Tà Y

Chương 7

Nguyên Viện

13/02/2014

Thôi Bán Hạ còn lâu mới khóc, nàng tức chết thì có!

Tức Trạm Ly Tiêu không để ý bản thân hắn, giận hắn ngu xuẩn, giận hắn bị thương trúng độc nhưng vẫn một lòng muốn bảo vệ nàng, câu nói đầu tiên của hắn là hỏi nàng có bị thương không.

Thật sự là ngu ngốc chết được!

Trạm Ly Tiêu từ từ mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ có chút hoảng hốt, trong nháy mắt, ánh mắt mê mang lập tức khôi phục trấn tĩnh, lập tức ngồi dậy, bả vai truyền tới đau đớn khiến hắn cau mày.

“Động cái gì mà động! Quên ngươi bị thương rồi phải không? Ngoan ngoãn nằm xuống cho ta!” Thôi Bán Hạ ngồi trên ghế thấy Trạm Ly Tiêu tỉnh, trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn chặt mím môi, ép bản thân làm mặt lạnh.

Nàng còn đang tức giận!

“Hạ Hạ.” Thấy nàng, Trạm Ly Tiêu như thói quen lại dịu dàng mỉm cười, nhanh chóng liếc nàng từ trên xuống dưới, nhìn nàng hết sức mạnh khỏe, hơn nữa không bị thương, cuối cùng mới yên tâm quan sát bốn phía.

Đây là một nhà gỗ nhỏ đơn sơ, không gian không lớn, chỉ có một cái giường gỗ cùng bàn ghế, có thể là nơi thợ săn nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cũng có khách qua đường tá túc.

Thôi Bán Hạ thu hết cử chỉ của Trạm Ly Tiêu vào trong mắt, ngực không khỏi vừa chua vừa chát, còn có một cỗ buồn bực ưu thương. Đứa trẻ đã trưởng thành, trở thành nam nhân rồi, hơn nữa tưởng chừng đơn thuần kì thực lại là một tên lòng dạ đen tối, nhưng mà đối xử với nàng lại rất tốt.

Lần đầu tiên có người hoàn toàn đặt nàng tại trong lòng như vậy, điều này làm cho lòng nàng vốn là lạnh nhạt lại lặng lẽ nổi lên sóng gợn rung động.

Thật ra thì, đối với sự yêu thích của Trạm Ly Tiêu, nàng có chút động lòng.

Động lòng thì sao chứ? Nàng rất rõ ràng thân phận hai người chênh lệch, hắn là thái tử, là đế vương tương lai, được một đế vương yêu thích có thể kéo dài bao lâu?

Nàng không muốn để tình yêu mạo hiểm trong hư vô mờ mịt, vì tâm tư nuôi dưỡng Trạm Ly Tiêu, nàng cũng chưa từng nghĩ tới phương diện tình yêu nam nữ kia, chỉ đơn thuần nghĩ giữ được tính mạng bản thân, muốn khiến Trạm Ly Tiêu quyến luyến tình nghĩa hai người cùng nhau lớn lên, cho dù ngày nào đó biết thân phận của nàng, cũng có thể bảo vệ nàng.

Nàng đối tốt với Trạm Ly Tiêu, nàng nhìn đứa trẻ luôn đi theo sau nàng dần dần lớn lên, nhìn hắn dần trở thành một nam nhân mê người, nàng thậm chí từng nghĩ tới không biết nữ nhân nào vận cứt chó có thể chạm đến trái tim Trạm Ly Tiêu, nhất định là kiếp trước thắp hương khấn phật mới có vận khí tốt như vậy, bởi vì nàng nuôi dưỡng Trạm Ly Tiêu lớn lên tốt lắm!

Nàng chưa từng đem cái vận khí tốt đó đặt trên người mình, bởi vì nàng không dám nghĩ.

Nhưng nàng không nghĩ, Trạm Ly Tiêu cũng không buông tha nàng. Hắn từng bước một tiến sát, nói thích nàng, dùng dịu dàng chỉ thuộc về hắn từ từ bao phủ nàng, dùng hai chữ bảo vệ mà bao bọc nàng, thà bị thương, cũng muốn bảo vệ nàng.

Nàng bị bức không có đường để lui, lại vẫn cố chấp dùng bức tường mỏng manh che đi nỗi lòng.

Rũ mắt xuống, Thôi Bán Hạ nhàn nhạt nói: “Chất độc trên người ngươi rất khó hiểu.”

Khi hắn hộc máu lúc hôn mê, nàng vừa vội lại sợ, thật may là kịp thời nhớ tới lọ Giải Độc Hoàn trong hộp bảo bối của A Công, liền vội vàng cho hắn ăn.

Nhưng vết thương trên vai hắn không xử lý không được, hai người lại ở nơi hoang vu, mặc dù trước mắt an toàn, nhưng ai biết được truy binh đã từ bỏ ý định đuổi theo chưa.

Nàng chỉ còn cách dùng hết sức, vác theo Trạm Ly Tiêu còn đang hôn mê, cắn răng lôi hắn vào rừng, đến khi thấy một cản nhà gỗ, mới vội vã đưa hắn vào trong.

Nhà gỗ đã lâu không ai lui tới, thật may cũng coi như sạch sẽ.

“Vết thương trên vai ta đã xử lý qua, ngươi đừng lộn xộn, tránh để vết thương nứt ra, ta còn phải băng thêm lần nữa.” Thôi Bán Hạ lạnh nhạt, ánh nến trên bàn chiếu trên mặt nàng lạnh lùng xa lánh.

Trạm Ly Tiêu sao lại không nhìn ra sự khác thường của Thôi Bán Hạ, lập tức hiểu nàng đã biết, hơn nữa rất tức giận.

Hắn thở dài trong lòng, sợ rằng lần này Hạ Hạ giận không nhẹ.

“Hạ Hạ, thật xin lỗi.” Hắn chủ động lấy lòng, đáng thương nhìn Thôi Bán Hạ.

Nhưng Thôi Bán Hạ không thèm nhìn hắn.

“Ngươi đã sớm biết đúng không?” Ngay từ đầu không nghĩ tới, chỉ lúc Trạm Ly Tiêu hôn mê, tỉnh táo lại tới nàng cảm thấy không đúng.

Trạm Ly Tiêu tâm tư thâm trầm như vậy, sao có thể để bản thân hắn lâm vào nguy hiểm? Hơn nữa hắn biết có người từ trong cung đang theo dõi hắn, nàng cũng không tin hắn không biết người kia lén lút làm những gì.

Thôi Bán Hạ chưa bao giờ đần, kinh nghiệm kiếp trước làm nàng vô cùng hiểu thủ đoạn cấp trên, Trạm Ly Tiêu giỏi ngụy trang như vậy như thế nào dễ dàng để cho mình bị người tính kế, trừ phi hắn cố ý!

Khách điếm phát hỏa, thích khách, còn có những quan binh đuổi giết bọn họ... Những thứ này đều nằm trong dự liệu của Trạm Ly Tiêu, đây mới là điều làm cho nàng tức giận nhất.

Trạm Ly Tiêu than thở trong lòng. Quả nhiên, Hạ Hạ cũng đoán được.

Quả thật, mọi thứ đều là kế hoạch của hắn, hắn chính là muốn nhờ vào hành động của Lưu Hành, bắt được kẻ đứng sau hắn. Từ sau khi hắn rời cung, người trong cung liền rục rịch. Hắn là cái đinh trong mắt những người khác, những người kia tuyệt đối sẽ không để cho địa vị thái tử của hắn tiếp tục vững chắc, không phải phá hoại thì chính là mượn dịp diệt trừ hắn.

Huyện lệnh Lưu Hành này chỉ là con cờ, hắn muốn từ Lưu Hành tra ra được kẻ đứng đằng sau, một lưới bắt hết.

Hắn nắm tất cả trong lòng bàn tay, chờ lũ tôm tép nhãi nhép kia sa lưới, Thôi Bán Hạ cũng trở thành quân cờ ngoài ý muốn của hắn: “Ta đã tính đúng tất cả, nhưng Hạ Hạ, nàng là ngoài ý muốn.” Hắn sai Tiểu Quế Tử bảo vệ nàng rời đi, lại không nghĩ rằng nàng không chú ý an nguy bản thân mà trở lại tìm hắn.

“Thật sao?” Thôi Bán Hạ ngước mắt, lạnh lùng nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo này nhìn hắn. Nàng không tin hắn không tính đến chuyện nàng sẽ đi tìm hắn, không tin hắn sẽ không tranh thủ trong lúc lộn xộn mà bị thương khiến nàng mềm lòng.

Trạm Ly Tiêu không né tránh, thu hồi nụ cười, nhìn lại nàng: “Hạ Hạ, ta sẽ tính kế với tất cả mọi người trên đường này, chỉ có nàng, ta sẽ không.”

Ánh mắt hắn nghiêm túc như vậy khiến Thôi Bán Hạ chật vật, nàng siết chặt lòng bàn tay, lại nắm không được lòng run rẩy: “Tại sao?” Tại sao chấp nhất với nàng như vậy?



Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười: “Thái Phó nói lòng ta quá lạnh, quá ác, làm việc quá tàn nhẫn tuyệt tình, ta cũng cần một vỏ đao có thể kịp thời kìm hãm bản tính ta lại, nếu không có vỏ đao, ta có thể không cần giả bộ lương thiện, ta có thể tùy ý làm bậy, sống thật với chính mình.” Hắn nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy nhu tình, không tiếng động bước xuống giường, chậm rãi thong thả đến bên nàng.

Quỳ một gối, Trạm Ly Tiêu đưa tay nâng mặt nàng lên, không cho nàng trốn tránh, âm thanh ngang ngược mà kiên định: “Hạ Hạ, nhìn ta.”

Lòng Thôi Bán Hạ run lên, ánh mắt chậm rãi dời về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau.

Trạm Ly Tiêu bình tĩnh chăm chăm nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy như đầm sâu, ánh mắt nóng bỏng khóa chặt nàng khiến nội tâm Thôi Bán Hạ hốt hoảng bối rối.

“Hạ Hạ, ta muốn nàng trở thành vỏ bao của ta. Trên đời này, người khiến ta vĩnh viễn không cần phòng bị, người mà khi ở chung ta có thể luôn luôn cười sung sướng, ta muốn người đó là nàng.” Không biết bắt đầu từ khi nào, tim của hắn đã bị nàng cướp mất. Có lẽ là từ khi hắn dùng đôi chân ngắn cũn theo sau lưng nàng; hay có lẽ là lúc hắn bi bô tập nói, câu nói đầu tiên chính là gọi tên nàng; hay cũng có lẽ từ khi nàng luôn không cần lý do ở bên cạnh bảo hộ hắn, đối xử tốt với hắn... Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ánh mắt hắn dõi theo nàng, nàng sẽ dắt tay hắn, cười với hắn thật sáng lạn, bàn tay mềm mại khẽ nắm, nhìn nàng cười chân thật, hắn bắt đầu muốn chiếm lấy.

Ý niệm này càng ngày càng ăn sâu, cho đến khi ánh mắt của hắn đã không thể rời khỏi nàng nữa, càng không cam tâm bản thân ở trong lòng nàng chỉ là đứa trẻ.

“Hạ Hạ, ta thích nàng.” Một lần nữa tỏ tình, sau đó rơi vào trên bờ môi.

Chỉ là lần này hôn không hề nhẹ như bông, mà là kịch liệt như muốn cắn nuốt Thôi Bán Hạ, đầu lưỡi dò vào cái miệng nhỏ nhắn, ngang ngược mà mút đầu lưỡi nàng, không cho nàng trốn, cũng không để cho nàng trốn.

Thôi Bán Hạ cũng biết chính mình trốn thoát, yếu ớt tiếp nhận, âm thanh mỏng như giấy dán tường bị xé rách, sau đó nàng không giãy giụa nữa.

Rõ ràng đã sớm động lòng, thời điểm khi phát hiện đứa trẻ trong trí nhớ đã trở thành nam nhân, thời điểm khi hắn nói thích nàng, thời điểm trong đồng tử của hắn chỉ phản chiếu hình bóng nàng... Nàng không cách nào kháng cự mà động tâm.

Nàng chỉ không muốn thừa nhận, chỉ là sợ hãi phải thừa nhận, bởi vì thân phận hắn là thái tử khiến cho nàng chậm chạp tiếp thu phần tình cảm này, chỉ sợ hắn thích giống như hoa quỳnh (sớm nở tối tàn), cho nên nàng chần chờ.

Nhưng... Mẹ kiếp nàng lùi bước vì gì cái đây? Mắc cỡ ngại ngùng như vậy không giống nàng chút nào! Nàng đã từng tung hoành giang hồ, là đại tỷ hắc đạo đó! Nam nhân một lòng quỳ dưới váy nàng dài từ Đài Loan đến tận Bắc Cực đó, bằng bản lãnh của nàng chẳng lẽ không bắt được một đứa trẻ? Hơn nữa tên này còn được nàng nuôi lớn! Nàng nuôi hắn lớn lên như vậy, sao lại không giữ lại cho mình? Tại sao phải để người khác hưởng tiện nghi!

Mẹ kiếp, dám nói thích nàng, dám bức nàng tới mức này, cũng đừng nghĩ nàng sẽ bỏ qua cho hắn! Đại tỷ hắc đạo khí phách chuẩn mực ở đây, Thôi Bán Hạ nàng dù thế nào cũng không để bị động nữa, nàng kích thích hôn lại hắn, đầu lưỡi hung hăng quấn lấy lưỡi Trạm Ly Tiêu.

Trạm Ly Tiêu ngẩn người, khi hắn còn đang sững sờ thì Thôi Bán Hạ đã dùng sức đẩy ngã hắn, giạng chân ngồi trên người hắn, cao ngạo hất cằm lên.

Trạm Ly Tiêu nhíu mày, cũng không giãy giụa, nhìn tấm khuôn mặt nhỏ nhắn cuồng ngạo, giống như đã hiểu ra cái gì, trong lòng chầm chậm dâng lên vui sướng: “Hạ Hạ...”

“Câm miệng!” Thôi Bán Hạ không cho hắn có cơ hội nói nhảm, cúi đầu hung hăng hôn môi hắn... Để cho hắn mở mang kiến thức tung hoành tình trường cùng với kỹ thuật hôn môi siêu việt của nàng!



Nàng sai lầm rồi, nàng đã quên đây không phải con thỏ nhỏ mới đụng đã xấu hổ, mà là một con sói đen tối gian xảo... Hơn nữa còn là con sói biết được voi đòi tiên!

“Ư ưm...” Thôi Bán Hạ há miệng, đầu lưỡi bị mút đến mơ hồ tê dại, trong miệng tất cả đều là hương vị Trạm Ly Tiêu. Ánh mắt nàng phủ đầy sương mù, gương mặt phiếm tình dục đỏ ửng, thân thể kiều diễm nằm ngang trên giường gỗ, y phục trên người sớm đã bị cởi ra, cái yếm bị ném trên mặt đất, phía dưới chỉ còn lại đơn độc chiếc tiết khố, kiều nhũ được bàn tay hắn qua lại vân vê, đầu nhũ ngạo nghễ ngẩng cao ưỡn lên giống như nụ hoa kết trái.

Rõ ràng ngay từ đầu chỉ là hôn, nàng hung hăng hôn Trạm Ly Tiêu, đầu lưới xinh xắn liếm lưỡi hắn, khẽ cắn môi hắn, mới đầu Trạm Ly Tiêu còn thuận theo nụ hôn của nàng, nhưng càng về sau hai người hôn lại càng lúc càng ướt át, hô hấp cũng càng lúc càng trầm trọng, đang lúc nàng sắp thở không nổi, tính kết thúc nụ hôn thì Trạm Ly Tiêu lại đưa tay giữ chặt sau ót, đầu lưỡi lại thăm dò vào môi nàng, mãnh liệt chiếm đoạt hô hấp của nàng.

Nàng bị hôn đến mức thở không nổi, trong mũi phát ra hừ nhẹ kháng nghị, như vậy y hệt mèo con khẽ rên trong nháy mắt thổi bùng lên ngọn lửa trong cơ thể hắn, hắn ôm hông nàng, xoay người đè ép nàng xuống.

“Hạ Hạ, ta muốn nàng.” Hắn mút lấy môi nàng, nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy ánh lửa làm cho người ta run rẩy.

Thôi Bán Hạ không khỏi cả người tê dại, đó là ánh mắt tràn đầy dục vọng.

Nàng đáp lại nhiệt tình đã đánh thức thú tính trong người Trạm Ly Tiêu. Hắn sớm đã khát vọng nàng từ lâu, đợi một ngày kia nàng sẽ đáp lại hắn. Hắn biết Thôi Bán Hạ không phải không động lòng với hắn, nếu thật không thích hắn, với cá tính của nàng thì sớm đã cự tuyệt.

Hắn hiểu Thôi Bán Hạ, biết trong lòng nàng có điều cố kỵ, biết nàng chần chờ cùng lo lắng, hắn không ngại, hắn sẽ dùng thời gian chứng minh rằng hắn thật lòng, hắn nguyện ý chờ đợi.

Vẫn tưởng rằng bản thân còn phải đợi thật lâu, nhưng khi Thôi Bán Hạ chủ động hôn hắn, đè ở trên người hắn, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập quyết tâm đánh bạc một phen, sau đó ra sức hôn môi hắn, hắn biết bản thân đã đợi được rồi.

Trong lòng dâng lên niềm vui mừng như điên nhưng hôn môi vẫn chưa đủ, hắn muốn nhiều hơn, hắn muốn biến nàng trở thành của hắn... Hắn sẽ không cho nàng đường lui!

Lúc Thôi Bán Hạ hồi hồn thì nàng đã bị đặt xuống giường, thân thể ngây ngô đã nhiễm đầy tình dục, giữa hai chân ẩn ẩn ướt át, hơi thở nóng rực, thân thể thậm chí bởi vì dục vọng mà run rẩy.

Muốn đẩy Trạm Ly Tiêu ra, nhưng mới giơ tay lên, nhìn đến đầu vai đang bị thương của hắn lại thấy mềm lòng.

Trạm Ly Tiêu liền tóm lấy sự nhẹ dạ của nàng, giữ chặt cổ tay đang muốn khước từ của nàng hướng trên đỉnh đầu.

“Hạ Hạ, ta thích nàng.” Hắn dùng thanh âm dễ nghe hấp dẫn dụ dỗ nàng: “Rất thích...” Hắn mút lấy đầu lưỡi, kích tình hôn khiến nước miếng chảy xuống khóe miệng nàng, hắn thò lưỡi liếm đi, nhẹ nhàng mút lấy cằm nàng, lời lẽ nóng bỏng dần dần hạ xuống.

Thôi Bán Hạ ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi thở cực nóng phun lên cần cổ tuyết trắng, thân thể mềm mại không khỏi khẽ run.

Môi mỏng ở trên da thịt trắng nõn để lại dấu vết, trêu chọc thân thể của nàng, khiến cho nàng vì hắn lay động, vì hắn mà mê say, muốn nàng chủ động mở ra hai chân xinh đẹp.

Nụ hôn ẩm ướt rơi xuống trước ngực, bàn tay vuốt ve cặp nhũ Hoa phiến hồng, nhụy hoa có chút run rẩy, Trạm Ly Tiêu há miệng ngậm chặt, giống như hài đồng tham lam bú mút, đầu lưỡi ngây ngất vòng quanh, nhẹ gặm bầu ngực trắng nõn.

“Ưm...” Thôi Bán Hạ không nhịn được mà phát ra hừ nhẹ, hai vú sớm bị đôi tay hắn chơi đùa xoa nắn vừa nóng lại nhạy cảm, đầu nhũ bị mút có hơi đau một chút, nhưng đau đớn nhỏ nhặt này lại kích thích tình dục phấn chấn bộc phát thân thể, nàng không nhịn được nhấc lên hai chân, cọ xát nơi riêng tư.

Trạm Ly Tiêu thích phản ứng của nàng, khóe miệng nhếch lên một chút tươi cười, gương mặt trẻ trung tuấn tú nháy mắt hiện lên tà nịnh ác ý, hắn dùng tay cùng môi đùa bỡn hai nụ kiều nhũ, ấn bầu ngực trắng noãn xuống cắn mút lưu lại dấu vết, hắn cuốn đầu nhũ vào miệng, dùng sức khẽ hút.

“A!” Thôi Bán Hạ run rẩy, trong mắt dâng lên sương mù, hai chân kẹp chặt chặt hơn. “Hạ Hạ, ngoan, mở hai chân.” Tay hắn nhẹ nhàng trượt xuống bên dưới, vuốt ve vùng tiết khố, bàn tay đặt ở nơi đó, không ngoài ý muốn chạm vào lớp vải ẩm ướt, hắn tà khí cười một tiếng: “Hạ Hạ, nàng ướt cả rồi.”

Nàng đương nhiên biết! Thôi Bán Hạ xấu hổ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu. Sớm biết tên khốn này trong ngoài bất nhất, không ngờ vào lúc này lại càng thêm không hề kiêng nể, lời nói hạ lưu thế nào cũng đều phun hết ra miệng.

Bị ánh mắt ướt át của nàng nhìn chằm chằm, Trạm Ly Tiêu cảm thấy bụng dưới căng thẳng, dục vọng nhức nhói khiến hắn cơ hồ phát đau.



Hạ Hạ nhất định không biết bộ dạng nàng lúc này có bao nhiêu mê người, tròng mắt long lanh mang theo mị hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm tình dục mà phiến hồng, còn có cánh môi bị hôn đỏ mọng... Cả người nàng tản ra quyến rũ phong tình câu dẫn người ta.

Hắn thật muốn bất chấp tất cả mà xỏ xuyên qua nàng, chiếm đoạt thân thể mỹ lệ mềm mại phía dưới này, khiến cho nàng khóc lóc rên rỉ, phơi bày hết tất cả kiều mị của nàng.

Nhưng mà hắn luôn có tính nhẫn nại rất tốt, nhịn xuống dục vọng đau đớn, dùng đầu ngón tay nhẹ cọ vào tiết khố ướt át, từng chút từng chút trêu chọc nàng: “Hạ Hạ, muốn sao?”

Muốn! Nàng chết tiệt rất muốn!

Thân thể động tình kêu gào đòi được giải phóng, nơi riêng tư có chút tê dại, muốn được vuốt ve, muốn bị hung hăng giày xéo. Trạm Ly Tiêu mị mắt nhìn nàng ý nói: muốn, vậy tự mình mở chân ra.

Thôi Bán Hạ cắn môi, xấu hổ nhắm mắt lại, từ từ mở rộng hai chân, sau đó nghe thấy Trạm Ly Tiêu cười nhẹ. Tên khốn này!

“Ngoan, rất biết nghe lời.” Nhìn Thôi Bán Hạ chậm rãi mở ra hai chân giống như đang hiến tế xử nữ, Trạm Ly Tiêu hài lòng nhếch khóe môi, hắn thích bộ dáng nàng không cách nào kháng cự hắn.

Trạm Ly Tiêu đưa tay nhẹ nhàng gạt đi tiết khố, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khe suối, lông mao mềm mại cất giấu cánh hoa ướt át trong đó, tỏa ra hương vị ngọt ngào mê người.

Ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra lông mao tinh tế mềm mại, khẽ chạm hai cánh hoa thịt.

“Ưm...” Thôi Bán Hạ lập tức phát ra hừ nhẹ, nhắm chặt mi mắt khẽ run. Không nhìn thấy gì khiến cho giác quan càng thêm nhạy cảm, hô hấp nóng rực nhẹ phả vào nơi tư mật, sau đó lưỡi nóng khẽ liếm.

“A!” Nàng không khỏi kêu thành tiếng, hốt hoảng mở mắt ra, lại thấy Trạm Ly Tiêu đang vùi mặt vào giữa hai chân nàng, miệng ngậm cánh hoa, bờ môi cọ sát, ngón tay dính hoa mật tiến vào hoa cốc, mỗi lần lại càng sâu.

“Ách a!” Thôi Bán Hạ không khỏi ưỡn người, thân thể hưng phấn run rẩy, phản ứng nhiệt tình câu động dục vọng nam nhân, ngón tay thon dài bị hoa thịt hút cắn thật chặt, hắn rút ra, lại lần nữa dò vào bằng hai ngón tay, đầu lưỡi hung hăng liếm hoa khẩu, hút hết mật hoa tràn ra vào trong miệng.

Trạm Ly Tiêu dùng tay môi không ngừng trêu đùa kiều hoa, nhìn Thôi Bán Hạ run rẩy, hoa vách nhanh chóng co rút, nhiệt dịch ngọt ngào chảy ra, lẫn vào nước miếng trong miệng hắn, nhụy hoa ẩm ướt lấp lánh.

Nhụy châu bị giấu trong miệng hắn, Thôi Bán Hạ nghe được thanh âm liếm mút, âm thanh xấu hổ này khiến cho cả người nàng nóng lên, rồi lại cảm thấy hưng phấn.

Ngón tay xâm nhập một lần lại một lần, liếm thành thịt mềm mại, hắn kích thích dục vọng trong người nàng, làm cho thân thể nàng giống như nước hồ xuân mềm mại, mùi thơm dâm mỹ này càng lúc càng nồng...

“A a...” Thân thể Thôi Bán Hạ chấn động, khóe mắt trượt xuống nước mắt kích động, dịch mật trào ra đầy hoa lộ, lần đầu đạt cao trào khiến thân thể mới nếm thử tình dục khẽ run, cả người kiều mỵ như lẳng lơ dâm đãng.

Nàng xinh đẹp vui sướng khiến Trạm Ly Tiêu điên cuồng, hắn thô bạo cởi xuống y phục trên người, sớm quên đi vết thương nơi bờ vai, vào giờ phút này, hắn chỉ muốn hung hăng tiến vào nàng!

Đôi tay giữ chặt hai chân của nàng, dục vọng phấn chấn chống đỡ cánh hoa đỏ tươi, Trạm Ly Tiêu nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, mang theo thanh âm khàn khàn đầy dục vọng: “Hạ Hạ, nhìn ta.”

Thôi Bán Hạ vẫn đang đắm chìm trong cao triều hoảng hốt nhìn hắn, sau đó trợn to mắt: “A...” Thân thể trong nháy mắt bị xuyên qua, thành vách khít khao bị hung hăng tiến vào, nàng có thể cảm nhận được nhịp đập của hắn đang ở bên trong cơ thể nàng, sâu như vậy, khiến nàng gần như không cách nào hô hấp.

Trạm Ly Tiêu cũng phát ra tiếng rên, cảm giác dục vọng được thành vách vây quanh thật chặt vô cùng tuyệt vời, cơ thể căng cứng, dòng máu xử nữ lẫn cùng ái dịch chảy ra, còn dính lên dục vọng cứng rắn, đây tượng trưng cho việc nàng thuộc về hắn.

“Hạ Hạ, nàng là của ta.” Hắn cắn môi của nàng, ôm nàng càng chặt, để nàng khóa ngồi trên người hắn, lại lần nữa hung hăng xỏ xuyên, một lần lại thêm một lần, hận không thể chôn vào nơi sâu nhất của nàng.

“Ách a!” Hắn vào quá sâu, Thôi Bán Hạ có loại cảm giác đang bị cắn nuốt: “Khoan! Chậm một chút...”

Nàng theo bản năng muốn giữ lấy vai hắn, lại nhìn đến vết thương trên vai hắn bị nứt ra, vải mơ hồ phiếm tia máu.

“Thương thế của ngươi a...” Hắn đột nhiên dùng sức, thân thể nàng không khỏi căng thẳng, cũng khiến hoa vách gắt gao co rút.

Trạm Ly Tiêu căn bản không quan tâm vết thương trên vai, bả vai đang bị thương không sánh được việc làm cho nàng vui thích. Hơn nữa còn không đủ, hắn muốn nhiều hơn, hắn muốn tất cả của nàng.

Hắn điên cuồng liếm môi nàng, cắn mút bầu ngực đầy đặn, cánh tay săn chắc ôm nàng thật chặt, dục vọng dâng trào cuồng liệt ra vào, bức ra nước mắt cùng từng đợt sóng rên rỉ, còn có chỗ kia vì hắn mà chảy ra mật dịch.

Thôi Bán Hạ căn bản không còn sức lực kháng cự lại đòi hỏi của hắn, trên thân thể tất cả đều là dấu vết cùng mùi vị của hắn, chẳng những thế nàng còn giống như đứa trẻ bị hắn giày vò thành các loại tư thế.

Nàng quỳ sấp trên giường, đầu bị hắn đè quay lại, phấn lưỡi bị hắn dùng sức mút, nam căn lửa nóng từ sau người không ngừng tiến vào, hai mảnh múi thịt vừa đỏ vừa sưng, ái dịch ẩm ướt theo từng đợt trừu đưa không ngừng chảy ra.

Bàn tay hắn nắm một bên kiều nhũ bừa bãi xoa nắn, lôi kéo đầu vú đỏ thẫm, cảm thụ hoa vách nhanh chóng co rút, bàn tay dùng sức siết chặt bầu ngực.

“Ách ừm!” Đau đớn khiến Thôi Bán Hạ cau mày, thân thể run rẩy, lại một đợt sóng cao triều cuốn lấy nàng, hốc mắt ửng hồng lần nữa tràn ra nước mắt.

Trạm Ly Tiêu liếm đi nước mắt, bàn tay hạ xuống vuốt ve cái bụng mềm mại, nơi đó khẽ phồng lên, hắn không biết ở trong cơ thể nàng bắn ra mấy lần, hoa huyệt vừa ướt vừa nóng, cơ hồ đều là chất dịch nóng bỏng của hắn.

“Hạ Hạ.” Hắn khẽ cắn vành tai nàng, nhẹ nhàng rút ra, lại dùng sức tiến vào.

“Ừ...” Thôi Bán Hạ bản năng buộc chặt bụng, hoa thịt khít khao xoắn chặt nam căn cứng rắn, ngay sau đó một cỗ nhiệt dịch quen thuộc bắn vào trong cơ thể nàng, bỏng đến khiến nàng khẽ run, quá nhiều vui thích làm cho nàng hư nhuyễn, không nhịn được toàn thân mềm đi.

Người phía sau lại vẫn chưa thoả mãn, lật người nàng lại, nam căn vẫn ở trong nơi nhục huyệt nhạy cảm đảo một vòng.

“A!” Thôi Bán Hạ kinh hoảng trợn to mắt, cảm thấy dục vọng trong cơ thể lại từ từ trở nên cứng rắn.

“Không được! Dừng ưm...” Môi nàng lần nữa bị lấp kín.

“Hạ Hạ, còn chưa đủ.” Trạm Ly Tiêu tham lam liếm môi nàng, bàn tay giữ chặt cái mông tròn trịa.

Cái hắn muốn… còn chưa đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook