc Hoàng giống như trẻ con, vươn tay với Dạ Nhiễm , lòng bàn tay hướng lên “Lễ vật.”
Dạ Nhiễm cười thần bí với Quân Mặc Hoàng, “Nhắm mắt lại.”
Quân Mặc Hoàng nghe vậy tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng rất nghe lời mà nhắm hai mắt lại.
Dạ Nhiễm lấy ra một cái hộp Tiểu Tứ Phương Ngọc tinh xảo trong nhẫn trữ vật, mở ra, đeo một cái nhẫn màu tử kim vào ngón tay giữa của Quân Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng chỉ cảm thấy đầu ngón tay chợt lạnh, hơi hơi mở mắt, nhìn ngón giữa tay trái là một chiếc nhẫn màu tử kim, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Thế giới này và nơi Dạ Nhiễm tồn tại, thế giới đó có một chút tương tự.
Ngày đại hôn hai bên có một màn trao đổi nhẫn.
Mà nhẫn, cũng vì trong lúc đó tặng lễ vật cho người mình yêu , đại biểu cho một lòng một dạ một sự trói buộc.
Quân Mặc Hoàng nhìn chiếc nhẫn trên tay, không có khắc ấn phức tạp, là một chiếc nhẫn bình thường màu tử kim, thế nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm chảy qua.
Dạ Nhiễm sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng nở nụ cười, “Tay nghề không tốt, tuy rằng không hoa lệ, cũng không có công năng gì nhưng chàng không được ghét bỏ.”
Chiếc nhẫn tử kim mà Quân Mặc Hoàng đang đeo trên tay là từ một khối tử kim Ngọc Thạch nàng điêu khắc trở thành một chiếc nhẫn, vốn dĩ nàng còn muốn điêu khắc một ít hoa văn ở trên mặt, nhưng khổ nỗi thực sự nàng không tin kỹ thuật điêu khắc của mình, lại không muốn nhờ người khác ra tay, cho nên sau khi trải qua sự điêu khắc cẩn thận của nàng, một cái nhẫn màu tử kim đơn giản liền xuất thế như vậy
“Ta rất thích.” con mắt Quân Mặc Hoàng lóe ra vài tia ý cười, chỉ cần là Nhiễm Nhi nhà hắn đưa cho hắn đều thích.
Huống chi, chiếc nhẫn màu tử kim này hắn thật sự rất thích.
“Chàng dám không thích.” Dạ Nhiễm trở mình xem thường, nắm tay uy hiếp.
“Ha ha ha, Nhiễm Nhi nàng cũng biết ý nghĩa khi đưa chiếc nhẫn?” Quân Mặc Hoàng bị bộ dáng của Dạ Nhiễm chọc cười, lập tức ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, cằm để ở đỉnh đầu của nàng, nỉ non hỏi.
Dạ Nhiễm nghiêng đầu, nâng mắt lên nhìn thẳng ánh mắt Quân Mặc Hoàng, cánh tay cũng khiêu khích cằm Quân Mặc Hoàng, tà mị cười, “Cẩn vương gia lấy thân báo đáp, từ hôm nay trở đi chàng đã bị bổn cô nương giam giữ.”
“Bổn vương đã sớm bán thân.” Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm, cười nói xong liền cúi đầu hôn Dạ Nhiễm.
Buổi tối bảy giờ, yến hội chính thức bắt đầu.
Phi tần, hoàng tử công chúa, quan to quý nhân, các thế lực lớn cũng đã ngồi xuống.
“Cẩn vương đến! Dạ tiểu thư đến!” Công công thông cáo một tiếng xong, toàn bộ cung điện đều yên tĩnh.
Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm cùng đi đến yến hội này đã muốn chứng minh rất nhiều việc.
Không ít quan to quý nhân đều châm chọc mà nhìn chỗ ngồi của các gia tộc thế lực, muốn gả cho Cẩn vương cũng nên nhìn lại địa vị của mình đi.
Chỉ bằng nữ tử như thế, sợ là ngay cả nhìn Cẩn vương cũng sẽ không thèm nhìn liếc mắt một cái.
Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm bước vào yến hội, một khắc kia dường như có thể nghe thấy một tiếng lại một tiếng trầm mặc mà lạnh lẽo.
Quân Mặc Hoàng quần áo tử kim, tuấn mỹ lãnh khốc, cao ngạo phóng đãng.
Dạ Nhiễm quần áo tử kim và váy dài, lãnh diễm tuyệt mỹ, vô cùng xinh đẹp.
Trước một số ít người không có cái nhìn tốt với Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, vào lúc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm giống như một đôi trời sinh.
Quân Mặc Hoàng kéo Dạ Nhiễm đi thẳng đến chỗ ngồi của hắn.
Quân Mặc Hoàng nhìn bên kia chỉ còn có một chỗ ngồi, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, nhìn lướt qua Quân Mặc Ca đang ngồi ghế dựa bên cạnh ghế của hắn.
Lúc này, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trong này, trong cung đúng là không có cấp chỗ ngồi cho Dạ tiểu thư?
Dạ Nhiễm nắm tay Quân Mặc Hoàng chậm rãi lắc lắc đầu, nhìn về phía Dạ thị gia tộc một bên, bên kia không phải là chỗ ngồi của nàng.
Hôm nay là sinh thần Mặc Hoàng, cho dù biết đây là hoàng thất làm khó dễ và ra oai phủ đầu, nàng cũng không muốn nói thêm gì.
Quân Mặc Hoàng cũng nắm chặt tay Dạ Nhiễm, sinh thần của Quân Mặc Hoàng hắn, há lại có đạo lý để cho Dạ Nhiễm ngồi vào chỗ ngồi khác?
Quân Mặc Ca muốn làm bộ như không có nhìn thấy ánh mắt Quân Mặc Hoàng nhưng mà cái loại ánh mắt rét lạnh này dường như đến xương tủy khiến cho Quân Mặc Ca cắn cắn môi, đứng lên, nhường chỗ ngồi cho Dạ Nhiễm.
Lúc này, truyền đến giọng nói công công thông báo.
“Hoàng thượng giá lâm, Nghi phi nương nương giá lâm!”
Nhất thời, tất cả mọi người đứng lên, cung kính khom người với Hoàng đế bệ hạ và Nghi phi nương nương, “Tham kiến bệ hạ, Nghi phi nương nương.”
“Hôm nay là sinh thần của hoàng nhi, trẫm cũng không phải là nhân vật chính, các vị không cần đa lễ ngồi xuống đi.” Hoàng đế bệ hạ mỉm cười, dịu dàng khoát tay áo nói với mọi người.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Quân Mặc Ca nhìn thoáng qua Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm, nâng bước liền đi tới vị trí thái tử đang bị bỏ trống kia.
“Ca nhi, làm sao vậy?” Hoàng đế bệ hạ nhìn thoáng qua vị trí Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng hơi hơi nhíu mi.
Quân Mặc Ca nghe được phụ hoàng hỏi, lập tức cắn môi dưới, hốc mắt đỏ hồng vẫn lắc lắc đầu “Nhi thần ngồi ở chỗ này có chút không thoải mái, muốn đến vị trí bên kia của thái tử ca ca thông gió hẳn là sẽ đỡ.”
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy cười cười liền không thèm nhắc lại, bên cạnh hắn chính là Nghi phi nương nương từ đầu đến cuối vẫn mang theo bộ dáng tươi cười nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hoàng đế.
Quân Mặc Ca rời đến ngồi ở bên người thái tử, Quân Mặc Hoàng nắm tay Dạ Nhiễm ngồi xuống.
Dạ Nhiễm nhíu mày, chuyện xảy ra có chút kỳ quái.
Yến hội bắt đầu, mọi người cùng nhau kính một chén rượu với hoàng đế bệ hạ, sau đó liền trò chuyện cùng nhân vật chính hôm nay là Quân Mặc Hoàng, chỉ có điều đều là một ít lời chúc sinh thần thôi.
“Tiểu nữ tử đặc biệt đến vì chúc mừng sinh thần vương gia, muốn múa một bài tặng vương gia.” Một vị hồng y thiếu nữ duyên dáng mang theo nụ cười mị hoặc đi đến bên người Quân Mặc Hoàng, hơi cúi đầu nói.
Quân Mặc Hoàng uống trà, không nói gì, ngay cả một ánh mắt đều không có cho nữ tử
Nữ tử chỉ cười cười, dường như cũng không lộ vẻ xấu hổ.
“Đến đây đi, ha ha, nghe tiếng dáng múa khuynh thành của Ngũ tiểu thư Khúc thị gia tộc đã lâu, chúng ta đều thực chờ mong!”
Dưới đài vang lên từng đợt thanh âm.
Dạ Nhiễm nghe vậy cũng nâng mắt lên nhìn một chút, nhìn nử tử trước mặt, chính là Ngũ tiểu thư Khúc thị gia tộc?
Dạ Nhiễm dường như là phản xạ có điều kiện nhìn về phía Vô Địch thần đội, quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ thấy được sắc mặt Khúc Thừa Trạch khó coi đến cực điểm.
Khúc Thừa Trạch nhìn Dạ Nhiễm, vẻ mặt mang theo vài phần áy náy, tuy rằng hắn phải có được sự trung thành của toàn bộ trưởng bối trong gia và hạ nhân, nhưng tình huynh đệ tỷ muội, cho tới bây giờ dường như có một khoảng cách không thể vượt qua.
Dạ Nhiễm mỉm cười, lắc lắc đầu, ý bảo Khúc Thừa Trạch không cần để ý.
Vị hồng y thiếu nữ nghe được tiếng hô của mọi người, dường như lá gan cũng lớn hơn, đứng lên, mắt nhìn hoàng đế bệ hạ trên đài, chỉ thấy hắn dường như rất có hứng thú, hồng y thiếu nữ liền vỗ vỗ tay.
Ngay sau đó một loạt tiếng trống âm nhạc vang lên, tiết tấu cực kỳ mãnh liệt.
Nhiệt vũ.
Hồng y thiếu nữ đứng tại chỗ bắt đầu múa điệu Nhiệt vũ cực kỳ mị hoặc.
Môi đỏ mọng hé mở, đầu lưỡi khẽ liếm, uốn éo cái eo, cổ tay trắng nõn và cổ chân mang theo tiếng chuông leng keng, theo thân nàng lắc lư, phát ra âm thanh thanh thúy.
Dạ Nhiễm cười nhẹ, dáng múa của nữ tử này đích xác có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nhìn một vòng bốn phía chung quanh, không ít nam nhân đều có thần sắc chút không tự nhiên.
Dạ Nhiễm đảo mắt nhìn về Quân Mặc Hoàng bên cạnh, lại phát hiện ánh mắt người này vẫn đặt ở trên người nàng.
Dạ Nhiễm nhíu mi, chàng nhìn cái gì.
Quân Mặc Hoàng khẽ nhếch môi, vũ đạo này, nàng có thể múa hay không?
Khóe miệng Dạ Nhiễm giật giật, trừng mắt nhìn Quân Mặc Hoàng, chàng có ý gì.
Đáy mắt Quân Mặc Hoàng lóe ra ý cười, nàng cứ trả lời đi?
Phía dưới cái bàn, Dạ Nhiễm nhẹ nhàng đạp chân Quân Mặc Hoàng, đồ sắc lang.
Quân Mặc Hoàng mỉm cười, cúi đầu thấp giọng nói ở bên tai Dạ Nhiễm “Ta thực chờ mong Nhiễm Nhi múa cho ta xem.”
Thần sắc Dạ Nhiễm khẽ động, đáy mắt lóe ra tia giảo hoạt, nhướng mày nhìn Quân Mặc Hoàng, đây chính là chàng nói, đến lúc đó chàng không nên hối hận
Quân Mặc Hoàng vung bàn tay to lên nắm eo Dạ Nhiễm, nghĩ đến cảnh tượng bảo bối nhà mình mà ở trước mặt hắn múa Nhiệt vũ…… Chỉ cảm thấy bụng dưới căng cứng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
Đại bộ phận mọi người bị nữ tử đang múa Nhiệt vũ ở giữa hấp dẫn, nhưng mà lại có tiểu bộ phận mọi người đặt ánh mắt ở trên người Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, nhìn hai vị mặt mày đưa tình, bộ dạng thì thầm, cũng không nhịn được nở nụ cười.
Nữ tử giữa sân mỗi từng bước múa tầm mắt sẽ dừng ở người Quân Mặc Hoàng một lần, nhưng mà càng nhìn trong lòng càng tức giận, mỗi một động tác lại càng mị hoặc hơn.
Chẳng qua, nữ tử không biết, Quân Mặc Hoàng đối với hành động nàng ra sức nhảy múa, chỉ nhìn lướt qua liền không nhìn lại lần nữa.
Sau khi nữ tử kết thúc điệu múa, lập tức đi tới bên người Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm.
Dường như bởi vì một hồi nhiệt vũ, mà sợ hãi của nữ tử này tan biến, nữ tử dùng đôi mắt mị hoặc nhìn Quân Mặc Hoàng, vươn tay phải, “Cẩn vương, có thể tạm thời làm bạn nhảy của tiểu nữ hay không?”
Những người khác nhìn động tác nữ tử, nhất thời sửng sờ tại chỗ.
Khúc thị lại lo lắng thiếu chút nữa đứng lên, đây không phải là mình muốn chết thì là cái gì!
Quả nhiên —
Quân Mặc Hoàng đạm mạc nhìn lướt qua người thiếu nữ, trầm giọng nói, “Ngươi có thể thử đưa tay đi tới một chút.”
Dạ Nhiễm vừa định lên tiếng khiến cho nữ tử này đi xuống, cũng không nghĩ nữ tử này đúng là thừa dịp người khác không chú ý, trực tiếp đã đặt tay lên cổ tay Quân Mặc Hoàng.
Xẹt, Xẹt!
Nhất thời, máu tanh văng khắp nơi.
Hai cánh tay của nữ tử, ở trong nháy mắt liền bị chém đứt.
Mà thiếu nữ này, thậm chí còn không kịp kêu thảm một tiếng, liền đau mà ngất đi.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh giống như sự chết chóc.
Âm nhạc nhất thời ngừng lại, mọi người nhìn một màn máu tanh trước mắt này, dường như còn chưa phục hồi tinh thần.
Quân Mặc Hoàng nhìn lướt qua mọi người, con mắt u ám mang theo tia nguy hiểm, “Quy củ của Bổn vương, xem ra rất nhiều người đã lãng quên?.”
Đúng là sau khi tất cả mọi người biết Quân Mặc Hoàng vô cùng sủng ái Dạ Nhiễm, tự cho là Quân Mặc Hoàng đã không còn là một người cực kỳ ghét bị nữ tử đụng chạm.
Nhưng hiện giờ, máu chảy đầm đìa chuyện thật xảy ra trước mặt, bọn họ mới rõ ràng hiểu được, Quân Mặc Hoàng vẫn là một người giết người không chớp mắt, không có gì thay đổi.
Khúc thị nhất thời từ chỗ ngồi đi ra, trong đó có một lão giả tức giận cả người phát run, nhìn Quân Mặc Hoàng run rẩy “Cẩn vương, ngươi — ngươi khinh người quá đáng!”
“Nếu không phải bởi vì nàng họ Khúc, bổn vương sẽ chém đứt tứ chi của nàng, mà không phải chỉ là hai cánh tay.” Quân Mặc Hoàng đạm mạc nói xong, tầm mắt cũng liếc về Khúc Thừa Trạch đang ngồi phía bên kia.
Hi vọng tiểu tử này không cần bởi vì chuyện này mà cáu kỉnh với Nhiễm Nhi.
Khúc Thừa Trạch cảm giác được ánh mắt Quân Mặc Hoàng, lộ ra một chút tươi cười, hắn và huynh đệ tỷ muội trong nhà, thật không có cái thân tình đáng nói.
Nhưng–
Khúc Thừa Trạch nhìn lão giả muốn chọc giận Quân Mặc Hoàng kia, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng không thể không đứng lên.
“Ngũ trưởng lão, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi cho đây là nơi nào?” Khúc Thừa Trạch đi lên phía trước, sau khi hành lễ với Quân Mặc Hoàng , mới lạnh lùng nhìn ngũ trưởng lão.
Sau khi vị ngũ trưởng lão nhìn Khúc Thừa Trạch, hơi bình tĩnh một chút, có lẽ bởi vì nữ tử kia đã chết, mà khiến cho hắn đều đặt biểu tình ở trên mặt, lúc này hắn có chút không kiên nhẫn với Khúc Thừa Trạch, “Thiếu chủ, chết đi là thân tỷ tỷ của ngài!”
“Đó là nàng tự tìm đến, ngũ trưởng lão, ta bây giờ lấy thân phận Thiếu chủ Khúc thị gia tộc lệnh ngươi lập tức nhận lỗi với Cẩn vương!” đáy mắt Khúc Thừa Trạch hiện lên một chút tàn nhẫn, ngũ trưởng lão, đừng có mà không biết xấu hổ, trưởng lão hội, thời gian các ngươi càn rỡ đã đủ nhiều !
Ngũ trưởng lão tức giận bất bình nhìn thoáng qua Khúc Thừa Trạch, lại nhìn nữ tử đang nằm trên mặt đất chính là ngoại tôn nữ, lắc đầu thật mạnh, “Hôm nay nhất định lão phu phải đòi công đạo cho đứa nhỏ này! Hoàng đế bệ hạ……”
Hoàng đế bệ hạ lại mỉm cười, lạnh nhạt phất phất tay, “Hôm nay trẫm chỉ là khách nhân, trưởng lão tìm nhân vật chính mới đúng.”
Ngũ trưởng lão một hơi nghẹn ở trước ngực thiếu chút nữa nghẹn chết mình, vị hoàng đế bệ hạ này không phải sẽ bỏ qua chuyện tình xảy ra hôm nay cũng không quản chứ?, có vấn đề tìm Quân Mặc Hoàng là được.
Nhưng ngũ trưởng lão nhìn Quân Mặc Hoàng lãnh khốc, lời nói đến bên miệng rồi lại không thể không nuốt trở vào.
Ngũ trưởng lão nhìn trái nhìn phải, cũng là chỉa mũi ngọn về phía Dạ Nhiễm, “Vì sao vừa rồi Dạ tiểu thư không ngăn Vương gia?”
Dạ Nhiễm nhìn vị ngũ trưởng lão này, có chút buồn bực nhìn Khúc Thừa Trạch, đứa nhỏ Thừa Trạch này rất thông minh, cớ gì lần này gia tộc tới đây lại là một trưởng lão ngu ngốc như thế.
Khúc Thừa Trạch tiếp nhận ánh mắt Dạ Nhiễm, bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, trưởng lão hội suốt ngày nghĩ đến nắm giữ cơ mật của Khúc thị gia tộc, mỗi ngày không phải làm tổ ở trưởng lão hội thì chính là bày mưu tính kế người trong tộc, bọn họ không ngu ngốc thì ai mới ngu ngốc?
Đồng thời, Khúc Thừa Trạch còn cho một cái liếc mắt khó hiểu tới Dạ Nhiễm .
Dạ Nhiễm có chút buồn cười, theo bản năng nhìn về phía Quân Mặc Hoàng, Quân Mặc Hoàng lại gợi lên cười nhẹ với Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm nhìn tên trưởng lão kia, khẽ cười một tiếng, “Vì sao ta phải ngăn cản?”
“Ngươi, Vương gia muốn giết người, chẳng lẽ ngươi chỉ nhìn như vậy?” Lão giả tức giận trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm, nàng không phải là thê tử Quân Mặc Hoàng sao? Thế nhưng còn hỏi hắn vì sao phải ngăn cản?
“Vương gia muốn giết người, bổn cô nương có thể làm gì?” Dạ Nhiễm lại đá quả banh trở về cho lão giả kia.
“Kia nếu như về sau Vương gia phải tàn sát hàng loạt dân trong thành quốc gia thì sao?” hiển nhiên lão giả là vì ngoại tôn nữ đã chết khiến cho hồ đồ.
“Giúp đỡ hắn cùng nhau tàn sát” Dạ Nhiễm không thèm để ý chút nào cười tủm tỉm nói.
“Không thể nói lý a không thể nói lý! nữ tử như này, như thế nào có thể trở thành Cẩn vương phi! Như thế nào hiền đức!” Lão giả nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, sau đó nhìn chung quanh một vòng, lại đặt rất nhiều tầm mắt ở trên người quan to quý nhân của Minh vực quốc.
Lão giả này tự cho rằng những người đó nhất định sẽ không để cho Dạ Nhiễm trở thành Cẩn vương phi.
Nhưng mà —
Lão giả không biết, sau ngày sinh thần của Đại tướng quân Linh Vệ Thiên, lúc toàn bộ đại thần Minh vực quốc nhìn thấy Dạ Nhiễm đều phải cười chào hỏi một tiếng.
Về phần phản đối?
Hoàng đế bệ hạ cũng không có phản đối, người phản đối chính là Hoàng hậu nương nương bây giờ đã biếm vào lãnh cung, muốn bọn họ phản đối? Bọn họ ăn no không việc gì làm lại ngại tính mạng mình quá dài ?
Mà ngay cả Linh Vệ Thiên – Linh Đại tướng quân cũng đã nhắm hai mắt, rõ ràng trực tiếp nhắm mắt làm ngơ.
Lão giả không thể tưởng được tất cả mọi người tránh né ánh mắt của hắn, có chút tức giận, lời nói lại càng cay nghiệt hơn, “Đều là những kẻ hèn nhát, Cẩn vương, hôm nay ngươi nếu không cho lão phu một lời giải thích, lão phu liền –“
Ba!
Một cái tát trên mặt lão giả phát ra thanh âm thanh thúy.
Khúc Thừa Trạch nắm cổ áo lão giả kia, nhìn hắn, “Lập tức tỉnh táo lại cho ta, chẳng lẽ ngươi muốn toàn bộ Khúc thị gia tộc bởi vì ngươi mà diệt môn sao!”
Lão giả giống như nháy mắt kịp phản ứng, nhưng mà ngay sau đó Quân Mặc Hoàng liền truyền ra thanh âm trầm thấp, “Muốn giải thích?”
“Bổn vương có thể cho ngươi một lời giải thích, nhưng–” Quân Mặc Hoàng nhìn nhìn Dạ Nhiễm, tiếp theo nhìn về phía lão giả kia, “Chính là Nhiễm Nhi của Bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi.”
Khóe miệng Dạ Nhiễm giật giật, nàng có nói sao? Như thế nào nàng lại không biết.
“Vương gia.” Khúc Thừa Trạch buông áo vị lão giả này, khom người với Quân Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng nhìn về phía Khúc Thừa Trạch, thế nhưng tiểu tử này lại thực biết cách nắm bắt lấy thời cơ.
“Vương gia, ta thay mặt cho Khúc thị gia tộc bồi tội với ngài, đối với vị trưởng lão đã đắc tội với Vương gia và Dạ tiểu thư, có thể giao cho ta xử trí hay không?” Khúc Thừa Trạch một phen ăn nói, nghĩ có khả năng Vương gia sẽ đồng ý.
Thế nhưng—
“Nếu không thể thì sao?” Quân Mặc Hoàng nhìn lướt qua lão giả kia, thản nhiên trả lời.
Khúc Thừa Trạch nhướng mày, đáy mắt lóe ra lo lắng, tất cả mọi người đều nhìn ra được việc khó khăn mà vị Thiếu chủ này phải gánh vác.
Cuối cùng, dường như Khúc Thừa Trạch hạ quyết tâm thật lớn, ngẩng đầu hỏi Quân Mặc Hoàng , “Vậy như thế nào Vương gia mới đồng ý?”
Trong lòng Dạ Nhiễm cười thầm, tiểu tử Khúc Thừa Trạch này diễn xuất thật sự rất giống
“Lưu lại đầu lưỡi của hắn là được, những thứ khác liền giao cho ngươi xử lý, chỉ có điều –” giọng nói Quân Mặc Hoàng ngắt quãng, “Bổn vương không muốn nhìn thấy hắn lại xuất hiện ở trước mặt Nhiễm Nhi.”
“Này –” Khúc Thừa Trạch mở to hai mắt, khuôn mặt vặn vẹo có vẻ gian nan, một lúc lâu sau mới nhìn về phía vị trưởng lão sắc mặt đã trắng bệch kia, “Ngũ trưởng lão, thật có lỗi, ta đã hết sức.”
Sau một tiếng hét thảm, một cái lưỡi máu chảy đầm đìa, rớt ở trên mặt đất.
Khúc Thừa Trạch ra tay so với thường ngày càng thêm xảo quyệt và nhanh chóng.
Khúc Thừa Trạch khom người với Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, “Như vậy Vương gia có hài lòng hay không?”
“Không tồi.” Quân Mặc Hoàng khoát tay áo, ý bảo Khúc Thừa Trạch cho người thu dọn đi.
“Đưa bọn họ đem đi.” Khúc Thừa Trạch nhìn người của Khúc thị gia tộc còn một bên ngây ngốc, đau buồn nói.
“Vâng” đưa đi thân thể trưởng lão và tiểu thư đang hôn mê nhanh chóng, ngay sau đó liền có cung nữ đến lau chùi sạch sẽ máu tanh
Khúc Thừa Trạch hơi hơi khom người, cũng lui xuống, lúc mọi người không để ý, giương lên khóe môi.
Các trưởng lão, hôm nay chính là bước đầu tiên hắn – Khúc Thừa Trạch bắt đầu phản kích!
Sau khi Khúc Thừa trạch trở lại chỗ ngồi, mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu đều trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này được một lý do chính đáng để xử trí các trưởng lão, mặc dù lý do còn không hoàn hảo, nhưng cũng là một điểm đột phá, như vậy cũng đủ rồi. Mà bọn họ cũng muốn hành độngmuốn phản kích với gia tộc rồi đó!
Tại đây trước các thiếu nữ còn oanh oanh yến yến, vào lúc này đều nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù Quân Mặc Hoàng quyền thế ngập trời, tuấn mỹ vô địch, lúc này đã không còn có người nào trong các nàng dám nghĩ muốn tiến lên một bước.
Mỗi một nữ tử đều có một bạch mã vương tử trong mộng, nhưng vương tử này không phải cưỡi con ngựa trắng, mà là cầm một cây kiếm dính đầy máu, một khi các nàng có động tĩnh, liền trực tiếp chém chết, vương tử như vậy, các nàng thật sự chịu đựng không nổi.
Lúc trước, những nữ tử nhìn Dạ Nhiễm với ánh mắt đều mang theo vài phần hâm mộ và ghen tị. Hiện giờ, cũng là chỉ còn lại có đồng tình và thương tiếc.
Cùng một Vương tử giết người không chớp mắt như vậy ở cùng một chỗ, cho dù là công chúa, có thể sống dễ chịu đến khi nào?
Dạ Nhiễm chú ý tới sự biến hóa ánh mắt của các nữ tử xung quanh, có chút bất mãn nhíu máy, nắm lấy tay Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng có chút buồn cười nhìn Dạ Nhiễm, nắm tay nàng.
“Aha, Vương gia, sao hôm nay không thấy phụ mẫu của Dạ tiểu thư đến” Một vị lão giã có địa vị cao vốn muốn dịu không khí một chút, lúc sau lại phát hiện mình giống như đã nói sai.
Bởi vì ánh mắt Quân Mặc Hoàng trực tiếp lạnh như băng quét về phía hắn.
“Gia phụ gia mẫu còn đang……” Dạ Nhiễm vừa muốn nói phụ mẫu nhà mình còn đang bế quan, một đạo thanh âm đánh gãy lời nói của nàng.
“Ha ha, Tiểu Nhiễm, Mặc Hoàng, bệ hạ, các vị, thế nhưng chúng ta đã tới chậm rồi”
“Sinh thần của con rể Bổn tọa, Bổn tọa có thể nào lại không đến?”
Nghe được thanh âm sang sảng và tà mị, nhất thời Dạ Nhiễm liền đứng lên, thần sắc mang theo vẻ không thể tin, vừa sợ hãi vừa vui mừng, vui mừng khôn xiết không lời nào có thể miêu tả được.
Bên trên bầu trời đêm, bóng hai người Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ hoa lệ đáp xuống từ không trung.
Giờ phút mọi người và Hoàng đế bệ hạ đều hơi sững sờ.
Không phải bởi vì một trong hai vị Hắc Chỉ song vương – Ngân Vũ đã đến, mà là bởi vì —
Thời gian ngắn ngủn không đến nửa năm, thế nhưng ngày trước Dạ Huyền Diệp còn là tông sư, trực tiếp tiến lên lục giai mộng cấp võ giả? !
Nửa năm đã lên lục giai!
Hơn nữa là mộng cấp, lục giai mộng cấp!
Đây là khái niệm gì?
Thiên tài? Yêu nghiệt? Biến thái?
Tất cả mọi người không khỏi nghĩ đến, nếu Dạ Huyền Diệp không có mười lăm năm hoang phế kia, thực lực của hắn sẽ tiến triển đến cái dạng gì?
“Dạ lão cha, Ngân lão cha!” Dạ Nhiễm nhìn hai người, nhịn không được kêu lên, hốc mắt dần dần ướt át.
Nàng nghĩ đến còn lâu hơn nữa mới có thể gặp được bọn họ.
“Ha ha, nha đầu ngốc khóc cái gì, sinh thần của con rể, tại sao có thể không đến. Mặc Hoàng tiểu tử, qua hai mươi, sẽ làm một nam nhân có trách nhiệm!” khóe môi Dạ Huyền Diệp mang theo tươi cười, xoa xoa đầu Dạ Nhiễm, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Quân Mặc Hoàng.
Ngân Vũ trực tiếp nắm bả vai Dạ Nhiễm, cười nhéo nhéo mũi Dạ Nhiễm, “Nhìn thấy Bổn tọa đến liền cao hứng đến khóc nhè phải không?”
Dạ Nhiễm nhất thời nín khóc mỉm cười, tầm mắt nhịn không được nhìn nhìn phía sau Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp nhưng không có nhìn thấy mẹ, Tử liên thúc thúc còn có Viên Viên cùng Tiểu Trần.
“Mẹ còn đang bế quan, Tử liên còn phải dạy dỗ hai tiểu tử kia, tạm thời vẫn không thể rời núi.” Dạ Huyền Diệp nhìn vẻ mặt Dạ Nhiễm, dịu dàng cười ôm con gái vào trong lòng, cả đời Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu cảm thấy có lỗi nhất chính là con gái duy nhất của bọn họ.
Lúc trước vừa mới đoàn tụ không bao lâu, lại phải rời khỏi Dạ Nhiễm.
Nửa năm này hắn và Vũ Nhược Phiêu dốc sức tu luyện, tính ra kết quả cũng là làm người ta vui mừng.
Dạ Huyền Diệp nhìn Dạ Nhiễm thật sâu, con gái, sẽ không bao lâu nữa, cha và mẹ có thể trở thành chỗ con có thể dựa vào.
Sau khi Dạ Huyền Diệp buông Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng đứng ở bên người Dạ Nhiễm gật đầu với Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ hơi , ánh mắt sâu thẳm xuất hiện một tia dịu dàng “Dạ nhạc phụ, Ngân nhạc phụ.”
“Khụ khụ!” phía trên long ỷ truyền đến một trận ho khan.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ, từ trước đến nay cho dù gặp được việc gì vị này đều lạnh nhạt vô cùng, thế nhưng lúc này đây lại bày ra bất mãn trên mặt ?
“Trẫm cũng còn chưa nghe được một tiếng phụ hoàng đâu.” Hoàng đế bệ hạ hơi ai oán nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, Hoàng nhi tiểu tử kia lại kêu một tiếng nhạc phụ ngọt như vậy, như thế nào lại không nghe tiểu nha đầu này gọi một tiếng phụ hoàng.
“Không có đại hôn đương nhiên con gái của Bổn tọa sẽ không thể gọi phụ hoàng.” Ngân Vũ cười tủm tỉm nhìn Hoàng đế lão nhân, lão già này còn làm ra vẻ mặt như vậy.
Hoàng đế bệ hạ bị Ngân Vũ khiến cho khó xử, trời ơi, quả nhiên ở trước mặt một con hồ ly đã sống hơn một ngàn năm hắn còn thật sự rất non .
“Dạ Nhiễm, trẫm hỏi ngươi, ngươi có nguyện gả cho Minh vực quốc Cẩn Vương Quân Mặc Hoàng?” Hoàng đế bệ hạ cũng đã làm hồ ly lâu như vậy, tự nhiên là không muốn nhận thua, lập tức liền nhìn Dạ Nhiễm hỏi.
Dạ Nhiễm sửng sốt.
Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp sửng sốt.
Mọi người ở đây đều sửng sốt.
Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp liếc nhau, có chút nghiến răng nghiến lợi, hoàng đế bệ hạ này đúng là làm trò trước mặt hai người bọn họ.
Dạ Nhiễm đứng ở tại chỗ, ra vẻ còn chưa lấy lại tinh thần, lại cảm thấy trên tay truyền đến một trận đau đớn, ngẩng đầu liền nhìn thấy Quân Mặc Hoàng đang bất mãn mà trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm, vấn đề này còn cần suy nghĩ sao?
Dạ Nhiễm nhìn con mắt sâu thẳm của Mặc Hoàng, khóe môi nổi lên ý cười, giương mắt nhìn về phía hoàng đế bệ hạ, nói, “Nguyện ý.”
“Tốt lắm, truyền ý chỉ của trẫm, một tháng sau, Cẩn vương đại hôn, khắp chốn mừng vui!” dường như Hoàng đế bệ hạ sợ Dạ nhiễm đổi ý, lập tức truyền chỉ.
Khóe miệng Dạ Nhiễm run rẩy hai cái, một tháng sau? Thật sự là một tháng sau! Đây có phải là quá nhanh đi? Chỉ có điều–
Dạ Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn Quân Mặc Hoàng chỉ mỉm cười, chỉ cần đối phương là Mặc Hoàng, thời gian sớm muộn có gì khác nhau?
Quân Mặc Hoàng vừa lòng nên cả người đều phát ra nhu hòa, dựa theo ý của hắn đương nhiên là càng muốn sớm cưới bảo bối nhà mình về, giảm bớt một đoàn ruồi bọ ong bướm.
Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp nhìn quanh thân hai người Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng phát ra tình cảm chân thành, mặc dù có chút bất mãn con gái bảo bối nhà mình liền bị trói buộc cả đời như vậy, nhưng cũng hi vọng Dạ Nhiễm có thể vui vẻ, con gái hạnh phúc đương nhiên làm cha cũng sẽ không cần nói thêm gì nữa.
“Dạ Nhiễm nha đầu, bây giờ nên gọi một tiếng phụ hoàng đi?” Hoàng đế bệ hạ nhìn Dạ Nhiễm cười đến dịu dàng
Lúc này không biết dưới đài bao nhiêu người thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, Hoàng đế bệ hạ vội vàng như thế là vì khiến cho Dạ Nhiễm gọi hắn một tiếng phụ hoàng?
Hoàng đế hắn rốt cuộc là vì bất mãn Dạ Nhiễm không có gọi hắn một tiếng phụ hoàng, thế nhưng Quân Mặc Hoàng lại gọi Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp là nhạc phụ? Tâm tư của Hoàng đế bệ hạ, quả nhiên rất khó đoán.
Chỉ có Ẩn Vụ ở chỗ tối, cảm giác dạ dày của mình đau một chút, nếu hắn có thể nói hắn chính là muốn nói, Hoàng đế bệ hạ cũng chỉ muốn ở trước mặt Ngân Vũ so sánh một chút rốt cuộc ai mới là hồ ly mà thôi!
Lúc này Ngân Vũ giống như đột nhiên chú ý tới thứ gì trên người Dạ Nhiễm, tử mâu hiện lên một chút ánh sáng lạnh, lạnh như băng, tầm mắt nhìn lướt qua Quân Mặc Hoàng, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng cười tủm tỉm, “Quân Mặc Hoàng, Bổn tọa và Huyền Diệp chuẩn bị một phần đại lễ làm đồ cưới.”
Dạ Huyền Diệp cũng sang sảng cười, “Ha ha, phần đại lễ này chúng ta đã phải thu thập suốt năm ngày mới thu thập đủ “
Nghe Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ nói như vậy, tất cả mọi người tò mò nhìn về phía hai người bọn họ, không biết đại lễ dạng gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.