Chương 21: Khúc thiếu niên ngây ngốc
Mặc Tà Trần
07/07/2014
Ban đêm dần dần phủ xuống, các vị võ giả cũng đã dựng xong lều trại, Khúc Thừa Trạch từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lọ đan dược chữa thương, phân chia cho mọi người, Dạ Nhiễm ngửi được mùi đan dược, giơ mí mắt lên, nhìn Khúc Thừa Trạch trên tay cầm đan dược, đáy mắt lóe ra tia sáng không biết tên.
Tập Diệt Nguyệt bởi vì cái này tới tới lui lui bắt đầu khốn đốn, nằm trong xe ngựa Dạ Nhiễm bên người đã ngủ mất rồi, sau đó Tập Diệt Nguyệt không còn tỉnh táo, cũng gục xuống, mất đi sự cao ngạo cùng chế nhạo lúc đầu, thoạt nhìn điềm tĩnh như một tiểu hài tử.
Nửa đêm, Dạ Nhiễm chậm rãi mở mắt, đắp kín chăn cho Tập Tạp cùng Tập Diệt Nguyệt, liền sau đó đi ra xe ngựa, nhảy lên đại thụ cách đó không xa ngồi xuống, ánh mắt Dạ Nhiễm nhìn về phía thiếu niên đang khổ luyện quyền pháp trên mặt đất.
Khúc Thừa Trạch, ban ngày thoạt nhìn có chút xảo trá đáng yêu, hôm nay trên gương mặt hắn bởi vì luyện võ mà tràn đầy mồ hôi, đáy mắt tràn đầy chăm chú cùng kiên định, luyện lại một bộ quyền pháp, như là mây trôi nước chảy bình thản đánh ra.
Khúc Thừa Trạch thu hồi quyền, quay người về phía Dạ Nhiễm ở trên cây, nở nụ cười: “Ngươi tại sao không ngủ?”
Khúc Thừa Trạch cười rộ lên , con mắt như trăng khuyết phát sáng, hai cái má lúm đồng tiền dưới ánh trăng chiếu xuống cũng lấp lánh lên.
Dạ Nhiễm lắc đầu, từ trên cây nhảy xuống, nhìn Khúc Thừa Trạch mang chút lãnh ý nói: ” Khúc Thừa Trạch, chân ngươi không muốn giữ à?”
Khúc Thừa Trạch cúi đầu, thấy miếng vết thương ở băp chân đã vỡ ra, cười hì hì: ” Vết thương nhỏ thôi mà, tổn thương có thể chịu được, nhưng cái quyền này vô luận thế nào cũng không thể không luyện”
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ nhún vai, thói quen quả thật là một thứ đáng sợ, vỗ vỗ bả vai Khúc Thừa Trạch, Dạ Nhiễm nói: “Chờ ở đây”
Khúc Thừa Trạch không biết Dạ Nhiễm định làm gì, lại nghe lời đứng nguyên tại chỗ, ngồi xổm thế trung bình tấn.
Dạ Nhiễm vận khởi khinh công đến một bãi cỏ trong núi tìm mấy cây thảo dược, chớp mắt đã quay lại chỗ Khúc Thừa Trạch, đem thảo dược đưa cho Khúc Thừa Trạch: “Nhai, thoa lên vết thương”
Khúc Thừa Trạch thu hồi trung bình tấn, ngồi xuống đồng cỏ, đem thảo dược nhét vào miện nhai nhai, sau đó thoa lên tên vết thương, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Nhiễm: “Ngươi tìm ta, là có vấn đề gì muốn hỏi sao?”
Dạ Nhiễm cười khẽ, thiếu niên này, quả nhiên đem đầu óc thông minh chôn giấu trong cái thân thể mập mạp cảa hắn: ” Đối với bên ngoài đại lục, ta không biết rõ.”
Mười lăm năm nay,Dạ Nhiễm , ngoại trừ ba năm trước có ra ngoài một lần, tại một yến hội cứu Quân Mặc Hoàng, hai người vai sóng vai, trong chỗ chết chém chém giết giết mở một đường máu thoát ra, về sau nàng trở lại núi Hắc Chỉ cũng không đi ra ngoài nữa.
Mà ở trong núi, cũng chưa bao giờ có linh thú hướng nàng nói qua sự tình bên ngoài, cho nên mười lăm năm rồi, ngoại trừ phân chia nội bộ võ giả trong đại lục, đối với đại lục này Dạ Nhiễm chính là loại nhân vật thuộc hạng ngu ngốc.
Khúc Thừa Trạch mở to mắt nhìn Dạ Nhiễm, dường như đang chiêm ngưỡng người ngoài hành tinh: “Cái gì cũng không biết?”
Dạ Nhiễm trung thực gật đầu.
Khúc Thừa Trạch một bộ dạng biểu cảm thất bại, chậm rãi nói: “Kỳ thực Thương Minh đại lục cũng không có cái gì cần chú ý, mặc dù tôn trọng cường giả vi tôn, nhưng là thế giới của quyền thế, tại Thương Minh đại lục, có quyền có thực lực, ngươi là lão đại. Không có quyền, có thực lực, ngươi có quyền tuyển chọn thuộc hạ. Có quyền không thực lực, vậy ngươi liền trực tiếp tự sát là tốt nhất.”
Mấy câu nói đơn giản nói ra thế cục củaThương Minh đại lục hiện thời, quyền thế cùng thực lực, chỉ có được hai thứ này, mới có thề sinh tồn tại Thương Minh đại lục.
Thân thể Dạ Nhiễm ngã về sau, nằm trên đồng cỏ, nhàn nhạt hỏi Khúc Thừa Trạch: “Ngươi là đệ tứ võ giả?”
Khúc Thừa Trạch nhẹ gật đầu: “Thiên phú của ta không cao, năm trước vừa đột phá lên đệ tứ”
Dạ Nhiễm liếc Khúc Thừa Trạch làm rõ: “Ta cũng là năm trước vừa đột phá lên đệ tứ võ giả”
Khúc Thừa Trạch không thể tin được trợn mắt nhìn Dạ Nhiễm:”Ngươi là đệ tứ võ giả? Nói đùa sao?!”
Khúc Thừa Trạch dù nói cái gì cùng không thể tin được, hồng y thiếu nữ trước mặt, cứu được tất cả bọn hắn, còn trong chớp mắt dọn dẹp mười mấy đệ ngũ đệ lục võ giả, Dạ Nhiễm, lại cũng là đệ tứ võ giả như hắn sao?
“Cái này có gì hay để nói giỡn, chỉ là…..” Dạ Nhiễm cười nhìn Khúc Thừa Trạch, ý tứ vài phần trêu tức: “Ngươi đánh không lại ta lại là sự thật”
Khúc Thừa Trạch ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nở nụ cười, nói đùa gì vậy? Câu nói đầu tiên lại làm cho đàn sói toàn bộ lùi lại, nhân vật khủng bố này, cho hắn và nàng đánh nhau? Còn không bằng dứt khoát tự sát cho rồi.
” Dạ Nhiễm, vì sao lúc trước….những con sói đó, tất cả đều nghe lời ngươi nói?” Khúc Thừa Trạch cảm giác mình cùng Dạ Nhiễm cũng bắt đầu thân thiết, tiện thể hỏi Dạ Nhiễm.
“Ta từ nhỏ ở trong núi lớn lên, thời gian dần trôi cùng với những linh thú tại đây cũng trở nên quen thuộc.” Dạ Nhiễm nhìn lên bầu trời sao, ánh mắt trở nên sâu xa, trẻ sơ sinh nhỏ bé như vậy lại bị ném ở một nơi khủng khiếp như núi Hắc Chỉ, đến tột cùng là ai, có thể nhẫn tâm như thế?
Khúc Thừa Trạch nhìn biểu lộ của Dạ Nhiễm, đại não bắt đầu hoạt động, rất nhanh một cái câu chuyện bi tình tựa như xuất hiện trong đầu hắn, hài tử đáng thương bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó bị Tạp Tạp, một tiểu linh thú nuôi dưỡng lớn lên, cho tới bây giờ mới được ra khỏi núi non….
Không thề không nói, thiếu niên Khúc Thừa Trạch đoán được tám chín phần mười rồi.
“Ngươi đi học viện quân sự có thư đề cử không? Ta có thề giúp ngươi ghi một phong”. Khúc Thừa Trạch chân thành nhìn Dạ Nhiễm, hắn cảm thấy Dạ Nhiễm lớn lên trong Hắc Chỉ núi này, khẳng định không có bằng hữu, vậy hãy để hắn, Khúc Thừa Trạch làm bằng hữu của nàng đi.
Dạ Nhiễm không nói tiếng nào, Khúc Thừa Trạch còn tưởng rằng Dạ Nhiễm không tin hắn, vội vàng nói: ” Thật sự, ta tuy thế nhưng mà lại là thiếu chủ của thương đoàn đệ tam đại lục, Khúc thị, có thư đề cử của gia tộc bọn ta nhất định là được.”
Dạ Nhiễm thấp giọng cười, đứng lên vỗ vỗ bả vai Khúc Thừa Trạch: “Thiếu niên, không có người nói cho ngươi biết không thể tùy tiện tin tưởng người xa lạ sao?”
Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm quay người hướng phía xe ngựa đi đến, nàng đáng lẽ phải hỏi Khúc thiếu niên dễ dàng tin tưởng nàng như vậy, không phải là rất ngốc sao?
“Không phải!” Thanh âm Khúc thiếu niên sau lưng vang lên, lại làm cho thân thể Dạ Nhiễm dừng lại một chút.
“Không phải, ngươi không phải là người xa lạ, vào một khắc ngươi cứu chúng ta thì đã không phải rồi!” Khúc Thừa Trạch lớn tiếng nói từng câu từng chữ.
Khúc Thừa Trạch quen rất nhiều bạn bè, nhiều đến đếm cũng đếm không rõ, nhưng bạn bè chân chính thực sự trong lòng hắn lại không có mấy người, lúc nhìn thấy Dạ Nhiễm quay người, bóng lưng tịch liêu, một câu nói kia, tựa như vậy thốt ra rồi.
Bạn bè, có đôi khi có lẽ chỉ là một ánh mắt, một động tác, cũng đủ chứng minh người này có đáng giá để kết giao hay không.
Dạ Nhiễm không quay người lại, chỉ là đưa lưng về phía Khúc Thừa Trạch trên không trung nắm chặt tay, sau đó nâng bước rời đi, bóng lưng lại không có phần tịch liêu kia nữa.
Khúc Thừa Trạch nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm, tay phải nắm chặt trên không trung vung lên, hàm răng trắng lộ ra tám cái, cười đến vui vẻ.
Trở lại trên xe ngựa, nhìn xem khuôn mặt Tạp Tạp cùng Tâp Diệt Nguyệt ngủ say, Dạ Nhiễm cười cười, tựa ở sống cột bên trên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sang ngày thứ hai, các vị võ giả thương thế tốt lên không ít, Khúc Thừa Trạch chân cũng đã ngừng chảy máu, Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp ngồi trên xe ngựa cùng cả đám đồng hành, lên đường đến học viện quân sự.
Ra khỏi núi Hắc Chỉ, mọi người đã tới thành Hắc Chỉ, sau khi nộp phí nhập thành, Khúc Thừa Trạch tìm một quán rượu, đại đội đứng tại cửa ra vào.
Khúc Thừa Trạch đi đến trước xe ngựa, càng cảm giác hình như mình giống như là hạ nhân, gõ cửa xe ngựa: “Đến quán rượu rồi, xuống rửa mặt rồi ăn cơm”
Dạ Nhiễm ngáp, miễn cưỡng từ trân xe ngựa bước xuống, một bộ áo đỏ giữa các vị hắc y võ giả, thập phần chói mắt, trên bờ vai là một quả cầu nhỏ lông trắng vô cùng đáng yêu đang ngồi xổm, hơn nữa người kia dung mạo tuyệt thế, càng làm cho rất nhiều người qua đường ngừng chân nhìn ngắm.
“Hừ, bổn tiểu thư miễn cưỡng chấp nhận cái quán rượu này có tư cách để bổn tiểu thư dùng cơm.” một bộ y phục màu vàng, xinh đẹp cao ngạo như công chúa, đích thực là thiếu nữ Tập Diệt Nguyệt, một phen dò xét quán rượu, mới hất cổ lên nói.
“Dạ dạ dạ, đúng là nhỏ vậy thì phiền hai vị đại tiểu thư dẫn đường.” Khúc Thừa Trạch cố kìm nén một loại dục vọng muốn trợn trắng mắt của bản thân, cúi đầu bộ dáng như một gã sai vặt.
Dạ Nhiễm nhún nhún vai, nâng bước đi về phía quán rượu, trái ngược với nàng không đói bụng, Tạp Tạp trên bờ vai sớm bắt đầu kháng nghị rồi.
Tập Diệt Nguyệt theo Dạ Nhiễm vào quán rượu, mà Khúc Thừa Trạch sắp đưa chân tiến vào quán rượu, lại bị một tay ngăn lại, âm thanh lạ lẫm biếng nhác mang vài phần vui vẻ vang lên: “Ai ui!! Uy, Khúc béo, tiểu tử ngươi như thế nào lại trở thành hạ nhân rồi hả?”
Tập Diệt Nguyệt bởi vì cái này tới tới lui lui bắt đầu khốn đốn, nằm trong xe ngựa Dạ Nhiễm bên người đã ngủ mất rồi, sau đó Tập Diệt Nguyệt không còn tỉnh táo, cũng gục xuống, mất đi sự cao ngạo cùng chế nhạo lúc đầu, thoạt nhìn điềm tĩnh như một tiểu hài tử.
Nửa đêm, Dạ Nhiễm chậm rãi mở mắt, đắp kín chăn cho Tập Tạp cùng Tập Diệt Nguyệt, liền sau đó đi ra xe ngựa, nhảy lên đại thụ cách đó không xa ngồi xuống, ánh mắt Dạ Nhiễm nhìn về phía thiếu niên đang khổ luyện quyền pháp trên mặt đất.
Khúc Thừa Trạch, ban ngày thoạt nhìn có chút xảo trá đáng yêu, hôm nay trên gương mặt hắn bởi vì luyện võ mà tràn đầy mồ hôi, đáy mắt tràn đầy chăm chú cùng kiên định, luyện lại một bộ quyền pháp, như là mây trôi nước chảy bình thản đánh ra.
Khúc Thừa Trạch thu hồi quyền, quay người về phía Dạ Nhiễm ở trên cây, nở nụ cười: “Ngươi tại sao không ngủ?”
Khúc Thừa Trạch cười rộ lên , con mắt như trăng khuyết phát sáng, hai cái má lúm đồng tiền dưới ánh trăng chiếu xuống cũng lấp lánh lên.
Dạ Nhiễm lắc đầu, từ trên cây nhảy xuống, nhìn Khúc Thừa Trạch mang chút lãnh ý nói: ” Khúc Thừa Trạch, chân ngươi không muốn giữ à?”
Khúc Thừa Trạch cúi đầu, thấy miếng vết thương ở băp chân đã vỡ ra, cười hì hì: ” Vết thương nhỏ thôi mà, tổn thương có thể chịu được, nhưng cái quyền này vô luận thế nào cũng không thể không luyện”
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ nhún vai, thói quen quả thật là một thứ đáng sợ, vỗ vỗ bả vai Khúc Thừa Trạch, Dạ Nhiễm nói: “Chờ ở đây”
Khúc Thừa Trạch không biết Dạ Nhiễm định làm gì, lại nghe lời đứng nguyên tại chỗ, ngồi xổm thế trung bình tấn.
Dạ Nhiễm vận khởi khinh công đến một bãi cỏ trong núi tìm mấy cây thảo dược, chớp mắt đã quay lại chỗ Khúc Thừa Trạch, đem thảo dược đưa cho Khúc Thừa Trạch: “Nhai, thoa lên vết thương”
Khúc Thừa Trạch thu hồi trung bình tấn, ngồi xuống đồng cỏ, đem thảo dược nhét vào miện nhai nhai, sau đó thoa lên tên vết thương, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Nhiễm: “Ngươi tìm ta, là có vấn đề gì muốn hỏi sao?”
Dạ Nhiễm cười khẽ, thiếu niên này, quả nhiên đem đầu óc thông minh chôn giấu trong cái thân thể mập mạp cảa hắn: ” Đối với bên ngoài đại lục, ta không biết rõ.”
Mười lăm năm nay,Dạ Nhiễm , ngoại trừ ba năm trước có ra ngoài một lần, tại một yến hội cứu Quân Mặc Hoàng, hai người vai sóng vai, trong chỗ chết chém chém giết giết mở một đường máu thoát ra, về sau nàng trở lại núi Hắc Chỉ cũng không đi ra ngoài nữa.
Mà ở trong núi, cũng chưa bao giờ có linh thú hướng nàng nói qua sự tình bên ngoài, cho nên mười lăm năm rồi, ngoại trừ phân chia nội bộ võ giả trong đại lục, đối với đại lục này Dạ Nhiễm chính là loại nhân vật thuộc hạng ngu ngốc.
Khúc Thừa Trạch mở to mắt nhìn Dạ Nhiễm, dường như đang chiêm ngưỡng người ngoài hành tinh: “Cái gì cũng không biết?”
Dạ Nhiễm trung thực gật đầu.
Khúc Thừa Trạch một bộ dạng biểu cảm thất bại, chậm rãi nói: “Kỳ thực Thương Minh đại lục cũng không có cái gì cần chú ý, mặc dù tôn trọng cường giả vi tôn, nhưng là thế giới của quyền thế, tại Thương Minh đại lục, có quyền có thực lực, ngươi là lão đại. Không có quyền, có thực lực, ngươi có quyền tuyển chọn thuộc hạ. Có quyền không thực lực, vậy ngươi liền trực tiếp tự sát là tốt nhất.”
Mấy câu nói đơn giản nói ra thế cục củaThương Minh đại lục hiện thời, quyền thế cùng thực lực, chỉ có được hai thứ này, mới có thề sinh tồn tại Thương Minh đại lục.
Thân thể Dạ Nhiễm ngã về sau, nằm trên đồng cỏ, nhàn nhạt hỏi Khúc Thừa Trạch: “Ngươi là đệ tứ võ giả?”
Khúc Thừa Trạch nhẹ gật đầu: “Thiên phú của ta không cao, năm trước vừa đột phá lên đệ tứ”
Dạ Nhiễm liếc Khúc Thừa Trạch làm rõ: “Ta cũng là năm trước vừa đột phá lên đệ tứ võ giả”
Khúc Thừa Trạch không thể tin được trợn mắt nhìn Dạ Nhiễm:”Ngươi là đệ tứ võ giả? Nói đùa sao?!”
Khúc Thừa Trạch dù nói cái gì cùng không thể tin được, hồng y thiếu nữ trước mặt, cứu được tất cả bọn hắn, còn trong chớp mắt dọn dẹp mười mấy đệ ngũ đệ lục võ giả, Dạ Nhiễm, lại cũng là đệ tứ võ giả như hắn sao?
“Cái này có gì hay để nói giỡn, chỉ là…..” Dạ Nhiễm cười nhìn Khúc Thừa Trạch, ý tứ vài phần trêu tức: “Ngươi đánh không lại ta lại là sự thật”
Khúc Thừa Trạch ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nở nụ cười, nói đùa gì vậy? Câu nói đầu tiên lại làm cho đàn sói toàn bộ lùi lại, nhân vật khủng bố này, cho hắn và nàng đánh nhau? Còn không bằng dứt khoát tự sát cho rồi.
” Dạ Nhiễm, vì sao lúc trước….những con sói đó, tất cả đều nghe lời ngươi nói?” Khúc Thừa Trạch cảm giác mình cùng Dạ Nhiễm cũng bắt đầu thân thiết, tiện thể hỏi Dạ Nhiễm.
“Ta từ nhỏ ở trong núi lớn lên, thời gian dần trôi cùng với những linh thú tại đây cũng trở nên quen thuộc.” Dạ Nhiễm nhìn lên bầu trời sao, ánh mắt trở nên sâu xa, trẻ sơ sinh nhỏ bé như vậy lại bị ném ở một nơi khủng khiếp như núi Hắc Chỉ, đến tột cùng là ai, có thể nhẫn tâm như thế?
Khúc Thừa Trạch nhìn biểu lộ của Dạ Nhiễm, đại não bắt đầu hoạt động, rất nhanh một cái câu chuyện bi tình tựa như xuất hiện trong đầu hắn, hài tử đáng thương bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó bị Tạp Tạp, một tiểu linh thú nuôi dưỡng lớn lên, cho tới bây giờ mới được ra khỏi núi non….
Không thề không nói, thiếu niên Khúc Thừa Trạch đoán được tám chín phần mười rồi.
“Ngươi đi học viện quân sự có thư đề cử không? Ta có thề giúp ngươi ghi một phong”. Khúc Thừa Trạch chân thành nhìn Dạ Nhiễm, hắn cảm thấy Dạ Nhiễm lớn lên trong Hắc Chỉ núi này, khẳng định không có bằng hữu, vậy hãy để hắn, Khúc Thừa Trạch làm bằng hữu của nàng đi.
Dạ Nhiễm không nói tiếng nào, Khúc Thừa Trạch còn tưởng rằng Dạ Nhiễm không tin hắn, vội vàng nói: ” Thật sự, ta tuy thế nhưng mà lại là thiếu chủ của thương đoàn đệ tam đại lục, Khúc thị, có thư đề cử của gia tộc bọn ta nhất định là được.”
Dạ Nhiễm thấp giọng cười, đứng lên vỗ vỗ bả vai Khúc Thừa Trạch: “Thiếu niên, không có người nói cho ngươi biết không thể tùy tiện tin tưởng người xa lạ sao?”
Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm quay người hướng phía xe ngựa đi đến, nàng đáng lẽ phải hỏi Khúc thiếu niên dễ dàng tin tưởng nàng như vậy, không phải là rất ngốc sao?
“Không phải!” Thanh âm Khúc thiếu niên sau lưng vang lên, lại làm cho thân thể Dạ Nhiễm dừng lại một chút.
“Không phải, ngươi không phải là người xa lạ, vào một khắc ngươi cứu chúng ta thì đã không phải rồi!” Khúc Thừa Trạch lớn tiếng nói từng câu từng chữ.
Khúc Thừa Trạch quen rất nhiều bạn bè, nhiều đến đếm cũng đếm không rõ, nhưng bạn bè chân chính thực sự trong lòng hắn lại không có mấy người, lúc nhìn thấy Dạ Nhiễm quay người, bóng lưng tịch liêu, một câu nói kia, tựa như vậy thốt ra rồi.
Bạn bè, có đôi khi có lẽ chỉ là một ánh mắt, một động tác, cũng đủ chứng minh người này có đáng giá để kết giao hay không.
Dạ Nhiễm không quay người lại, chỉ là đưa lưng về phía Khúc Thừa Trạch trên không trung nắm chặt tay, sau đó nâng bước rời đi, bóng lưng lại không có phần tịch liêu kia nữa.
Khúc Thừa Trạch nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm, tay phải nắm chặt trên không trung vung lên, hàm răng trắng lộ ra tám cái, cười đến vui vẻ.
Trở lại trên xe ngựa, nhìn xem khuôn mặt Tạp Tạp cùng Tâp Diệt Nguyệt ngủ say, Dạ Nhiễm cười cười, tựa ở sống cột bên trên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sang ngày thứ hai, các vị võ giả thương thế tốt lên không ít, Khúc Thừa Trạch chân cũng đã ngừng chảy máu, Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp ngồi trên xe ngựa cùng cả đám đồng hành, lên đường đến học viện quân sự.
Ra khỏi núi Hắc Chỉ, mọi người đã tới thành Hắc Chỉ, sau khi nộp phí nhập thành, Khúc Thừa Trạch tìm một quán rượu, đại đội đứng tại cửa ra vào.
Khúc Thừa Trạch đi đến trước xe ngựa, càng cảm giác hình như mình giống như là hạ nhân, gõ cửa xe ngựa: “Đến quán rượu rồi, xuống rửa mặt rồi ăn cơm”
Dạ Nhiễm ngáp, miễn cưỡng từ trân xe ngựa bước xuống, một bộ áo đỏ giữa các vị hắc y võ giả, thập phần chói mắt, trên bờ vai là một quả cầu nhỏ lông trắng vô cùng đáng yêu đang ngồi xổm, hơn nữa người kia dung mạo tuyệt thế, càng làm cho rất nhiều người qua đường ngừng chân nhìn ngắm.
“Hừ, bổn tiểu thư miễn cưỡng chấp nhận cái quán rượu này có tư cách để bổn tiểu thư dùng cơm.” một bộ y phục màu vàng, xinh đẹp cao ngạo như công chúa, đích thực là thiếu nữ Tập Diệt Nguyệt, một phen dò xét quán rượu, mới hất cổ lên nói.
“Dạ dạ dạ, đúng là nhỏ vậy thì phiền hai vị đại tiểu thư dẫn đường.” Khúc Thừa Trạch cố kìm nén một loại dục vọng muốn trợn trắng mắt của bản thân, cúi đầu bộ dáng như một gã sai vặt.
Dạ Nhiễm nhún nhún vai, nâng bước đi về phía quán rượu, trái ngược với nàng không đói bụng, Tạp Tạp trên bờ vai sớm bắt đầu kháng nghị rồi.
Tập Diệt Nguyệt theo Dạ Nhiễm vào quán rượu, mà Khúc Thừa Trạch sắp đưa chân tiến vào quán rượu, lại bị một tay ngăn lại, âm thanh lạ lẫm biếng nhác mang vài phần vui vẻ vang lên: “Ai ui!! Uy, Khúc béo, tiểu tử ngươi như thế nào lại trở thành hạ nhân rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.