Tà Y Độc Phi

Chương 77: Giải trừ hoàn toàn độc tố, Hồng Môn Yến!

Mặc Tà Trần

18/11/2014

Nhìn hai viên đan dược màu vàng sáng bóng hiện ra, Tạp Tạp bỗng nhiên có cảm giác muốn rơi nước mắt.

Nhiễm Nhiễm trong những năm này, bởi vì tử mẫu song độc mà nhận bao nhiêu sự tra tấn, bao nhiêu thống khổ bất lực ngày ngày đêm đêm.

Tiểu Khung cũng vô cùng vui vẻ, cái loại độc chết tiệt tra tấn Dạ Nhiễm mười lăm năm này, rốt cuộc có thể giải trừ rồi sao?

Dạ Nhiễm đưa tay lấy ra hai viên đan dược, thấy bên trong đan dược có vài tia huyết quang, hơi nhướng mày nở nụ cười, trong những năm này nàng đã sớm luyện chế ra giải dược của tử mẫu song độc, chỉ còn thiếu máu tươi của người trúng mẫu độc và người trúng tử độc làm thuốc dẫn.

Hôm nay, đan dược chính thức thành công rồi! Trong nội tâm Dạ Nhiễm không thể không kích động hưng phấn, không ai lại nguyện ý để thân thể của mình trúng kịch độc.

“Mẹ, đan dược hoàn thành rồi.” Dạ Nhiễm đi đến bên người Vũ Nhược Phiêu, nói nhẹ nhàng, ai ở đây cũng nghe ra được trong đó là vui vẻ.

Vũ Nhược Phiêu bỗng dưng mở mắt, một đối mắt đen nhánh lấp lánh tỏa sáng, giờ khắc này, Dạ Nhiễm hoàn toàn khẳng định rằng đây chính là mẹ ruột của mình, vừa rồi căn bản là không tiến vào trạng thái tu luyện hoàn toàn.

Vũ Nhược Phiêu nhìn vẻ mặt sáng tỏ của Dạ Nhiễm, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi cười cười, trong tình huống này bà làm sao có thể tiến vào trạng thái tu luyện chứ.

Dạ Nhiễm bất đắc dĩ nhún nhún vai, khoanh chân ngồi bên cạnh mẫu thân nhà mình, lấy một viên đan dược đưa cho Vũ Nhược Phiêu, một viên đan dược khác đặt trong tay mình.

“Mẹ ăn đan dược vào đi.” Dạ Nhiễm nhìn Vũ Nhược Phiêu nuốt đan dược xuống, cũng bỏ đan dược trên tay vào miệng, sau đó tay phải đặt trên vai đem Vũ Nhược Phiêu xoay người lại, lưng hướng về phía mình.

Dạ Nhiễm hai tay chống trên lưng Vũ Nhược Phiêu, nội lực từ trong lòng bàn tay tiến vào trong kinh mạch của Vũ Nhược Phiêu.

“Mẹ, đừng chống lại sức mạnh của con, dựa theo lộ tuyến của con bắt đầu tu luyện như bình thường.” Dạ Nhiễm trầm giọng nói, một viên đan dược này không chỉ đơn giản là giải trừ tử mẫu song độc hoa mạn châu sa, trong quá trình giải độc còn có thể khôi phục kinh mạch và thân thể hao tổn vì độc dược xâm hại những năm nay lại như ban đầu.

Việc này đối với sự tu luyện sau này của Vũ Nhược Phiêu, có thể nói là một điểm rất tốt.

Sau khi Vũ Nhược Phiêu ăn đan dược vào, liền có thể tinh tường cảm nhận được trong viên đan dược ẩn chứa năng lượng cường đại đến mức nào, nghe thấy lời nói của Dạ Nhiễm, vội thu lại tâm tư trong lòng, bắt đầu tu luyện theo lộ tuyến mà nội lực của Dạ Nhiễm vạch ra.

Hai người liên tục duy trì tư thế này, chỉ cần hấp thụ hoàn toàn dược lực, tử mẫu song độc trong cơ thể Dạ Nhiễm cùng Vũ Nhược Phiêu liền triệt để giải trừ!

Bên này Dạ Nhiễm và Vũ Nhược Phiêu giải độc, Dạ Huyền Diệp ở bên kia hấp thụ Tuyết Thần đan, Tiểu Khung cùng Tạp Tạp yên tĩnh ngồi một bên hộ pháp cho ba người Dạ Nhiễm.

Năm người Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu, Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt cùng La Lỵ cũng tự giác ngồi trên nóc nhà, trên các bệ cửa sổ canh gác.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào quấy rầy đội trưởng giải độc!

Ở đây hào khí khẩn trương mà hưng phấn.

Thì giờ khắc này, trong Minh Vực quốc.

Quân Mặc Hoàng sau khi từ biệt Dạ Nhiễm, nhanh chóng đi một chuyến về Minh Vực quốc giải quyết một ít chuyện quan trọng.

Ngày hôm nay, Quân Mặc Hoàng ngồi trong thư phòng phê tấu chương, mặc dù ở Học Viện Quân Sự luôn có tấu chương đưa đến, nhưng trong thư phòng tấu chương vẫn chồng chất không ít.

Quân Mặc Hoàng có hơi nghiến răng nghiến lợi, làm hoàng đế là lão đầu tử kia, những lần nào cũng đều trực tiếp đem tấu chương đưa đến Cẩn Vương phủ của hắn. Cũng không biết Dạ Nhiễm thế nào rồi.

Quân Mặc Hoàng tin tưởng năng lực của Dạ Nhiễm, hơn nữa còn có Tạp Tạp cùng Tiểu Khung thực lực tương đối cao, còn có mấy người Liễu Phi Tiếu, cho nên đối với Dạ Nhiễm, hắn vẫn cảm thấy người cần phải lo lắng chính là Dạ thị gia tộc.

Nghĩ đến Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng liền không còn tâm trạng phê tấu chương nữa, bỏ tấu chương xuống, đứng lên đi đến cửa sổ, vuốt vuốt mi tâm, mấy tên kia chắc là tới rồi chứ?

Môi mỏng khẽ cười, ánh mắt Quân Mặc Hoàng xuyên qua tầng mây nhìn về phía bầu trời rộng lớn, Dạ Nhiễm, chuyện của nàng bổn vương làm sao có thể để cho nàng tự mình gánh vác được?

Bỗng dưng, đôi mắt màu đen thâm thúy của Quân Mặc Hoàng hiện lên tia sáng âm u, thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm: “Kỳ tài Bắc Thần Linh của Học Viện Hoàng Gia, dường như rất thích làm đầu trộm đuôi cướp?”

“Không hổ là Minh Vực Cẩn Vương, vừa đến đã bị phát hiện rồi.” Thân ảnh Bắc Thần Linh theo giọng nói hiện ra trong thư phòng của Quân Mặc Hoàng.

Bắc Thần Linh không chút khách khí ngồi lên ghế, châm cho chính mình một ly trà, trên dung nhan tuấn mỹ mang theo vài phần đạm mạc, đôi mắt vàng thanh tịnh có vài tia lãnh ý nhìn Quân Mặc Hoàng.

Quân Mặc Hoàng nhìn Bắc Thần Linh rót trà, đôi mắt thâm thúy thoáng xẹt qua một tia sáng bóng không biết tên, khẽ tựa vào vách tường, khiêu mi nhìn vế phía Bắc Thần Linh: “Tìm bổn vương có chuyện gì?”

Đối với việc Bắc Thần Linh tìm đến, cũng không ngoài ý muốn Quân Mặc Hoàng, lúc trước sau khi Dạ Nhiễm từ Học Viện Hoàng Gia trờ về, liền nói với hắn chuyện trong Bá Quyền Chi Địa, đồng thời cũng nói với hắn về hai hảo bằng hữu Bắc Thần Linh và Thanh Việt Nam.

Từ khi đó, Quân Mặc Hoàng liền có dự cảm, hai vị thiếu niên đến từ Bá Quyền Chi Địa này nhất định sẽ đến dò xét hắn một phen.

Hôm nay nhìn thấy Bắc Thần Linh, đôi mắt màu đen của Quân Mặc Hoàng hơi động, có thể không bị ảnh vệ và hộ vệ trong vương phủ phát hiện, thực lực của Bắc Thần Linh không đơn giản chỉ là Thất Giai võ giả như biểu hiện, nhưng Tam Giai Mộng Cấp võ giả như hắn cũng không nhìn thấu thực lực của Bắc Thần Linh.

“Ngươi cho là mình xứng đôi với tiểu công chúa của Bá Quyền Chi Địa sao?” Bắc Thần Linh không có bất kỳ câu nào dư thừa, trực tiếp mở miệng hỏi thẳng.

Đôi mắt màu đen của Quân Mặc Hoàng khẽ nhếch, nhưng giọng nói lại lãnh đạm hỏi: “Vị trí thế nào, mới xứng đôi?”

Đôi mắt vàng của Bắc Thần Linh hiện lên một chút ánh sáng, đến phía trước cửa sổ, giơ ngón tay chỉ lên bầu trời, trầm giọng nói: “Tiên Nhân trong truyền thuyết.”

Quân Mặc Hoàng phút chốc giật mình sững sờ, nhưng chỉ là trong nháy mắt, lạnh nhạt quét mắt về phía Bắc Thần Linh, “Nữ nhân của bổn vương, chỉ có thể là của bổn vương.”

Cấp bậc Tiên Nhân, đỉnh phong của võ đạo hắn đều đang từng bước tiến về trước, từng bước theo đuổi, nhưng đối với Dạ Nhiễm hắn có như thế nào cũng không có thể buông tay.

Bắc Thần Linh nhìn Quân Mặc Hoàng thật sâu, chợt quay người một lần nữa ngồi lại trên ghế: “Có rất nhiều nam nhân trong Bá Quyền Chi Địa bị tiểu công chúa hấp dẫn, đương nhiên trong đó có cả ta, cho nên —————–”

Hai con ngươi màu vàng của Bắc Thần Linh khiêu khích chống lại đôi mắt đen của Quân Mặc Hoàng, nói từng câu từng chữ: “Nếu không có được sự đồng ý của Bá Quyền Chi Địa, tương lai Quân Mặc Hoàng ngươi, đừng mơ tưởng nhìn thấy tiểu công chúa nữa.”

Bắc Thần Linh không khoác lác, sức mạnh của Bá Quyền Chi Địa cơ hồ là người trên Thương Minh đại lục không thể tưởng tượng được, nếu Bá Quyền Chi Địa ngăn ở giữa Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, thì chính là một ngọn núi lớn không thể trở mình.

Quân Mặc Hoàng lạnh nhạt khiêu mi, khẽ mím môi mỏng, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Bắc Thần Linh, khí chất vương giả vẫn không mất đi: “Bước chân của bổn vương sẽ không bị bất kỳ thế lực nào ngăn cản.”

Về Bá Quyền Chi Địa, Quân Mặc Hoàng cũng không có chút sợ hãi nào, cường giả cũng đều từ kẻ yếu từng bước đi lên.

Nghĩ đến khi Dạ Nhiễm nhắc đến Bá Quyền Chi Địa, đáy mắt kia là ấm áp hoài niệm, khóe môi Quân Mặc Hoàng không khỏi cong lên, Bá Quyền Chi Địa đối với Dạ Nhiễm giống như một gia đình, cho nên hắn chỉ có thể cố gắng nâng cao thực lực, tăng cường thế lực.

“Ta chỉ là nhắc nhở ngươi tỉnh ngộ, mặt khác nói cho ngươi biết một tiếng: về tiểu công chúa, ta cũng sẽ không buông tha đâu.” Bắc Thần Linh giương mắt nhìn thẳng Quân Mặc Hoàng, ánh mắt của hai ngươi gặp nhau trên không trung, đùng đùng sấm chớp.

“Ngươi không có cơ hội đâu.” Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt bỏ lại một câu, xoay ngươi đi tới số tấu chương còn chưa phê xong.

Bắc Thần Linh vào lúc Quân Mặc Hoàng không nhìn thấy nhếch miệng, cầm lấy cốc trà từ nãy vẫn còn chưa uống, một ngụm uống hết.

“Phốc. . .”

Mới vừa vào miệng, Bắc Thần Linh liền trực tiếp phun ra, sau đó chỉ thấy gương mặt tuấn mỹ trắng nõn của Bắc Thần Linh đỏ lên!

“Ngươi. . . Ngươi, đây là trà gì?! Sao lại vừa chua vừa cay như vậy?!” Bắc Thần Linh không có chút hình tượng mở to miệng hít thở vài cái, sau khi cảm thấy cái vị buồn nôn kia biến mất một chút mới nhìn Quân Mặc Hoàng hô lớn.

Đôi mắt màu đen của Quân Mặc Hoàng hơi cười, ngẩng đầu lạnh nhạt nhướng mày: “À, bổn vương lại quên mất, cái ấm trà này là do đứa cháu nhỏ thích đùa dai của bổn vương pha. Kỳ quái bổn vương quên nhắc ngươi.”

Hắn có thể lật bàn không vậy!

Bắc Thần Linh nhìn vẻ mặt của Quân Mặc Hoàng, một chút tự trách cũng không có? A?!

Cái này rõ ràng là đang chờ hắn uống xong chén trà này đúng không?

—-

Liễu Phi Tiếu cười nhạt một tiếng, chưa giải độc mà đội trưởng đã cường đại biến thái như vậy, vậy đội trưởng sau khi giải độc, sẽ cường đại đến mức nào?

“Diệt Nguyệt, ta có dự cảm, đi theo đội trưởng nhất định sẽ có cơ hội trở thành Tiên Nhân trong truyền thuyết.” Liễu Phi Tiếu nói, đúng vậy, chưa từng có người nào cho hắn cảm giác mãnh liệt như vậy.

Không biết vì sao đối với người đội trưởng Dạ Nhiễm này hắn chỉ có tin tưởng, tóm lại chỉ cần đi theo bên cạnh nàng, liền cảm thấy được chuyện mà bọn họ nghĩ đến, chỉ cần bọn họ nguyện ý cố gắng, liền nhất định có thể dưới sự dẫn dắt của Dạ Nhiễm đạt được thành công.

“Ngươi cũng có loại dự cảm này sao? Sư phụ quả thật là một người rất cường đại.” La Lỵ không biết từ nơi nào nhảy ra, đôi mắt sáng lóng lánh kích động nhìn Liễu Phi Tiếu phảng phất giống như tìm được đồng loại.

Giác quan thứ sáu của La Lỵ rất tốt, nhưng giác quan thứ sáu vô cùng tốt này đồng thời cũng mang cho nàng nhiều phiền não.

Cho nên lúc nghe thấy Liễu Phi Tiếu cũng có dự cảm như vậy, La Lỵ giống như phát hiện ra đại lục mới, đồng đội của sư phụ cũng phiền não giống nàng sao? Nàng có thể hỏi hắn giải quyết như thế nào hay không?

Nhưng mà, cuối cùng vẫn làm cho La Lỵ thất vọng, chỉ thấy Liễu Phi Tiếu vươn tay, vuốt vuốt tóc La Lỵ, lãnh đạm cười nói: “Ta không có giác quan thứ sáu chuẩn xác, ta nghĩ mị lực làm cho người khác tin phục trên người đội trưởng, người ở bên cạnh nàng đều thấy được.”

La Lỵ có chút thất vọng, thì ra loại giác quan thứ sáu biến thái này, vẫn chỉ một mình nàng có. Nhưng mà nghe Liễu Phi Tiếu khích lệ sư phụ mình như thế, La Lỵ cảm thấy giống như là đang khen chính mình vậy, dùng sức gật đầu, đồng thời dùng bộ dạng vô cùng thần bí nói nhỏ với Phi Tiếu cùng Diệt Nguyệt: Đúng đúng, hơn nữa giác quan thứ sáu nói cho ta biết, tương lai sư phụ nhất định sẽ rất cường rất mạnh nha.”

Liễu Phi Tiếu cùng Tập Diệt Nguyệt cho rằng sẽ nghe được dự cảm thần bí gì, lại nghe thấy La Lỵ nói vậy, khinh bỉ liếc mắt, đương nhiên tương lai Dạ Nhiễm sẽ rất cường rất mạnh.

La Lỵ nhận ánh mắt khinh bỉ của Phi Tiếu và Diệt Nguyệt, mắt to long lanh chớp chớp ủy khuất, người ta có hảo tâm nói cho các ngươi biết giác quan thứ sáu, lại còn làm vẻ mặt ghét bỏ, hừ! Quả nhiên vẫn là sư phụ tốt nhất.

Sau đó La Lỵ trong nháy mắt ẩn nấp trong không khí, làm cho Liễu Phi Tiếu và Tập Diệt Nguyệt không nhìn thấy thân ảnh nàng đâu nữa, nàng từ lúc về khách sạn đã bắt đầu ẩn nấp theo lời sư phụ, dù đến bây giờ vẫn còn chưa có cách nào dung nhập hoàn toàn vào không khí, nhưng ít nhất cũng làm cho không khí tiếp nhận nàng một chút.

Tin tưởng dựa vào cái đầu thiên tài của La Lỵ nàng, nhất định nhất định sẽ tu luyện công pháp ẩn nấp hoàn mỹ để cho sư phụ phải lau mắt mà nhìn!



Trên nóc nhà, hai thiếu niên Khúc Thừa Trạch và Tư Mạt Tiêu đang ngồi, trong mắt tiểu tử Khúc Thừa Trạch tràn đầy lo lắng, lo lắng và hưng phấn, độc của đội trưởng sắp giải được rồi, một khi giải độc, thực lực lại cao hơn, đội trưởng nhất định là càng ngày càng mạnh!

Tư Mạt Tiêu vẫn là gương mặt tuấn tú không cảm xúc, mặt trời vừa lên chiếu rọi da thịt màu lúa mì khỏe mạnh của hắn, đội trưởng, đội trưởng càng ngày càng cường đại, Tư Mạt Tiêu hắn cũng không thể tụt lại được.

Mặt trời chậm rãi lên cao ở phía đông, đến giữa không trung nắng xuân rực rỡ, lúc đến hoàng hôn mặt trời lại ngã về tây, đêm, bao phủ xuống, ánh trăng xinh đẹp cũng lặng yên bò lên cao.

Mà trong phòng một nhà ba người Dạ Nhiễm vẫn không có bất kỳ dấu hiệu thanh tỉnh nào.

Cả một đêm lại lần nữa đi qua, buổi sáng ngày thứ ba, dưới ánh mắt mong chờ của Tạp Tạp và Tiểu Khung, kim quang (ánh sáng màu vàng) ở quanh thân Dạ Nhiễm cùng Vũ Nhược Phiêu dần dần biến mất.

Tiểu Khung ở nguyên tại chỗ, Tạp Tạp lại nhanh như chớp bay ra ngoài phòng lần lượt thông báo cho bọn người Tư Mạt Tiêu, mọi người tề tụ ở trong phòng, ánh mắt mong chờ đặt trên người Dạ Nhiễm.

Đội trưởng, độc của ngươi, nhất định đã giải hết thành công rồi đúng không?

Kim quang chậm rãi biến bất không thấy gì nữa, hai tay Dạ Nhiễm chống đỡ trên lưng Vũ Nhược Phiêu cũng chậm tãi thu về, đặt trên hai đầu gối, nhổ ra một ngụm khí đục, mở mắt.

“Đội trưởng!”

“Sư phụ.”

“Nhiễm Nhiễm.”

Mọi người trăm miệng một lời đối với Dạ Nhiễm gọi một tiếng, thanh âm rất nhẹ, không ầm ĩ đến Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu, lại đủ cho Dạ Nhiễm nghe được.

Dạ Nhiễm mở mắt ra, liền nhìn thấy bảy gương mặt xinh đẹp, cùng với bảy đôi mắt chờ mong, nghe bọn họ gọi, Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, chỉ chỉ vào xương quai xanh tinh xảo của mình.

Nhìn theo tay Dạ Nhiễm, mấy người Khúc Thừa Trạch thiếu chút nữa hưng phấn nhảy dựng lên, mà nước mắt của Tạp Tạp thoáng một phát từ trong mắt lăn xuống.

Chỉ thấy trên xương quai xanh tinh xảo, một mảnh trắng nõn, đóa hoa mạn châu sa huyết tinh đẹp đẽ kia, đóa hoa màu đỏ làm cho mỗi lần bọn họ nhìn thấy là gai mắt kia, đã biến mất không còn.

Đồng thời cũng manh ý nghĩa, tử độc hoa mạn châu sa trong cơ thể Dạ Nhiễm đã giải trừ triệt để rồi!

Tầm mắt của mọi người lại lần nữa chuyển hướng về phía Vũ Nhược Phiêu đang còn ở trong trạng thái tu luyện, quả nhiên, vẫn nhìn thấy một mảnh xương quai xanh trắng nõn.

Thành công rồi!

Tử mẫu song độc hoa mạn châu sa giải trừ thành công rồi!

Thân thể của đội trưởng nhà mình, khôi phục khỏe mạnh rồi! Về sau, sẽ càng mạnh hơn nữa! Thiên phú, sẽ càng biến thái!

“Phi Tiếu, Diệt Nguyệt, Mạt Tiêu, Thừa Trạch, La Lỵ, năm người các người trước đi nghỉ ngơi thật tốt.” Dạ Nhiễm nhìn hàng lông mày mệt mỏi của năm người kia, biết rõ hai ngày này bọn họ một mực tập trung tinh thần canh giữ ở xung quanh gian phòng, không khỏi mở miệng nói.

Năm người Liễu Phi Tiếu không từ chối, hai ngày đêm liên tục tập trung tinh thần cao độ, xác thực tinh thần có chút không chịu nổi, năm người bọn họ cũng đã xác định Dạ Nhiễm giải độc thành công, liền gật gật đầu xoay người rời khỏi phòng, bọn họ cần phải nghỉ ngơi thật tốt một phen.

Ngày mai, còn có một trận đấu ác liệt phải đánh, yến hội của Dạ thị gia tộc, việc hung hăng dẫm nát mặt mũi của bọn chúng dưới chân bọn họ, yến hội này có thể tốt sao?

Trên bầu trời tửu điếm, Tuyên Nhất Minh qua vách tường nhìn thấy rõ ràng từng màn trong phòng, nụ cười tà khí lóe lên rồi biến mất, đại ca, sau khi khôi phục đan điền, lão tử cũng không cần phải giúp ngươi quản cái Tầm Bảo Môn kia nữa rồi.

Trong phòng, Tạp Tạp và Tiểu Khung nhìn thân thể Dạ Nhiễm khôi phục, không nói hai lời, trực tiếp nhào vào lòng Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm cười nhẹ vỗ vỗ đầu hai tên tiểu gia hỏa, nghiêng nghiêng đầu, thở dài một tiếng: “Thứ độc chết tiệt này, cuối cùng cũng cút ra khỏi cơ thể bổn cô nương rồi.”

Bị thứ độc chết tiệt này tra tấn mười lăm năm, Dạ Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhóm như lúc này.

“Hả? Dấu hiệu thăng cấp?” Khi ánh mắt của Tiểu Khung chuyển sang người Vũ Nhược Phiêu, có chút giật mình sững sờ nói.

Dạ Nhiễm và Tạp Tạp đồng thời xoay đầu, thấy rõ ràng trên người Vũ Nhược Phiêu ngưng kết dấu hiệu thăng cấp, ánh mắt Dạ Nhiễm lóe sáng nhìn mẫu thân nhà mình, thiên phú và thực lực của Vũ Nhược Phiêu so với Dạ Huyền Diệp từng không chênh lệch bao nhiêu, mười lăm năm qua thân thể này bị tổn hại bởi mẫu độc hoa mạn châu sa, trong quá trình giải độc Dạ Nhiễm đã từng chút một đem những thương tổn trong cơ thể Vũ Nhược Phiêu chữa trị toàn bộ như lúc ban đầu.

Mười lăm năm qua mặc dù thân thể càng ngày càng yếu, dù không thể thăng cấp, nhưng Vũ Nhược Phiêu vẫn ngày qua ngày chưa bao giờ bỏ tu luyện, bây giờ sẽ cường đại đến mức nào?

“Dấu hiệu thăng cấp lên Tiên Thiên?!” Tiểu Khung không thể tin được nhìn sương trắng quanh thân Vũ Nhược Phiêu hóa thành dịch thể, khiếp sợ nói.

“Không, không đúng, phải là Nhất Giai Mộng Cấp!” Tạp Tạp lắc đầu, dấu hiệu thăng cấp Tiên Thiên tông sư là hóa thành dịch thể quả không sai, nhưng hào quang màu đỏ xung quanh lớp dịch thể kia Tạp Tạp không hề bỏ qua.

Dấu hiệu thăng cấp hóa thành dịch thể màu đỏ, rõ ràng là Nhất Giai Mộng Cấp võ giả!

Dạ Nhiễm kinh ngạc nhìn mẫu thân nhà mình, Nhất Giai Mộng Cấp võ giả, nếu sau khi thân thể hồi phục mẫu thân có thực lực như thế, vậy ——–

Dạ Nhiễm nhìn về phía phụ thân đẹp trai nhà mình vẫn còn đang hấp thu dược lực của Tuyết Thần đan, như vậy cha khôi phục lại đan điền, người cha luôn tu luyện ngoại công nhưng nội công vẫn không thay đổi, sẽ là cấp bậc Mộng Cấp nào?

Nghĩ tới đây, Dạ Nhiễm liền nhịn không được cười vui vẻ, thực lực của cha mẹ đều lớn mạnh lên, Dạ thị gia tộc, nàng nhất định phải làm cho bọn họ sụp đổ đến chết!

Giết người như bổ dưa, đều chính xác, đối với những người Dạ thị gia tộc kia, Dạ Nhiễm càng thích nhìn tinh thần của bọn họ từng chút một suy sụp, càng thích nhìn bọn họ bị phụ thân đẹp trai nhà mình hung hăng dẫm nát dưới chân, tóm lại một câu đơn giản, Dạ Nhiễm nàng chính là thích tra tấn người khác.

Thăng cấp nhất giai Mộng Cấp võ giả, cũng không quá dễ dàng, Vũ Nhược Phiêu chỉ thăng cấp thôi liền từ buổi sáng đến chạng vạng tối, mới thành công bước vào hàng ngũ Mộng Cấp võ giả.

Vũ Nhược Phiêu thăng cấp thành công, sau khi chậm rãi thu lại công lực, hưng phấn mở mắt liền nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của con gái bảo bối nhà mình, Vũ Nhược Phiêu thoáng cái đưa tay nắm hai má Dạ Nhiễm chà đạp.

“Ha ha ha, con gái bảo bối. Mẫu thân của con bây giờ là mộng giai võ giả! Như thế nào như thế nào? Có phải thấy mẫu thân đặc biệt lợi hại không?” Vũ Nhược Phiêu giống như trẻ con, mắt to sáng lóng lánh nhìn con gái bảo bối như muốn được khích lệ.

Nụ cười trên khóe miệng Dạ Nhiễm một mực không có biến mất, cho dù hai má đoán chừng là bị mẫu thân chà đạp đến đỏ bừng rồi, đưa tay ôm chầm Vũ Nhược Phiêu, Dạ Nhiễm đem đầu chôn trong ngực Vũ Nhược Phiêu: “Mẹ, thứ độc ghê tởm kia cút ra khỏi cơ thể chúng ta rồi. . .”

Nụ cười của Vũ Nhược Phiêu dừng lại một chút, ngay sau đó lại cười càng đậm hơn, chọc chọc vào cánh tay con gái bảo bối, ghé sát vào tai Dạ Nhiễm nhẹ nhàng hỏi: “Con gái bảo bối, đan điền của cha con lúc nào có thể khôi phục?”

Ánh mắt Dạ Nhiễm lướt qua cha mình, nghe thấy lời nói quan tâm của mẫu thân, không khỏi hơi nở nụ cười, tình cảm của phụ thân và mẫu thân nhà mình quả thật rất hạnh phúc, thoáng nghĩ nghĩ, Dạ Nhiễm rời khỏi vòng tay Vũ Nhược Phiêu, đứng dậy đi đến bên người cha mình, tay phải chống sau lưng Dạ Huyền Diệp, đại khái cảm thụ tình trạng của Dạ Huyền Diệp lúc này một phen.

Một phút sau, Dạ Nhiễm đi tới bên cạnh mẫu thân nhà mình, nói: “Dựa vào tình trạng trước mắt của cha, có lẽ sau nửa canh giờ nữa sẽ tỉnh lại, về phần khôi phục hoàn toàn đan điền, đại khái cần thời gian nửa tháng.”

Vũ Nhược Phiêu nghe thấy lời của Dạ Nhiễm, mắt to bỗng chốc sáng lên, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm: “Nửa tháng, tuy chỉ có thời gian nửa tháng, nhưng mà, so với đánh cuộc 16 năm thì chẳng bao lâu, ha ha ha. . . .”

Dạ Nhiễm, Tạp Tạp và Tiểu Khung, không biết như thế nào, lại rùng mình một cái.

Dạ Nhiễm kỳ quái ghé sát vào Vũ Nhược Phiêu nhẹ giọng hỏi: “Cái gì đánh cuộc?”

Vũ Nhược Phiêu đã hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới của mình rồi, nghe thấy câu hỏi của Dạ Nhiễm, không chút nghĩ ngợi liền thốt ra: “Đánh cuộc chỉ cần thực lực của mẹ mạnh hơn ông ấy, sẽ cho ta phản công (ý là đổi vị trí =.=)!

Dạ Nhiễm lập tức lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lăn ra đất.

Tạp Tạp và Tiểu Khung lại vì tò mò mà để sát đầu vào nhất thời liền đụng vào nhau.

Sau ót Dạ Nhiễm phủ vài giọt mồ hôi lạnh, mẹ ruột của nàng, ấn tượng đầu tiên là dịu dàng xinh đẹp thiện lương, về sau thì có chút lơ mơ đáng yêu, sau một câu nói kia, Dạ Nhiễm lập tức có cảm giác, mẫu thân nhà mình, thật mạnh mẽ!

Tạp Tạp và Tiểu Khung ôm lấy quả đầu bị đụng vào đau nhức, ngẩng đầu nhìn trời ah nhìn trời, bọn họ không nghe thấy gì cả.

Vũ Nhược Phiêu đột nhiên ý thức được chính mình vừa nói gì, lập tức ngẩng đầu, đập vào mắt chính là khuôn mặt xinh đẹp mang theo hắc tuyến của con gái nhà mình, còn có hai tên tiểu gia hỏa giả vờ giả vịt, khuôn mặt Vũ Nhược Phiêu lập tức đỏ bừng, nàng đây là ở trước mặt con gái bảo bối nhà mình nói cái gì vậy.

“Ta vừa mới nói gì sao? Hả? Hình như không nói gì mà.” Vũ Nhược Phiêu ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn trần nhà, trời ạ, bà muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Dạ Nhiễm nhìn một mặt này của mẫu thân nhà mình, cố nén ý cười, gật gật đầu: “Vâng, mẫu thân vừa rồi cái gì cũng chưa nói, chúng con cái gì cũng không nghe thấy. Đúng không? Tạp Tạp, Tiểu Khung?”

Tạp Tạp và Tiểu Khung lập tức kéo ánh mắt đang đặt trên trần nhà của mình về, muốn bao nhiêu trong suốt có bấy nhiêu trong suốt nhìn Vũ Nhược Phiêu, dùng sức gật đầu: “Không có, cái gì cũng đều không nghe thấy.”

Bọn họ thật sự không có nghe thấy ngài nói muốn phản công đâu.

Thật sự. . . Không có.

Mà lúc này, đại soái ca Dạ Huyền Diệp vốn đang còn ở trong trạng thái tu luyện, còn cần nửa canh giờ nữa mới tỉnh táo lại, kì thực nội tâm lại rất ngạo mạn.

Ông dám cam đoan ông chỉ vừa mới tỉnh táo lại, chỉ vừa mới thanh tỉnh lại để cho ông nghe thấy con gái nhà mình nói một câu, cái gì đánh cuộc?

Vì vậy, xuất phát từ bản năng hiếu kỳ, Dạ Huyền Diệp không mở mắt cũng không lên tiếng, ngay sau khi nghe thấy một câu phản công kia của thê tử nhà mình, Dạ Huyền Diệp thiếu chút nữa sặc nước miếng của mình!

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà!

Dạ Huyền Diệp có cảm giác mình quả thực là tự lấy đá đập vào chân mình, không thể tưởng tượng được một cuộc đánh cuộc trên giường buổi tối 16 năm trước, thê tử nhà mình lại nhớ rõ như vậy.

Càng không thể tin được chính là, thê tử lơ mơ nhà mình, lại nói toàn bộ ý nghĩ trong lòng ra.

Càng đáng sợ hơn chính là, người nghe thấy yêu cầu phản công của thê tử nhà mình, lại chính là con gái nhà mình! Trời ạ, đây là trách phạt kiểu gì chứ!

Bây giờ Dạ Huyền Diệp mở mắt cũng không thể, mà nhắm mắt cũng không thể. Mở mắt ra nhìn thấy nhất định là ánh mắt trêu tức của con gái nhà mình và hai tên tiểu gia hỏa kia, không mở mắt thì hắn thật sự an vị với cái danh nghe lén rồi.

Dạ Nhiễm, Tạp Tạp vàTiểu Khung đồng thời nhìn Dạ Huyền Diệp, tiếp theo lại nhìn đến Vũ Nhược Phiêu đang một mực ngẩng đầu nhìn trời, ba người cố nhịn cười, Dạ Nhiễm nói với mẫu thân nhà mình: “Mẫu thân, đoán chừng bây giờ bọn Phi Tiếu cũng tỉnh dậy rồi, an nguy của cha giao cho mẹ.”



Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm mỗi tay kéo một tên, đi ra khỏi phòng.

Ba người bọn họ nếu còn tiếp tục giả ngốc, đoán chừng Dạ Huyền Diệp đã tỉnh lại và Vũ Nhược Phiêu thật sự sẽ tìm cái lỗ nào chui vào.

Sau khi ra khỏi phòng không bao lâu, mấy người Dạ Nhiễm đã nghe thấy giọng nói của phụ thân nhà mình, hơn nữa còn là phiên bản tà mị: “Nhược Phiêu, nàng muốn phản công sao? Vi phu. . .”

Theo bước chân đi xa, giọng nói của phụ thân đẹp trai cũng theo đó biến mất không nghe thấy nữa, ba người Dạ Nhiễm đồng thời nở nụ cười, quả là một đôi vợ chồng đáng yêu.

Dạ Nhiễm nhìn lên trời, hai người Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, tính cách chân thật là như thế, chỉ là chuyện mười lăm năm trước, cùng áp lực mười lăm năm nay, bi thương khi không tìm thấy con gái, khiến cho chân mày bọn họ có một tia sầu bi buồn phiền không thể tiêu tán.

Bây giờ, Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu khôi phục lại trạng thái ban đầu, bọn họ đã không còn bi thương ưu sầu, tương lai chỉ càng thêm hạnh phúc.

Sâu trong đáy lòng Dạ Nhiễm cũng âm thầm thề, nhất định sẽ cùng cha bảo vệ gia đình và mẫu thân ngây thơ này.

Về đến phòng mình, Dạ Nhiễm đẩy cửa vào, nhìn thấy năm người Liễu Phi Tiếu và Quái Đại Thúc, ah không, hẳn nên là mỹ nam tử Tuyên Nhất Minh, sáu người một bộ vui vẻ hòa thuận.

Sáu người này nhìn thấy Dạ Nhiễm đẩy cửa vào, thoáng cái đều đứng lên, Khúc Thừa Trạch hỏi đầu tiên: “Cha mẹ của đội trưởng không có việc gì chứ?”

Dạ Nhiễm gật gật đầu, nhìn sáu người cười nói: “Thân thể mẫu thân hoàn toàn tốt, hơn nữa còn thăng cấp thành Nhất Giai Mộng Cấp võ giả thành công, đan điền của cha thì cần thêm một khoảng thời gian nữa.”

“Ta đại diện cho toàn bộ Tầm Bảo Môn đa tạ ngươi đó. . .” Tuyên Nhất Minh vẫn lưu manh như thường ngày khoác vai Dạ Nhiễm, cười hì hì nói.

Những năm này Dạ Huyền Diệp thỉnh thoảng ra vào Tầm Bảo Môn chính là vì tìm kiếm tung tích con gái của hắn, bình thường rất khó có khả năng bắt hắn đến Tầm Bảo Môn, lại còn để lại một câu “Các ngươi nhẫn tâm đem một người bị phế bỏ đan điên như ta ngày đêm vất vả sửa sang lại sổ sách sao?”

Nhưng những suy nghĩ buôn bán của Dạ Huyền Diệp tuyệt đối là nhất đẳng, tất cả những chuyện đại sự lớn nhỏ trong những năm này của Tầm Bảo Môn phát sinh liên tục, thời điểm toàn bộ Tầm Bảo Môn gặp phải nguy cơ to lớn, vị môn chủ này sẽ hàng lâm, hạ một loạt mệnh lệnh, chỉ trong vòng một tuần, chắc chắn giải quyết mọi phiền toái một cách hoàn mỹ.

Cho nên đối với vị môn chủ này, toàn bộ các đại nhân vật của Tầm Bảo Môn có thể nói là vừa yêu vừa hận.

“Nếu thật sự muốn cám ơn ta, hãy giúp cha ta trông coi Tầm Bảo Môn cho tốt.” Dạ Nhiễm đưa tay kéo móng vuốt của Tuyên Nhất Minh ra, khóe miệng nởmột nụ cười tà ác.

Khóe miệng Tuyên Nhất Minh co rút, hắn chỉ muốn cho tên môn chủ lười nhác này quay trở về làm công việc của hắn thôi mà, chỉ vậy thôi mà!

“Bổn đại gia đói.” Tạp Tạp ôm cái bụng đang kêu ọc ọc, ngẩng đầu nói với Dạ Nhiễm, hắn đói quá rồi, mấy hôm nay tập trung tinh thần cao độ không biết đói là gì, bây giờ thả lỏng rồi, bụng bắt đầu kháng nghị mãnh liệt.

Dạ Nhiễm sờ cái bụng khô quắt của mình, không nói cũng không phát hiện, vừa nói đến đói, đúng thật là có cảm giác đói bụng.

Tiểu Khung ngược lại không sao cả nhún nhún vai, linh khí giống như hắn không cần dùng thức ăn bổ dung năng lượng, nhưng dĩ nhiên, đối với thức ăn ngon, hắn vẫn rất ưa thích.

Dạ Nhiễm quay đầu nhìn năm người Liễu Phi Tiếu, thấy năm người này cũng cùng một bộ dạng vừa phát hiện mình đói bụng, bất đắc dĩ, quay đầu nhìn về phía Tuyên Nhất Minh bên cạnh: “Quái đại ca, giúp chúng ta gọi đồ ăn đi. . .”

Tuyên Nhất Minh nhìn tám đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm hắn, lập tức cảm thấy đầu như phát nổ, vì vậy, đảm nhiệm nhiệm vụ mở cửa phòng, đi xuống lầu một, vô cùng hào khí nhìn tiểu nhị đang bận rộn, hô: “Tiểu nhị, đem toàn bộ những món ngon nhất của các ngươi đến gian ghế lô số 7 ở tầng ba!”

“Được được. . . Xin ngài chờ một chút.” Tiểu nhị thích nhất chính là những giọng nói hào khí ngất trời này, liền cười tủm tỉm lớn tiếng đáp ứng.

Đợi đến lúc Tuyên Nhất Minh quay về gian ghế lô, nhìn thấy chính là tám người đang nằm sấp trên mặt bàn, không có hình tượng chút nào.

“Này!!! Ta nói, mấy người các ngươi một người so với một người lại càng khó coi, còn không chú ý hình tượng, coi chừng về sau nam không lấy được vợ, nữ không gả ra ngoài được.” Lời nói ác độc mà, vô luận tiểu tử Tuyên Nhất Minh này ở trong bộ dáng gì, nguyên bản lời nói ác độc vẫn không thay đổi.

“Quái đại ca, chúng ta còn chưa tới cảnh giác tu luyện không cần ăn cơm đâu.” Dạ Nhiễm hữu khí vô lực nhìn Tuyên Nhất Minh, liếc mắt nói.

Ánh mắt khinh bỉ của Tuyên Nhất Minh lần nữa rơi xuống người mấy người Dạ Nhiễm: “Quá yếu, quá yếu.”

Đã không còn ai có đủ khí lực để nói chuyện với Quái đại thúc cường đại này rồi.

Sau một trận gió cuốn phong tàn no nê, Dạ Nhiễm tự mình đưa cơm cho cha và mẫu thân, sau đó từng người về gian phòng của mình, đi ngủ.

Ăn uống no đủ, lại được ngủ ngon một đêm, nắng sáng vừa chiều lên cao, yến hội do Dạ thị gia tộc tổ chức để đãi khách, vào bảy giờ chiều nay, chính thức bắt đầu.

Từ ngày hôm qua, vô số xe ngựa xa hoa và xa thú (xa do linh thú kéo) chạy vào thành, yến hội đãi khách lần này của Dạ thị gia tộc, nhưng cũng là mở tiệc chiêu đãi không ít gia tộc và thế lực ở Thương Minh đại lục.

Đối với trận Hồng Môn Yến này, bọn người Dạ Nhiễm vô cùng mong chờ.

Buổi sáng rời giường, sau khi bọn người Dạ Nhiễm vàTuyên Nhất Minh, Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu dùng bữa sáng, ở trong phòng tâm sự nói chuyện.

Dạ thị gia tộc cả ngày đều phải nghênh đón các thế lực lớn, thấy sắp đến bảy giờ tối, yến hội sắp bắt đầu, nhưng năm người Dạ Nhiễm mà bọn họ muốn đón tiếp vẫn chậm chạp chưa thấy xuất hiện.

Ba người Dạ Huyền Diệp, Vũ Nhược Phiêu và Tuyên Nhất Minh chính là đại biểu cho Tầm Bảo Môn đến yến hội.

Vào ngày đó, thân phận môn chủ Tầm Bảo Môn của Dạ Huyền Diệp cũng được tiết lộ trên toàn đại lục, gây nên sóng to gió lớn, hôm nay nhiều thế lực đến đây như vậy, một mặt là vì cho Dạ thị gia tộc mặt mũi, một mặt là vì Vô Địch thần đội thanh danh to lớn gần đây, nguyên nhân sâu xa hơn nữa chính là vì một thân phận này của Dạ Huyền Diệp mà đến.

Môn chủ Tầm Bảo Môn, cho tới bây giờ vẫn luôn rất thần bí, nhưng lại chưa có ai dám xem thường hắn, mỗi một lần Tầm Bảo Môn gặp nguy hiểm, đều nhờ môn chủ thần bí hạ lệnh biến nguy thành an, khi toàn bộ đại lục biết là thiên tài Dạ Huyền Diệp đã thành phế vật bị giam lỏng mười lăm năm của dạ thị là môn chủ Tầm Bảo Môn, liền không thể nào không khiếp sợ!

Cơ hồ tất cả các gia tộc đều nhớ lại xem lúc trước mình có bỏ đá xuống giếng hay không? Có đắc tội qua Dạ Huyền Diệp hay không?

Gia chủ Dạ thị gia tộc, lúc này ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn những đám người trong đại sảnh đều đem ánh mắt đặt trên người Dạ Huyền Diệp, trong mắt Dạ gia gia chủ hiện lên một vòng đắng chát, chỉ là trong chớp mắt liền đen mặt.

Mấy người Dạ Nhiễm gan đúng là lớn thật đấy!

Yến hội đã sắp bắt đầu, đến cả một người cũng không thấy!

Thời điểm cách bảy giờ chưa đến mười giây, sáu người Dạ Nhiễm quần áo như thường ngày, lười biếng bước vào đại môn Dạ thị gia tộc.

Nhìn thấy mấy người Dạ Nhiễm đi tới, trong đại sãnh lập tức yên tĩnh trở lại, nhân vật chính ngày hôm nay đến rồi.

Dạ Nhiễm vừa đi vào, ánh mắt liền đặt trên người Dạ gia, mở miệng nói: “Ai da, Dạ gia chủ, thật là có lỗi, thành Á Lâm này cũng là quá lớn đi, lại không nghĩ là sẽ lạc đường. May là đến vừa đúng giờ, Dạ gia chủ sẽ không trách tội tiểu bối bọn ta chứ?”

Dạ gia chủ liền muốn lật bàn! Lạc đường? Lạc đường? Khoảng cách giữa tửu điếm các ngươi ở và nơi tổ chức yến hội chính là đi thẳng một đường trên đường lớn, đường như thế cũng sẽ đi lạc sao? Sẽ sao?

Còn nữa còn nữa, ngoài miệng nói thật có lỗi, nhưng vẻ mặt lười biếng kia, ở đâu có ý nhận lỗi chứ?!

Ừ ừ? Sau đó lại còn nói lời phân thượng, lão gia hỏa hắn nếu như còn trách tội, chẳng phải rõ ràng là ỷ lớn hiếp nhỏ sao?

Dạ gia chủ hít sâu mấy cái, nắm đấm nắm chặt trong ống tay áo buông ra lại nắm vào, sau nửa ngày mới điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, cười nói: “Bổn gia chủ như thế nào có thể trách tội tiểu tử các ngươi, chỉ là việc lạc đường này đối với tiểu đội của Học Viện Quân Sự chính là đại sự, phải chữa trị tật xấu mù đường này thật tốt mới được.”

Một câu này, từng câu từng chữ có thể nói là phát ra từ trong kẽ răng Dạ gia chủ.

Dạ Nhiễm phất phất tay, lười biếng nói: “Đúng vậy đúng vậy, thật là đa tạ Dạ gia chủ quan tâm đến bọn vãn bối.”

Bịch một tiếng, chén trà trên tay Dạ gia chủ vỡ nát, bên ngoài tươi cười nhưng bên trong không cười nhìn mấy người Dạ Nhiễm: “Cái ly này thật đúng là không rắn chắc gì cả, nhanh ngồi nhanh ngồi, yến hội sắp bắt đầu.”

Dạ Nhiễm nghe vậy nhìn những mảnh vỡ trên tay Dạ gia chủ, vô cùng chăm chú gật đầu: “Dạ gia chủ, mặc dù biết là vãn bối nói như vậy có chút thất lễ, nhưng đường đường là Dạ thị gia tộc lại sử dụng loại chén trà chất lượng không tốt vừa cầm đã vỡ như vậy chiêu đãi khách nhân, không khỏi có chút. . .”

Lời nói kế tiếp, Dạ Nhiễm cũng không nói ra miệng, chỉ là thở dài lắc đầu, phất tay gọi năm người Phi Tiếu đã nhịn cười đến sắp điên ở sau lưng, đi tới bàn ăn đã chuẩn bị cho bọn họ.

Dạ gia chủ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, tức chết đi được! Nói chuyện với nha đầu Dạ Nhiễm kia quả thực có thể giận điên người!

Vậy mà, vậy mà nha đầu kia lại là cháu gái của lão, là cháu gái mà lão mắc nợ.

Còn nữa, tính cách của nha đầu kia chắc chắn là truyền từ mẹ!

Dạ Huyền Diệp, Vũ Nhược Phiêu và Tuyên Nhất Minh ngồi cách đó không xa đều trợn mắt há mồm nhìn công lực làm người khác giận điên người không đền mạng của Dạ Nhiễm.

Yến hội bắt đầu, sau khi màn ca múa làm cho người ta ngủ gật qua đi, liền có thể tùy ý đi lại trong đại sảnh, lúc này, một tiểu cô nương xinh đẹp thoạt nhìn chỉ bảy tám tuổi đi đến bên cạnh mấy người Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm khiêu mi nhìn về phía tiểu cô nương này, đối với loại thiên kim tiểu thư xinh đẹp này, nàng luôn thấy dị ứng.

“Tỷ tỷ, có thể đem Nhị thúc cùng Nhị thẩm thả ra hay không?” Thiếu nữ đưa tay kéo kéo cánh tay Dạ Nhiễm, giọng điệu dù cho có chút ngọt ngào nhẹ nhàng lại ngoài ý muốn không làm cho người ta chán ghét.

Chỉ là ——————

Dạ Nhiễm kéo tay tiểu cô nương ra, khiêu mi tà mị cười cười, nói: “Tiểu cô nương, hai chữ tỷ tỷ này không thể tùy tiện gọi được!!!”

Tiểu cô nương mảnh mai nghe thấy ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Dạ Nhiễm: “Thế nhưng chính là tỷ tỷ mà, tỷ tỷ, đem thả Nhị thúc cùng Nhị thẩm ra được không? Tam ca và tứ tỷ đều đang khóc.”

Dạ Nhiễm híp hai mắt lại, tiểu cô nương nhỏ bé này sợ là kẻ ngốc nghếch bị Dạ tam thiếu và Dạ tứ tiểu thư kia đẩy ra, khóe miệng nở một cười lạnh: “Tiểu cô nương, trở về nói với tam ca tứ tỷ của ngươi, muốn cha mẹ? Chính bọn họ phải đến đây!”

Dạ tứ tiểu thư kỳ thật vẫn ở cách đó không xa, câu nói của Dạ Nhiễm vừa vặn truyền vào tai nàng, Dạ tứ tiểu thư lập tức điên cuồng hét lên: “Ngươi tốt nhất thả cha mẹ ta ra, đừng tưởng mình là Tân Nhân Vương của Học Viện Quân Sự thì giỏi rồi! Dạ thị gia tộc ta sao có thể để một đội ngũ tân sinh các ngươi vào mắt?!”

Thanh âm của Dạ tứ tiểu thư gần như là điên cuồng hét lên làm toàn bộ đều yên tĩnh lại.

Khóe miệng Dạ Nhiễm nở một nụ cười chế nhạo, Dạ tứ tiểu thư, thật đúng là không đủ bình tĩnh mà, Dạ Nhiễm vừa định mở miệng nói gì đó, bỗng từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói bá đạo mà cuồng vọng.

“Dạ thị gia tộc quả là mạnh miệng! Tân sinh thần đội không để vào mắt, vậy Thánh Huy thần đội chúng ta để ở đâu?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Y Độc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook