Tà Y Độc Phi

Chương 47: Đội trưởng chính là trách nhiệm

Mặc Tà Trần

22/08/2014

Edit: Tiểu Linh

Beta: Nhã Vy

Lão Ngưu cũng thật không ngờ ma tộc vậy mà sẽ phái ra một gã Cửu Giai Quỷ ra tay, bình thường hai bên trên chiến trường giống như là có quy định vậy, Hậu Thiên đỉnh phong cao thủ rất ít khi xuất hiện, Tiên Thiên cao thủ càng không có khả năng.

Tại Thương Minh đại lục, nhân loại, ma tộc cùng thú tộc, ba tộc cùng tồn tại, từ xưa đến nay nhân loại cùng ma tộc chiến tranh thủy chung không có ngừng, mà thú tộc thì lại ở trạng thái trung lập, chưa từng giúp bất luận một tộc nào.

Nhân loại cùng ma tộc cũng không phải đồ đần, hai tộc tương tàn, cuối cùng lại để cho thú tộc ngư ông đắc lợi sao?

Cho nên, nhân loại cùng ma tộc chiến tranh, một mực kéo dài đến tận bây giờ, hai tộc lại chưa bao giờ có tổn thất lớn, đến nay lại càng là dùng để cho tân sinh của hai tộc tôi luyện thực chiến.

Mà lần này, vậy mà lại ngoài ý muốn xuất hiện một đệ cửu quỷ quái, việc này đối với chiến trường hai bên, đích thực là một chuyện rất không bình thường.

“Đừng nhiều lời, trước tiên đem Nhiễm Nhiễm ôm trở về doanh trướng.” Tạp Tạp liếc nhìn mọi người, âm thanh nhu nhu nhưng vô cùng lạnh lẽo.

Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiêu muốn tiến đến ôm lấy Nhiễm Nhiễm, lại bị một thân ảnh màu đỏ đoạt trước.

Mộc Hi Trần một tay ôm lấy Dạ Nhiễm, dưới chân thi triển khinh công, hướng nơi trú quân đã được chuẩn bị cho bọn họ chạy vội đi.

Trên đường, Mộc Hi Trần cúi đầu xuống nhìn Dạ Nhiễm sắc mặt tái nhợt, nhíu mày, không biết mình tại sao phải vượt lên trước một bước, càng nghĩ càng thấy việc này không rõ ràng Mộc Hi Trần liền không suy nghĩ thêm nữa, chỉ là một đôi mắt dị sắc từ đó trở đi lại quanh quẩn trong đầu hắn, không gạt đi được.

Dạ Nhiễm cũng không hôn mê lâu, đêm vừa đến, Dạ Nhiễm liền tỉnh lại.

“Nhiễm Nhiễm, ngươi là đồ đần sao?!” Tạp Tạp thấy Dạ Nhiễm tỉnh lại, nhịn không được hung dữ ôm lấy Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm cười cười, vỗ vỗ đầu Tạp Tạp: “Tạp Tạp, kìm nén lâu như vậy, cũng nên để ta cao tay ấn một chút…”

Tạp Tạp hung ác trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm, biết rõ những lời này của Dạ Nhiễm là vì an ủi hắn, nhưng hắn lại không nhận nổi an ủi này.

“Ngươi là muốn độc phát sao? Hả?!” Khuôn mặt tinh xảo của Tạp Tạp nhăn lại, trong mắt to đen nhánh tràn đầy nước mắt, giống như chỉ cần Dạ Nhiễm nói một câu phải, sẽ chảy ra ngay.

Dạ Nhiễm đặt tay trên đầu Tạp Tạp, dừng lại một chút, liền một bộ dáng tươi cười đem Tạp Tạp ôm vào trong lòng, “Tạp Tạp, độc tố trong cơ thể ta hàng năm chỉ phát tác một lần, trong tương lai rèn luyện ở học viện quân sự sẽ một lần so với một lần nguy hiểm, ta không thể kéo cái thân thể tùy thời sẽ phát độc này đi làm đội trưởng của bọn họ.”



Đội trưởng, hai chữ này không chỉ là tùy miệng gọi, trở thành đội trưởng, nàng chính là muốn gánh chịu trách nhiệm của đội trưởng.

“Cho nên, cho nên ngươi không để ý thân thể của mình …” Tạp Tạp ngẩng đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào, Nhiễm Nhiễm cho tới bây giờ cái gì cũng đều không muốn nói, bây giờ nghe nàng nói ra rồi lại làm cho hắn như vậy khó chịu.

“Ta nào có vĩ đại như vậy, chỉ có điều đám Ma La tộc kia ta xem không vừa mắt thôi.” Dạ Nhiễm kéo môi giơ lên một nụ cười ôn hòa.

“Đội trưởng, ngươi đã tỉnh?” Vừa đi vào doanh trướng, Khúc Thừa Trạch đến đưa cơm tối cho Tạp Tạp cùng Dạ Nhiễm nhìn thấy Dạ Nhiễm tỉnh lại, vội vàng đem cơm tối để xuống, đến bên người Dạ Nhiễm hỏi.

Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, cười nói: “Diệt Nguyệt như thế nào rồi?”

“Diệt Nguyệt không có việc gì, ở bên kia một mực nhao nhao muốn đến xem đội trưởng. Ta bây giờ đi báo cho bọn họ đội trưởng đã tỉnh!” Khúc Thừa Trạch cao hứng nói, sau khi nói xong chạy ra khỏi doanh trướng như một làn khói.

“Trên chiến trường như thế nào rồi?” Dạ Nhiễm quay đầu nhìn Tạp Tạp, trước khi nàng sử dụng sức mạnh quá độ, thừa nhận sức lực thân thể đến cực hạn, té xỉu trên chiến trường, hiện tại ngẫm lại, thật đúng là quá thả lỏng rồi, muốn té xỉu thì ít nhất cũng phải trở lại doanh trướng mà bất tỉnh a.

Tạp Tạp trừng mắt liếc Dạ Nhiễm: “Có đại tiểu thư ngài một chữ chân ngôn, Ma La tộc làm sao có thể còn dám xâm lấn.”

Dạ Nhiễm bị Tạp Tạp làm cho nghẹn họng, lần này tiểu tử này vậy mà tức giận không nhẹ, cười hắc hắc sờ sờ mũi, “Thế nào, một chữ chân ngôn của bổn cô nương lợi hại không?”

Tạp Tạp hung dữ trừng mát nhìn Dạ Nhiễm, rồi lại bất đắt dĩ nhìn bộ dạng tươi cười của Dạ Nhiễm, chỉ có thể hung hăng ôm mặt Dạ Nhiễm cắn một ngụm, Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia, ngươi có thể hay không không cần giả bộ ngốc như vậy.

Dạ Nhiễm ôm Tạp Tạp, nhẹ nhàng mở bàn tay phải của mình ra, nhìn trên bàn tay ký hiệu chữ “Lâm”, khóe môi giơ lên một đường cong.

Kiếp trước đạo gia dùng “Cửu tự chân ngôn” để đối phó với ma tộc, quả thực có thể nói là đập phát chết luôn.

Nghĩ đến “Cửu tự chân ngôn” công pháp và bí quyết, con mắt Dạ Nhiễm híp lại, một bộ công pháp này, lúc ấy vẫn là Tiểu Vũ theo Chân Vũ lên huyền tổ điện trộm lấy, vì vậy, nàng cũng không thiếu thay Tiểu Vũ chịu phạt, bất quá sau khi sư phụ phạt qua các nàng, vẫn để cho tỷ muội các nàng tu luyện “Cửu tự chân ngôn”

“Cửu tư chân ngôn” Đạo gia chí cao công pháp, kiếp trước nàng đứng đầu giới võ đạo Trung Hoa, chẳng qua cũng chỉ tu luyện đến tầng thứ năm chữ “Đều” chân ngôn thôi.

Cái thân thể trúng kịch độc lúc này, Dạ Nhiễm bất đắt dĩ lắc đầu, có thể sử dụng được tầng thứ nhất chữ ‘Lâm” chân ngôn liền đến cực hạn.

“Đội trưởng!” Người đầu tiên xông tới chính là nha đầu Tập Diệt Nguyệt, nhìn thấy Dạ Nhiễm hiện tại chỉ là suy yếu còn lại đều không đáng lo, Tập Diệt Nguyệt mới thở dài một hơi.



Theo sát sau lưng Tập Diệt Nguyệt là Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu cùng Liễu Phi Tiếu, cũng trong lúc này nở nụ cười, Dạ Nhiễm không có việc gì thì thật là tốt quá.

“Ta không sao, không cần lo lắng.” Dạ Nhiễm trong nội tâm cảm thấy ấm áp, bằng hữu đồng bọn, biết được cảm nhận của bọn họ, thật sự rất tốt.

“Đồ nữ nhân đần, hai người các ngươi để cho ba đại nam nhân tình nghĩa như chúng ta làm sao chịu nổi a.” Tư Mạt Tiêu quyệt miệng, nguyên bản mặt co quắp mang theo vài phần u ám.

Khúc Thừa Trạch che mặt cười cười, Liễu Phi Tiếu thì trước sau như một mang trên mặt bộ dáng tươi cười, cũng không nói gì.

“Chúng ta đây cùng một chỗ cố gắng tu luyện.” Dạ Nhiễm nhìn bốn người, kiên định gằn từng chữ.

Nàng không phải là một thành viên bình thường, nàng là một đội trưởng, chính nàng cần bây giờ là thực lực cường đại, đội viên của nàng cũng cần phải thực lực cường đại, đầu tiên, mục tiêu của bọn họ, chính là khu biệt thự! Trở thành một thành viên trong đội ngũ của khu biệt thự.

“Ừ!” Bốn người ngay ngắn gật đầu, tu luyện, bọn họ nhất định sẽ cố gắng tu luyện.

“Ngu xuẩn.” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến hai chữ đầy mỉa mai.

Dạ Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thấy chính là một bộ áo đỏ, hơi có vẻ ôn nhu Mộc Hi Trần, một đôi mắt phượng tràn đầy mỉa mai.

“Này, ngươi…” Khúc Thừa Trạch xem Mộc Hi Trần không vừa không mắt không phải là chuyện ngày một ngày hai, Dạ Nhiễm vừa mới tỉnh lại, tiểu tử này lại ở chỗ này lải nhải, thật đúng là làm cho người ta sinh khí, chỉ là lời nói vừa mới phát ra, đã bị Mộc Hi Trần cắt đứt.

“Ta như thế nào? Đối với bọn tân sinh thực lực thấp các người mà nói, ta như thế nào không được nói nàng?” Mộc Hi Trần vừa nãy nói ngu xuẩn, nhất định trực tiếp nói Dạ Nhiễm, mỉa mai mà cười nhạo.

Chỉ có Mộc Hi Trần tự mình biết, bên trong một tiếng ngu xuẩn kia, lại đã bao hàm một cảm xúc không biết tên.

Thời điểm ôm Dạ Nhiễm quay trở lại doanh trướng, ánh mắt Mộc Hi Trần quét đến đóa hoa mạn châu sa xinh đẹp trên xương quai xanh của Dạ Nhiễm, lúc ấy liền hiểu rõ Dạ Nhiễm trúng độc, một cỗ phẫn nộ vô danh từ nơi nào bay ra hắn cũng không rõ.

Mới bất tri bất giác từ doanh trướng của mình đi tới doanh trướng của Dạ Nhiễm, lại ở bên ngoài nghe được vài câu nói vĩ đại của Dạ Nhiễm, Mộc Hi Trần cảm thấy không hiểu, nữ nhân này có quyết định gì thì liên quan gì đến hắn?

Mãi cho đến khi nghe Dạ Nhiễm nói muốn bọn họ cùng một chỗ cố gắng tu luyện, Mộc Hi Trần liền nhịn không được xốc rèm doanh trướng lên, một tiếng “Ngu xuẩn” không tự chủ được từ trong miệng phát ra.

Dạ Nhiễm nhìn Mộc Hi Trần ngoài cửa, trong con ngươi màu đen thoáng hiện lên vẻ phức tạp, vừa đinh mở miệng, một đạo âm thanh quen thuộc mà bá đạo bỗng nhiên truyền vào doanh trướng.

“Nữ nhân của bổn vương chính là muốn làm cho cả trời đất đều đảo lộn, như thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Y Độc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook