Chương 4: Triệu Bạch Huân!
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
24/08/2018
Mâu quang đen
kịt , mắt phượng hẹp dài, mũi thẳng thanh cao và đôi môi luôn
treo một nụ cười tà mị ,hắn thật là rất tuấn mỹ ,ta còn đang nghĩ hắn là trích tiên hạ phàm thì hắn tiến đến làm ta chưa
kịp phản ứng tay hắn đã năng càm ta lên , khoản cách đó quá
gần hơi thở của hắn phả lên mặt ta làm tim ta đập loạn cộng
thêm ánh mắt yêu nghiệt đó như muốn hút ta vào trong ấy.
"Ưm"Môi hắn đã áp chế môi ta, hắn bá đạo hôn ta,còn ta thì chậm chạp đến mức khi môi hắn rời đi ta vẫn mở to mắt kinh ngạc,hắn nhếch môi ghé vào tai ta:
"Rất ngon! Mùi vị đúng như ta tưởng tượng"
Ta vừa kịp định thần lùi lại về sau mấy bước,mặt đã đỏ tận mang tai.
" Ngươi vô sỉ! Sao ngươi dám..."
Hắn vẫn không tha cũng bước tới giữ chặt bàn tay ta vừa chỉ vào hắn , hắn nhẹ hôn xuống cười tà:
"Sao ta lại không dám, nàng vốn thuộc về ta mà, nương tử.."
"Ai..ai gả cho ngươi chứ, vừa mới gặp ngươi đã ăn đậu hủ của ta...ngươi.."
Ta vừa ức vừa giận rút tay về,giờ ta thật muốn cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình,ta cứ như đang làm nũng với hắn vậy, bỗng hắn bật cười thành tiếng .
"Nếu không gả cho ta thì nàng gả cho ai...ai dám lấy nàng, ta sẽ lột da rút gân hắn "
Hắn không những nói và còn hàng động ,ôm chọn lấy người ta, thổi lí nhí những từ đó vào tai ta , động tác mờ ám đến không thể tưởng.
"A...!!!"
chợt tiếng kêu làm cả hai giật mình , cả hai đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng kêu ấy thì thấy Thu Nguyệt đang bụm miệng bối rối nhìn ta và hắn, ta vội đẩy hắn ra và chạy nhanh ra ngoài nhân tiện bắt lấy tay Thu Nguyệt cùng chạy..
" tiểu thư...!!"
"Lan nhi ! Nàng không thoát khỏi tay ta đâu, ta chờ nàng đã 11 năm rồi, giờ đến lúc nàng thực hiện lời hứa rồi.."
===============
Sau khi biết được sự thật ấy từ chính miệng phụ thân đại nhân, ta rất muốn treo cổ chết thêm lần nữa cho rồi, cái tên Tam vương gia vô sỉ đó khi thân chủ nàng ta mới sáu tuổi đã bị hắn cầu phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn ,rõ ràng hắn đã xem nàng ấy là con mồi ngay từ đầu rồi, ta khóc không ra nước mắt giờ thân chủ đã chết rồi ,ta một cô hồn xui xẻo đang làm vật thế thân.
Trong khi đó một nơi khác 'Phủ tam vương gia.'
"Vương gia !hạ hạ sẽ ngoan mà người đừng vứt bỏ hạ hạ" (giọng một nữ nhân nức nở.)
"Vương gia! Nô tỳ cũng vậy chỉ xin vương gia cho nô tỳ ở lại bên người hic...vương gia..."
Nữ nhân tên gọi đào nhi cũng van xin thản thiết và kèm thêm ba giọng nữ nhân khác đang nữa ngồi nữa quỳ, vừa khóc vừa xin được ở lại,trên nhuyễn tháp người nam nhân chỉ mặc một chiếc đơn bào, bên ngoài lộ ra cơ thể thật rắn chắc khỏe mạnh và đầy ma mị ,mắt hắn khép hờ , giọng không lạnh không nóng:
"Các ngươi nên tự hiểu các ngươi chỉ là vật thay thế mà thôi, giờ các ngươi không còn tác dụng nữa, trước khi ta nổi giận thì hãy cút hết cho ta"
Tất cả họ đều tót mồ hôi, họ biết khi họ rời khỏi căn phòng này hoặc là chết hoặc là im lặng mãi mãi ,vương gia giờ đã tha cho bọn họ một cái mạng đã là nhân từ lắm rồi nhưng họ không cam lòng, họ muốn đời đời kiếp kiếp được phục vụ cho người nam nhân này, sau những lời cầu xin không tác dụng , bọn họ chỉ biết cuối đầu khóc thúc thích rồi từ từ lui ra ngoài.
"Vô tình.."
"Bẩm vương gia, có thuộc hạ" (một bóng người từ ngoài cửa bước vào).
"Vào hoàng cung, đầu tháng sau Lan Nhi phải được gả vào đây"
"Tuân lệnh vương gia"
Đầu hắn nổi hắc tuyến, vương gia có phải muốn thê tử sắp điên rồi không? Còn vài ngày nữa là bước sang tháng mới rồi còn gì..không phải dụng tốc thì bất đạt sau ,nhưng với vương gia chỉ cần ngài muốn thì không gì là không thể .(và đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của anh ấy thôi nhé,)
"Ưm"Môi hắn đã áp chế môi ta, hắn bá đạo hôn ta,còn ta thì chậm chạp đến mức khi môi hắn rời đi ta vẫn mở to mắt kinh ngạc,hắn nhếch môi ghé vào tai ta:
"Rất ngon! Mùi vị đúng như ta tưởng tượng"
Ta vừa kịp định thần lùi lại về sau mấy bước,mặt đã đỏ tận mang tai.
" Ngươi vô sỉ! Sao ngươi dám..."
Hắn vẫn không tha cũng bước tới giữ chặt bàn tay ta vừa chỉ vào hắn , hắn nhẹ hôn xuống cười tà:
"Sao ta lại không dám, nàng vốn thuộc về ta mà, nương tử.."
"Ai..ai gả cho ngươi chứ, vừa mới gặp ngươi đã ăn đậu hủ của ta...ngươi.."
Ta vừa ức vừa giận rút tay về,giờ ta thật muốn cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình,ta cứ như đang làm nũng với hắn vậy, bỗng hắn bật cười thành tiếng .
"Nếu không gả cho ta thì nàng gả cho ai...ai dám lấy nàng, ta sẽ lột da rút gân hắn "
Hắn không những nói và còn hàng động ,ôm chọn lấy người ta, thổi lí nhí những từ đó vào tai ta , động tác mờ ám đến không thể tưởng.
"A...!!!"
chợt tiếng kêu làm cả hai giật mình , cả hai đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng kêu ấy thì thấy Thu Nguyệt đang bụm miệng bối rối nhìn ta và hắn, ta vội đẩy hắn ra và chạy nhanh ra ngoài nhân tiện bắt lấy tay Thu Nguyệt cùng chạy..
" tiểu thư...!!"
"Lan nhi ! Nàng không thoát khỏi tay ta đâu, ta chờ nàng đã 11 năm rồi, giờ đến lúc nàng thực hiện lời hứa rồi.."
===============
Sau khi biết được sự thật ấy từ chính miệng phụ thân đại nhân, ta rất muốn treo cổ chết thêm lần nữa cho rồi, cái tên Tam vương gia vô sỉ đó khi thân chủ nàng ta mới sáu tuổi đã bị hắn cầu phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn ,rõ ràng hắn đã xem nàng ấy là con mồi ngay từ đầu rồi, ta khóc không ra nước mắt giờ thân chủ đã chết rồi ,ta một cô hồn xui xẻo đang làm vật thế thân.
Trong khi đó một nơi khác 'Phủ tam vương gia.'
"Vương gia !hạ hạ sẽ ngoan mà người đừng vứt bỏ hạ hạ" (giọng một nữ nhân nức nở.)
"Vương gia! Nô tỳ cũng vậy chỉ xin vương gia cho nô tỳ ở lại bên người hic...vương gia..."
Nữ nhân tên gọi đào nhi cũng van xin thản thiết và kèm thêm ba giọng nữ nhân khác đang nữa ngồi nữa quỳ, vừa khóc vừa xin được ở lại,trên nhuyễn tháp người nam nhân chỉ mặc một chiếc đơn bào, bên ngoài lộ ra cơ thể thật rắn chắc khỏe mạnh và đầy ma mị ,mắt hắn khép hờ , giọng không lạnh không nóng:
"Các ngươi nên tự hiểu các ngươi chỉ là vật thay thế mà thôi, giờ các ngươi không còn tác dụng nữa, trước khi ta nổi giận thì hãy cút hết cho ta"
Tất cả họ đều tót mồ hôi, họ biết khi họ rời khỏi căn phòng này hoặc là chết hoặc là im lặng mãi mãi ,vương gia giờ đã tha cho bọn họ một cái mạng đã là nhân từ lắm rồi nhưng họ không cam lòng, họ muốn đời đời kiếp kiếp được phục vụ cho người nam nhân này, sau những lời cầu xin không tác dụng , bọn họ chỉ biết cuối đầu khóc thúc thích rồi từ từ lui ra ngoài.
"Vô tình.."
"Bẩm vương gia, có thuộc hạ" (một bóng người từ ngoài cửa bước vào).
"Vào hoàng cung, đầu tháng sau Lan Nhi phải được gả vào đây"
"Tuân lệnh vương gia"
Đầu hắn nổi hắc tuyến, vương gia có phải muốn thê tử sắp điên rồi không? Còn vài ngày nữa là bước sang tháng mới rồi còn gì..không phải dụng tốc thì bất đạt sau ,nhưng với vương gia chỉ cần ngài muốn thì không gì là không thể .(và đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của anh ấy thôi nhé,)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.