Chương 126: Tam đại cự quái thay nhau hiện thân!
Mặc Tà Trần
02/04/2015
Dạ Nhiễm không chút do dự xông đến, thân hình trên không lập tức hóa thành một đạo hồng ảnh, quanh thân là sát khí rét lạnh.
Cũng đúng lúc này!
Ầm ầm ——
Trong thiên địa truyền ra một tiếng vang thật lớn, đại quái thú huyết tinh đang bị Học Viện Hoàng Gia bị vây công bỗng nhiên hét lớn, dường như có dấu hiệu triệu hồi, huyết chưởng xé toạc kết giới của Học Viện Hoàng Gia, chạy thật nhanh về phía bầu trời.
“Không tốt! Tên này muốn đi tìm trợ giúp!” Trong đám người, không biết ai hô lớn một tiếng.
“Dạ Nhiễm, ngăn nó lại!” Bắc Thần Linh ngẩng đầu vừa vặn thấy Dạ Nhiễm đang nhanh chóng phi tân tới, đôi mắt lập tức lóe lên tia lạnh lẽo, hô lên với Dạ Nhiễm.
“Ngươi không nói, ta cũng sẽ không cho nó chạy thoát!” Dạ Nhiễm thanh âm lạnh đến thấu xương trong hư không truyền tới, thanh âm chưa dứt, tiếp theo âm thanh sét đánh giống như tiếng oanh minh vang vọng khắp thiên địa, “Cửu Tự Chân Ngôn tầng thứ tư —— Nhân! Diệt cho ta!”
Theo tiếng nổ vang trời đất, sau lưng Dạ Nhiễm lập tức xuất hiện chữ ‘Nhân’ trên bầu trời, tràn ngập trong đất trời là năng lượng màu vàng tinh khiết đang trào dâng, phảng phất muốn tinh loch tất cả những gì tà ác nhất.
“Khặc —”
Nhưng quái vật kia chỉ kêu to một tiếng, trong răng nanh thật dài phun ra một ngụm sương mù màu đen dày đặc, dễ dàng hóa giải đòn tấn công của Dạ Nhiễm!
“Đội trưởng, tuyệt chiêu của ngươi sao lại không có tác dụng rồi à! Xem ta đây, Vô Địch bát quái quyền!” Sau một khắc, thân ảnh Khúc Thừa Trạch thi triển khinh công bay xuống, cười to hai tiếng với Dạ Nhiễm, sau đó liền hét lớn, thập bát chưởng mạnh mẽ liên tục giáng xuống quái vật kia!
“Tiểu tử kia được lắm! Ngay cả bổn cô nương cũng dám mỉa mai!” Dạ Nhiễm thấy công kích của Khúc Thừa Trạch sau khi đột phá liền thấy rất tự hào. Xem ra khi tiến vào Tiên Thiên, thực lực Vô Địch thần đội tăng lên không chỉ gấp mười lần.
“Ha ha, sao có thể chỉ để Béo ngươi náo động, xem bổn tiểu thư đây!” Tập Diệt Nguyệt trong bộ quần áo màu vàng theo sát phía sau, tay cầm lăng sa màu vàng, lập tức gia nhập cuộc chiến, đầu ngón tay hất lên…kim sa ẩn chứa nội lực khổng lồ đánh về phía quái vật răng nanh, “Xà Vũ cuồng lăng! Xem bổn tiểu thư nhổ răng nanh của ngươi!”
“Diệt Nguyệt, coi chừng!” Dạ Nhiễm thấy con quái vật phát điên lên khi bị dải kim sa quấn lấy liền hét lên với Tập Diệt Nguyệt, nhưng còn chưa ra tay ——
Bỗng dưng, một thân ảnh màu đen xuất hiện trước mặt quái vật, Tư Mạt Tiêu khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, chí khí rét lạnh, song nguyệt móc câu trên tay hắn như phảng phất hai bàn tay Cự Ưng, thân hình chỉ một thoáng, song nguyệt móc câu đột nhiên cong lên!
Rắc! Rắc!
Hai thanh âm vỡ vụn của hai cái xương vang lên trên không trung, hai cái răng nah của quái vật kia đã bị Tập Diệt Nguyệt cùng Tư Mạc Tiêu liên thủ nhổ đi! Ngay sau đó, quái vật đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết một tiếng, thanh âm cực lớn làm cho đất trời bỗng nhiên âm u!
Ầm ầm! Trời bỗng nhiên dậy lên sấm sét…..!
“Muốn gọi trợ giúp? Nằm mơ!” Liễu Phi Tiếu trong bộ áo trắng trên tay cầm sáo ngọc bay xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, đôi mắt màu đen lăng liệt, sáo ngọc đặt trên môi, sát ý như cuồn cuộn dâng lên, tiếng sáo như quanh quẩn trong không gian rộng lớn, rét lạnh thấu xương.
Ngăn cách!
Đôi mắt Dạ Nhiễm sáng ngời, chiêu thức này của Liễu Phi Tiếu đã ngăn cách không gian này thành một vùng trời nhỏ.
Phốc ——
Lại một tiếng máu tươi bắn ra, theo đó là quái vật cuồng nộ rên rỉ thảm thiết.
Chỉ thấy, trên hai cái đầu một lớn một nhỏ của quái vật cắm hai thanh chủy thủ tỏa ra sát khí lạnh băng.
La Lỵ đang ẩn trong không khí vỗ tay một cái. Với tư cách là thích khách, phải ẩn một nơi nào đó gần đây bất động thanh sắc, rồi ra tay nhất kích tất sát!
Một chiêu này, thật đẹp!
“Ha ha ha, bổn cô nương cũng không thể thua kém đúng không?” Dạ Nhiễm nhìn một cảnh này, thân hình xoay tròn, cười ha ha một tiếng, trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện trên tay!
Sau đó chỉ nghe mấy người Tập Diệt Nguyệt đồng thời ha ha phá lên cười, xoay người trên không một cái, năm người đứng vững đội hình tác chiến, La Lỵ bay trên không xuất hiện, đứng vững trên vai Khúc Thừa Trạch cùng Tư Mạc Tiêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào lại là sát ý thấu trời.
“Hôm nay, mượn quái vật kia thử xem thực lực Vô Địch thần đội đi!” Dạ Nhiễm cuồng ngạo hét lớn một tiếng, đầu ngón tay vung lên, hướng về phía quái vật!
Bá khí, càn rỡ, cường đại!
Đây chính là Vô Địch thần đội sau khi đột phá Tiên Thiên!
Bởi vì địch âm ngăn cách của Liễu Phi Tiếu, các học viên phàm là chưa đột phá lên Tiên Thiên, căn bản không tham gia cuộc chiến.
Các học viên Hoàng Gia trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh quái vật mà cả học viện bọn họ cộng lại cũng không thể đánh thắng kia đang bị Vô Địch thần đội đánh đến không có thể đánh trả!
Các học viên Học viện Quân Sự cũng không thể nào hình dung nổi tâm trạng lúc này, lúc trước không được chiêm ngưỡng thực lực mấy người Khúc Thừa Trạch, mà hôm nay, ở đây, tận mắt chứng kiến thực lực Vô Địch thần đội, trong lòng đâu chỉ có hai chữ rung động.
Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam đứng nguyên tại chỗ, nhìn Vô Địch thần đội cùng quái vật kia đối chiến, âm thầm thở dài.
Mấy tháng trước, hai người bọn họ đã từng nói: thực lực của tiểu đội Dạ Nhiễm, bọn hắn không để vào mắt, thế nhưng hôm nay ——
Vô Địch thần đội vẫn tiếp tục chiến đấu, nhưng mà dĩ nhiên quái vật kia không thể gây ra cho đám người Dạ Nhiễm bất kỳ tổn thương nào.
Tính toán thời cơ, ánh mắt Dạ Nhiễm thay đổi, ra hiệu với mấy người Tập Diệt Nguyệt:
“Lui về phía sau!”
Năm người Tập Diệt Nguyệt nghe được hiệu lệnh của Dạ Nhiễm, lập tức quay người bay về phía sau Dạ Nhiễm.
Quái vật bị sáu người liên thủ đối phó đến cơ hội đánh trả cũng không có, thấy mấy người Dạ Nhiễm tránh ra thì nhanh chóng đứng lên muốn chuồn đi.
Dạ Nhiễm làm sao có thể để cho quái vật kia có cơ hội trốn thoát! Thừa dịp ngươi yếu, ta muốn mạng ngươi!
“Cửu Tự Chân Ngôn” tầng thứ năm —— Giả! Trấn áp cho ta!” Chữ ‘Giả’ màu vàng cực lớn xuất hiện sau lưng Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm hét lớn một tiếng, mang theo sức mạnh cường đại bay hướng về phía quái vật, trấn áp!
Chỉ nghe quái vật khổng lồ hét thảm một tiếng, từ trên không rơi xuống trên mặt đất, thở hổn hển, chữ ‘Giả’ thật lớn còn đang trận áp trên người, phát ra tiếng xì xì thiêu đốt, con quái vật kia hiển nhiên bị một chiêu này của Dạ Nhiễm làm tổn thương không nhẹ!
“Ha ha ha, con quái vật này! Cho ngươi càn rỡ! Cho ngươi bá đạo!” Một thiếu nữ gần với quái vật thấy nó suy yếu nằm rạp trên mặt đất thì mặt mũi hung dữ, đá con quái kia.
“Chết tiệt, lui trở về cho ta!” Dạ Nhiễm trên không trung phẫn nộ hô to một tiếng, thân hình còn chưa rơi xuống, dị biến đã đột nhiên phát sinh!
Chỉ thấy quái vật bị miệt thị nhìn thoáng qua thiếu nữ kia, mở lớn miệng đỏ như máu, chỉ hít một cái đã nuốt nàng ta vào bụng.
Dạ Nhiễm trên không trung nhanh chóng công kích tới, lại vẫn chậm một bước, đánhg tới cái miệng lớn dính máu của quái vật nhưng mà thiếu nữ kia, cũng đã không thấy đâu…
“Vừa rồi là ai vậy?” Bắc Thần Linh cũng lập tức tới, đôi mắt màu vàng tràn đầy phẫn nộ.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, quái vật kia chỉ bị “Cửu Tự Chân Ngôn” của Dạ Nhiễm trấn áp, dù bị trọng thương cũng không thể coi thường, thiếu nữ kia quả thật muốn chết.
“Minh Nguyệt, là tiểu đội Minh Nguyệt chúng ta.” Thiếu niên một chân bị thương lảo đảo đi ra, thanh âm mang theo một tia run rẩy, hiển nhiên căn bản không thể tin được, vừa rồi thiếu nữ ấy còn đứng bên người bọn họ, lúc này đây đã biến mất không thấy.
“Chết tiệt! Nhả ra cho ta!” Bắc Thần Linh tức giận lập tức quay người, bàn tay trắng nõn mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, trực tiếp chụp cổ quái vật, bàn tay cắm xuống một chút, trong thiên địa không khí ầm ầm chấn động, lúc này Bắc Thần Linh xuất toàn bộ sức mạnh, so với một kích toàn lực của Dạ Nhiễm cũng không thua kém chút nào!
Ầm ầm!
Hào quang lóe lên, thiên địa toàn bộ tối sầm lại, trên bầu trời bị một trận sấm sét xé rách, ngay sau đó là một bàn tay máu xé rách bầu trời, chộp về phía Bắc Thần Linh!
“Muốn chết!” Dạ Nhiễm nhìn thấy bàn tay này lập tức hét lớn một tiếng, phi thân đón nhận huyết chưởng kia.
Quanh thân Dạ Nhiễm tỏa ra màu vàng sáng rọi đại biểu cho nhân từ, đại biểu cho chính nghĩa, va chạm ầm ầm với huyết chưởng tà ác kia trên không trung.
“Tất cả học viên Học Viện Quân Sự nghe lệnh, đưa đan dược trị thương của các ngươi đưa cho Học Viện Hoàng Gia, sau đó cho nổ thành cùng tất cả quái vật!”, thanh âm ẩn chứa nội lực vang lên bên tai tất cả các đệ tử.
“Vâng!” Mọi người đồng loạt trả lời vô cùng vang dội, không chút do dự đưa thuốc trị thương cho Học Viện Hoàng Gia trước mặt, ngay sau đó không bỏ qua việc sử dụng bạo phá đan, phát tán ra bốn phía, bắt đầu oanh tạc chém giết một đám lại một đám quái vật.
Ầm ầm ——
Tiếng sấm cực lớn lại lần nữa ầm ầm vang lên, theo da thịt Dạ Nhiễm tiến vào đan điền, Dạ Nhiễm trong lòng lộp bộp nhảy dựng, đan điền là nơi yếu ớt nhất, là nơi không thể bị tổn thương nhất!
Chỉ trong nháy mắt Dạ Nhiễm thất thần, huyết chưởng kia bỗng nhiên hướng phía Dạ Nhiễm bay tới! Khí tức tà ác trà ngập đất trời, như muốn hòa tan Dạ Nhiễm!
Không ổn! Dạ Nhiễm thầm than, lập tức xoay người tránh công kích của huyết chưởng kia. Nhưng nàng như bị khóa trụ, trốn không thoát, tránh cũng không được!
“Nhiễm Nhiễm coi chừng!” Tạp Tạp trong Thương Khung bảo tháp cảm nhận được Dạ Nhiễm gặp nguy hiểm, muốn lao ra khỏi tháp, nhưng lại bị một sức mạnh tà ác trói buộc.
“Nàng cũng không yếu như vậy, Manh Tạp Tạp, tiểu nha đầu kia cần phải tự trưởng thành.” Thanh âm của Hủy đạm mạc mà vô tình thanh âm quanh quẩn trong Thương Khung bảo tháp.
Tạp Tạp đại gia suốt ruột vạn phần, lại không thể phá được trói buộc, bây giờ trong Thương Khung bảo tháp đã muốn chửi ầm lên rồi!
Tiểu Khung gõ đầu Tạp Tạp, lạnh lùng. Tiểu Khung rất tín nhiệm Dạ Nhiễm: “Tạp Tạp, chẳng lẽ ngươi không tin nàng?”
Một câu, lại khiến cho Tạp Tạp á khẩu.
Bên ngoài, trong thành.
Dạ Nhiễm hoàn toàn không có chỗ để trốn, không có chỗ để tránh, cắn răng một cái, trực tiếp liều mạng nghênh đón huyết chưởng kia!
“Bổn cô nương nói, nếu còn gặp lại thì đó chính là ngày chết của ngươi!” Dạ Nhiễm trong hư không ngoan lệ hét to một tiếng, năm ngón tay khép lại chế trụ huyết chưởng kia, nội lực tuôn ra, hét lớn một tiếng, “Xuống cho ta!”
Sấm sét đột nhiên nổi lên trong đất trời, ầm ầm vang dội. Dạ Nhiễm đúng là muốn kéo bàn tay vĩ đại kia xuống, tuôn ra sức mạnh cơ hồ muốn xé rách toàn bộ bầu trời!
“Khặc ——“ sức mạnh trong bàn tay huyết chưởng kia càng lúc càng tăng lên!
Khuôn mặt Dạ Nhiễm trầm xuống, lúc này càng thêm trầm trọng!
Hết thảy những phát sinh đều sảy ra trong giây phút đó, đợi năm người Khúc Thừa Trạch bay vội tới, Dạ Nhiễm còn chưa kịp nói một câu thì huyết chưởng kia lập tức bỏ qua Dạ Nhiễm, đánh tới năm người Khúc Thừa Trạch!
“Ngươi dám!” Thấy vậy, đáy mắt Dạ Nhiễm lóe ra một tia khát máu, hai tay bắt lấy huyết chưởng kia cứ thế mà xé toạc!
Năm người Liễu Phi Tiếu cảm nhận được sức mạnh cường đại của huyết chưởng kia, nhưng không một người nào rút lui.
Liễu Phi Tiếu nắm sáo ngọc trong tay, phi thân xuống, quát to một tiếng: “Oanh Lôi Bạo Quyền!”
Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạc Tiêu cùng La Lỵ cũng không thua kém chút nào, lúc Dạ Nhiễm khống chế được quái vật, từng chiêu từng chiêu đánh ra hướng về phía quái vật!
“Kéo dài Vô Địch Bát Quái Chưởng!”
“Xà Vũ cuồng ca!”
“Cửu ưng Thí Thiên trảo!”
….
Sáu người liên thủ, huyết chưởng kia đã bị đánh nát!
Nhưng mà ______
Đúng lúc này, một huyết chưởng khác đột nhiên xé trời bay tới, một phát bắt được Dạ Nhiễm!
“Bổn tọa đã từng nói qua, sẽ không bỏ qua cho ngươi___” lời nói đứt quãng có chút gian nan, có thể thấy huyết chưởng kia không am hiểu nói chuyện.
Huyết chưởng ẩn chứa sức mạnh khổng lồ như muốn nuốt hết Dạ Nhiễm. Bỗng nhiên, tại thời điểm đó, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, ngay sau đó một luồng sức mạnh ôn hòa dễ dàng giải cứu Dạ Nhiễm, dặt nàng xuống mặt đất.
“Đường đường là một thất giai mộng cấp quỷ quái, bất quá lại ra tay đối phó với một thiếu nữ Tiên Thiên, Quỷ Thiên Hải, ngươi thật làm cho Ma Tộc mất mặt.” Thanh âm ôn hòa mà không mất đi sự ác liệt mang theo vài tia châm chọc, vang lên ở phía chân trời.
Dạ Nhiễm híp mắt, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh từ chân trời đi tới, trong chớp mắt, nội lực cùng thể lực của nàng liền hồi phục hơn phân nửa.
Sức mạnh này, thật cường đại.
“Là ngươi!” Huyết chưởng lại có thể nói hai chữ này rất rõ ràng, trong thanh âm mang theo sự không thể tin cùng hoảng sợ, trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.
Vừa rồi còn là một huyết chưởng cuồng vọng, mà lúc này lại không dám nói thêm câu nào đã vội vã trốn đi….
Một thanh niên áo trắng khóe miệng mang theo nhu hòa, thanh nhã tươi cười bay xuống từ trên không, đưa tay xuất ra một chút năng lượng màu trắng, bao quanh cơ thể tất cả các học viên.
“Tinh anh tân sinh của ba học viện, cũng không tồi!” Thanh niên nhàn nhạt nhìn thoáng qua mọi người ở bên dưới, ánh mắt nhìn đến Dạ Nhiễm, nhẹ gật đầu cười, ngón tay thon dài điểm một phát, con quái vật khổng lồ đang bị trấn áp trên mặt đất trên mặt đất ngay lập tức tiêu tan trong không khí, chỉ nhẹ nhàng như vậy đã chết.
Thanh niên tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Lúc gần đi để lại một câu giống như là khích lệ….,liền quay người nhẹ lướt đi.
Thật mạnh.
Trong đầu mọi người đều đồng loạt xuất hiện hai từ này, chỉ duy nhất hai từ.
Dạ Nhiễm hé mắt, nhìn về phía Liễu Phi Tiếu.
Liễu Phi Tiếu thần sắc ngưng trọng lắc đầu, hắn không biết, chưa từng nghe nói qua một thanh niên áo trắng cường đại như vậy.
“Thật là một nam nhân cường đại…” Trong đám người không biết ai đã thốt ra câu này.
Dạ Nhiễm chậm rãi lắc đầu, quay người đối với Học Viện Quân Sự nói: “Toàn bộ trở về Tuyết Phương Viện, không có mệnh lệnh của ta một bước cũng không được rời đi.”
Đội ngũ xếp hàng chỉnh tề không dám có chút nào lười biếng đối với mệnh lệnh của Dạ Nhiễm, nhanh chóng lui đi.
Nhìn lại, Học Viện Hoàng Gia đang lộn xộn, cách đó không xa là Học Viện Hắc Trạch vừa đến cũng có chút mất trật tự tản đi.
Bắc Thần Linh lại không rãnh để bận tâm điều này, đôi mắt vàng lạnh băng lướt nhìn các vị Học Viện Hoàng Gia, nghiêm giọng nói: “Tất cả các tiểu đội kiểm tra đội viên.”
Trong vài phút ngắn ngủi, Học Viện Hoàng Gia thông báo kết quả kinh người.
Năm học viên biến mất không thấy đâu nữa.
Bên trong thành trì hoang vu này, biến mất không thấy đâu nữa tượng trưng cho cái gì, không ai là không biết.
Dạ Nhiễm cùng Thanh Việt Nam phóng xuất tinh thần lực cơ hồ bao trọn thành trì, cũng không phát hiện thiếu niên hoặc thiếu nữ nào bị phân tán.
Những tiếng hít thở trầm trọng lan tràn trong không trung.
Bắc Thần Linh nhắm mắt, thu lại trong mắt ngập trời hận ý cùng sát ý, sau đó mở mắt, khôi phục lại bình tĩnh, nhìn về phía Dạ Nhiễm cùng Thanh Việt Nam, khóe miệng cười khổ, nói ra: “Thanh Việt, tiểu công chúa, lần này, cảm ơn.”
Dạ Nhiễm cùng Thanh Việt Nam khoát tay áo, bọn hắn cũng không giúp đỡ gì, chỉ là năm học viên biến mất, một học viên trước mặt bọn hắn bị cắn nuốt, loại mùi vị tử vong, trong lòng hai người cũng hiện lên một số việc trầm trọng.
Các thiếu niên, thiếu nữ sau lưng Bắc Thần Linh, nguyên một đám sắc mặt trắng xanh, bây giờ đã bị kinh hãi không nhỏ.
Dạ Nhiễm cùng Thanh Việt Nam liếc nhau, thở dài, từng người quay lưng rời đi, sự tình tiếp theo bên Học Viện Hoàng Gia, bọn họ cũng không thể tham dự được rồi.
Về phần chuyện giữa Ma Tộc cùng Bắc Thần Linh, càng không phải chuyện bọn họ có thể nhúng tay vào.
Tuyết Phương Viện.
Khí tức trầm trọng lan tràn toàn bộ Tuyết Phương Viện.
Tất cả các để tự ngồi khoanh chân dưới đất, nhắm mắt trầm mặc, che đi vài tia nhu nhược cùng sợ hãi nơi đáy mắt.
Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, Tư Mạc Tiêu, Tập Diệt Nguyệt, cùng La Lỵ năm Tiên Thiên tông sư ngồi bên cạnh, mọi người cũng không cảm thấy an toàn.
Quái vật răng nanh khổng lồ kia, không phải bọn họ có thể đối phó.
Huyết chưởng cực lớn trên bầu trời kia, cơ hồ một ngón tay cũng có thể nghiền chết cả đám.
Dạ Nhiễm trở về, chứng kiến tình cảnh trầm mặc như vậy.
“Sợ hãi?” Dạ Nhiễm ngồi vào vị trí của nàng, nhìn một vòng các đệ tử chung quanh, trầm giọng hỏi.
Không ai trả lời, tránh né ánh mắt Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm vuốt vuốt mi tâm, khẽ thở dài mà nói: “Học Viện Hoàng Gia, năm người biến mất không rõ tung tích.”
Mọi người run lên, bọn họ vẫn cho rằng chỉ có một.
“Ta không hy vọng các vị đang ngồi ở đây có bất kỳ việc ngoài ý muốn gì xảy ra.” Dạ Nhiễm nhìn thoáng mọi người, đứng lên đi về phía phòng mình. Trước khi rời đi, nhìn mọi người nói: “Đều về nghỉ ngơi đi.”
Trở lại phòng, Dạ Nhiễm ngồi trên ghế, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Thực lực cường đại, cùng với tầm nhìn rộng lớn khắp Thiên Địa.
“Đội trưởng” Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa của Tập Diệt Nguyệt.
“Vào đi.” Dạ Nhiễm không mở mắt, chỉ là nhẹ giọng nói.
Tập Diệt Nguyệt bưng chén cháo đẩy cửa vào, nhìn thần sắc mệt mỏi của Dạ Nhiễm khẽ thở dài, đóng cửa lại đi đến bên cạnh Dạ Nhiễm, đặt cháo trên bàn, “Đội trưởng, ăn chút cháo đi.”
Dạ Nhiễm nhìn Tập Diệt Nguyệt tươi cười mang theo phần đắng chát: “Các ngươi đã ăn rồi sao?”
Tập Diệt Nguyệt muốn gật đầu, lại không muốn lừa Dạ Nhiễm bèn lắc đầu, trơ mắt ra nhìn Học Viện Hoàng Gia bị cắn nuốt, bọn hắn sao có thể nuốt trôi cơm.
Dạ Nhiễm nhẹ khuất cháo trong tay, bất tri bất giác, hốc mắt ướt át.
Vào lúc ban đêm.
Tín hiệu cầu cứu, lần nữa vang lên, lúc này đây, là Học Viện Hắc Trạch.
Các học viên tề tựu đầy đủ trong nội viện Tuyết Phương Viện.
Sáu người Vô Địch thần đội đứng trên không, Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, hạ mệnh lệnh: “Tất cả mọi người không được bước ra khỏi Tuyết Phương Viện một bước, tất cả lưu lại!”
“Trung đoàn trưởng?!”
….
Mọi người khó hiểu, bọn hắn phải như ban ngày nhanh chóng tiến tới giải cứu học viện khác không phải sao?
“Đây là mệnh lệnh.” Dạ Nhiễm lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người, cũng không giải thích.
“Vô Địch thần đội, theo ta đi nghĩ cách cứu viện.” Dạ Nhiễm phất tay mang theo mấy người Vô Địch thần đội sau lưng, nhanh chóng rời khỏi Tuyết phương viện.
Tất cả học viên Học Viện Quân Sự đứng nguyên tại chỗ, giật giật khóe miệng đắng chát, không phải là loại quái vật bọn hắn có thể đánh, đi theo cũng không giúp được cái gì.
Năm người Dạ Nhiễm chỉ vừa nghe xong tín hiệu cầu cứu, sấm sét rung trời vang dội trên bầu trời.
Cự quái tay dài.
So sánh với quái vật ban ngày công kích Học Viện Hoàng Gia, càng thêm khổng lồ cùng cường đại.
“Dạ Nhiễm, giúp ta chém cánh tay dài của nó!” Trong lúc kích chiến thấy Dạ Nhiễm đến, đôi mắt bảo thạch lam lóe ra hào quang, lập tức hét lên với Dạ Nhiễm đang ở trên không trung.
“Không có vấn đề! Vô Địch thần đội, lên!” Dạ Nhiễm đáp ứng một tiếng, trường kiếm trên tay, vung tay lên, sáu người tham gia cuộc chiến.
Sáu người Tiên Thiên tông sư đến, cự quái tay dài liền rơi vào thế hạ phong.
Ngay sau đó, Bắc Thần Linh, mấy người Quân Mặc Ca cũng xuất hiện, cùng lúc gia nhập trận chiến, cự quái tay dài cho dù lợi hại cỡ nào nhưng trong trường hợp bị bao vây này, cũng không tới một giờ hoàn toàn bị chém chết.
Cự quái tay dài vừa chết, bọn quái còn lại Học Viện Hắc Trạch cũng tự mình giải quyết xong hết.
Mấy người Liễu Phi Tiếu rời khỏi, trở lại thủ hộ Tuyết Phương Viện, chỉ lo lắng cự quái kế tiếp xuất hiện ở Học Viện Quân Sự.
Dưới bầu trời đêm.
Dạ Nhiễm, Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam ba người ngồi đối diện nhau trên nóc nhà.
“Học Viện Hắc Trạch bảy người bị cự quái tay dài nuốt trọn.” Trong đôi mắt bảo thạch lam của Thanh Việt Nam tràn đầy đau khổ, ban ngày bọn hắn mới trải qua sự việc của Học Viện Hoàng Gia, buổi tối tới phiên bọn hắn.
Thanh Việt Nam trơ mắt nhìn bảy đệ tử liên tiếp bị cắn nuốt, lại không thể ngăn cản, cũng không thể đánh lại.
Với tư cách là trung đoàn trưởng lần này, nội tâm đau khổ giằng xé của Thanh Việt Nam cùng Bắc Thần Linh có ai hiểu?
Bắc Thần Linh không nói gì, năm đội viên Học Viện Hoàng Gia nếu không có kỳ tích, thì chắc chắn là đã bị cắn nuốt rồi. Tình huống của hắn so với Thanh Việt Nam cũng không tốt hơn chút nào. An ủi, an ủi như thế nào?
Dạ Nhiễm cùng không nói tiếng nào, lúc này, nàng nên nói gì? Cho dù các học viên Học Viện Quân Sự không có thương vong, nhưng mà so sánh, có rất nhiều điều không biết, kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối mới kinh khủng hơn.
Trầm mặc nửa ngày, Dạ Nhiễm mới ngẩng đầu nhìn hai người, hỏi: “Các ngươi thu phục bao nhiêu thành trì?”
“Hai đại thành trì, bốn tiểu thành trì.” Bắc Thần Linh trực tiếp nằm trên nóc nhà ngắm nhìn bầu trời đầy sao, mở miệng nói.
“Nếu tăng thêm thành trì này thì…chính là hai đại thành trì cùng bốn tiểu thành trì.” Thanh Việt Nam nằm bên người Bắc Thần Linh, khóe miệng tươi cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
“Xem ra, toàn bộ thành trì của Tuyết Quốc hầu như đã bị tiêu diệt rồi.” Dạ Nhiễm ngồi bên cạnh hai người trầm giọng nói ra.
Tuyết Quốc chia làm bảy đại thành trì cùng mười ba tiểu thành trì, hôm nay ba học viện cộng lại, xem như đã chiếm cứ toàn bộ thành trì của Tuyết Quốc, quái vật cũng tàn sát hết rồi.
Chỉ là_____
Dạ Nhiễm vẫn….không an tâm lắm, xuất hiện một cự quái răng nanh, sau đó một cự quái tay dài, nàng cũng không thể xác định không có cự quái thứ ba tấn công Học Viện Quân Sự chứ.
“Ta vẫn không thể an tâm về Học Viện Quân Sự, Linh Phong, Thanh Việt, nếu đêm nay bình an vô sự…sáng sớm ngày mai ba học viện chúng ta tề tựu trên núi.” Dạ Nhiễm đứng lên, trong lòng thình thịch lo lắng, một dự cảm không tốt lan tràn trong lòng, Tuyết Phương Viện, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
“Chúng ta cùng ngươi đi.” Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam cũng đứng lên, bây giờ chỉ có Học Viện Quân Sự chưa có cự quái tập kích, bọn hắn đi qua cũng có chút bảo đảm.
Thế nhưng Dạ Nhiễm lại lắc đầu: “Học Viện Hoàng Gia cùng Học Viện Hắc Trạch hiện cảm xúc cùng tình hình cũng chưa ổn định, hai ngươi lại là trung đoàn trưởng, đây là hai bình đan dược trị thương các ngươi cầm lấy.”
Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam cũng không kiên trì nữa, thực lực Vô Địch thần đội ban ngày bọn hắn đã chứng kiến, nếu có cự quái tập kích, bọn họ cũng có năng lực bảo vệ mình.
Hơn nữa, phải biết, bên người Dạ Nhiễm còn có Tạp Tạp cùng Tiểu Khung, hai đứa vẫn chưa ra tay.
Ba người tách ra.
Dạ Nhiễm dùng tốc độ nhanh nhất bay về Tuyết Phương Viện
Thời điểm nhìn Tuyết Phương Viện bình an, tảng đá đè nặng nội tâm cũng như được dỡ xuống.
Chỉ là, Dạ Nhiễm còn chưa vui mừng xong, trên bầu trời bỗng nhiên bay tới một đoàn mây đen, đen đặc hướng về Tuyết Phương Viện!
Mấy người Liễu Phi Tiếu vẫn luôn chú ý mọi động tĩnh xung quanh Tuyết Phương Viện, vừa nhìn thấy mây đen, năm người nhanh chóng đến bên người Dạ Nhiễm!
Năm người Liễu Phi Tiếu đứng sau lưng Dạ Nhiễm, sắc mặt ngưng trọng nhìn đám mây đen trước mặt, trong lòng biết rõ, rèn luyện thuộc về Học Viện Quân Sự, bây giờ mới bắt đầu.
“Đội trưởng, có muốn dùng đạn tín hiệu cầu cứu không?” Khúc Thừa Trạch nắm trong tay đạn tín hiệu cầu cứu, cảm nhận được sức mạnh khổng lồ trên không trung truyền đến, hít sâu một hơi nhìn Dạ Nhiễm hỏi.
Dạ Nhiễm lắc đầu, khóe miệng cười lạnh: “Không cần, quái vật kia, chính là mục tiêu của Vô Địch thần đội chúng ta, hoặc là tiêu diệt nó, hoặc là chúng ta chết!”
Lời nói Dạ Nhiễm lạnh như băng, không có chút phóng khoáng cùng cuồng vọng nào!
Bọn hắn chết? Có khả năng sao?
Không có khả năng!
“Ha ha ha, bổn cô nương ngược lại muốn nhìn xem quái vật kia một chút, có năng lực tới mức nào!” Tập Diệt Nguyệt đầu tiên giương giọng ha ha nở nụ cười, trong giọng đầy cuồng ngạo cùng không chịu thua!
Vô Địch thần đội, cùng nhau đi tới, phách kinh trảm ma, chỉ là một quái vật mà muốn ngăn cản bước chân bọn hắn tiến lên sao?
“Đưa tới cửa làm đá đặt chân, tại sao phải đưa cho người khác?” Liễu Phi Tiếu không đếm xỉa tới cười nói, đôi mắt màu đen lóe lên tia lạnh lùng cùng ý chí chiến đấu.
Tư Mạc Tiêu trầm mặc không nói, thiếu nữ La Lỵ vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào bên khóe môi, Khúc Thừa Trạch ra vẻ trâu bò, hắn lại nói nhảm.
Lúc này, học viên Học Viện Quân Sự cùng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy mây đen đông nghịt, nguyên một đám liền lấy vũ khí đi ra ngoài.
Trong mắt Dạ Nhiễm hơi híp, thanh âm ẩn chứa nội lực vô cùng nghiêm khắc: “Toàn bộ đều trở lại phòng cho bổn cô nương!”
Bước chân mọi người dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trung đoàn trưởng trên không trung, vì sao?
Dạ Nhiễm không để cho bọn hắn có cơ hội nói chuyện, giơ tay lên chém ra một đạo lực, lập tức đưa tất cả các học viên về lại trong phòng, lại mượn sức mạnh Tạp Tạp bố trí một tầng kết giới bên ngoài gian phòng.
“Quái vật đến, ít nhất thực lực đã ngoài tam giai mộng cấp.” Liễu Phi Tiếu lãnh khốc nhìn Dạ Nhiễm, bất đắc dĩ chỉ có thể vận nội lực nói với các học viên trong phòng bị kết giới bao vây.
“Đội trưởng, như vậy có thể có chút…” không công bằng. Ba chữ kia, Khúc Thừa Trạch nuốt vào trong bụng.
Hắn biết rõ đội trưởng vì muốn tốt cho bọn hắn, nhưng các học viên kia lại không hiểu khổ tâm của đội trưởng, Khúc Thừa Trạch cũng không hy vọng bởi vì chuyện này mà đội trưởng bị mọi người hiểu lầm.
Dạ Nhiễm biết rõ Khúc Thừa Trạch muốn nói gì, chỉ là lạnh nhạt khoát áo, nói: “Không cần nghĩ nhiều, trước hết giải quyết quái vật sắp tới rồi nói sau.”
Bị oán trách cũng tốt, không hiểu cũng tốt, Dạ Nhiễm giờ phút này đây, chỉ muốn tất cả mọi người sống sót.
Ở bên trong trận diễn tập này, các đệ tử đến đây, học hỏi nhiều điều, đối với bọn họ mà nói đã thấy vừa lòng rồi.
Mấy người Khúc Thừa Trạch chỉ trầm mặc trong chớp mắt, liền giương khóe môi, tràn ngập chiến ý nhìn về phía mây đen trên không trung đang càng ngày càng tới gần.
Vô Địch thần đội, kề vai chiến đấu, quyết không lui về sau!
Ầm ầm!
Bên trên bầu trời sấm chớp điên cuồng nổi dậy, một vòng xoáy màu đen cực lớn xuất hiện trên không trung, cuồng phong nổi lên, nhiều tiếng rung động.
“Chuẩn bị nghênh chiến!” Trường kiếm trên tay, khí tức xung quanh Dạ Nhiễm đột nhiên biến đổi, mãnh liệt hô to một tiếng!
Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạc Tiêu, La Lỵ năm người nhanh chóng đứng vững tại vị trí của mình, cầm chặt vũ khí trong tay, đứng trong gió tà áo tung bay.
Oanh! Oanh!
Liên tục hai tiếng rung trời, một thanh âm tà ác vô cùng vang vọng toàn bộ Thiên Địa: “Khặc khặc ….… mấy con người nhỏ bé, Gia Gia đặc biệt lúc này vội tới cắn nuốt các ngươi đây? Khặc khặc ….…”
“Quái vật ngu si! Lăn xuống đây cho bổn cô nương!” Dạ Nhiễm Xùy ~~ cười một tiếng, tay cầm trường kiếm bỗng nhiên bay về phía không trung, ẩn chứa năng lực hùng hậu chém về phía vòng xoáy trên không trung!
“Khặc khặc ….. Máu mới tốt, cắn nuốt ngươi, gia gia ta sẽ tiến hóa”, một luồng khí tức màu đen bao phủ bàn tay, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, trực tiếp bay về phía Dạ Nhiễm!
“Xem ta không quấn chết ngươi! Muốn cắn nuốt đội trưởng?” Khúc Thừa Trạch dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp quấn chặt Thiên Tàm Ti vào cánh tay khí tức màu đen, thanh âm không bị trói buộc mang theo khắc nghiệt!
“Khặc khặc khặc, Thiên Tàm Ti? Bảo bối tốt.” Chủ nhân bàn tay kia bị Thiên Tàm Ti quấn không một chút lo lắng, ngược lại càn rỡ nở nụ cười.
Thanh âm tà ác vừa rơi xuống, sương mù màu đen lập tức ngưng tụ, một cỗ sức mạnh khổng lồ đánh tới Khúc Thừa Trạch, Thiên Tàm Ti chế thành dây thừng cũng biến mất không thấy đâu.
Khúc Thừa Trạch nhìn hai tay trống không, đôi mắt trừng to! Chết tiệt, chết tiệt, rõ ràng hắn cướp bảo bối trên tay Khúc Thừa Trạch! Bên trong Khúc Thừa Trạch triệt để bộc phát: “Ta hôm nay không giết ngươi, liền cùng họ với ngươi!”
Mấy người Liễu Phi Tiếu vừa phi thân trên không trung đến, sương mù màu đen nhè nhẹ bao trùm bọn hắn, hướng một bên ném đến, chủ nhân thanh âm càn rỡ cười cười: “Khặc khặc…….khặc….Các ngươi, giao tất cả bảo bối bên người ra đây, gia gia sẽ tha cho các ngươi một mạng!”
Cũng đúng lúc này!
Ầm ầm ——
Trong thiên địa truyền ra một tiếng vang thật lớn, đại quái thú huyết tinh đang bị Học Viện Hoàng Gia bị vây công bỗng nhiên hét lớn, dường như có dấu hiệu triệu hồi, huyết chưởng xé toạc kết giới của Học Viện Hoàng Gia, chạy thật nhanh về phía bầu trời.
“Không tốt! Tên này muốn đi tìm trợ giúp!” Trong đám người, không biết ai hô lớn một tiếng.
“Dạ Nhiễm, ngăn nó lại!” Bắc Thần Linh ngẩng đầu vừa vặn thấy Dạ Nhiễm đang nhanh chóng phi tân tới, đôi mắt lập tức lóe lên tia lạnh lẽo, hô lên với Dạ Nhiễm.
“Ngươi không nói, ta cũng sẽ không cho nó chạy thoát!” Dạ Nhiễm thanh âm lạnh đến thấu xương trong hư không truyền tới, thanh âm chưa dứt, tiếp theo âm thanh sét đánh giống như tiếng oanh minh vang vọng khắp thiên địa, “Cửu Tự Chân Ngôn tầng thứ tư —— Nhân! Diệt cho ta!”
Theo tiếng nổ vang trời đất, sau lưng Dạ Nhiễm lập tức xuất hiện chữ ‘Nhân’ trên bầu trời, tràn ngập trong đất trời là năng lượng màu vàng tinh khiết đang trào dâng, phảng phất muốn tinh loch tất cả những gì tà ác nhất.
“Khặc —”
Nhưng quái vật kia chỉ kêu to một tiếng, trong răng nanh thật dài phun ra một ngụm sương mù màu đen dày đặc, dễ dàng hóa giải đòn tấn công của Dạ Nhiễm!
“Đội trưởng, tuyệt chiêu của ngươi sao lại không có tác dụng rồi à! Xem ta đây, Vô Địch bát quái quyền!” Sau một khắc, thân ảnh Khúc Thừa Trạch thi triển khinh công bay xuống, cười to hai tiếng với Dạ Nhiễm, sau đó liền hét lớn, thập bát chưởng mạnh mẽ liên tục giáng xuống quái vật kia!
“Tiểu tử kia được lắm! Ngay cả bổn cô nương cũng dám mỉa mai!” Dạ Nhiễm thấy công kích của Khúc Thừa Trạch sau khi đột phá liền thấy rất tự hào. Xem ra khi tiến vào Tiên Thiên, thực lực Vô Địch thần đội tăng lên không chỉ gấp mười lần.
“Ha ha, sao có thể chỉ để Béo ngươi náo động, xem bổn tiểu thư đây!” Tập Diệt Nguyệt trong bộ quần áo màu vàng theo sát phía sau, tay cầm lăng sa màu vàng, lập tức gia nhập cuộc chiến, đầu ngón tay hất lên…kim sa ẩn chứa nội lực khổng lồ đánh về phía quái vật răng nanh, “Xà Vũ cuồng lăng! Xem bổn tiểu thư nhổ răng nanh của ngươi!”
“Diệt Nguyệt, coi chừng!” Dạ Nhiễm thấy con quái vật phát điên lên khi bị dải kim sa quấn lấy liền hét lên với Tập Diệt Nguyệt, nhưng còn chưa ra tay ——
Bỗng dưng, một thân ảnh màu đen xuất hiện trước mặt quái vật, Tư Mạt Tiêu khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, chí khí rét lạnh, song nguyệt móc câu trên tay hắn như phảng phất hai bàn tay Cự Ưng, thân hình chỉ một thoáng, song nguyệt móc câu đột nhiên cong lên!
Rắc! Rắc!
Hai thanh âm vỡ vụn của hai cái xương vang lên trên không trung, hai cái răng nah của quái vật kia đã bị Tập Diệt Nguyệt cùng Tư Mạc Tiêu liên thủ nhổ đi! Ngay sau đó, quái vật đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết một tiếng, thanh âm cực lớn làm cho đất trời bỗng nhiên âm u!
Ầm ầm! Trời bỗng nhiên dậy lên sấm sét…..!
“Muốn gọi trợ giúp? Nằm mơ!” Liễu Phi Tiếu trong bộ áo trắng trên tay cầm sáo ngọc bay xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, đôi mắt màu đen lăng liệt, sáo ngọc đặt trên môi, sát ý như cuồn cuộn dâng lên, tiếng sáo như quanh quẩn trong không gian rộng lớn, rét lạnh thấu xương.
Ngăn cách!
Đôi mắt Dạ Nhiễm sáng ngời, chiêu thức này của Liễu Phi Tiếu đã ngăn cách không gian này thành một vùng trời nhỏ.
Phốc ——
Lại một tiếng máu tươi bắn ra, theo đó là quái vật cuồng nộ rên rỉ thảm thiết.
Chỉ thấy, trên hai cái đầu một lớn một nhỏ của quái vật cắm hai thanh chủy thủ tỏa ra sát khí lạnh băng.
La Lỵ đang ẩn trong không khí vỗ tay một cái. Với tư cách là thích khách, phải ẩn một nơi nào đó gần đây bất động thanh sắc, rồi ra tay nhất kích tất sát!
Một chiêu này, thật đẹp!
“Ha ha ha, bổn cô nương cũng không thể thua kém đúng không?” Dạ Nhiễm nhìn một cảnh này, thân hình xoay tròn, cười ha ha một tiếng, trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện trên tay!
Sau đó chỉ nghe mấy người Tập Diệt Nguyệt đồng thời ha ha phá lên cười, xoay người trên không một cái, năm người đứng vững đội hình tác chiến, La Lỵ bay trên không xuất hiện, đứng vững trên vai Khúc Thừa Trạch cùng Tư Mạc Tiêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào lại là sát ý thấu trời.
“Hôm nay, mượn quái vật kia thử xem thực lực Vô Địch thần đội đi!” Dạ Nhiễm cuồng ngạo hét lớn một tiếng, đầu ngón tay vung lên, hướng về phía quái vật!
Bá khí, càn rỡ, cường đại!
Đây chính là Vô Địch thần đội sau khi đột phá Tiên Thiên!
Bởi vì địch âm ngăn cách của Liễu Phi Tiếu, các học viên phàm là chưa đột phá lên Tiên Thiên, căn bản không tham gia cuộc chiến.
Các học viên Hoàng Gia trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh quái vật mà cả học viện bọn họ cộng lại cũng không thể đánh thắng kia đang bị Vô Địch thần đội đánh đến không có thể đánh trả!
Các học viên Học viện Quân Sự cũng không thể nào hình dung nổi tâm trạng lúc này, lúc trước không được chiêm ngưỡng thực lực mấy người Khúc Thừa Trạch, mà hôm nay, ở đây, tận mắt chứng kiến thực lực Vô Địch thần đội, trong lòng đâu chỉ có hai chữ rung động.
Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam đứng nguyên tại chỗ, nhìn Vô Địch thần đội cùng quái vật kia đối chiến, âm thầm thở dài.
Mấy tháng trước, hai người bọn họ đã từng nói: thực lực của tiểu đội Dạ Nhiễm, bọn hắn không để vào mắt, thế nhưng hôm nay ——
Vô Địch thần đội vẫn tiếp tục chiến đấu, nhưng mà dĩ nhiên quái vật kia không thể gây ra cho đám người Dạ Nhiễm bất kỳ tổn thương nào.
Tính toán thời cơ, ánh mắt Dạ Nhiễm thay đổi, ra hiệu với mấy người Tập Diệt Nguyệt:
“Lui về phía sau!”
Năm người Tập Diệt Nguyệt nghe được hiệu lệnh của Dạ Nhiễm, lập tức quay người bay về phía sau Dạ Nhiễm.
Quái vật bị sáu người liên thủ đối phó đến cơ hội đánh trả cũng không có, thấy mấy người Dạ Nhiễm tránh ra thì nhanh chóng đứng lên muốn chuồn đi.
Dạ Nhiễm làm sao có thể để cho quái vật kia có cơ hội trốn thoát! Thừa dịp ngươi yếu, ta muốn mạng ngươi!
“Cửu Tự Chân Ngôn” tầng thứ năm —— Giả! Trấn áp cho ta!” Chữ ‘Giả’ màu vàng cực lớn xuất hiện sau lưng Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm hét lớn một tiếng, mang theo sức mạnh cường đại bay hướng về phía quái vật, trấn áp!
Chỉ nghe quái vật khổng lồ hét thảm một tiếng, từ trên không rơi xuống trên mặt đất, thở hổn hển, chữ ‘Giả’ thật lớn còn đang trận áp trên người, phát ra tiếng xì xì thiêu đốt, con quái vật kia hiển nhiên bị một chiêu này của Dạ Nhiễm làm tổn thương không nhẹ!
“Ha ha ha, con quái vật này! Cho ngươi càn rỡ! Cho ngươi bá đạo!” Một thiếu nữ gần với quái vật thấy nó suy yếu nằm rạp trên mặt đất thì mặt mũi hung dữ, đá con quái kia.
“Chết tiệt, lui trở về cho ta!” Dạ Nhiễm trên không trung phẫn nộ hô to một tiếng, thân hình còn chưa rơi xuống, dị biến đã đột nhiên phát sinh!
Chỉ thấy quái vật bị miệt thị nhìn thoáng qua thiếu nữ kia, mở lớn miệng đỏ như máu, chỉ hít một cái đã nuốt nàng ta vào bụng.
Dạ Nhiễm trên không trung nhanh chóng công kích tới, lại vẫn chậm một bước, đánhg tới cái miệng lớn dính máu của quái vật nhưng mà thiếu nữ kia, cũng đã không thấy đâu…
“Vừa rồi là ai vậy?” Bắc Thần Linh cũng lập tức tới, đôi mắt màu vàng tràn đầy phẫn nộ.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, quái vật kia chỉ bị “Cửu Tự Chân Ngôn” của Dạ Nhiễm trấn áp, dù bị trọng thương cũng không thể coi thường, thiếu nữ kia quả thật muốn chết.
“Minh Nguyệt, là tiểu đội Minh Nguyệt chúng ta.” Thiếu niên một chân bị thương lảo đảo đi ra, thanh âm mang theo một tia run rẩy, hiển nhiên căn bản không thể tin được, vừa rồi thiếu nữ ấy còn đứng bên người bọn họ, lúc này đây đã biến mất không thấy.
“Chết tiệt! Nhả ra cho ta!” Bắc Thần Linh tức giận lập tức quay người, bàn tay trắng nõn mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, trực tiếp chụp cổ quái vật, bàn tay cắm xuống một chút, trong thiên địa không khí ầm ầm chấn động, lúc này Bắc Thần Linh xuất toàn bộ sức mạnh, so với một kích toàn lực của Dạ Nhiễm cũng không thua kém chút nào!
Ầm ầm!
Hào quang lóe lên, thiên địa toàn bộ tối sầm lại, trên bầu trời bị một trận sấm sét xé rách, ngay sau đó là một bàn tay máu xé rách bầu trời, chộp về phía Bắc Thần Linh!
“Muốn chết!” Dạ Nhiễm nhìn thấy bàn tay này lập tức hét lớn một tiếng, phi thân đón nhận huyết chưởng kia.
Quanh thân Dạ Nhiễm tỏa ra màu vàng sáng rọi đại biểu cho nhân từ, đại biểu cho chính nghĩa, va chạm ầm ầm với huyết chưởng tà ác kia trên không trung.
“Tất cả học viên Học Viện Quân Sự nghe lệnh, đưa đan dược trị thương của các ngươi đưa cho Học Viện Hoàng Gia, sau đó cho nổ thành cùng tất cả quái vật!”, thanh âm ẩn chứa nội lực vang lên bên tai tất cả các đệ tử.
“Vâng!” Mọi người đồng loạt trả lời vô cùng vang dội, không chút do dự đưa thuốc trị thương cho Học Viện Hoàng Gia trước mặt, ngay sau đó không bỏ qua việc sử dụng bạo phá đan, phát tán ra bốn phía, bắt đầu oanh tạc chém giết một đám lại một đám quái vật.
Ầm ầm ——
Tiếng sấm cực lớn lại lần nữa ầm ầm vang lên, theo da thịt Dạ Nhiễm tiến vào đan điền, Dạ Nhiễm trong lòng lộp bộp nhảy dựng, đan điền là nơi yếu ớt nhất, là nơi không thể bị tổn thương nhất!
Chỉ trong nháy mắt Dạ Nhiễm thất thần, huyết chưởng kia bỗng nhiên hướng phía Dạ Nhiễm bay tới! Khí tức tà ác trà ngập đất trời, như muốn hòa tan Dạ Nhiễm!
Không ổn! Dạ Nhiễm thầm than, lập tức xoay người tránh công kích của huyết chưởng kia. Nhưng nàng như bị khóa trụ, trốn không thoát, tránh cũng không được!
“Nhiễm Nhiễm coi chừng!” Tạp Tạp trong Thương Khung bảo tháp cảm nhận được Dạ Nhiễm gặp nguy hiểm, muốn lao ra khỏi tháp, nhưng lại bị một sức mạnh tà ác trói buộc.
“Nàng cũng không yếu như vậy, Manh Tạp Tạp, tiểu nha đầu kia cần phải tự trưởng thành.” Thanh âm của Hủy đạm mạc mà vô tình thanh âm quanh quẩn trong Thương Khung bảo tháp.
Tạp Tạp đại gia suốt ruột vạn phần, lại không thể phá được trói buộc, bây giờ trong Thương Khung bảo tháp đã muốn chửi ầm lên rồi!
Tiểu Khung gõ đầu Tạp Tạp, lạnh lùng. Tiểu Khung rất tín nhiệm Dạ Nhiễm: “Tạp Tạp, chẳng lẽ ngươi không tin nàng?”
Một câu, lại khiến cho Tạp Tạp á khẩu.
Bên ngoài, trong thành.
Dạ Nhiễm hoàn toàn không có chỗ để trốn, không có chỗ để tránh, cắn răng một cái, trực tiếp liều mạng nghênh đón huyết chưởng kia!
“Bổn cô nương nói, nếu còn gặp lại thì đó chính là ngày chết của ngươi!” Dạ Nhiễm trong hư không ngoan lệ hét to một tiếng, năm ngón tay khép lại chế trụ huyết chưởng kia, nội lực tuôn ra, hét lớn một tiếng, “Xuống cho ta!”
Sấm sét đột nhiên nổi lên trong đất trời, ầm ầm vang dội. Dạ Nhiễm đúng là muốn kéo bàn tay vĩ đại kia xuống, tuôn ra sức mạnh cơ hồ muốn xé rách toàn bộ bầu trời!
“Khặc ——“ sức mạnh trong bàn tay huyết chưởng kia càng lúc càng tăng lên!
Khuôn mặt Dạ Nhiễm trầm xuống, lúc này càng thêm trầm trọng!
Hết thảy những phát sinh đều sảy ra trong giây phút đó, đợi năm người Khúc Thừa Trạch bay vội tới, Dạ Nhiễm còn chưa kịp nói một câu thì huyết chưởng kia lập tức bỏ qua Dạ Nhiễm, đánh tới năm người Khúc Thừa Trạch!
“Ngươi dám!” Thấy vậy, đáy mắt Dạ Nhiễm lóe ra một tia khát máu, hai tay bắt lấy huyết chưởng kia cứ thế mà xé toạc!
Năm người Liễu Phi Tiếu cảm nhận được sức mạnh cường đại của huyết chưởng kia, nhưng không một người nào rút lui.
Liễu Phi Tiếu nắm sáo ngọc trong tay, phi thân xuống, quát to một tiếng: “Oanh Lôi Bạo Quyền!”
Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạc Tiêu cùng La Lỵ cũng không thua kém chút nào, lúc Dạ Nhiễm khống chế được quái vật, từng chiêu từng chiêu đánh ra hướng về phía quái vật!
“Kéo dài Vô Địch Bát Quái Chưởng!”
“Xà Vũ cuồng ca!”
“Cửu ưng Thí Thiên trảo!”
….
Sáu người liên thủ, huyết chưởng kia đã bị đánh nát!
Nhưng mà ______
Đúng lúc này, một huyết chưởng khác đột nhiên xé trời bay tới, một phát bắt được Dạ Nhiễm!
“Bổn tọa đã từng nói qua, sẽ không bỏ qua cho ngươi___” lời nói đứt quãng có chút gian nan, có thể thấy huyết chưởng kia không am hiểu nói chuyện.
Huyết chưởng ẩn chứa sức mạnh khổng lồ như muốn nuốt hết Dạ Nhiễm. Bỗng nhiên, tại thời điểm đó, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, ngay sau đó một luồng sức mạnh ôn hòa dễ dàng giải cứu Dạ Nhiễm, dặt nàng xuống mặt đất.
“Đường đường là một thất giai mộng cấp quỷ quái, bất quá lại ra tay đối phó với một thiếu nữ Tiên Thiên, Quỷ Thiên Hải, ngươi thật làm cho Ma Tộc mất mặt.” Thanh âm ôn hòa mà không mất đi sự ác liệt mang theo vài tia châm chọc, vang lên ở phía chân trời.
Dạ Nhiễm híp mắt, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh từ chân trời đi tới, trong chớp mắt, nội lực cùng thể lực của nàng liền hồi phục hơn phân nửa.
Sức mạnh này, thật cường đại.
“Là ngươi!” Huyết chưởng lại có thể nói hai chữ này rất rõ ràng, trong thanh âm mang theo sự không thể tin cùng hoảng sợ, trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.
Vừa rồi còn là một huyết chưởng cuồng vọng, mà lúc này lại không dám nói thêm câu nào đã vội vã trốn đi….
Một thanh niên áo trắng khóe miệng mang theo nhu hòa, thanh nhã tươi cười bay xuống từ trên không, đưa tay xuất ra một chút năng lượng màu trắng, bao quanh cơ thể tất cả các học viên.
“Tinh anh tân sinh của ba học viện, cũng không tồi!” Thanh niên nhàn nhạt nhìn thoáng qua mọi người ở bên dưới, ánh mắt nhìn đến Dạ Nhiễm, nhẹ gật đầu cười, ngón tay thon dài điểm một phát, con quái vật khổng lồ đang bị trấn áp trên mặt đất trên mặt đất ngay lập tức tiêu tan trong không khí, chỉ nhẹ nhàng như vậy đã chết.
Thanh niên tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Lúc gần đi để lại một câu giống như là khích lệ….,liền quay người nhẹ lướt đi.
Thật mạnh.
Trong đầu mọi người đều đồng loạt xuất hiện hai từ này, chỉ duy nhất hai từ.
Dạ Nhiễm hé mắt, nhìn về phía Liễu Phi Tiếu.
Liễu Phi Tiếu thần sắc ngưng trọng lắc đầu, hắn không biết, chưa từng nghe nói qua một thanh niên áo trắng cường đại như vậy.
“Thật là một nam nhân cường đại…” Trong đám người không biết ai đã thốt ra câu này.
Dạ Nhiễm chậm rãi lắc đầu, quay người đối với Học Viện Quân Sự nói: “Toàn bộ trở về Tuyết Phương Viện, không có mệnh lệnh của ta một bước cũng không được rời đi.”
Đội ngũ xếp hàng chỉnh tề không dám có chút nào lười biếng đối với mệnh lệnh của Dạ Nhiễm, nhanh chóng lui đi.
Nhìn lại, Học Viện Hoàng Gia đang lộn xộn, cách đó không xa là Học Viện Hắc Trạch vừa đến cũng có chút mất trật tự tản đi.
Bắc Thần Linh lại không rãnh để bận tâm điều này, đôi mắt vàng lạnh băng lướt nhìn các vị Học Viện Hoàng Gia, nghiêm giọng nói: “Tất cả các tiểu đội kiểm tra đội viên.”
Trong vài phút ngắn ngủi, Học Viện Hoàng Gia thông báo kết quả kinh người.
Năm học viên biến mất không thấy đâu nữa.
Bên trong thành trì hoang vu này, biến mất không thấy đâu nữa tượng trưng cho cái gì, không ai là không biết.
Dạ Nhiễm cùng Thanh Việt Nam phóng xuất tinh thần lực cơ hồ bao trọn thành trì, cũng không phát hiện thiếu niên hoặc thiếu nữ nào bị phân tán.
Những tiếng hít thở trầm trọng lan tràn trong không trung.
Bắc Thần Linh nhắm mắt, thu lại trong mắt ngập trời hận ý cùng sát ý, sau đó mở mắt, khôi phục lại bình tĩnh, nhìn về phía Dạ Nhiễm cùng Thanh Việt Nam, khóe miệng cười khổ, nói ra: “Thanh Việt, tiểu công chúa, lần này, cảm ơn.”
Dạ Nhiễm cùng Thanh Việt Nam khoát tay áo, bọn hắn cũng không giúp đỡ gì, chỉ là năm học viên biến mất, một học viên trước mặt bọn hắn bị cắn nuốt, loại mùi vị tử vong, trong lòng hai người cũng hiện lên một số việc trầm trọng.
Các thiếu niên, thiếu nữ sau lưng Bắc Thần Linh, nguyên một đám sắc mặt trắng xanh, bây giờ đã bị kinh hãi không nhỏ.
Dạ Nhiễm cùng Thanh Việt Nam liếc nhau, thở dài, từng người quay lưng rời đi, sự tình tiếp theo bên Học Viện Hoàng Gia, bọn họ cũng không thể tham dự được rồi.
Về phần chuyện giữa Ma Tộc cùng Bắc Thần Linh, càng không phải chuyện bọn họ có thể nhúng tay vào.
Tuyết Phương Viện.
Khí tức trầm trọng lan tràn toàn bộ Tuyết Phương Viện.
Tất cả các để tự ngồi khoanh chân dưới đất, nhắm mắt trầm mặc, che đi vài tia nhu nhược cùng sợ hãi nơi đáy mắt.
Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, Tư Mạc Tiêu, Tập Diệt Nguyệt, cùng La Lỵ năm Tiên Thiên tông sư ngồi bên cạnh, mọi người cũng không cảm thấy an toàn.
Quái vật răng nanh khổng lồ kia, không phải bọn họ có thể đối phó.
Huyết chưởng cực lớn trên bầu trời kia, cơ hồ một ngón tay cũng có thể nghiền chết cả đám.
Dạ Nhiễm trở về, chứng kiến tình cảnh trầm mặc như vậy.
“Sợ hãi?” Dạ Nhiễm ngồi vào vị trí của nàng, nhìn một vòng các đệ tử chung quanh, trầm giọng hỏi.
Không ai trả lời, tránh né ánh mắt Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm vuốt vuốt mi tâm, khẽ thở dài mà nói: “Học Viện Hoàng Gia, năm người biến mất không rõ tung tích.”
Mọi người run lên, bọn họ vẫn cho rằng chỉ có một.
“Ta không hy vọng các vị đang ngồi ở đây có bất kỳ việc ngoài ý muốn gì xảy ra.” Dạ Nhiễm nhìn thoáng mọi người, đứng lên đi về phía phòng mình. Trước khi rời đi, nhìn mọi người nói: “Đều về nghỉ ngơi đi.”
Trở lại phòng, Dạ Nhiễm ngồi trên ghế, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Thực lực cường đại, cùng với tầm nhìn rộng lớn khắp Thiên Địa.
“Đội trưởng” Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa của Tập Diệt Nguyệt.
“Vào đi.” Dạ Nhiễm không mở mắt, chỉ là nhẹ giọng nói.
Tập Diệt Nguyệt bưng chén cháo đẩy cửa vào, nhìn thần sắc mệt mỏi của Dạ Nhiễm khẽ thở dài, đóng cửa lại đi đến bên cạnh Dạ Nhiễm, đặt cháo trên bàn, “Đội trưởng, ăn chút cháo đi.”
Dạ Nhiễm nhìn Tập Diệt Nguyệt tươi cười mang theo phần đắng chát: “Các ngươi đã ăn rồi sao?”
Tập Diệt Nguyệt muốn gật đầu, lại không muốn lừa Dạ Nhiễm bèn lắc đầu, trơ mắt ra nhìn Học Viện Hoàng Gia bị cắn nuốt, bọn hắn sao có thể nuốt trôi cơm.
Dạ Nhiễm nhẹ khuất cháo trong tay, bất tri bất giác, hốc mắt ướt át.
Vào lúc ban đêm.
Tín hiệu cầu cứu, lần nữa vang lên, lúc này đây, là Học Viện Hắc Trạch.
Các học viên tề tựu đầy đủ trong nội viện Tuyết Phương Viện.
Sáu người Vô Địch thần đội đứng trên không, Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, hạ mệnh lệnh: “Tất cả mọi người không được bước ra khỏi Tuyết Phương Viện một bước, tất cả lưu lại!”
“Trung đoàn trưởng?!”
….
Mọi người khó hiểu, bọn hắn phải như ban ngày nhanh chóng tiến tới giải cứu học viện khác không phải sao?
“Đây là mệnh lệnh.” Dạ Nhiễm lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người, cũng không giải thích.
“Vô Địch thần đội, theo ta đi nghĩ cách cứu viện.” Dạ Nhiễm phất tay mang theo mấy người Vô Địch thần đội sau lưng, nhanh chóng rời khỏi Tuyết phương viện.
Tất cả học viên Học Viện Quân Sự đứng nguyên tại chỗ, giật giật khóe miệng đắng chát, không phải là loại quái vật bọn hắn có thể đánh, đi theo cũng không giúp được cái gì.
Năm người Dạ Nhiễm chỉ vừa nghe xong tín hiệu cầu cứu, sấm sét rung trời vang dội trên bầu trời.
Cự quái tay dài.
So sánh với quái vật ban ngày công kích Học Viện Hoàng Gia, càng thêm khổng lồ cùng cường đại.
“Dạ Nhiễm, giúp ta chém cánh tay dài của nó!” Trong lúc kích chiến thấy Dạ Nhiễm đến, đôi mắt bảo thạch lam lóe ra hào quang, lập tức hét lên với Dạ Nhiễm đang ở trên không trung.
“Không có vấn đề! Vô Địch thần đội, lên!” Dạ Nhiễm đáp ứng một tiếng, trường kiếm trên tay, vung tay lên, sáu người tham gia cuộc chiến.
Sáu người Tiên Thiên tông sư đến, cự quái tay dài liền rơi vào thế hạ phong.
Ngay sau đó, Bắc Thần Linh, mấy người Quân Mặc Ca cũng xuất hiện, cùng lúc gia nhập trận chiến, cự quái tay dài cho dù lợi hại cỡ nào nhưng trong trường hợp bị bao vây này, cũng không tới một giờ hoàn toàn bị chém chết.
Cự quái tay dài vừa chết, bọn quái còn lại Học Viện Hắc Trạch cũng tự mình giải quyết xong hết.
Mấy người Liễu Phi Tiếu rời khỏi, trở lại thủ hộ Tuyết Phương Viện, chỉ lo lắng cự quái kế tiếp xuất hiện ở Học Viện Quân Sự.
Dưới bầu trời đêm.
Dạ Nhiễm, Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam ba người ngồi đối diện nhau trên nóc nhà.
“Học Viện Hắc Trạch bảy người bị cự quái tay dài nuốt trọn.” Trong đôi mắt bảo thạch lam của Thanh Việt Nam tràn đầy đau khổ, ban ngày bọn hắn mới trải qua sự việc của Học Viện Hoàng Gia, buổi tối tới phiên bọn hắn.
Thanh Việt Nam trơ mắt nhìn bảy đệ tử liên tiếp bị cắn nuốt, lại không thể ngăn cản, cũng không thể đánh lại.
Với tư cách là trung đoàn trưởng lần này, nội tâm đau khổ giằng xé của Thanh Việt Nam cùng Bắc Thần Linh có ai hiểu?
Bắc Thần Linh không nói gì, năm đội viên Học Viện Hoàng Gia nếu không có kỳ tích, thì chắc chắn là đã bị cắn nuốt rồi. Tình huống của hắn so với Thanh Việt Nam cũng không tốt hơn chút nào. An ủi, an ủi như thế nào?
Dạ Nhiễm cùng không nói tiếng nào, lúc này, nàng nên nói gì? Cho dù các học viên Học Viện Quân Sự không có thương vong, nhưng mà so sánh, có rất nhiều điều không biết, kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối mới kinh khủng hơn.
Trầm mặc nửa ngày, Dạ Nhiễm mới ngẩng đầu nhìn hai người, hỏi: “Các ngươi thu phục bao nhiêu thành trì?”
“Hai đại thành trì, bốn tiểu thành trì.” Bắc Thần Linh trực tiếp nằm trên nóc nhà ngắm nhìn bầu trời đầy sao, mở miệng nói.
“Nếu tăng thêm thành trì này thì…chính là hai đại thành trì cùng bốn tiểu thành trì.” Thanh Việt Nam nằm bên người Bắc Thần Linh, khóe miệng tươi cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
“Xem ra, toàn bộ thành trì của Tuyết Quốc hầu như đã bị tiêu diệt rồi.” Dạ Nhiễm ngồi bên cạnh hai người trầm giọng nói ra.
Tuyết Quốc chia làm bảy đại thành trì cùng mười ba tiểu thành trì, hôm nay ba học viện cộng lại, xem như đã chiếm cứ toàn bộ thành trì của Tuyết Quốc, quái vật cũng tàn sát hết rồi.
Chỉ là_____
Dạ Nhiễm vẫn….không an tâm lắm, xuất hiện một cự quái răng nanh, sau đó một cự quái tay dài, nàng cũng không thể xác định không có cự quái thứ ba tấn công Học Viện Quân Sự chứ.
“Ta vẫn không thể an tâm về Học Viện Quân Sự, Linh Phong, Thanh Việt, nếu đêm nay bình an vô sự…sáng sớm ngày mai ba học viện chúng ta tề tựu trên núi.” Dạ Nhiễm đứng lên, trong lòng thình thịch lo lắng, một dự cảm không tốt lan tràn trong lòng, Tuyết Phương Viện, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
“Chúng ta cùng ngươi đi.” Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam cũng đứng lên, bây giờ chỉ có Học Viện Quân Sự chưa có cự quái tập kích, bọn hắn đi qua cũng có chút bảo đảm.
Thế nhưng Dạ Nhiễm lại lắc đầu: “Học Viện Hoàng Gia cùng Học Viện Hắc Trạch hiện cảm xúc cùng tình hình cũng chưa ổn định, hai ngươi lại là trung đoàn trưởng, đây là hai bình đan dược trị thương các ngươi cầm lấy.”
Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam cũng không kiên trì nữa, thực lực Vô Địch thần đội ban ngày bọn hắn đã chứng kiến, nếu có cự quái tập kích, bọn họ cũng có năng lực bảo vệ mình.
Hơn nữa, phải biết, bên người Dạ Nhiễm còn có Tạp Tạp cùng Tiểu Khung, hai đứa vẫn chưa ra tay.
Ba người tách ra.
Dạ Nhiễm dùng tốc độ nhanh nhất bay về Tuyết Phương Viện
Thời điểm nhìn Tuyết Phương Viện bình an, tảng đá đè nặng nội tâm cũng như được dỡ xuống.
Chỉ là, Dạ Nhiễm còn chưa vui mừng xong, trên bầu trời bỗng nhiên bay tới một đoàn mây đen, đen đặc hướng về Tuyết Phương Viện!
Mấy người Liễu Phi Tiếu vẫn luôn chú ý mọi động tĩnh xung quanh Tuyết Phương Viện, vừa nhìn thấy mây đen, năm người nhanh chóng đến bên người Dạ Nhiễm!
Năm người Liễu Phi Tiếu đứng sau lưng Dạ Nhiễm, sắc mặt ngưng trọng nhìn đám mây đen trước mặt, trong lòng biết rõ, rèn luyện thuộc về Học Viện Quân Sự, bây giờ mới bắt đầu.
“Đội trưởng, có muốn dùng đạn tín hiệu cầu cứu không?” Khúc Thừa Trạch nắm trong tay đạn tín hiệu cầu cứu, cảm nhận được sức mạnh khổng lồ trên không trung truyền đến, hít sâu một hơi nhìn Dạ Nhiễm hỏi.
Dạ Nhiễm lắc đầu, khóe miệng cười lạnh: “Không cần, quái vật kia, chính là mục tiêu của Vô Địch thần đội chúng ta, hoặc là tiêu diệt nó, hoặc là chúng ta chết!”
Lời nói Dạ Nhiễm lạnh như băng, không có chút phóng khoáng cùng cuồng vọng nào!
Bọn hắn chết? Có khả năng sao?
Không có khả năng!
“Ha ha ha, bổn cô nương ngược lại muốn nhìn xem quái vật kia một chút, có năng lực tới mức nào!” Tập Diệt Nguyệt đầu tiên giương giọng ha ha nở nụ cười, trong giọng đầy cuồng ngạo cùng không chịu thua!
Vô Địch thần đội, cùng nhau đi tới, phách kinh trảm ma, chỉ là một quái vật mà muốn ngăn cản bước chân bọn hắn tiến lên sao?
“Đưa tới cửa làm đá đặt chân, tại sao phải đưa cho người khác?” Liễu Phi Tiếu không đếm xỉa tới cười nói, đôi mắt màu đen lóe lên tia lạnh lùng cùng ý chí chiến đấu.
Tư Mạc Tiêu trầm mặc không nói, thiếu nữ La Lỵ vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào bên khóe môi, Khúc Thừa Trạch ra vẻ trâu bò, hắn lại nói nhảm.
Lúc này, học viên Học Viện Quân Sự cùng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy mây đen đông nghịt, nguyên một đám liền lấy vũ khí đi ra ngoài.
Trong mắt Dạ Nhiễm hơi híp, thanh âm ẩn chứa nội lực vô cùng nghiêm khắc: “Toàn bộ đều trở lại phòng cho bổn cô nương!”
Bước chân mọi người dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trung đoàn trưởng trên không trung, vì sao?
Dạ Nhiễm không để cho bọn hắn có cơ hội nói chuyện, giơ tay lên chém ra một đạo lực, lập tức đưa tất cả các học viên về lại trong phòng, lại mượn sức mạnh Tạp Tạp bố trí một tầng kết giới bên ngoài gian phòng.
“Quái vật đến, ít nhất thực lực đã ngoài tam giai mộng cấp.” Liễu Phi Tiếu lãnh khốc nhìn Dạ Nhiễm, bất đắc dĩ chỉ có thể vận nội lực nói với các học viên trong phòng bị kết giới bao vây.
“Đội trưởng, như vậy có thể có chút…” không công bằng. Ba chữ kia, Khúc Thừa Trạch nuốt vào trong bụng.
Hắn biết rõ đội trưởng vì muốn tốt cho bọn hắn, nhưng các học viên kia lại không hiểu khổ tâm của đội trưởng, Khúc Thừa Trạch cũng không hy vọng bởi vì chuyện này mà đội trưởng bị mọi người hiểu lầm.
Dạ Nhiễm biết rõ Khúc Thừa Trạch muốn nói gì, chỉ là lạnh nhạt khoát áo, nói: “Không cần nghĩ nhiều, trước hết giải quyết quái vật sắp tới rồi nói sau.”
Bị oán trách cũng tốt, không hiểu cũng tốt, Dạ Nhiễm giờ phút này đây, chỉ muốn tất cả mọi người sống sót.
Ở bên trong trận diễn tập này, các đệ tử đến đây, học hỏi nhiều điều, đối với bọn họ mà nói đã thấy vừa lòng rồi.
Mấy người Khúc Thừa Trạch chỉ trầm mặc trong chớp mắt, liền giương khóe môi, tràn ngập chiến ý nhìn về phía mây đen trên không trung đang càng ngày càng tới gần.
Vô Địch thần đội, kề vai chiến đấu, quyết không lui về sau!
Ầm ầm!
Bên trên bầu trời sấm chớp điên cuồng nổi dậy, một vòng xoáy màu đen cực lớn xuất hiện trên không trung, cuồng phong nổi lên, nhiều tiếng rung động.
“Chuẩn bị nghênh chiến!” Trường kiếm trên tay, khí tức xung quanh Dạ Nhiễm đột nhiên biến đổi, mãnh liệt hô to một tiếng!
Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạc Tiêu, La Lỵ năm người nhanh chóng đứng vững tại vị trí của mình, cầm chặt vũ khí trong tay, đứng trong gió tà áo tung bay.
Oanh! Oanh!
Liên tục hai tiếng rung trời, một thanh âm tà ác vô cùng vang vọng toàn bộ Thiên Địa: “Khặc khặc ….… mấy con người nhỏ bé, Gia Gia đặc biệt lúc này vội tới cắn nuốt các ngươi đây? Khặc khặc ….…”
“Quái vật ngu si! Lăn xuống đây cho bổn cô nương!” Dạ Nhiễm Xùy ~~ cười một tiếng, tay cầm trường kiếm bỗng nhiên bay về phía không trung, ẩn chứa năng lực hùng hậu chém về phía vòng xoáy trên không trung!
“Khặc khặc ….. Máu mới tốt, cắn nuốt ngươi, gia gia ta sẽ tiến hóa”, một luồng khí tức màu đen bao phủ bàn tay, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, trực tiếp bay về phía Dạ Nhiễm!
“Xem ta không quấn chết ngươi! Muốn cắn nuốt đội trưởng?” Khúc Thừa Trạch dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp quấn chặt Thiên Tàm Ti vào cánh tay khí tức màu đen, thanh âm không bị trói buộc mang theo khắc nghiệt!
“Khặc khặc khặc, Thiên Tàm Ti? Bảo bối tốt.” Chủ nhân bàn tay kia bị Thiên Tàm Ti quấn không một chút lo lắng, ngược lại càn rỡ nở nụ cười.
Thanh âm tà ác vừa rơi xuống, sương mù màu đen lập tức ngưng tụ, một cỗ sức mạnh khổng lồ đánh tới Khúc Thừa Trạch, Thiên Tàm Ti chế thành dây thừng cũng biến mất không thấy đâu.
Khúc Thừa Trạch nhìn hai tay trống không, đôi mắt trừng to! Chết tiệt, chết tiệt, rõ ràng hắn cướp bảo bối trên tay Khúc Thừa Trạch! Bên trong Khúc Thừa Trạch triệt để bộc phát: “Ta hôm nay không giết ngươi, liền cùng họ với ngươi!”
Mấy người Liễu Phi Tiếu vừa phi thân trên không trung đến, sương mù màu đen nhè nhẹ bao trùm bọn hắn, hướng một bên ném đến, chủ nhân thanh âm càn rỡ cười cười: “Khặc khặc…….khặc….Các ngươi, giao tất cả bảo bối bên người ra đây, gia gia sẽ tha cho các ngươi một mạng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.