Chương 60: Lục soát bảo khố
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
31/12/2013
- Các huynh đệ, có việc phải làm rồi, xuất phát đi! - Ám Ngục
cắt đứt truyền âm, sau đó quay đầu lại nói với đám người Phàm Dạ.
- Tiêu Ngự đã tới gần mục tiêu? - Phàm Dạ kinh ngạc nói, mới có trải qua hơn 5 phút đồng hồ, hành động của hắn so với tưởng tượng thì thuận lợi hơn nhiều lắm.
- Đừng xem thường 5 phút đồng hồ này! - Ám Ngục nói có chút thâm ý.
Đám người Phàm Dạ nghe được Ám Ngục nói, gật đầu.
Ám Ngục mang theo bốn đội viên còn lại, hướng tới cửa vào của doanh trại cẩu đầu nhân tìm kiếm.
Cửa vào của doanh trại cẩu đầu nhân có bảy tên cẩu đầu nhân đang canh gác, trong đó có năm tên đeo cung tên, dẫn quái là việc làm tràn ngập tính nguy hiểm.
Đạo tặc Tinh Hoả từ trong hành trang lấy ra một thanh cung ngắn, cái cung này thuộc tính rất cùi, là để cho Tinh Hoả dẫn quái.
Lôi Đình chọn một vị trí thích hợp chuẩn bị rat ay, phía sau Lôi Đình cùng Tinh Hoả chừng ba mươi mét, Ám Vu Phong Qua đưa Tinh Hoả cùng Lôi Đình vào phạm vi trị liệu của hắn.
Ám Ngục hướng về phía đạo tặc Tinh Hoả ra hiệu, đạo tặc Tinh Hoả gật đầu, đặt tên lên dây cung, vù vù một tiếng, một mũi tên bắn tới một tên cẩu đầu nhân đang canh gác, ba, xuyên qua người hắn.
Tên cẩu đầu nhân canh gác phát ra một tiếng kêu la sắc nhọn, cả doanh trại cẩu đầu nhân đột nhiên rối loạn lên, gần hai mươi tên cẩu đầu nhân lập tức từ trong doanh địa nhảy ra, hung hung hổ hổ hướng tới đám người Tinh Hoả vọt tới.
- Ồ, động tác của bọn chúng thật nhanh chóng! - Đạo tặc Tinh Hoả liền cất bước chạy, vù vù, vù vài mũi tên cắm trên mặt đất phía sau Tinh Hoả, tên phía sau liên tục nhằm bắn tới Tinh Hoả, có vài mũi tên đã bắn trúng hắn.
Lạc Lôi Thuật!
Lôi pháp sư Lôi Đình từ một vị trí khác chủ động công kích ra, nhưng sau một lần công kích cũng không có ở lại, mà nhanh chóng chạy đi.
Đám cẩu đầu nhân này bị làm phiền trước kia nên bây giờ đã sớm có chuẩn bị, một khi lính canh gác phát hiện ra có địch, lập tức xuất hiện nhanh như chớp, cho nên đám người Ám Ngục trong quá trình dẫn quái thuận lợi hơn nhiều lắm.
Nhìn thấy nhiều Cẩu Đầu Nhân truy đuổi như vậy, đám người Ám Ngục muốn tìm cũng không thấy.
- Chúng ta đem đám cẩu đầu nhân này kéo ra ngoài! - Ám Ngục phát tin tức cho Tiêu Ngự.
Nhìn thấy tin tức của Ám Ngục, Tiêu Ngự đứng lên, bên kia đã kéo cẩu đầu nhân ra, mình cũng lên hành động thôi.
Tiêu Ngự trầm tư chỉ trong chốc lát, tiến nhập vào trạng thái tiềm hành, hướng đến cái đại rương mà đi tới.
Một mặt tới gần cái rương một mặt chú ý tới nhất cử nhất động của ba tên cẩu đầu nhân, ba tên này đều không có phát hiện ra Tiêu Ngự trong thuật tiềm hành.
Tiêu Ngự tiến tới cái đại rương ngồi chồm hỗm xuống một bên.
Một tên cẩu đầu nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua bảo rương, ánh mắt của hắn vừa đảo qua một chút, tiêu ngự cảm giác trống ngực mình đập mạnh lên. Cẩu đầu nhân không có phát hiện ra bất kì cái gì dị thường, quay đầu đi.
“ Bắt đầu rồi, kế tiếp sẽ có năm giây để mở cái rương, năm giây để thoát đi.” Tiêu Ngự tay phải đặt lên trên rương, thong thả đánh vào phía trên.
Bảo rương mở ra: 1 giây, 2 giây,…
Bảo rương bị mở ra, tâm trạng của Tiêu Ngự cứ như bị tắc vậy, ở trong thời gian này, nếu như bị cắt đứt nhiệm vụ thất bại không nói làm gì, cái quan trọng rất có thể mình sẽ chết ở trong doanh trại này.
Trên trán Tiêu Ngự xuất hiện một tia mồ hôi lạnh, nhìn thoáng qua đám cẩu đầu nhân, chúng nó không phát hiện ra có người đang mở bảo rương.
Ba giây, bốn giây, năm giây.
Bảo rương mở ra thành công.
Nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở, Tiêu Ngự mừng rỡ như điên, tay phải luồn vào trong bảo rương, mò mẫm một chút, lấy một vật thể hình tròn, bên ngoài cuốn một tầng vải, vẫn còn tốt lắm, hắn là quyển trục như lời đạo tặc TInh Hoả đã nói.
Tiêu Ngự đặt vật kia vào trong hành trang, tiếp tục mò mẫm dưới đấy hòm, không biết còn có vật gì khác bên trong bảo rương hay không. Ngón tay hắn đột nhiên đau nhói, bị một vật sắc nhọn vạch vào, là chuỷ thủ! Tiêu Ngự bỗng nhiên giật mình, nhanh chóng mò lấy chuỷ thủ bỏ vào trong hành lang, xác nhận đáy hòm không còn vật gì nữa, Tiêu Ngự khép bảo rương lại.
Hệ thống: Không thể đóng lại.
Vẫn còn ba giây đồng hồ, Tiêu Ngự mặc kệ có bị cẩu đầu nhân này phát hiện ra không, cất bước xông ra bên ngoài.
Vù, Tiêu Ngự chạy sát qua người ba tên cẩu đầu nhân.
Ba tên cẩu đầu nhân đang ngủ gà ngủ gật nhìn thấy Tiêu Ngự thì cả kinh, trong nháy mắt chợt tỉnh táo, quay đầu nhìn thoáng qua bảo rương, thấy nó đã bị mở ra, lúc này ba tên mới quay đầu lại tìm Tiêu Ngự thì hắn đã chạy ra khỏi cửa lều.
Tiêu Ngự vừa mới chui ra khỏi lều vải, thì ba tên cẩu đầu nhân bên trong lều vải đã phát ra tiếng kêu sắc nhọn chói tai, trong nháy mắt đã vang động khắp cả doanh trại.
Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn tháp canh gác một chút, tất cả bảy cái cơ nỏ ở trên bảy tháp canh gác cơ hồ tất cả đã chuyển hướng về phía này.
“ Đáng chết.” Tiêu Ngự hướng về phía Tây Nam nhìn lại, nới đó là một cửa khác của doanh trại này, khoảng cách chỉ có chừng 50 mét mà thôi, từ nơi này tới hướng tây nam là một bãi đất trống, lao ra từ nơi này, hắn có thể có chút an toàn.
Trong nháy mắt tốc độ của Tiêu Ngự tăng lên tới lớn nhất, hướng tới cánh cửa kia chạy như điên.
Lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy, với tới cửa phía tây nam, nhiều nhất cũng chỉ mất bảy tám giây nhưng trong bảy tám giây này lại liên quan tới sự sống chết của mình.
Vù vù vù, bảy cái cơ nỏ toàn bộ nhắm vào Tiêu Ngự, bảy mũi tên dưới ánh mặt trời tập trung hàn khí dày đặc, phá không mà tới, ngăn chặn mọi hướng thoát đi của Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự vừa mới lao ra được khoảng năm mét, liền phát hiện ra bảy mũi tên đang thẳng tới mình, sau một khắc, hắn bị nhất tiễn đánh trúng.
Độn Hình!
Đinh Đinh Đinh Tiêu Ngự kĩ năng Độn Hình có hiệu quả vô địch ngăn chặn công kích, bảy mũi tên liền rơi xuống trên mặt đất.
Lợi dụng trạng thái cường đại ẩn thân, Tiêu Ngự hướng tới cánh của phía Tây Nam thoát đi.
Ba cẩu đầu nhân trong lều vải đuổi tới, bắt đầu tìm kiếm tung tích Tiêu Ngự, bảy cái cơ nỏ cũng không có ý bỏ qua cho hắn, phán đoán vị trí của Tiêu Ngự, không ngừng bắn ra từng đạo tên.
Đốc đốc đốc, vài đạo tên sát qua mặt mà bay vào mặt đất.
“ Tốc độ di động quá chậm, nếu có Tật Phong Bộ thì tốt rồi.” Tiêu Ngự thầm nghĩ, Độn Hình cùng Tật Phong Bộ có khác biệt rất lớn, do kĩ năng Độn Hình tại phương diện ẩn hình tương đối mạnh mẽ, mặc kệ tác chiến trong đối địch thế nào, đều phi thường tốt, nhưng sau khi tiến vào trạng thái ẩn hình tốc độ hạ thấp cực kì, tình cảnh này khiến cho kĩ năng Độn Hình có hạn chế rất lớn khi sử dụng, Tật Phong Bộ năng lực ẩn hình tương đối yếu kém, rất dễ dàng bị phát hiện, nhưng sau khi tiến vào trạng thái tiềm hành, tốc độ gia tăng trên phạm vi lớn, dùng để chạy trối chết thì là thích hợp nhất. Bất quá trước tình huống này, Độn Hình hiển nhiên không dùng tốt bằng Tật Phong bộ.
Đám người Ám Ngục đang ở ngoài doanh trại hấp dẫn đám Cẩu Đầu Nhân, đột nhiên trong doanh trại cẩu đầu nhân truyền tới một thanh âm bén nhọn, đám cẩu đầu nhân hỗn loạn lên, toàn bộ lập tức rút lui vào trong doanh trại.
- Nhanh lên một chút hấp dẫn chúng nó! - Ám Ngục quát.
Lạc Lôi thuật!
Lôi Đình không ngừng dùng ma pháp công kích đám cẩu đầu nhân này, nhưng chúng nó lại không thèm quan tâm tới Lôi Đình, toàn bộ đều hướng về doanh trại của cẩu đầu nhân.
- Dẫn không được! - Lôi Đình vẻ mắt đau khổ nói.
- Thôi quên đi! - Nhìn đám cẩu đầu nhân này rút lui toàn bộ về doanh trại, Ám Ngục chỉ có thể cầu khẩn, Tiêu Ngự thuận lợi chạy đi.
- Tiêu Ngự đã tới gần mục tiêu? - Phàm Dạ kinh ngạc nói, mới có trải qua hơn 5 phút đồng hồ, hành động của hắn so với tưởng tượng thì thuận lợi hơn nhiều lắm.
- Đừng xem thường 5 phút đồng hồ này! - Ám Ngục nói có chút thâm ý.
Đám người Phàm Dạ nghe được Ám Ngục nói, gật đầu.
Ám Ngục mang theo bốn đội viên còn lại, hướng tới cửa vào của doanh trại cẩu đầu nhân tìm kiếm.
Cửa vào của doanh trại cẩu đầu nhân có bảy tên cẩu đầu nhân đang canh gác, trong đó có năm tên đeo cung tên, dẫn quái là việc làm tràn ngập tính nguy hiểm.
Đạo tặc Tinh Hoả từ trong hành trang lấy ra một thanh cung ngắn, cái cung này thuộc tính rất cùi, là để cho Tinh Hoả dẫn quái.
Lôi Đình chọn một vị trí thích hợp chuẩn bị rat ay, phía sau Lôi Đình cùng Tinh Hoả chừng ba mươi mét, Ám Vu Phong Qua đưa Tinh Hoả cùng Lôi Đình vào phạm vi trị liệu của hắn.
Ám Ngục hướng về phía đạo tặc Tinh Hoả ra hiệu, đạo tặc Tinh Hoả gật đầu, đặt tên lên dây cung, vù vù một tiếng, một mũi tên bắn tới một tên cẩu đầu nhân đang canh gác, ba, xuyên qua người hắn.
Tên cẩu đầu nhân canh gác phát ra một tiếng kêu la sắc nhọn, cả doanh trại cẩu đầu nhân đột nhiên rối loạn lên, gần hai mươi tên cẩu đầu nhân lập tức từ trong doanh địa nhảy ra, hung hung hổ hổ hướng tới đám người Tinh Hoả vọt tới.
- Ồ, động tác của bọn chúng thật nhanh chóng! - Đạo tặc Tinh Hoả liền cất bước chạy, vù vù, vù vài mũi tên cắm trên mặt đất phía sau Tinh Hoả, tên phía sau liên tục nhằm bắn tới Tinh Hoả, có vài mũi tên đã bắn trúng hắn.
Lạc Lôi Thuật!
Lôi pháp sư Lôi Đình từ một vị trí khác chủ động công kích ra, nhưng sau một lần công kích cũng không có ở lại, mà nhanh chóng chạy đi.
Đám cẩu đầu nhân này bị làm phiền trước kia nên bây giờ đã sớm có chuẩn bị, một khi lính canh gác phát hiện ra có địch, lập tức xuất hiện nhanh như chớp, cho nên đám người Ám Ngục trong quá trình dẫn quái thuận lợi hơn nhiều lắm.
Nhìn thấy nhiều Cẩu Đầu Nhân truy đuổi như vậy, đám người Ám Ngục muốn tìm cũng không thấy.
- Chúng ta đem đám cẩu đầu nhân này kéo ra ngoài! - Ám Ngục phát tin tức cho Tiêu Ngự.
Nhìn thấy tin tức của Ám Ngục, Tiêu Ngự đứng lên, bên kia đã kéo cẩu đầu nhân ra, mình cũng lên hành động thôi.
Tiêu Ngự trầm tư chỉ trong chốc lát, tiến nhập vào trạng thái tiềm hành, hướng đến cái đại rương mà đi tới.
Một mặt tới gần cái rương một mặt chú ý tới nhất cử nhất động của ba tên cẩu đầu nhân, ba tên này đều không có phát hiện ra Tiêu Ngự trong thuật tiềm hành.
Tiêu Ngự tiến tới cái đại rương ngồi chồm hỗm xuống một bên.
Một tên cẩu đầu nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua bảo rương, ánh mắt của hắn vừa đảo qua một chút, tiêu ngự cảm giác trống ngực mình đập mạnh lên. Cẩu đầu nhân không có phát hiện ra bất kì cái gì dị thường, quay đầu đi.
“ Bắt đầu rồi, kế tiếp sẽ có năm giây để mở cái rương, năm giây để thoát đi.” Tiêu Ngự tay phải đặt lên trên rương, thong thả đánh vào phía trên.
Bảo rương mở ra: 1 giây, 2 giây,…
Bảo rương bị mở ra, tâm trạng của Tiêu Ngự cứ như bị tắc vậy, ở trong thời gian này, nếu như bị cắt đứt nhiệm vụ thất bại không nói làm gì, cái quan trọng rất có thể mình sẽ chết ở trong doanh trại này.
Trên trán Tiêu Ngự xuất hiện một tia mồ hôi lạnh, nhìn thoáng qua đám cẩu đầu nhân, chúng nó không phát hiện ra có người đang mở bảo rương.
Ba giây, bốn giây, năm giây.
Bảo rương mở ra thành công.
Nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở, Tiêu Ngự mừng rỡ như điên, tay phải luồn vào trong bảo rương, mò mẫm một chút, lấy một vật thể hình tròn, bên ngoài cuốn một tầng vải, vẫn còn tốt lắm, hắn là quyển trục như lời đạo tặc TInh Hoả đã nói.
Tiêu Ngự đặt vật kia vào trong hành trang, tiếp tục mò mẫm dưới đấy hòm, không biết còn có vật gì khác bên trong bảo rương hay không. Ngón tay hắn đột nhiên đau nhói, bị một vật sắc nhọn vạch vào, là chuỷ thủ! Tiêu Ngự bỗng nhiên giật mình, nhanh chóng mò lấy chuỷ thủ bỏ vào trong hành lang, xác nhận đáy hòm không còn vật gì nữa, Tiêu Ngự khép bảo rương lại.
Hệ thống: Không thể đóng lại.
Vẫn còn ba giây đồng hồ, Tiêu Ngự mặc kệ có bị cẩu đầu nhân này phát hiện ra không, cất bước xông ra bên ngoài.
Vù, Tiêu Ngự chạy sát qua người ba tên cẩu đầu nhân.
Ba tên cẩu đầu nhân đang ngủ gà ngủ gật nhìn thấy Tiêu Ngự thì cả kinh, trong nháy mắt chợt tỉnh táo, quay đầu nhìn thoáng qua bảo rương, thấy nó đã bị mở ra, lúc này ba tên mới quay đầu lại tìm Tiêu Ngự thì hắn đã chạy ra khỏi cửa lều.
Tiêu Ngự vừa mới chui ra khỏi lều vải, thì ba tên cẩu đầu nhân bên trong lều vải đã phát ra tiếng kêu sắc nhọn chói tai, trong nháy mắt đã vang động khắp cả doanh trại.
Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn tháp canh gác một chút, tất cả bảy cái cơ nỏ ở trên bảy tháp canh gác cơ hồ tất cả đã chuyển hướng về phía này.
“ Đáng chết.” Tiêu Ngự hướng về phía Tây Nam nhìn lại, nới đó là một cửa khác của doanh trại này, khoảng cách chỉ có chừng 50 mét mà thôi, từ nơi này tới hướng tây nam là một bãi đất trống, lao ra từ nơi này, hắn có thể có chút an toàn.
Trong nháy mắt tốc độ của Tiêu Ngự tăng lên tới lớn nhất, hướng tới cánh cửa kia chạy như điên.
Lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy, với tới cửa phía tây nam, nhiều nhất cũng chỉ mất bảy tám giây nhưng trong bảy tám giây này lại liên quan tới sự sống chết của mình.
Vù vù vù, bảy cái cơ nỏ toàn bộ nhắm vào Tiêu Ngự, bảy mũi tên dưới ánh mặt trời tập trung hàn khí dày đặc, phá không mà tới, ngăn chặn mọi hướng thoát đi của Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự vừa mới lao ra được khoảng năm mét, liền phát hiện ra bảy mũi tên đang thẳng tới mình, sau một khắc, hắn bị nhất tiễn đánh trúng.
Độn Hình!
Đinh Đinh Đinh Tiêu Ngự kĩ năng Độn Hình có hiệu quả vô địch ngăn chặn công kích, bảy mũi tên liền rơi xuống trên mặt đất.
Lợi dụng trạng thái cường đại ẩn thân, Tiêu Ngự hướng tới cánh của phía Tây Nam thoát đi.
Ba cẩu đầu nhân trong lều vải đuổi tới, bắt đầu tìm kiếm tung tích Tiêu Ngự, bảy cái cơ nỏ cũng không có ý bỏ qua cho hắn, phán đoán vị trí của Tiêu Ngự, không ngừng bắn ra từng đạo tên.
Đốc đốc đốc, vài đạo tên sát qua mặt mà bay vào mặt đất.
“ Tốc độ di động quá chậm, nếu có Tật Phong Bộ thì tốt rồi.” Tiêu Ngự thầm nghĩ, Độn Hình cùng Tật Phong Bộ có khác biệt rất lớn, do kĩ năng Độn Hình tại phương diện ẩn hình tương đối mạnh mẽ, mặc kệ tác chiến trong đối địch thế nào, đều phi thường tốt, nhưng sau khi tiến vào trạng thái ẩn hình tốc độ hạ thấp cực kì, tình cảnh này khiến cho kĩ năng Độn Hình có hạn chế rất lớn khi sử dụng, Tật Phong Bộ năng lực ẩn hình tương đối yếu kém, rất dễ dàng bị phát hiện, nhưng sau khi tiến vào trạng thái tiềm hành, tốc độ gia tăng trên phạm vi lớn, dùng để chạy trối chết thì là thích hợp nhất. Bất quá trước tình huống này, Độn Hình hiển nhiên không dùng tốt bằng Tật Phong bộ.
Đám người Ám Ngục đang ở ngoài doanh trại hấp dẫn đám Cẩu Đầu Nhân, đột nhiên trong doanh trại cẩu đầu nhân truyền tới một thanh âm bén nhọn, đám cẩu đầu nhân hỗn loạn lên, toàn bộ lập tức rút lui vào trong doanh trại.
- Nhanh lên một chút hấp dẫn chúng nó! - Ám Ngục quát.
Lạc Lôi thuật!
Lôi Đình không ngừng dùng ma pháp công kích đám cẩu đầu nhân này, nhưng chúng nó lại không thèm quan tâm tới Lôi Đình, toàn bộ đều hướng về doanh trại của cẩu đầu nhân.
- Dẫn không được! - Lôi Đình vẻ mắt đau khổ nói.
- Thôi quên đi! - Nhìn đám cẩu đầu nhân này rút lui toàn bộ về doanh trại, Ám Ngục chỉ có thể cầu khẩn, Tiêu Ngự thuận lợi chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.