Chương 2: Lại giấc mộng đó(2)
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
24/08/2018
Ta há miệng cắn một loại quả gì đó tuy không biết kêu là gì
nhưng ít nhất nó vẫn là thứ có thể nuôi sống ta bây
giờ."haizz..."Ta thở dài, chẳng lẻ cuộc sống của ta cứ trái
cây và rau củ dại hay sao? .Nói thật là ta rất thèm thịt,chứ
tiếp tục thế này chắc ta sẽ đắc đạo sớm...
Đầu tựa thân cây ta ủ rủ và tự hỏi phải chăng kiếp trước ta làm quá nhiều việc ác , nên kiếp này ta mới phải sống cuộc sống thế này,đang miên man trong những dòng suy nghĩ chợt ta nghe có tiếng gọi :
"Lan Nhi con đâu rồi?"
Ta ngẩn ra , đây phải chăng là tiếng người, ta không nằm mơ chứ ,có người là có người.Ta nhảy cẩn lên mừng như điên, ta còn tưởng ta là người duy nhất sống trên cỏi đời này, ta vội chạy ra ngoài trước.
"Lan nhi con đây rồi,bà bà thật lo cho con quá "
Khi nhìn thấy ta bà ấy liền mở miệng với vẻ mặt rất vui mừng, ta khựng lại vài giây và tự hỏi bà lão này là ai? Và sao lại biết tên ta nhỉ? Thấy ta đứng bất động với vẻ hoang mang bà lại hỏi:
"Lan Nhi con sao thế?"
"Bà...là..?(Ta hỏi lại).
"Ta là bà bà của con,con không nhận ra ta sao?"
Ta nghĩ chắc bà lão này là bà bà của chủ thân thể này nên ấp úng bảo:
"Bà.. bà ơi..!Lan Nhi bị mất trí nhớ ạ , nên Lan Nhi không nhớ ra bà.."
Nghe vậy bà lão lo lắng bước nhanh về phía ta bà lại hỏi:
"Lan Nhi chuyện gì đã xảy ra với con trong lúc ta vấn mặt cả tháng trời?"
Ta đỗ mồ hôi hột và tìm đại một lý do nào đó để giải thích , nghe xong bà cũng tin,rồi sau đó bà kể cho ta nghe lý do bà vấn mặt lâu như thế và bây giờ trở về bà muốn đưa ta xuống núi,ta đưa ra vẻ mặt hớn hở , quả thật chuyện này đối với là một chuyện hết sức vui mừng vì có lẻ rời đi nơi này đến kinh thành ta mới biết được thế giới mà mình xuyên vào là như thế nào.
Đầu tựa thân cây ta ủ rủ và tự hỏi phải chăng kiếp trước ta làm quá nhiều việc ác , nên kiếp này ta mới phải sống cuộc sống thế này,đang miên man trong những dòng suy nghĩ chợt ta nghe có tiếng gọi :
"Lan Nhi con đâu rồi?"
Ta ngẩn ra , đây phải chăng là tiếng người, ta không nằm mơ chứ ,có người là có người.Ta nhảy cẩn lên mừng như điên, ta còn tưởng ta là người duy nhất sống trên cỏi đời này, ta vội chạy ra ngoài trước.
"Lan nhi con đây rồi,bà bà thật lo cho con quá "
Khi nhìn thấy ta bà ấy liền mở miệng với vẻ mặt rất vui mừng, ta khựng lại vài giây và tự hỏi bà lão này là ai? Và sao lại biết tên ta nhỉ? Thấy ta đứng bất động với vẻ hoang mang bà lại hỏi:
"Lan Nhi con sao thế?"
"Bà...là..?(Ta hỏi lại).
"Ta là bà bà của con,con không nhận ra ta sao?"
Ta nghĩ chắc bà lão này là bà bà của chủ thân thể này nên ấp úng bảo:
"Bà.. bà ơi..!Lan Nhi bị mất trí nhớ ạ , nên Lan Nhi không nhớ ra bà.."
Nghe vậy bà lão lo lắng bước nhanh về phía ta bà lại hỏi:
"Lan Nhi chuyện gì đã xảy ra với con trong lúc ta vấn mặt cả tháng trời?"
Ta đỗ mồ hôi hột và tìm đại một lý do nào đó để giải thích , nghe xong bà cũng tin,rồi sau đó bà kể cho ta nghe lý do bà vấn mặt lâu như thế và bây giờ trở về bà muốn đưa ta xuống núi,ta đưa ra vẻ mặt hớn hở , quả thật chuyện này đối với là một chuyện hết sức vui mừng vì có lẻ rời đi nơi này đến kinh thành ta mới biết được thế giới mà mình xuyên vào là như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.