Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương
Quyển 3 - Chương 6: Lánh đời Âu Dương, thị huyết Kình Thương
Trạc Minh Nguyệt Vu Liên Y
13/10/2015
Edit: ღ Linh Nhi ღ
Beta: ღ Vy Nhi ღ
Nhưng mà giờ phút này không ai có thể cứu Hỏa Uyển Hinh, chân Thủy Linh Lung vẫn chưa đứng vững, sững sờ nhìn Vân Thánh Thiên hung hăng đánh vào ngực Hỏa Uyển Hinh!
Máu tươi phun thẳng vào y phục trắng noãn của Vân Thánh Thiên, thân hình Hỏa Uyển Hinh vô lực té ngã trên mặt đất.
Mà khi U Tà thấy một màn này, trong giây lát đã phi thân đến bên người Hỏa Uyển Hinh, nhẹ nhàng bắt mạch, sau đó lấy một viên dược trong ống tay áo, cho Hỏa Uyển Hinh uống vào.
Giờ phút này Thủy Linh Lung mới hồi phục trạng thái ngây ngốc, vội vàng đi lên ôm Hỏa Uyển Hinh vào lòng, ngữ khí run run nói: “ Uyển Hinh, Uyển Hinh ngươi mau tỉnh lại! Ngươi mau tỉnh lại! Ta là Linh Lung, ngươi nghe thấy không? Ta là Linh Lung đây!”
U Tà nhìn bộ dạng của Thủy Linh Lung lập tức mở miệng nói: “Mẫu thân, người không cần lo lắng, ta dã cho người ăn dược, tuy rằng chưởng phong của Vân Thánh Thiên có chút kỳ quái, nhưng ta nghĩ ta có thể hóa giải được, người hãy hảo hảo chiếu cố nàng!”
Nói xong, thân thể U Tà nhẹ nhàng đi ra ngoài, giờ phút này Vân Thánh Thiên đã bị gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia kiềm chế, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt, thật là xui, vỗn dĩ muốn giết Thủy Linh Lung, nhưng Hỏa Uyển Hinh lại xen vào, trong khoảng thời gian ngắn đó hắn đã kiềm chế một chút nội lực, cho nên mới cứu được Hỏa Uyển Hinh một mạng.
Lúc này hai mắt gia chủ Hỏa gia đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vân Thánh Thiên, lập tức quát lên: “Vân Thánh Thiên, hôm nay nếu lão phu không tiêu diệt Vân tông các ngươi thì thật sự uổng công làm gia chủ Hỏa gia!” nói xong, gia chủ Hỏa gia lấy từ trong lòng ra một quả giống như đạn tín hiệu bình thường ném về phía chân trời, nhất thời trên bầu trời xuất hiện đủ màu sắc, xinh đẹp đến cực điểm!
Nhưng mà đạn này vừa xuất hiện, tròng mắt Vân Thánh Thiên không dám tin trợn to, đạn tín hiệu này là chỉ có gia chủ của tứ đại gia tộc mới có, chỉ khi gặp nguy hiểm diệt tộc mới có thể dùng!
Đây là điều mà tổ tiên lưu truyền từ trước đến nay, mấy ngàn năm qua chưa từng có ai dám sử dụng, cũng không biết sẽ có hậu quả gì!
Giờ phút này Vân Thánh Thiên liền có chút hối hận, hắn như thế nào lại quên , người mà lão ngoan đồng này sủng ái nhất chính là nữ nhi Hỏa Uyển Hinh, sự kiện sủng nịch năm đó vẫn hiện rõ trong đầu hắn…
Còn nhớ năm đó Hỏa Uyển Hinh đốt cháy bộ râu của một phu tử đức cao vọng trọng thời bấy giờ của Di Thất đại lục, sau đó mọi người đều nghĩ lần này Hỏa Uyển Hinh xong rồi, bởi vì tầm ảnh hưởng của phu tử kia đối với Di Thất đại lục tuyệt đối không thể coi thường, nhưng làm cho người ta không ngờ, ngày hôm sau gia chủ Hỏa gia nắm tay Hỏa Uyển Hinh ở trong học viện tuyên bố: “Nữ nhi của Hỏa Nhiên ta, cho dù làm ra chuyện gì nghiêm trọng, ta đều che chở, không cần vọng tưởng làm thương tổn nữ nhi của ta, ta chính là như vậy, không phân rõ phải trái!”
Lúc trước lời nói này quả thực là cuồng vọng, nhưng mà khi đó tứ đại gia tộc đứng đầu, ngay cả Tà tông và Vân tông còn phải nể ông ba phần, cho nên lời ông nói ra vẫn khiến cho mọi người kiêng kị, vì vậy sau đó cũng không xảy ra việc gì.
Bởi vậy ở Di Thất đại lục không ai không biết vị gia chủ Hỏa gia này sủng nữ thành si. Nếu có người nào đụng đến nữ nhi Hỏa Uyển Hinh của ông, thì ông sẽ chẳng ngại bất cứ giá nào mà xử trí người đó!
Còn có năm đó tiểu nhi tử của Phong gia muốn đùa giỡn Hỏa Uyển Hinh, liền bị nàng trực tiếp cắt đứt vật kia, bộ dáng ngoan lệ đó vẫn hiện rõ trong đầu hắn, mà hắn cũng không thích nữ tử tàn nhẫn, không ôn nhu như vậy.
Nhưng mà giờ phút này Vân Thánh Thiên cũng quên, năm đó khi Hỏa Uyển Hinh cắt đứt căn mệnh của tiểu nhi tử Phong gia, Thủy Linh Lung còn nói: “Uyển Hinh, ngươi làm như vậy có phải quá mức tiện nghi cho hắn rồi không? Ta thấy ngươi nên giết hắn sau đó ném xác cho cẩu!
Vân Thánh Thiên không biết, hai người Hỏa Uyển Hinh và Thủy Linh Lung so với nam tử còn muốn trác tuyệt hơn, lại có thân thế cùng bối cảnh như vậy, đương nhiên tính tình cũng không giống với nữ tử bình thường.
Mà hai người bọn họ sở dĩ lại như vậy là vì chưa gặp được đối thủ, lại nói sau khi Thủy Linh Lung gặp Ma Kiêu, vì sao liền trở thành một tiểu nữ nhân? Nguyên nhân cũng chỉ vì một chữ yêu, nếu Thủy Linh Lung nàng đã thương Ma Kiêu, như vậy nanh vuốt vô cùng sắc nhọn tất cả đều thu hồi.
Lại nói đến U Tà, trước đó lạnh lùng vô tình, bất luận ở trước mặt kẻ nào cũng là nữ tử lãnh tâm lãnh tình, chỉ duy nhất ở trước mặt Liệt Hỏa Kình Thương mới lộ ra sự ôn nhu hiền lành am hiểu ý người, đấy là vì sao? Cũng bởi vì nàng - Tức Mặc U Tà yêu hắn - Liệt Hỏa Kình Thương!
Tất cả thảm cục ngày nay cũng chỉ là do Vân Thánh Thiên không hiểu được một chữ tình kia mà thôi.
Nhưng mà giờ phút này, sau khi Vân Thánh Thiên suy nghĩ xong, ánh sáng trên bầu trời dần tiêu tán, mà mọi người đang đánh nhau xung quanh đều dừng lại, ánh mắt dại ra nhìn về phía chân trời, đạn tín hiệu này của tứ đại gia tộc ở Di Thất đại lục có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu.
Có người nói đạn tín hiệu này là do lão tổ tông của tứ đại gia tộc lưu lại, đạn tín hiệu này có bí mật kinh thiên động địa, mọi người xôn xao, đạn tín hiệu này có bí mật gì thì chỉ sau đợt này sẽ rõ!
Mà trong khoảng thời gian ngắn gia chủ Phong gia và gia chủ Thủy gia liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy kinh hãi, lão ngoan đồng này vì muốn tiêu diệt Vân Tông ngay cả cái này cũng dám lấy ra!
Nghĩ đến đây sắc mặt gia chủ Phong gia và gia chủ Thủy gia liền ngưng trọng, nếu người ngoài không biết đạn tín hiệu này có bí mật gì, thì người đứng đầu trong tứ đại gia tộc như bọn họ lại không thể không biết!
Phong Lê Âm đang ở trong lòng gia chủ Phong gia, nhìn biểu tình ngưng trọng của hắn, lập tức biến sắc, gia chủ Hỏa gia đứng về phía Tức Mặc U Tà, nếu lão ngoan đồng kia thật sự xuất ra cái vũ khí bí mật gì, vậy thì Tức Mặc U Tà sẽ không chết? Cái này tuyệt đối không được!
Nghĩ đến đây Phong Lê Âm liền nhu nhược mở miệng, "Phụ thân, kia là cái gì vậy? Vì sao trước kia Lê Âm chưa từng gặp qua?! ", giờ phút này thanh âm của Phong Lê Âm có vẻ cực kì ôn nhu, làm cho trong lòng gia chủ Phong gia không khỏi tràn ngập thương tiếc.
Lập tức gia chủ Phong gia nắm chặt tay của Phong Lê Âm, sau khi trầm mặc một chút liền nói: “ Lê Âm, có việc ngươi không biết, đạn tín hiệu này là vật lưu truyền của tứ đại gia tộc từ trước đến nay, tuy rằng mọi người ở Di Thất đại lục đều biết, nhưng ý nghĩa của nó chỉ có gia chủ của tứ đại gia tộc mới biết được!”
Nghe vậy tròng mắt Phong Lê Âm lóe lóe, chỉ có gia chủ của tứ đại gia tộc mới biết, thứ này rốt cuộc là gì, sao lại thần bí như vậy?
Nghĩ đến đây Phong Lê Âm lại mở miệng, "Phụ thân, không thể nói cho ta biết được sao? Lê Âm muốn biết, dù sao một hồi lâu cũng biết, cho nên người hãy nói trước cho Lê Âm được không? "
Giọng nói Phong Lê Âm ở trong bóng đêm có chút mông lung, truyền vào trong tai gia chủ Phong gia giống như thiên âm, do dự một chút gia chủ Phong gia lập tức mở miệng nói: “Lê Âm, chớ hồ nháo, chuyện này không thể nói được!”
Nghe vậy ánh mắt Phong Lê Âm hiện lên một tia không hờn giận, lão già này ngoài miệng nói yêu nàng, hóa ra tất cả đều là giả, giờ phút này chỉ muốn hỏi hắn chút chuyện thôi, vậy mà hắn lại không nói!
Toàn bộ đại điện Vân tông một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người vẫn duy trì tư thế đánh nhau vừa rồi, trong khoảng thời gian ngắn có chút quỷ dị, mà U Tà lẳng lặng đứng bên cạnh gia chủ Hỏa gia, khi nhìn đến Vân Thánh Thiên thì đáy mắt hiện lên một tia sát ý.
Lúc này Vân Thánh Thiên cũng mở miệng, "Hỏa gia chủ, ngươi không phải muốn trở thành địch nhân của Vân Tông ta đấy chứ?! Thế nhưng lại dùng đến cái này, ngươi biết rõ nó có ý nghĩa gì mà vẫn sử dụng? Chẳng lẽ ngươi không sợ toàn bộ Di Thất đại lục lâm vào cảnh huyết vũ tinh phong sao? Thật sự là một lão điên! "
Giờ phút này ngữ khí Vân Thánh Thiên có chút tức giận cùng phẫn hận, mà trong cảm xúc này còn cất giấu sự sợ hãi đã hiện ra vô cùng rõ ràng.
Nội tình bên trong tứ đại gia tộc của Di Thất đại lục không ai dám chân chính nói ra, cho nên nếu Vân tông hắn phải chống lại hai nhà Hỏa - Mộc, quả thật là nghĩ có chút sợ, nếu hắn biết Tức Mặc U Tà và Hỏa Uyển Hinh đối với bọn họ trọng yếu như vậy, hắn cũng sẽ không mạo hiểm đi thương tổn các nàng!
Nghĩ đến đây Vân Thánh Thiên có chút nóng ruột, nhưng mà cho dù hối hận cũng không bù đắp lại được!
Nhớ lại năm đó Ma Kiêu vì Thủy Linh Lung mà chống đối lại tứ đại gia tộc, kinh thế quyết đoán như vậy, Vân Thánh Thiên đều không có, ở điểm này hắn so ra kém Ma Kiêu!
Mà gia chủ Hỏa gia nghe thấy lời nói của Vân Thánh Thiên liền cười lớn: “ Ha ha ha, thật sự quá mức buồn cười, hậu quả này ta đương nhiên là biết, nhưng ngươi không phải không biết Hỏa Nhiên ta ở Di Thất đại lục vẫn thường xuyên được gọi là lão điên, ha ha ha, cho dù Di Thất đại lục tinh phong huyết vũ thì sao? Vì bảo vệ nữ nhi cùng tôn tức, dù có đánh đổi phải tất cả ta cũng nguyện ý, ai kêu ngươi cố tình chọc một lão điên như ta đây, ha ha ha!”
U Tà đứng ở bên cạnh gia chủ Hỏa gia nghe thấy lời ông nói, không khỏi dâng lên chút sùng kính. Cả đời nàng chưa từng sùng kính người nào, nhưng mà giờ phút này đứng ở bên cạnh gia chủ Hỏa gia, nàng có thể cảm nhận được khí thế vô tranh quanh người ông, có thể vì người mình quý trọng mà đối đầu với cả thế giới, là một loại bá khí đến mức nào!
Đột nhiên trong đầu U Tà hiện ra bóng dáng của Liệt Hỏa Kình Thương, nam nhân kia, người vì nàng mà cam tình nguyện buông tha sinh mệnh của chính mình, nếu có thể dùng cả thế giới để đổi lại một đời bình an cho U Tà, hắn - Liệt Hỏa Kình Thương cũng nguyện ý vì nàng mà làm!
Đột nhiên trong lúc đó hơi thở quanh thân U Tà không còn trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững nữa, mà trong hơi thở của nàng lại mang theo chút hạnh phúc cùng ấm áp, nếu trong lòng ngươi có một nam nhân vì ngươi mà chống đối toàn bộ thế giới, như vậy bất cứ ai cũng sẽ thấy hạnh phúc?
Gia chủ Hỏa gia nhìn hơi thở trong nháy mắt chuyển đổi của U Tà, không khỏi vui mừng thở dài, thuận tiện nhìn về phía chân trời, ông lựa chọn như vậy, là do ông cam tâm tình nguyện, cũng tuyệt đối không hối hận!
Vân tông có thể trở thành thế lực cường đại nhất của Di Thất đại lục cũng không phải hư danh, nếu nói hôm nay mấy người bọn họ có thể bình yên vô sự rời khỏi Vân tông, chính gia chủ Hỏa gia như ông cũng không tin được.
Tuy rằng thực lực tôn tức nhà mình làm cho ông sợ hãi, nhưng mà Vân Tông còn có con bài gì chưa lật ông cũng không biết! Tất cả nơi này đều là người của Vân Tông, cho nên ông cam tâm tình nguyện dùng một điều kiện để đổi lấy an toàn cho mọi người!
Mà Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan liếc mắt nhìn nhau, vì sao hai người bọn họ chưa từng nghe nói qua tứ đại gia tộc còn có loại đạn này? Kỳ thật cũng không thể trách hai người bọn họ, đơn giản hai người bọn họ cũng không giống người thường, quanh năm đều không ở Di Thất đại lục, không phải bế quan tu luyện thì lại đi ra ngoài tìm vui, làm sao biết được chuyện như vậy.
Nhắc tới loại đạn tín hiệu này cũng là từ thượng cổ lưu truyền đến nay, còn có một đoạn điển cố.
Nghe nói năm đó Thuỷ tổ gia chủ của tứ đại gia tộc kỳ thật là bốn anh em kết nghĩa, tình cảm bốn người cực kỳ thân thiết.
Nhưng mà năm đó ở Di Thất đại lục cũng không có tứ đại gia tộc, bốn huynh đệ sống ở trên núi dựa vào việc săn thú để sinh sống, khi đó mấy người sống vô cùng hạnh phúc, không phải băn khoăn lo lắng âm mưu quỷ kế giữa các gia tộc với nhau.
Nhưng mà cuộc sống của bốn người này rất nhanh bị một người đánh vỡ. Có một hôm, bốn người tiến vào thâm sơn săn thú thì gặp một loạt các con thú đang tập kích một đoàn người, xuất phát từ tấm lòng thiện lương của một thợ săn, bọn họ lao vào mạo hiểm, cuối cùng cũng cứu được những người kia.
Trải qua lần đó nói chuyện mới biết, hóa ra đoàn người này là đoàn người ẩn cư, chỉ vì chỗ ẩn cư kia không cho người ngoài biết, mà tính tình đại tiểu thư của bọn họ vô cùng nghịch ngợm, dám nhân lúc các trưởng lão bế quan lén lú chạy ra ngoài, ai ngờ lại bị đàn thú dữ tập kích!
Nơi bọn họ ẩn cư cũng không có nhiều dã thú bậc này, tự nhiên không biết phải làm như thế nào, may mà gặp bốn người bọn họ, bằng không khẳng định không có khả năng còn sống rời khỏi ngọn núi này! Nghĩ đến đây đám người ẩn cư cảm thấy kinh sợ một lúc.
Lập tức mấy người nghe thấy ở bên trong cỗ kiệu có một tiếng khóc nức nở, nghe thanh âm này cũng biết là của nữ tử, nói vậy chính là vị đại tiểu thư kia, chỉ sợ là bị đàn dã thú đó dọa sợ rồi.
Lúc đó mấy người cũng nghe thấy tiếng thị nữ an ủi, “Đại tiểu thư, tốt rồi, tốt rồi, không có chuyện gì ".
Sau đó tiếng khóc nức nở kia mới dần dần nhỏ lại, qua một lúc lâu rèm kiệu bị vén lên, một nữ tử toàn thân hoa phục từ trong kiệu đi ra, nhìn thấy bốn người thợ săn kia, nữ tử này cũng không lộ ra chút ghét bỏ.
Ngược lại khẽ cười với mấy người, không nhìn ra chút tính tình kiêu căng nào: “Đa tạ các vị tráng sĩ đã cứu giúp, đây là tín vật có thể cầu cứu Âu Dương gia, ta liền tặng cho các ngươi! Tuy rằng Âu Dương gia ta không phải là thế lực cường đại nhất ở Di Thất đại lục, nhưng người bình thường tuyệt đối không dám trêu chọc, nếu như ngày sau hoặc hậu nhân của các người có gì nguy nan, chỉ cần bắn đạn tín hiệu này, như vậy Âu Dương gia nhất định sẽ đến tương trợ!”
Nghe vậy bốn người liền đem đạn tín hiệu nắm chặt trong tay, bọn họ biết lần này tuyệt đối là một lần gặp gỡ tình cờ!
Quả nhiên không ngoài sở liệu, tuy tính tình của vị tiểu thư này có chút điêu ngoa, nhưng cũng rất hão sảng, không có bộ dạng nũng nịu như những vị tiểu thư khuê các bình thường khác, nhìn bốn người ăn mặc đơn giản như vậy, liền dùng ít ngân lượng để đổi lấy con mồi trong tay bọn họ.
"Ngân lượng này ta dùng để mua thú trong tay các ngươi, chúng ta ẩn cư cũng không dùng đến mấy thứ này.
Nghe vậy bốn người liền sờ sờ đầu, bộ dáng cũng có chút hàm hậu (khó xử).
Chỉ là một lần gặp gỡ mà không muốn người ngoài biết, khi bọn họ tiếp xúc với bên ngoài sơn dã, ngân lượng này liền trở thành lệ phí xuất hiện tứ đại gia tộc.
Sau đó tứ đại gia tộc liền có liên hệ chặt chẽ với lánh đời gia tộc.
Gia chủ của Âu Dương gia kia vô cùng sủng ái nữ nhi, sau khi bế quan xong biết được nữ nhi nhà mình được cứu liền cảm động đến rơi nước mắt, lập tức cũng cho bốn huynh đệ một lời hứa, ngày sau bọn họ có chuyện gì cần tương trợ, Âu Dương gia hắn sẽ tận lực giúp đỡ, đến lúc đó cũng không tiếc đại khai sát giới!
Rồi sau đó bốn người yêu cầu Âu Dương gia hiệp trợ, lập thành tứ đại gia tộc, Hỏa gia, Mộc gia, Thủy gia và Phong gia!
Dù đã có tứ đại gia tộc, nhưng thực lực lại không có, cho nên họ lại nhờ Âu Dương gia giúp, sau đó tứ đại gia tộc liền có cửu nhi cửu chi (ý chỉ việc lặp lại hết lần này đến lần khác), vì song phương đều không gây tổn hại đến nhau, cho nên Âu Dương gia mới ra tay tương trợ.
Sau đó, tứ đại gia tộc có chuyện gì đều nhờ Âu Dương gia, Âu Dương gia phiền chán không giúp đỡ. Trước khi rời đi để lại một câu, sau này nếu tứ đại gia tộc có chuyện gì muốn Âu Dương gia giúp đỡ, vậy thì hãy bắn đạn tín hiệu kia, đến lúc đó sẽ có người đến, nhưng cơ hội chỉ có một lần, hơn nữa nếu muốn có cơ hội này thì phải dùng một điều kiện để trao đổi!
Cũng do thế, mà đạn tín hiệu lưu truyền lâu như vậy mà cũng chưa có ai dùng đến nó, chỉ vì nó quá mức trân quý, tứ đại gia tộc có di huấn, thế lực của Âu Dương gia tuyệt đối không thể khinh thường, đừng nói là tứ đại gia tộc liên thủ, cho dù cộng thêm Vân tông, cũng không phải là đối thủ của Âu Dương gia, bởi vậy càng không phải bàn cãi!
Muốn Âu Dương gia tương trợ, còn phải dùng một điều kiện trao đổi, đây cũng là lí do mà tứ đại gia tộc chưa dùng đến đạt tín hiệu kia, Âu Dương gia tộc như vậy, điều kiện kia chắc chắn cũng phải kinh thiên.
Cũng chính vì thế, giờ phút này gia chủ tứ đại gia tộc mới có vẻ mặt khó hiểu như vậy, không dám tin cùng hoảng sợ, mà gia chủ Mộc gia lúc này cũng thở dài nhìn thoáng qua gia chủ Hỏa gia.
U Tà cảm nhận được trong lòng mỗi người bất đồng, lập tức nhíu mày liễu, đạn tín hiệu kia có bí mật gì sao? Nhưng mà nàng cũng không hỏi nguyên nhân.
Giờ phút này tất cả mọi người đều không động thủ, đều muốn nhìn xem rốt cuộc đạn tín hiệu kia có huyền cơ gì. Còn U Tà nhìn Hỏa Uyển Hinh vẫn đang bất tỉnh, sau khi cho người uống dược nàng mới nhẹ nhàng thở ra, lại lạnh lùng nhìn Vân Thánh Thiên.
U Tà tinh tường nhìn thấy được sắc mặt Vân Thánh Thiên biến đổi không ngừng, lúc đầu lo lắng, sợ hãi, sau đó lại âm ngoan, quyết tiệt, nhìn đến đây khóe miệng U Tà khẽ gợi lên chút cười lạnh.
Qua một lúc lâu, xung quanh vang lên một chút âm thanh, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều rùng mình, hơi thở xung quanh này… Quả thật rất cường đại.
Đột nhiên trong lúc có ba đạo hơi thở cường đại gào thét mãnh liệt mà đến, sau đó mọi người nhìn thấy một nữ tử mang khăn che mặt, đi cùng hai người giống như trưởng lão!
Trong đó, có một vị trưởng lão nhìn lướt qua đoàn người phía dưới sau đó mở miệng, “Là ai dùng đạn tín hiệu cầu Âu Dương gia giúp đỡ? Đi ra!”
Thanh âm của vị trưởng lão kia có chút nghiêm khắc, nhưng ngữ khí lại có chút khách khí.
Nghe được lời hắn nói, gia chủ Hỏa gia đang muốn bước gia, thì U Tà đã tiến lên trước, phi thân bay lên không trung, nàng không thích người khác đứng từ trên cao nhìn xuống nàng!
Sau đó U Tà thản nhiên nhìn lướt qua mấy người kia rồi nói, “ Là ta”.
Nghe vậy hai vị trưởng lão nhìn U Tà đang đứng đối diện phía bọn họ, bộ dạng lạnh nhạt không biến sắc, lập tức liếc nhau, lạnh giọng mở miệng: “ Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà đã là gia chủ?!”
Nghe được lời nói kia, sắc mặt U Tà không thay đổi, “Ai nói tuổi còn nhỏ thì không thể làm gia chủ?!”. Thanh âm U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững, không mang theo một tia cảm xúc, làm cho hai vị trưởng lão cảm thấy một tiểu bối như vậy lại dám không tôn trọng bọn hắn.
Mà nữ tử đi đầu từ nãy đến giờ chưa mở miệng, lại nói : “Hai vị trưởng lão, không cần biết vị này là gia chủ nhà nào? Chỉ cần có việc cầu Âu Dương gia chúng ta, chúng ta cũng không nên chậm trễ!”
Trong giọng nói của nàng kia tràn đầy khinh thường, nhìn thấy bộ dạng U Tà liền tức giận trừng mắt nhìn một cái.
Hai vị trưởng lão nghe thấy nàng kia nói, liền cung kính đáp: “ Vâng, tiểu thư”.
Hai vị trưởng lão kia lại hỏi: "Vị cô nương này, không biết ngươi là gia chủ nhà nào? Hãy nói rõ, muốn chúng ta làm cái gì?"
Nghe vậy con ngươi của U Tà khẽ nheo lại, nhìn hai vị trưởng lão đang đứng đối diện nàng, không mặn không nhạt nói: “ Nếu ta cần các ngươi tiêu diệt toàn bộ mọi người ở đại điện này, các ngươi có thể làm được không?”
Nghe được lời nói của U Tà, hai vị trưởng lão kia liền cười nhạo một tiếng, mà nữ tử tao nhã cao quý kia nghe thấy U Tà nói vậy cũng sửng sốt, lập tức che miệng, cười ra tiếng.
Âu Dương Khinh Tư nghĩ, quả nhiên là không hiểu biết, thế lực Âu Dương gia các nàng trải rộng, tổ tiên đã lưu lại di huấn, nếu một ngày nhìn thấy tín hiệu này thì phải ngay lập tức đến tương trợ cho người phát ra tín hiệu, và hướng về phía bọn họ đưa ra một điều kiện!
Từ lúc nàng biết tin tức này liền cảm thấy khinh thường, không rõ vì sao tổ tiên lại lưu lại di huấn này, quả thực là buồn cười, Âu Dương gia tuy ẩn cư, nhưng thế lực tuyệt đối cường đại đến cực điểm, còn cần gì đưa ra điều kiện với người khác, quả thực là buồn cười!
Nàng, Âu Dương Khinh Tư, chính là đích nữ của Âu Dương gia, được sủng ái vô cùng. Hơn nữa tư chất võ công cũng thuộc dạng thượng thừa, lần này phụng mệnh gia chủ Âu Dương gia, xuất môn làm một số chuyện.
Ai biết lại nhìn thấy có người phát ra đạn tín hiệu, chuyện này tất cả mọi người ở Âu Dương gia đều biết, hơn nữa tổ tiên có để lại di huấn, phải nghe theo. Cho nên nàng cùng hai vị trưởng lão mới đi đến nơi này.
Ai biết đến đây lại gặp một nữ tử so với mình còn muốn mỹ hơn, điều này làm cho nàng cảm thấy bất khả tư nghị, Âu Dương Khinh Tư nàng là nữ tử đẹp nhất ở Âu Dương gia, mà bây giờ có một ngoại thế có bộ dạng còn xuất chúng hơn nàng, điều này làm cho nàng căm tức, ghen tị.
Nhưng khi nhìn thấy bụng U Tà không cam lòng của nàng cũng giảm đi không ít. Bất quá chỉ là một nữ tử đã gả đi mà thôi, làm sao có thể so với nàng, nhưng đúng là nữ tử này mỹ mạo hơn nàng, nhận ra điều này Âu Dương Khinh Tư cảm thấy có gì đó tắc nghẹn ở cổ.
Hơn nữa ai mà muốn đưa ra điều kiện với nữ tử này chứ, nghĩ đến đây Âu Dương Khinh Tư liền khinh thường.
Lập tức Âu Dương Khinh Tư nhìn lướt qua đại điện Vân tông, liếc mắt tràn đầy ghét bỏ, sau đó sự khinh thường trong mắt càng đậm. Bất quá chỉ là một tiểu địa phương, võ công yếu kém, cũng phải cầu Âu Dương gia các nàng phải ra tay tương trợ, quả thực là dọa người.
Nghĩ đến đây trong lòng Âu Dương Khinh Tư có chút dịu xuống, xem ra nữ tử này chỉ có khuôn mặt mà thôi.
Nhưng mà ngay khi Âu Dương Khinh Tư khinh thường nhìn U Tà, hai vị trưởng lão đột nhiên đồng thanh hô lên: “ Trong tay ngươi là Phượng Huyết Lãnh Nguyệt? !”
Thanh âm của hai vị trưởng lão tràn đầy không dám tin cùng nồng đậm vui sướng, mà nghe thấy thế, Âu Dương Khinh Tư cũng nhìn về cánh tay của U Tà, quả nhiên là thấy được một cây huyết cung đỏ chói như máu.
Vừa nhìn thấy chiếc cung này, Âu Dương Khinh Tư đã thật thích, lập tức nhìn lại hồng y trên người mình, uy lực của Phượng Huyết Lãnh Nguyệt nàng có nghe nói qua, chỉ là nàng vẫn nghĩ nó chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, càng không nghĩ tới có ngày nó lại xuất hiện trước mắt nàng. Đã vậy, nếu không đoạt được nó, nàng sẽ không là Âu Dương Khinh Tư.
Âu Dương Khinh Tư lập tức mở miệng nói, "Hảo! Nếu muốn Âu Dương gia ta giúp ngươi tiêu diệt đại điện này cũng không phải là không thể, chỉ cần ngươi đem Phượng Huyết Lãnh Nguyệt giao cho ta, như vậy đừng nói là diệt cung điện này cho ngươi, mà về sau ngươi gặp chuyện gì khó khăn cũng có thể tới tìm Âu Dương Khinh Tư ta!", nếu hôm nay có thể mang Phượng Huyết Lãnh Nguyệt về Âu Dương gia, như vậy sẽ có thể để cho Âu Dương Khinh Thiển nhìn xem, Âu Dương Khinh Tư nàng bất luận cái gì so với nàng ta đều xuất sắc hơn!
Nghe vậy hai vị trưởng lão kia liếc nhau, rồi liền đều gật đầu, đúng vậy, thế giới này không có gì mà Âu Dương gia bọn hắn không làm được, huống hồ Khinh Tư tiểu thư thiên phú trác tuyệt như vậy, tất nhiên sau này sẽ thừa kế Âu Dương gia, nhưng mà vẫn chưa có vũ khí nào sứng đôi với nàng, nhưng Phượng Lãnh Huyết này, quả thật vô cùng xứng đôi với đại tiểu thư của Âu Dương gia tộc!
U Tà nghe thấy lời nói của Âu Dương Khinh Tư, khẽ nhíu mày liễu, lập tức đem Phượng Huyết Lãnh Nguyệt đặt ở trước mặt, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững nói, "Thật sự là không nghờ lại có nhiều người hứng thú với ngươi như vậy đó, nên làm cái gì bây giờ đây, vật nhỏ" .
Âu Dương Khinh Tư thấy U Tà nói chuyện với một vật chết, không khỏi cười nhạo, tuy rằng uy danh Phượng Huyết Lãnh Nguyệt vô cùng lớn, nhưng mà nữ tử kia lại đi nói chuyện với nó, quả thực là buồn cười!
Nghĩ thế Âu Dương Khinh Tư liền nhận định, U Tà không biết giá trị của Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, cho nên sẽ dùng vũ khí này đổi lấy vô số điều kiện, đây quả thực là giao dịch có lời nhất trên thế gian, nàng không có khả năng không muốn !
Lúc này Âu Dương Khinh Tư ngẩng đầu lên một chút, nghĩ U Tà sẽ cung kính dâng Phượng Huyết Lãnh Nguyệt tới tay nàng, nhưng mà động tác của U Tà lại khiến nàng không dám tin.
Chỉ thấy một tay U Tà chạm vào dây cung, tay kia vỗ nhẹ nhàng lên thân cung, khóe miệng gợi lên sự trào phúng, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, muốn đoạt thứ gì đó từ trong tay nàng, vậy thì sẽ phải lấy thứ trân quý gấp bội đến đổi!
Mà Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, tâm linh của nó cùng nàng gắn bó như vậy, muốn nó?
"Muốn Phượng Huyết Lãnh Nguyệt? Ha ha ha, các ngươi sẽ không phải đã coi Tức Mặc U Tà ta đây thành giấy rồi chứ? Dùng vài cái điều kiện mà muốn đổi lấy vũ khí của ta? Các ngươi chẳng lẽ không biết vũ khí là sinh mệnh thứ hai của người luyện võ sao? ", ngữ khí của U Tà tràn đầy trào phúng, phượng mâu màu hổ phách bễ nghễ nhìn Âu Dương Khinh Tư.
Nghe vậy vẻ mặt đắc ý của Âu Dương Khinh Tư liền cứng ngắc, lập tức chống lại phượng mâu của U Tà, muốn nói nhưng lại không nói lên lời, nhìn thấy trong mắt phượng đều là sóng ngầm mãnh liệt thì kinh hãi không thôi….
Mà gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia lại liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy cười khổ.
Vốn dĩ ông nghĩ gọi người Âu Dương gia tới thì có thể nhờ bọn họ tiêu diệt Vân tông, ai ngờ mị lực của Phượng Huyết Lãnh Nguyệt lại lớn như vậy, ngay cả thế lực cường đại như Âu Dương gia cũng muốn có được nó.
Mà lúc này mồ hôi lạnh trên trán Vân Thánh Thiên liên tục tuôn ra, cho dù hắn muốn chạy trốn cũng không thoát, dù sao hơi thở cường đại kia vẫn tồn tại xung quanh, như vậy chứng tỏ Vân tông đã sớm bị người của Âu Dương gia bao vây!
Sau khi U Tà nói xong, một trong hai vị trưởng lão kia liền nổi giận: “Thật đúng là nữ tử cuồng vọng! Ngươi dám nói chuyện với đại tiểu thư của Âu Dương gia ta như vậy sao, chẳng lẽ không sợ chết?! Nói cho ngươi biết, hôm nay Phượng Huyết Lãnh Nguyệt này ngươi phải giao cho bọn ta, không muốn giao cũng phải giao, nếu không ta sẽ cho ngươi …”
"Nếu không ngươi định thế nào? Nữ nhân của bản tôn mà ngươi cũng dám mở miệng uy hiếp, chớ không phải là ngại sống quá lâu rồi chứ!", ngay khi vị trưởng lão kia còn chưa nói hết, một đạo thanh âm lãnh liệt giống như thanh âm từ địa ngục vang lên, trong khung cảnh yên tĩnh này có vẻ đột ngột, nhưng lại vô cùng bá khí.
Thanh âm vừa dứt, lưng U Tà liền cứng đờ, sau đó không dám tin quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài đại điện Vân tông, một đạo thân ảnh nghiêm nghị bá khí, trong giây lát liền đi đến bên người U Tà.
Sau đó U Tà bị một nam nhân ấm áp ôm ấp, sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, khóe mắt U Tà liền không kìm được mà chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, trong khoảng thời gian ngắn, mọi kiên cường ngụy trang cho bản thân bỗng ầm ầm sụp đổ.
Mà vị trưởng lão vừa uy hiếp U Tà kia còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại, thân thể đã bị một chưởng lực thật lớn đánh bay ra ngoài, ngay cả vị trưởng lão bên cạnh và Âu Dương Khinh Tư cũng bị liên lụy, lập tức bay đi.
Bàn tay của Liệt Hỏa Kình Thương có chút run run sờ một đầu tóc bạc của U Tà, khi nghe mấy người Hồn Thiên nói về việc này trái tim hắn giống như bị bóp nát, so với việc phệ tâm cổ phát tác còn đau đớn hơn gấp ngàn vạn lần, nhưng mà giờ phút này tận mắt nhìn thấy, hắn lại càng cảm thấy hít thở không thông.
Vốn dĩ đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương cùng Ma Kiêu tới Di Thất đại lục, nhưng mà Liệt Hỏa Kình Thương lại cảm thấy thật sự quá mức nhớ U Tà, cho nên liền vận dụng nội lực toàn thân, là người đầu tiên đi đến Di Thất đại lục, sau lại nghe chuyện tình Vân tông, lập tức cấp tốc tới đây.
Vừa mới đến đại điện Vân tông hắn liền nghe thấy có người mở miệng muốn Phượng Huyết Lãnh Nguyệt. Phượng Huyết Lãnh Nguyệt là đồ mà hắn cùng U Tà lấy được ở Thanh Phong nhai, cho nên không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là có người đang uy hiếp nữ nhân của Liệt Hỏa Kình Thương hắn!
Lập tức Liệt Hỏa Kình Thương liền nổi giận, chẳng lẽ hắn không ở đây mấy ngày, đã có vô số người khi dễ Tà Nhi của hắn sao? Quả thực đều là ngại sống lâu quá rồi !
Nghĩ đến đây cánh tay Liệt Hỏa Kình Thương gắt gao ôm chặt U Tà trong lòng, con ngươi lục sắc lãnh liệt giống như hàn băng, lập tức quét mắt nhìn mọi người một cái, trong mắt chứa đầy sát ý làm cho tất cả mọi người không rét mà run!
Mà Hỏa Liễn Túy và Mộc Thương Lan nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương liền cười ra tiếng, đúng vậy, có một người nam nhân như vậy ở đây, biểu tẩu làm sao có thể chịu thiệt được chứ? Mới vừa rồi bọn họ còn chuẩn bị lao ra đấy, bây giờ xem ra là làm điều thừa rồi!
Gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia cũng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vui mừng. Vốn dĩ gia chủ Hỏa gia nghe được mọi chuyện từ Hỏa Uyển Hinh liền lo lắng cho ngoại tôn của mình, nhưng mà trong lòng hắn cũng tin tưởng vững chắc, ngoại tôn tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mà khi Liệt Hỏa Kình Thương đảo mắt nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh đang hôn mê nằm trong lòng Thủy Linh Lung, khí tức quanh thân càng thêm lãnh liệt.
Vốn đang nằm ở trong lòng gia chủ Phong gia, Phong Lê Âm nghe thấy thanh âm của Liệt Hỏa Kình Thương, hô hấp không khỏi bị kiềm hãm, là…là Kình Thương ca ca! Kình Thương ca ca thực sự đến đây?!
Nghĩ đến đây đáy lòng Phong Lê Âm cảm thấy hoảng sợ, người khác không biết Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng mà nàng hiểu rõ hắn! Mấy năm nay nàng bởi vì ái mộ Liệt Hỏa Kình Thương, liền phái người sưu tập những chuyện mà Liệt Hỏa Kình Thương đã trải qua.
Ngẫm lại kết cục của những người từng đắc tội với hắn, Phong Lê Âm không nhịn được mà rùng mình một cái.
Sau đó lại nghĩ đến địa vị của Tức Mặc U Tà trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương, thân hình lập tức run lên, đắc tội hắn đã thảm như thế, thì đắc tội nữ nhân của hắn còn đáng sợ đến mức nào, sẽ có hậu quả gì đây? Phong Lê Âm không dám tưởng tượng, chỉ là hô hấp có chút dồn dập cùng run run.
Mà gia chủ Phong gia chưa từng chú ý đến cảm xúc của Phong Lê Âm, ánh mắt cũng bị rung động bởi nam nhân giống như thần ở giữa không trung kia. Hắn đã sớm nghe tên Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng không biết là người như thế nào, giờ phút này tận mắt nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương, gia chủ Phong gia mới hiểu vì sao Phong Lê Âm lại mê luyến hắn như thế!
Hai đại trưởng lão vốn dĩ đang tức giận lại bị Liệt Hỏa Kình Thương đánh bay ra ngoài, lời muốn nói ra đều tắc nghẹn trong cổ họng, nam nhân này…. Hơi thở của nam nhân này thật là đáng sợ!
Hơn nữa thủ hạ ở ngoài của bọn họ, cùng với hai vị trưởng lão đã hai trăm tuổi là bọn họ đây cũng không phải là đối thủ của hắn?! Ngay cả một chiêu bọn họ cũng không đỡ được! Đây là chuyện khủng bố cỡ nào? Phải biết rằng hai người bọn họ không phải là trưởng lão lợi hại nhất của Âu Dương gia, nhưng thực lực cũng không phải hời hợt, giờ phút này lại bị một nam tử trẻ tuổi làm cho chật vật như vậy?!
Mà Âu Dương Khinh Tư tuy rằng té ngã trên đất, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn nam tử ở phía chân trời kia, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra bá khí, ở Âu Dương gia của nàng không phải không có nam nhân, cũng không phải không có nam nhân vĩ đại, nhưng nam tử tôn quý bá khí giống như hắn…Thật sự không có.
Nghĩ đến đây tròng mắt Âu Dương Khinh Tư hiện lên một tia kiên định cùng quyết tâm, trên thế giới này người có thể xứng đôi với Âu Dương Khinh Tư nàng, cũng chỉ có nam nhân như vậy!
Hai tay mảnh khảnh của U Tà nắm chặt lấy ống tay áo của Liệt Hỏa Kình Thương, quanh thân cũng mang theo một loại cảm xúc run run.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà yếu ớt như vậy, con ngươi lục sắc xẹt qua một tia đau lòng cùng run rẩy.
Lập tức cất tiếng mềm nhẹ nói, "Tà Nhi, Tà Nhi, ta đã trở về, sau này bất luận phát sinh việc gì, ta cũng không rời xa nàng!"
U Tà nghe thanh âm kiên định bên tai, nước mắt lại tuôn ra giống như nước tràn, làm ướt một mảng đầu vai của Liệt Hỏa Kình Thương. Mà Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà như vậy không khỏi cười lên tiếng, lại hốt hoảng thở dài.
Có thể cảm nhận được nàng ở trong lòng chính mình, loại này cảm giác chân thật này thật là tốt! Giây phút này trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương cũng âm thầm thề, sau này bất luận phát sinh chuyện gì, hắn sẽ tuyệt đối không rời xa nữ nhân của mình một bước!
Nhưng mà U Tà đang khóc nghe thấy tiếng cười của Liệt Hỏa Kình Thương liền nâng mắt lên, có chút nức nở nói: “Chàng cười cái gì mà cười! Nhìn ta khóc chàng rất cao hứng phải không?!”
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà hai mắt mông lung, bộ dạng ủy khuất, tâm không khỏi tê rần, lập tức luống cuống tay chân, dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho U Tà, dịu dàng nói, “ Tốt rồi, tốt rồi, Tà Nhi ngoan, đừng khóc, được, ta không cười, ta không cười!”
Liệt Hỏa Kình Thương vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên vô số tiềng hút khí lạnh, nam nhân này là nam nhân lãnh liệt bá khí vừa rồi sao?!
Nhìn bộ dáng thê nô này của Liệt Hỏa Kình Thương, đột nhiên U Tà òa cười lên tiếng, vốn dĩ nàng nghĩ kiếp này sẽ không còn được gặp lại hắn, vốn dĩ nàng nghĩ hắn sẽ thật sự bỏ nàng mà đi, vốn dĩ….
Nhưng mà mới vừa rồi nàng nghe được giọng nói của hắn, ngụy trang kiên cường trong lòng ầm ầm sụp đổ, hóa ra Tà Y tiếng tăm lừng lẫy là lãnh tâm lãnh tình, kiếp trước không vướng bận, nhưng kiếp này trong cuộc sống của nàng đã có hắn, Liệt Hỏa Kình Thương.
Bởi vì có nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này, cho nên nàng không muốn lại một mình kiên cường nữa.
Bởi vì có nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này, cho nên nàng cũng có một nơi để dựa vào, khi mệt mỏi cũng có thể tựa vào trong lòng hắn, đem tất cả mọi việc giao cho hắn, vì nam nhân này chính là người mà nàng tín nhiệm.
Bởi vì có nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này, cho nên bất luận kẻ nào muốn khi dễ thương tổn nàng, bọn họ đều nằm mơ đi, chỉ vì nam nhân này tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đối với nàng như vậy.
Bởi vì có nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này...
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn bộ dạng U Tà vừa khóc vừa cười, không khỏi bất đắc dĩ sờ sờ đầu U Tà, khi hai tay chạm đến tóc bạc của nàng, khớp xương rõ ràng bàn tay to đó lại có chút run run.
U Tà cảm nhận được tâm tư của Liệt Hỏa Kình Thương, lập tức kéo tay Liệt Hỏa Kình Thương nói, "Thương, chàng không thấy tóc bạc này vô cùng đẹp mắt sao?! "
Giờ phút này thanh âm U Tà không hề trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững nữa, mà ôn nhu như nước, đó cũng chỉ xuất hiện trước mặt Liệt Hỏa Kình Thương.
Liệt Hỏa Kình Thương nghe thấy lời của U Tà, liền ôm U Tà vào lòng, thanh âm có chút run run: “ Tà Nhi, bất luận nàng có bộ dáng gì, Tà Nhi của ta vẫn là đẹp nhất…”
Nghe được lời nói của Liệt Hỏa Kình Thương, khóe miệng U Tà khẽ cong lên, có lẽ câu nói này nói ra từ miệng người khác là giả dối, nhưng những lời này nói ra từ miệng Liệt Hỏa Kình Thương, như vậy U Tà liền biết, những lời này là thật lòng. Nếu có một ngày nàng không còn xinh đẹp nữa, thì Liệt Hỏa Kình Thương vẫn sẽ nói ra những lời này!
Không vì cái gì khác, đơn giản vì hắn là Liệt Hỏa Kình Thương, đơn giản vì hắn là Liệt Hỏa Kình Thương của Tức Mặc U Tà!
Âu Dương Khinh Tư nhìn bộ dáng Liệt Hỏa Kình Thương sủng nịch U Tà như vậy, trong lòng có gì đó chua chát, lập tức lớn tiếng nói : “Được, ta không cần Phượng Huyết Lãnh Nguyệt của ngươi nữa! Chi bằng như thế này, ngươi đem nam nhân này tặng cho Âu Dương Khinh Tư ta, như vậy sau này thế lực Âu Dương gia tùy ngươi sử dụng!”
Nữ tử Âu Dương thế gia từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một nam nhi, cho nên cái gì cũng nói thẳng, không có ấp a ấp úng.
Điều kiện này nếu là người khác nhất định sẽ mừng rỡ như điên, bởi vì kia là Âu Dương gia, thế lực của lánh đời gia tộc quả thực là một miếng thịt béo bở, dùng một nam nhân đổi lấy một phương thế lực này, nếu là người khác nhất định sẽ nguyện ý.
Nhưng mà những lời này truyền vào trong tai U Tà, lại trở nên rất mực buồn cười.
Liệt Hỏa Kình Thương nghe thấy lời nói của Âu Dương Khinh Tư, hơi thở quanh thân liền biến đổi, trở nên lãnh liệt vô tình, thị huyết tàn nhẫn!
Nhưng U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương còn chưa kịp mở miệng, lại có một đạo thanh âm truyền đến.
"Bản tông chủ vừa tới mà đã có người muốn cướp con rể của bản tông chủ sao?" ...
(Vy Nhi: *tung bông* *tung bông* ...vậy là cả nhà U Tà tỷ đã đến ngày đoàn tụ rồi. Cung hỉ!!!)
Beta: ღ Vy Nhi ღ
Nhưng mà giờ phút này không ai có thể cứu Hỏa Uyển Hinh, chân Thủy Linh Lung vẫn chưa đứng vững, sững sờ nhìn Vân Thánh Thiên hung hăng đánh vào ngực Hỏa Uyển Hinh!
Máu tươi phun thẳng vào y phục trắng noãn của Vân Thánh Thiên, thân hình Hỏa Uyển Hinh vô lực té ngã trên mặt đất.
Mà khi U Tà thấy một màn này, trong giây lát đã phi thân đến bên người Hỏa Uyển Hinh, nhẹ nhàng bắt mạch, sau đó lấy một viên dược trong ống tay áo, cho Hỏa Uyển Hinh uống vào.
Giờ phút này Thủy Linh Lung mới hồi phục trạng thái ngây ngốc, vội vàng đi lên ôm Hỏa Uyển Hinh vào lòng, ngữ khí run run nói: “ Uyển Hinh, Uyển Hinh ngươi mau tỉnh lại! Ngươi mau tỉnh lại! Ta là Linh Lung, ngươi nghe thấy không? Ta là Linh Lung đây!”
U Tà nhìn bộ dạng của Thủy Linh Lung lập tức mở miệng nói: “Mẫu thân, người không cần lo lắng, ta dã cho người ăn dược, tuy rằng chưởng phong của Vân Thánh Thiên có chút kỳ quái, nhưng ta nghĩ ta có thể hóa giải được, người hãy hảo hảo chiếu cố nàng!”
Nói xong, thân thể U Tà nhẹ nhàng đi ra ngoài, giờ phút này Vân Thánh Thiên đã bị gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia kiềm chế, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt, thật là xui, vỗn dĩ muốn giết Thủy Linh Lung, nhưng Hỏa Uyển Hinh lại xen vào, trong khoảng thời gian ngắn đó hắn đã kiềm chế một chút nội lực, cho nên mới cứu được Hỏa Uyển Hinh một mạng.
Lúc này hai mắt gia chủ Hỏa gia đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vân Thánh Thiên, lập tức quát lên: “Vân Thánh Thiên, hôm nay nếu lão phu không tiêu diệt Vân tông các ngươi thì thật sự uổng công làm gia chủ Hỏa gia!” nói xong, gia chủ Hỏa gia lấy từ trong lòng ra một quả giống như đạn tín hiệu bình thường ném về phía chân trời, nhất thời trên bầu trời xuất hiện đủ màu sắc, xinh đẹp đến cực điểm!
Nhưng mà đạn này vừa xuất hiện, tròng mắt Vân Thánh Thiên không dám tin trợn to, đạn tín hiệu này là chỉ có gia chủ của tứ đại gia tộc mới có, chỉ khi gặp nguy hiểm diệt tộc mới có thể dùng!
Đây là điều mà tổ tiên lưu truyền từ trước đến nay, mấy ngàn năm qua chưa từng có ai dám sử dụng, cũng không biết sẽ có hậu quả gì!
Giờ phút này Vân Thánh Thiên liền có chút hối hận, hắn như thế nào lại quên , người mà lão ngoan đồng này sủng ái nhất chính là nữ nhi Hỏa Uyển Hinh, sự kiện sủng nịch năm đó vẫn hiện rõ trong đầu hắn…
Còn nhớ năm đó Hỏa Uyển Hinh đốt cháy bộ râu của một phu tử đức cao vọng trọng thời bấy giờ của Di Thất đại lục, sau đó mọi người đều nghĩ lần này Hỏa Uyển Hinh xong rồi, bởi vì tầm ảnh hưởng của phu tử kia đối với Di Thất đại lục tuyệt đối không thể coi thường, nhưng làm cho người ta không ngờ, ngày hôm sau gia chủ Hỏa gia nắm tay Hỏa Uyển Hinh ở trong học viện tuyên bố: “Nữ nhi của Hỏa Nhiên ta, cho dù làm ra chuyện gì nghiêm trọng, ta đều che chở, không cần vọng tưởng làm thương tổn nữ nhi của ta, ta chính là như vậy, không phân rõ phải trái!”
Lúc trước lời nói này quả thực là cuồng vọng, nhưng mà khi đó tứ đại gia tộc đứng đầu, ngay cả Tà tông và Vân tông còn phải nể ông ba phần, cho nên lời ông nói ra vẫn khiến cho mọi người kiêng kị, vì vậy sau đó cũng không xảy ra việc gì.
Bởi vậy ở Di Thất đại lục không ai không biết vị gia chủ Hỏa gia này sủng nữ thành si. Nếu có người nào đụng đến nữ nhi Hỏa Uyển Hinh của ông, thì ông sẽ chẳng ngại bất cứ giá nào mà xử trí người đó!
Còn có năm đó tiểu nhi tử của Phong gia muốn đùa giỡn Hỏa Uyển Hinh, liền bị nàng trực tiếp cắt đứt vật kia, bộ dáng ngoan lệ đó vẫn hiện rõ trong đầu hắn, mà hắn cũng không thích nữ tử tàn nhẫn, không ôn nhu như vậy.
Nhưng mà giờ phút này Vân Thánh Thiên cũng quên, năm đó khi Hỏa Uyển Hinh cắt đứt căn mệnh của tiểu nhi tử Phong gia, Thủy Linh Lung còn nói: “Uyển Hinh, ngươi làm như vậy có phải quá mức tiện nghi cho hắn rồi không? Ta thấy ngươi nên giết hắn sau đó ném xác cho cẩu!
Vân Thánh Thiên không biết, hai người Hỏa Uyển Hinh và Thủy Linh Lung so với nam tử còn muốn trác tuyệt hơn, lại có thân thế cùng bối cảnh như vậy, đương nhiên tính tình cũng không giống với nữ tử bình thường.
Mà hai người bọn họ sở dĩ lại như vậy là vì chưa gặp được đối thủ, lại nói sau khi Thủy Linh Lung gặp Ma Kiêu, vì sao liền trở thành một tiểu nữ nhân? Nguyên nhân cũng chỉ vì một chữ yêu, nếu Thủy Linh Lung nàng đã thương Ma Kiêu, như vậy nanh vuốt vô cùng sắc nhọn tất cả đều thu hồi.
Lại nói đến U Tà, trước đó lạnh lùng vô tình, bất luận ở trước mặt kẻ nào cũng là nữ tử lãnh tâm lãnh tình, chỉ duy nhất ở trước mặt Liệt Hỏa Kình Thương mới lộ ra sự ôn nhu hiền lành am hiểu ý người, đấy là vì sao? Cũng bởi vì nàng - Tức Mặc U Tà yêu hắn - Liệt Hỏa Kình Thương!
Tất cả thảm cục ngày nay cũng chỉ là do Vân Thánh Thiên không hiểu được một chữ tình kia mà thôi.
Nhưng mà giờ phút này, sau khi Vân Thánh Thiên suy nghĩ xong, ánh sáng trên bầu trời dần tiêu tán, mà mọi người đang đánh nhau xung quanh đều dừng lại, ánh mắt dại ra nhìn về phía chân trời, đạn tín hiệu này của tứ đại gia tộc ở Di Thất đại lục có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu.
Có người nói đạn tín hiệu này là do lão tổ tông của tứ đại gia tộc lưu lại, đạn tín hiệu này có bí mật kinh thiên động địa, mọi người xôn xao, đạn tín hiệu này có bí mật gì thì chỉ sau đợt này sẽ rõ!
Mà trong khoảng thời gian ngắn gia chủ Phong gia và gia chủ Thủy gia liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy kinh hãi, lão ngoan đồng này vì muốn tiêu diệt Vân Tông ngay cả cái này cũng dám lấy ra!
Nghĩ đến đây sắc mặt gia chủ Phong gia và gia chủ Thủy gia liền ngưng trọng, nếu người ngoài không biết đạn tín hiệu này có bí mật gì, thì người đứng đầu trong tứ đại gia tộc như bọn họ lại không thể không biết!
Phong Lê Âm đang ở trong lòng gia chủ Phong gia, nhìn biểu tình ngưng trọng của hắn, lập tức biến sắc, gia chủ Hỏa gia đứng về phía Tức Mặc U Tà, nếu lão ngoan đồng kia thật sự xuất ra cái vũ khí bí mật gì, vậy thì Tức Mặc U Tà sẽ không chết? Cái này tuyệt đối không được!
Nghĩ đến đây Phong Lê Âm liền nhu nhược mở miệng, "Phụ thân, kia là cái gì vậy? Vì sao trước kia Lê Âm chưa từng gặp qua?! ", giờ phút này thanh âm của Phong Lê Âm có vẻ cực kì ôn nhu, làm cho trong lòng gia chủ Phong gia không khỏi tràn ngập thương tiếc.
Lập tức gia chủ Phong gia nắm chặt tay của Phong Lê Âm, sau khi trầm mặc một chút liền nói: “ Lê Âm, có việc ngươi không biết, đạn tín hiệu này là vật lưu truyền của tứ đại gia tộc từ trước đến nay, tuy rằng mọi người ở Di Thất đại lục đều biết, nhưng ý nghĩa của nó chỉ có gia chủ của tứ đại gia tộc mới biết được!”
Nghe vậy tròng mắt Phong Lê Âm lóe lóe, chỉ có gia chủ của tứ đại gia tộc mới biết, thứ này rốt cuộc là gì, sao lại thần bí như vậy?
Nghĩ đến đây Phong Lê Âm lại mở miệng, "Phụ thân, không thể nói cho ta biết được sao? Lê Âm muốn biết, dù sao một hồi lâu cũng biết, cho nên người hãy nói trước cho Lê Âm được không? "
Giọng nói Phong Lê Âm ở trong bóng đêm có chút mông lung, truyền vào trong tai gia chủ Phong gia giống như thiên âm, do dự một chút gia chủ Phong gia lập tức mở miệng nói: “Lê Âm, chớ hồ nháo, chuyện này không thể nói được!”
Nghe vậy ánh mắt Phong Lê Âm hiện lên một tia không hờn giận, lão già này ngoài miệng nói yêu nàng, hóa ra tất cả đều là giả, giờ phút này chỉ muốn hỏi hắn chút chuyện thôi, vậy mà hắn lại không nói!
Toàn bộ đại điện Vân tông một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người vẫn duy trì tư thế đánh nhau vừa rồi, trong khoảng thời gian ngắn có chút quỷ dị, mà U Tà lẳng lặng đứng bên cạnh gia chủ Hỏa gia, khi nhìn đến Vân Thánh Thiên thì đáy mắt hiện lên một tia sát ý.
Lúc này Vân Thánh Thiên cũng mở miệng, "Hỏa gia chủ, ngươi không phải muốn trở thành địch nhân của Vân Tông ta đấy chứ?! Thế nhưng lại dùng đến cái này, ngươi biết rõ nó có ý nghĩa gì mà vẫn sử dụng? Chẳng lẽ ngươi không sợ toàn bộ Di Thất đại lục lâm vào cảnh huyết vũ tinh phong sao? Thật sự là một lão điên! "
Giờ phút này ngữ khí Vân Thánh Thiên có chút tức giận cùng phẫn hận, mà trong cảm xúc này còn cất giấu sự sợ hãi đã hiện ra vô cùng rõ ràng.
Nội tình bên trong tứ đại gia tộc của Di Thất đại lục không ai dám chân chính nói ra, cho nên nếu Vân tông hắn phải chống lại hai nhà Hỏa - Mộc, quả thật là nghĩ có chút sợ, nếu hắn biết Tức Mặc U Tà và Hỏa Uyển Hinh đối với bọn họ trọng yếu như vậy, hắn cũng sẽ không mạo hiểm đi thương tổn các nàng!
Nghĩ đến đây Vân Thánh Thiên có chút nóng ruột, nhưng mà cho dù hối hận cũng không bù đắp lại được!
Nhớ lại năm đó Ma Kiêu vì Thủy Linh Lung mà chống đối lại tứ đại gia tộc, kinh thế quyết đoán như vậy, Vân Thánh Thiên đều không có, ở điểm này hắn so ra kém Ma Kiêu!
Mà gia chủ Hỏa gia nghe thấy lời nói của Vân Thánh Thiên liền cười lớn: “ Ha ha ha, thật sự quá mức buồn cười, hậu quả này ta đương nhiên là biết, nhưng ngươi không phải không biết Hỏa Nhiên ta ở Di Thất đại lục vẫn thường xuyên được gọi là lão điên, ha ha ha, cho dù Di Thất đại lục tinh phong huyết vũ thì sao? Vì bảo vệ nữ nhi cùng tôn tức, dù có đánh đổi phải tất cả ta cũng nguyện ý, ai kêu ngươi cố tình chọc một lão điên như ta đây, ha ha ha!”
U Tà đứng ở bên cạnh gia chủ Hỏa gia nghe thấy lời ông nói, không khỏi dâng lên chút sùng kính. Cả đời nàng chưa từng sùng kính người nào, nhưng mà giờ phút này đứng ở bên cạnh gia chủ Hỏa gia, nàng có thể cảm nhận được khí thế vô tranh quanh người ông, có thể vì người mình quý trọng mà đối đầu với cả thế giới, là một loại bá khí đến mức nào!
Đột nhiên trong đầu U Tà hiện ra bóng dáng của Liệt Hỏa Kình Thương, nam nhân kia, người vì nàng mà cam tình nguyện buông tha sinh mệnh của chính mình, nếu có thể dùng cả thế giới để đổi lại một đời bình an cho U Tà, hắn - Liệt Hỏa Kình Thương cũng nguyện ý vì nàng mà làm!
Đột nhiên trong lúc đó hơi thở quanh thân U Tà không còn trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững nữa, mà trong hơi thở của nàng lại mang theo chút hạnh phúc cùng ấm áp, nếu trong lòng ngươi có một nam nhân vì ngươi mà chống đối toàn bộ thế giới, như vậy bất cứ ai cũng sẽ thấy hạnh phúc?
Gia chủ Hỏa gia nhìn hơi thở trong nháy mắt chuyển đổi của U Tà, không khỏi vui mừng thở dài, thuận tiện nhìn về phía chân trời, ông lựa chọn như vậy, là do ông cam tâm tình nguyện, cũng tuyệt đối không hối hận!
Vân tông có thể trở thành thế lực cường đại nhất của Di Thất đại lục cũng không phải hư danh, nếu nói hôm nay mấy người bọn họ có thể bình yên vô sự rời khỏi Vân tông, chính gia chủ Hỏa gia như ông cũng không tin được.
Tuy rằng thực lực tôn tức nhà mình làm cho ông sợ hãi, nhưng mà Vân Tông còn có con bài gì chưa lật ông cũng không biết! Tất cả nơi này đều là người của Vân Tông, cho nên ông cam tâm tình nguyện dùng một điều kiện để đổi lấy an toàn cho mọi người!
Mà Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan liếc mắt nhìn nhau, vì sao hai người bọn họ chưa từng nghe nói qua tứ đại gia tộc còn có loại đạn này? Kỳ thật cũng không thể trách hai người bọn họ, đơn giản hai người bọn họ cũng không giống người thường, quanh năm đều không ở Di Thất đại lục, không phải bế quan tu luyện thì lại đi ra ngoài tìm vui, làm sao biết được chuyện như vậy.
Nhắc tới loại đạn tín hiệu này cũng là từ thượng cổ lưu truyền đến nay, còn có một đoạn điển cố.
Nghe nói năm đó Thuỷ tổ gia chủ của tứ đại gia tộc kỳ thật là bốn anh em kết nghĩa, tình cảm bốn người cực kỳ thân thiết.
Nhưng mà năm đó ở Di Thất đại lục cũng không có tứ đại gia tộc, bốn huynh đệ sống ở trên núi dựa vào việc săn thú để sinh sống, khi đó mấy người sống vô cùng hạnh phúc, không phải băn khoăn lo lắng âm mưu quỷ kế giữa các gia tộc với nhau.
Nhưng mà cuộc sống của bốn người này rất nhanh bị một người đánh vỡ. Có một hôm, bốn người tiến vào thâm sơn săn thú thì gặp một loạt các con thú đang tập kích một đoàn người, xuất phát từ tấm lòng thiện lương của một thợ săn, bọn họ lao vào mạo hiểm, cuối cùng cũng cứu được những người kia.
Trải qua lần đó nói chuyện mới biết, hóa ra đoàn người này là đoàn người ẩn cư, chỉ vì chỗ ẩn cư kia không cho người ngoài biết, mà tính tình đại tiểu thư của bọn họ vô cùng nghịch ngợm, dám nhân lúc các trưởng lão bế quan lén lú chạy ra ngoài, ai ngờ lại bị đàn thú dữ tập kích!
Nơi bọn họ ẩn cư cũng không có nhiều dã thú bậc này, tự nhiên không biết phải làm như thế nào, may mà gặp bốn người bọn họ, bằng không khẳng định không có khả năng còn sống rời khỏi ngọn núi này! Nghĩ đến đây đám người ẩn cư cảm thấy kinh sợ một lúc.
Lập tức mấy người nghe thấy ở bên trong cỗ kiệu có một tiếng khóc nức nở, nghe thanh âm này cũng biết là của nữ tử, nói vậy chính là vị đại tiểu thư kia, chỉ sợ là bị đàn dã thú đó dọa sợ rồi.
Lúc đó mấy người cũng nghe thấy tiếng thị nữ an ủi, “Đại tiểu thư, tốt rồi, tốt rồi, không có chuyện gì ".
Sau đó tiếng khóc nức nở kia mới dần dần nhỏ lại, qua một lúc lâu rèm kiệu bị vén lên, một nữ tử toàn thân hoa phục từ trong kiệu đi ra, nhìn thấy bốn người thợ săn kia, nữ tử này cũng không lộ ra chút ghét bỏ.
Ngược lại khẽ cười với mấy người, không nhìn ra chút tính tình kiêu căng nào: “Đa tạ các vị tráng sĩ đã cứu giúp, đây là tín vật có thể cầu cứu Âu Dương gia, ta liền tặng cho các ngươi! Tuy rằng Âu Dương gia ta không phải là thế lực cường đại nhất ở Di Thất đại lục, nhưng người bình thường tuyệt đối không dám trêu chọc, nếu như ngày sau hoặc hậu nhân của các người có gì nguy nan, chỉ cần bắn đạn tín hiệu này, như vậy Âu Dương gia nhất định sẽ đến tương trợ!”
Nghe vậy bốn người liền đem đạn tín hiệu nắm chặt trong tay, bọn họ biết lần này tuyệt đối là một lần gặp gỡ tình cờ!
Quả nhiên không ngoài sở liệu, tuy tính tình của vị tiểu thư này có chút điêu ngoa, nhưng cũng rất hão sảng, không có bộ dạng nũng nịu như những vị tiểu thư khuê các bình thường khác, nhìn bốn người ăn mặc đơn giản như vậy, liền dùng ít ngân lượng để đổi lấy con mồi trong tay bọn họ.
"Ngân lượng này ta dùng để mua thú trong tay các ngươi, chúng ta ẩn cư cũng không dùng đến mấy thứ này.
Nghe vậy bốn người liền sờ sờ đầu, bộ dáng cũng có chút hàm hậu (khó xử).
Chỉ là một lần gặp gỡ mà không muốn người ngoài biết, khi bọn họ tiếp xúc với bên ngoài sơn dã, ngân lượng này liền trở thành lệ phí xuất hiện tứ đại gia tộc.
Sau đó tứ đại gia tộc liền có liên hệ chặt chẽ với lánh đời gia tộc.
Gia chủ của Âu Dương gia kia vô cùng sủng ái nữ nhi, sau khi bế quan xong biết được nữ nhi nhà mình được cứu liền cảm động đến rơi nước mắt, lập tức cũng cho bốn huynh đệ một lời hứa, ngày sau bọn họ có chuyện gì cần tương trợ, Âu Dương gia hắn sẽ tận lực giúp đỡ, đến lúc đó cũng không tiếc đại khai sát giới!
Rồi sau đó bốn người yêu cầu Âu Dương gia hiệp trợ, lập thành tứ đại gia tộc, Hỏa gia, Mộc gia, Thủy gia và Phong gia!
Dù đã có tứ đại gia tộc, nhưng thực lực lại không có, cho nên họ lại nhờ Âu Dương gia giúp, sau đó tứ đại gia tộc liền có cửu nhi cửu chi (ý chỉ việc lặp lại hết lần này đến lần khác), vì song phương đều không gây tổn hại đến nhau, cho nên Âu Dương gia mới ra tay tương trợ.
Sau đó, tứ đại gia tộc có chuyện gì đều nhờ Âu Dương gia, Âu Dương gia phiền chán không giúp đỡ. Trước khi rời đi để lại một câu, sau này nếu tứ đại gia tộc có chuyện gì muốn Âu Dương gia giúp đỡ, vậy thì hãy bắn đạn tín hiệu kia, đến lúc đó sẽ có người đến, nhưng cơ hội chỉ có một lần, hơn nữa nếu muốn có cơ hội này thì phải dùng một điều kiện để trao đổi!
Cũng do thế, mà đạn tín hiệu lưu truyền lâu như vậy mà cũng chưa có ai dùng đến nó, chỉ vì nó quá mức trân quý, tứ đại gia tộc có di huấn, thế lực của Âu Dương gia tuyệt đối không thể khinh thường, đừng nói là tứ đại gia tộc liên thủ, cho dù cộng thêm Vân tông, cũng không phải là đối thủ của Âu Dương gia, bởi vậy càng không phải bàn cãi!
Muốn Âu Dương gia tương trợ, còn phải dùng một điều kiện trao đổi, đây cũng là lí do mà tứ đại gia tộc chưa dùng đến đạt tín hiệu kia, Âu Dương gia tộc như vậy, điều kiện kia chắc chắn cũng phải kinh thiên.
Cũng chính vì thế, giờ phút này gia chủ tứ đại gia tộc mới có vẻ mặt khó hiểu như vậy, không dám tin cùng hoảng sợ, mà gia chủ Mộc gia lúc này cũng thở dài nhìn thoáng qua gia chủ Hỏa gia.
U Tà cảm nhận được trong lòng mỗi người bất đồng, lập tức nhíu mày liễu, đạn tín hiệu kia có bí mật gì sao? Nhưng mà nàng cũng không hỏi nguyên nhân.
Giờ phút này tất cả mọi người đều không động thủ, đều muốn nhìn xem rốt cuộc đạn tín hiệu kia có huyền cơ gì. Còn U Tà nhìn Hỏa Uyển Hinh vẫn đang bất tỉnh, sau khi cho người uống dược nàng mới nhẹ nhàng thở ra, lại lạnh lùng nhìn Vân Thánh Thiên.
U Tà tinh tường nhìn thấy được sắc mặt Vân Thánh Thiên biến đổi không ngừng, lúc đầu lo lắng, sợ hãi, sau đó lại âm ngoan, quyết tiệt, nhìn đến đây khóe miệng U Tà khẽ gợi lên chút cười lạnh.
Qua một lúc lâu, xung quanh vang lên một chút âm thanh, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều rùng mình, hơi thở xung quanh này… Quả thật rất cường đại.
Đột nhiên trong lúc có ba đạo hơi thở cường đại gào thét mãnh liệt mà đến, sau đó mọi người nhìn thấy một nữ tử mang khăn che mặt, đi cùng hai người giống như trưởng lão!
Trong đó, có một vị trưởng lão nhìn lướt qua đoàn người phía dưới sau đó mở miệng, “Là ai dùng đạn tín hiệu cầu Âu Dương gia giúp đỡ? Đi ra!”
Thanh âm của vị trưởng lão kia có chút nghiêm khắc, nhưng ngữ khí lại có chút khách khí.
Nghe được lời hắn nói, gia chủ Hỏa gia đang muốn bước gia, thì U Tà đã tiến lên trước, phi thân bay lên không trung, nàng không thích người khác đứng từ trên cao nhìn xuống nàng!
Sau đó U Tà thản nhiên nhìn lướt qua mấy người kia rồi nói, “ Là ta”.
Nghe vậy hai vị trưởng lão nhìn U Tà đang đứng đối diện phía bọn họ, bộ dạng lạnh nhạt không biến sắc, lập tức liếc nhau, lạnh giọng mở miệng: “ Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà đã là gia chủ?!”
Nghe được lời nói kia, sắc mặt U Tà không thay đổi, “Ai nói tuổi còn nhỏ thì không thể làm gia chủ?!”. Thanh âm U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững, không mang theo một tia cảm xúc, làm cho hai vị trưởng lão cảm thấy một tiểu bối như vậy lại dám không tôn trọng bọn hắn.
Mà nữ tử đi đầu từ nãy đến giờ chưa mở miệng, lại nói : “Hai vị trưởng lão, không cần biết vị này là gia chủ nhà nào? Chỉ cần có việc cầu Âu Dương gia chúng ta, chúng ta cũng không nên chậm trễ!”
Trong giọng nói của nàng kia tràn đầy khinh thường, nhìn thấy bộ dạng U Tà liền tức giận trừng mắt nhìn một cái.
Hai vị trưởng lão nghe thấy nàng kia nói, liền cung kính đáp: “ Vâng, tiểu thư”.
Hai vị trưởng lão kia lại hỏi: "Vị cô nương này, không biết ngươi là gia chủ nhà nào? Hãy nói rõ, muốn chúng ta làm cái gì?"
Nghe vậy con ngươi của U Tà khẽ nheo lại, nhìn hai vị trưởng lão đang đứng đối diện nàng, không mặn không nhạt nói: “ Nếu ta cần các ngươi tiêu diệt toàn bộ mọi người ở đại điện này, các ngươi có thể làm được không?”
Nghe được lời nói của U Tà, hai vị trưởng lão kia liền cười nhạo một tiếng, mà nữ tử tao nhã cao quý kia nghe thấy U Tà nói vậy cũng sửng sốt, lập tức che miệng, cười ra tiếng.
Âu Dương Khinh Tư nghĩ, quả nhiên là không hiểu biết, thế lực Âu Dương gia các nàng trải rộng, tổ tiên đã lưu lại di huấn, nếu một ngày nhìn thấy tín hiệu này thì phải ngay lập tức đến tương trợ cho người phát ra tín hiệu, và hướng về phía bọn họ đưa ra một điều kiện!
Từ lúc nàng biết tin tức này liền cảm thấy khinh thường, không rõ vì sao tổ tiên lại lưu lại di huấn này, quả thực là buồn cười, Âu Dương gia tuy ẩn cư, nhưng thế lực tuyệt đối cường đại đến cực điểm, còn cần gì đưa ra điều kiện với người khác, quả thực là buồn cười!
Nàng, Âu Dương Khinh Tư, chính là đích nữ của Âu Dương gia, được sủng ái vô cùng. Hơn nữa tư chất võ công cũng thuộc dạng thượng thừa, lần này phụng mệnh gia chủ Âu Dương gia, xuất môn làm một số chuyện.
Ai biết lại nhìn thấy có người phát ra đạn tín hiệu, chuyện này tất cả mọi người ở Âu Dương gia đều biết, hơn nữa tổ tiên có để lại di huấn, phải nghe theo. Cho nên nàng cùng hai vị trưởng lão mới đi đến nơi này.
Ai biết đến đây lại gặp một nữ tử so với mình còn muốn mỹ hơn, điều này làm cho nàng cảm thấy bất khả tư nghị, Âu Dương Khinh Tư nàng là nữ tử đẹp nhất ở Âu Dương gia, mà bây giờ có một ngoại thế có bộ dạng còn xuất chúng hơn nàng, điều này làm cho nàng căm tức, ghen tị.
Nhưng khi nhìn thấy bụng U Tà không cam lòng của nàng cũng giảm đi không ít. Bất quá chỉ là một nữ tử đã gả đi mà thôi, làm sao có thể so với nàng, nhưng đúng là nữ tử này mỹ mạo hơn nàng, nhận ra điều này Âu Dương Khinh Tư cảm thấy có gì đó tắc nghẹn ở cổ.
Hơn nữa ai mà muốn đưa ra điều kiện với nữ tử này chứ, nghĩ đến đây Âu Dương Khinh Tư liền khinh thường.
Lập tức Âu Dương Khinh Tư nhìn lướt qua đại điện Vân tông, liếc mắt tràn đầy ghét bỏ, sau đó sự khinh thường trong mắt càng đậm. Bất quá chỉ là một tiểu địa phương, võ công yếu kém, cũng phải cầu Âu Dương gia các nàng phải ra tay tương trợ, quả thực là dọa người.
Nghĩ đến đây trong lòng Âu Dương Khinh Tư có chút dịu xuống, xem ra nữ tử này chỉ có khuôn mặt mà thôi.
Nhưng mà ngay khi Âu Dương Khinh Tư khinh thường nhìn U Tà, hai vị trưởng lão đột nhiên đồng thanh hô lên: “ Trong tay ngươi là Phượng Huyết Lãnh Nguyệt? !”
Thanh âm của hai vị trưởng lão tràn đầy không dám tin cùng nồng đậm vui sướng, mà nghe thấy thế, Âu Dương Khinh Tư cũng nhìn về cánh tay của U Tà, quả nhiên là thấy được một cây huyết cung đỏ chói như máu.
Vừa nhìn thấy chiếc cung này, Âu Dương Khinh Tư đã thật thích, lập tức nhìn lại hồng y trên người mình, uy lực của Phượng Huyết Lãnh Nguyệt nàng có nghe nói qua, chỉ là nàng vẫn nghĩ nó chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, càng không nghĩ tới có ngày nó lại xuất hiện trước mắt nàng. Đã vậy, nếu không đoạt được nó, nàng sẽ không là Âu Dương Khinh Tư.
Âu Dương Khinh Tư lập tức mở miệng nói, "Hảo! Nếu muốn Âu Dương gia ta giúp ngươi tiêu diệt đại điện này cũng không phải là không thể, chỉ cần ngươi đem Phượng Huyết Lãnh Nguyệt giao cho ta, như vậy đừng nói là diệt cung điện này cho ngươi, mà về sau ngươi gặp chuyện gì khó khăn cũng có thể tới tìm Âu Dương Khinh Tư ta!", nếu hôm nay có thể mang Phượng Huyết Lãnh Nguyệt về Âu Dương gia, như vậy sẽ có thể để cho Âu Dương Khinh Thiển nhìn xem, Âu Dương Khinh Tư nàng bất luận cái gì so với nàng ta đều xuất sắc hơn!
Nghe vậy hai vị trưởng lão kia liếc nhau, rồi liền đều gật đầu, đúng vậy, thế giới này không có gì mà Âu Dương gia bọn hắn không làm được, huống hồ Khinh Tư tiểu thư thiên phú trác tuyệt như vậy, tất nhiên sau này sẽ thừa kế Âu Dương gia, nhưng mà vẫn chưa có vũ khí nào sứng đôi với nàng, nhưng Phượng Lãnh Huyết này, quả thật vô cùng xứng đôi với đại tiểu thư của Âu Dương gia tộc!
U Tà nghe thấy lời nói của Âu Dương Khinh Tư, khẽ nhíu mày liễu, lập tức đem Phượng Huyết Lãnh Nguyệt đặt ở trước mặt, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững nói, "Thật sự là không nghờ lại có nhiều người hứng thú với ngươi như vậy đó, nên làm cái gì bây giờ đây, vật nhỏ" .
Âu Dương Khinh Tư thấy U Tà nói chuyện với một vật chết, không khỏi cười nhạo, tuy rằng uy danh Phượng Huyết Lãnh Nguyệt vô cùng lớn, nhưng mà nữ tử kia lại đi nói chuyện với nó, quả thực là buồn cười!
Nghĩ thế Âu Dương Khinh Tư liền nhận định, U Tà không biết giá trị của Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, cho nên sẽ dùng vũ khí này đổi lấy vô số điều kiện, đây quả thực là giao dịch có lời nhất trên thế gian, nàng không có khả năng không muốn !
Lúc này Âu Dương Khinh Tư ngẩng đầu lên một chút, nghĩ U Tà sẽ cung kính dâng Phượng Huyết Lãnh Nguyệt tới tay nàng, nhưng mà động tác của U Tà lại khiến nàng không dám tin.
Chỉ thấy một tay U Tà chạm vào dây cung, tay kia vỗ nhẹ nhàng lên thân cung, khóe miệng gợi lên sự trào phúng, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, muốn đoạt thứ gì đó từ trong tay nàng, vậy thì sẽ phải lấy thứ trân quý gấp bội đến đổi!
Mà Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, tâm linh của nó cùng nàng gắn bó như vậy, muốn nó?
"Muốn Phượng Huyết Lãnh Nguyệt? Ha ha ha, các ngươi sẽ không phải đã coi Tức Mặc U Tà ta đây thành giấy rồi chứ? Dùng vài cái điều kiện mà muốn đổi lấy vũ khí của ta? Các ngươi chẳng lẽ không biết vũ khí là sinh mệnh thứ hai của người luyện võ sao? ", ngữ khí của U Tà tràn đầy trào phúng, phượng mâu màu hổ phách bễ nghễ nhìn Âu Dương Khinh Tư.
Nghe vậy vẻ mặt đắc ý của Âu Dương Khinh Tư liền cứng ngắc, lập tức chống lại phượng mâu của U Tà, muốn nói nhưng lại không nói lên lời, nhìn thấy trong mắt phượng đều là sóng ngầm mãnh liệt thì kinh hãi không thôi….
Mà gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia lại liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy cười khổ.
Vốn dĩ ông nghĩ gọi người Âu Dương gia tới thì có thể nhờ bọn họ tiêu diệt Vân tông, ai ngờ mị lực của Phượng Huyết Lãnh Nguyệt lại lớn như vậy, ngay cả thế lực cường đại như Âu Dương gia cũng muốn có được nó.
Mà lúc này mồ hôi lạnh trên trán Vân Thánh Thiên liên tục tuôn ra, cho dù hắn muốn chạy trốn cũng không thoát, dù sao hơi thở cường đại kia vẫn tồn tại xung quanh, như vậy chứng tỏ Vân tông đã sớm bị người của Âu Dương gia bao vây!
Sau khi U Tà nói xong, một trong hai vị trưởng lão kia liền nổi giận: “Thật đúng là nữ tử cuồng vọng! Ngươi dám nói chuyện với đại tiểu thư của Âu Dương gia ta như vậy sao, chẳng lẽ không sợ chết?! Nói cho ngươi biết, hôm nay Phượng Huyết Lãnh Nguyệt này ngươi phải giao cho bọn ta, không muốn giao cũng phải giao, nếu không ta sẽ cho ngươi …”
"Nếu không ngươi định thế nào? Nữ nhân của bản tôn mà ngươi cũng dám mở miệng uy hiếp, chớ không phải là ngại sống quá lâu rồi chứ!", ngay khi vị trưởng lão kia còn chưa nói hết, một đạo thanh âm lãnh liệt giống như thanh âm từ địa ngục vang lên, trong khung cảnh yên tĩnh này có vẻ đột ngột, nhưng lại vô cùng bá khí.
Thanh âm vừa dứt, lưng U Tà liền cứng đờ, sau đó không dám tin quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài đại điện Vân tông, một đạo thân ảnh nghiêm nghị bá khí, trong giây lát liền đi đến bên người U Tà.
Sau đó U Tà bị một nam nhân ấm áp ôm ấp, sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, khóe mắt U Tà liền không kìm được mà chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, trong khoảng thời gian ngắn, mọi kiên cường ngụy trang cho bản thân bỗng ầm ầm sụp đổ.
Mà vị trưởng lão vừa uy hiếp U Tà kia còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại, thân thể đã bị một chưởng lực thật lớn đánh bay ra ngoài, ngay cả vị trưởng lão bên cạnh và Âu Dương Khinh Tư cũng bị liên lụy, lập tức bay đi.
Bàn tay của Liệt Hỏa Kình Thương có chút run run sờ một đầu tóc bạc của U Tà, khi nghe mấy người Hồn Thiên nói về việc này trái tim hắn giống như bị bóp nát, so với việc phệ tâm cổ phát tác còn đau đớn hơn gấp ngàn vạn lần, nhưng mà giờ phút này tận mắt nhìn thấy, hắn lại càng cảm thấy hít thở không thông.
Vốn dĩ đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương cùng Ma Kiêu tới Di Thất đại lục, nhưng mà Liệt Hỏa Kình Thương lại cảm thấy thật sự quá mức nhớ U Tà, cho nên liền vận dụng nội lực toàn thân, là người đầu tiên đi đến Di Thất đại lục, sau lại nghe chuyện tình Vân tông, lập tức cấp tốc tới đây.
Vừa mới đến đại điện Vân tông hắn liền nghe thấy có người mở miệng muốn Phượng Huyết Lãnh Nguyệt. Phượng Huyết Lãnh Nguyệt là đồ mà hắn cùng U Tà lấy được ở Thanh Phong nhai, cho nên không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là có người đang uy hiếp nữ nhân của Liệt Hỏa Kình Thương hắn!
Lập tức Liệt Hỏa Kình Thương liền nổi giận, chẳng lẽ hắn không ở đây mấy ngày, đã có vô số người khi dễ Tà Nhi của hắn sao? Quả thực đều là ngại sống lâu quá rồi !
Nghĩ đến đây cánh tay Liệt Hỏa Kình Thương gắt gao ôm chặt U Tà trong lòng, con ngươi lục sắc lãnh liệt giống như hàn băng, lập tức quét mắt nhìn mọi người một cái, trong mắt chứa đầy sát ý làm cho tất cả mọi người không rét mà run!
Mà Hỏa Liễn Túy và Mộc Thương Lan nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương liền cười ra tiếng, đúng vậy, có một người nam nhân như vậy ở đây, biểu tẩu làm sao có thể chịu thiệt được chứ? Mới vừa rồi bọn họ còn chuẩn bị lao ra đấy, bây giờ xem ra là làm điều thừa rồi!
Gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia cũng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vui mừng. Vốn dĩ gia chủ Hỏa gia nghe được mọi chuyện từ Hỏa Uyển Hinh liền lo lắng cho ngoại tôn của mình, nhưng mà trong lòng hắn cũng tin tưởng vững chắc, ngoại tôn tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mà khi Liệt Hỏa Kình Thương đảo mắt nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh đang hôn mê nằm trong lòng Thủy Linh Lung, khí tức quanh thân càng thêm lãnh liệt.
Vốn đang nằm ở trong lòng gia chủ Phong gia, Phong Lê Âm nghe thấy thanh âm của Liệt Hỏa Kình Thương, hô hấp không khỏi bị kiềm hãm, là…là Kình Thương ca ca! Kình Thương ca ca thực sự đến đây?!
Nghĩ đến đây đáy lòng Phong Lê Âm cảm thấy hoảng sợ, người khác không biết Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng mà nàng hiểu rõ hắn! Mấy năm nay nàng bởi vì ái mộ Liệt Hỏa Kình Thương, liền phái người sưu tập những chuyện mà Liệt Hỏa Kình Thương đã trải qua.
Ngẫm lại kết cục của những người từng đắc tội với hắn, Phong Lê Âm không nhịn được mà rùng mình một cái.
Sau đó lại nghĩ đến địa vị của Tức Mặc U Tà trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương, thân hình lập tức run lên, đắc tội hắn đã thảm như thế, thì đắc tội nữ nhân của hắn còn đáng sợ đến mức nào, sẽ có hậu quả gì đây? Phong Lê Âm không dám tưởng tượng, chỉ là hô hấp có chút dồn dập cùng run run.
Mà gia chủ Phong gia chưa từng chú ý đến cảm xúc của Phong Lê Âm, ánh mắt cũng bị rung động bởi nam nhân giống như thần ở giữa không trung kia. Hắn đã sớm nghe tên Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng không biết là người như thế nào, giờ phút này tận mắt nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương, gia chủ Phong gia mới hiểu vì sao Phong Lê Âm lại mê luyến hắn như thế!
Hai đại trưởng lão vốn dĩ đang tức giận lại bị Liệt Hỏa Kình Thương đánh bay ra ngoài, lời muốn nói ra đều tắc nghẹn trong cổ họng, nam nhân này…. Hơi thở của nam nhân này thật là đáng sợ!
Hơn nữa thủ hạ ở ngoài của bọn họ, cùng với hai vị trưởng lão đã hai trăm tuổi là bọn họ đây cũng không phải là đối thủ của hắn?! Ngay cả một chiêu bọn họ cũng không đỡ được! Đây là chuyện khủng bố cỡ nào? Phải biết rằng hai người bọn họ không phải là trưởng lão lợi hại nhất của Âu Dương gia, nhưng thực lực cũng không phải hời hợt, giờ phút này lại bị một nam tử trẻ tuổi làm cho chật vật như vậy?!
Mà Âu Dương Khinh Tư tuy rằng té ngã trên đất, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn nam tử ở phía chân trời kia, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra bá khí, ở Âu Dương gia của nàng không phải không có nam nhân, cũng không phải không có nam nhân vĩ đại, nhưng nam tử tôn quý bá khí giống như hắn…Thật sự không có.
Nghĩ đến đây tròng mắt Âu Dương Khinh Tư hiện lên một tia kiên định cùng quyết tâm, trên thế giới này người có thể xứng đôi với Âu Dương Khinh Tư nàng, cũng chỉ có nam nhân như vậy!
Hai tay mảnh khảnh của U Tà nắm chặt lấy ống tay áo của Liệt Hỏa Kình Thương, quanh thân cũng mang theo một loại cảm xúc run run.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà yếu ớt như vậy, con ngươi lục sắc xẹt qua một tia đau lòng cùng run rẩy.
Lập tức cất tiếng mềm nhẹ nói, "Tà Nhi, Tà Nhi, ta đã trở về, sau này bất luận phát sinh việc gì, ta cũng không rời xa nàng!"
U Tà nghe thanh âm kiên định bên tai, nước mắt lại tuôn ra giống như nước tràn, làm ướt một mảng đầu vai của Liệt Hỏa Kình Thương. Mà Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà như vậy không khỏi cười lên tiếng, lại hốt hoảng thở dài.
Có thể cảm nhận được nàng ở trong lòng chính mình, loại này cảm giác chân thật này thật là tốt! Giây phút này trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương cũng âm thầm thề, sau này bất luận phát sinh chuyện gì, hắn sẽ tuyệt đối không rời xa nữ nhân của mình một bước!
Nhưng mà U Tà đang khóc nghe thấy tiếng cười của Liệt Hỏa Kình Thương liền nâng mắt lên, có chút nức nở nói: “Chàng cười cái gì mà cười! Nhìn ta khóc chàng rất cao hứng phải không?!”
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà hai mắt mông lung, bộ dạng ủy khuất, tâm không khỏi tê rần, lập tức luống cuống tay chân, dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho U Tà, dịu dàng nói, “ Tốt rồi, tốt rồi, Tà Nhi ngoan, đừng khóc, được, ta không cười, ta không cười!”
Liệt Hỏa Kình Thương vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên vô số tiềng hút khí lạnh, nam nhân này là nam nhân lãnh liệt bá khí vừa rồi sao?!
Nhìn bộ dáng thê nô này của Liệt Hỏa Kình Thương, đột nhiên U Tà òa cười lên tiếng, vốn dĩ nàng nghĩ kiếp này sẽ không còn được gặp lại hắn, vốn dĩ nàng nghĩ hắn sẽ thật sự bỏ nàng mà đi, vốn dĩ….
Nhưng mà mới vừa rồi nàng nghe được giọng nói của hắn, ngụy trang kiên cường trong lòng ầm ầm sụp đổ, hóa ra Tà Y tiếng tăm lừng lẫy là lãnh tâm lãnh tình, kiếp trước không vướng bận, nhưng kiếp này trong cuộc sống của nàng đã có hắn, Liệt Hỏa Kình Thương.
Bởi vì có nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này, cho nên nàng không muốn lại một mình kiên cường nữa.
Bởi vì có nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này, cho nên nàng cũng có một nơi để dựa vào, khi mệt mỏi cũng có thể tựa vào trong lòng hắn, đem tất cả mọi việc giao cho hắn, vì nam nhân này chính là người mà nàng tín nhiệm.
Bởi vì có nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này, cho nên bất luận kẻ nào muốn khi dễ thương tổn nàng, bọn họ đều nằm mơ đi, chỉ vì nam nhân này tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đối với nàng như vậy.
Bởi vì có nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này...
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn bộ dạng U Tà vừa khóc vừa cười, không khỏi bất đắc dĩ sờ sờ đầu U Tà, khi hai tay chạm đến tóc bạc của nàng, khớp xương rõ ràng bàn tay to đó lại có chút run run.
U Tà cảm nhận được tâm tư của Liệt Hỏa Kình Thương, lập tức kéo tay Liệt Hỏa Kình Thương nói, "Thương, chàng không thấy tóc bạc này vô cùng đẹp mắt sao?! "
Giờ phút này thanh âm U Tà không hề trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững nữa, mà ôn nhu như nước, đó cũng chỉ xuất hiện trước mặt Liệt Hỏa Kình Thương.
Liệt Hỏa Kình Thương nghe thấy lời của U Tà, liền ôm U Tà vào lòng, thanh âm có chút run run: “ Tà Nhi, bất luận nàng có bộ dáng gì, Tà Nhi của ta vẫn là đẹp nhất…”
Nghe được lời nói của Liệt Hỏa Kình Thương, khóe miệng U Tà khẽ cong lên, có lẽ câu nói này nói ra từ miệng người khác là giả dối, nhưng những lời này nói ra từ miệng Liệt Hỏa Kình Thương, như vậy U Tà liền biết, những lời này là thật lòng. Nếu có một ngày nàng không còn xinh đẹp nữa, thì Liệt Hỏa Kình Thương vẫn sẽ nói ra những lời này!
Không vì cái gì khác, đơn giản vì hắn là Liệt Hỏa Kình Thương, đơn giản vì hắn là Liệt Hỏa Kình Thương của Tức Mặc U Tà!
Âu Dương Khinh Tư nhìn bộ dáng Liệt Hỏa Kình Thương sủng nịch U Tà như vậy, trong lòng có gì đó chua chát, lập tức lớn tiếng nói : “Được, ta không cần Phượng Huyết Lãnh Nguyệt của ngươi nữa! Chi bằng như thế này, ngươi đem nam nhân này tặng cho Âu Dương Khinh Tư ta, như vậy sau này thế lực Âu Dương gia tùy ngươi sử dụng!”
Nữ tử Âu Dương thế gia từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một nam nhi, cho nên cái gì cũng nói thẳng, không có ấp a ấp úng.
Điều kiện này nếu là người khác nhất định sẽ mừng rỡ như điên, bởi vì kia là Âu Dương gia, thế lực của lánh đời gia tộc quả thực là một miếng thịt béo bở, dùng một nam nhân đổi lấy một phương thế lực này, nếu là người khác nhất định sẽ nguyện ý.
Nhưng mà những lời này truyền vào trong tai U Tà, lại trở nên rất mực buồn cười.
Liệt Hỏa Kình Thương nghe thấy lời nói của Âu Dương Khinh Tư, hơi thở quanh thân liền biến đổi, trở nên lãnh liệt vô tình, thị huyết tàn nhẫn!
Nhưng U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương còn chưa kịp mở miệng, lại có một đạo thanh âm truyền đến.
"Bản tông chủ vừa tới mà đã có người muốn cướp con rể của bản tông chủ sao?" ...
(Vy Nhi: *tung bông* *tung bông* ...vậy là cả nhà U Tà tỷ đã đến ngày đoàn tụ rồi. Cung hỉ!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.