Chương 118: Đến Ngô Thành, tranh chấp nổi lên
Mặc Tà Trần
02/02/2015
Dạ Nhiễm vỗ đầu Phi Thiên Bằng Vương
Phi Thiên Bằng Vương liếc mắt nhìn qua mấy người Khúc Thừa Trạch, nó dù gì cũng là cửu giai linh thú, mở miệng nói được cũng là chuyện bình thường.
Mấy tiểu gia hỏa Khúc Thừa Trạch nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Phi Thiên Bằng Vương, sờ sờ mũi nhìn lên trời.
Buổi chiều ngày hôm sau, 100 con Phi Thiên Bằng chở 500 tân sinh của Học Viện Quân Sự đã tới nơi nghỉ ngơi đầu tiên–Lê thành một thành trì phồn hoa, nhộn nhịp.
Sáu người Dạ Nhiễm dẫn đầu nhảy khỏi Phi Thiên Bằng Vương đứng ngoài cửa thành, theo sau đó là 99 tiểu đội cùng đồng loạt nhảy xuống, nghiêm trang đứng vững.
“Đã chuẩn bị xong điểm dừng chân ở Lê thành, chú ý trật tự, theo chúng ta vào thành.” Dạ Nhiễm khởi động nội lực, đối với mọi người cất giọng nói.
“Vâng.” Trả lời một cách trật tự, mạnh mẽ, ở bên ngoài, bọn họ là đại biểu cho cả Học Viện Quân Sự, chứ không phải là bọn họ.
Mắt Dạ Nhiễm khẽ nhếch, quay người đi về phía bên trong thành, mọi người chứng kiến Dạ Nhiễm đến, lập tức chào đón: “Các vị là tân sinh của Học Viện Quân Sự?”
Dạ Nhiễm gật đầu mỉm cười, “Đúng vậy”
“Thành chủ đã chuẩn bị yến hội, mời các vị theo tiểu nhân đến.” Thủ Vệ Minh thở dài một hơi, hắn bắt đầu đợi từ buổi sáng, Thành chủ cũng phái người tới hỏi thăm vài lần, lần này thì đến rồi.
Yến hội???
Dạ Nhiễm hơi rũ lông mi suy nghĩ, lập tức ngẩng đầu khẽ cười nói: “Vậy thì xin làm phiền”
“Không, không phiền” Thủ vệ lập tức kinh sợ hành lễ, hắn làm sao mà không biết thiếu nữ trước mặt là đầu lĩnh, một thân áo đỏ, một sủng vật màu trắng, trung đoàn trưởng mà Học Viện Quân Sự bổ nhiệm lần này, ngoại trừ thiếu nữ trước mắt thì còn ai vào đây?
Một đường theo Thủ vệ tiến vào trong thành, dân chúng từ lâu biết được tin tức đã đứng sẵn hai bên đường, đem đường chính nhường lại phảng phất hoan nghênh sự xuất hiện của bọn họ, khiến cho tân sinh Học Viện Quân Sự có chút không được tự nhiên.
Đi đến một khách điếm xa hoa, đứng bên ngoài khách điếm là một người trung niên mặc cẩm y, dáng vẻ có chút mập, người trung niên cởi mở cười “ Ha ha, các vị là học viên Học Viện Quân Sự, trên đường đi đều mệt lắm rồi?”
Dạ Nhiễm đi đến trước, mỉm cười duỗi tay phải ra: “Ngài khỏe chứ, Mục thành chủ, ta là trung đoàn trưởng, Dạ Nhiễm”
Người trung niên họ Mục, chính là thành chủ Lê thành, vị thành chủ mập mạp tại Lê thành này có thể nói là rất được bá tánh kính yêu, là một nam nhân chân thực.
“Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, ha ha,tiểu cô nương Dạ Nhiễm, tốt lắm, tốt lắm.” Mục thành chủ duỗi tay trái nắm chặt tay Dạ Nhiễm, cởi mở cười cười.
“Đây là đội phó Liễu Phi Tiếu phải không? Ha ha, ai nha, ta thật là lão Lạc, lão Lạc.” Mục thành chủ nhìn Liễu Phi Tiếu ha hả cười nói, thật sự là anh hùng xuất hiện lớp lớp, tương lai thiên hạ trên Thương Minh đại lục này đều dựa vào những đứa nhỏ này rồi.
“Mục thành chủ, ngài khỏe chứ, ta là Liễu Phi Tiếu.” Liễu Phi Tiếu nhẹ cười cùng nắm tay với Mục thành chủ.
“Được được, lũ tiểu gia hỏa đến nhanh hơn hai ngày, đều đã mệt rồi, mau mau, ăn cơm trước, ăn cơm trước.” Mục thành chủ nhìn tất cả mọi người tươi cười cất giọng nói, chợt quay lưng nhìn tiểu nhị nói: “Nhanh, lập tức mang thức ăn lên”
Dạ Nhiễm, Vô Địch thần đội và Mục thành chủ ngồi chung một bàn, một tiểu đội là một bàn, toàn bộ khách điếm từ tầng thứ tư đến tầng thứ năm đã bị Học Viện Quân Sự bao trọn.
Một bữa cơm có thể nói khách và chủ cùng vui vẻ.
Gần kết thúc bữa tối, Mục thành chủ bưng chén rượu ra hiệu với Dạ Nhiễm
Dạ Nhiễm cầm chén rượu, cùng Mục thành chủ cụng ly, cả hai một hơi uống sạch.
“Ha ha ha, thật sảng khoái!” Mục thành chủ là một người thích uống rượu, thích uống một chén rượu lớn, miệng cắn miếng thịt thật to, sảng khoái nhìn mọi người, mà cử động của Dạ Nhiễm lại một lần nữa khiến cho Mục thành chủ nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Kỳ thực vãn bối không quá thích rượu” Dạ Nhiễm lắc lắc đầu, mời cả bàn cạn một chén, lại kính toàn bộ học viên ba chén, Dạ Nhiễm đã có chút hơi say rượu rồi.
“Ha ha, đến Lê thành rồi, không thử canh giải rượu là không được!” Mục thành chủ lại ha hả cười nói, lấy nhãn lực của một tửu quỷ, làm sao không nhìn ra Dạ Nhiễm đã hơi say.
Mục thành chủ vừa nói xong, một đám tỳ nữ lập tức bày trước mặt mỗi người một chén canh giải rượu.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Mục thành chủ, Dạ Nhiễm và mọi người đã uống xong canh giải rượu, quả nhiên, canh giải rượu vừa vào dạ dày, tựa hồ ý nghĩ có chút mông lung đã liền tỉnh táo.
“Canh giải rượu của Lê thành quả thật danh bất hư truyền! Thần kỳ!” Tập Diệt Nguyệt buông chén canh giải rượu xuống, âm thanh chậc thở dài.
Tất cả các tân sinh đều đồng loạt gật đầu, canh giải rượu này, so với việc dùng nội lực bức ra còn tốt hơn nhiều.
“Ha ha ha, Lê thành nổi danh nhất là cảnh giải rượu này mà!” Mục thành chủ ha ha ha cười, thành trì của mình được tán dương, trong lòng làm sao có thể không vui.
“Đúng là canh giải rượu của Lê thành tuyệt nhất” Dạ Nhiễm buông chén rượu trong tay, dương môi cười nói.
Sau bữa cơm tối, các thành viên khác đều đi nghỉ ngơi, Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu cùng Mục thành chủ ngồi ở bên trong ghế lô.
Khuôn mặt cởi mở của Mục thành chủ có chút quẫn bách, nhìn trước mặt hai người, trầm xuống một hơi, nói ra: “Thật ra hôm nay ta một mình tìm hai vị vì con trai ta”
“Con trai của Mục thành chủ?” Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu nghi ngờ.
“Ta có một đứa con, là một thành viên trong 500 tân sinh ở đây, đứa nhỏ này bởi vì một ít nguyên nhân, trước sau vẫn không chịu gặp người cha này.” Mục thành chủ nói về con mình, thần sắc tràn đầy áy náy cùng khổ sở, hắn có một đứa con trai, nhưng ba năm trước đây….
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu không nói chuyện, đúng lúc này, Mục thành chủ có lời muốn nói tiếp.
“Tóm lại, ta hy vọng hai vị ở Học Viện Quân Sự có thể chiếu cố cho đứa nhỏ kia, người cha này, vẫn không thể.” Hốc mắt Mục thành chủ đã đỏ lên, là một thành chủ nhưng hắn cũng là một người cha mà thôi.
“Con của ngài, tên gì?” Liễu Phi Tiếu cười nói, Mục thành chủ trên đại lục cũng có chút danh tiếng, người như vậy lại nhờ vả bọn họ, sợ là ngoại trừ người thân cũng không còn ai khác, hơn nữa Mục thành chủ lấy thân phận người cha để nhờ vả, Liễu Phi Tiếu cũng không thể cự tuyệt.
“Mục Thanh Vân, ở tiểu đội tên Vi Vân Như.” Mục thành chủ cảm thấy thẹn với con trai, con trai không chịu nhận hắn, ngoại trừ việc quan tâm ở sau lưng, hắn cũng không biết phải làm sao.
Dạ Nhiễm thoáng nhướng mày, Mục Thanh Vân cái tên này nàng vẫn có ấn tượng đấy, bởi vì lần diễn tập này, Dạ Nhiễm đã xem qua tư liệu của tất cả tiểu đội một lần, Mục Thanh Vân đúng là tiểu đội trưởng của Vi Vân Như tiểu đội.
Toàn bộ tân sinh trong Vi Vân Như tiểu đổi, ở lưng chừng, cũng không tính là nổi bật nhưng cũng không bị rơi về phía sau, thực lực đều lục giai võ giả.
“Ta đã biết” Dạ Nhiễm nhẹ nhẹ cười cười, sẽ đồng ý, hoàn toàn xuất phát từ người cha ở phía sau lẳng lặng trả giá.
“Cảm ơn, cảm ơn” Mục thành chủ không biết nói gì ngoài trừ hai tiếng cảm ơn, nếu như có thể, hắn muốn nhất chính là nói một tiếng xin lỗi với con của mình.
Ầm!
Cửa phòng mở ra một cách thô bạo, từ ngoài cửa đi vào là một thiếu niên trên thân toát ra hơi thở lạnh băng, thiếu niên nhìn Mục thành chủ, lạnh lùng thốt: “Chuyện của ta không cần ông quản!”
Mục thành chủ bị thiếu niên khiến cho bất động ngay tại chỗ, mở to đôi mắt, tâm Mục thành chủ dường như nhỏ máu.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu nhăn mày, chuyện này không thích hợp cho bọn họ mở miệng nói, thanh quan khó đoạn việc nhà, ai…
“Trung đoàn trưởng, đội phó, thật có lỗi vì đang mang phiền toái cho các vị.” Thiếu niên giọng nói cung kính nói với Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu.
Dạ Nhiễm lắc đầu, cùng Liễu Phi Tiếu đứng lên, Dạ Nhiễm nhìn Mục thành chủ nói: “Tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông, Mục thành chủ, ta cùng Liễu Phi Tiếu xin được cáo lui trước.”
Mục thành chủ đứng lên gật đầu, khóe miệng cười đắng chát, muốn nói chuyện, giọng nói lại kẹt lại trong cổ thế nào cũng phát không ra.
Đi đến trước mặt thiếu niên, Dạ Nhiễm cuối cùng nhịn không được nhìn thiếu niên, thản nhiên nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, tử dưỡng dục mà thân không đợi, Mục Thanh Vân, đệ từ nhỏ đã có cha sau lưng che chở, đệ hẳn là cảm thấy hạnh phúc.”
Cha, là một đại danh từ vĩ đại.
Cha có lẽ sẽ không như mẹ bình thường biểu hiện sự yêu thương ra bên ngoài, nhưng phải biết, ở sau lưng, trên vai người cha này đã gánh vác lấy bao nhiêu.
Cha yêu thương đứa trẻ, sẽ không ít hơn mẹ một chút nào.
Thiếu niên chợt khựng lại một chút, đối với Dạ Nhiễm gật đầu nhẹ, những đạo lý này hắn đều hiểu, chỉ là nghĩ đến việc ba năm trước đây, thiếu niên lòng đầy oán hận đối với cha, cho tới bây giờ, cũng không có giảm bớt đi phần nào.
“Đường tương lai ta sẽ từng bước một đi tới, những gì ông làm đều hết thảy không có ý nghĩa nào hết.” Sau khi Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu rời khỏi phòng, thiếu niên nhàn nhạt nhìn thoáng qua cha mình, quay người rời khỏi ghế lô, chỉ thoáng trong đáy mắt một tia đau khổ cùng dãy dụa, nhưng không có ai thấy.
Mục thành chủ ngã ngồi trên ghế, đưa tay bưng kín mắt, nước mắt theo kẽ hở chảy xuống.
Lúc này, thân hình Mục thành chủ, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, tiêu điều như vậy, bi ai như vậy.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu trên dọc đường, thật lâu tâm tư cũng không bình tĩnh được, ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì bọn họ không biết, nhưng bọn họ chỉ muốn nói, Mục Thanh Vân, có một người cha tốt.
Dạ Nhiễm nhẹ nhàng nheo hai mắt, quay lại đối diện với Liễu Phi Tiếu nói: “Chớ suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi đi.”
“Đội trưởng cũng thế.” Liễu Phi Tiếu mỉm cười nói xong, hai người đi về hướng gian phòng của mình.
Trong phòng,
Dạ Nhiễm nhìn Tạp Tạp đã ngủ say, khóe môi tươi cười, khoanh chân ngồi trên đầu giường, bắt đầu vận nội lực tu luyện, không lúc nào thay đổi.
Sáng sớm hôm sau, cáo biệt Mục thành chủ, tân sinh Học viện Quân Sự cưỡi Phi Thiên Bằng lần nữa lên đường.
Bốn ngày sau, đội ngũ tân sinh đã đến đích —— Ngô thành.
Liên tục trong bốn ngày không gián đoạn, các học viên Học Viện Quân Sự có chút ăn không tiêu, đến Ngô thành, trước tìm một khách điếm tốt, ăn qua một bữa, Dạ Nhiễm hạ lệnh để cho mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi, Dạ Nhiễm vận công xua đi mệt mỏi, ôm Tạp Tạp vào trong ngực đi dạo trên đường phố Ngô thành.
Nàng dò xét một phen, bên ngoài Học Viện Hoàng Gia và Học Viện Hắc Trạch giống như chưa đến.
Tạp Tạp trở mình trong lòng Dạ Nhiễm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vuốt vuốt bụng Dạ Nhiễm “Nhiễm Nhiễm, có vẻ như đã qua bốn tháng, bốn đại gia cũng đi ra khỏi Bá Quyền Chi Địa rồi, những người kia đều đi đâu?”
Nghe Tạp Tạp hỏi như vậy, Dạ Nhiễm cũng mới nhớ tới chuyện này, nhưng lại nhẹ lắc đầu: “Không biết, rời núi nhất định là có mang theo nhiệm vụ, bọn họ nhất định là đi làm nhiệm vụ.”
Tạp Tạp uốn mình trong lòng Dạ Nhiễm, không biết lầm bầm hai câu gì, tóm lại mấy tên biến thái không đến tìm Dạ Nhiễm là tốt rồi, Tạp Tạp không muốn cùng bọn họ tranh đoạt Nhiễm Nhiễm, vẫn là như vậy tốt hơn.
Ngô thành ở biên giới Ám Thiên Quốc, đồng thời cũng là con đường duy nhất đi lại giữa Ám Thiên Quốc và Tuyết Quốc, lúc này Dạ Nhiễm đi ra, cũng là ra khỏi thành đến nhìn ranh giới bên kia một lần.
Đứng tại cửa thành biên cảnh, Dạ Nhiễm im lặng.
Phong tỏa, phong tỏa hoàn toàn, trên tường thành sắp xếp cung thủ tiễn, dưới tường thành hằng hà binh quan.
Đôi mắt Dạ Nhiễm khẽ nhếch, chỉ thoáng một cái vuốt ve Tạp Tạp trong ngực mình, xem ra toàn bộ Tuyết Quốc đã bị phong tỏa hoàn toàn, chẳng trách Liễu Phi Tiếu bọn họ đều không thể dò xét được nội bộ bên trong Tuyết Quốc.
Chắc hẳn lúc này, thông đạo ở giữa cửa thành Tuyết Quốc và Lam Vân Quốc cũng bị phong tỏa
“Tự tiện tới gần cửa thành, giết không tha!” trên tường thành truyền ra một giọng nói lạnh như băng, sau đó tất cả mũi tên đều nhắm ngay bóng người áo đỏ của Dạ Nhiễm, dưới đài binh sĩ cũng đem đầu mâu nhắm ngay Dạ Nhiễm.
Khóe môi Dạ Nhiễm gợi lên một vòng tùy ý, nhìn nhìn tường thành rồi ôm Tạp Tạp quay đầu rời đi.
Xem ra muốn dò xét tình hình bây giờ của Tuyết Quốc rất khó khăn.
“Xin dừng bước, xin hỏi các hạ là trung đoàn trưởng Dạ Nhiễm mà Học Viện Quân Sự lần này phái đến ?” Giọng nói lạnh băng lại lần nữa vang lên, có mang theo chút ít vội vàng.
Dạ Nhiễm ngồi xổm xuống, quay người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc áo giáp đi theo tường thành xuống đuổi theo.
“Là ta.” Dạ Nhiễm thản nhiên nói.
“Thật có lỗi, mới thất lễ, chỉ là nội bộ Tuyết quốc hôm nay không an toàn” Nam tử ý thức được bản thân nói điều không nên nói, lập tức ngậm miệng lại, chợt nói: “Kính xin các hạ về khách điếm trước, đợi ba học viện diễn tập bắt đầu cửa thành dĩ nhiên sẽ mở ra.”
“Là ta tự tiện đến đây, đã như thế, không quấy rầy nữa.” Dạ Nhiễm hành lễ đối với nam tử vừa cười nói, nhìn thấy nam tử gật đầu, quay người đi ra.
Thật sự Dạ Nhiễm không biết, nam tử sau lưng nàng nửa ngày cũng không hồi phục tinh thần, trong truyền thuyết biết được mấy thân phận của Dạ Nhiễm, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, thì tất cả lời ca ngợi đều không đủ để hình dung được hồng y thiếu nữ đang nhàn nhã rời đi trước mắt kia.
Nam tử cũng không biết mình đã gật đầu như thế nào, như thế nào nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm biến mất không thấy nữa, như thế nào mà từng bước một trở lại trên tường thành.
Tạp Tạp nằm trong ngực Dạ Nhiễm, đôi mắt tràn đầy vui vẻ: “Bồn đại gia đã nói đó thôi, mị lực của Dạ Nhiễm là vô cùng, hừ hừ!”
Để cho Dạ Nhiễm đào hoa bay loạn, coi chừng nhóm yêu nghiệt Bá Quyền Chi Địa, đám bọn họ xuất hiện lần lượt, nhất định là cho Quân Mặc Hoàng ghen cho đủ.
Khóe môi Dạ Nhiễm nhẹ nhàng dương, nhàn nhã thưởng thức phong cảnh Ngô thành, thành thị này tương đối nghiêm ngặt, tuy nhiên cũng có không ít người dân lộn xộn, thành chủ Ngô thành yêu thích nữ tử thanh sơn lục thủy, cảnh quan phong cảnh của thành trì, cũng rất đặc sắc.
Thẳng đến lúc chạng vạng tối, Dạ Nhiễm mới ôm Tạp Tạp trở về khách điếm, chỉ là Dạ Nhiễm vừa mới bước chân vào, cảm thấy một cỗ không khí không thông.
Dạ Nhiễm quét mắt nhìn một vòng đại sảnh, phát hiện không có gì ngoài mấy khách nhân có thực lực cường đại, bỗng nhiên Dạ Nhiễm có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, màn dèm buông xuống, Dạ Nhiễm đi vào trong khách điếm, một thiên niên bộ dạng thông minh từ bên trong chạy chậm đến bên người Dạ Nhiễm: “Thiếu chủ, thiếu chủ! Lầu bốn đang có đánh nhau, ngài mau đi xem một chút”
Dạ Nhiễm nhướng mày, vứt lại một câu đã biết, lập tức đi về hướng lầu bốn.
Cho dù trước kia ở khách điếm Lê thành, hôm nay cũng ở khách điếm, đều là sản nghiệp của Tầm Bảo Môn, Dạ Nhiễm ở Tầm Bảo Môn công khai thân phận một lần, hơn nữa mỗi một khách điếm đều có lầu bốn cùng lầu năm để trống cho tiểu đội của Học Viện Quân Sự sử dụng.
Hôm nay, vừa nghe lầu bốn gặp chuyện không may, Dạ Nhiễm sao có thể bình tĩnh được.
Vừa tới lầu bốn, đã nghe nhao nhao tiếng mắng.
“Ngày hôm nay Học Viện Hoàng Gia muốn ăn cơm ở lầu bốn này.”
“Cái này thật có lỗi, lầu bốn đã được Học Viện Quân Sự bao cả rồi.” Liễu Phi Tiếu giọng nói hữu lễ, chỉ là trong giọng nói hàn chứa lãnh ý ai đều nghe ra.
“Sao khách điếm này Học Viện Quân Sự bao được chẳng lẽ Học Viện Hoàng Gia không bao được?”
Dạ Nhiễm nhíu chặt lông mày, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm ra mấy người Bắc Thần Linh, các học viện, bởi vì Bắc Thần Linh và Thanh Nam Việt có quan hệ, cho nên từ lúc bắt đầu nàng đối với hai học viện cũng không có bất kỳ mâu thuẫn gì, nhưng Học Viện Hoàng Gia sao lại phái những người không có đầu óc như thế này.
“Vậy các ngươi cứ việc, chỉ cần được sự đồng ý của chủ quản khách điếm.” Liễu Phi Tiếu cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, khách điếm này nói trắng ra là địa bàn của Dạ Nhiễm! Trên địa bàn của mình lại để cho người ta đoạt lấy?
“Mặt khác, đả thương tiểu đội Học Viện Quân Sự đợi trung đoàn trưởng Học Viện Hoàng Gia đến rồi chúng ta nói chuyện.” Liễu Phi Tiếu giọng nói càng thêm sắc lạnh, khóe môi tươi cười nhưng lại càng thâm sâu.
Đả thương?
Trong mắt Dạ Nhiễm bỗng nhiên hiện lên mấy tầng ánh sáng lạnh, ánh mắt quét qua, vừa vặn chứng kiến sau lưng Liễu Phi Tiếu không xa, các học viên đang xử lý vết thương.
“Học Viện Hoàng Gia, thật là làm bổn cô nương mở rộng tầm mắt ” Dạ Nhiễm từng bước một đi lên lầu bốn, đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng như trăng cuối kỳ cuối tháng.
“Trung đoàn trưởng!”
“Trung đoàn trưởng!”
….
Học viên Học Viện Quân Sự khi thấy Dạ Nhiễm trở về, nguyên một đám cúi đầu xuống hô có chút uể oải, bọn họ nhiều người như vậy, lại để cho Học Viện Hoàng Gia đả thương bốn học viên.
“Đều ngẩng đầu lên cho ta, các ngươi làm vô cùng tốt.” Dạ Nhiễm nhìn mọi người một phen, khóe môi cười khẽ, đúng vậy, bọn họ làm vô cùng tốt.
Không trực tiếp đánh nhau nhừ tử cùng mấy thiên niên thiếu nữ của Học Viện Hoàng Gia, bọn họ còn chú ý đến đại cục.
“Ah, rất tốt? Chỉ là một đám giận mà không dám nói gì mà thôi.” Nhân số Học Viện Hoàng Gia cũng không ít, trước kia bất kể bọn họ khiêu khích như thế nào, thậm chí đánh người cũng không thấy Học Viện Quân Sự có bất kỳ động tác nào, Học Viện Hoàng Gia tâm cao khí ngạo mà bắt đầu.
“Câm miệng.” Dạ Nhiễm lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người của Học Viện Hoàng Gia, giọng nói hàm ẩn nội lực.
Hai chữ, đủ để cho mọi người Học Viện Hoàng Gia ngay ngắn lui về sau một bước, nguyên một đám vẻ mặt phấn khích cũng không dám nói lần nữa.
Dạ Nhiễm đi đến bên người mấy học viên bị thương, đôi mắt màu đen trong có vài tia ánh sáng màu đỏ lập lòe.
“Trung đoàn trưởng, thật xin lỗi” Trong đó có một thiếu niên cúi đầu xuống, hắn cũng không biết vì sao thấy có lỗi, chỉ cảm thấy vì mấy người bọn họ mà để cho Học Viện phải xấu hổ với người ta.
Mặt khác ba gã thiếu niên cũng ngay ngắn hướng Dạ Nhiễm nói thật có lỗi.
Dạ Nhiễm lắc đầu, vươn tay dò xét xem mạch bốn người, mới nhẹ nhàng thở ra: “Không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Nghe khẩu khí không tức giận của Dạ Nhiễm, bốn thiếu niên mới nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng cơn tức này của bọn họ vẫn chưa nguôi xuống, rầm rầm rầm phanh, bốn tiếng vang dội đập lên ót bọn họ, ngay sau đó chợt nghe tiếng Dạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói: “Bốn người các người là đồ đần hả! Bị đánh cũng không biết đánh trả phải hay không?”
Lúc Dạ Nhiễm dò xét kiểm tra sức mạnh trong cơ thể của bốn người không có gì thay đổi, hơn nữa trên người xuất hiện vết thương cũng đều vì né tránh, hay nói cách khác, trước khi đánh nhau tay của bốn tiểu gia hỏa này đều không bị gì.
“Không có mệnh lệnh của trung đoàn trưởng, không được tự tiện động thủ.” Một thiếu niên ngẩng đầu, mặt mũi có chút bầm dập, nhưng nơi đáy mắt chứa một mảnh chăm chú.
Đúng vậy, đây là quy củ của Học Viện Quân Sự.
Dùng thân phận đoàn đội xuất hiện bên ngoài, không có mệnh lệnh của chỉ huy cao nhất, mặc kệ người phương nào cũng không được công kích.
“Tất cả mọi người Học Viện Quân Sự nghe cho rõ, tương lai nếu như người nào khác dẫn đội ta không biết, nhưng trong đội ngũ Dạ Nhiễm ta, nếu xuất hiện loại chuyện như thế này, đánh không được thì kêu chúng huynh để quần ẩu!”
Một câu phát ra, ánh mắt các tiểu đội Học Viện Quân Sự đều phát sáng, quá nghẹn khuất rồi, vừa rồi thật sự quá nghẹn khuất rồi!
Bọn họ sợ Dạ Nhiễm sau khi trở về, lại đối với Học Viện Hoàng Gia hòa nhã đưa tiễn, sau đó lại răn dạy bọn họ một phen, thế nhưng hôm nay nghe Dạ Nhiễm nói như thế, có một cảm giác hân hoan khó tả.
“Vừa rồi ai đánh mọi người, có nhớ kỹ không?” Dạ Nhiễm nhìn bốn thiếu niên bị đánh tổn thương, cười tùy ý nói.
“Đương nhiên nhớ kỹ!” Một thiếu niên luôn cúi đầu lúc này thật muốn phun trên mặt đất một ngụm máu tươi, thiếu niên giương mắt nhìn lên mấy người Học Viện Hoàng Gia, giọng nói xen lẫn vài tia điên cuồng, “Lão tử đem mỗi một quyền, một cước đều ghi tạc trong lòng!”
Mặt khác, ba vị thiếu niên cũng giương đầu, khóe miệng kéo ra vẻ tươi cười, như thế nào lại không nhớ được?
“Còn khí lực không?” Dạ Nhiễm nhướng mày hướng bốn người nhàn nhạt hỏi.
Bốn vị thiếu niên nhẹ gật đầu, khí lực gì không có, khí lực để báo thù đương nhiên là có!
“Đi bắt những người mới vừa động thủ tới đây.” Dạ Nhiễm nhạt cười một tiếng, ngồi trên ghế, thần sắc tà mị lười biếng, chỉ là đôi mắt màu đen tràn đầy lạnh lẽo.
“Các ngươi dám?! Chờ trung đoàn trưởng chúng ta trở về…” Mấy người Học Viện Hoàng Gia thấy động thủ thật, lập tức có chút luống cuống.
Dạ Nhiễm lạnh giọng cắt lời của người Học Viện Hoàng Gia: “Bắc Thần Linh? Hôm nay dù là Viện trưởng Học Viện Hoàng Gia đến, cũng không cứu được nhóm các ngươi, đám bọn ngươi đánh người của bổn cô nương còn muốn vỗ mông rời đi? Ở lại chỗ này mà hưởng thụ mỹ diệu!”
Dạ Nhiễm bao che khuyết điểm.
Đây là con người nàng.
Hoàn toàn giúp thân không giúp lý.
Cho nên vừa tiến đến, Dạ Nhiễm cơ bản không hỏi chuyện gì đã xảy ra, xem ra, cho dù hôm nay người của nàng làm sai cũng cho là đúng đấy!
Huống chi, Dạ Nhiễm đối với các học viên có tố chất tốt của Học Viện Quân Sự, hoàn toàn hiểu rất rõ.
Phía sau lưng Dạ Nhiễm, mấy người Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt giơ ngón cái, đội trưởng nhà mình, thật là soái!
Lúc này việc thật sự phiền não của Dạ Nhiễm là bản thân Học Viện Quân Sự là một nơi cương quyết bướng bỉnh, chỉ nhìn một loạt các hướng dẫn của các quản giáo quan, mỗi một điều có một đặc thù riêng đám bọn họ đều có thể nhìn ra.
Nhưng Dạ Nhiễm không nghĩ Học Viện thế nhưng lại có nhiều quy định bỏ đi như vậy!
Chuyện lúc này, Dạ Nhiễm cũng thừa nhận mình có chút tùy hứng, nhưng bất kể như thế nào nàng cũng không muốn người của mình bị sỉ nhục, còn phải nén giận.
Nghe được Dạ Nhiễm nói về sau như thế, tinh thần của bốn thiếu niên thoáng một cái tỉnh táo, lập tức không biết từ nơi nào phát ra một cỗ sức mạnh cường đại, chỉ trong thời gian ngắn ngủn vài phút liền từ Học Viện Hoàng Gia ném ra bốn thiếu niên, hai thiếu nữ.
Dạ Nhiễm nhàn nhạt nhìn thoáng qua sáu người trên mặt đất, khóe môi tràn đầy tươi cười: “Chính là mấy người các ngươi?”
Sáu người Học Viện Hoàng Gia đứng trước mặt Dạ Nhiễm, lại cảm giác được một cỗ áp lực khổng lổ trên người Dạ Nhiễm, mặt dù nàng chỉ miễn cưỡng ngồi trên ghế, khóe môi giương lên nụ cười hoàn mỹ, nhưng khiến cho nội tâm bọn họ khiếp sợ.
Dạ Nhiễm nheo nửa đôi mắt nhìn về bốn thiếu niên bên kia, hỏi: “Ai không đánh nữ nhân?”
“Nữ nhân?” Thiếu niên lên tiếng có chút hung ác “Xùy ~ ~” cười ra tiếng, đôi mắt ẩn ẩn huyết sát nhìn Dạ Nhiễm, “Đối với lão tử mà nói, chỉ có huynh đệ cùng địch nhân!”
Dạ Nhiễm ở nội tâm nở nụ cười, rồi lại mang theo một chút bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía ba thiếu niên.
“Không đánh nữ nhân, cũng phải nhìn nữ nhân đó như thế nào đã?” Một trong ba thiếu niên có chút phong lưu hàm súc thú vị thản nhiên nói.
“Rất rốt, vậy các ngươi bắt đầu động thủ đi, cơ hội báo thù của các ngươi đó, nếu đánh không lại” Dạ Nhiễm lời nói chưa xong, thiếu niên hung ác kia đã mở miệng cắt đứt lời nói của Dạ Nhiễm.
“Đánh không lại, huynh đệ rất nhiều, rất nhiều.” Thiếu niên hung ác nói, hơn nữa lời lẽ thẳng thắn hùng khí.
Khóe mắt Dạ Nhiễm co lại, nàng cho rằng vị thiếu niên này có tính cách sợ là khiến cho người ta sống không bằng chết, đáp án này vượt ngoài dự liệu của nàng, nhưng nàng lại thích câu trả lời này.
“Đương nhiên, Học Viện Quân Sự chúng ta đều là huynh đệ!” không biết ai trong đám người Học Viện Quân Sự mở miệng vỗ ngực trả lời, Học Viện Quân Sự vĩnh viễn đoàn kết.
Bất luận nội bộ nhào nháo, tranh giành như thế nào, nhưng đối mặt với địch nhân bên ngoài, tuyệt đối là nhất trí đối ngoại đấy, tuy vào Học Viện Quân Sự không bao lâu nhưng điểm này Linh Ngọc Nhi cũng nghĩ như vậy.
Bầu không khí quanh Học Viện Quân Sự như bị lây nhiễm.
“Muốn động thủ với Học Viện Hoàng Gia!” Trong sáu người Học Viện Hoàng Gia có một thiếu niên lạnh lùng lườm Dạ Nhiễm, chợt một cước trên không bóng người mạnh mẽ trên không trung, bay thẳng tập kích trước mặt Dạ Nhiễm không có bất kỳ trở ngại nào!
Bắt giặc trước bắt vua, Học Viện Hoàng Gia rất rõ đạo lý này.
Nhưng —–
Đối mặt với thiếu niên đột nhiên mạnh mẽ công kích, Dạ Nhiễm chỉ hời hợt vung ống tay áo, một đạo kình phong bỗng nhiên theo ống tay áo xuất hiện, thiếu niên còn chưa kịp đến bên người Dạ Nhiễm liền bị đạo kình phong nhấc lên, liên tiếp đụng ngã bàn lớn, phun ra một ngụm máu tươi, thiếu niên ôm bụng co rút trên mặt đất.
“Không biết tự lượng sức mình, trung đoàn trưởng cũng muốn tập kích!” Âm tàn thiếu niên vừa nói dứt, bóng người nhanh chóng chạy lên, đánh chiêu chiêu tàn nhẫn.
Mặt khác ba thiếu niên cũng không rớt lại, đáy mắt mang theo tia phẫn nộ nhập cuộc, vậy mà động thủ đối với trung đoàn trưởng bọn họ, quả thật là muốn chết!
Những học viên Học Viện Quân Sự cũng phẫn nộ, lại nắm chặt nắm đấm mà không động thủ, chúng ta kết oán lớn rồi!
Trong trận lúc này, bốn gã thiếu niên Học Viện Quân Sự thực lực trung bình là Thất Giai võ giả, mà bên Học Viện Hoàng Gia năm tên cũng đồng dạng Thất Giai võ giả, bốn đánh năm muốn thắng cũng không dễ dàng.
Nhưng bốn thiếu niên Học Viện Quân Sự mới bị đè nén đang tràn đầy dục hỏa, về sau Dạ Nhiễm ức chế không nổi phóng ra ngoài, lúc nhìn tên thiếu niên kia cũng dám tập kích Dạ Nhiễm, càng làm lửa giận hoàn toàn phóng ta ngoài!
Mọi người Học Viện Hoàng Gia thấy một cảnh như vây, cảm thấy không dấu được phẫn nộ, cả đám đều muốn nhảy ra hỗ trợ.
Ánh mắt Dạ Nhiễm quét qua, chợt nhìn tất cả đội viện nhà mình, giọng lạnh nhạt nói: “Đứng xem là tốt rồi, chỉ cần người Học Viện Hoàng Gia toàn bộ ra tay kéo dài tới giữa trận!”
“Không thành vấn đề!” các học viên Học Viện Quân Sự nở nụ cười, loại chuyện nhỏ nhặt này, đặt trên người bọn họ thậm chí còn có chút mong chờ Học Viện Hoàng Gia ra tay để cho bọn họ vui vẻ hành hạ hành hạ.
Một đám Học Viện Hoàng Gia kìm nén không được, nhìn chằm chằm thần sắc Học Viện Quân Sự, ngay ngắn im lặng, chỉ có thể hướng về phía bốn người đánh năm người, âm thầm cầu nguyện trung đoàn trưởng của bọn họ tranh thủ thời gian đến.
Trong trận đấu, hai phe học viện không chia trên dưới, nhưng Học Viện Hoàng Gia lúc trước còn nhận dạng được học viên của mình nhưng bây giờ đã chật vật không chịu nổi,nhưng làm cho Dạ Nhiễm vô cùng hài lòng chính là tuy nhìn chật vật nhưng người Học Viện Hoàng Gia đến một giọt máu cũng không rơi.
Thật ra mà nói, ở tại Học Viện Quân Sự lâu, có vẻ như không một học viên nào thuần khiết đến cùng.
Trong sân chiến đấu vẫn tiếp tục, bỗng nhiên, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân mang theo sự lo lắng.
Ngay sau đó, một giọng nói từ cầu thang truyền tới, dáng người thon dài, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng mà đạm mạc “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Dạ Nhiễm nhướng mắt, nhìn xem dáng người khoan thai mặc bộ Kim Y, một đôi mắt vàng của Bắc Thần Linh, xem như hắn đã xuất hiện!
“Dạ Nhiễm, đã xảy ra chuyện gì?” Bắc Thần Linh chuyển mắt nhìn Dạ Nhiễm.
Phi Thiên Bằng Vương liếc mắt nhìn qua mấy người Khúc Thừa Trạch, nó dù gì cũng là cửu giai linh thú, mở miệng nói được cũng là chuyện bình thường.
Mấy tiểu gia hỏa Khúc Thừa Trạch nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Phi Thiên Bằng Vương, sờ sờ mũi nhìn lên trời.
Buổi chiều ngày hôm sau, 100 con Phi Thiên Bằng chở 500 tân sinh của Học Viện Quân Sự đã tới nơi nghỉ ngơi đầu tiên–Lê thành một thành trì phồn hoa, nhộn nhịp.
Sáu người Dạ Nhiễm dẫn đầu nhảy khỏi Phi Thiên Bằng Vương đứng ngoài cửa thành, theo sau đó là 99 tiểu đội cùng đồng loạt nhảy xuống, nghiêm trang đứng vững.
“Đã chuẩn bị xong điểm dừng chân ở Lê thành, chú ý trật tự, theo chúng ta vào thành.” Dạ Nhiễm khởi động nội lực, đối với mọi người cất giọng nói.
“Vâng.” Trả lời một cách trật tự, mạnh mẽ, ở bên ngoài, bọn họ là đại biểu cho cả Học Viện Quân Sự, chứ không phải là bọn họ.
Mắt Dạ Nhiễm khẽ nhếch, quay người đi về phía bên trong thành, mọi người chứng kiến Dạ Nhiễm đến, lập tức chào đón: “Các vị là tân sinh của Học Viện Quân Sự?”
Dạ Nhiễm gật đầu mỉm cười, “Đúng vậy”
“Thành chủ đã chuẩn bị yến hội, mời các vị theo tiểu nhân đến.” Thủ Vệ Minh thở dài một hơi, hắn bắt đầu đợi từ buổi sáng, Thành chủ cũng phái người tới hỏi thăm vài lần, lần này thì đến rồi.
Yến hội???
Dạ Nhiễm hơi rũ lông mi suy nghĩ, lập tức ngẩng đầu khẽ cười nói: “Vậy thì xin làm phiền”
“Không, không phiền” Thủ vệ lập tức kinh sợ hành lễ, hắn làm sao mà không biết thiếu nữ trước mặt là đầu lĩnh, một thân áo đỏ, một sủng vật màu trắng, trung đoàn trưởng mà Học Viện Quân Sự bổ nhiệm lần này, ngoại trừ thiếu nữ trước mắt thì còn ai vào đây?
Một đường theo Thủ vệ tiến vào trong thành, dân chúng từ lâu biết được tin tức đã đứng sẵn hai bên đường, đem đường chính nhường lại phảng phất hoan nghênh sự xuất hiện của bọn họ, khiến cho tân sinh Học Viện Quân Sự có chút không được tự nhiên.
Đi đến một khách điếm xa hoa, đứng bên ngoài khách điếm là một người trung niên mặc cẩm y, dáng vẻ có chút mập, người trung niên cởi mở cười “ Ha ha, các vị là học viên Học Viện Quân Sự, trên đường đi đều mệt lắm rồi?”
Dạ Nhiễm đi đến trước, mỉm cười duỗi tay phải ra: “Ngài khỏe chứ, Mục thành chủ, ta là trung đoàn trưởng, Dạ Nhiễm”
Người trung niên họ Mục, chính là thành chủ Lê thành, vị thành chủ mập mạp tại Lê thành này có thể nói là rất được bá tánh kính yêu, là một nam nhân chân thực.
“Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, ha ha,tiểu cô nương Dạ Nhiễm, tốt lắm, tốt lắm.” Mục thành chủ duỗi tay trái nắm chặt tay Dạ Nhiễm, cởi mở cười cười.
“Đây là đội phó Liễu Phi Tiếu phải không? Ha ha, ai nha, ta thật là lão Lạc, lão Lạc.” Mục thành chủ nhìn Liễu Phi Tiếu ha hả cười nói, thật sự là anh hùng xuất hiện lớp lớp, tương lai thiên hạ trên Thương Minh đại lục này đều dựa vào những đứa nhỏ này rồi.
“Mục thành chủ, ngài khỏe chứ, ta là Liễu Phi Tiếu.” Liễu Phi Tiếu nhẹ cười cùng nắm tay với Mục thành chủ.
“Được được, lũ tiểu gia hỏa đến nhanh hơn hai ngày, đều đã mệt rồi, mau mau, ăn cơm trước, ăn cơm trước.” Mục thành chủ nhìn tất cả mọi người tươi cười cất giọng nói, chợt quay lưng nhìn tiểu nhị nói: “Nhanh, lập tức mang thức ăn lên”
Dạ Nhiễm, Vô Địch thần đội và Mục thành chủ ngồi chung một bàn, một tiểu đội là một bàn, toàn bộ khách điếm từ tầng thứ tư đến tầng thứ năm đã bị Học Viện Quân Sự bao trọn.
Một bữa cơm có thể nói khách và chủ cùng vui vẻ.
Gần kết thúc bữa tối, Mục thành chủ bưng chén rượu ra hiệu với Dạ Nhiễm
Dạ Nhiễm cầm chén rượu, cùng Mục thành chủ cụng ly, cả hai một hơi uống sạch.
“Ha ha ha, thật sảng khoái!” Mục thành chủ là một người thích uống rượu, thích uống một chén rượu lớn, miệng cắn miếng thịt thật to, sảng khoái nhìn mọi người, mà cử động của Dạ Nhiễm lại một lần nữa khiến cho Mục thành chủ nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Kỳ thực vãn bối không quá thích rượu” Dạ Nhiễm lắc lắc đầu, mời cả bàn cạn một chén, lại kính toàn bộ học viên ba chén, Dạ Nhiễm đã có chút hơi say rượu rồi.
“Ha ha, đến Lê thành rồi, không thử canh giải rượu là không được!” Mục thành chủ lại ha hả cười nói, lấy nhãn lực của một tửu quỷ, làm sao không nhìn ra Dạ Nhiễm đã hơi say.
Mục thành chủ vừa nói xong, một đám tỳ nữ lập tức bày trước mặt mỗi người một chén canh giải rượu.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Mục thành chủ, Dạ Nhiễm và mọi người đã uống xong canh giải rượu, quả nhiên, canh giải rượu vừa vào dạ dày, tựa hồ ý nghĩ có chút mông lung đã liền tỉnh táo.
“Canh giải rượu của Lê thành quả thật danh bất hư truyền! Thần kỳ!” Tập Diệt Nguyệt buông chén canh giải rượu xuống, âm thanh chậc thở dài.
Tất cả các tân sinh đều đồng loạt gật đầu, canh giải rượu này, so với việc dùng nội lực bức ra còn tốt hơn nhiều.
“Ha ha ha, Lê thành nổi danh nhất là cảnh giải rượu này mà!” Mục thành chủ ha ha ha cười, thành trì của mình được tán dương, trong lòng làm sao có thể không vui.
“Đúng là canh giải rượu của Lê thành tuyệt nhất” Dạ Nhiễm buông chén rượu trong tay, dương môi cười nói.
Sau bữa cơm tối, các thành viên khác đều đi nghỉ ngơi, Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu cùng Mục thành chủ ngồi ở bên trong ghế lô.
Khuôn mặt cởi mở của Mục thành chủ có chút quẫn bách, nhìn trước mặt hai người, trầm xuống một hơi, nói ra: “Thật ra hôm nay ta một mình tìm hai vị vì con trai ta”
“Con trai của Mục thành chủ?” Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu nghi ngờ.
“Ta có một đứa con, là một thành viên trong 500 tân sinh ở đây, đứa nhỏ này bởi vì một ít nguyên nhân, trước sau vẫn không chịu gặp người cha này.” Mục thành chủ nói về con mình, thần sắc tràn đầy áy náy cùng khổ sở, hắn có một đứa con trai, nhưng ba năm trước đây….
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu không nói chuyện, đúng lúc này, Mục thành chủ có lời muốn nói tiếp.
“Tóm lại, ta hy vọng hai vị ở Học Viện Quân Sự có thể chiếu cố cho đứa nhỏ kia, người cha này, vẫn không thể.” Hốc mắt Mục thành chủ đã đỏ lên, là một thành chủ nhưng hắn cũng là một người cha mà thôi.
“Con của ngài, tên gì?” Liễu Phi Tiếu cười nói, Mục thành chủ trên đại lục cũng có chút danh tiếng, người như vậy lại nhờ vả bọn họ, sợ là ngoại trừ người thân cũng không còn ai khác, hơn nữa Mục thành chủ lấy thân phận người cha để nhờ vả, Liễu Phi Tiếu cũng không thể cự tuyệt.
“Mục Thanh Vân, ở tiểu đội tên Vi Vân Như.” Mục thành chủ cảm thấy thẹn với con trai, con trai không chịu nhận hắn, ngoại trừ việc quan tâm ở sau lưng, hắn cũng không biết phải làm sao.
Dạ Nhiễm thoáng nhướng mày, Mục Thanh Vân cái tên này nàng vẫn có ấn tượng đấy, bởi vì lần diễn tập này, Dạ Nhiễm đã xem qua tư liệu của tất cả tiểu đội một lần, Mục Thanh Vân đúng là tiểu đội trưởng của Vi Vân Như tiểu đội.
Toàn bộ tân sinh trong Vi Vân Như tiểu đổi, ở lưng chừng, cũng không tính là nổi bật nhưng cũng không bị rơi về phía sau, thực lực đều lục giai võ giả.
“Ta đã biết” Dạ Nhiễm nhẹ nhẹ cười cười, sẽ đồng ý, hoàn toàn xuất phát từ người cha ở phía sau lẳng lặng trả giá.
“Cảm ơn, cảm ơn” Mục thành chủ không biết nói gì ngoài trừ hai tiếng cảm ơn, nếu như có thể, hắn muốn nhất chính là nói một tiếng xin lỗi với con của mình.
Ầm!
Cửa phòng mở ra một cách thô bạo, từ ngoài cửa đi vào là một thiếu niên trên thân toát ra hơi thở lạnh băng, thiếu niên nhìn Mục thành chủ, lạnh lùng thốt: “Chuyện của ta không cần ông quản!”
Mục thành chủ bị thiếu niên khiến cho bất động ngay tại chỗ, mở to đôi mắt, tâm Mục thành chủ dường như nhỏ máu.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu nhăn mày, chuyện này không thích hợp cho bọn họ mở miệng nói, thanh quan khó đoạn việc nhà, ai…
“Trung đoàn trưởng, đội phó, thật có lỗi vì đang mang phiền toái cho các vị.” Thiếu niên giọng nói cung kính nói với Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu.
Dạ Nhiễm lắc đầu, cùng Liễu Phi Tiếu đứng lên, Dạ Nhiễm nhìn Mục thành chủ nói: “Tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông, Mục thành chủ, ta cùng Liễu Phi Tiếu xin được cáo lui trước.”
Mục thành chủ đứng lên gật đầu, khóe miệng cười đắng chát, muốn nói chuyện, giọng nói lại kẹt lại trong cổ thế nào cũng phát không ra.
Đi đến trước mặt thiếu niên, Dạ Nhiễm cuối cùng nhịn không được nhìn thiếu niên, thản nhiên nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, tử dưỡng dục mà thân không đợi, Mục Thanh Vân, đệ từ nhỏ đã có cha sau lưng che chở, đệ hẳn là cảm thấy hạnh phúc.”
Cha, là một đại danh từ vĩ đại.
Cha có lẽ sẽ không như mẹ bình thường biểu hiện sự yêu thương ra bên ngoài, nhưng phải biết, ở sau lưng, trên vai người cha này đã gánh vác lấy bao nhiêu.
Cha yêu thương đứa trẻ, sẽ không ít hơn mẹ một chút nào.
Thiếu niên chợt khựng lại một chút, đối với Dạ Nhiễm gật đầu nhẹ, những đạo lý này hắn đều hiểu, chỉ là nghĩ đến việc ba năm trước đây, thiếu niên lòng đầy oán hận đối với cha, cho tới bây giờ, cũng không có giảm bớt đi phần nào.
“Đường tương lai ta sẽ từng bước một đi tới, những gì ông làm đều hết thảy không có ý nghĩa nào hết.” Sau khi Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu rời khỏi phòng, thiếu niên nhàn nhạt nhìn thoáng qua cha mình, quay người rời khỏi ghế lô, chỉ thoáng trong đáy mắt một tia đau khổ cùng dãy dụa, nhưng không có ai thấy.
Mục thành chủ ngã ngồi trên ghế, đưa tay bưng kín mắt, nước mắt theo kẽ hở chảy xuống.
Lúc này, thân hình Mục thành chủ, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, tiêu điều như vậy, bi ai như vậy.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu trên dọc đường, thật lâu tâm tư cũng không bình tĩnh được, ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì bọn họ không biết, nhưng bọn họ chỉ muốn nói, Mục Thanh Vân, có một người cha tốt.
Dạ Nhiễm nhẹ nhàng nheo hai mắt, quay lại đối diện với Liễu Phi Tiếu nói: “Chớ suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi đi.”
“Đội trưởng cũng thế.” Liễu Phi Tiếu mỉm cười nói xong, hai người đi về hướng gian phòng của mình.
Trong phòng,
Dạ Nhiễm nhìn Tạp Tạp đã ngủ say, khóe môi tươi cười, khoanh chân ngồi trên đầu giường, bắt đầu vận nội lực tu luyện, không lúc nào thay đổi.
Sáng sớm hôm sau, cáo biệt Mục thành chủ, tân sinh Học viện Quân Sự cưỡi Phi Thiên Bằng lần nữa lên đường.
Bốn ngày sau, đội ngũ tân sinh đã đến đích —— Ngô thành.
Liên tục trong bốn ngày không gián đoạn, các học viên Học Viện Quân Sự có chút ăn không tiêu, đến Ngô thành, trước tìm một khách điếm tốt, ăn qua một bữa, Dạ Nhiễm hạ lệnh để cho mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi, Dạ Nhiễm vận công xua đi mệt mỏi, ôm Tạp Tạp vào trong ngực đi dạo trên đường phố Ngô thành.
Nàng dò xét một phen, bên ngoài Học Viện Hoàng Gia và Học Viện Hắc Trạch giống như chưa đến.
Tạp Tạp trở mình trong lòng Dạ Nhiễm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vuốt vuốt bụng Dạ Nhiễm “Nhiễm Nhiễm, có vẻ như đã qua bốn tháng, bốn đại gia cũng đi ra khỏi Bá Quyền Chi Địa rồi, những người kia đều đi đâu?”
Nghe Tạp Tạp hỏi như vậy, Dạ Nhiễm cũng mới nhớ tới chuyện này, nhưng lại nhẹ lắc đầu: “Không biết, rời núi nhất định là có mang theo nhiệm vụ, bọn họ nhất định là đi làm nhiệm vụ.”
Tạp Tạp uốn mình trong lòng Dạ Nhiễm, không biết lầm bầm hai câu gì, tóm lại mấy tên biến thái không đến tìm Dạ Nhiễm là tốt rồi, Tạp Tạp không muốn cùng bọn họ tranh đoạt Nhiễm Nhiễm, vẫn là như vậy tốt hơn.
Ngô thành ở biên giới Ám Thiên Quốc, đồng thời cũng là con đường duy nhất đi lại giữa Ám Thiên Quốc và Tuyết Quốc, lúc này Dạ Nhiễm đi ra, cũng là ra khỏi thành đến nhìn ranh giới bên kia một lần.
Đứng tại cửa thành biên cảnh, Dạ Nhiễm im lặng.
Phong tỏa, phong tỏa hoàn toàn, trên tường thành sắp xếp cung thủ tiễn, dưới tường thành hằng hà binh quan.
Đôi mắt Dạ Nhiễm khẽ nhếch, chỉ thoáng một cái vuốt ve Tạp Tạp trong ngực mình, xem ra toàn bộ Tuyết Quốc đã bị phong tỏa hoàn toàn, chẳng trách Liễu Phi Tiếu bọn họ đều không thể dò xét được nội bộ bên trong Tuyết Quốc.
Chắc hẳn lúc này, thông đạo ở giữa cửa thành Tuyết Quốc và Lam Vân Quốc cũng bị phong tỏa
“Tự tiện tới gần cửa thành, giết không tha!” trên tường thành truyền ra một giọng nói lạnh như băng, sau đó tất cả mũi tên đều nhắm ngay bóng người áo đỏ của Dạ Nhiễm, dưới đài binh sĩ cũng đem đầu mâu nhắm ngay Dạ Nhiễm.
Khóe môi Dạ Nhiễm gợi lên một vòng tùy ý, nhìn nhìn tường thành rồi ôm Tạp Tạp quay đầu rời đi.
Xem ra muốn dò xét tình hình bây giờ của Tuyết Quốc rất khó khăn.
“Xin dừng bước, xin hỏi các hạ là trung đoàn trưởng Dạ Nhiễm mà Học Viện Quân Sự lần này phái đến ?” Giọng nói lạnh băng lại lần nữa vang lên, có mang theo chút ít vội vàng.
Dạ Nhiễm ngồi xổm xuống, quay người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc áo giáp đi theo tường thành xuống đuổi theo.
“Là ta.” Dạ Nhiễm thản nhiên nói.
“Thật có lỗi, mới thất lễ, chỉ là nội bộ Tuyết quốc hôm nay không an toàn” Nam tử ý thức được bản thân nói điều không nên nói, lập tức ngậm miệng lại, chợt nói: “Kính xin các hạ về khách điếm trước, đợi ba học viện diễn tập bắt đầu cửa thành dĩ nhiên sẽ mở ra.”
“Là ta tự tiện đến đây, đã như thế, không quấy rầy nữa.” Dạ Nhiễm hành lễ đối với nam tử vừa cười nói, nhìn thấy nam tử gật đầu, quay người đi ra.
Thật sự Dạ Nhiễm không biết, nam tử sau lưng nàng nửa ngày cũng không hồi phục tinh thần, trong truyền thuyết biết được mấy thân phận của Dạ Nhiễm, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, thì tất cả lời ca ngợi đều không đủ để hình dung được hồng y thiếu nữ đang nhàn nhã rời đi trước mắt kia.
Nam tử cũng không biết mình đã gật đầu như thế nào, như thế nào nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm biến mất không thấy nữa, như thế nào mà từng bước một trở lại trên tường thành.
Tạp Tạp nằm trong ngực Dạ Nhiễm, đôi mắt tràn đầy vui vẻ: “Bồn đại gia đã nói đó thôi, mị lực của Dạ Nhiễm là vô cùng, hừ hừ!”
Để cho Dạ Nhiễm đào hoa bay loạn, coi chừng nhóm yêu nghiệt Bá Quyền Chi Địa, đám bọn họ xuất hiện lần lượt, nhất định là cho Quân Mặc Hoàng ghen cho đủ.
Khóe môi Dạ Nhiễm nhẹ nhàng dương, nhàn nhã thưởng thức phong cảnh Ngô thành, thành thị này tương đối nghiêm ngặt, tuy nhiên cũng có không ít người dân lộn xộn, thành chủ Ngô thành yêu thích nữ tử thanh sơn lục thủy, cảnh quan phong cảnh của thành trì, cũng rất đặc sắc.
Thẳng đến lúc chạng vạng tối, Dạ Nhiễm mới ôm Tạp Tạp trở về khách điếm, chỉ là Dạ Nhiễm vừa mới bước chân vào, cảm thấy một cỗ không khí không thông.
Dạ Nhiễm quét mắt nhìn một vòng đại sảnh, phát hiện không có gì ngoài mấy khách nhân có thực lực cường đại, bỗng nhiên Dạ Nhiễm có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, màn dèm buông xuống, Dạ Nhiễm đi vào trong khách điếm, một thiên niên bộ dạng thông minh từ bên trong chạy chậm đến bên người Dạ Nhiễm: “Thiếu chủ, thiếu chủ! Lầu bốn đang có đánh nhau, ngài mau đi xem một chút”
Dạ Nhiễm nhướng mày, vứt lại một câu đã biết, lập tức đi về hướng lầu bốn.
Cho dù trước kia ở khách điếm Lê thành, hôm nay cũng ở khách điếm, đều là sản nghiệp của Tầm Bảo Môn, Dạ Nhiễm ở Tầm Bảo Môn công khai thân phận một lần, hơn nữa mỗi một khách điếm đều có lầu bốn cùng lầu năm để trống cho tiểu đội của Học Viện Quân Sự sử dụng.
Hôm nay, vừa nghe lầu bốn gặp chuyện không may, Dạ Nhiễm sao có thể bình tĩnh được.
Vừa tới lầu bốn, đã nghe nhao nhao tiếng mắng.
“Ngày hôm nay Học Viện Hoàng Gia muốn ăn cơm ở lầu bốn này.”
“Cái này thật có lỗi, lầu bốn đã được Học Viện Quân Sự bao cả rồi.” Liễu Phi Tiếu giọng nói hữu lễ, chỉ là trong giọng nói hàn chứa lãnh ý ai đều nghe ra.
“Sao khách điếm này Học Viện Quân Sự bao được chẳng lẽ Học Viện Hoàng Gia không bao được?”
Dạ Nhiễm nhíu chặt lông mày, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm ra mấy người Bắc Thần Linh, các học viện, bởi vì Bắc Thần Linh và Thanh Nam Việt có quan hệ, cho nên từ lúc bắt đầu nàng đối với hai học viện cũng không có bất kỳ mâu thuẫn gì, nhưng Học Viện Hoàng Gia sao lại phái những người không có đầu óc như thế này.
“Vậy các ngươi cứ việc, chỉ cần được sự đồng ý của chủ quản khách điếm.” Liễu Phi Tiếu cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, khách điếm này nói trắng ra là địa bàn của Dạ Nhiễm! Trên địa bàn của mình lại để cho người ta đoạt lấy?
“Mặt khác, đả thương tiểu đội Học Viện Quân Sự đợi trung đoàn trưởng Học Viện Hoàng Gia đến rồi chúng ta nói chuyện.” Liễu Phi Tiếu giọng nói càng thêm sắc lạnh, khóe môi tươi cười nhưng lại càng thâm sâu.
Đả thương?
Trong mắt Dạ Nhiễm bỗng nhiên hiện lên mấy tầng ánh sáng lạnh, ánh mắt quét qua, vừa vặn chứng kiến sau lưng Liễu Phi Tiếu không xa, các học viên đang xử lý vết thương.
“Học Viện Hoàng Gia, thật là làm bổn cô nương mở rộng tầm mắt ” Dạ Nhiễm từng bước một đi lên lầu bốn, đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng như trăng cuối kỳ cuối tháng.
“Trung đoàn trưởng!”
“Trung đoàn trưởng!”
….
Học viên Học Viện Quân Sự khi thấy Dạ Nhiễm trở về, nguyên một đám cúi đầu xuống hô có chút uể oải, bọn họ nhiều người như vậy, lại để cho Học Viện Hoàng Gia đả thương bốn học viên.
“Đều ngẩng đầu lên cho ta, các ngươi làm vô cùng tốt.” Dạ Nhiễm nhìn mọi người một phen, khóe môi cười khẽ, đúng vậy, bọn họ làm vô cùng tốt.
Không trực tiếp đánh nhau nhừ tử cùng mấy thiên niên thiếu nữ của Học Viện Hoàng Gia, bọn họ còn chú ý đến đại cục.
“Ah, rất tốt? Chỉ là một đám giận mà không dám nói gì mà thôi.” Nhân số Học Viện Hoàng Gia cũng không ít, trước kia bất kể bọn họ khiêu khích như thế nào, thậm chí đánh người cũng không thấy Học Viện Quân Sự có bất kỳ động tác nào, Học Viện Hoàng Gia tâm cao khí ngạo mà bắt đầu.
“Câm miệng.” Dạ Nhiễm lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người của Học Viện Hoàng Gia, giọng nói hàm ẩn nội lực.
Hai chữ, đủ để cho mọi người Học Viện Hoàng Gia ngay ngắn lui về sau một bước, nguyên một đám vẻ mặt phấn khích cũng không dám nói lần nữa.
Dạ Nhiễm đi đến bên người mấy học viên bị thương, đôi mắt màu đen trong có vài tia ánh sáng màu đỏ lập lòe.
“Trung đoàn trưởng, thật xin lỗi” Trong đó có một thiếu niên cúi đầu xuống, hắn cũng không biết vì sao thấy có lỗi, chỉ cảm thấy vì mấy người bọn họ mà để cho Học Viện phải xấu hổ với người ta.
Mặt khác ba gã thiếu niên cũng ngay ngắn hướng Dạ Nhiễm nói thật có lỗi.
Dạ Nhiễm lắc đầu, vươn tay dò xét xem mạch bốn người, mới nhẹ nhàng thở ra: “Không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Nghe khẩu khí không tức giận của Dạ Nhiễm, bốn thiếu niên mới nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng cơn tức này của bọn họ vẫn chưa nguôi xuống, rầm rầm rầm phanh, bốn tiếng vang dội đập lên ót bọn họ, ngay sau đó chợt nghe tiếng Dạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói: “Bốn người các người là đồ đần hả! Bị đánh cũng không biết đánh trả phải hay không?”
Lúc Dạ Nhiễm dò xét kiểm tra sức mạnh trong cơ thể của bốn người không có gì thay đổi, hơn nữa trên người xuất hiện vết thương cũng đều vì né tránh, hay nói cách khác, trước khi đánh nhau tay của bốn tiểu gia hỏa này đều không bị gì.
“Không có mệnh lệnh của trung đoàn trưởng, không được tự tiện động thủ.” Một thiếu niên ngẩng đầu, mặt mũi có chút bầm dập, nhưng nơi đáy mắt chứa một mảnh chăm chú.
Đúng vậy, đây là quy củ của Học Viện Quân Sự.
Dùng thân phận đoàn đội xuất hiện bên ngoài, không có mệnh lệnh của chỉ huy cao nhất, mặc kệ người phương nào cũng không được công kích.
“Tất cả mọi người Học Viện Quân Sự nghe cho rõ, tương lai nếu như người nào khác dẫn đội ta không biết, nhưng trong đội ngũ Dạ Nhiễm ta, nếu xuất hiện loại chuyện như thế này, đánh không được thì kêu chúng huynh để quần ẩu!”
Một câu phát ra, ánh mắt các tiểu đội Học Viện Quân Sự đều phát sáng, quá nghẹn khuất rồi, vừa rồi thật sự quá nghẹn khuất rồi!
Bọn họ sợ Dạ Nhiễm sau khi trở về, lại đối với Học Viện Hoàng Gia hòa nhã đưa tiễn, sau đó lại răn dạy bọn họ một phen, thế nhưng hôm nay nghe Dạ Nhiễm nói như thế, có một cảm giác hân hoan khó tả.
“Vừa rồi ai đánh mọi người, có nhớ kỹ không?” Dạ Nhiễm nhìn bốn thiếu niên bị đánh tổn thương, cười tùy ý nói.
“Đương nhiên nhớ kỹ!” Một thiếu niên luôn cúi đầu lúc này thật muốn phun trên mặt đất một ngụm máu tươi, thiếu niên giương mắt nhìn lên mấy người Học Viện Hoàng Gia, giọng nói xen lẫn vài tia điên cuồng, “Lão tử đem mỗi một quyền, một cước đều ghi tạc trong lòng!”
Mặt khác, ba vị thiếu niên cũng giương đầu, khóe miệng kéo ra vẻ tươi cười, như thế nào lại không nhớ được?
“Còn khí lực không?” Dạ Nhiễm nhướng mày hướng bốn người nhàn nhạt hỏi.
Bốn vị thiếu niên nhẹ gật đầu, khí lực gì không có, khí lực để báo thù đương nhiên là có!
“Đi bắt những người mới vừa động thủ tới đây.” Dạ Nhiễm nhạt cười một tiếng, ngồi trên ghế, thần sắc tà mị lười biếng, chỉ là đôi mắt màu đen tràn đầy lạnh lẽo.
“Các ngươi dám?! Chờ trung đoàn trưởng chúng ta trở về…” Mấy người Học Viện Hoàng Gia thấy động thủ thật, lập tức có chút luống cuống.
Dạ Nhiễm lạnh giọng cắt lời của người Học Viện Hoàng Gia: “Bắc Thần Linh? Hôm nay dù là Viện trưởng Học Viện Hoàng Gia đến, cũng không cứu được nhóm các ngươi, đám bọn ngươi đánh người của bổn cô nương còn muốn vỗ mông rời đi? Ở lại chỗ này mà hưởng thụ mỹ diệu!”
Dạ Nhiễm bao che khuyết điểm.
Đây là con người nàng.
Hoàn toàn giúp thân không giúp lý.
Cho nên vừa tiến đến, Dạ Nhiễm cơ bản không hỏi chuyện gì đã xảy ra, xem ra, cho dù hôm nay người của nàng làm sai cũng cho là đúng đấy!
Huống chi, Dạ Nhiễm đối với các học viên có tố chất tốt của Học Viện Quân Sự, hoàn toàn hiểu rất rõ.
Phía sau lưng Dạ Nhiễm, mấy người Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt giơ ngón cái, đội trưởng nhà mình, thật là soái!
Lúc này việc thật sự phiền não của Dạ Nhiễm là bản thân Học Viện Quân Sự là một nơi cương quyết bướng bỉnh, chỉ nhìn một loạt các hướng dẫn của các quản giáo quan, mỗi một điều có một đặc thù riêng đám bọn họ đều có thể nhìn ra.
Nhưng Dạ Nhiễm không nghĩ Học Viện thế nhưng lại có nhiều quy định bỏ đi như vậy!
Chuyện lúc này, Dạ Nhiễm cũng thừa nhận mình có chút tùy hứng, nhưng bất kể như thế nào nàng cũng không muốn người của mình bị sỉ nhục, còn phải nén giận.
Nghe được Dạ Nhiễm nói về sau như thế, tinh thần của bốn thiếu niên thoáng một cái tỉnh táo, lập tức không biết từ nơi nào phát ra một cỗ sức mạnh cường đại, chỉ trong thời gian ngắn ngủn vài phút liền từ Học Viện Hoàng Gia ném ra bốn thiếu niên, hai thiếu nữ.
Dạ Nhiễm nhàn nhạt nhìn thoáng qua sáu người trên mặt đất, khóe môi tràn đầy tươi cười: “Chính là mấy người các ngươi?”
Sáu người Học Viện Hoàng Gia đứng trước mặt Dạ Nhiễm, lại cảm giác được một cỗ áp lực khổng lổ trên người Dạ Nhiễm, mặt dù nàng chỉ miễn cưỡng ngồi trên ghế, khóe môi giương lên nụ cười hoàn mỹ, nhưng khiến cho nội tâm bọn họ khiếp sợ.
Dạ Nhiễm nheo nửa đôi mắt nhìn về bốn thiếu niên bên kia, hỏi: “Ai không đánh nữ nhân?”
“Nữ nhân?” Thiếu niên lên tiếng có chút hung ác “Xùy ~ ~” cười ra tiếng, đôi mắt ẩn ẩn huyết sát nhìn Dạ Nhiễm, “Đối với lão tử mà nói, chỉ có huynh đệ cùng địch nhân!”
Dạ Nhiễm ở nội tâm nở nụ cười, rồi lại mang theo một chút bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía ba thiếu niên.
“Không đánh nữ nhân, cũng phải nhìn nữ nhân đó như thế nào đã?” Một trong ba thiếu niên có chút phong lưu hàm súc thú vị thản nhiên nói.
“Rất rốt, vậy các ngươi bắt đầu động thủ đi, cơ hội báo thù của các ngươi đó, nếu đánh không lại” Dạ Nhiễm lời nói chưa xong, thiếu niên hung ác kia đã mở miệng cắt đứt lời nói của Dạ Nhiễm.
“Đánh không lại, huynh đệ rất nhiều, rất nhiều.” Thiếu niên hung ác nói, hơn nữa lời lẽ thẳng thắn hùng khí.
Khóe mắt Dạ Nhiễm co lại, nàng cho rằng vị thiếu niên này có tính cách sợ là khiến cho người ta sống không bằng chết, đáp án này vượt ngoài dự liệu của nàng, nhưng nàng lại thích câu trả lời này.
“Đương nhiên, Học Viện Quân Sự chúng ta đều là huynh đệ!” không biết ai trong đám người Học Viện Quân Sự mở miệng vỗ ngực trả lời, Học Viện Quân Sự vĩnh viễn đoàn kết.
Bất luận nội bộ nhào nháo, tranh giành như thế nào, nhưng đối mặt với địch nhân bên ngoài, tuyệt đối là nhất trí đối ngoại đấy, tuy vào Học Viện Quân Sự không bao lâu nhưng điểm này Linh Ngọc Nhi cũng nghĩ như vậy.
Bầu không khí quanh Học Viện Quân Sự như bị lây nhiễm.
“Muốn động thủ với Học Viện Hoàng Gia!” Trong sáu người Học Viện Hoàng Gia có một thiếu niên lạnh lùng lườm Dạ Nhiễm, chợt một cước trên không bóng người mạnh mẽ trên không trung, bay thẳng tập kích trước mặt Dạ Nhiễm không có bất kỳ trở ngại nào!
Bắt giặc trước bắt vua, Học Viện Hoàng Gia rất rõ đạo lý này.
Nhưng —–
Đối mặt với thiếu niên đột nhiên mạnh mẽ công kích, Dạ Nhiễm chỉ hời hợt vung ống tay áo, một đạo kình phong bỗng nhiên theo ống tay áo xuất hiện, thiếu niên còn chưa kịp đến bên người Dạ Nhiễm liền bị đạo kình phong nhấc lên, liên tiếp đụng ngã bàn lớn, phun ra một ngụm máu tươi, thiếu niên ôm bụng co rút trên mặt đất.
“Không biết tự lượng sức mình, trung đoàn trưởng cũng muốn tập kích!” Âm tàn thiếu niên vừa nói dứt, bóng người nhanh chóng chạy lên, đánh chiêu chiêu tàn nhẫn.
Mặt khác ba thiếu niên cũng không rớt lại, đáy mắt mang theo tia phẫn nộ nhập cuộc, vậy mà động thủ đối với trung đoàn trưởng bọn họ, quả thật là muốn chết!
Những học viên Học Viện Quân Sự cũng phẫn nộ, lại nắm chặt nắm đấm mà không động thủ, chúng ta kết oán lớn rồi!
Trong trận lúc này, bốn gã thiếu niên Học Viện Quân Sự thực lực trung bình là Thất Giai võ giả, mà bên Học Viện Hoàng Gia năm tên cũng đồng dạng Thất Giai võ giả, bốn đánh năm muốn thắng cũng không dễ dàng.
Nhưng bốn thiếu niên Học Viện Quân Sự mới bị đè nén đang tràn đầy dục hỏa, về sau Dạ Nhiễm ức chế không nổi phóng ra ngoài, lúc nhìn tên thiếu niên kia cũng dám tập kích Dạ Nhiễm, càng làm lửa giận hoàn toàn phóng ta ngoài!
Mọi người Học Viện Hoàng Gia thấy một cảnh như vây, cảm thấy không dấu được phẫn nộ, cả đám đều muốn nhảy ra hỗ trợ.
Ánh mắt Dạ Nhiễm quét qua, chợt nhìn tất cả đội viện nhà mình, giọng lạnh nhạt nói: “Đứng xem là tốt rồi, chỉ cần người Học Viện Hoàng Gia toàn bộ ra tay kéo dài tới giữa trận!”
“Không thành vấn đề!” các học viên Học Viện Quân Sự nở nụ cười, loại chuyện nhỏ nhặt này, đặt trên người bọn họ thậm chí còn có chút mong chờ Học Viện Hoàng Gia ra tay để cho bọn họ vui vẻ hành hạ hành hạ.
Một đám Học Viện Hoàng Gia kìm nén không được, nhìn chằm chằm thần sắc Học Viện Quân Sự, ngay ngắn im lặng, chỉ có thể hướng về phía bốn người đánh năm người, âm thầm cầu nguyện trung đoàn trưởng của bọn họ tranh thủ thời gian đến.
Trong trận đấu, hai phe học viện không chia trên dưới, nhưng Học Viện Hoàng Gia lúc trước còn nhận dạng được học viên của mình nhưng bây giờ đã chật vật không chịu nổi,nhưng làm cho Dạ Nhiễm vô cùng hài lòng chính là tuy nhìn chật vật nhưng người Học Viện Hoàng Gia đến một giọt máu cũng không rơi.
Thật ra mà nói, ở tại Học Viện Quân Sự lâu, có vẻ như không một học viên nào thuần khiết đến cùng.
Trong sân chiến đấu vẫn tiếp tục, bỗng nhiên, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân mang theo sự lo lắng.
Ngay sau đó, một giọng nói từ cầu thang truyền tới, dáng người thon dài, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng mà đạm mạc “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Dạ Nhiễm nhướng mắt, nhìn xem dáng người khoan thai mặc bộ Kim Y, một đôi mắt vàng của Bắc Thần Linh, xem như hắn đã xuất hiện!
“Dạ Nhiễm, đã xảy ra chuyện gì?” Bắc Thần Linh chuyển mắt nhìn Dạ Nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.