Chương 197: Cải biến vận mệnh
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2014
Tiểu đao tốc độ cực nhanh, Tiêu Ngự vừa rơi xuống chưa kịp
phản ứng đã bị đâm ngược một cái, hơn một trăm điểm thương tổn nhẹ nhàng bay
lên.
Tật Phong Bộ! Tiêu Ngự mượn Tật Phong Bộ di động tránh né Tiểu Đao, tập trung toàn bộ khí lực vào tay phải, Dịch Cốt!
Nếu như đánh trúng Tiểu Đao, Tiêu Ngự một trăm phần trăm chắc chắn có thể đánh ra hiệu ứng tê liệt.
Tiểu Đao kịp thời né tránh, một kích này của Tiêu Ngự thất bại.
“Người này tốc độ nhanh quá, muốn công kích hắn thật không đơn giản.” Tiêu Ngự tay trái vẽ loạn chủy thủ có chất độc giảm tốc hướng Tiểu Đao đâm tới.
Một đạo lãnh phong xuất hiện, Tiểu Đao đã xuất hiện sau công kích vừa rồi của Tiêu Ngự, thân thể xoay nghiêng đánh một còn Tạc Kích.
Hàn quang trong mắt Tiêu Ngự lóe lên, đây là một cơ hội tốt. Tiêu Ngự đột ngột dùng Huyễn Ảnh Bộ, thân thể biến mất để lại vài đạo tàn ảnh vượt qua công kích của Tiểu Đao, tay phải đột nhiên gia tốc đánh tới.
Tiểu Đao chỉ thấy trước mắt hoa lên, vô số đạo hư ảnh xuất hiện, trong lòng thầm kinh hãi. Đây là kỹ năng gì? Trong lúc bất đắc dĩ đành phải dùng Ảnh Độn né tránh, biến mất trước mắt Tiêu Ngự.
Một kích vừa rồi lại thất bại, ánh mắt quét qua một chút đã phát hiện Tiểu Đao đang trên cao.
“Người này cũng có không ít kỹ năng.” Tiêu Ngự thầm nghĩ rồi lập tức đuổi theo.
Tại tràng, tốc độ của hai người quả thật kinh khủng khiến người khác hoa mắt nhưng Nghiêm lão bản vẫn chưa phân thắng bại, bất quá tình thế này Tiểu Đao đang trong trạng thái bất lợi.
“Có khả năng bức Tiểu Đao thế này, tên Tiêu Ngự này quả thật không đơn giản.” Nghiêm lão bản trong lòng khiếp sợ, hắn cũng đã từng căn dặn Tiểu Đao, Ảnh Độn và Thiểm Hiện là hai kỹ năng dùng để xuất kì bất ý chiến thắng, không thể tùy tiện sử sụng. Nhưng không nghĩ đến đã bị Tiêu Ngự bức bách phải triển khai, trong tình huống này để bảo toàn tính mạng lão cũng không còn cách nào hay hơn Tiểu Đao.
Ngược lại với vẻ mặt ngưng trọng của Nghiêm lão bản, Phong Dã bên cạnh lại âm thầm mừng rỡ, thật không nghĩ tới Tiêu Ngự lại có nhiều kỹ năng như thế. Hơn nữa với kỹ thuật chiến đấu này, hắn xứng đáng được liệt vào hàng ngũ cao thủ, cho dù đụng phải Thứ Đao hắn cũng có sức để liều mạng.Trong tay bọn họ có cao thủ thế này, kiếm tiền còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Mắt thấy Tiêu Ngự đang áp sát, Tiểu Đao đột nhiên quay ngược lại, trong đôi mắt chợt lóe lên một đạo quang mang, toàn thân da dẻ hóa thành huyết hồng sắc, cơ nhục đột nhiên bạo trướng.
“Không ổn, hắn đã dùng chiêu này rồi!” Phong Dã kinh hãi.
Nghiêm lão bản cũng khẩn trương, hắn biết Tiểu Đao đã muốn liều mạng.
Chứng kiến bộ dáng của Tiểu Đao, Tiêu Ngự giật nảy mình. Người này vừa thi triển kỹ năng gì? Chợt một đoạn tư liệu xẹt qua, đây là Xá Mệnh Nhất Kích của Tiểu Đao!
Chỉ cần trúng xá mệnh nhất kích này, chắc chắn phải chết, đây là một kích đoạt mạng. Kỹ năng này là một kỹ năng cực kì kinh khủng, tạo nên thương tổn cực kì đáng sợ. Một cỗ khí thế bàng bạc tựa như kình đào hãi lãng ( sóng biển dập vào – sóng thần ) mãnh liệt đánh tới Tiêu Ngự.
Tốc độ Tiểu Đao đột nhiên tăng vọt, trong lúc chỉ mành treo chuông Tiêu Ngự liền triển khai Độn Hình đỡ được một đòn, né sang bên cạnh.
Một kích thất bại, Tiểu Đao lại càng hung mãnh đánh tiếp, khí thế như mãnh hổ hạ sơn. ( hổ xuống đồng bằng)
Đệ nhất kích Xá Mệnh Nhất Kích, lại còn đệ nhị kích sao?
Kỹ năng này thật kì dị, Tiêu Ngự vạn lần không tính nổi, mắt thấy Tiểu Đao lại xông tới, Tiêu Ngự minh bạch nếu không thể đở được công kích này, hắn chết là chắc!
Ngón tay trái Tiêu Ngự nhẹ nhàng nhíu lại đem Đào Thoát chủy thủ bắn lên, tay trái lại nhanh chóng đặt xuống yêu đái tiếp lấy đào thoát chủy thủ.
Đào Thoát!
Công kích của Tiểu Đao vừa ập đến, Tiêu Ngự lại một lần nữa đột nhiên biến mất, tránh thoát thêm một kích.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, Phong Dã dù đang quan sát trận chiến cũng kinh ngạc không thôi, trong chưa đầy một khắc thời gian, Tiêu Ngự chỉ cử động ngón tay trái kích hoạt thanh chủy thủ trong yêu đái mà lại né thoát được công kích của Tiểu Đao, đến tột cùng là hắn đã làm như thế nào, quả thật là một kĩ năng thần kì!
Nghe nói thần thương thủ có khả năng trong hai giây đem toàn bộ linh kiện súng ống tách ra, sau đó lại thêm ba giây để lắp ráp lại, nhưng đó chỉ là truyền thuyết a! Có thể như Tiêu Ngự sử dụng chủy thủ đến trình độ này, có chăng cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Đệ nhị kích đánh vào khoảng không, ánh mắt Tiểu Đao đã hiện lên một tia mờ mịt, không ngờ tuyệt chiêu của mình đánh ra hai lần đều thất bại. Vài giây sao, da dẻ Tiểu Đao trở lại bình thường, cơ nhục vừa bạo trướng cũng không ngừng co rút lại.
“Hống.” Tiêu Ngự hét lên một tiếng tấn công Tiểu Đao, xuất ra một chiêu Tạc Kích.
Xá Mệnh Nhất Kích thất bại, niềm tin chiến thắng của Tiểu Đao đã gần như sụp đổ hoàn toàn, nhìn Tiêu Ngự đang công tới, hắn cố gắng lấy lại tinh thần, thân thể lóe lên né tránh một kích của Tiêu Ngự, xoay người bỏ chạy.
Hắn hiểu, điều quan trọng bây giờ là chờ đợi kĩ năng hết thời gian đóng băng, còn nếu cứ cường ngạnh chiến đấu với Tiêu Ngự kết quả chỉ có chết.
Chủy thủ trong tay Tiêu Ngự đột nhiên chuyển hướng công kích, theo sát phương hướng Tiểu Đao vừa bỏ chạy.
Tật Phong Bộ!
Tiểu Đao triển khai Tật Phong Bộ không ngừng di chuyển nới rộng khoảng cách với Tiêu Ngự.
“Không thể để hắn có cơ hội chạy thoát!” Tiêu Ngự minh bạch, chỉ dưới tình huống này mới có thể một kích đánh thắng đối phương, hắn vất vả lắm mới bức bách được đối phương phải đem toàn bộ kỹ năng sử dụng, nếu như lại cấp cho Tiểu Đao thời gian nghỉ ngơi cùng hóa giải đóng băng kỹ năng, Tiểu Đao sẽ lại trở thành mãnh hổ.
Đột Tiến!
Tiêu Ngự đột nhiên áp sát Tiểu Đao, chủy thủ tay phải như thiểm điện đâm vào lưng Tiểu Đao.
Dịch Cốt!
Cơ nhục tay phải Tiêu Ngự kịch liệt rung động, khí lực toàn thân theo đó bạo phát, lại quát một tiếng, chủy thủ vạch sang bên cạnh xé toạc một mảnh trên lưng Tiểu Đao.
Tiểu Đao có chết cũng không tin được Tiêu Ngự có thể mau chóng áp sát hắn như thế, chờ hắn kịp phản ứng tất cả đã muộn. Từ giây phút chủy thủ trong tay Tiêu Ngự đâm vào lưng hắn, cảm giác đau đớn truyền đến não, hắn biết tất cả đã kết thúc.
Hệ thống: Dịch Cốt độ hoàn thành kỹ năng 100%, tạo thành 100% thương tổn, thêm 3.7 giây hiệu quả tê liệt.
3.7 giây không chế này, Tiểu Đao đã không còn cơ hội phản kháng.
Tiêu Ngự lại triển khai Bối Thứ, sau đó lại nhảy lên Tạc Kích kích ngất Tiểu Đao, lại một chiêu Phản Thủ Bối Thứ xuyên vào lưng Tiểu Đao. Hơn năm mươi điểm huyết lượng bay lên, Tiểu Đao đã không còn huyết lượng, đổ gục xuống đất.
Sau khi thi triển Xá Mệnh Nhất Kích, huyết lượng trên người Tiểu Đao đã gần như cạn kiệt, không thể chống nổi công kích của Tiêu Ngự.
Chứng kiến Tiểu Đao ngã xuống, Tiêu Ngự thở phào một hơi, toàn thân buông lỏng, chiến thắng! Một cảm giác hưng phấn cùng cuồng nhiệt bừng lên, Tiêu Ngự biết, từ giờ khắc này vận mệnh hắn đã thay đổi. Chỉ một trận này thôi, Tiêu Ngự đã có ba mươi vạn tiền thuê, lại thêm 5% tiền hoa hồng khen thưởng, lại còn đổ ước giữa Phong Dã và Nghiêm lão bản hai ngàn vạn, hắn có thể gom vào một trăm vạn tiền thưởng! Không, một trăm ba mươi vạn! Đối với Tiêu Ngự, đây là một con số mơ cũng không mơ tới! Người bình thường cho dù tích cóp cả đời cũng không thể có một số tiền như thế!
Nghiêm lão bản và Phong Dã vẫn còn ngây người chưa kịp hồi phục tinh thần. Bọn họ không tưởng nổi chiến đấu lại kết thúc nhanh chóng như thế, Tiêu Ngự cuối cùng đã thắng. Bốn chữ khắc sâu vào đầu bọn họ: Tiểu Đao thất bại. Thật không ngờ Tiểu Đao lại thất bại.
Bọn họ khó tin nhìn thi thể dưới mặt đất, hồi tưởng lại tràng chiến đấu vừa rồi mới thật sự xác định hết thảy là sự thật.
Động tác cuối cùng của Tiêu Ngự quá nhanh, bọn họ chỉ có thể lờ mờ chứng kiến hắn đột nhiên gia tốc bắt kịp Tiểu Đao, ngắn ngủi vài giây sau Tiểu Đao đã bị đánh gục.
Hết thảy đả kết thúc, Tiêu Ngự là người chiến thắng.
Tiêu Ngự trên trường thi đấu từ từ bước xuống.
Nhìn Tiêu Ngự đang bước đến, Nghiêm lão bản và Phong Dã giờ phút này mới biết được, chỉ sợ bài danh Đạo tặc lúc này cần phải sắp xếp lại.
“Ta thắng.” Tiêu Ngự đơn giản nói hai chữ với Phong Dã.
“Nghiêm lão bản, chúng ta thắng rồi.” Phong Dã cuối cùng cũng khôi phục tỉnh táo, quay sang nói với Nghiêm lão bản.
“Đúng thế, là chúng ta thua.” Nghiêm lão bản có chút ũ rũ nói, đưa ra hai ngàn vạn: “Đây là tiền đặt cược.”
Phong Dã chuyển thù lao vào tài khoản Tiêu Ngự, nói: “Đây là theo ước định ban đầu của chúng ta, một trăm ba mươi vạn, ta sẽ sai người đưa cho ngươi.”
Một trăm ba mươi vạn. Từ nhỏ đến giờ Tiêu Ngự chưa từng gặp một khoản tiền bằng một nửa số này, nội tâm không khỏi có chút kích động, như vầy là trong một khoảng thời gian hắn sẽ không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa, nhưng hắn cũng không đem nội tâm thể hiện cả lên khuôn mặt, hắn còn chưa phải loại người vì tiền mà phát điên.
Phong Dã vỗ vỗ vai Nghiêm lão bản, cười nói: “Ngươi đừng uể oải, ngươi thắng ta cũng nhiều rồi, lần này coi như là cấp cho ta một chút mặt mũi, cho ta thắng lại một trận chứ.”
Nghiêm lão bản cười khổ: “Tiểu tử ngươi đã thật sự tìm được một cao thủ, chúng ta bại tâm phục khẩu phục.”
“Chỉ có hai ngàn vạn thôi mà, ngươi thắng của ta ít nhất cũng tám chín ngàn vạn hơn rồi.” Phong Dã nhìn Nghiêm lão bản nói.
“Sao, còn muốn thừa thắng xông lên không?” Nghiêm lão bản đột nhiên nghĩ đến điều gì, đôi mắt híp lại, bắn ra hai đạo tinh quang: “Có muốn Tiêu huynh đệ này thử sức với Thư Sinh một ván không?”
“Thư Sinh?” Phong Dã trầm mặc, ngón tay phải nhịp nhịp suy nghĩ.
Trong đầu Tiêu Ngự hiện ra tư liệu về Thư sinh.
Thư Sinh: Hắc ám Đức Lỗ Y, chủng tộc hắc ám tinh linh. Chiến tích: thắng ba mươi bảy, thua mười chín, chưa bại trận nào trước đối thủ đạo tặc, tiêu diệt đệ nhị đạo tặc Sa Âu, có một kĩ năng đặc biệt. 30 cấp kĩ năng hóa gấu, dị hóa, hắc ám chi đảo ngôn…
Đánh giá một chút, Tiêu Ngự minh bạch thư sinh này rất mạnh, trạng thái hóa gấu lại là khắc tinh của đạo tặc, cho đến bây giờ vẫn chưa có đạo tặc nào có thể đánh bại hắn.
Tiêu Ngự nhìn thoáng qua, Phong Dã vẫn còn đang do dự.
Tật Phong Bộ! Tiêu Ngự mượn Tật Phong Bộ di động tránh né Tiểu Đao, tập trung toàn bộ khí lực vào tay phải, Dịch Cốt!
Nếu như đánh trúng Tiểu Đao, Tiêu Ngự một trăm phần trăm chắc chắn có thể đánh ra hiệu ứng tê liệt.
Tiểu Đao kịp thời né tránh, một kích này của Tiêu Ngự thất bại.
“Người này tốc độ nhanh quá, muốn công kích hắn thật không đơn giản.” Tiêu Ngự tay trái vẽ loạn chủy thủ có chất độc giảm tốc hướng Tiểu Đao đâm tới.
Một đạo lãnh phong xuất hiện, Tiểu Đao đã xuất hiện sau công kích vừa rồi của Tiêu Ngự, thân thể xoay nghiêng đánh một còn Tạc Kích.
Hàn quang trong mắt Tiêu Ngự lóe lên, đây là một cơ hội tốt. Tiêu Ngự đột ngột dùng Huyễn Ảnh Bộ, thân thể biến mất để lại vài đạo tàn ảnh vượt qua công kích của Tiểu Đao, tay phải đột nhiên gia tốc đánh tới.
Tiểu Đao chỉ thấy trước mắt hoa lên, vô số đạo hư ảnh xuất hiện, trong lòng thầm kinh hãi. Đây là kỹ năng gì? Trong lúc bất đắc dĩ đành phải dùng Ảnh Độn né tránh, biến mất trước mắt Tiêu Ngự.
Một kích vừa rồi lại thất bại, ánh mắt quét qua một chút đã phát hiện Tiểu Đao đang trên cao.
“Người này cũng có không ít kỹ năng.” Tiêu Ngự thầm nghĩ rồi lập tức đuổi theo.
Tại tràng, tốc độ của hai người quả thật kinh khủng khiến người khác hoa mắt nhưng Nghiêm lão bản vẫn chưa phân thắng bại, bất quá tình thế này Tiểu Đao đang trong trạng thái bất lợi.
“Có khả năng bức Tiểu Đao thế này, tên Tiêu Ngự này quả thật không đơn giản.” Nghiêm lão bản trong lòng khiếp sợ, hắn cũng đã từng căn dặn Tiểu Đao, Ảnh Độn và Thiểm Hiện là hai kỹ năng dùng để xuất kì bất ý chiến thắng, không thể tùy tiện sử sụng. Nhưng không nghĩ đến đã bị Tiêu Ngự bức bách phải triển khai, trong tình huống này để bảo toàn tính mạng lão cũng không còn cách nào hay hơn Tiểu Đao.
Ngược lại với vẻ mặt ngưng trọng của Nghiêm lão bản, Phong Dã bên cạnh lại âm thầm mừng rỡ, thật không nghĩ tới Tiêu Ngự lại có nhiều kỹ năng như thế. Hơn nữa với kỹ thuật chiến đấu này, hắn xứng đáng được liệt vào hàng ngũ cao thủ, cho dù đụng phải Thứ Đao hắn cũng có sức để liều mạng.Trong tay bọn họ có cao thủ thế này, kiếm tiền còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Mắt thấy Tiêu Ngự đang áp sát, Tiểu Đao đột nhiên quay ngược lại, trong đôi mắt chợt lóe lên một đạo quang mang, toàn thân da dẻ hóa thành huyết hồng sắc, cơ nhục đột nhiên bạo trướng.
“Không ổn, hắn đã dùng chiêu này rồi!” Phong Dã kinh hãi.
Nghiêm lão bản cũng khẩn trương, hắn biết Tiểu Đao đã muốn liều mạng.
Chứng kiến bộ dáng của Tiểu Đao, Tiêu Ngự giật nảy mình. Người này vừa thi triển kỹ năng gì? Chợt một đoạn tư liệu xẹt qua, đây là Xá Mệnh Nhất Kích của Tiểu Đao!
Chỉ cần trúng xá mệnh nhất kích này, chắc chắn phải chết, đây là một kích đoạt mạng. Kỹ năng này là một kỹ năng cực kì kinh khủng, tạo nên thương tổn cực kì đáng sợ. Một cỗ khí thế bàng bạc tựa như kình đào hãi lãng ( sóng biển dập vào – sóng thần ) mãnh liệt đánh tới Tiêu Ngự.
Tốc độ Tiểu Đao đột nhiên tăng vọt, trong lúc chỉ mành treo chuông Tiêu Ngự liền triển khai Độn Hình đỡ được một đòn, né sang bên cạnh.
Một kích thất bại, Tiểu Đao lại càng hung mãnh đánh tiếp, khí thế như mãnh hổ hạ sơn. ( hổ xuống đồng bằng)
Đệ nhất kích Xá Mệnh Nhất Kích, lại còn đệ nhị kích sao?
Kỹ năng này thật kì dị, Tiêu Ngự vạn lần không tính nổi, mắt thấy Tiểu Đao lại xông tới, Tiêu Ngự minh bạch nếu không thể đở được công kích này, hắn chết là chắc!
Ngón tay trái Tiêu Ngự nhẹ nhàng nhíu lại đem Đào Thoát chủy thủ bắn lên, tay trái lại nhanh chóng đặt xuống yêu đái tiếp lấy đào thoát chủy thủ.
Đào Thoát!
Công kích của Tiểu Đao vừa ập đến, Tiêu Ngự lại một lần nữa đột nhiên biến mất, tránh thoát thêm một kích.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, Phong Dã dù đang quan sát trận chiến cũng kinh ngạc không thôi, trong chưa đầy một khắc thời gian, Tiêu Ngự chỉ cử động ngón tay trái kích hoạt thanh chủy thủ trong yêu đái mà lại né thoát được công kích của Tiểu Đao, đến tột cùng là hắn đã làm như thế nào, quả thật là một kĩ năng thần kì!
Nghe nói thần thương thủ có khả năng trong hai giây đem toàn bộ linh kiện súng ống tách ra, sau đó lại thêm ba giây để lắp ráp lại, nhưng đó chỉ là truyền thuyết a! Có thể như Tiêu Ngự sử dụng chủy thủ đến trình độ này, có chăng cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Đệ nhị kích đánh vào khoảng không, ánh mắt Tiểu Đao đã hiện lên một tia mờ mịt, không ngờ tuyệt chiêu của mình đánh ra hai lần đều thất bại. Vài giây sao, da dẻ Tiểu Đao trở lại bình thường, cơ nhục vừa bạo trướng cũng không ngừng co rút lại.
“Hống.” Tiêu Ngự hét lên một tiếng tấn công Tiểu Đao, xuất ra một chiêu Tạc Kích.
Xá Mệnh Nhất Kích thất bại, niềm tin chiến thắng của Tiểu Đao đã gần như sụp đổ hoàn toàn, nhìn Tiêu Ngự đang công tới, hắn cố gắng lấy lại tinh thần, thân thể lóe lên né tránh một kích của Tiêu Ngự, xoay người bỏ chạy.
Hắn hiểu, điều quan trọng bây giờ là chờ đợi kĩ năng hết thời gian đóng băng, còn nếu cứ cường ngạnh chiến đấu với Tiêu Ngự kết quả chỉ có chết.
Chủy thủ trong tay Tiêu Ngự đột nhiên chuyển hướng công kích, theo sát phương hướng Tiểu Đao vừa bỏ chạy.
Tật Phong Bộ!
Tiểu Đao triển khai Tật Phong Bộ không ngừng di chuyển nới rộng khoảng cách với Tiêu Ngự.
“Không thể để hắn có cơ hội chạy thoát!” Tiêu Ngự minh bạch, chỉ dưới tình huống này mới có thể một kích đánh thắng đối phương, hắn vất vả lắm mới bức bách được đối phương phải đem toàn bộ kỹ năng sử dụng, nếu như lại cấp cho Tiểu Đao thời gian nghỉ ngơi cùng hóa giải đóng băng kỹ năng, Tiểu Đao sẽ lại trở thành mãnh hổ.
Đột Tiến!
Tiêu Ngự đột nhiên áp sát Tiểu Đao, chủy thủ tay phải như thiểm điện đâm vào lưng Tiểu Đao.
Dịch Cốt!
Cơ nhục tay phải Tiêu Ngự kịch liệt rung động, khí lực toàn thân theo đó bạo phát, lại quát một tiếng, chủy thủ vạch sang bên cạnh xé toạc một mảnh trên lưng Tiểu Đao.
Tiểu Đao có chết cũng không tin được Tiêu Ngự có thể mau chóng áp sát hắn như thế, chờ hắn kịp phản ứng tất cả đã muộn. Từ giây phút chủy thủ trong tay Tiêu Ngự đâm vào lưng hắn, cảm giác đau đớn truyền đến não, hắn biết tất cả đã kết thúc.
Hệ thống: Dịch Cốt độ hoàn thành kỹ năng 100%, tạo thành 100% thương tổn, thêm 3.7 giây hiệu quả tê liệt.
3.7 giây không chế này, Tiểu Đao đã không còn cơ hội phản kháng.
Tiêu Ngự lại triển khai Bối Thứ, sau đó lại nhảy lên Tạc Kích kích ngất Tiểu Đao, lại một chiêu Phản Thủ Bối Thứ xuyên vào lưng Tiểu Đao. Hơn năm mươi điểm huyết lượng bay lên, Tiểu Đao đã không còn huyết lượng, đổ gục xuống đất.
Sau khi thi triển Xá Mệnh Nhất Kích, huyết lượng trên người Tiểu Đao đã gần như cạn kiệt, không thể chống nổi công kích của Tiêu Ngự.
Chứng kiến Tiểu Đao ngã xuống, Tiêu Ngự thở phào một hơi, toàn thân buông lỏng, chiến thắng! Một cảm giác hưng phấn cùng cuồng nhiệt bừng lên, Tiêu Ngự biết, từ giờ khắc này vận mệnh hắn đã thay đổi. Chỉ một trận này thôi, Tiêu Ngự đã có ba mươi vạn tiền thuê, lại thêm 5% tiền hoa hồng khen thưởng, lại còn đổ ước giữa Phong Dã và Nghiêm lão bản hai ngàn vạn, hắn có thể gom vào một trăm vạn tiền thưởng! Không, một trăm ba mươi vạn! Đối với Tiêu Ngự, đây là một con số mơ cũng không mơ tới! Người bình thường cho dù tích cóp cả đời cũng không thể có một số tiền như thế!
Nghiêm lão bản và Phong Dã vẫn còn ngây người chưa kịp hồi phục tinh thần. Bọn họ không tưởng nổi chiến đấu lại kết thúc nhanh chóng như thế, Tiêu Ngự cuối cùng đã thắng. Bốn chữ khắc sâu vào đầu bọn họ: Tiểu Đao thất bại. Thật không ngờ Tiểu Đao lại thất bại.
Bọn họ khó tin nhìn thi thể dưới mặt đất, hồi tưởng lại tràng chiến đấu vừa rồi mới thật sự xác định hết thảy là sự thật.
Động tác cuối cùng của Tiêu Ngự quá nhanh, bọn họ chỉ có thể lờ mờ chứng kiến hắn đột nhiên gia tốc bắt kịp Tiểu Đao, ngắn ngủi vài giây sau Tiểu Đao đã bị đánh gục.
Hết thảy đả kết thúc, Tiêu Ngự là người chiến thắng.
Tiêu Ngự trên trường thi đấu từ từ bước xuống.
Nhìn Tiêu Ngự đang bước đến, Nghiêm lão bản và Phong Dã giờ phút này mới biết được, chỉ sợ bài danh Đạo tặc lúc này cần phải sắp xếp lại.
“Ta thắng.” Tiêu Ngự đơn giản nói hai chữ với Phong Dã.
“Nghiêm lão bản, chúng ta thắng rồi.” Phong Dã cuối cùng cũng khôi phục tỉnh táo, quay sang nói với Nghiêm lão bản.
“Đúng thế, là chúng ta thua.” Nghiêm lão bản có chút ũ rũ nói, đưa ra hai ngàn vạn: “Đây là tiền đặt cược.”
Phong Dã chuyển thù lao vào tài khoản Tiêu Ngự, nói: “Đây là theo ước định ban đầu của chúng ta, một trăm ba mươi vạn, ta sẽ sai người đưa cho ngươi.”
Một trăm ba mươi vạn. Từ nhỏ đến giờ Tiêu Ngự chưa từng gặp một khoản tiền bằng một nửa số này, nội tâm không khỏi có chút kích động, như vầy là trong một khoảng thời gian hắn sẽ không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa, nhưng hắn cũng không đem nội tâm thể hiện cả lên khuôn mặt, hắn còn chưa phải loại người vì tiền mà phát điên.
Phong Dã vỗ vỗ vai Nghiêm lão bản, cười nói: “Ngươi đừng uể oải, ngươi thắng ta cũng nhiều rồi, lần này coi như là cấp cho ta một chút mặt mũi, cho ta thắng lại một trận chứ.”
Nghiêm lão bản cười khổ: “Tiểu tử ngươi đã thật sự tìm được một cao thủ, chúng ta bại tâm phục khẩu phục.”
“Chỉ có hai ngàn vạn thôi mà, ngươi thắng của ta ít nhất cũng tám chín ngàn vạn hơn rồi.” Phong Dã nhìn Nghiêm lão bản nói.
“Sao, còn muốn thừa thắng xông lên không?” Nghiêm lão bản đột nhiên nghĩ đến điều gì, đôi mắt híp lại, bắn ra hai đạo tinh quang: “Có muốn Tiêu huynh đệ này thử sức với Thư Sinh một ván không?”
“Thư Sinh?” Phong Dã trầm mặc, ngón tay phải nhịp nhịp suy nghĩ.
Trong đầu Tiêu Ngự hiện ra tư liệu về Thư sinh.
Thư Sinh: Hắc ám Đức Lỗ Y, chủng tộc hắc ám tinh linh. Chiến tích: thắng ba mươi bảy, thua mười chín, chưa bại trận nào trước đối thủ đạo tặc, tiêu diệt đệ nhị đạo tặc Sa Âu, có một kĩ năng đặc biệt. 30 cấp kĩ năng hóa gấu, dị hóa, hắc ám chi đảo ngôn…
Đánh giá một chút, Tiêu Ngự minh bạch thư sinh này rất mạnh, trạng thái hóa gấu lại là khắc tinh của đạo tặc, cho đến bây giờ vẫn chưa có đạo tặc nào có thể đánh bại hắn.
Tiêu Ngự nhìn thoáng qua, Phong Dã vẫn còn đang do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.