Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương
Quyển 2 - Chương 27: Đế quân đế hậu, Nguyệt Thần tan rã
Trạc Minh Nguyệt Vu Liên Y
13/10/2015
Edit: ღ Linh Nhi ღ
Beta: ღ Vy Nhi ღ
Cứ như vậy, bốn mắt của Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan cứ lẳng lặng nhìn nhau, cảnh vật xung quanh đều trở nên yên lặng.
Qua một lúc rất lâu, Mộc Thương Lan rốt cục hồi phục lại tinh thần, mạnh mẽ đẩy Hỏa Liễn Túy ra, sau đó nói: “Phi phi phi, Hỏa Liễn Túy nhà ngươi, tên xú tiểu tử này! Đây là nụ hôn đầu tiên của lão tử !”
Mà giờ phút này, Hỏa Liễn Túy cũng dại ra, vừa nghe được thanh âm của Mộc Thương Lan liền khôi phục lại tinh thần, nhìn bộ dạng cực kỳ ghét bỏ của Mộc Thương Lan liền nhíu mày nói: “ Không phải ngươi nói ngươi thích nam nhân sao? Vậy thì bản thiếu chủ sẽ cố mà thành toàn người một chút”.
“Cút, Hỏa Liễn Túy biến thái nhà ngươi, ngươi cút cho lão tử! phi phi phi!” nghe vậy, Mộc Thương Lan đứng thẳng thắt lưng, hỏa khí bốc cao, giơ chân giận dữ nói.
“Ta không cút, không cút, dù sao ta đã hôn ngươi rồi, nên phải chịu trách nhiệm với ngươi vậy!”, Hỏa Liễn Túy xốc vạt áo lên, liền lộ ra một mảng lớn với làn da khêu gợi, con ngươi hẹp dài tràn đầy mị hoặc hướng về phía Mộc Thương Lan nháy nháy.
Thật sự là không nghe Hỏa Liễn Túy nói được nữa, Mộc Thương Lan lập tức vận khí dùng khinh công xoay người bay đi, thấy một màn như vậy Hỏa Liễn Túy nhíu mày, sau đó cũng vận khí đuổi theo, trong miệng còn nói: “ Đợi ta với, ta còn muốn chịu trách nhiệm với ngươi!”
Lời này làm cho Mộc Thương Lan đang ở phía trước, không nhịn được mà lảo đảo ở giữa không trung, hét lớn: “ Hỏa Liễn Túy biến thái này! Lão tử không cần ngươi chịu trách nhiệm!” giờ phút này Mộc Thương Lan không khỏi có chút hối hận vì vừa rồi khiêu khích Hỏa Liễn Túy, không ngờ rằng ở cổ đại nghiêm túc như vậy lại có nhân vật giống như Hỏa Liễn Túy.
Hai người cứ như thế ngươi truy ta đuổi, một mĩ nam tử y ở phía trước đang phát hỏa chửi ầm lên, một mĩ nam hồng y xinh đẹp ở phía sau kêu lên những câu thâm tình, hình ấy tạo thành một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ ở trên di tích thượng cổ.
Mà ở một nơi khác, Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong, Mộc Hoàn Hi ở đại điện của di tích thượng cổ đi lại một hồi lâu.
“Khuynh Thành, ngươi xem cái đại điện ở phía trước kia” cung điện ở phía đông có vẻ rất là đột ngột, hấp dẫn ánh mắt của Mộc Lăng Phong, chỉ vì mấy người đi một mạch liền thấy đại điện này, nhưng mà quy mô của đại điện trước mặt này so với đại điện kia thì có chút nhỏ.
Nghe vậy Vụ Ảnh khuynh Thành liền nhìn về phía đại điện bên kia, sau đó thanh âm lạnh như băng vang lên: “ Chúng ta đi đến tòa điện kia ” nói xong liền xoay người đi.
Mà Mộc Lăng Phong, Mộc Hoàn Hi liền bước theo ngay sau đó, bởi vì có thuốc của U Tà, chân bị thương của Mộc Hoàn Hi đã tốt hơn rất nhiều, chỉ cần thêm hai ngày nữa vết thương kia sẽ không sao.
“Hoàng huynh, di tích thượng cổ này thuộc vương triều nào vậy? Bao la hung vĩ như vậy, nơi này so với Tuyết Phong chúng ta phải rộng hơn gấp ba lần!” Mộc Hoàn Hi nhìn xung quanh đại điện, không khỏi lên tiếng cảm khái, từ nhỏ sinh ra trong hoàng thất, dù đã nhìn quen kiến trúc cao lớn, giờ phút này cũng không khỏi cảm khái nhiều lần.
Mà chính Mộc Lăng Phong trong giờ phút này cũng rất xúc động, không thể không nói, di tích thượng cổ này vượt xa nhận thức của hắn, chắc chắn trước kia di tích thượng cổ này là một vương triều, một nơi độc nhất vô nhị không thể bàn cãi.
Mà tròng mắt Vụ Ảnh Khuynh Thành khẽ nheo lại, “ Nói vậy nơi này hẳn là vương triều của Lăng Thiên Đại lục khi nhất thống!” giờ phút này thanh âm lạnh như băng của Vụ Ảnh Khuynh Thành còn mang theo chút kinh ngạc cùng một tia không thể tin được.
“Cái gì? Vương triều của Lăng Thiên đại lục từ trăm ngàn năm trước?!”, nghe vậy Mộc Lăng Phong cùng Mộc Hoàn Hi đều trợn to con ngươi, lớn tiếng mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy kinh hãi.
“Ừm, đúng vậy, đối chiếu thì đúng là như vậy” Vụ Ảnh Khuynh Thành chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền khôi phục lại bình tĩnh, có thể tận mắt nhìn thấy vương triều thiên cổ cũng là một việc rất may mắn.
“Hoàng huynh, nếu như muội nhớ không nhầm mà nói, từ xưa đến nay Lăng Thiên đại lục thống nhất chỉ có duy nhất một lần… đó là chỉ có khi khai quốc - Trinh Thiên vương triều!” Mộc Hoàn Hi hồi tưởng một lát, liền khiếp sợ mở miệng nói.
Nghe vậy Mộc Lăng Phong nhìn lướt qua Mộc Hoàn Hi cùng Vụ Ảnh Khuynh Thành, sau đó trầm trọng gật đầu: “ Đúng, nếu quả thật là như thế chỗ này chính là vương triều Lăng Thiên đại lục khi thống nhất, như vậy đây chính là Trinh Thiên vương triều không thể nghi ngờ!”
Nghe đến đây trong lòng mọi người đều có chút rung động, được lưu truyền từ trăm ngàn năm trước - Trinh Thiên vương triều cứ như vậy xuất hiện trước mặt mấy người, làm sao không làm cho người ta khiếp sợ cùng không dám tin?
“Thật sự làm cho người ta không thể tin được, nhưng mà hoàng huynh, không phải khi đó đế vương cực kỳ sủng ái đế hậu, nhưng mà vị đế hậu kia lại chung tình với quốc sư đương triều sao?” nói đến Trinh Thiên vương triều, Mộc Hoàn Hi vô cùng hứng thú, bởi vì hoàng hậu Tuyết Phong đã kể cho nàng về một đoạn chuyện tình có một không hai của Trinh Thiên vương, hiện tại nghĩ lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Ân, đồn đãi quả thật là như thế, khi đó Trinh Thượng đế quân cực kỳ sủng ái đế hậu này, chính ở đại hôn của đế hậu lại bị quốc sư náo loạn, ở đại hôn đế hậu và quốc sư nhanh chóng ôm nhau, chuyện này mọi người ai cũng biết”.
Khi nói đến đoạn này Mộc Lăng Phong cũng rất tán thưởng, thật sự là không ngờ tới, từ trước đến nay thế nhưng lại có một người như vậy, dám náo loạn đại hôn của đế hậu, lại còn công khai cùng đế hậu ôm nhau, đây quả thực là hung hăng tát vào mặt đế quân ở ngay trước mặt mọi người.
Nghe nói xong, Vụ Ảnh Khuynh Thành đưa tay ra đẩy đại môn kia, bên trong là một căn phòng thật lớn, tuy rằng không rõ bộ dạng khi mới bắt đầu, nhưng bày biện trong phòng có thể nhìn ra.
Mấy người đi vào, Mộc Hoàn Hi nhìn căn phòng liền chớp chớp mắt, “ Hoàng huynh, nếu muội đoán không sai, hậu cung này chính tẩm cung của đế hậu!”
Nói xong Mộc Hoàn Hi liền đi về phía tẩm cung Thiên điện, mà Mộc Lăng Phong cùng Vụ Ảnh Khuynh Thành nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.
Sau khi đẩy cánh cửa kia ra bọn họ liền sửng sốt, đơn giản là tẩm cung này không giống các đại điện bình thường khác, nó đã bị hư rất lớn, trên vách tường đều là màu đỏ đậm, xem ra là bị chu sa nhuộm.
Từ xưa đến nay, chu sa là cực kỳ trân quý, chỉ có hoàng thất hoặc là nữ tử mới có thể dùng một viên chu sa để điểm lên cánh tay, chứng minh tấm thân xử nữ của mình, nhưng mà dùng chu sa để nhuộm đỏ bức tường, quả thực là quá xa xỉ rồi.
Dựa vào điểm này cũng có thể nhận ra, di tích thượng cổ này đúng là chỗ ở của Trinh Thiên vương triều, mà tẩm cung được chu sa nhuộm đỏ này chính là nơi ở của đế hậu khai quốc rồi.
Nghĩ đến đây Mộc Hoàn Hi có chút tò mò, vị đế hậu truyền kì kia là người mà nàng sùng bái rất lâu rồi.
Nghĩ đến đó Mộc Hoàn Hi liền đi vào bên trong tẩm cung, mà Mộc Lăng Phong cùng Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng lập tức bước đi vào, kiến trúc bên trong cũng cực kì xa hoa, bên trên tẩm cung còn gắn rất nhiều dạ minh châu đang phát ra ánh sáng rực rỡ.
Mộc Hoàn Hi liền bị chiếc bàn trang điểm hấp dẫn, từng bước từng bước đi lên phía trước, chỉ thấy phía trên chiếc bàn trang điểm rộng rãi kia có đặt mặt chiếc gương đồng cực lớn, tuy rằng mặt gương đã bị thời gian tàn phá mất đi hình dáng ban đầu, nhưng khung đồng thật lớn như vậy vẫn làm cho Mộc Hoàn Hi nhịn không được sợ hãi than ra tiếng.
Trên bàn trang điểm bày ra rất nhiều rất nhiều tráp lớn nhỏ, nhưng những tráp này đều bị ai đó mở hết ra, chắc là lúc trước khi quân địch xâm chiếm đến đã cướp đi vàng bạc châu báu.
Nhìn đến đây trong lòng Mộc Hoàn Hi không khỏi suy nghĩ mông lung, vị đế hậu này quả nhiên là cực kỳ được sủng ái.
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân lại vang lên bên ngoài đại điện, ánh mắt Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong nháy mắt liền chuyển về phía cửa.
“Di, thì ra là Vụ Ảnh thần y cùng Tuyết Phong thái tử”, một giọng nữ rất có anh khí vang lên, thân ảnh Thương Hải Minh Nguyệt liền xuất hiện ở cửa, mà đứng bên cạnh nàng đương nhiên chính là Long Tứ Thiên .
Nhìn thấy người đến là Long Tứ Thiên cùng Thương Hải Minh Nguyệt, Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong lúc này mới buông xuống cảnh giác.
“Các ngươi như thế nào lại xuất hiện ở trong này?”, suy nghĩ của Mộc Hoàn Hi cũng bị gọi trở lại, lập tức cũng chạy tới cửa nhìn Thương Hải Minh Nguyệt cùng Long Tứ Thiên, có chút tò mò hỏi, bọn họ đi về hai hướng ngược nhau thế nhưng lại gặp nhau ở đây?
“Chúng ta cũng không biết, sau khi đi qua một cái mật đạo thế nhưng lại đi tới nơi này, xem xét một hồi lâu mới thấy nơi này không giống đại điện bình thường, tự nhiên là muốn vào xem, thật không ngờ thế nhưng lại gặp được các ngươi!”, Thương Hải Minh Nguyệt giờ phút này cũng phi thường kinh ngạc (cực kì kinh ngạc).
Nàng cùng Long Tứ Thiên vẫn luôn đi về phía trước, sau khi đi vào một tòa đại điện ở lối vào liền phát hiện một cái mật đạo, bọn họ theo mật đạo đi tới nơi này, lúc nhìn thấy cung điện xa xa hùng vĩ hơn hẳn các cung điện khác thì liền tiến vào.
“Thì ra là thế, vậy hai ngươi cũng vào xem đi, chúng ta đoán rằng di tích thượng cổ này có thể chính là khai quốc - Trinh Thiên vương triều!”, Mộc Lăng Phong nhìn Long Tứ Thiên cùng Thương Hải Minh Nguyệt xong mở miệng nói.
Mà nghe vậy Long Tứ Thiên cùng Thương Hải Minh Nguyệt cũng liếc nhau, sau đó Long Tứ Thiên bắt đầu từ trong tay áo lấy ra một cái ngọc bát,“Các ngươi đến xem cái bát ngọc này sẽ biết”.
Nói xong Mộc Lăng Phong nhận lấy bát ngọc, chỉ thấy dưới đáy bát ngọc kia đúng là khắc bốn chữ,“Trinh Thiên vương triều!”
Vừa rồi mấy người cũng chỉ là đoán thôi, không nghĩ tới giờ phút này thật sự được nghiệm chứng, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Trinh Thiên vương triều, di tích thượng cổ này quả thật là Trinh Thiên vương triều.
Mà Thương Hải Minh Nguyệt từ lúc bước vào trong tẩm cung, nhìn thấy bên trong nhuộm đầy chu sa cũng không khỏi làm cho nàng cứng lưỡi, quả nhiên không hổ là vương triều duy nhất nhất thống được Lăng Thiên đại lục.
“Chúng ta đoán tẩm cung này chính là tẩm cung của Trinh Thượng đế hậu”, Mộc Hoàn Hi nhìn thần sắc của Thương Hải Minh Nguyệt không khỏi mở miệng nói.
Nghe vậy Thương Hải Minh Nguyệt cẩn thận chú ý quanh thân, sau đó liền bị chiếc giường gỗ khắc hoa hấp dẫn ánh mắt, từng bước từng bước đi qua, tuy rằng giường gỗ này đã gần như sụp xuống, nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng ban đầu của nó.
Chỉ thấy Thương Hải Minh Nguyệt nhấc lên một cây trâm vàng ở trên giường gỗ, cây trâm này nghiễm nhiên trạm trổ một con phượng hoàng giương cánh bay vô cùng tinh xảo, trong miệng phượng hoàng còn ngậm một viên ngọc lưu ly trơn bóng, hạt ngọc kia cho đến tận bây giờ vẫn vô cùng chói mắt, thậm chí còn tản ra ánh sáng lung linh, có thể thấy được giá trị của nó thực không tầm thường, phía dưới cây trâm này còn đính thêm mấy chiếc tua.
Nhìn thấy cây trâm trong tay Thương Hải Minh Nguyệt, Mộc Hoàn Hi kinh hô,“Đây chính là phượng sai mà chỉ có hoàng hậu mới có thể mang!”, là đế hậu của Nguyệt Thần quốc Mộc Hoàn Hi đương nhiên là biết vật kia, phượng sai cực kì đẹp đẽ trân quý, chỉ khi đế hậu cùng đế quân tiếp kiến xứ giả mới có thể cài, bất quá trên phượng sai của nàng cũng không được khảm ngọc lưu ly.
Nhìn phượng sai này, hết thảy dự đoán trước đó đều được nghiệm chứng, tẩm cung này dùng chu sa trân quý nhuộm thắm quả nhiên chính là nơi nghỉ ngơi của vị đế hậu truyền kỳ năm đó. “Cũng không biết Phong Mâu đế hậu hiện đang ở nơi nào, nếu nàng ở đây thì tốt rồi”, Mộc Hoàn Hi tiếp nhận phượng sai kia, không biết vì sao lại chỉ nghĩ tới U Tà, ở trong mắt nàng, người xứng với phượng sai này cũng chỉ có một mình Tức Mặc U Tà mà thôi.
Nghe vậy Thương Hải Minh Nguyệt cũng có chút cảm thán, nhìn phượng sai trong tay Mộc Hoàn Hi, không biết vì sao, nàng cũng cảm thấy phượng sai này được mang trên người Tức Mặc U Tà là thích hợp nhất.
Mà trong con ngươi lạnh băng của Vụ Ảnh Khuynh Thành hiện lên một tia ảm đạm, sau đó nhìn phượng sai kia không khỏi mở miệng nói,“Phượng hoàng hàm châu (phượng hoàng ngậm viên ngọc), tỏ rõ hậu cung chỉ mình nó xứng là minh châu, những cái khác đều không thể sánh được”.
Nghe vậy Mộc Hoàn Hi lại nhìn phượng sai trong tay, đại khái chính là ý tứ này, hậu cung ba ngàn giai lệ đều chỉ là bỏ đi, chỉ có duy nhất viên ngọc này tỏa sáng khắp cả hậu cung. Phượng sai này quả nhiên rất thích hợp với nữ tử tao nhã như Tức Mặc U Tà.
Từ xưa đến nay nhất đế nhất hậu không phải không có, nhưng là cực kỳ hi hữu. Gần trăm năm qua, khắp tứ quốc không có người nào nguyện ý huỷ bỏ hậu cung, trăm năm sau, hôm nay cũng chính là Phong Mâu đế quân - Liệt Hỏa Kình Thương thâm tình sâu đậm, tuyên cáo thiên hạ chỉ thú nhất thê!
Mộc Lăng Phong cùng Long Tứ Thiên liếc nhìn mắt nhau, Long Tứ Thiên cười khổ một tiếng, hắn cũng hiểu được, phượng sai này là vì nàng mà tạo ra.
Mọi người ai nấy đều trầm tư cảm thán.
Mà lúc này đoàn người U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương cũng đã về tới đại lục, khởi hành từ Thiên Hải vực về Phong Mâu đế quốc.
Dọc theo đường đi, mặc kệ là ai cũng đều đang bàn luận chuyện di tích thượng cổ, đều nghĩ lần này đến di tích thượng cổ có thể hay không mang về được bảo vật gì mà trước nay chưa từng có.
U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đều đạm mạc chống đỡ, xe ngựa không ngừng nghỉ chút nào hướng thẳng về Phong Mâu đế quốc.
Đi suốt hai ngày hai đêm, rốt cục cũng đi tới biên cảnh Phong Mâu.
Xe ngựa tiến vào bên trong Phong Mâu cũng không hề ngừng lại, một đường đi thẳng về hoàng cung. Hồn Lăng cùng Hồn Trạch ở bên ngoài đánh xe vẫn luôn nghĩ, Vương phi nhà mình có thai, sau khi trở về phải để người nghỉ ngơi thật tốt, kêu mọi người hầm canh gà bồi bổ cho người mới được.
Một đường thông suốt về tới Thương Khung điện.
Giờ phút này bên ngoài Thương Khung điện, Thanh Lan, Nhã Trúc, Đại Huyên cùng Phó Bạch đều mỏi mắt ngóng trông, chỉ hy vọng chủ tử nhà mình sớm ngày trở về.
Không bao lâu sau, một trận tiếng vó ngựa vang lên, sắc mặt mấy người đều lộ vẻ vui mừng, có thể ở hoàng cung rộng lớn huênh hoang đánh xe ngựa như vậy, ngoại trừ chủ tử nhà mình thì không thể là ai khác được.
Lúc xe ngựa vừa mới ngừng lại, mấy người lập tức chạy lên vài bước.
Liệt Hỏa Kình Thương bước xuống xe ngựa trước rồi cũng ôm U Tà xuống.
Thanh Lan vừa nhìn thấy U Tà, lập tức cao hứng lao đến, nhưng mà nửa đường lại bị Hồn Lăng ngăn lại, nhất thời Thanh Lan mất hứng kêu lên,“Uy, ngươi chắn ta làm cái gì chứ?!”
“Hừ, ngươi cẩn thận chút đi, Vương phi hiện tại có thai , làm sao chịu nổi ngươi lao đến như vậy!”, Hồn Lăng lập tức mở miệng lớn tiếng nói với Thanh Lan.
“Có thai thì đã làm sao, có thai...... Cái gì, ngươi nói cái gì? Có thai?!”, Thanh Lan vốn dĩ còn đang muốn nổi giận nhưng trong giây lát hồi tưởng lại hàm nghĩa của hai chữ có thai kia, nhất thời ngơ ngác túm lấy cổ áo của Hồn Lăng, lắp bắp mở miệng.
“Buông ta ra! Đúng vậy, Vương phi có thai , cho nên ngươi vẫn nên kiềm chế chút đi!”, nhìn Thanh Lan bộ dạng cao hứng đến như vậy, Hồn Lăng liền kiêu ngạo nhướn nhướn lông mi, rất có phong thái “ta sao phải lừa ngươi chứ”.
Mà Thanh Lan trầm tư một lát, sau đó liền lấy tay hung hăng nhéo một cái thật mạnh trên người Hồn Lăng, Hồn Lăng ngay lập tức xanh mét mặt kêu lên,“A! Đau chết ta mất, ngươi muốn giết người sao?!”
Nghe thấy tiếng kêu như giết heo của Hồn Lăng, Thanh Lan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cũng không liếc nhìn Hồn Lăng một cái, xoay người đi về phía U Tà, trên mặt tràn đầy thần sắc vui sướng,“Tiểu thư, tiểu thư người thật sự có thai ?!”
Nhìn bộ dạng này của Thanh Lan, U Tà có chút bất đắc dĩ cười gật gật đầu.
Thanh Lan thấy U Tà gật đầu xong liền mạnh mẽ xoay người ôm chặt lấy Đạm Cúc đang đứng bên cạnh,“Ngươi mau nói cho ta biết, ta không phải đang nằm mơ chứ, tiểu thư thế nhưng thật sự có thai , ha ha ha!”
Đạm Cúc nhìn bộ dạng của Thanh Lan, lập tức đảo cặp mắt trắng dã, cực kì trịnh trọng nói với Thanh Lan,“Thanh Lan, Thanh Lan ngươi bình tĩnh một chút đi, đúng vậy, tiểu thư có thai .”
Nghe được lời Đạm Cúc nói, Thanh Lan lúc này mới vuốt vuốt ngực,“Đúng, ta hẳn là nên bình tĩnh một chút.”
Mà khi Nhã Trúc nghe thấy U Tà có thai cũng dại ra, sau đó lại khoa trương nhảy về phía Hàn Mai, ánh mắt nóng rực nói,“Tiểu thư có thai ?”
Hàn Mai nhìn Nhã Trúc luôn luôn trầm tĩnh cũng biến thành bộ dạng như vậy, không khỏi bật cười nói,“Đúng vậy, tiểu thư có thai , cho nên về sau có ngươi việc cho ngươi rồi, y phục của tiểu chủ tử đều cho ngươi quản”.
Nghe vậy Nhã Trúc lại mừng rỡ,“Đúng vậy, quần áo của tiểu chủ tử đều do ta quản, thật tốt quá! Không được, ta hiện tại phải đi chuẩn bị vài mảnh vải thật mềm mại, bắt đầu làm quần áo mới được”, nói xong Nhã Trúc liền xoay người đi về phòng.
Đi đến nửa đường lại bị Hồn Trạch ngăn lại,“Đợi chút! Tiểu chủ tử còn tám tháng nữa mới sinh, ngươi gấp như vậy làm gì?”
Nghe thấy lời Hồn Trạch nói, Nhã Trúc mới dừng cước bộ,“Đúng vậy, còn tám tháng nữa mới sinh a”, bất tri bất giác Nhã Trúc liền bừng tỉnh, nhất thời có chút bất đắc dĩ bĩu môi,“Ta nghĩ ta nên làm nhiều một chút, phải bắt đầu làm từ bây giờ mới được.”
Đại Huyên cùng Phó Bạch cũng đầy mừng rỡ nhìn U Tà, chủ tử có thai , nói như vậy về sau sẽ xuất hiện một cái tiểu chủ tử, thật sự là quá tốt.
Mà khi U Tà nhìn thấy Phó Bạch cùng Đại Huyên, chậm rãi hướng hai người đi tới.
Nhìn U Tà đi tới trước mặt hai người, Đại Huyên cùng Phó Bạch đều mừng rỡ mở miệng nói,“Chủ tử, người rốt cục đã trở lại!”
“Ân, ta đã trở về, Phó Bạch, lúc ở di tích thượng cổ, ta từng gặp phụ thân của ngươi - Phó Khôn”, U Tà thản nhiên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Phó Bạch mở miệng nói.
Nghe vậy Phó Bạch có chút ngốc lăng nhìn nhìn U Tà, lại nhìn Đại Huyên bên cạnh, đột nhiên ngây ngốc mở miệng hỏi,“Chủ tử, gia phụ...... Gia phụ thân thể có tốt không?”
U Tà nhìn Phó Bạch lại mở miệng,“Ông vẫn tốt lắm, hiện tại ta có nhiệm vụ giao cho ngươi cùng Đại Huyên”
Nghe được có nhiệm vụ, Đại Huyên cùng Phó Bạch đều liếc nhìn nhau, Phó Bạch bình phục một chút cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhìn U Tà.
“Ta muốn ngươi cùng Đại Huyên hộ tống Phó Khôn trở về Cẩm Khê tộc, trở thành tộc trưởng”, thanh âm của U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững không mang theo một tia cảm xúc, làm cho người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhưng mà những lời này lại không hề thua kém một quả bom nổ mạnh vang vọng bên tai Đại Huyên cùng Phó Bạch.
“Này...... Chủ tử, trở thành tộc trưởng Cẩm Khê tộc, điều này sao có thể?”, Phó Bạch do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói với U Tà. Cẩm Khê tộc tuy rằng từng bị U Tà nháo loạn một hồi, nhưng căn cơ của nó vẫn rất thâm hậu.
“Đúng vậy, chủ tử, ta từng là nữ nhi của tộc trưởng Cẩm Khê tộc, căn cơ của Cẩm Khê tộc như thế nào ta cũng hiểu rất rõ, nay Đại Hùng là tộc trưởng, nếu muốn soán quyền cũng không phải dễ dàng như vậy ”, Đại Huyên nhíu chặt mi, có chút khó xử mở miệng.
“Điều này các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ an bài, các ngươi chỉ cần đi theo Phó Khôn trở về Cẩm Khê tộc là được rồi”, U Tà lại trong trẻo nhưng lạnh lùng hở hững mở miệng, trong giọng nói không có chút phập phồng, bất quá lại khiến cho Đại Huyên cùng Phó Bạch chắc chắn cùng tin tưởng.
Hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó quỳ một gối xuống ôm quyền nói,“Thuộc hạ quyết không phụ kỳ vọng của chủ tử, Cẩm Khê tộc, thuộc hạ nhất định sẽ tận lực thu!”, Phó Bạch kiên định nói.
U Tà thấy thế thản nhiên gật gật đầu,“Tốt lắm, sau khi các ngươi thu Cẩm Khê tộc, liền đợi ở Cẩm Khê tộc ”, U Tà nói xong đó liền xoay người đi về phía Liệt Hỏa Kình Thương.
Mà Phó Bạch cùng Đại Huyên giờ phút này đôi mắt có chút đỏ, ý của chủ tử chính là, chỉ cần không có mệnh lệnh của nàng, hai người bọn họ có thể vĩnh viễn ở lại trong Cẩm Khê tộc.
Tuy rằng lúc trước hai người rời khỏi Cẩm Khê tộc, nhưng đó cũng là bất đắc dĩ, suy cho cùng hai người bọn họ đều sinh ở Cẩm Khê tộc, lớn lên cũng là ở Cẩm Khê tộc, sao lại có thể nguyện ý rời khỏi quê hương của chính mình? Chủ tử làm như vậy bất quá là vì bọn họ mà thôi, nghĩ đến đây hai người không kiềm chế được ngàn vạn cảm khái trong lòng, không biết bọn họ tích được bao nhiêu phúc đức mà lại có thể nhận nàng làm chủ tử chứ?
Khóe môi Liệt Hỏa Kình Thương hơi cong lên, ôm chặt U Tà vào trong ngực rồi đi về phía Thương Khung điện.
Mà mấy người Hàn Mai nhìn bóng dáng U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương rời đi, trong lòng đều dâng lên có một loại cảm động không nói nên lời, có được chủ tử như thế, các nàng không còn mong gì hơn?
Cũng là tại một khắc này, trong lòng mọi người, quyết tâm cả đời đi theo U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đều càng thêm kiên định, bất luận ngày sau có ra sao thì bọn họ cũng sẽ mãi mãi trung thành với hai người, tuyệt không hối hận.
Về tới tẩm cung Thương Khung điện, Liệt Hỏa Kình Thương liền ôm vai U Tà ngồi bên mép giường.
U Tà đột nhiên suy nghĩ vừa chuyển, mở miệng hỏi,“Tây Việt Tiêu bị nhốt là làm sao?”
Ở Thiên Hải vực xem thái độ Mộc Hoàn Hi, nàng liền biết tuy rằng Mộc Hoàn Hi đối với Tây Việt Tiêu cũng không có tình ý sâu đậm gì đáng nói, nhưng mà từ xưa đến nay nữ tử đều coi phu quân là trời, nếu nàng đã gả cho Tây Việt Tiêu, như vậy tự nhiên cũng sẽ nguyện ý vì hắn mà đến cầu xin bọn họ thả Tây Việt Tiêu.
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương cúi đầu nhìn U Tà, mím môi mở miệng nói,“Ở lao.”
Nhìn sắc mặt Liệt Hỏa Kình Thương, U Tà vòng tay ôm trọn lấy thắt lưng hắn, đầu tựa vào ngực hắn nói,“Ta không nghĩ sẽ thả hắn, hắn có kết cục ngày nay là chính hắn gieo gió gặt bão mà thôi, ta chỉ là nghĩ, Tức Mặc Vãn Nguyệt - Hoàng quý phi Nguyệt Thần chết ở di tích thượng cổ, mà xem bộ dạng kia của Mộc Hoàn Hi thì chắc chắn sẽ không lại trở lại Nguyệt Thần quốc làm hoàng hậu nữa.”
Liệt Hỏa Kình Thương cũng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của U Tà,“Ta biết nàng muốn nói cái gì, giờ phút này Nguyệt Thần quốc đại loạn, nếu chúng ta đã trở về trước một bước, thì đương nhiên sẽ nhân cơ hội này đi thu phục Nguyệt Thần quốc”, khi nói lời này, con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương lạnh lùng không mang theo một tia độ ấm, Nguyệt Thần quốc, Trấn quốc tướng quân phủ.
“Ân, ta chính là nghĩ như vậy, ta và chàng sẽ cùng nhau thảo phạt Nguyệt Thần”, U Tà lúc này cũng lạnh lạnh con ngươi, Tức Mặc Vãn Tinh, nếu ở di tích thượng cổ chưa thể đụng tới ngươi, như vậy ta trước hết sẽ diệt trừ nhà của ngươi?
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương cau mày kiếm, nhưng khi nhìn đến biểu tình của U Tà thì những lời muốn nói lại nuốt vào trong.
Mà lúc này U Tà cũng là ngẩng đầu nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương nói,“Chàng yên tâm đi, ta không sao, bất quá chỉ là theo chàng cùng đi Nguyệt Thần mà thôi, ta cam đoan ta sẽ không ra tay .”
Nghe được lời nói của U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương mới thoáng yên tâm, thân mật vuốt ve gương mặt U Tà,“Nàng phải đi theo bên cạnh ta, không được rời đi nửa bước”.
“Được, ta tuyệt đối không rời chàng nửa bước”, U Tà nhắm phượng mâu màu hổ phách lại, ngoan ngoãn mở miệng nói.
Ngày thứ hai, U Tà liền theo Liệt Hỏa Kình Thương cùng nhau đi tới địa lao.
“Đế quân, đế hậu, Nguyệt Thần hoàng đế - Tây Việt Tiêu bị nhốt tại nơi này!”, tướng quân trông coi địa lao hai tay ôm quyền cung kính nói với Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà.
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương lạnh lùng gật gật đầu,“Ngươi lui xuống trước đi”, thanh âm vẫn lãnh liệt như trước, bất quá tướng quân kia đương nhiên hiểu rõ tính tình của Liệt Hỏa Kình Thương, lập tức không nói thêm nửa lời, nghe lệnh dẫn thị vệ lui xuống.
Mà giờ phút này Tây Việt Tiêu đang năm trên đống cỏ khô nghe được động tĩnh, lập tức chạy tới bên cạnh cửa lao lớn tiếng hét lên,“Mau mở cửa ra! Thả trẫm ra ngoài, Phong Mâu các ngươi quả thực là khinh người quá đáng! Trẫm đường đường là đế quân Nguyệt Thần quốc, sao các ngươi dám đem trẫm nhốt ở trong này?! Quả thực to gan!”
“Có nghe thấy không, mau thả trẫm ra! Bằng không trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phong Mâu đế quốc các ngươi! Tuyệt đối sẽ không!”
Một tiếng lại một tiếng rống giận thê lương, oán trách vang vọng ở trong địa lao, mà Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà cũng làm như không nghe thấy, từng bước từng bước đi về phía phòng giam đang giam giữ Tây Việt Tiêu.
Tây Việt Tiêu khi nhìn thấy người đến là Liệt Hỏa Kình Thương và U Tà những lời sắp nói lại nuốt xuống, chính là mở to hai mắt đầy phẫn hận nhìn hai người, cũng không hề tiếp tục la hét nữa.
Mà U Tà cũng đánh giá Tây Việt Tiêu, chỉ thấy giờ phút này hắn một thân hắc y rách mướp, tóc tai hỗn độn rối tung ở trên mặt, ngọc quan trên đầu cũng không biết đã rơi xuống từ lúc nào, nghiễm nhiên đã chẳng còn phong phạm của đế quân một nước.
Nhìn bộ dạng lúc này của Tây Việt Tiêu, suy nghĩ của U Tà không khỏi phiêu chuyển, trong trí nhớ, chủ của khối thân thể này luôn thích đuổi theo sau Tây Việt Tiêu, như vậy mọi người liền nói nàng háo sắc vô độ.
Mà Tây Việt Tiêu luôn theo đuổi hình tượng một người hoàn mỹ, mặc kệ là trong trường hợp nào hắn đều tận lục bảo vệ phong phạm thái tử một quốc gia của chính mình, nếu không kể đến hắn tâm tư thâm trầm, thì trên bất luận phương diện mà nói, hắn quả thật là một thái tử tốt.
“A, hai người các ngươi đây là tới chê cười ta sao?”,Tây Việt Tiêu nhìn Liệt Hỏa Kình Thương ôm lấy thắt lưng U Tà, rốt cuộc không thể bình tĩnh tiếp được, lớn tiếng rống giận, trong giọng nói tràn đầy tự giễu không thể tả hết.
“Chê cười ngươi? Ngươi có cái gì đáng giá để chúng ta che cười?”, U Tà suy nghĩ lại, thản nhiên nhìn lướt qua Tây Việt Tiêu lúc này, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững, mà ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn Tây Việt Tiêu.
Tây Việt Tiêu nhìn dáng vẻ của U Tà, không khỏi có chút thất thố, không biết bắt đầu từ khi nào, tiểu nha đầu trước kia luôn chạy theo phía sau hắn, chưa bao giờ ngừng lại đã thay đổi.
Biến thành Thiên hạ đệ nhất tài nữ, biến thành Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, biến thành chủ nhân của Ngọc Lưu Ly trai, Túy Li các cùng Lưu Tiên uyển, lại biến thành Cung chủ Ám U cung, liền ngay cả tính tình cũng trở nên vô tâm lạnh lùng như vậy, quả thực hờ hững làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
“Tức Mặc U Tà, vì sao ngươi biến thành như vậy? Ngươi trước kia không phải thích ta sao? Hiện tại ta nguyện ý vì ngươi mà thay đổi, ta nguyện ý chỉ thú một mình ngươi, ta nguyện ý đời này chỉ yêu một mình ngươi, cũng chỉ đối tốt với ngươi. Nhưng mà vì sao ngươi lại không nguyện ý cho ta một cơ hội?!”, Tây Việt Tiêu rũ mắt xuống, có chút thống khổ gầm nhẹ nói.
Mà Liệt Hỏa Kình Thương liền siết nhẹ vòng eo của U Tà, con ngươi lạnh lùng nhìn Tây Việt Tiêu.
U Tà cũng quay đầu nở nụ cười ấm áp với Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng khi nhìn về phía Tây Việt Tiêu, sắc mặt lại trở lại như trước, bình thản, lạnh nhạt giống như người xa lạ,“Không liên quan đến gì khác, chỉ là người trong lòng ta không phải ngươi mà thôi”, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững giờ phút này lại tăng thêm vài phần lãnh khốc.
Nghe vậy Tây Việt Tiêu chậm rãi đứng lên, hung hăng đập mạnh vào cửa lao, lãnh lệ mở miệng nói,“Không có khả năng, trước kia ngươi không phải như thế! Ngươi yêu ta, ta biết!”
Nhìn bộ dạng lúc này của Tây Việt Tiêu, U Tà không khỏi thay chủ nhân của thân thể này cảm thấy tiếc hận, người mà nam nhân này thích cuối cùng vẫn không phải là nàng, mà là nàng của hiện tại - nữ nhân tài mạo song toàn, thích một người nam nhân như vậy, thật sự là bi ai.
Tây Việt Tiêu dường như thấy được biểu tình của U Tà, nhất thời lại kích động không thôi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nếu đã đến nước này, ta đây liền nói cho ngươi biết, ta không phải là Tức Mặc U Tà thực sự, nàng đã chết rồi”, phượng mâu màu hổ phách của U Tà nhìn không ra một tia cảm xúc biến hóa, giống như thật sự đang nói chuyện với một người xa lạ vậy.
Mà nghe thấy như thế, Tây Việt Tiêu cũng bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn U Tà nói,“Cho dù người mà ngươi thích không phải ta, cũng không cần phải nói như vậy, quả thực là lời nói vô căn cứ, buồn cười!”
U Tà vẫn bình tĩnh lạnh lùng như trước,“Tin hay không tùy ngươi, Tức Mặc U Tà trước kia quả thật thích ngươi, chỉ là ta đã không phải là nàng, đương nhiên sẽ không có tình với ngươi, ở trên đường bị đưa đến Diệp Thành nàng đã bị bệnh chết, ta đến từ Trung Quốc.”
Nghe nói như thế Tây Việt Tiêu thật có chút không thể không tin, nhất thời bắt đầu hồi tưởng.
Một người có thể thay đổi, nhưng cho dù có thay đổi lơn như thế nào cũng làm sao có thể ngay cả tính tình cũng thay đổi hoàn toàn như vậy?
Chỉ là giờ phút này Tây Việt Tiêu cũng không thể không tin, cước bộ nhất thời lảo đảo vài bước, ánh mắt nhìn U Tà dần dần trở nên quỷ dị, từ xưa tới nay hắn đối với việc quỷ thần rất là tin tưởng, giờ phút này hắn nghiễm nhiên đã coi U Tà giống như quỷ vậy.
“Cho dù ngươi không phải Tức Mặc U Tà thì như thế nào? Ngươi hiện tại chiếm thân thể của nàng, nếu ta đem chuyện này tuyên cáo thiên hạ, ngôi vị Phong Mâu đế hậu này của ngươi sợ là cũng sẽ tan thành mây khói, không biết đến lúc đó, Phong Mâu đế quân ở bên cạnh ngươi kia liệu có cứu được ngươi nữa không? Ha ha ha”, nhưng mà Tây Việt Tiêu cũng chỉ sợ hãi một lát liền khôi phục thần sắc, vẻ mặt âm trầm tàn nhẫn nhìn U Tà nói.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn Tây Việt Tiêu như vậy, lập tức nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo nói,“Ngươi cảm thấy ngươi còn có thể ra ngoài?”, thanh âm tràn đầy sát khi tàn nhẫn, làm cho sắc mặt Tây Việt Tiêu không khỏi trắng bạch.
“Ngươi...... Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta là Nguyệt Thần đế quân, chẳng lẽ các ngươi không sợ Nguyệt Thần quốc sẽ khỏi binh sao?!”, Tây Việt Tiêu đột nhiên trợn to con ngươi, trong giọng nói tràn đầy run rẩy cùng hoảng sợ.
“Nguyệt Thần khởi binh? Ha ha, có điều này ngươi không biết rồi, hôm nay ta sẽ thảo phạt Nguyệt Thần của ngươi? Ngày sau Nguyệt Thần bất quá chỉ là phụ quốc của Phong Mâu mà thôi!”, Liệt Hỏa Kình Thương thản nhiên nhìn lướt qua vẻ mặt á khẩu, văn vẹo không dám tin của Tây Việt Tiêu.
“Không...... Các ngươi không thể như vậy! Không thể!”, Tây Việt Tiêu nhìn biểu tình của Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà, liền biết chuyện thảo phạt Nguyệt Thần lần này sợ chính là sự thật rồi, nếu như Phong Mâu thật sự khởi binh thảo phạt Nguyệt Thần, vậy thì Nguyệt Thần làm sao có thể chống cự lại được?
Dứt lời, Liệt Hỏa Kình Thương ôm lấy U Tà xoay người rời đi, đi đến cửa địa lao liền lớn tiếng nói với tướng quân trông coi địa lao kia,“Tiễn Nguyệt Thần đế quân”, giọng nói kia giống như âm thanh u ám vọng đến từ chín tầng địa ngục truyền vào tai Tây Việt Tiêu.
Tiễn Nguyệt Thần đế quân...... Tiễn Nguyệt Thần đế quân...... Tiễn Nguyệt Thần đế quân......
Sau khi ra khỏi địa lao, Liệt Hỏa Kình Thương dẫn U Tà đi đến trước cửa cung.
Giờ phút này trước cửa hoàng cung Phong Mâu đã tập hợp đầy đủ năm vạn tinh binh, thảo phạt Nguyệt Thần, Nguyệt Thần quốc nhất định sẽ thuộc về Phong Mâu!
Liệt Hỏa Kình Thương đưa U Tà lên xe ngựa xong liền xoay người về phía quân đội trước mặt, bay vọt một cái liền đứng đầu toàn quân, sau đó rút bội kiếm trong tay ra hung hăng chỉ thẳng lên trời, hô vang,“Xuất phát, thảo phạt Nguyệt Thần !”
“Xuất phát, thảo phạt Nguyệt Thần!”
“Xuất phát, thảo phạt Nguyệt Thần!”
“......”, sĩ khí như sấm rền đinh tai nhức óc vang vọng khắp hoàng cung Phong Mâu, khí thế như hổ gầm, rung động toàn bộ Phong Mâu đế quốc.
U Tà xuyên qua tấm mành cửa xe ngựa nhìn về phía nam nhân đang giương kiếm chỉ thiên, giơ tay nhấc chân đều tản ra khí thế kinh thiên bá địa, giống như một vị chúa tể trong thiên địa, khóe miệng liền gợi lên một chút độ cong.
Nam nhân kia, là của nàng, là của nàng - Tức Mặc U Tà !
Bốn người Hàn Mai ngồi trong xe ngựa nhìn biểu tình của U Tà, lại nhìn nhìn Liệt Hỏa Kình Thương ở phía trước, mấy người đều nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy ý cười, tiểu thư nhà mình cùng cô gia quả nhiên là xứng đôi nhất trong thiên hạ!
Mà bốn người Hồn Thiên cưỡi ngựa bên ngoài trong lòng cũng tràn đầy rung động, chủ tử nhà mình quả nhiên là cường đại, bễ nghễ trong thiên hạ vạn vật!
Quân đội hùng mạnh cứ như vậy khí thế ngút trời thắng tiến đến Nguyệt Thần, suốt trên đường đi làm cho bao nhiêu dân chúng cùng nhân sĩ giang hồ trợn mắt há mồm, suất ra quân đội cường đại như vậy đi đến thảo phạt quốc gia khác, cũng chỉ có đế quân đế quân Phong Mâu mới có thể làm được.
Mà giờ phút này Nguyệt Thần quốc đã loạn thành một bầy, tại triều đình Nguyệt Thần quốc.
“Đế quân bị giam ở Phong Mâu đế quốc, vốn dĩ ta đang nghĩ nếu như Phong Mâu đế quân cùng đế hậu đều đã đi đến di tích thượng cổ, chúng ta liền nhân cơ hội đó cứu thoát đế quân, ai ngờ hai người còn để lại trợ thủ, để bọn họ trông coi Phong Mâu nghiêm ngặt như vậy, chúng ta thế nhưng ngay cả biên cảnh Phong Mâu đều không qua được! Quả thực đáng giận!”, đại tướng quân Nguyệt Thần lúc này hung hăng siết chặt bội kiếm trong tay, phẫn nộ mở miệng.
“Đúng vậy, Phong Mâu đế quốc quả thực là khinh người quá đáng! Nguyệt Thần quốc chúng ta không thể ngồi im chờ chết được !”
“Đúng vậy, cũng không biết đế hậu đã đi nơi nào, nếu như lúc này có đế hậu ở đây vậy thì chúng ta có thể thỉnh người viết chiếu chỉ liên hợp Tuyết Phong, cùng khỏi binh đánh đến Phong Mâu, đến lúc đó ta xem Phong Mâu sao còn có thể kiêu ngạo như vậy được chứ!”
Tức Mặc Hoành đứng ở vị trí chủ vị, nghe mọi người phía dưới líu ríu bàn luận, cũng có chút không yên lòng nhíu nhíu mày, nếp nhăn trên mặt ông hiện rõ không xót một cái.
Từ sau khi ở Phong Mâu đế quốc trải qua thọ yến lần đó của Thái hoàng thái hậu, Tức Mặc gia của ông luôn không được thuận buồm xuôi gió, nay thế nhưng còn xảy ra chuyện đế quân bị giam giữ nhục nhã như vậy, chẳng lẽ Nguyệt Thần quốc thật sự là vận số đã tận sao?!
Huống hồ mấy ngày trước Vãn Nguyệt còn mang theo Vãn Tinh cùng nhau đi đến di tích thượng cổ, đã nhiều ngày như vậy mà vẫn không hề có chút tin tức, cũng không biết hiện tại như thế nào, hai nữ nhi của ông cứ như vậy liền bặt vô âm tín, nay thiên hạ đại loạn, ông có thể nào không lo cho nữ nhi của mình được chứ?
Nhưng mà ông cũng không có cách nào, chỉ có thể cứu đế quân ra trước, những chuyện khác sau khi xong việc lại bàn bạc kỹ hơn mới được. Về phần đế hậu biến mất, thật ra ông cũng không suy nghĩ nhiều, đế hậu một nước vô cớ biến mất ở trong hậu cung, chuyện này vốn là tối kỵ.
Nàng ta chết luôn càng tốt, vậy thì sau khi Vãn Nguyệt trở về mới có thể quang minh chính đại ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, về phần cả đời không thể sinh dục, hừ, lấy binh lực của Tức Mặc gia, bịt miệng những người đó lại không phải là xong sao.
Ngày sau đợi một cơ hội thích hợp, lại để cho Vãn Tinh tiến cung, nếu như có thể mang long tử, vậy cái gì cũng không cần lo lắng nữa, như vậy thế lực của Tức Mặc gia sẽ càng thêm vững chắc !
Ngay khi Tức Mặc Hoành nghĩ như vậy, đột nhiên một đạo thanh âm dồn dập vang lên,“Tướng quân, đại tướng quân, không tốt ! Không tốt !”, thanh âm người nọ cực kỳ hoảng sợ, lại nhìn bộ pháp hỗn loạn của hắn một mạch chạy tới, quả thực là hận chân hắn không thể dài hơn gấp đôi.
Tức Mặc Hoành không khỏi cau mày, nổi giận quát lên,“Làm gì hoang mang rối loạn như vậy, còn chê ta đầu tháng chưa đủ phiền sao?!”
Nghe nói như thế, người chạy đến bẩm báo sắc mặt lại trắng bệch như trước, cước bộ lảo đảo, đi đến trước mặt Tức Mặc Hoành liền bụp một tiếng quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói,“Đại...... tướng quân, không...... Không tốt , Phong.... Phong Mâu đế quân...... mang binh thảo phạt Nguyệt Thần! Hiện...... nay đã tiến đến...... đến biên cảnh! Mười vạn tinh binh đóng quân...... ở biên cảnh đã sắp chống đỡ không được !”
Nghe vậy Tức Mặc Hoành lảo đảo mấy bước,“Ngươi...... Ngươi nói cái gì?!”, một câu này nháy mắt đánh vỡ tham vọng hoang tưởng trong lòng Tức Mặc Hoành, ông cảm thấy đáu đớn giống như ngàn vạn con kiến đang cắn xé tâm can ông.
Mà toàn bộ đại thần trong triều ở đây đều quá sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Trời ạ, điều này sao làm có thể?! Chẳng lẽ Nguyệt Thần thật sự cứ như vậy mà bị diệt sao ?!”
“Làm sao bây giờ? Người đời đều nói đế quân Phong Mâu tâm ngoan thủ lạt, lạnh lùng thị huyết, nếu như những đại thần của Nguyệt Thần như chúng ta bị bắt, kia chẳng phải là......”
“Đúng vậy, không được, tướng quân a, hạ quan có chút đau đầu, đi trước đi xuống nghỉ ngơi ”
“Đúng vậy, đúng vậy tướng quân, hạ quan có chút đau bụng, xin phép lui xuống nghỉ ngơi ”
“Đúng vậy tướng quân......”
“Ta cũng muốn lui xuống a tướng quân......”
Các vị đại thần trong triều nghe thấy Liệt Hỏa Kình Thương ngự giá thân chinh mang binh thảo phạt Nguyệt Thần, lập tức người người đều sợ tới mức muốn hồi phủ chuẩn bị chút ít hành lý, chạy trốn tới nơi khác lánh nạn, như vậy so với rơi vào trong tay đế quân Phong Mâu thì tốt hơn nhiều.
Mọi người cũng không đợi Tức Mặc Hoành lên tiếng, lập tức đều tự liếc mắt nhìn nhau một cái rồi xoay người rời đi, gần như là chạy, giống như sợ Tức Mặc Hoành ép bọn họ ở lại vậy.
Mà giờ phút này Tức Mặc Hoành đã hoàn toàn lâm vào trạng thái tuyệt vọng, Nguyệt Thần quốc đã không còn quân đội có thể sử dụng, nếu như có cũng là đội quân ở bên ngoauf cách xa Nguyệt Thần vạn dặm, cho dù lúc này điều động cũng là vô ích.
Xem ra hôm nay Phong Mâu thảo phạt Nguyệt Thần, tình thế bắt buộc, Nguyệt Thần...... Hủy rồi.
Nghĩ đến đây Tức Mặc Hoành suy sụp ngồi ở trên ghế, Nguyệt Thần trấn quốc đại tướng quân như ông làm quả thật đúng là thất bại, nay quân địch xâm chiếm, ông ngay cả một chút biện pháp cũng đều không có.
Ngay sau đó, đại môn triều đình đột nhiên bị đẩy ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào bên trong, tinh tế bắn lên trên người Tức Mặc Hoành.
Ông mở to mắt, nhìn về phía thân ảnh nhỏ nhắn đang đi đến kia, chỉ thấy thân ảnh mảnh khảnh kia toàn thân ngân y, tóc dài tùy ý rối tung, mi tâm trơn bóng điểm một giọt chu sa đỏ chói, phượng mâu màu hổ phách đạm mạc không mang theo một tia cảm xúc.
Nữ nhân chói lọi như thế, không phải nữ nhi của Tức Mặc Hoành ông.
Bên ngoài đại điện vang lên từng đợt tiếng bước chân cùng thanh âm đao thương va chạm, Tức Mặc Hoành liền biết, quân địch đã xâm nhập hoàng cung Nguyệt Thần, hơn nữa dẫn đầu tinh binh chính là nữ nhi mà từ nhỏ ông luôn cực kỳ chán ghét.
Không chỉ có diện mạo cực xấu, nửa điểm võ công cũng không biết, người như vậy làm sao có thể được ông thừa nhận chứ? Cứ như vậy bị ông vứt bỏ đến Diệp Thành, đơn giản là vì nàng bộ dạng xấu xí cùng bản chất vô tích sự.
Nghĩ đến đây Tức Mặc Hoành không khỏi có chút tự giễu, từng là một nữ nhi bị ông ghét bỏ như vậy, nay lại phong hoa tuyệt đại nhường này, điều này khiến ông làm sao có thể không hối hận? Làm sao có thể không tự giễu chứ?
Nếu mà ông từng đối tốt với nàng một chút, cho dù nàng không phải nữ nhi thân sinh của chính mình, vậy thì đến nay cũng sẽ không biến thành kết cục thế này?
U Tà bước từng bước về phía Tức Mặc Hoành, im lặng nhìn biến hóa trên gương mặt của ông, nhưng cũng không hề mở miệng nói cái gì, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn Tức Mặc Hoành.
“Động thủ đi”, Tức Mặc Hoành ngẩng đầu nhìn U Tà, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt lại, đợi hồi lâu cũng không cảm thấy có động tĩnh gì, lập tức lại ngẩng đầu nhìn về phía U Tà.
U Tà vẫn lẳng lặng đứng đó như trước, thấy Tức Mặc Hoành nhìn về phía mình, lúc này mới khẽ mở miệng nói,“Ngươi đi đi, ta sẽ không giết ngươi”, mặc kệ trước kia như thế nào, nam nhân này cũng không phải phụ thân ruột của nàng, cho nên dù ông đối với nàng không tốt cũng khó trách, nàng sẽ không động thủ giết ông.
Mà nghe thấy như thế Tức Mặc Hoành kinh ngạc mở to con ngươi nhìn U Tà, vẻ mặt không dám tin, nàng thế nhưng lại không động thủ giết ông? Chẳng lẽ nàng không trách ông sao?
Sau đó nghĩ lại liền cười khổ, đúng vậy, vì sao nàng phải trách ông chứ? Trách ông không hảo hảo chiếu cố nàng sao? Ông cũng không phải phụ thân ruột của nàng, lạnh nhạt với ông như vậy, quả nhiên là tác phong của nữ nhi này.
Nghĩ đến đây, Tức Mặc Hoành liền đứng lên, nhìn thật sâu U Tà một lần, sau đó ông nhìn về phía long trụ ở đại điện, cứ như vậy đụng thật mạnh vào, mà U Tà cũng chỉ lạnh nhạt nhìn một màn này, chứ không ra tay ngăn cản.
Nhìn hình ảnh máu tươi ròng ròng, vẻ mặt U Tà cũng không có một chút biến hóa.
Đệ nhất trấn quốc đại tướng quân từng oai phong một cõi, quyền khuynh thiên hạ, Tức Mặc Hoành cứ như vậy mà chết trong chính đại điện Nguyệt Thần quốc.
“Tiểu thư, tiểu thư”, đúng lúc này, Hàn Mai đi đến, nhìn U Tà đứng ở đại điện lâm vào suy nghĩ sâu sa, nhẹ giọng kêu lên.
“Làm sao vậy?”, U Tà bị gọi tỉnh, nhìn về phía Hàn Mai.
“Tiểu thư, phi tần hậu cung nên xử trí như thế nào?”, Hàn Mai nhìn U Tà mở miệng hỏi, vừa rồi nàng đã cùng Nhã Trúc xem qua, Tây Việt Tiêu kia quả nhiên là một hoàng đế phong lưu, nữ nhân ở trong hậu cung của hắn quả thực là còn nhiều hơn cả so với thanh lâu.
Nghe vậy U Tà hơi nheo lại con ngươi, mở miệng nói,“Cho các nàng chút ngân lượng, thả đi, không cần thương tổn tánh mạng các nàng”, bọn họ bất quá cũng là nữ nhân đáng thương mà thôi, cả đời bị nhốt ở trong hậu cung tráng lệ tranh giành một người nam nhân.
“Dạ, tiểu thư”, Hàn Mai lại nhìn U Tà, sau đó mới lĩnh mệnh lui xuống.
U Tà lại đi tới bên ngoài cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời xa xa, không biết tự khi nào mà xung quanh mặt trời kia dần dần tràn ngập mây đen, những tia chớp ngân bạch cũng lúc ẩn lúc hiện.
Bâu trời chẳng mấy chốc đã trở nên ảm đạm, mặt trời chói chang trong nháy mắt đã bị phủ đầy mây đen.
U Tà nhìn phía chân trời, ánh mắt dần trở nên thâm thúy, thiên hạ đại loạn, bất luận là Lăng Thiên đại lục hay Di Thất đại lục cũng đều không thể tránh khỏi một trận rung chuyển rồi.
Beta: ღ Vy Nhi ღ
Cứ như vậy, bốn mắt của Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan cứ lẳng lặng nhìn nhau, cảnh vật xung quanh đều trở nên yên lặng.
Qua một lúc rất lâu, Mộc Thương Lan rốt cục hồi phục lại tinh thần, mạnh mẽ đẩy Hỏa Liễn Túy ra, sau đó nói: “Phi phi phi, Hỏa Liễn Túy nhà ngươi, tên xú tiểu tử này! Đây là nụ hôn đầu tiên của lão tử !”
Mà giờ phút này, Hỏa Liễn Túy cũng dại ra, vừa nghe được thanh âm của Mộc Thương Lan liền khôi phục lại tinh thần, nhìn bộ dạng cực kỳ ghét bỏ của Mộc Thương Lan liền nhíu mày nói: “ Không phải ngươi nói ngươi thích nam nhân sao? Vậy thì bản thiếu chủ sẽ cố mà thành toàn người một chút”.
“Cút, Hỏa Liễn Túy biến thái nhà ngươi, ngươi cút cho lão tử! phi phi phi!” nghe vậy, Mộc Thương Lan đứng thẳng thắt lưng, hỏa khí bốc cao, giơ chân giận dữ nói.
“Ta không cút, không cút, dù sao ta đã hôn ngươi rồi, nên phải chịu trách nhiệm với ngươi vậy!”, Hỏa Liễn Túy xốc vạt áo lên, liền lộ ra một mảng lớn với làn da khêu gợi, con ngươi hẹp dài tràn đầy mị hoặc hướng về phía Mộc Thương Lan nháy nháy.
Thật sự là không nghe Hỏa Liễn Túy nói được nữa, Mộc Thương Lan lập tức vận khí dùng khinh công xoay người bay đi, thấy một màn như vậy Hỏa Liễn Túy nhíu mày, sau đó cũng vận khí đuổi theo, trong miệng còn nói: “ Đợi ta với, ta còn muốn chịu trách nhiệm với ngươi!”
Lời này làm cho Mộc Thương Lan đang ở phía trước, không nhịn được mà lảo đảo ở giữa không trung, hét lớn: “ Hỏa Liễn Túy biến thái này! Lão tử không cần ngươi chịu trách nhiệm!” giờ phút này Mộc Thương Lan không khỏi có chút hối hận vì vừa rồi khiêu khích Hỏa Liễn Túy, không ngờ rằng ở cổ đại nghiêm túc như vậy lại có nhân vật giống như Hỏa Liễn Túy.
Hai người cứ như thế ngươi truy ta đuổi, một mĩ nam tử y ở phía trước đang phát hỏa chửi ầm lên, một mĩ nam hồng y xinh đẹp ở phía sau kêu lên những câu thâm tình, hình ấy tạo thành một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ ở trên di tích thượng cổ.
Mà ở một nơi khác, Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong, Mộc Hoàn Hi ở đại điện của di tích thượng cổ đi lại một hồi lâu.
“Khuynh Thành, ngươi xem cái đại điện ở phía trước kia” cung điện ở phía đông có vẻ rất là đột ngột, hấp dẫn ánh mắt của Mộc Lăng Phong, chỉ vì mấy người đi một mạch liền thấy đại điện này, nhưng mà quy mô của đại điện trước mặt này so với đại điện kia thì có chút nhỏ.
Nghe vậy Vụ Ảnh khuynh Thành liền nhìn về phía đại điện bên kia, sau đó thanh âm lạnh như băng vang lên: “ Chúng ta đi đến tòa điện kia ” nói xong liền xoay người đi.
Mà Mộc Lăng Phong, Mộc Hoàn Hi liền bước theo ngay sau đó, bởi vì có thuốc của U Tà, chân bị thương của Mộc Hoàn Hi đã tốt hơn rất nhiều, chỉ cần thêm hai ngày nữa vết thương kia sẽ không sao.
“Hoàng huynh, di tích thượng cổ này thuộc vương triều nào vậy? Bao la hung vĩ như vậy, nơi này so với Tuyết Phong chúng ta phải rộng hơn gấp ba lần!” Mộc Hoàn Hi nhìn xung quanh đại điện, không khỏi lên tiếng cảm khái, từ nhỏ sinh ra trong hoàng thất, dù đã nhìn quen kiến trúc cao lớn, giờ phút này cũng không khỏi cảm khái nhiều lần.
Mà chính Mộc Lăng Phong trong giờ phút này cũng rất xúc động, không thể không nói, di tích thượng cổ này vượt xa nhận thức của hắn, chắc chắn trước kia di tích thượng cổ này là một vương triều, một nơi độc nhất vô nhị không thể bàn cãi.
Mà tròng mắt Vụ Ảnh Khuynh Thành khẽ nheo lại, “ Nói vậy nơi này hẳn là vương triều của Lăng Thiên Đại lục khi nhất thống!” giờ phút này thanh âm lạnh như băng của Vụ Ảnh Khuynh Thành còn mang theo chút kinh ngạc cùng một tia không thể tin được.
“Cái gì? Vương triều của Lăng Thiên đại lục từ trăm ngàn năm trước?!”, nghe vậy Mộc Lăng Phong cùng Mộc Hoàn Hi đều trợn to con ngươi, lớn tiếng mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy kinh hãi.
“Ừm, đúng vậy, đối chiếu thì đúng là như vậy” Vụ Ảnh Khuynh Thành chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền khôi phục lại bình tĩnh, có thể tận mắt nhìn thấy vương triều thiên cổ cũng là một việc rất may mắn.
“Hoàng huynh, nếu như muội nhớ không nhầm mà nói, từ xưa đến nay Lăng Thiên đại lục thống nhất chỉ có duy nhất một lần… đó là chỉ có khi khai quốc - Trinh Thiên vương triều!” Mộc Hoàn Hi hồi tưởng một lát, liền khiếp sợ mở miệng nói.
Nghe vậy Mộc Lăng Phong nhìn lướt qua Mộc Hoàn Hi cùng Vụ Ảnh Khuynh Thành, sau đó trầm trọng gật đầu: “ Đúng, nếu quả thật là như thế chỗ này chính là vương triều Lăng Thiên đại lục khi thống nhất, như vậy đây chính là Trinh Thiên vương triều không thể nghi ngờ!”
Nghe đến đây trong lòng mọi người đều có chút rung động, được lưu truyền từ trăm ngàn năm trước - Trinh Thiên vương triều cứ như vậy xuất hiện trước mặt mấy người, làm sao không làm cho người ta khiếp sợ cùng không dám tin?
“Thật sự làm cho người ta không thể tin được, nhưng mà hoàng huynh, không phải khi đó đế vương cực kỳ sủng ái đế hậu, nhưng mà vị đế hậu kia lại chung tình với quốc sư đương triều sao?” nói đến Trinh Thiên vương triều, Mộc Hoàn Hi vô cùng hứng thú, bởi vì hoàng hậu Tuyết Phong đã kể cho nàng về một đoạn chuyện tình có một không hai của Trinh Thiên vương, hiện tại nghĩ lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Ân, đồn đãi quả thật là như thế, khi đó Trinh Thượng đế quân cực kỳ sủng ái đế hậu này, chính ở đại hôn của đế hậu lại bị quốc sư náo loạn, ở đại hôn đế hậu và quốc sư nhanh chóng ôm nhau, chuyện này mọi người ai cũng biết”.
Khi nói đến đoạn này Mộc Lăng Phong cũng rất tán thưởng, thật sự là không ngờ tới, từ trước đến nay thế nhưng lại có một người như vậy, dám náo loạn đại hôn của đế hậu, lại còn công khai cùng đế hậu ôm nhau, đây quả thực là hung hăng tát vào mặt đế quân ở ngay trước mặt mọi người.
Nghe nói xong, Vụ Ảnh Khuynh Thành đưa tay ra đẩy đại môn kia, bên trong là một căn phòng thật lớn, tuy rằng không rõ bộ dạng khi mới bắt đầu, nhưng bày biện trong phòng có thể nhìn ra.
Mấy người đi vào, Mộc Hoàn Hi nhìn căn phòng liền chớp chớp mắt, “ Hoàng huynh, nếu muội đoán không sai, hậu cung này chính tẩm cung của đế hậu!”
Nói xong Mộc Hoàn Hi liền đi về phía tẩm cung Thiên điện, mà Mộc Lăng Phong cùng Vụ Ảnh Khuynh Thành nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.
Sau khi đẩy cánh cửa kia ra bọn họ liền sửng sốt, đơn giản là tẩm cung này không giống các đại điện bình thường khác, nó đã bị hư rất lớn, trên vách tường đều là màu đỏ đậm, xem ra là bị chu sa nhuộm.
Từ xưa đến nay, chu sa là cực kỳ trân quý, chỉ có hoàng thất hoặc là nữ tử mới có thể dùng một viên chu sa để điểm lên cánh tay, chứng minh tấm thân xử nữ của mình, nhưng mà dùng chu sa để nhuộm đỏ bức tường, quả thực là quá xa xỉ rồi.
Dựa vào điểm này cũng có thể nhận ra, di tích thượng cổ này đúng là chỗ ở của Trinh Thiên vương triều, mà tẩm cung được chu sa nhuộm đỏ này chính là nơi ở của đế hậu khai quốc rồi.
Nghĩ đến đây Mộc Hoàn Hi có chút tò mò, vị đế hậu truyền kì kia là người mà nàng sùng bái rất lâu rồi.
Nghĩ đến đó Mộc Hoàn Hi liền đi vào bên trong tẩm cung, mà Mộc Lăng Phong cùng Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng lập tức bước đi vào, kiến trúc bên trong cũng cực kì xa hoa, bên trên tẩm cung còn gắn rất nhiều dạ minh châu đang phát ra ánh sáng rực rỡ.
Mộc Hoàn Hi liền bị chiếc bàn trang điểm hấp dẫn, từng bước từng bước đi lên phía trước, chỉ thấy phía trên chiếc bàn trang điểm rộng rãi kia có đặt mặt chiếc gương đồng cực lớn, tuy rằng mặt gương đã bị thời gian tàn phá mất đi hình dáng ban đầu, nhưng khung đồng thật lớn như vậy vẫn làm cho Mộc Hoàn Hi nhịn không được sợ hãi than ra tiếng.
Trên bàn trang điểm bày ra rất nhiều rất nhiều tráp lớn nhỏ, nhưng những tráp này đều bị ai đó mở hết ra, chắc là lúc trước khi quân địch xâm chiếm đến đã cướp đi vàng bạc châu báu.
Nhìn đến đây trong lòng Mộc Hoàn Hi không khỏi suy nghĩ mông lung, vị đế hậu này quả nhiên là cực kỳ được sủng ái.
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân lại vang lên bên ngoài đại điện, ánh mắt Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong nháy mắt liền chuyển về phía cửa.
“Di, thì ra là Vụ Ảnh thần y cùng Tuyết Phong thái tử”, một giọng nữ rất có anh khí vang lên, thân ảnh Thương Hải Minh Nguyệt liền xuất hiện ở cửa, mà đứng bên cạnh nàng đương nhiên chính là Long Tứ Thiên .
Nhìn thấy người đến là Long Tứ Thiên cùng Thương Hải Minh Nguyệt, Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong lúc này mới buông xuống cảnh giác.
“Các ngươi như thế nào lại xuất hiện ở trong này?”, suy nghĩ của Mộc Hoàn Hi cũng bị gọi trở lại, lập tức cũng chạy tới cửa nhìn Thương Hải Minh Nguyệt cùng Long Tứ Thiên, có chút tò mò hỏi, bọn họ đi về hai hướng ngược nhau thế nhưng lại gặp nhau ở đây?
“Chúng ta cũng không biết, sau khi đi qua một cái mật đạo thế nhưng lại đi tới nơi này, xem xét một hồi lâu mới thấy nơi này không giống đại điện bình thường, tự nhiên là muốn vào xem, thật không ngờ thế nhưng lại gặp được các ngươi!”, Thương Hải Minh Nguyệt giờ phút này cũng phi thường kinh ngạc (cực kì kinh ngạc).
Nàng cùng Long Tứ Thiên vẫn luôn đi về phía trước, sau khi đi vào một tòa đại điện ở lối vào liền phát hiện một cái mật đạo, bọn họ theo mật đạo đi tới nơi này, lúc nhìn thấy cung điện xa xa hùng vĩ hơn hẳn các cung điện khác thì liền tiến vào.
“Thì ra là thế, vậy hai ngươi cũng vào xem đi, chúng ta đoán rằng di tích thượng cổ này có thể chính là khai quốc - Trinh Thiên vương triều!”, Mộc Lăng Phong nhìn Long Tứ Thiên cùng Thương Hải Minh Nguyệt xong mở miệng nói.
Mà nghe vậy Long Tứ Thiên cùng Thương Hải Minh Nguyệt cũng liếc nhau, sau đó Long Tứ Thiên bắt đầu từ trong tay áo lấy ra một cái ngọc bát,“Các ngươi đến xem cái bát ngọc này sẽ biết”.
Nói xong Mộc Lăng Phong nhận lấy bát ngọc, chỉ thấy dưới đáy bát ngọc kia đúng là khắc bốn chữ,“Trinh Thiên vương triều!”
Vừa rồi mấy người cũng chỉ là đoán thôi, không nghĩ tới giờ phút này thật sự được nghiệm chứng, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Trinh Thiên vương triều, di tích thượng cổ này quả thật là Trinh Thiên vương triều.
Mà Thương Hải Minh Nguyệt từ lúc bước vào trong tẩm cung, nhìn thấy bên trong nhuộm đầy chu sa cũng không khỏi làm cho nàng cứng lưỡi, quả nhiên không hổ là vương triều duy nhất nhất thống được Lăng Thiên đại lục.
“Chúng ta đoán tẩm cung này chính là tẩm cung của Trinh Thượng đế hậu”, Mộc Hoàn Hi nhìn thần sắc của Thương Hải Minh Nguyệt không khỏi mở miệng nói.
Nghe vậy Thương Hải Minh Nguyệt cẩn thận chú ý quanh thân, sau đó liền bị chiếc giường gỗ khắc hoa hấp dẫn ánh mắt, từng bước từng bước đi qua, tuy rằng giường gỗ này đã gần như sụp xuống, nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng ban đầu của nó.
Chỉ thấy Thương Hải Minh Nguyệt nhấc lên một cây trâm vàng ở trên giường gỗ, cây trâm này nghiễm nhiên trạm trổ một con phượng hoàng giương cánh bay vô cùng tinh xảo, trong miệng phượng hoàng còn ngậm một viên ngọc lưu ly trơn bóng, hạt ngọc kia cho đến tận bây giờ vẫn vô cùng chói mắt, thậm chí còn tản ra ánh sáng lung linh, có thể thấy được giá trị của nó thực không tầm thường, phía dưới cây trâm này còn đính thêm mấy chiếc tua.
Nhìn thấy cây trâm trong tay Thương Hải Minh Nguyệt, Mộc Hoàn Hi kinh hô,“Đây chính là phượng sai mà chỉ có hoàng hậu mới có thể mang!”, là đế hậu của Nguyệt Thần quốc Mộc Hoàn Hi đương nhiên là biết vật kia, phượng sai cực kì đẹp đẽ trân quý, chỉ khi đế hậu cùng đế quân tiếp kiến xứ giả mới có thể cài, bất quá trên phượng sai của nàng cũng không được khảm ngọc lưu ly.
Nhìn phượng sai này, hết thảy dự đoán trước đó đều được nghiệm chứng, tẩm cung này dùng chu sa trân quý nhuộm thắm quả nhiên chính là nơi nghỉ ngơi của vị đế hậu truyền kỳ năm đó. “Cũng không biết Phong Mâu đế hậu hiện đang ở nơi nào, nếu nàng ở đây thì tốt rồi”, Mộc Hoàn Hi tiếp nhận phượng sai kia, không biết vì sao lại chỉ nghĩ tới U Tà, ở trong mắt nàng, người xứng với phượng sai này cũng chỉ có một mình Tức Mặc U Tà mà thôi.
Nghe vậy Thương Hải Minh Nguyệt cũng có chút cảm thán, nhìn phượng sai trong tay Mộc Hoàn Hi, không biết vì sao, nàng cũng cảm thấy phượng sai này được mang trên người Tức Mặc U Tà là thích hợp nhất.
Mà trong con ngươi lạnh băng của Vụ Ảnh Khuynh Thành hiện lên một tia ảm đạm, sau đó nhìn phượng sai kia không khỏi mở miệng nói,“Phượng hoàng hàm châu (phượng hoàng ngậm viên ngọc), tỏ rõ hậu cung chỉ mình nó xứng là minh châu, những cái khác đều không thể sánh được”.
Nghe vậy Mộc Hoàn Hi lại nhìn phượng sai trong tay, đại khái chính là ý tứ này, hậu cung ba ngàn giai lệ đều chỉ là bỏ đi, chỉ có duy nhất viên ngọc này tỏa sáng khắp cả hậu cung. Phượng sai này quả nhiên rất thích hợp với nữ tử tao nhã như Tức Mặc U Tà.
Từ xưa đến nay nhất đế nhất hậu không phải không có, nhưng là cực kỳ hi hữu. Gần trăm năm qua, khắp tứ quốc không có người nào nguyện ý huỷ bỏ hậu cung, trăm năm sau, hôm nay cũng chính là Phong Mâu đế quân - Liệt Hỏa Kình Thương thâm tình sâu đậm, tuyên cáo thiên hạ chỉ thú nhất thê!
Mộc Lăng Phong cùng Long Tứ Thiên liếc nhìn mắt nhau, Long Tứ Thiên cười khổ một tiếng, hắn cũng hiểu được, phượng sai này là vì nàng mà tạo ra.
Mọi người ai nấy đều trầm tư cảm thán.
Mà lúc này đoàn người U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương cũng đã về tới đại lục, khởi hành từ Thiên Hải vực về Phong Mâu đế quốc.
Dọc theo đường đi, mặc kệ là ai cũng đều đang bàn luận chuyện di tích thượng cổ, đều nghĩ lần này đến di tích thượng cổ có thể hay không mang về được bảo vật gì mà trước nay chưa từng có.
U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đều đạm mạc chống đỡ, xe ngựa không ngừng nghỉ chút nào hướng thẳng về Phong Mâu đế quốc.
Đi suốt hai ngày hai đêm, rốt cục cũng đi tới biên cảnh Phong Mâu.
Xe ngựa tiến vào bên trong Phong Mâu cũng không hề ngừng lại, một đường đi thẳng về hoàng cung. Hồn Lăng cùng Hồn Trạch ở bên ngoài đánh xe vẫn luôn nghĩ, Vương phi nhà mình có thai, sau khi trở về phải để người nghỉ ngơi thật tốt, kêu mọi người hầm canh gà bồi bổ cho người mới được.
Một đường thông suốt về tới Thương Khung điện.
Giờ phút này bên ngoài Thương Khung điện, Thanh Lan, Nhã Trúc, Đại Huyên cùng Phó Bạch đều mỏi mắt ngóng trông, chỉ hy vọng chủ tử nhà mình sớm ngày trở về.
Không bao lâu sau, một trận tiếng vó ngựa vang lên, sắc mặt mấy người đều lộ vẻ vui mừng, có thể ở hoàng cung rộng lớn huênh hoang đánh xe ngựa như vậy, ngoại trừ chủ tử nhà mình thì không thể là ai khác được.
Lúc xe ngựa vừa mới ngừng lại, mấy người lập tức chạy lên vài bước.
Liệt Hỏa Kình Thương bước xuống xe ngựa trước rồi cũng ôm U Tà xuống.
Thanh Lan vừa nhìn thấy U Tà, lập tức cao hứng lao đến, nhưng mà nửa đường lại bị Hồn Lăng ngăn lại, nhất thời Thanh Lan mất hứng kêu lên,“Uy, ngươi chắn ta làm cái gì chứ?!”
“Hừ, ngươi cẩn thận chút đi, Vương phi hiện tại có thai , làm sao chịu nổi ngươi lao đến như vậy!”, Hồn Lăng lập tức mở miệng lớn tiếng nói với Thanh Lan.
“Có thai thì đã làm sao, có thai...... Cái gì, ngươi nói cái gì? Có thai?!”, Thanh Lan vốn dĩ còn đang muốn nổi giận nhưng trong giây lát hồi tưởng lại hàm nghĩa của hai chữ có thai kia, nhất thời ngơ ngác túm lấy cổ áo của Hồn Lăng, lắp bắp mở miệng.
“Buông ta ra! Đúng vậy, Vương phi có thai , cho nên ngươi vẫn nên kiềm chế chút đi!”, nhìn Thanh Lan bộ dạng cao hứng đến như vậy, Hồn Lăng liền kiêu ngạo nhướn nhướn lông mi, rất có phong thái “ta sao phải lừa ngươi chứ”.
Mà Thanh Lan trầm tư một lát, sau đó liền lấy tay hung hăng nhéo một cái thật mạnh trên người Hồn Lăng, Hồn Lăng ngay lập tức xanh mét mặt kêu lên,“A! Đau chết ta mất, ngươi muốn giết người sao?!”
Nghe thấy tiếng kêu như giết heo của Hồn Lăng, Thanh Lan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cũng không liếc nhìn Hồn Lăng một cái, xoay người đi về phía U Tà, trên mặt tràn đầy thần sắc vui sướng,“Tiểu thư, tiểu thư người thật sự có thai ?!”
Nhìn bộ dạng này của Thanh Lan, U Tà có chút bất đắc dĩ cười gật gật đầu.
Thanh Lan thấy U Tà gật đầu xong liền mạnh mẽ xoay người ôm chặt lấy Đạm Cúc đang đứng bên cạnh,“Ngươi mau nói cho ta biết, ta không phải đang nằm mơ chứ, tiểu thư thế nhưng thật sự có thai , ha ha ha!”
Đạm Cúc nhìn bộ dạng của Thanh Lan, lập tức đảo cặp mắt trắng dã, cực kì trịnh trọng nói với Thanh Lan,“Thanh Lan, Thanh Lan ngươi bình tĩnh một chút đi, đúng vậy, tiểu thư có thai .”
Nghe được lời Đạm Cúc nói, Thanh Lan lúc này mới vuốt vuốt ngực,“Đúng, ta hẳn là nên bình tĩnh một chút.”
Mà khi Nhã Trúc nghe thấy U Tà có thai cũng dại ra, sau đó lại khoa trương nhảy về phía Hàn Mai, ánh mắt nóng rực nói,“Tiểu thư có thai ?”
Hàn Mai nhìn Nhã Trúc luôn luôn trầm tĩnh cũng biến thành bộ dạng như vậy, không khỏi bật cười nói,“Đúng vậy, tiểu thư có thai , cho nên về sau có ngươi việc cho ngươi rồi, y phục của tiểu chủ tử đều cho ngươi quản”.
Nghe vậy Nhã Trúc lại mừng rỡ,“Đúng vậy, quần áo của tiểu chủ tử đều do ta quản, thật tốt quá! Không được, ta hiện tại phải đi chuẩn bị vài mảnh vải thật mềm mại, bắt đầu làm quần áo mới được”, nói xong Nhã Trúc liền xoay người đi về phòng.
Đi đến nửa đường lại bị Hồn Trạch ngăn lại,“Đợi chút! Tiểu chủ tử còn tám tháng nữa mới sinh, ngươi gấp như vậy làm gì?”
Nghe thấy lời Hồn Trạch nói, Nhã Trúc mới dừng cước bộ,“Đúng vậy, còn tám tháng nữa mới sinh a”, bất tri bất giác Nhã Trúc liền bừng tỉnh, nhất thời có chút bất đắc dĩ bĩu môi,“Ta nghĩ ta nên làm nhiều một chút, phải bắt đầu làm từ bây giờ mới được.”
Đại Huyên cùng Phó Bạch cũng đầy mừng rỡ nhìn U Tà, chủ tử có thai , nói như vậy về sau sẽ xuất hiện một cái tiểu chủ tử, thật sự là quá tốt.
Mà khi U Tà nhìn thấy Phó Bạch cùng Đại Huyên, chậm rãi hướng hai người đi tới.
Nhìn U Tà đi tới trước mặt hai người, Đại Huyên cùng Phó Bạch đều mừng rỡ mở miệng nói,“Chủ tử, người rốt cục đã trở lại!”
“Ân, ta đã trở về, Phó Bạch, lúc ở di tích thượng cổ, ta từng gặp phụ thân của ngươi - Phó Khôn”, U Tà thản nhiên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Phó Bạch mở miệng nói.
Nghe vậy Phó Bạch có chút ngốc lăng nhìn nhìn U Tà, lại nhìn Đại Huyên bên cạnh, đột nhiên ngây ngốc mở miệng hỏi,“Chủ tử, gia phụ...... Gia phụ thân thể có tốt không?”
U Tà nhìn Phó Bạch lại mở miệng,“Ông vẫn tốt lắm, hiện tại ta có nhiệm vụ giao cho ngươi cùng Đại Huyên”
Nghe được có nhiệm vụ, Đại Huyên cùng Phó Bạch đều liếc nhìn nhau, Phó Bạch bình phục một chút cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhìn U Tà.
“Ta muốn ngươi cùng Đại Huyên hộ tống Phó Khôn trở về Cẩm Khê tộc, trở thành tộc trưởng”, thanh âm của U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững không mang theo một tia cảm xúc, làm cho người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhưng mà những lời này lại không hề thua kém một quả bom nổ mạnh vang vọng bên tai Đại Huyên cùng Phó Bạch.
“Này...... Chủ tử, trở thành tộc trưởng Cẩm Khê tộc, điều này sao có thể?”, Phó Bạch do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói với U Tà. Cẩm Khê tộc tuy rằng từng bị U Tà nháo loạn một hồi, nhưng căn cơ của nó vẫn rất thâm hậu.
“Đúng vậy, chủ tử, ta từng là nữ nhi của tộc trưởng Cẩm Khê tộc, căn cơ của Cẩm Khê tộc như thế nào ta cũng hiểu rất rõ, nay Đại Hùng là tộc trưởng, nếu muốn soán quyền cũng không phải dễ dàng như vậy ”, Đại Huyên nhíu chặt mi, có chút khó xử mở miệng.
“Điều này các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ an bài, các ngươi chỉ cần đi theo Phó Khôn trở về Cẩm Khê tộc là được rồi”, U Tà lại trong trẻo nhưng lạnh lùng hở hững mở miệng, trong giọng nói không có chút phập phồng, bất quá lại khiến cho Đại Huyên cùng Phó Bạch chắc chắn cùng tin tưởng.
Hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó quỳ một gối xuống ôm quyền nói,“Thuộc hạ quyết không phụ kỳ vọng của chủ tử, Cẩm Khê tộc, thuộc hạ nhất định sẽ tận lực thu!”, Phó Bạch kiên định nói.
U Tà thấy thế thản nhiên gật gật đầu,“Tốt lắm, sau khi các ngươi thu Cẩm Khê tộc, liền đợi ở Cẩm Khê tộc ”, U Tà nói xong đó liền xoay người đi về phía Liệt Hỏa Kình Thương.
Mà Phó Bạch cùng Đại Huyên giờ phút này đôi mắt có chút đỏ, ý của chủ tử chính là, chỉ cần không có mệnh lệnh của nàng, hai người bọn họ có thể vĩnh viễn ở lại trong Cẩm Khê tộc.
Tuy rằng lúc trước hai người rời khỏi Cẩm Khê tộc, nhưng đó cũng là bất đắc dĩ, suy cho cùng hai người bọn họ đều sinh ở Cẩm Khê tộc, lớn lên cũng là ở Cẩm Khê tộc, sao lại có thể nguyện ý rời khỏi quê hương của chính mình? Chủ tử làm như vậy bất quá là vì bọn họ mà thôi, nghĩ đến đây hai người không kiềm chế được ngàn vạn cảm khái trong lòng, không biết bọn họ tích được bao nhiêu phúc đức mà lại có thể nhận nàng làm chủ tử chứ?
Khóe môi Liệt Hỏa Kình Thương hơi cong lên, ôm chặt U Tà vào trong ngực rồi đi về phía Thương Khung điện.
Mà mấy người Hàn Mai nhìn bóng dáng U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương rời đi, trong lòng đều dâng lên có một loại cảm động không nói nên lời, có được chủ tử như thế, các nàng không còn mong gì hơn?
Cũng là tại một khắc này, trong lòng mọi người, quyết tâm cả đời đi theo U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đều càng thêm kiên định, bất luận ngày sau có ra sao thì bọn họ cũng sẽ mãi mãi trung thành với hai người, tuyệt không hối hận.
Về tới tẩm cung Thương Khung điện, Liệt Hỏa Kình Thương liền ôm vai U Tà ngồi bên mép giường.
U Tà đột nhiên suy nghĩ vừa chuyển, mở miệng hỏi,“Tây Việt Tiêu bị nhốt là làm sao?”
Ở Thiên Hải vực xem thái độ Mộc Hoàn Hi, nàng liền biết tuy rằng Mộc Hoàn Hi đối với Tây Việt Tiêu cũng không có tình ý sâu đậm gì đáng nói, nhưng mà từ xưa đến nay nữ tử đều coi phu quân là trời, nếu nàng đã gả cho Tây Việt Tiêu, như vậy tự nhiên cũng sẽ nguyện ý vì hắn mà đến cầu xin bọn họ thả Tây Việt Tiêu.
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương cúi đầu nhìn U Tà, mím môi mở miệng nói,“Ở lao.”
Nhìn sắc mặt Liệt Hỏa Kình Thương, U Tà vòng tay ôm trọn lấy thắt lưng hắn, đầu tựa vào ngực hắn nói,“Ta không nghĩ sẽ thả hắn, hắn có kết cục ngày nay là chính hắn gieo gió gặt bão mà thôi, ta chỉ là nghĩ, Tức Mặc Vãn Nguyệt - Hoàng quý phi Nguyệt Thần chết ở di tích thượng cổ, mà xem bộ dạng kia của Mộc Hoàn Hi thì chắc chắn sẽ không lại trở lại Nguyệt Thần quốc làm hoàng hậu nữa.”
Liệt Hỏa Kình Thương cũng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của U Tà,“Ta biết nàng muốn nói cái gì, giờ phút này Nguyệt Thần quốc đại loạn, nếu chúng ta đã trở về trước một bước, thì đương nhiên sẽ nhân cơ hội này đi thu phục Nguyệt Thần quốc”, khi nói lời này, con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương lạnh lùng không mang theo một tia độ ấm, Nguyệt Thần quốc, Trấn quốc tướng quân phủ.
“Ân, ta chính là nghĩ như vậy, ta và chàng sẽ cùng nhau thảo phạt Nguyệt Thần”, U Tà lúc này cũng lạnh lạnh con ngươi, Tức Mặc Vãn Tinh, nếu ở di tích thượng cổ chưa thể đụng tới ngươi, như vậy ta trước hết sẽ diệt trừ nhà của ngươi?
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương cau mày kiếm, nhưng khi nhìn đến biểu tình của U Tà thì những lời muốn nói lại nuốt vào trong.
Mà lúc này U Tà cũng là ngẩng đầu nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương nói,“Chàng yên tâm đi, ta không sao, bất quá chỉ là theo chàng cùng đi Nguyệt Thần mà thôi, ta cam đoan ta sẽ không ra tay .”
Nghe được lời nói của U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương mới thoáng yên tâm, thân mật vuốt ve gương mặt U Tà,“Nàng phải đi theo bên cạnh ta, không được rời đi nửa bước”.
“Được, ta tuyệt đối không rời chàng nửa bước”, U Tà nhắm phượng mâu màu hổ phách lại, ngoan ngoãn mở miệng nói.
Ngày thứ hai, U Tà liền theo Liệt Hỏa Kình Thương cùng nhau đi tới địa lao.
“Đế quân, đế hậu, Nguyệt Thần hoàng đế - Tây Việt Tiêu bị nhốt tại nơi này!”, tướng quân trông coi địa lao hai tay ôm quyền cung kính nói với Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà.
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương lạnh lùng gật gật đầu,“Ngươi lui xuống trước đi”, thanh âm vẫn lãnh liệt như trước, bất quá tướng quân kia đương nhiên hiểu rõ tính tình của Liệt Hỏa Kình Thương, lập tức không nói thêm nửa lời, nghe lệnh dẫn thị vệ lui xuống.
Mà giờ phút này Tây Việt Tiêu đang năm trên đống cỏ khô nghe được động tĩnh, lập tức chạy tới bên cạnh cửa lao lớn tiếng hét lên,“Mau mở cửa ra! Thả trẫm ra ngoài, Phong Mâu các ngươi quả thực là khinh người quá đáng! Trẫm đường đường là đế quân Nguyệt Thần quốc, sao các ngươi dám đem trẫm nhốt ở trong này?! Quả thực to gan!”
“Có nghe thấy không, mau thả trẫm ra! Bằng không trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phong Mâu đế quốc các ngươi! Tuyệt đối sẽ không!”
Một tiếng lại một tiếng rống giận thê lương, oán trách vang vọng ở trong địa lao, mà Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà cũng làm như không nghe thấy, từng bước từng bước đi về phía phòng giam đang giam giữ Tây Việt Tiêu.
Tây Việt Tiêu khi nhìn thấy người đến là Liệt Hỏa Kình Thương và U Tà những lời sắp nói lại nuốt xuống, chính là mở to hai mắt đầy phẫn hận nhìn hai người, cũng không hề tiếp tục la hét nữa.
Mà U Tà cũng đánh giá Tây Việt Tiêu, chỉ thấy giờ phút này hắn một thân hắc y rách mướp, tóc tai hỗn độn rối tung ở trên mặt, ngọc quan trên đầu cũng không biết đã rơi xuống từ lúc nào, nghiễm nhiên đã chẳng còn phong phạm của đế quân một nước.
Nhìn bộ dạng lúc này của Tây Việt Tiêu, suy nghĩ của U Tà không khỏi phiêu chuyển, trong trí nhớ, chủ của khối thân thể này luôn thích đuổi theo sau Tây Việt Tiêu, như vậy mọi người liền nói nàng háo sắc vô độ.
Mà Tây Việt Tiêu luôn theo đuổi hình tượng một người hoàn mỹ, mặc kệ là trong trường hợp nào hắn đều tận lục bảo vệ phong phạm thái tử một quốc gia của chính mình, nếu không kể đến hắn tâm tư thâm trầm, thì trên bất luận phương diện mà nói, hắn quả thật là một thái tử tốt.
“A, hai người các ngươi đây là tới chê cười ta sao?”,Tây Việt Tiêu nhìn Liệt Hỏa Kình Thương ôm lấy thắt lưng U Tà, rốt cuộc không thể bình tĩnh tiếp được, lớn tiếng rống giận, trong giọng nói tràn đầy tự giễu không thể tả hết.
“Chê cười ngươi? Ngươi có cái gì đáng giá để chúng ta che cười?”, U Tà suy nghĩ lại, thản nhiên nhìn lướt qua Tây Việt Tiêu lúc này, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững, mà ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn Tây Việt Tiêu.
Tây Việt Tiêu nhìn dáng vẻ của U Tà, không khỏi có chút thất thố, không biết bắt đầu từ khi nào, tiểu nha đầu trước kia luôn chạy theo phía sau hắn, chưa bao giờ ngừng lại đã thay đổi.
Biến thành Thiên hạ đệ nhất tài nữ, biến thành Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, biến thành chủ nhân của Ngọc Lưu Ly trai, Túy Li các cùng Lưu Tiên uyển, lại biến thành Cung chủ Ám U cung, liền ngay cả tính tình cũng trở nên vô tâm lạnh lùng như vậy, quả thực hờ hững làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
“Tức Mặc U Tà, vì sao ngươi biến thành như vậy? Ngươi trước kia không phải thích ta sao? Hiện tại ta nguyện ý vì ngươi mà thay đổi, ta nguyện ý chỉ thú một mình ngươi, ta nguyện ý đời này chỉ yêu một mình ngươi, cũng chỉ đối tốt với ngươi. Nhưng mà vì sao ngươi lại không nguyện ý cho ta một cơ hội?!”, Tây Việt Tiêu rũ mắt xuống, có chút thống khổ gầm nhẹ nói.
Mà Liệt Hỏa Kình Thương liền siết nhẹ vòng eo của U Tà, con ngươi lạnh lùng nhìn Tây Việt Tiêu.
U Tà cũng quay đầu nở nụ cười ấm áp với Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng khi nhìn về phía Tây Việt Tiêu, sắc mặt lại trở lại như trước, bình thản, lạnh nhạt giống như người xa lạ,“Không liên quan đến gì khác, chỉ là người trong lòng ta không phải ngươi mà thôi”, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững giờ phút này lại tăng thêm vài phần lãnh khốc.
Nghe vậy Tây Việt Tiêu chậm rãi đứng lên, hung hăng đập mạnh vào cửa lao, lãnh lệ mở miệng nói,“Không có khả năng, trước kia ngươi không phải như thế! Ngươi yêu ta, ta biết!”
Nhìn bộ dạng lúc này của Tây Việt Tiêu, U Tà không khỏi thay chủ nhân của thân thể này cảm thấy tiếc hận, người mà nam nhân này thích cuối cùng vẫn không phải là nàng, mà là nàng của hiện tại - nữ nhân tài mạo song toàn, thích một người nam nhân như vậy, thật sự là bi ai.
Tây Việt Tiêu dường như thấy được biểu tình của U Tà, nhất thời lại kích động không thôi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nếu đã đến nước này, ta đây liền nói cho ngươi biết, ta không phải là Tức Mặc U Tà thực sự, nàng đã chết rồi”, phượng mâu màu hổ phách của U Tà nhìn không ra một tia cảm xúc biến hóa, giống như thật sự đang nói chuyện với một người xa lạ vậy.
Mà nghe thấy như thế, Tây Việt Tiêu cũng bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn U Tà nói,“Cho dù người mà ngươi thích không phải ta, cũng không cần phải nói như vậy, quả thực là lời nói vô căn cứ, buồn cười!”
U Tà vẫn bình tĩnh lạnh lùng như trước,“Tin hay không tùy ngươi, Tức Mặc U Tà trước kia quả thật thích ngươi, chỉ là ta đã không phải là nàng, đương nhiên sẽ không có tình với ngươi, ở trên đường bị đưa đến Diệp Thành nàng đã bị bệnh chết, ta đến từ Trung Quốc.”
Nghe nói như thế Tây Việt Tiêu thật có chút không thể không tin, nhất thời bắt đầu hồi tưởng.
Một người có thể thay đổi, nhưng cho dù có thay đổi lơn như thế nào cũng làm sao có thể ngay cả tính tình cũng thay đổi hoàn toàn như vậy?
Chỉ là giờ phút này Tây Việt Tiêu cũng không thể không tin, cước bộ nhất thời lảo đảo vài bước, ánh mắt nhìn U Tà dần dần trở nên quỷ dị, từ xưa tới nay hắn đối với việc quỷ thần rất là tin tưởng, giờ phút này hắn nghiễm nhiên đã coi U Tà giống như quỷ vậy.
“Cho dù ngươi không phải Tức Mặc U Tà thì như thế nào? Ngươi hiện tại chiếm thân thể của nàng, nếu ta đem chuyện này tuyên cáo thiên hạ, ngôi vị Phong Mâu đế hậu này của ngươi sợ là cũng sẽ tan thành mây khói, không biết đến lúc đó, Phong Mâu đế quân ở bên cạnh ngươi kia liệu có cứu được ngươi nữa không? Ha ha ha”, nhưng mà Tây Việt Tiêu cũng chỉ sợ hãi một lát liền khôi phục thần sắc, vẻ mặt âm trầm tàn nhẫn nhìn U Tà nói.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn Tây Việt Tiêu như vậy, lập tức nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo nói,“Ngươi cảm thấy ngươi còn có thể ra ngoài?”, thanh âm tràn đầy sát khi tàn nhẫn, làm cho sắc mặt Tây Việt Tiêu không khỏi trắng bạch.
“Ngươi...... Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta là Nguyệt Thần đế quân, chẳng lẽ các ngươi không sợ Nguyệt Thần quốc sẽ khỏi binh sao?!”, Tây Việt Tiêu đột nhiên trợn to con ngươi, trong giọng nói tràn đầy run rẩy cùng hoảng sợ.
“Nguyệt Thần khởi binh? Ha ha, có điều này ngươi không biết rồi, hôm nay ta sẽ thảo phạt Nguyệt Thần của ngươi? Ngày sau Nguyệt Thần bất quá chỉ là phụ quốc của Phong Mâu mà thôi!”, Liệt Hỏa Kình Thương thản nhiên nhìn lướt qua vẻ mặt á khẩu, văn vẹo không dám tin của Tây Việt Tiêu.
“Không...... Các ngươi không thể như vậy! Không thể!”, Tây Việt Tiêu nhìn biểu tình của Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà, liền biết chuyện thảo phạt Nguyệt Thần lần này sợ chính là sự thật rồi, nếu như Phong Mâu thật sự khởi binh thảo phạt Nguyệt Thần, vậy thì Nguyệt Thần làm sao có thể chống cự lại được?
Dứt lời, Liệt Hỏa Kình Thương ôm lấy U Tà xoay người rời đi, đi đến cửa địa lao liền lớn tiếng nói với tướng quân trông coi địa lao kia,“Tiễn Nguyệt Thần đế quân”, giọng nói kia giống như âm thanh u ám vọng đến từ chín tầng địa ngục truyền vào tai Tây Việt Tiêu.
Tiễn Nguyệt Thần đế quân...... Tiễn Nguyệt Thần đế quân...... Tiễn Nguyệt Thần đế quân......
Sau khi ra khỏi địa lao, Liệt Hỏa Kình Thương dẫn U Tà đi đến trước cửa cung.
Giờ phút này trước cửa hoàng cung Phong Mâu đã tập hợp đầy đủ năm vạn tinh binh, thảo phạt Nguyệt Thần, Nguyệt Thần quốc nhất định sẽ thuộc về Phong Mâu!
Liệt Hỏa Kình Thương đưa U Tà lên xe ngựa xong liền xoay người về phía quân đội trước mặt, bay vọt một cái liền đứng đầu toàn quân, sau đó rút bội kiếm trong tay ra hung hăng chỉ thẳng lên trời, hô vang,“Xuất phát, thảo phạt Nguyệt Thần !”
“Xuất phát, thảo phạt Nguyệt Thần!”
“Xuất phát, thảo phạt Nguyệt Thần!”
“......”, sĩ khí như sấm rền đinh tai nhức óc vang vọng khắp hoàng cung Phong Mâu, khí thế như hổ gầm, rung động toàn bộ Phong Mâu đế quốc.
U Tà xuyên qua tấm mành cửa xe ngựa nhìn về phía nam nhân đang giương kiếm chỉ thiên, giơ tay nhấc chân đều tản ra khí thế kinh thiên bá địa, giống như một vị chúa tể trong thiên địa, khóe miệng liền gợi lên một chút độ cong.
Nam nhân kia, là của nàng, là của nàng - Tức Mặc U Tà !
Bốn người Hàn Mai ngồi trong xe ngựa nhìn biểu tình của U Tà, lại nhìn nhìn Liệt Hỏa Kình Thương ở phía trước, mấy người đều nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy ý cười, tiểu thư nhà mình cùng cô gia quả nhiên là xứng đôi nhất trong thiên hạ!
Mà bốn người Hồn Thiên cưỡi ngựa bên ngoài trong lòng cũng tràn đầy rung động, chủ tử nhà mình quả nhiên là cường đại, bễ nghễ trong thiên hạ vạn vật!
Quân đội hùng mạnh cứ như vậy khí thế ngút trời thắng tiến đến Nguyệt Thần, suốt trên đường đi làm cho bao nhiêu dân chúng cùng nhân sĩ giang hồ trợn mắt há mồm, suất ra quân đội cường đại như vậy đi đến thảo phạt quốc gia khác, cũng chỉ có đế quân đế quân Phong Mâu mới có thể làm được.
Mà giờ phút này Nguyệt Thần quốc đã loạn thành một bầy, tại triều đình Nguyệt Thần quốc.
“Đế quân bị giam ở Phong Mâu đế quốc, vốn dĩ ta đang nghĩ nếu như Phong Mâu đế quân cùng đế hậu đều đã đi đến di tích thượng cổ, chúng ta liền nhân cơ hội đó cứu thoát đế quân, ai ngờ hai người còn để lại trợ thủ, để bọn họ trông coi Phong Mâu nghiêm ngặt như vậy, chúng ta thế nhưng ngay cả biên cảnh Phong Mâu đều không qua được! Quả thực đáng giận!”, đại tướng quân Nguyệt Thần lúc này hung hăng siết chặt bội kiếm trong tay, phẫn nộ mở miệng.
“Đúng vậy, Phong Mâu đế quốc quả thực là khinh người quá đáng! Nguyệt Thần quốc chúng ta không thể ngồi im chờ chết được !”
“Đúng vậy, cũng không biết đế hậu đã đi nơi nào, nếu như lúc này có đế hậu ở đây vậy thì chúng ta có thể thỉnh người viết chiếu chỉ liên hợp Tuyết Phong, cùng khỏi binh đánh đến Phong Mâu, đến lúc đó ta xem Phong Mâu sao còn có thể kiêu ngạo như vậy được chứ!”
Tức Mặc Hoành đứng ở vị trí chủ vị, nghe mọi người phía dưới líu ríu bàn luận, cũng có chút không yên lòng nhíu nhíu mày, nếp nhăn trên mặt ông hiện rõ không xót một cái.
Từ sau khi ở Phong Mâu đế quốc trải qua thọ yến lần đó của Thái hoàng thái hậu, Tức Mặc gia của ông luôn không được thuận buồm xuôi gió, nay thế nhưng còn xảy ra chuyện đế quân bị giam giữ nhục nhã như vậy, chẳng lẽ Nguyệt Thần quốc thật sự là vận số đã tận sao?!
Huống hồ mấy ngày trước Vãn Nguyệt còn mang theo Vãn Tinh cùng nhau đi đến di tích thượng cổ, đã nhiều ngày như vậy mà vẫn không hề có chút tin tức, cũng không biết hiện tại như thế nào, hai nữ nhi của ông cứ như vậy liền bặt vô âm tín, nay thiên hạ đại loạn, ông có thể nào không lo cho nữ nhi của mình được chứ?
Nhưng mà ông cũng không có cách nào, chỉ có thể cứu đế quân ra trước, những chuyện khác sau khi xong việc lại bàn bạc kỹ hơn mới được. Về phần đế hậu biến mất, thật ra ông cũng không suy nghĩ nhiều, đế hậu một nước vô cớ biến mất ở trong hậu cung, chuyện này vốn là tối kỵ.
Nàng ta chết luôn càng tốt, vậy thì sau khi Vãn Nguyệt trở về mới có thể quang minh chính đại ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, về phần cả đời không thể sinh dục, hừ, lấy binh lực của Tức Mặc gia, bịt miệng những người đó lại không phải là xong sao.
Ngày sau đợi một cơ hội thích hợp, lại để cho Vãn Tinh tiến cung, nếu như có thể mang long tử, vậy cái gì cũng không cần lo lắng nữa, như vậy thế lực của Tức Mặc gia sẽ càng thêm vững chắc !
Ngay khi Tức Mặc Hoành nghĩ như vậy, đột nhiên một đạo thanh âm dồn dập vang lên,“Tướng quân, đại tướng quân, không tốt ! Không tốt !”, thanh âm người nọ cực kỳ hoảng sợ, lại nhìn bộ pháp hỗn loạn của hắn một mạch chạy tới, quả thực là hận chân hắn không thể dài hơn gấp đôi.
Tức Mặc Hoành không khỏi cau mày, nổi giận quát lên,“Làm gì hoang mang rối loạn như vậy, còn chê ta đầu tháng chưa đủ phiền sao?!”
Nghe nói như thế, người chạy đến bẩm báo sắc mặt lại trắng bệch như trước, cước bộ lảo đảo, đi đến trước mặt Tức Mặc Hoành liền bụp một tiếng quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói,“Đại...... tướng quân, không...... Không tốt , Phong.... Phong Mâu đế quân...... mang binh thảo phạt Nguyệt Thần! Hiện...... nay đã tiến đến...... đến biên cảnh! Mười vạn tinh binh đóng quân...... ở biên cảnh đã sắp chống đỡ không được !”
Nghe vậy Tức Mặc Hoành lảo đảo mấy bước,“Ngươi...... Ngươi nói cái gì?!”, một câu này nháy mắt đánh vỡ tham vọng hoang tưởng trong lòng Tức Mặc Hoành, ông cảm thấy đáu đớn giống như ngàn vạn con kiến đang cắn xé tâm can ông.
Mà toàn bộ đại thần trong triều ở đây đều quá sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Trời ạ, điều này sao làm có thể?! Chẳng lẽ Nguyệt Thần thật sự cứ như vậy mà bị diệt sao ?!”
“Làm sao bây giờ? Người đời đều nói đế quân Phong Mâu tâm ngoan thủ lạt, lạnh lùng thị huyết, nếu như những đại thần của Nguyệt Thần như chúng ta bị bắt, kia chẳng phải là......”
“Đúng vậy, không được, tướng quân a, hạ quan có chút đau đầu, đi trước đi xuống nghỉ ngơi ”
“Đúng vậy, đúng vậy tướng quân, hạ quan có chút đau bụng, xin phép lui xuống nghỉ ngơi ”
“Đúng vậy tướng quân......”
“Ta cũng muốn lui xuống a tướng quân......”
Các vị đại thần trong triều nghe thấy Liệt Hỏa Kình Thương ngự giá thân chinh mang binh thảo phạt Nguyệt Thần, lập tức người người đều sợ tới mức muốn hồi phủ chuẩn bị chút ít hành lý, chạy trốn tới nơi khác lánh nạn, như vậy so với rơi vào trong tay đế quân Phong Mâu thì tốt hơn nhiều.
Mọi người cũng không đợi Tức Mặc Hoành lên tiếng, lập tức đều tự liếc mắt nhìn nhau một cái rồi xoay người rời đi, gần như là chạy, giống như sợ Tức Mặc Hoành ép bọn họ ở lại vậy.
Mà giờ phút này Tức Mặc Hoành đã hoàn toàn lâm vào trạng thái tuyệt vọng, Nguyệt Thần quốc đã không còn quân đội có thể sử dụng, nếu như có cũng là đội quân ở bên ngoauf cách xa Nguyệt Thần vạn dặm, cho dù lúc này điều động cũng là vô ích.
Xem ra hôm nay Phong Mâu thảo phạt Nguyệt Thần, tình thế bắt buộc, Nguyệt Thần...... Hủy rồi.
Nghĩ đến đây Tức Mặc Hoành suy sụp ngồi ở trên ghế, Nguyệt Thần trấn quốc đại tướng quân như ông làm quả thật đúng là thất bại, nay quân địch xâm chiếm, ông ngay cả một chút biện pháp cũng đều không có.
Ngay sau đó, đại môn triều đình đột nhiên bị đẩy ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào bên trong, tinh tế bắn lên trên người Tức Mặc Hoành.
Ông mở to mắt, nhìn về phía thân ảnh nhỏ nhắn đang đi đến kia, chỉ thấy thân ảnh mảnh khảnh kia toàn thân ngân y, tóc dài tùy ý rối tung, mi tâm trơn bóng điểm một giọt chu sa đỏ chói, phượng mâu màu hổ phách đạm mạc không mang theo một tia cảm xúc.
Nữ nhân chói lọi như thế, không phải nữ nhi của Tức Mặc Hoành ông.
Bên ngoài đại điện vang lên từng đợt tiếng bước chân cùng thanh âm đao thương va chạm, Tức Mặc Hoành liền biết, quân địch đã xâm nhập hoàng cung Nguyệt Thần, hơn nữa dẫn đầu tinh binh chính là nữ nhi mà từ nhỏ ông luôn cực kỳ chán ghét.
Không chỉ có diện mạo cực xấu, nửa điểm võ công cũng không biết, người như vậy làm sao có thể được ông thừa nhận chứ? Cứ như vậy bị ông vứt bỏ đến Diệp Thành, đơn giản là vì nàng bộ dạng xấu xí cùng bản chất vô tích sự.
Nghĩ đến đây Tức Mặc Hoành không khỏi có chút tự giễu, từng là một nữ nhi bị ông ghét bỏ như vậy, nay lại phong hoa tuyệt đại nhường này, điều này khiến ông làm sao có thể không hối hận? Làm sao có thể không tự giễu chứ?
Nếu mà ông từng đối tốt với nàng một chút, cho dù nàng không phải nữ nhi thân sinh của chính mình, vậy thì đến nay cũng sẽ không biến thành kết cục thế này?
U Tà bước từng bước về phía Tức Mặc Hoành, im lặng nhìn biến hóa trên gương mặt của ông, nhưng cũng không hề mở miệng nói cái gì, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn Tức Mặc Hoành.
“Động thủ đi”, Tức Mặc Hoành ngẩng đầu nhìn U Tà, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt lại, đợi hồi lâu cũng không cảm thấy có động tĩnh gì, lập tức lại ngẩng đầu nhìn về phía U Tà.
U Tà vẫn lẳng lặng đứng đó như trước, thấy Tức Mặc Hoành nhìn về phía mình, lúc này mới khẽ mở miệng nói,“Ngươi đi đi, ta sẽ không giết ngươi”, mặc kệ trước kia như thế nào, nam nhân này cũng không phải phụ thân ruột của nàng, cho nên dù ông đối với nàng không tốt cũng khó trách, nàng sẽ không động thủ giết ông.
Mà nghe thấy như thế Tức Mặc Hoành kinh ngạc mở to con ngươi nhìn U Tà, vẻ mặt không dám tin, nàng thế nhưng lại không động thủ giết ông? Chẳng lẽ nàng không trách ông sao?
Sau đó nghĩ lại liền cười khổ, đúng vậy, vì sao nàng phải trách ông chứ? Trách ông không hảo hảo chiếu cố nàng sao? Ông cũng không phải phụ thân ruột của nàng, lạnh nhạt với ông như vậy, quả nhiên là tác phong của nữ nhi này.
Nghĩ đến đây, Tức Mặc Hoành liền đứng lên, nhìn thật sâu U Tà một lần, sau đó ông nhìn về phía long trụ ở đại điện, cứ như vậy đụng thật mạnh vào, mà U Tà cũng chỉ lạnh nhạt nhìn một màn này, chứ không ra tay ngăn cản.
Nhìn hình ảnh máu tươi ròng ròng, vẻ mặt U Tà cũng không có một chút biến hóa.
Đệ nhất trấn quốc đại tướng quân từng oai phong một cõi, quyền khuynh thiên hạ, Tức Mặc Hoành cứ như vậy mà chết trong chính đại điện Nguyệt Thần quốc.
“Tiểu thư, tiểu thư”, đúng lúc này, Hàn Mai đi đến, nhìn U Tà đứng ở đại điện lâm vào suy nghĩ sâu sa, nhẹ giọng kêu lên.
“Làm sao vậy?”, U Tà bị gọi tỉnh, nhìn về phía Hàn Mai.
“Tiểu thư, phi tần hậu cung nên xử trí như thế nào?”, Hàn Mai nhìn U Tà mở miệng hỏi, vừa rồi nàng đã cùng Nhã Trúc xem qua, Tây Việt Tiêu kia quả nhiên là một hoàng đế phong lưu, nữ nhân ở trong hậu cung của hắn quả thực là còn nhiều hơn cả so với thanh lâu.
Nghe vậy U Tà hơi nheo lại con ngươi, mở miệng nói,“Cho các nàng chút ngân lượng, thả đi, không cần thương tổn tánh mạng các nàng”, bọn họ bất quá cũng là nữ nhân đáng thương mà thôi, cả đời bị nhốt ở trong hậu cung tráng lệ tranh giành một người nam nhân.
“Dạ, tiểu thư”, Hàn Mai lại nhìn U Tà, sau đó mới lĩnh mệnh lui xuống.
U Tà lại đi tới bên ngoài cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời xa xa, không biết tự khi nào mà xung quanh mặt trời kia dần dần tràn ngập mây đen, những tia chớp ngân bạch cũng lúc ẩn lúc hiện.
Bâu trời chẳng mấy chốc đã trở nên ảm đạm, mặt trời chói chang trong nháy mắt đã bị phủ đầy mây đen.
U Tà nhìn phía chân trời, ánh mắt dần trở nên thâm thúy, thiên hạ đại loạn, bất luận là Lăng Thiên đại lục hay Di Thất đại lục cũng đều không thể tránh khỏi một trận rung chuyển rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.