Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 33: Đầm lầy Mê Vụ, sơ ngộ Khiêm Mạch

Trạc Minh Nguyệt Vu Liên Y

13/10/2015

Edit & Beta: ღ Vy Nhi ღ

Mộc Thương Lan cũng nhìn nhìn U Tà, trong lòng cảm khái không thôi, thật không nghĩ tới Tà Y ở Trung Quốc tiếng tăm lừng lẫy kinh sợ hắc bạch lưỡng đạo xuyên đến Lăng Thiên đại lục này thân thế cũng lại phi phàm như vậy.

"Mau dùng bữa đi, bác, người có phải đói bụng rồi?", Hỏa Liễn Túy cũng nhìn U Tà liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn về phía Hỏa Uyển Hinh mở miệng nói.

Nghe vậy Hỏa Uyển Hinh mới giật mình nhớ lại, "Ngươi không nói ta còn không cảm thấy, vừa nói ta liền cảm thấy đói bụng, nào, chúng ta cùng nhau ăn", Hỏa Uyển Hinh cười cười, sau đó lại nói với mọi người.

Nghe thấy như thế mọi người đều liếc nhau, xong liền ngồi vây quanh bàn cầm đũa lên, mà U Tà cũng thản nhiên nhìn mọi người xung quanh, rồi cũng cầm lấy đôi đũa tinh tế lên ăn, vẻ mặt của nàng nhìn không ra một chút biến hóa, vẫn giống như thường ngày.

Thấy U Tà bình tĩnh như vậy, nỗi lòng mọi người cũng không giống nhau. Nếu nghe được tin tức như vậy, theo tính cách của U Tàquả thật sẽ không để cho mọi người thấy đượccảm xúc chân thật của nàng, vì vậy trên thế giới này có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của nàng, cũng chỉ có một mình Liệt Hỏa Kình Thương mà thôi.

Sau khi dùng cơm xong U Tà liền vềphòng, sau đó lại kêu Hồn Thiên, Hồn Ảnh, Hàn Mai cùng Đạm Cúc tiến vào.

Sau khi vào phòng, bốn người có chút hai mặt nhìn nhau, không rõ U Tà kêu bọn họ gọi tới là vì chuyện gì.

"Tiểu thư, có chuyện gì muốn giao cho chúng tasao?", Đạm Cúc nhìn nhìn mấy người, sau đó lại thật cẩn thận nhìn về phía U Tà đang lẳng lặng ngồi ở trên giường, xoay người về phía bọn họ.

Nghe vậy U Tàmới chậm rãi quay đầu về phía bốn người, sau đó là khẽ mở môi xinh nói, "Đãnăm tháng rồi . . ."

Nghe thấy như thế bốn người Hồn Thiên tự nhiên là biết U Tà muốn nói đến cái gì, bụng nàng đã năm tháng rồi, qua năm tháng nữa sẽ sinh.

Nghĩ đến đây, đầu tiên Hàn Mai hồi phục lại tinh thần, sau đó lại kinh ngạc lo lắng nói, "Tiểu thư, người đây là muốn đi tìm mấy vị dược liệu còn lại để giải cửu tử nhất sinh?"

Nghe được lời nói của Hàn Mai, U Tà cũng không hề mở miệng, Hồn Ảnh lập tức lên tiếng, "Vương phi, tuyệt đối không được, hiện tại người đang mang thai, lại trúng cửu tử nhất sinh, tuy rằng có thể vận dụng nội lực, nhưng mà mấy vị dược liệu còn lại để giải cửu tử nhất sinh đều là vô cùng trân quý, vị trícũng cực kì nguy hiểm, nếu như xảy ra chuyện gì, kia chủ tử. . ."

Nghe nói như thế, U Tà sờ sờ vòng tay ngọc lưu ly trên cổ tay, ngữ khí lạnh nhạt mà phiêu miểu (mờ ảo) nói, "Bên trong vòng tay ngọc lưu ly cũng không có dược liệu để giải cửu tử nhất sinh, huống hồ đêm trăng tròn sắp đến, Bích U độc châu cũng sắp mất đi hiệu lực, nếu như Phệ tâm cổ của Thương không thể trừ, như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được".

Nghe vậy Hàn Mai mới nhớ tới lần trước ở hội đấu giá ở Thiên Hải Vực U Tà đã có được Bích U thảo, đó là dược liệu hàn tính mạnh nhất thiên hạ, đối với việc dẫn Phệ tâm cổ có công hiệu rất mạnh, bất quá một cây là không đủ .

Nghĩ đến đây Hàn Mai lại lo lắng nhíu mày, nếu nói tìm được dược liệu để giải trừ cửu tử nhất sinh rất khó, vậy thì muốn tìm đủ năm loại hàn dược chí âm có hàn tính cực mạnh trong thiên hạ quả là khó càng thêm khó, tiểu thư lần này đi...

Bất quá nhớ tới hội đấu giá ở Thiên Hải Vực lần trước, mấy người Hàn Mai cũng nhớ tới nam tử hôm đó tranh giành cùng U Tà, nam tử kia tuy rằng mang mũ che mặt, nhưng quanh thân khó nén khí chất cao quý phiêu miểu như tiên.

"Đúng là ta muốn đi tìm dược liệu còn lại, nếu trong vòng năm tháng nữa không thể giải cửu tử nhất sinh, vậy thì khi đứa nhỏ sinh ra cũng sẽ gặp nguy hiểm, huống hồ Phệ tâm cổ của Thương cũng không thể trì hoãn thêm nữa. Hiện tại cục diện Lăng Thiên đã đại loạn như vậy, cho dù Phong Mâu cường hãn thì như thế nào, nếu như đế quân không ở đó, vậy thìlòng quân sẽ bị rung chuyển, cho nên việc này ta chỉ có thể tự mình đi làm.", U Tà vuốt ve bụng, trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững mở miệng.

Mà nghe U Tà nói như thế Hồn Thiên cũng nhíu mày, đúng vậy, dưới loại tình huống này, nếu như chủ tử rời khỏi Phong Mâu, vậy thì lòng quân tất sẽ rung chuyển, Hoa Tàn quốc cũng không phải loại nhân vật đơn giản, huống hồ không biết vì sao trước ngày Hoa Nghê Thường nạp phu vài ngày, trong lòng hắn liền có một loại cảm giác bất an, rất là quỷ dị.

Nghe nói như vậy, trong lòng Hồn Ảnh cũng có loại cảm giác này. Lập tức hai người liếc nhau, chủ tử không thể rời khỏi Phong Mâu!

"Hồn Ảnh, Đạm Cúc, hai người các ngươi đưa mẫu thân hồi Phong Mâu đi, nếu như Thương gặp được mẫu thân nhất định sẽ rất cao hứng. Hồn Thiên cùng Hàn Mai theo ta đi đến đầm lầy Mê Vụ ở Thiên Hải Vực tìm giải dược, ta nhớ hàn dược chí âm đều ở trên đỉnh Táng Hồn", U Tà dường như nghĩ đến bộ dạng của Liệt Hỏa Kình Thương khi nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh, khóe môi có chút cong lên.

Đạm Cúc nghe thấy như vậy liền nhíu mày không vui, muốn nàng rời khỏi U Tà, nàng quả thật là không nguyện ý.

Còn Hàn Mai nghe thấy U Tànói vậy cũng nhíu mày mở miệng nói,"Lăng Thiên đại lục quả thật là chỉ có Táng Hồn nhai mới có nhiều hàn dược, nhưng mà Táng Hồn nhai quá mức nguy hiểm, tiểu thư, chi bằng chúng ta đổi nơi khác để tìm đi ".

Nghe vậy U Tà cũng mở miệng nói, "Không cần, Phệ tâm cổ không có khả năng kéo dài, chỉ cần Táng Hồn nhai có nhiều hàn dược, như vậy ta tất nhiên phải đi! Ta không thể để cho Thương xảy ra chuyện gì!", ngữ khí U Tà lúc này rất là kiên định, không có một chút dao động, xuyên qua thế giới này, Liệt Hỏa Kình Thương là người duy nhất có thể khiến nàng vui vẻ, hạnh phúc.

Nghe vậy bốn người Hồn Thiên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là bất đắc dĩ, sau đó mở miệng nói, "Dạ, Vương phi!"

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng U Tà liền mang theo Hồn Thiên cùng Hàn Mai đi đến đầm lầy Mê Vụ, mà sau khi các nàng rời đi, Vụ Ảnh Khuynh Thành vẫn đứng dưới gốc cây hoa mai lẳng lặng nhìn theo bóng dáng U Tà.

"Các ngươi nói cái gì? Tà Nhi đi rồi?", khi mấy người cùng nhau dùng bữa, Hỏa Uyển Hinh không thấy U Tà, lập tức hỏi, ngữ khí rất là khẩn trương.

"Đúng vậy phu nhân, tiểu thư có việc phải làm, cho nên đi trước, phân phó hai người chúng ta đưa ngườitrở về Phong Mâu đế quốc", Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc liếc nhau, sau đó tôn kính mở miệng nói với Hỏa Uyển Hinh.

Mà Hỏa Liễn Túy giờ phút này cũng rất khẩn trương, "Bụng của biểu tẩu hiện tại đã năm tháng rồi, thế nhưng chỉ dẫn theo Hồn Thiên cùng Hàn Mai rời đi, các ngươi vì sao không ngăn cản nàng, nếu như gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ? !"

"Đúng vậy, các ngươi còn không mau nói cho chúng ta biết? !", ngữ khí Mộc Thương Lan cũng rất lo lắng nói, nếu như U Tà tẩu tử xảy ra chuyện gì vậy thì bọn họ biết ăn nói thế nào với Kình Thương đại ca đây?

Hai người lập tức chuẩn bị đuổi theo, nhưng Đạm Cúc lại nói, "Trời vừa rạng sáng tiểu thư liền rời đi, lúc này các ngươi căn bản là đuổi không kịp, tiểu thư là vì không muốn các ngươi lo lắng cho nên mới tự mình rời đi, các ngươi không cần quá mức lo lắng ".

Tuy rằng nói như vậy, nhưng là trong giọng nói của Đạm Cúc cũng có một tia lo lắng hỗn loạn không dễ phát hiện.

Mày liễu của Hỏa Uyển Hinh giờ phút này cũng khẽ nhíu, trên mặt tràn đầy lo lắng, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, lập tức mở miệng nói, "Chúng ta hồi Phong Mâu, lập tức khởi hành ".

Nghe vậy Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc liếc nhau, bọn họ đương nhiên là biết suy nghĩ trong lòng Hỏa Uyển Hinh, trở lại Phong Mâu sau đó để cho Liệt Hỏa Kình Thương đi tìm U Tà, nhưng mà Hỏa Uyển Hinh cũng không biết giờ vận mệnh Lăng Thiên đại lục hiện tại, nếu như bà biết rõ thì cũng sẽ không sốt ruột như vậy, bất quá Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc cũng không co ý định nói ra, màđứng dậy chuẩn bị đưa Hỏa Uyển Hinh hồi Phong Mâu đế quốc .

May mà thân thể Hỏa Uyển Hinh cũng đã khôi phục, cho nên cưỡi ngựa đi đến Phong Mâu đế quốc cũng rất nhanh, ba ngày thúc ngựa chạy suốt gần như không ngừng nghỉ, Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc mới đưa Hỏa Uyển Hinh về tới Phong Mâu đế quốc.

Mà giờ phút này Liệt Hỏa Kình Thương đang im lặng ngồi ở thư phòng phê duyệt tấu chương, bỗng có người đến bẩm báo nói Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc đã trở lại, Liệt Hỏa Kình Thương liền nghĩ Tà Nhi nhà mình đã cứu tỉnh người trên Băng tuyết đỉnh, hiện tại đã trở lại.

Có trời mới biết mấy ngày nay hắn nhớ nàng đến mức nào, giờ phút này nghĩ đến U Tà đã trở lại liền cấp tốc chạy tới Thương Khung điện, mà khi nhìn thấy ba người Hồn Ảnh, Hồn Lăng cùng Hồn Trạch đứng ở cửaThương Khung điện liền cau mày kiếm.



Sau đó thong thả bước từng bước tới của Thương Khung điện nói, "Tà Nhi đâu, sao các ngươi lại đứng ở bên ngoài?", ba người nghe thấy thanh âm Liệt Hỏa Kình Thương từ tính mà lãnh liệt, ba người đều có chút run run nói, "Chủ tử, phu. . . Phu nhân đã trở lại!"

Thanh âm Hồn Lăng kích động mà run run, mà nghe nói như thế mày kiếm của Liệt Hỏa Kình Thương cũng nhăn lại càng sâu, phu nhân?

Hồn Lăng cùng Hồn Trạch nhìn thần sắc Liệt Hỏa Kình Thương liền biết hắn không biết phu nhân là ai, dù sao Hỏa Uyển Hinhđã mất tích hơn mười năm, hơn nữa cũng không có người gọi Hỏa Uyển Hinh như vậy.

Lập tức Hồn Trạch vội vàng mở miệng nói, "Chủ tử người vẫn nên vào xem đi!"

Nhìn biểu tình mấy người, Liệt Hỏa Kình Thương liền nâng bước tiến vào Thương Khung điện, vừa mới đi vào đại đường liền thấy được một nữ nhân đang ngồi đó, hơi thở quen thuộc, dung mạo quen thuộc, hết thảy đều giống như hôm qua, Liệt Hỏa Kình Thương lập tức ngây ngẩn cả người.

Mà Hỏa Uyển Hinh nghe thấy tiếng bước chân liền nâng đôi mắt lên nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, lúc nhìn thấy hắn đã khống giống như trước, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lục sắc xanh biếc quen thuộc cùng hơi thở lãnh liệt trầm ổn quen thuộc kia... hai mắt Hỏa Uyển Hinh liền mông lung đẫm lệ, nhẹ nhàng mở miệng, "Thương, Thương nhi, mẫu thân đã trở lại rồi đây".

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương mới giật mình tỉnh lại, nhìn Hỏa Uyển Hinh đã có chút dấu vết của năm tháng, đôi mắt xanh biếc của Liệt Hỏa Kình Thương hiện lên một loại cảm xúc không tên, sau đó liền đi tới bên cạnh Hỏa Uyển Hinh, ngữ khí có chút không dám tin cùng run rẩy, "Nương. . . Mẫu thân, người không sao chứ? !"

"Mẫu thân không sao, mẫu thân không sao, Thương nhi, có thể gặp lại con, mẫu thân thật sựkhông mong gì hơn nữa", Hỏa Uyển Hinh nghẹn ngào nói, đôi tay mảnh khảnh cầm lấy tay Liệt Hỏa Kình Thương, mắt đẹp đánh giá Liệt Hỏa Kình Thương.

Bộ dạng so với trước kia càng thêm tuấn mỹ, cũng càng thêm trầm ổn, quả nhiên không hổ là con trai của nàng, giống như Diễm năm đó vậy, thậm chí vĩ đại chỉ có hơn chớ không kém.

Đúng lúc này Hỏa Uyển Hinh nghĩ tới U Tà, lo lắng mở miệng nói, "Thương nhi, Tà nhi thế nhưng một mình đi đến Thiên Hải Vực cùng đầm lầyMê Vụ, con mau đi tìm nàng đi!"

Ánh mắt Liệt Hỏa Kình Thương chợt lóe một tia bối rối liền biến mất những cũng không tránh được ánh mắt của Hỏa Uyển Hinh, Hỏa Uyển Hinh lập tức vui mừng gật gật đầu, Tà Nhi là một nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy đáng giá để Thương nhi cả đời thật tình đối đãi.

Liệt Hỏa Kình Thương lập tức cước bộhỗn độn đi tới trước mặt Đạm Cúc, thanh âm trầm thấp lãnh liệt nói, "Nàng đi đến đó làm cái gì, các ngươi vì sao không ngăn cản nàng? !"

Đạm Cúc áy náy cúi đầu, nói, "Cô gia, Đạm Cúc cũng đã ngăn cản tiểu thư, nhưng tiểu thư nói cửu tử nhất sinh nếu như không mau giải, vậy thì đứa nhỏ sinh ra sẽ gặp nguy hiểm, huống hồ Phệ tâm cổ trên người cô gia cũng sắp phát tác, Bích U độc châu đã sắp mất đi hiệu lực, nếu như không mau tìm được hàn dược chí âm trong thiên hạ, Phệ tâm cổ phát tác, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi "

"Đúng vậy chủ tử, Vương phi nói nếu như chủ tử đến đó, vậy thì Phong Mâu đế quốc lòng quân tất đại loạn, giờ phút này Hoa Tàn quốc đã dự mưu, cho nên chủ tử ngàn vạn không thể tử được, Vương phi sẽ không có việc gì !"

"Đúng vậy cô gia, người yên tâm đi, Hồn Thiên cùng Hàn Mai sẽ liên lạc thường xuyên với chúng ta, nếu như có chuyện gì cũng sẽ lập tức truyền tin về !"

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương cũng không tiếp tục mở miệng, màđi tới trước mặt Hỏa Uyển Hinh nói, "Mẫu hậu, người cũng mệt mỏi rồi, chi bằng đi nghỉ ngơi trước đi", khi nói chuyện cùng Hỏa Uyển Hinh thanh âm cũng không có lạnh lẽo như trước, mà giờ phút này vẻ mặt của Liệt Hỏa Kình Thương cũng bình tĩnh rất nhiều, chỉ làcon ngươi xanh biếc vẫn thâm thúy như trước, làm cho người ta không thể nhìn ra được cảm xúc của hắn.

Mà Hỏa Uyển Hinh nhìn bộ dạng Liệt Hỏa Kình Thương như vậy cũng không biết nên mở miệng như thế nào, thản nhiên khẽ nhíu mi gật đầu, sau đó liền được Nhã Trúc cùng Thanh Lan đưa vào trong đại điện nghỉ ngơi.

Liệt Hỏa Kình Thương một mình đi tới bên thư phòng, mấy người Hồn Thiên liếc nhìn nhau, có chút ngơ ngẩn, chủ tử hẳn là không saochứ?

Giờ phút này bọn họ cũng chỉ có thể cầu nguyện U Tà mau mau trở về.

Một phương khác, U Tà mang theo Hồn Thiên cùng Hàn Mai đi về đầm lầy sương mù.

Nói tới đầm lầy Mê Vụ này cũng là chuyện lạ một phương ở Lăng Thiên đại lục, quanh năm không thấy mặt trời, sương mù dày đặc, bên trong độc trùng nhiều vô số kể, thậm chí thế nhân còn đồn đãi bên trong có quái vật, cũng có người không tin liền vào, xong rốt cuộc cũng chưa từng đi ra, chuyện này liền tạo thành lời đồn tuy rằng dược liệu trân quý ở đầm lầy Mê Vụ nhiều vô số kể, nhưng cũng làm cho phần đông mọi người chùn bước.

Qua vài ngày, đoàn người rốt cục cũng đi tới bên ngoài đầm lầy Mê Vụ.

Mới chỉ đứng bên ngoài đã cảm nhận được sương mù ở đây tràn ngập khắp nơi, trong hơi thở ẩm ướt còn kèm theo mùi máu tanh hôi không khó nhận ra, làm cho người ta ngửi thấy đã buồn nôn, Hàn Mai nhẹ nhàng nhíu nhíu mày sau đó là nhìn về phía U Tàở đằng trước, chỉ thấy U Tà mặt không đổi sắc, con ngươi màu hổ phách dường như bị một tầng sương mù che khuất, làm cho người ta nhìn không thấu.

Sau đó U Tà từ trong vòng tay ngọc lưu ly xuất ra một bình dược, đổ ra ba viên thuốc, chính mình nuốt một viên xong liền đưa cho Hàn Mai cùng Hồn Thiên hai viên còn lại, "Đầm lầy Mê Vụrất nhiều độc vật, thuốc này hoàn có thể tránh cho độc vật xâm nhập, nhưng chỉ được ba canh giờ ngắn ngủi, cho nên phải mau tìm kiếm Xích Diễm thảo, loại cỏ này cả thân đỏ sẫm "

"Dạ, Vương phi", nghe vậy Hồn Thiên cùng Hàn Mai nuốt dược xuống, rồi cẩn thận gật gật đầu nghe lời nói của U Tà.

U Tà thấy hai người gật đầu xong liền bước chân vào đầm lầy Mê Vụ, Hồn Thiên cùng Hàn Mai cũng đều không do dự đi theo. Bên trong đầm lầy Mê Vụ, sương mù mông lung che kín mắt, cỏ dại quanh thân cao đến thắt lưng bỗng nhiên phát ra những thanh âm đứt quãng, làm cho người ta nghe mà mao cốt tủng nhiên.

U Tà cũng vẫn như trước, mặ không đổi sắc từng bước một đi về phía trước, ánh mắt vẫn cẩn thận tìm kiếm, đúng lúc này Hỏa Hỏa từ trong vòng tay ngọc lưu ly nhảy ra, nhảy đến trên vai U Tà, vừa mới đi ra liền dùng cái đuôi lông mềm mại cọ vào hai má U Tà, còn không quên phát ra vài tiếng ríu ra ríu rít.

U Tà nghe tiếng kêu của Hỏa Hỏa khóe miệng liền cong lên, mà Hỏa Hỏa thấy thếmới nhìn về phía địa phương xa lạ này. Hỏa Hỏa linh tính bức người, nó chú ý thấy có động tĩnh liền hướng về phía rục rịch lộ ra mấy cái răng nanh sắc nhọn kia, sau cúi đó đầu rống ra một tiếng, lập tức dọa đi rất nhiều trùng độc đang muốn tập kích bọn họ.

Phượng Hỏa thần hồ cũng không là cái gì dễ trêu chọc, nếu có thể trở thành thần hồ mà sách cổghi lại, vậy cũng là có một chút thần lực ưu việt. U Tà nhìn đến đây quay mặt nhìn lướt qua Hỏa Hỏa, ánh mắt hiện lên một đạo tán thưởng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt tán thưởng của U Tà, sau đócàng ra sức kêu lên. Thấy một màn như vậy, áp lực của Hồn Thiên cùng Hàn Mai ở đầm lầy Mê Vụ giảm bớt không ít, sau đó cùng nhẹ nhàng cười lên tiếng.

Ba người hướng vềchỗ sâu nhất mà đi tới, một bên lại cẩn thận đánh giá xung quanh, Xích Diễm thảo ở trong đầm lầy Mê Vụ mông lung này cũng dễ tìm kiếm, một mảnh lửa đỏ.

Đi không bao lâu, U Tà liền thấy được trong khoảng không mông lung phía trước có một chút đỏ đậm, con ngươi lập tức sáng ngời cất bước đi đến, nhưng mà cũng không thả lỏng cảnh giác quanh thân, bình thường loại dược liệu trân quý như vậy đều có các loại dã thú hung mãnh trông coi.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, ngay khi U Tà vừa mới đi đến vài bước, thân hình nhỏ nhắn của Hỏa Hỏa ở trên vai U Tà dựng lông lên, răng nanh sắc nhọn lóe ra dày đặc hàn quang, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ, trong giây lát Hỏa Hỏa liền trở nên vô cùng nôn nóng.

Hồn Thiên cùng Hàn Mai lập tức đề cao cảnh giác, có thể làm cho Hỏa Hỏa trở nên nôn nóng như vậy vậy thì ắt hẳn cũng không phải là loại dễ đối phó, lập tức hai người đánh giá bốn phía, xong lại không tự chủ được bảo hộ ở hai bên U Tà.

Mà U Tà lúc này ánh mắt thâm lại, phượng mâu màu hổ phách nhìn chăm chú vàomột bụi cỏ ở đó, mà Hỏa Hỏa cũng đồng thời hướng về chỗ đó phát ra tiếng kêu phẫn nộ.

Dường như cảm nhận được hơi thở đáng sợ của U Tà cùng Hỏa Hỏa, động vật ở chỗ đó thoáng khựng lại sau đó liền đi ra khỏi bụi cỏ, Hồn Thiên cùng Hàn Mai liếc nhau xong đều chạy đến chắn trước mặt U Tà.

Nhưng khi động vật kia xuất hiện, ngay cả U Tà cũng nhịn không được nhíu mi, mà Hồn Thiên cùng Hàn Mai lại đổ hút một ngụm lãnh khí.

Chỉ thấy động vật kia vảy toàn thân đen kịt, hình dạng xấu xí, trên đầu còn có một đôi sừng, răng nanh sắc nhọn chảy nước miếng thò ra khỏi miệng, thân hình nhoe nhoét như nước bùn, căn bản nhìn không ra là loài gì.



U Tà nhíu mày nguyên nhân cũng bởi vì vậy, kiếp trước nàng đã đi qua vô số đầm lầy nhưng chưa bao giờ thấy loại động vật như vậy, xem ra Lăng Thiên đại lục này quả nhiên là bất phàm.

Một cái Lăng Thiên đại lục đãnhư vậy, vậy thì Di Thất đại lục sẽ như thế nào? U Tàđi đến đầm lầy Mê Vụ nàybảy tám phần là vì đứa nhỏ trong bụng, hai ba phần khác là vì sau khi nghe xong lời nói của Hỏa Uyển Hinh, trong lòng nàng đột nhiên nổi giận rời đi. Nhưng bất luận là vì cái gì thì chỉ có cường giả mới có tư cách sinh tồn, chỉ có cường giả mới có thể lộ ra thần sắc khinh thường trước mặt địch nhân, bằng không hết thảy đều chính làchê cười!

Hiện tại tuy rằng nàng có thể vận dụng nội lực, nhưng mà thực lực của nàng cũng chỉ bằng một nửa so với trước mà thôi, huống hồ nàng có dự cảm, nếu như giải trừ được cửu tử nhất sinh, vậy thì thực lực của nàng tất nhiên sẽ tăng gấp bội, đến lúc đó chỉ cần xử lý xong mọi chuyện ở Lăng Thiên đại lục, sau đó nàng liền có thể đi đến Di Thất đại lục tìm kiếm cha mẹ của mình.

Di Thất đại lục thế lực cường đại nhất thì sao? Nàng là người làm cho vô số người Trung Quốcnghe tin đã sợ mất mật - Tà Y, lại là người có được hơn nửa tài phú của Lăng Thiên đại lục - Tức Mặc U Tà, chỉ cần là nàng nghĩ, chỉ cần là nàng muốn, không có gì là không có khả năng.

Nghĩ đến đây con ngươi U Tà trong nháy mắt lại khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững, thản nhiên nhìn chăm chú vào quái vật không đâu vào đâu kia, khóe miệng nhấc lên một chút cười lạnh, ngươi đã dám ngăn cản ta, ta đây sẽ khiến ngươi vì thế mà trả giá đắt!

Cũng đúng vào lúc này, Tức Mặc U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững lại mang theo một tia ngoan lệ cùng quyết tuyệt.

Sau đó U Tà cúi đầu nhìn bunggj mình đã nhô lên, nhắm hai mắt lại vận toàn bộ nội lực, hơn phân nửa nội lực đều bảo hộ bụng mình, mở miệng nhẹ giọng nói, "Cục cưng, mẫu thân yêu con".

Nói xong U Tà không cho quái vật kia chút cơ hội phản ứng, một thanh ngân đao tản ra ngân quang (ánh sáng bạc)dày đặc liền xuất hiện trong tay, nhanh chóng đâm tới trước mặt quái vật kia. Mà quái vật quái dị kia cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một con người lại có tốc độ nhanh như U Tà, lập tức sửng sốt, nhưng cũng vì sửng sốt này, ngân đao của U Tà đã cắm vào một con mắt của nó.

Nhất thời một trận đau đớn cực lớn làm cho quái vật kia phẫn nộ rống lên thống khổ, "Hú, Hú..."

Một dòng máu xanh biếc từ con mắt bị thương của nó chảy xuống, khi rơi xuống lớp cỏ dại dưới chân, cỏ dại từng mảnh từng mảnh lập tức ố vàng héo rũ. Thấy một màn như vậy Hồn Thiên cùng Hàn Mai hung hăng thở hốc vì kinh ngạc, máu của quái vật này thế nhưng có độc? !

Mà U Tà thấy vậy, trên mặt cũng xẹt qua một tia trầm trọng, lập tức lạnh lùng mở miệng nói, "Cẩn thận một chút, ngàn vạn không thểchạm vào máu của nó ".

Nghe vậy hai người đều gật đầu, vừa rồi U Tà dùng ngân đao đâm bị thương một mắt của quái vật kia, nó tất nhiên sẽ giận dữ, sẽ càng công kích bọn họ mãnh liệt hơn, nếu như không cẩn thận bị dính máu của nó, như vậy tất nhiên sẽ trúng độc mà chết.

Quái vật kia chỉ đau đớn một lát sau đó liền dùng con mắt chưa bị thương hung hăng nhìn chằm chằm U Tà, trong mắt sát khí nồng đậm, sau đó liền vọt về phía U Tà, cái đuôi thật lớn bị kéo lê trên đất phát ra thanh âm nghe sởn da đầu, từng phiến từng phiến cỏ đổ rạp xuống.

Hồn Thiên cùng Hàn Mai phi thân lên, rút kiếm trong tay xông về phía quái vật kia, nhất thời hai phương đánh nhau, U Tà nhìn hai người Hồn Thiên cùng Hàn Mai, khẽ nhíu mi sau đó lại nhìn nhìn Hỏa Hỏa trên vai.

Hỏa hỏa nhìn ánh mắt của U Tà liền hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, nhất thời thân hình nhỏ nhắn nhảy tới bên cạnh Xích Diễm thảo, sau đó đem Xích Diễm thảo về cho U Tà.

Con ngươi U Tà lóe lóe, đem Xích Diễm thảo cất vào trong vòng tay ngọc lưu ly, sau đótay cầm ngân đao đâm về phía quái vật kia, xuống tay ngoan lệ, lớp da không thể phá vỡ của nó cũng đều bị U Tà hung hăng đâm đầy máu.

Tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa vang lên, chim chóc trong rừng kinh sợ bay loạn xạ, tiếng kêu hỗn loạn không ngừng vang bên tai...

"Tiểu thư, cẩn thận!", Hàn Mai lúc này bỗng nhìn thấy cái đuôi thật lớn của quái vật kia đang đánhvề phía U Tà, mà U Tà nghe thấy cũng nhíu mi, sau đó chuẩn bị muốn cấp tốc rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một đạo thân ảnh đạm mạc cao nhã lắc mình một cái đánh tới, ở trong không trung chỉ lưu lại một cái tàn ảnh, sau đó chỉ nghe một tiếng thống khổ rền rĩ, quái vật kia lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.

Nam tử một thân nguyệt nha trường bào đứng đưa lưng về phía mọi người, U Tà thản nhiên nhìn lướt qua bóng dáng người nọ, trong lòng lại hiện lên một tia quen thuộc, hồi tưởng một lát liền nghĩ ra hắn là ai.

Lần trước ở Thiên Hải Vực ra giá mua Bích U thảo, nam tử này từng cùng nàng ra giá thật lâu, cuối cùng khi nàng rời khỏi chỗ bán đấu giá hắn còn đuổi theo muốn nàng nhường lại cây Bích U thảo kia...

Nghĩ đến đây con ngươi U Tà lóe lóe, trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững mở miệng nói, "Cảm ơn các hạ ra tay cứu giúp", U Tà nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi. Mà Hồn Thiên cùng Hàn Mai cũng ngoái lại nhìn thân ảnh Thủy Khiêm Mạch, nếu vừa rồi không có hắn, tiểu thư sợ là không tránh khỏi một kích kia được.

Mà nghe được lời của U Tà, Thủy Khiêm Mạch nhất thời xoay người lại, ôn nhuận, lịch sự mà tao nhã nói, "Thì ra là ngươi "

Giờ phút này Hồn Thiên cùng Hàn Mai cũng nghe ra thanh âm của Thủy Khiêm Mạch, lập tức cũng cảm thán không thôi. Thì ra người cứu Vương phi nhà mình lại chính là vị nam tử ở hội bán đấu giá ở Thiên Hải Vực.

Sau đó liền nhìn chăm chú vào gương mặt Thủy khiêm mạch, khi thấy được bộ dáng của hắn thì có chút bị kiềm hãm, hít thở không thông, bộ dạng nam tử bộ này thật sự quá mức... trích tiên, ngay cả khí chất cũngđều giống như là từ bồng lai tiên sơn đi ra vậy.

U Tà nghe tiếng cũng không hề dừng lại cước bộ, mà là đưa lưng về phía Thủy Khiêm Mạch nói, "Là ta, ta đã đa tạ ngươi rồi", nói xong không đợi Thủy Khiêm Mạch lên tiếng trả lời liền xoay người chuẩn bị rời khỏi đầm lầy Mê Vụ.

Nghe thấy như thế Thủy Khiêm Mạch cũng sửng sốt, xong lại khôi phục thần thái, bình thường hắn nói chuyện với người khác cũng chưa bao giờ có người đối với hắn như vậy, lần này quả thật là lần đầu tiên, nữ tử này... Quả nhiên bất phàm.

Hồn Thiên cùng Hàn Mai nghe thấy U Tà nói vậy cũng lập tức đuổi theo U Tà, không tiếp tục để ý tới Thủy Khiêm Mạch nữa.

Nhưng ngay lúc này, Thủy Khiêm Mạch dường như nghĩ tới cái gì, mở miệng gọi, "Cô nương, chờ một chút, ta muốn hỏi cây Bích U thảo kia ngươi đã cần dùng gấp chưa? Nếu như không gấp có thểcho ta mượn dùng trước được không?"

Nghe vậy U Tà dừng lại cước bộ một chút, nhưng cũng không quay lại, "Ta chưa dùng, nhưng cây Bích U thảo kia ta cần dùng để cứu người mà ta yêu nhất, không có khả năng giao cho ngươi", thanh âm U Tà trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, làm cho người nghe cảm thấy giống như một cỗ thanh tuyền(nước suối trong vắt) chảy thẳng vào trong lòng.

Nghe vậy Thủy Khiêm Mạch hơi cau mày, mặc dù là nhíu mày hắn vẫn có vẻ thanh nhã như trích tiên vậy, sau đó liền cất bước đi về phía U Tà, không bao lâu đã đuổi theo được U Tà, sau khi đi tới trước mặt U Tà mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Mà U Tà lúc này cũng mới nhìn về phía Thủy Khiêm Mạch, hai người liếc nhau, ánh mắt U Tà gần như kinh ngạc. Xuyên qua Lăng Thiên đại lục này nàng đã gặp qua không ít nam tử vĩ đại, lãnh liệt bá khí giống như Liệt Hỏa Kình Thương, băng tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như Vụ Ảnh Khuynh Thành, tà mị tao nhã giống như Hỏa Liễn Túy, lưu tinh tuyệt luân giống như Mộc Thương Lan, mị hoặc mê người giống như Long Tứ Thiên, ôn nhu thiện lương giống như Vụ Ảnh Khuynh Liên, nghĩa khí ngút trời giống như Mộc Lăng Phong...

Nhưngnam tử trước mắt này, một thân nguyệt nha trường bào bạch sắc, mông lung giống như sương mù, dung nhan làm cho người ta không dám thở mạnh, quanh thân phát ra khí chất cao nhã giống như trích tiên bàn làm cho người ta trầm luân.

Nam tử ôn nhuận như trích tiên chỉ e cũng chính là giống như nam tử trước mặt này.

Còn Thủy Khiêm Mạch khi nhìn đến dung nhan U Tà thì liền dại ra, trên mặt xuất hiện biểu tình cùng khí chất của hắn cực kì không hợp, hoài niệm, khiếp sợ, vui sướng, lo lắng đủ loại cảm xúc phức tạp đều ánh lên trong mắt Thủy Khiêm Mạch.....

"Ngươi...", Thủy Khiêm Mạch chấn kinh hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, hai mắt đầy kích động nhìn U Tà, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.....

(*Vy Nhi: Hihihi...các tình yêu có đoán được Khiêm Mạch ca vì sao lại kích động như vậy không a????  )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook