Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 39: Hoa Tàn bị diệt, lãnh huyết U Tà

Trạc Minh Nguyệt Vu Liên Y

13/10/2015

Edit & Beta: ღ Vy Nhi ღ

Từ sau ngày ở Táng Hồn nhai, U Tà không nói câu nào, lạnh lùng giống như một tảng băng, mặc kệ là ai đều không thể làm cho nàng ghé mắt, nàng như vậy tuy rằng so với trước kia cũng không quá khác biệt, nhưng không biết vì sao lại làm cho người ta cảm thấy có điểm gì đó rất bất đồng.

Hôm nay chính là ngày thứ ba mấy người từ Táng Hồn nhai trở về, trong tay Hàn Mai cùng Đạm Cúc bưng rất nhiều đồ ăn đứng ở ngoài của Thương Khung điện, liếc mắt nhìn nhau xong nhẹ giọng mở miệng nói, "Tiểu thư, đồ ăn đã làm xong, hiện tại người có muốn dùng hay không?"

Qua một hồi lâu đến khi hai người nghĩ nàng đã ngủ, bên trong lại truyền ra thanh âm lạnh như băng của U Tà, “Mang vào đi " .

Nghe vậy Hàn Mai cùng Đạm Cúc vốn dĩ đang nhíu mi, vẻ mặt lo lắng, đuôi lông mày không khỏi cong lên đầy vui sướng, xong liền đem đồ ăn vào phòng U Tà. Đạm Cúc nhìn U Tà đang lẳng lặng ngồi ở trước bàn, không khỏi nhẹ giọng nói, "Tiểu thư, người mau nếm thử xem, đây đều là những món mà người yêu thích nhất!"

Nghe được lời nói của Đạm Cúc, U Tà vẫn như cũ không có chút biểu tình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh thành tuyệt sắc tràn đầy lạnh lùng, sau đó cũng không để ý đến lời Đạm Cúc nói, tự mình cầm lấy chiếc đũa lên ăn.

Hàn Mai cùng Đạm Cúc lúc này lại liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng bất đắc dĩ. Từ sau ngày ở Táng Hồn nhai trở về, U Tà đối với bất luận kẻ nào đều không nói một lời, nhưng hằng ngày vẫn im lặng dùng bữa, làm cho người ta cảm thấy nàng giống như không có nửa điểm thương tâm cùng đau đớn.

Nghĩ đến đây, Hàn Mai cùng Đạm Cúc không hẹn mà cùng đem ánh mắt như ngừng lại ở ba ngàn chỉ bạc phía sau U Tà, trong mắt hai người nhất thời tụ đầy đau lòng, rốt cuộc là có nhiều bi thống mới có thể tóc đen thành tuyết như vậy đây?

Đau đớn cùng thương tâm trong lòng tiểu thư tất nhiên so với tất cả mọi người đều mãnh liệt hơn nhiều, nhưng mà lại tỏ ra lạnh nhạt cùng lạnh lùng như vậy, luôn giống như không hề thương tâm. Nếu nàng có thể lớn tiếng gào khóc thì các nàng cũng có thể yên tâm, nhưng hiện tại thành ra cái dạng này, sao có thể không làm cho người ta lo lắng.

"Ra ngoài, truyền lệnh Phó Bạch, Đại Huyên, cấp tốc đến Phong Mâu", U Tà dùng bữa xong liền nói với Hàn Mai cùng Đạm Cúc vẫn cung kính đứng bên cạnh, ngữ khí vẫn lạnh băng như trước, hờ hững không mang theo một tia cảm xúc, nhưng nếu để ý kỹ cũng có thể nhìn thấy trong mắt nàng một tia sát khí lạnh lẽo.

Nghe vậy Hàn Mai cùng Đạm Cúc sửng sốt, sau đó cung kính đáp, "Dạ, tiểu thư, thuộc hạ sẽ đi ngay!"

Vừa dứt lời thân ảnh hai người đã đi ra ngoài.

"Hàn Mai, ngươi nói tiểu thư bảo chúng ta kêu Phó Bạch cùng Đại Huyên đến là vì chuyện gì? !", Đạm Cúc nhìn bồ câu đưa tin đã bay về phương xa, không khỏi mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo nghi hoặc.

Hàn Mai thâm thúy nhìn bồ câu đưa tin kia dần hóa thành một điểm nhỏ ở phía chân trời, lúc này mới quay đầu nói với Đạm Cúc, "Có một số việc không phải đã xong, mà chỉ là vừa mới bắt đầu, ngươi yên tâm đi, giờ phút này tiểu thư còn có đứa nhỏ,sẽ không có việc gì".

Nghe được lời nói của Hàn Mai, Đạm Cúc có chút nửa hiểu nửa không, sau đó mở miệng nói, "Tuy rằng ta còn có chút không hiểu, nhưng mà không thể không nói nha! Phó Bạch cùng Đại Huyên thật đúng là đem Cẩm Khê tộc thống trị rất tốt, hiện tại đã nắm được toàn bộ quyền lực của Cẩm Khê tộc, nếu như tiểu thư muốn dùng đến thế lực Cẩm Khê tộc, vậy thì quả thực là dệt hoa trên gấm!"

Nghe vậy Hàn Mai cũng đồng ý gật gật đầu, nhắc đến Phó Bạch cùng Đại Huyên, hai người vừa mới trở lại Cẩm Khê tộc đã lập tức lấy thủ đoạn như sấm sét diệt trừ Đại Hùng cùng toàn bộ thủ hạ của hắn. Sau đó lại lấy khí thế thần tốc khiến mọi người trở tay không kịp để trở thành tộc chủ, lại dùng phương pháp thống trị mà U Tà đã dạy cho hắn, giờ phút này Cẩm Khê tộc so với trước kia lại càng cường đại thêm một bậc!

Chưa quá ba ngày Phó Bạch cùng Đại Huyên liền xuất hiện ở tại Thương Khung điện, khi hai người đến đã được nghe mấy người Hồn Thiên kể lại chuyện ở Táng Hồn nhai, giờ phút này tâm tình đều có chút trầm trọng.

Sau khi đi tới tẩm cung của U Tà, Phó Bạch cùng Đại Huyên cũng chưa hề ngẩng đầu, mà cung kính quỳ rạp xuống đất nói, "Chủ tử, thuộc hạ đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã thu nạp toàn bộ thế lực của Cẩm Khê tộc!"

Hai người nói xong cũng không hề tiếp tục mở miệng, trầm tĩnh một hồi lâu sau mới nghe được thanh âm so với quá khứ càng thêm lãnh liệt của U Tà, "Đứng lên đi", ba chữ ngắn ngủn cũng đã làm cho Phó Bạch cùng Đại Huyên cảm thấy một loại áp lực cường đại, nghe vậy hai người lập tức đứng dậy.

Lúc nhìn thấy U Tà đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ, cả hai người đều không dám tin mở to hai mắt, tuy rằng đã nghe mấy người Hồn Thiên nói tóc của chủ tử... Nhưng giờ phút này nhìn thấy lại là một loại đau lòng không sao tả siết, sâu đến tận tâm can.

Lập tức Phó Bạch cùng Đại Huyên liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn nhìn U Tà, ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói gì.

"Ta tìm các ngươi đến, là muốn các ngươi theo ta đi đến Hoa Tàn, diệt!", ngữ khí U Tà tuy rằng lạnh lùng, nhưng lúc này, đằng sau vẻ lạnh lùng kia chính là sự lãnh liệt khiến cho người ta nháy mắt đóng băng, giống như Liệt Hỏa Kình Thương trước kia vậy.

Nghe được lời U Tà nói, tâm tư hai người mới bị gọi trở về, Phó Bạch hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói, "Xin chủ tử yên tâm, cho dù toàn bộ Cẩm Khê tộc có phải vùi thân ở chiến trận, thuộc hạ cũng quyết giúp chủ tử nhổ tận gốc Hoa Tàn quốc!"

Phó Bạch nói xong, hai tròng mắt lóe ra lửa giận cùng lãnh khốc, Hoa Tàn quốc! Nếu không vì các ngươi, chủ tử làm sao có thể cùng phu quân của mình thiên nhai cách biệt? Lại làm sao có thể bi thống đến mức tóc đen thành tuyết như vậy chứ? ! Đáng chết!

Phó Bạch vừa dứt lời, U Tà liền mở miệng nói, "Đi chuẩn bị đi, ngày mai theo ta xuất chinh Hoa Tàn!"

"Dạ, chủ tử! Thuộc hạ cáo lui! ", Phó Bạch nghe xong liền cùng Đại Huyên đi ra ngoài, thẳng đến khi hai người rời khỏi, U Tà mới đứng dậy đi đến trước gương đồng thật lớn.

Nhìn chính mình trong gương, trên mặt đột nhiên xuất hiện một chút ý cười tự giễu, nụ cười nhạt kia mang theo hơi thở lạnh như băng, sau đó U Tà sờ sờ mấy sợi chỉ bạc ở trước ngực, ánh mắt có chút thâm thúy nhìn về phía xa xa ngoài cửa sổ...

Sau khi Phó Bạch cùng Đại Huyên rời khỏi Thương Khung điện liền phát tín hiệu triệu tập nhân mã, tất cả đều tụ tập tới Hoa Tàn quốc, sau đó đi tới nơi ở của mấy người Hồn Thiên, mà lúc này mấy người Hàn Maicũng đều ở đây.

"Tiểu thư gọi các ngươi đi làm gì ?", Thanh Lan đứng ở cửa nhìn thấy Phó Bạch cùng Đại Huyên đi đến, lập tức khẩn trương mở miệng hỏi, ngữ khí rất là lo lắng.

"Đúng vậy, Vương phi gọi các ngươi đến là muốn làm cái gì? !", Hồn Lăng lập tức cũng khẩn trương không chịu nổi, lôi kéo Phó Bạch hỏi.

Nghe vậy Phó Bạch liền mở miệng nói, "Được rồi, các ngươi đều bình tĩnh một chút, chủ tử nói ngày đi đến Hoa Tàn! Hoa Tàn quốc này thế nhưng dám hại chủ tử thành như vậy, ta nhất định phải diệt Hoa Tàn quốc, nếu không thật sự là khó giải mối hận trong lòng!"

Khi Phó Bạch nhắc đến Hoa Tàn quốc khi, trong giọng nói đầy sát khí cùng phẫn hận không kể siết.

Nghe vậy mấy người Hồn Thiên cùng Hàn Mai đều liếc nhìn nhau, đúng vậy, từ sau khi chủ tử trở về liền trầm mặc, chuyện này cũng làm cho bọn họ quên đi dư nghiệt Hoa Tàn quốc này, nếu không phải bọn họ tiếp nhận đám người Trầm Thanh Nhu, chủ tử cùng Vương phi làm sao lại có thể bị dẫn tới Táng Hồn nhai chứ? Tất cả chuyện này, Hoa Tàn quốc đều không tránh khỏi một phần trách nhiệm!

Nghĩ đến đây, nhất thời trong phòng tràn ngập sát khí nồng đậm. Một màn trên Táng Hồn nhai kia giống như một thước phim ngắn vẫn in sâu trong đầu bọn họ, một tiếng hét thê lương thâm tình vẫn vang vọng bên tai mọi người, hết thảy đều không thể quên được.

"Hoa Tàn quốc! Quả thực là tìm chết, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua các nàng!", Hồn Lăng cùng Hồn Trạch giờ phút này lại ức chế không được cảm xúc chính mình, nắm đấm hung hăng nện trên vách tường, gân xanh bạo nổi lên làm người xem dựng tóc gáy.

"Đúng, Hoa Tàn quốc nếu dám làm ra chuyện như vậy, sẽ phải trả giá đắt! Cô gia tuy rằng... Nhưng mà trong bụng tiểu thư còn có đứa nhỏ, mong người sẽ sớm trở lại như ngày xưa!", Nhã Trúc giờ phút này cũng siết chặt vạt váy tao nhã, trong mắt phiếm phiếm tơ máu, phẫn nộ mở miệng, trong giọng nói cũng đầy lãnh liệt cùng thị huyết không kể siết.

"Không, chủ tử nhất định sẽ không chết! Chúng ta đi theo bên cạnh chủ tử nhiều năm, bất luận gặp phải khó khăn gì người đều vượt qua được, bất quá chỉ là một Táng Hồn nhai, nếu như người không thể vượt qua, vậy thật sự không phải chủ tử chúng ta !", Hồn Thiên nghe vậy lập tức lớn tiếng nói, ở trong lòng hắn, Liệt Hỏa Kình Thương chính là một vị thần, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? !

"Đúng vậy, huống hồ còn có Vương phi cùng tiểu chủ tử đang chờ người, chủ tử làm sao có thể chết được chứ? !", Hồn Ảnh giờ phút này cũng là bộ mặt lạnh băng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy kiên định. Đúng vậy, chủ tử luôn là một vị thần trong lòng hắn, không gì có thể thay thế được, làm sao có thể chết chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người tràn ngập an tâm, bất luận thế nào, chỉ cần có Vương phi cùng tiểu chủ tử, vậy thì bọn họ tin tưởng chủ tử nhất định sẽ trở về! Nhất định!

Hàn Mai cùng Đại Huyên nghe được lời bốn người Hồn Thiên nói đều kiên định liếc mắt nhìn nhau một cái. Đúng vậy, tiểu thư là một nữ tử kinh tài diễm diễm, phong hoa tuyệt đại như vậy, cô gia lại là Đệ nhất chiến thần, hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể cứ chia lìa như thế chứ? Tuyệt đối không!

Bởi vì trong lòng có một loại tín niệm như vậy, mấy người Hàn Mai nhất thời cảm thấy ngập tràn động lực, tất cả đều là vì nữ tử tên Tức Mặc U Tà, còn có nam tử tên Liệt Hỏa Kình Thương đó nữa.

Tình cảm của hai người sâu đậm như vậy, không gì có thể chia cách bọn họ? Cho dù trải qua chuyện như vậy, chung quy cũng sẽ có một ngày đoàn tụ, điểm này, các nàng vô cùng tin tưởng.

Trong lòng mỗi người đều lóe lên một ý niệm vững chắc, nhất thời tất cả mọi người đều nhìn nhau cười.

Sáng sớm hôm sau, U Tà một thân ngân y đi tới trước cửa cung Phong Mâu, lúc này Hồn Thiên, Hàn Mai, Phó Bạch, Đại Huyên... mười người đã điểm quân xong, chuẩn bị tốt mọi thứ để hộ tống U Tà, cùng nhau đi đến Hoa Tàn quốc, một hồi đại chiến sắp mở màn.

Khi U Tà đi đến cửa cung cũng thản nhiên nhìn mọi người liếc mắt một cái, sau đó bọn họ nhân lúc trời còn chưa sáng đã rời khỏi Phong Mâu đế quốc, suốt dọc đường đi đến Hoa Tàn, bọn họ đều không nói một câu.

Chỉ thấy đi đầu là một ngân y nữ tử ngồi trên lưng ngựa, chỉ bạc theo gió phất phới tung bay, không tả hết mị hoặc cùng lạnh lùng. Không biết vì sao, giờ phút này mọi người lại đồng loạt nhìn một đầu chỉ bạc của U Tà, không hề cảm thấy đó là trói buộc, ngược lại còn cảm thấy một đầu chỉ bạc kia quả thực vô cùng chói mắt, độc nhất vô nhị!

Thúc ngựa không ngừng nghỉ suốt hai ngày lộ trình, đoàn người rốt cục cũng xuất hiện ở biên cảnh Hoa Tàn quốc, hiện tại bên kia có mười vạn binh mã trấn thủ, khí thế như lửa.

Đoàn người đi tới chỗ quân đội Phong Mâu đang đóng quân tại biên cảnh.

"Tướng quân, mau nhìn!", tiểu binh vốn đang đứng ở bên cạnh tướng quân quan sát địch, đột nhiên thấy được từ phương xa mà đến nhẹ nhàng một chút màu bạc, nhất thời suy nghĩ bị kiềm hãm, sau đó hô to với tướng quân ở bên cạnh, giọng nói tràn đầy rung động.

Nghe vậy tướng quân nhíu nhíu mày, phóng tầm mắt nhìn theo hướng binh lính kia chỉ, lọt vào trong tầm mắt chính là nữ tử toàn thân cao thấp đều là một mảnh màu bạc, thế nhân khắp Lăng Thiên đại lục đều biết, trừ bỏ Phong Mâu đế hậu - Tức Mặc U Tà, nào có ai có thể đem màu bạc mặc thành tao nhã như vậy được chứ?



Lập tức tướng quân kia cả kinh, thân mình nhảy dựng lên phi thân xuống dưới, nhìn thấy thân ảnh U Tà dần dần tới gần, nhất thời cung kính quỳ rạp xuống đất, "Thuộc hạ cung nghênh đế hậu! Đế hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Trong thanh âm tướng quân kia lộ ra vô vàn kích động, từ ngày ấy đế hậu cùng đế quân đi theo Trầm Thanh Nhu rời khỏi chiến trường Hoa Tàn cùng Phong Mâu, vị tướng quân này cũng không hề một mình rời khỏi chiến trường, mà dẫn theo mười vạn quân đội đóngquân tại đây, sợ Hoa Tàn quốc đến đánh lén bất ngờ hoặc xảy ra chuyện gì. Bất quá bắt đầu từ ngày ấy, thanh danh Hoa Tàn quốc đã bị giảm sút trầm trọng, toàn bộ người trong Lăng Thiên đại lục đều phỉ nhổ không thôi.

U Tà đi đến trước mặt tướng quân kia sau đó khẽ phất ống tay áo một cái, thân thể vị tướng quân kia đang quỳ rạp xuống đất liền đứng lên, lập tức làm cho tướng quân kia càng thêm cung kính đối với U Tà, một nữ tử trẻ tuổi tuyệt sắc thế nhưng lại có thể có được nội lực cường đại như vậy, quả thực làm cho người trong thiên hạ khó thể tin được!

Ngày ấy U Tà đem nội lực toàn bộ đưa vào trong cơ thể Liệt Hỏa Kình Thương, sau đó liền vô cùng suy yếu, nhưng khi Liệt Hỏa Kình Thương rơi xuống Táng Hồn nhai đã tạo cho Tức Mặc U Tà một biến cố thật lớn, bởi vậy không biết là nguyên nhân gì cư nhiên đem một cỗ nội lực cường đại vẫn bị áp chế trong cơ thể U Tà giải phóng, cho nên lúc này U Tà mới có được nội lực cường đại hơn gấp bội trước kia, chuyện này coi như được phúc trong họa.

Mấy người Hồn Thiên thấy U Tà dừng lại không bao lâu liền phi thân đến đứng phía sau U Tà, tướng quân kia nhìn những khuôn mặt quen thuộc đằng sau U Tà không khỏi hoảng sợ, đế hậu huy động lực lượng lớn như vậy là như thế nào?

U Tà dường như thấy được thần sắc của tướng quân kai, lập tức mở miệng nói, "Hôm nay lập tức tiến quân tiêu diệt Hoa Tàn", thanh âm U Tà lãnh liệt tựa như băng sương, nhưng lời vừa nói ra cũng làm cho tướng quân này cùng các đại tướng phía sau hắn đều vui vẻ.

Toàn bộ Lăng Thiên đại lục giờ phút này ngoại trừ Phong Mâu cũng chỉ còn lại một Hoa Tàn quốc, vậy mà Hoa Tàn cũng dám đánh lén Phong Mâu như vậy, quả thực là bại hoại gia phong một quốc, không thể sống yên ở Lăng Thiên đại lục!

Nghĩ đến đây các đại tướng khác ở phía sau vị tướng quân kia lập tức hô lớn, "Tiến đánh Hoa Tàn, tiến đánh Hoa Tàn ——" .

Tiếng hô lớn giống như sấm rền trấn động bầu trời thổi quét toàn bộ biên cảnh, khiến cho binh mã của Hoa Tàn quốc đang đóng quân quá mức sợ hãi, lập tức run rẩy cấp tốc trở lại hoàng cung Hoa Tàn bẩm báo.

"Nữ hoàng bệ hạ, nữ hoàng bệ hạ không tốt !", thị vệ kia lập tức thông tri tín sử (người đưa tin ở chiến trường)ra roi thúc ngựa trở lại kinh đô bẩm báo tình hình quân địch Phong Mâu ở biên cảnh, mà tín sử kia cũng lập tức chạy thẳng một mạch về tới hoàng cung Hoa Tàn.

Mà giờ phút này Hoa Thích đang dùng bữa tối, bình tĩnh như thế, nhưng trong ánh mắt vẫn không dấu được thần sắc ưu sầu. Từ sau đại chiến lần trước, Hoa Tàn lâm vào nguy hiểm, không kể người ngoài nói như thế nào, chính dân chúng bên trong Hoa Tàn quốc cũng đều chỉ trích, trong khoảng thời gian ngắn triều đình náo động.

Nghe thấy thanh âm hoang mang rối loạn cùng khẩn trương như thế, Hoa Thích sửng sốt, sau đó đứng bật dậy bước nhanh tới cửa đại điện, thấy người đi vào trong điện không khỏi quá sợ hãi, "Làm sao vậy? ! Nói mau!"

Bình thường tín sử ở chiến trường đóng quân mà vội vàng trở về, như vậy chứng tỏ chiến sự bạo phát, điều này làm sao có thể không làm cho người ta lo lắng được chứ? Hoa Thích giờ phút này giống như kiến bò trên chảo nóng, hiện tại Hoa Tàn đã không còn người tài có thể dùng, làm sao có thể chống lại đại quân Phong Mâu, chuyện này quả thực là bọ ngựa đá xe!

Nghĩ đến đây Hoa Thích lại càng thêm lo lắng, lông mày gắt gao nhíu chặt.

"Bẩm nữ hoàng bệ hạ, việc lớn không tốt, đại quân Phong Mâu đã tiến đánh Hoa Tàn chúng ta, lúc này đã dẫn binh đến biên cảnh, sợ là ít ngày nữa sẽ tấn công đến đế đô !", binh lính kia lúc này cũng lo lắng không thôi, nhất thời nhìn Hoa Thích lớn tiếng nói.

Nghe vậy bước chân Hoa Thích lảo đảo muốn ngã quỵ, suýt thì té lăn quay, nếu không có mama phía sau nâng đỡ, chỉ sợ cũng thật không có một chút khí lực để chống đỡ, thất thần một lát, sau đó Hoa Thích liền bước nhanh về phía Lưu Hân điện.

Bên trong Lưu Hân điện, Liệt Hỏa Vô Tình cùng Hoa Nghê Thường cũng đang dùng bữa, chỉ là không giống với Hoa Thích, thần sắc hai người đều vô cùng thoải mái, thậm chí bữa tối còn phong phú hơn so với Hoa Thích, một chút cũng không tự giác được đại chiến sắp bùng nổ !

Ngay khi hai người đang nói nói cười cười dùng bữa, đại môn đột nhiên bị đẩy ra, Hoa Thích vội vã bước vào, không hề liếc mắt nhìn Hoa Nghê Thường một cái, mà là nhìn chằm chằm vào Liệt Hỏa Vô Tình quát lớn, "Ngươi hiện tại lập tức dẫn mười lăm vạn binh mã Hoa Tàn quốc đi đến biên cảnh ngăn cản quân đội Phong Mâu cho ta!"

Nghe vậy Hoa Nghê Thường cùng Liệt Hỏa Vô Tình vốn đang ngây người lại càng khó hiểu, mà Liệt Hỏa Vô Tình dại ra một lát sau đó phục hồi tinh thần lại, cẩn thận nghĩ lại lời Hoa Thích vừa nói xong mới lớn tiếng nói, "Phong Mâu quốc cư nhiên muốn tấn công Hoa Tàn? Điều này sao có thể, đế quân cùng đế hậu Phong Mâu không phải không có trong quốc sao? !"

Giờ phút này Liệt Hỏa Vô Tình cũng hoảng, vốn dĩ hắn nghĩ rằng Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà đi theo Trầm Thanh Nhu tất nhiên là không thể về được, cho nên lúc này mới có thể thoải mái cùng Hoa Nghê Thường trêu đùa dùng bữa như vậy, ai ngờ Phong Mâu thế nhưng thật sự tấn công Hoa Tàn !

Người trong thế gian đều biết quân đội cường đại nhất Lăng Thiên đại lục chính là Phong Mâu đế quốc, cho dù Hoa Tàn có mười lăm vạn binh mã cũng tuyệt đối chống đỡ không được bao lâu, giờ phút này nếu hắn dẫn binh đến đó hẳn là tìm chết không thể nghi ngờ? !

Hoa Nghê Thường đang nhìn đến hoa thích như vậy thần sắc khẩn trương khi cũng là bối rối , lập tức đó là cuống quít mở miệng nói, "Mẫu hoàng, sao lại thế này? Quân đội Phong Mâu không phải vẫn đóng quân ở biên cảnh không hề động tĩnh sao? ! Hiện tại sao lại đột nhiên khởi binh? !"

Nghe vậy hoa thích mới là quay đầu nhìn về phía Hoa Nghê Thường, theo sau liền là có chút bi thương nói, "Thường Nhi, quân đội Phong Mâu lúc này tiến công Hoa Tàn dù là ai cũng thật không ngờ, hiện tại điều chúng ta có thể làm đó là toàn lực ngăn chặn bọn họ tiền vào kinh đô Hoa Tàn, bằng không, Hoa Tàn chúng ta sẽ thật sự bị diệt !"

Hoa Nghê Thường nghe thấy lời Hoa Thích nói xong thì cước bộ lảo đảo ngã ngồi trên ghế, trước mắt dại ra, Hoa Tàn chúng ta sẽ thật sự bị diệt... Hoa Tàn chúng ta sẽ thật sự bị diệt.......

Một câu này không ngừng quanh quẩn ở bên tại Hoa Nghê Thường, nếu như Hoa Tàn quốc bị diệt, vậy thì thân phận đích hoàng nữ tôn quý của nàng chẳng phải sẽ tan thanh mây khói sao? Vậy nàng làm sao còn có thể đem toàn bộ mỹ nam trong thiên hạ thu vào hậu cung được chứ? Không được, tuyệt đối không thể! Nàng phải làm nữ hoàng cao cao tại thượng, nàng không muốn trở thành dân chúng đê tiện!

Nghĩ đến đây, Hoa Nghê Thường lập tức nhìn về phía Liệt Hỏa Vô Tình ở bên cạnh, lớn tiếng quát, “Mau đi! Mẫu hoàng kêu ngươi mau dẫn binh đến đó! Ngươi còn ở đây lãng phí thêm một ít thời gian, vậy thì đế đô Hoa Tàn sẽ nhiều thêm một phần nguy cơ bị diệt! "

Lúc này Hoa Nghê Thường đã có chút điên cuồng, lời nói ra không chút lưu tình, trong giọng nói cũng tràn đầy phẫn nộ cùng nghi hoặc, hạ lệnh cho Liệt Hỏa Vô Tình, đây cũng là lần đầu tiên Hoa Nghê Thường ở trước mặt hắn ta bày ra tư thái đích hoàng nữ cao quý.

Ở trong lòng Hoa Nghê Thường, nam nhân này bất quá cũng chỉ là người duy nhất cùng nàng đại hôn mà thôi, làm sao có thể làm khiến nàng dừng chân được chứ, chuyện này quả thực là si tâm vọng tưởng! Hắn vốn chỉ là mãng phu sơn dã, nếu không phải nàng, hắn làm sao có thể được hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực như vậy? Giờ phút này Hoa Tàn quốc gặp nạn, đương nhiên là hắn phải đi đầu làm gương cho binh sĩ mới đúng!

Nghĩ đến đây Hoa Nghê Thường lại lãnh liệt nói, "Ngươi đi mau đi! Còn thất thần làm gì, chẳng lẽ còn chờ bản công chúa gọi người nâng ngươi đi đến biên cảnh sao? Bất quá chỉ là một con chó săn của Hoa Tàn mà thôi! Đại chiến lần trước cư nhiên chỉ có ngươi còn sống trở về, điều này làm cho người khác nghĩ gì về phò mã Hoa Tàn như ngươi đây? !"

Nghe vậy Hoa Thích ở bên cạnh há miệng thở dốc nhưng cũng không nói gì, tuy rằng nàng biết Liệt Hỏa Vô Tình trước đây chính là đế quân của Phong Mâu đế quốc, nhưng từ ngày rời khỏi Phong Mâu hắn liền không phải rồi, hiện tại hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, huống hồ nếu không phải hắn, Hoa Tàn quốc sao lại đi đánh lén Phong Mâu, để rồi phải rơi vào bước đường hiện nay?

Liệt Hỏa Vô Tình ở bên cạnh nghe thấy lời nói của Hoa Nghê Thường con ngươi tối sầm, khẽ nâng mắt thật sâu nhìn thoáng qua Hoa Nghê Thường cùng Hoa Thích, khi nhìn thấy vẻ mặt của hai người khóe miệng đột nhiên nhếch lên một nụ cười ý vị thâm trường.

"Được, ta đi, ta sẽ đi!", nói xong Liệt Hỏa Vô Tình liền đi ra ngoài, Hoa Nghê Thường nhìn bóng dáng Liệt Hỏa Vô Tình rời đi mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể bảo trụ địa vị công chúa của nàng, cho dù chết vài người thì đã sao!

Mặc kệ là ai, cũng không có thể ngáng chân nàng trở thành nữ hoàng, nếu như Hoa Tàn bị diệt, vậy thì nàng như thế nào còn lên làm nữ hoàng được chứ? !

Nghĩ đến đây, Hoa Nghê Thường nhìn về phía Hoa Thích, đáy mắt xẹt qua một đạo thâm thúy, lên làm nữ hoàng! Đúng, nàng nhất định phải lên làm nữ hoàng, không từ thủ đoạn!

Mà Liệt Hỏa Vô Tình trước khi rời khỏi Lưu Hân điện cũng ngoảnh lại nhìn thoáng qua Lưu Hân điện một lần, sau đó đi về phía đại quân Hoa Tàn, chỉ là khóe miệng của hắn vẫn như cũ, mang theo nụ cười ý vị thâm trường kia.

Hoa Thích, Hoa Nghê Thường, các ngươi không phải muốn bảo vệ Hoa Tàn quốc thật tốt sao? Không phải muốn tiếp tục ngồi ở ngôi vị cao sao? Các ngươi đã muốn ép ta đi chịu chết như thế, ta đây dù có chết cũng muốn kéo các ngươi làm đệm lưng, mười lăm vạn binh mã, không biết có đủ cho ta chơi hay không đây? !

Nếu như Hoa Thích cùng Hoa Nghê Thường biết, giờ phút này Liệt Hỏa Vô Tình bị phái ra ngoài nghĩ như thế, không biết sẽ như thế nào. Cũng là vì ý nghĩ của Liệt Hỏa Vô Tình lúc này, mười lăm vạn binh mã Hoa Tàn quốc toàn quân bị diệt, không còn manh giáp!

Mà ở một phương khác, U Tà nghe được tiếng vang cứng rắn của phần đông các đại tướng quân, thần sắc tuy rằng lạnh băng như trước, nhưng hơi thở quanh thân cũng có nhiều điểm biến hóa, sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người.

Phần đông đại tướng quân cùng binh lính đều nhìn vào U Tà, khuôn mặt vẫn tuyệt mỹ phi phàm như trước, vẫn một thân quần áo ngân y như trước, chỉ là cái bụng đã nhô cao hơn cho thấy nàng mang thai đã lâu, nhưng khi nhìn đến ba ngàn chỉ bạc đã không còn như ngày hôm qua nữa, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Mấy ngày trước đế hậu trở về là tóc đen, giờ phút này như thế nào lại biến thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Lúc này trong lòng mọi người đều như nghẹn lại, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, đế hậu tất nhiên là đã gặp phải chuyện kinh thiên động địa!

Cho tới bây giờ, mọi người mới phát hiện đế quân Liệt Hỏa Kình Thương lúc đó cùng U Tà rời đi, hiện tại lại không ở bên cạnh U Tà. Ai không biết Liệt Hỏa Kình Thương có bao nhiêu sủng ái vị này đế hậu bảo bối này, vậy mà hiện tại đế hậu biến thành bộ dạng này lại không hề thấy đế quân ? !

Vị tướng quân kia lúc này kinh ngạc hỏi, "Đế hậu, không biết đế quân hiện đang ở nơi nào?!"

Nghe vậy thân hình mảnh khảnh của U Tà run khẽ khó thể nhận, nhưng run rẩy này cũng bị mấy người phía sau thu vào trong mắt, nhất thời Hồn Thiên tiến lên nói, "Đế quân hiện đang ở nơi khác, nhưng không bao lâu nữa sẽ trở về! Người nhất định muốn thấy chúng ta đã thu phục Hoa Tàn!"

Lời này nói ra không chỉ là nói cho phần đông đại tướng quân cùng binh lính, mà Hồn Thiên còn muốn nói cho U Tà nghe .

U Tà nghe thấy Hồn Thiên nói vậy lưng cứng đờ, lời Liệt Hỏa Kình Thương khi rơi xuống Táng Hồn nhai lại vọng lại ở bên tai, "Tà Nhi, chờ ta trở lại, chăm sóc tốt cho con của chúng ta!"

Giờ phút này từng chữ từng chữ đều giống như ma âm quanh quẩn ở bên tai U Tà, Tà Nhi chờ ta trở lại, Tà Nhi chờ ta trở lại!.....

Trong giây lát U Tà định thần lại, trong lòng dường như có một dòng nước ấm áp lan tỏa, nhưng nàng vẫn tỏ ra lạnh băng, hờ hững như trước, sau đó nhìn về phía mười người Hồn Thiên, Hàn Mai cùng Phó Bạch nói, "Mây người các ngươi chia nhau dẫn một vạn binh mã theo nhiều hướng, tấn công đánh tan Hoa Tàn!"

Nghe vậy mấy người đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó liến cung kính hô đáp, "Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!"

Sau đó mấy người liền bắt đầu điều động quân đội, sau khi phân chia các cánh quân xong, U Tà mang theo Hồn Thiên, Hàn Mai cùng hai vạn binh mã tấn công trực diện Hoa Tàn. Phó Bạch cùng Đại Huyên dẫn theo hai vạn binh mã cộng thêm toàn bộ tinh anh đi theo bọn họ đến đây đi trước đến hoàng cung Hoa Tàn, phá huỷ nó!



Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ nhân mã đều phân phối hoàn hảo, toàn quân đều ngay ngắn có trật tự tấn công về phía Hoa Tàn!

U Tà mang theo Hồn Thiên, Hàn Mai hướng trực tiếp tấn công chính giữa Hoa Tàn, sau đó liền dễ dàng vượt quan biên cảnh Hoa Tàn. Hồn Thiên không khỏi cười nhạo, Hoa Tàn quốc coi như là quốc gia có lịch sử lâu đời nhất từ trước đến nay, thực lực cư nhiên chỉ có như vậy, quả thực là làm cho người trong thiên hạ chê cười.

Một ngày sau khi đội quân của U Tà tiến nhập Hoa Tàn quốc liền đụng phải Liệt Hỏa Vô Tình vừa vặn dẫn binh mã tiến đến.

Hai quân giằng co một khắc, U Tà lãnh liệt như băng sương, Liệt Hỏa Vô Tình hoảng sợ như thấy quỷ. Trầm Thanh Nhu hận Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà sâu đậm Liệt Hỏa Vô Tình cũng biết, nhưng thật không nghĩ tới U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương bị Trầm Thanh Nhu dẫn đi còn có thể trở về, quả thực làm cho Liệt Hỏa Vô Tình cảm thấy kinh hãi.

"Ngươi, ngươi thế nhưng còn sống? !", vừa dứt lời Liệt Hỏa Vô Tình cũng chú ý tới một đầu chỉ bạc chói mắt kia của U Tà, mới vừa rồi khi nhìn thấy U Tà hắn không phát hiện ta là vì một đầu chỉ bạc kia cùng U Tà thật sự quá mức xứng đôi, trong khoảng thời gian quả thực làm cho người ta không thể phát hiện.

Khi Liệt Hỏa Vô Tình nhìn đến ba ngàn chỉ bạc của U Tà, lập tức hút một ngụm lãnh khí, hiện tại ngẫm lại, vài ngày trước U Tà vẫn là một đầu tóc đen, hiện tại lại có biến hóa lớn như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !

Nghe được lời nói của Liệt Hỏa Vô Tình, lúc này U Tà mới nâng mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt lãnh liệt hờ hững, giống như nhìn một người chưa từng gặp qua, ánh mắt như vậy làm cho Liệt Hỏa Vô Tình nhịn không được mà rùng mình, sau đó U Tà mới lẳng lặng liếc hắn một cái nói, "Ta sống, ngươi thấy rất kỳ quái? ".

Nghe vậy Liệt Hỏa Vô Tình mới phục hồi tinh thần lại, "Đầu ngươi là xảy ra chuyện gì?!", ngữ khí Liệt Hỏa Vô Tình run run, thậm chí còn có một tia kinh hãi cùng sợ hãi.

U Tà nghe vậy lại đạm mạc nhìn liếc qua Liệt Hỏa Vô Tình, Liệt Hỏa Vô Tình cảm nhận được ánh mắt hờ hững kia, nhất thời cảm thấy run lên, tóc đen thành tuyết, đây là loại chuyện tình làm cho người ta hoảng sợ đến mức nào? Phát sinh sự tình như vậy thì chỉ có thể có một khả năng, đó chính là bi thương thống khổ đến mức vượt quá cảnh giới...

Nữ nhân lạnh băng giống như Tức Mặc U Tà kia, là cái gì có thể làm cho nàng bi thương thống khổ đến như vậy? Không cần nhiều lời, trong lòng Liệt Hỏa Vô Tình tự nhiên hiểu rõ, trên thế giới này ngoại trừ Liệt Hỏa Kình Thương, không ai có được năng lực như vậy, cư nhiên có thể khiến cho Tức Mặc U Tà vì hắn biến thành bộ dạng bây giờ!

Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng Liệt Hỏa Vô Tình không khỏi xẹt qua một ghen ghét mãnh liệt, vì sao Liệt Hỏa Kình Thương lại có được may mắn như vậy? Sinh ra đã là vương, sau lại nắm toàn bộ thực quyền Phong Mâu trong tay, trên giang hồ lại còn là Ma chủ Ma Vực làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, đến lúc này thế nhưng còn cưới một nữ nhân kinh tài diễm diễm, tài hoa chói sáng như vậy!

Có thể làm cho nữ nhân kia chung tình với hắn chính là một loại thiên đại vinh hạnh! Vì sao Liệt Hỏa Kình Thương lại có vận khí mà hắn không có? Hắn từ khi sinh ra luôn bị người khác nắm ở trong tay, căn bản không có bầu trời cùng tự do của chính mình!

Ngay cả hiện tại muốn có được một nữ nhân như vậy cũng là hy vọng xa vời, tất cả những điều này rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ Liệt Hỏa Vô Tình hắn từ nhỏ liền kém Liệt Hỏa Kình Thương sao? !

Nghĩ đến đây, Liệt Hỏa Vô Tình hung hăng siết chặt tay quyền, con ngươi đỏ bừng tràn ngập huyết sắc, hắn tuyệt không chấp nhận số mệnh, thế nhưng Hoa Thích cùng Hoa Nghê Thường dám đem mười lăm vạn binh mã giao cho hắn, vậy thì đừng nên trách hắn không khách khí !

"Người đâu! Bắt tất cả bọn họ lại cho ta! Phong Mâu đế hậu, bắt sống cho ta!", Liệt Hỏa Vô Tình lập tức hướng về phía đại quân khí thế như lửa ở đằng sau hô lên, giọng nói tràn đầy lạnh lùng cùng ý niệm kiên định.

Nghe vậy toàn bộ binh lính đều hai mặt nhìn nhau, sau đó một đám ùa lên, hỗn chiến cùng hai vạn binh mã mà Hồn Thiên và Hàn Mai dẫn theo, một đám tựa hồ đều chém giết đến đỏ con mắt, hai phương giao chiến, trận chiến này sẽ quyết định kết cục cuối cùng, rốt cuộc là Phong Mâu độc bá thiên hạ, hay là Hoa Tàn vang danh Lăng Thiên...

U Tà nhìn đám binh lính chung quanh hỗn loạn chém giết, thần sắc không có một tia biến hóa, mà Liệt Hỏa Vô Tình ở nơi xa xa nhìn U Tà, si mê trong mắt càng sâu đậm.

U Tà vốn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững, làm cho người ta có một loại cảm giác cách xa vạn dặm, mà giờ phút này U Tà lại lạnh lẽo giống như hàn băng, làm cho người ta có một loại cảm giác hư ảo không thực, hơn nữa một đầu chỉ bạc, lại vì nàng mà tăng thêm một phần thần bí cùng mị hoặc.

Khi U Tà cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Liệt Hỏa Vô Tình kia, hơi thở quanh thân đột nhiên trở nên càng thêm lãnh liệt, mà trong cái lãnh liệt này lại lộ ra sát khí xuyên thấu tâm can. Sau đó U Tà nâng mắt nhìn về phía Liệt Hỏa Vô Tình, xuất ra một cây ngân đao từ ống tay áo, sau đó bay lên trời, giống như một tia chói sáng xẹt qua...

Liệt Hỏa Vô Tình cảm nhận được một trận sát khí cường đại thổi quét mà đến, thân mình lập tức né đi, nhưng vẫn là bị ngân đao đâm bị thương ở mặt, dòng máu đỏ tươi từ hai má Liệt Hỏa Vô Tình rơi xuống, chật vật nói không nên lời.

U Tà tiếp đó lại không chút thủ hạ lưu tình hướng đâm về Liệt Hỏa Vô Tình, Liệt Hỏa Vô Tình lập tức khẩn trương, đánh lại U Tà, đáng tiếc chút công phu này của Liệt Hỏa Vô Tình đối với U Tà chỉ là mèo cào mà thôi, một lát sau ngân đao đã xẹt ngang trên cổ của hắn.

Sau đó U Tà lạnh lùng nhìn Liệt Hỏa Vô Tình nói, "Ngươi đáng chết", nói xong cũng không chờ Liệt Hỏa Vô Tình phục hồi tinh thần lại, ngân đao của U Tà đã cắt bay cổ của Liệt Hỏa Vô Tình, nhìn máu tươi phun ra tung tóe,binh lính Hoa Tàn xung quanh đều quá sợ hãi.

Mà Liệt Hỏa Vô Tình đến chết cũng không thể tin được, người giết chết hắn lại chính là nữ nhân mà cả đời này hắn luôn muốn có được - Tức Mặc U Tà, cho nên cho đến khi chết hắn cũng không nhắm mắt.

Cuộc sống của Liệt Hỏa Vô Tình coi như là một bi ai rất lớn, từ khi ra đời đã bị Trầm Thanh Nhu nắm ở trong tay, trở thành công cụ để bà ta khống chế triều chính, sau lại bị nép vế dưới hào quang của Liệt Hỏa Kình Thương, cho nên phần lớn mọi người cũng không biết đế quân Phong Mâu tên là Liệt Hỏa Vô Tình, hơn nữa hắn lại còn không phải là người hoàng thất Phong Mâu, mà chỉ là một nghiệt chủng không tên.

Cho tới tận bây giờ Liệt Hỏa Vô Tình đều tự nhận mình tài trí hơn người, đáng tiếc nói đến để hắn thì ngay cả chính hắn là ai hắn cũng không biết, bất quá hắn có thể lợi dụng thân phận Phong Mâu đế quân để trở thành người có cung tần phi tử nhiều nhất Lăng Thiên đại lục coi như là tạo hóa của hắn.

Nhìn Liệt Hỏa Vô Tình chết, binh lính Hoa Tàn nhất thời đại loạn, trong khoảng thời gian ngắn bốn phía đều vương đầy máu tươi. Sau đó U Tà để hai người Hồn Thiên, Hàn Mai ở lại lo liệu, một mình đi trước đến đế đô Hoa Tàn!

Hoáng cung Hoa Tàn hiện giờ cũng là một mảnh hỗn loạn, chỉ vì Phó Bạch, Đại Huyên dẫn theo binh mã không chút thủ hạ lưu tình càn quét kinh đô, nhưng cũng chưa từng thương tổn đến bất kì dân chúng nào. Mây ngày trước Hoa Tàn đánh lén Phong Mâu đã mất đi dân tâm, hiện tại đương nhiên không ai nguyện ý đứng ra vì Hoa Tàn quốc nói chuyện.

Sau khi U Tà đi vào đế đô liền trực tiếp đi vào hoàng cung Hoa Tàn, lúc này trong hoàng cung đứng đầy quân đội của Phong Mâu đế quốc, cơ hồ khắp nơi đều là binh mã.

Bởi vì Hoa Thích đem toàn bộ mười lăm vạn binh mã bảo vệ đế đô giao cho Liệt Hỏa Vô Tình đi trấn thủ biên cảnh, cho nên Phó Bạch cùng Đại Huyên cơ hồ không phí bao nhiêu khí lực liền tiến thẳng đến hoàng cung Hoa Tàn.

Lúc U Tà đi vào đại điện thiết triều, Hoa Thích, Hoa Nghê Thường cùng các đại thần có tầm ảnh hưởng lớn của Hoa Tàn quốc đều đã bị bắt lại. Khi nhìn đến Tức Mặc U Tà một thân ngân y đi vào đại điện mọi người đều sửng sốt, trong đó cũng bao gồm cả Hoa Nghê Thường.

Mà đây cũng là lần đầu tiên Hoa Thích gặp được vị Đệ nhất nữ tử của Lăng Thiên đại lục trong truyền thuyết, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi ngàn vạn cảm khái, nữ tử này quả nhiên không giống người thường, cư nhiên có thể đoạt được Hoa Tàn dễ dàng như vậy.

Nhất thời Hoa Thích không khỏi cười khổ, nếu như bà gặp được nữ tử này sớm hơn một chút, vậy thì bà đã không trở mặt với Phong Mâu đế quốc? Nếu như chưa hề trở mặt với Phong Mâu, vậy thì giờ phút này Hoa Tàn của bà có phải hay không cũng có thể quy hàng Phong Mâu giống như Tuyết Phong vậy, tự thân an ổn?

Nghĩ đến tất cả khả năng kia, Hoa Thích liền lắc lắc đầu, cho dù như thế thì đã sao, hiện tại hết thảy đều đã chậm, bà làm nữ hoàng hơn mười năm, cuối cùng cư nhiên còn trở thành tù nhân, trăm năm cơ nghiệp của Hoa Tàn quốc cư nhiên bại trong tay bà, sau khi chết đi bà biết ăn nói như thế nào với tổ tiên của Hoa Tàn quốc đây? !

Mà lúc này Hoa Nghê Thường cũng là vẻ mặt sợ hãi sắc, hơn nữa khi nhìn thấy ba ngàn chỉ bạc dài đến mắt cá chân của U Tà ở trước mắt liền hoảng sợ, lập tức run rẩy nói, "Phong... Phong Mâu đế hậu, ta van cầu ngươi, van cầu ngươi tha cho ta được không? !"

Nghe vậy U Tà mới nhìn về phía Hoa Nghê Thường, nhưng chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua mà thôi.

Hoa Nghê Thường cảm nhận được ánh mắt của U Tà, hô hấp liền bị kiềm hãm, sau đó bối rối nhìn xung quanh, lúc nhìn đến Hoa Thích đang bi thương ở bên cạnh lại nói, "Van cầu ngươi, buông tha cho ta! Tất cả chuyện này đều là mẫu hoàng của ta làm, không có một chút quan hệ gì đến ta, cũng là nàng sai người đánh lén Phong Mâu! Thật đó !"

Hoa Thích ở bên cạnh vốn đang vô cùng thương tâm lại nghe được lời Hoa Nghê Thường nói lập tức sửng sốt, sau đó không dám tin nhìn về phía Hoa Nghê Thường, ánh mắt tràn ngập bi thống, không nghĩ tới bà thật tâm muốn bù đắp cho nữ nhi mà bà đã quên đi suốt mười mấy năm, cuối cùng đổi lấy lại là kết quả như vậy.

Nhất thời Hoa Thích hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía U Tà nói, "Phong Mâu đế hậu, phải, hết thảy đều là chủ ý của ta, nữ nhi của ta vô tội , thỉnh ngươi buông tha cho nó? !"

Giờ phút này Hoa Thích cũng không phải một nữ hoàng, mà chỉ là một mẫu thân, một mẫu thân vì nữ nhi cam nguyện từ bỏ sinh mệnh của bản thân mình.

Nghe vậy U Tà nhìn thoáng qua Hoa Nghê Thường, lại nhìn thoáng qua Hoa Thích, lạnh băng nói, "Một người, cũng không buông tha" .

Nàng buông tha bọn họ, vậy ai đến buông tha nàng đây? Ai đến tìm về Liệt Hỏa Kình Thương của nàng đây? Trên thế giới này, nàng không muốn thương tổn người khác nhưng lại luôn có người muốn thương tổn nàng, nàng không phải thánh mẫu, người khác nếu muốn nàng tử, vậy thì nàng liền ngàn lần vạn lần còn sống trở về!

Nghĩ đến đây phượng mâu màu hổ phách của U Tà lại lạnh đi ba phần. Mà nghe được lời U Tà nói, Hoa Nghê Thường lập tức điên cuồng kêu lên, "Không, không cần a, ngươi không thể giết ta, ngươi làm sao có thể giết ta! Ta là đích hoàng nữ duy nhất của Hoa Tàn quốc mà !"

"Mẫu hoàng, mẫu hoàng người mau cầu xin nàng, kêu nàng buông tha cho ta, ta còn trẻ, ta không muốn chết!", giờ phút này Hoa Nghê Thường tóc tai hỗn độn, châu sai trên đầu cũng toán loạn, chật vật nói không nên lời, làm sao giống đích hoàng nữ một quốc gia chứ?

Nghe được lời Hoa Nghê Thường nói, Hoa Thích lại nâng mắt nhìn thoáng qua U Tà, con ngươi tràn đầy bi ai cùng bất đắc dĩ, bà hiểu được, cho dù hiện tại bà cầu xin thiên hạ đệ nhất nữ tử này buông tha cho Thường Nhi cũng không làm được gì.

Cuối cùng U Tà thản nhiên nhìn lướt qua hai người, sau đó mở miệng căn dặn Phó Bạch cùng Đại Huyên nói, "Chôn bọn họ ở Hoa Tàn" .

Nói xong sau U Tà liền xoay người rời khỏi đại điện, trong điện, âm thanh hồ ngôn loạn ngữ cùng tiếng la khóc thất thanh của Hoa Nghê Thường dần dần tiêu tán, chỉ còn lưu lại một đại điện thê lương.

Ra khỏi đại điện, U Tà liền đi tới nơi cao nhất của Hoa Tàn, Vọng Hoa lâu, đứng ở chỗ này đủ để quan sát toàn bộ Hoa Tàn quốc.

Giờ phút này bên trong Hoa Tàn quốc đã không còn hỗn loạn như vừa rồi, thân là người Hoa Tàn, dân chúng cũng không vì mọi chuyện vừa phát sinh trong hoàng cung Hoa Tàn mà cảm thấy bi thống, ngược lại rất là vui sướng vì sự thay đổi người thống trị.....

U Tà vuốt ve ái bụng đã lớn hơn của mình, khóe miệng đột nhiên gợi lên một chút ý cười thâm thúy. Sau đó nhìn tịch dương (bình minh) phương xa, ánh dương sáng lạng bao trùm vạn vật, giống như toàn bộ Lăng Thiên đại lục đều đắm chìm vào một mảnh thanh khiết.

Tất cả quá khứ giờ phút này đều đã tiêu tán, Tức Mặc U Tà cũng hướng về phía chân trời sắp sửa bừng sáng mà bước đi giống như đi về một tương lai tươi sáng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook