Chương 156: Toàn Phong cùng Toàn Luật
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2014
“ Rơi ra cây pháp trượng sao?” Nghe thấy thanh âm thê lương
thảm thiết, Tiêu Ngự cười hờ hững, nhớ tới chuyện vừa rồi thật là một màn kinh
hiểm, không ngờ thuật sĩ kia trong tình huống đó vẫn có thể phản ứng lại cho
mình một cái khí bạo thuật nếu không phải trên thân mình là bộ chiến trường sáo
trang cộng thêm 10 điểm tốc độ di chuyển cùng 7 điểm tốc độ công kích, ma pháp
kháng tính cũng rất cao, hắn đã nằm lại nơi đó rồi.
Tiêu Ngự núp vào một ngách nhỏ, xem xét chiến lợi phẩm một chút.
Hắc Ám Tù Đồ pháp trượng: Phẩm cấp, tử trang. Công kích 90 -107. tinh thần +30, trí tuệ +20, tốc độ ngâm xướng ma pháp +5. thời gian cooldown hắc ám hệ ma pháp -10%, yêu cầu lv10, yêu cầu nghề nghiệp: thuật sĩ, vu sư.
Là vật của Vu Sư cùng thuật sĩ, xem ra cũng tốt, phỏng chừng có thể bán được tầm hai ba trăm kim tệ, xem ra thu hoạch không tồi, không trách được tốc độ công kích của thuật sĩ nọ lại nhanh như vậy, thì ra là hiệu quả của pháp trượng này.
Tiêu Ngự vừa định đem đồ vật này bỏ vào trong hành trang, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, không đúng, cây pháp trượng này so với tưởng tượng còn đắt giá hơn nhiều lắm, đối với thiên sứ liên minh mà nói, cây pháp trượng này có lẽ cũng chỉ giá trị hai ba trăm kim tệ nhưng đối với liên minh Tà Ác lại không giống nhau, Tà Ác liên minh có rất nhiều vu sư, vu sư lại phân ra thành độc vu, ám vu cùng hắc vu, ba nghề nghiệp này đều có năng lực trị liệu, độc vu am hiểu thi độc, giải trừ trạng thái xấu, năng lực trị liệu tương đối kém, ám vu am hiểu trị liệu, hồi sinh, hắc vu am hiểu trị liệu cùng nguyền rủa, cây ma pháp trượng này vu sư có thể sử dụng, gia tăng tốc độ ngâm xướng ma pháp cùng giảm bớt thời gian cooldown ma pháp, đối với vu sư của đoàn đội mà nói, quả thực là siêu cực phẩm, có ý nghĩa trọng đại với cả đoàn đội, cho nên giá cả của cây pháp trượng này không hề nhỏ.
Tiêu Ngự đem thuộc tính của Hắc Ám Tù Đồ pháp trượng phát cho Ảnh Tử, chỉ chốc lát, Ảnh Tử đã trả lời:
- Cây pháp trượng này ta muốn!
- Bao nhiêu? – Tiêu Ngự nói.
Ảnh Tử trầm ngâm một hồi lâu nói:
- 1 vạn, thế nào?
- ok! – Tiêu Ngự sảng khoái đáp, Tiêu Ngự vốn dự tính cây pháp sư này có thể bán chừng 400 kim tệ, Ảnh Tử ra giá so với sàn giao dịch trên mạng thì cao hơn rất nhiều, Tiêu Ngự không muốn tăng giá, nếu tăng thêm nữa có vẻ như lòng tham không đáy.
Ảnh Tử đem 1 vạn chuyển tới tài khoản của Tiêu Ngự, tiêu Ngự đem Hắc Ám Tù Đồ pháp trượng giao cho Ảnh Tử, như vậy thật lời, Ảnh Tử bên kia không cần phải trả thuế mua vật phẩm, loại giao dịch lén này rất thịnh hành, phần lớn là bằng hữu giao dịch với nhau, sàn giao dịch không quản.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Tiêu Ngự nhìn thoáng qua các hạng kĩ năng, tất cả đều đã cooldown xong, Tiêu Ngự đứng lên hướng vào chiến trường.
Thế cục vẫn một mảnh hỗn loạn, hai đại liên minh vẫn giằng co ở thị trấn, thị trấn nhỏ giờ đầy những thi thể của người chơi hai bên.
Tiêu Ngự không dám tới gần trung tâm hỗn loại, chỉ ở bên ngoài tìm chút, rơi ra một kiện trang bị tử trang, ham muốn trong lòng Tiêu Ngự tăng lên, nhìn thấy người mặc đồ lam lục trang hắn không ra tay. Cho dù rơi ra đồ lam lục trang thì cũng không đáng bao nhiêu tiền. Hạ cấp lục trang giá cả chỉ khoảng mười kim tệ, lam trang là năm mươi kim tệ. Đối với loại này Tiêu Ngự đã thiếu đi hứng thú, chuẩn bị tìm mấy người mặc bộ đồ tử trang trên người.
Vượt qua một sườn núi thấp, phát hiện ra phía trước có một số người, ước chùng có bẩy tám người. Tiêu Ngự muốn tìm kiếm một chút lợi nhuận, liền chậm rãi tìm tới.
Đương trường có tổng cộng bảy người, hai ngươi là Tà Ác Liên minh, năm người là người chơi Thiên Sứ liên minh, năm người này đang vây quanh hai người Tà Ác liên minh.
Tiêu Ngự nghi hoặc nhìn thoáng qua mặt đất. Trên mặt đất có ba cỗ thi thể của người người chơi Thiên Sứ liên minh, liếc mắt một cái nhìn hai người chơi liên minh Tà Ác. Hai người ước chừng 23, 24 tuổi. Trong đó có một người là thú nhân chiến sĩ, lưng hùm vai gấu, toàn thân nổi lên cơ bắp, trong tay cầm một thanh Tuyết Địa Ngân Phủ, trên người mặc một thân hộ giáp bằng kim loại, thoạt nhìn phong thái lẫm lẫm. Bên cạnh cũng là một người thú nhân tộc, nhưng thể hình hơn gày hơn so với người kia một chút. Trên người mặc bộ bì giáp màu nâu, trên bì giáp khắc vẽ các loại đồ đằng ( vật tổ), các đồ đằng này vừa cổ xưa lại vừa thần bí.
“ Là một tát mãn.” Tiêu Ngự thầm nghĩ, Tát Mã thật ra là một chức nghiệp rất thú vị, chức nghiệp này các phương diện đều tương đối cân bằng. Tát mãn giữa bình thường được lưu truyền một câu nói: Đội hữu cần cái gì, chúng ta là cái đó. Lúc đoàn đội cần trị liệu, bọn họ chính là trị liệu, đoàn đội muốn phát ra thương tổn, bọn họ có thể đảm đương phát ra thương tổn. Khi tất yếu còn có thể ngạnh kháng vài cái, đồng thời có thể thông qua các bức họa đồ đằng còn có thể gia tăng các trạng thái hữu ích cho đồng đội.
Tiêu Ngự nhìn hai người chơi này, bọn họ có thể ở giữa tám địch nhân mà giết được ba người, chứng minh kĩ thuật của họ rất không tồi, điều tra Tát Mã một cái, Tát Mãn kia gọi là Toàn Luật, thú nhân chiến sĩ là Toàn Phong, đều tới 17 cấp.
Nhìn thấy trạng thái của bọn họ, Tiêu Ngự khẽ nhíu mày, MP của tát mãn kia đã hết, HP của thú nhân chiến sĩ vẫn còn đầy, dù sao có tát mãn trị liệu bên cạnh. Tiêu Ngự cũng nhìn ra được, bọn họ sắp không duy trì được nữa, tát mãn khẳng định sẽ chết trước, ngay sau đó là thú nhân chiến sĩ, nếu như hai người bọn học được ăn cả ngã về không có lẽ sẽ nhường cho thú nhân chạy thoát.
Năm người chơi Thiên Sứ liên minh ở bên ngoài tất nhiên cũng lo lắng điều này, điều chỉnh vị trí một chút, phòng ngừa bọn họ chạy trốn, cũng tùy thời tìm cơ hội công kích, hai người chơi tà ác liên minh phỏng chừng không chịu được bao lâu.
- MP của ta đã hết sạch, đợi lát nữa ta dùng đồ đằng ngăn trở bọn họ, ngươi mở công kích chạy thoát đi! – Toàn Luật khẽ nói với Toàn Phong.
Toàn Phong rung lên cây búa trong tay cười lạnh nói:
- Ai thắng ai thua còn chưa định, dù sao mục sư trong đội ngũ của bọn họ đã bị ta giết chết, giết thêm hai người nữa thì hòa thôi.
Toàn Luật thở dài một hơi, hắn hiểu bằng hữu của mình rõ, căn bản chính là rất quật cường, một khi đã quyết định, mười trâu cũng không kéo lại được, ung dung cười nói:
- Một người giết một người, nếu người nào không thể quay về, thì phải cởi trang bị ở trong Vương Thành xích lõa chạy 3 vòng.
Toàn Phong miệng mở rộng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười nói:
- Một lời đã định, nếu ai không xích lõa chạy, chính con rùa con.
Toàn Luật cùng Toàn Phong vẻ mặt ung dung thoải mái, so với bọn hắn thì năm người chơi thuộc liên minh Thiên Sứ lại khẩn trương hơn rất nhiều, Mục Sư bị giết bọn học nếu mà bị giết chắc chắn sẽ mất đi một bậc kinh nghiệm đã vất vả mới tăng được tới đây. Cả đám người sợ đầu sợ đuôi, không có ai dám xông lên làm vật hy sinh, thực lực của thú nhân chiến sĩ cùng Tát mãn họ đã thấy qua, bọn họ liên thủ thực lực rất mạnh, giết chết một hai người phe mình hẳn là không thành vấn đề, một hỏa pháp sư duy nhất trong đội cũng không dám dộng thủ, nếu tát mãn xuyên qua đồ đằng công kích hắn bằng ma pháp, thú nhân chiến sẽ xông lên, hắn cũng không được an toàn.
- Sợ cái gì, bọn họ có hai người, chúng ta có năm người, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau xông lên, khẳng định giết chết được họ! – Một chiến sĩ nói, nhưng lời nói của hắn có vẻ không đủ sức mạnh cho lắm.
- Ha ha một đám phế vật! – Toàn Phong nhìn đám người này, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, ngẫm lại cũng thật ai oán, không ngờ hôm nay lại die trong tay cái đám phế vật này, nếu đối phương có mấy cao thủ, hắn cũng còn chấp nhận được.
Toàn Luật nghe thấy Toàn Phong nói, không khỏi cười lên một tiếng, hắn cũng cố gắng xem thường đám người kia.
“ Bằng hữu.” Nhìn hai người chung lưng đấu cật, bộ dạng bình tĩnh tự nhiên, Tiêu Ngự bỗng nhiên có một chút xúc động, từ nhỏ tới lớn, hắn đầu không có bằng hữu, hắn đã có thói quen cô độc rồi. Nhìn thoáng qua năm người thuộc liên minh Thiên Sứ, chủy thủ khẽ nhảy múa trên tay hắn, thì thào hắn lầu bầu: “ Mặc dù trang bị của bọn họ không ra cái gì nhưng ta cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy.”
Tiêu Ngự mở ra Tiềm Hành.
Trong năm người chơi này có một người chơi chức nghiệp chiến sĩ, một Đức Lỗ Y, một Hỏa pháp sư, một kỵ sĩ, và một đạo tặc, còn trên mặt đất có ba thi thể là của Mục Sư, Băng Pháp và Thuật sĩ, là một tiêu chuẩn của một tiểu đoàn đội, mấy người mặc bố giáp dễ “ gặm” nhất đã bị hai người Toàn Luật Toàn Phong xử hết rồi.
Ánh mắt Tiêu Ngự tập trung vào hỏa pháp, hỏa pháp sư uy lực bộc phát cao nhất nhưng cũng dễ gặm nhất, Tiêu Ngự chậm rãi tới gần hỏa pháp.
- Ta đám 1, 2, 3 mọi người cùng nhau tấn công, Hồng Hỏa chú ý chi viện hỏa lực! – Chiến sĩ nói nhìn chằm chằm vào Toàn Phong cùng Toàn Luật, bắt đầu đếm:
- 1..2…
Vừa mới đếm tới hai, két!!!! một tiếng làm hắn dừng lại.
Hàn quang của chủy thủ làm đồng tử của chiến sĩ co rút lại một chút, kinh hô:
- Có tặc, cẩn thận!
Chủy thủ trên tay phải Tiêu Ngự nhanh như thiểm điện, chuẩn xác kích trúng ót của hỏa pháp sư, kích ngất hắn, ngay sau đó là Bối Thứ xuất ra.
“ Có viện binh!” Toàn Phong cùng Toàn Luật nhãn tình sáng lên, ăn ý ra tay đồng thời.
Toàn Luật vung cây búa trong tay lên, một đạo băng sương phát ra chất ngất chiến sĩ.
Khi Toàn Luật dùng Băng Sương chấn kích đánh ra trong tích tắc, thú nhân chiến sĩ cũng mở ra cuồng bạo nhằm vào chiến sĩ nhân loại.
Cuồng đao trảm!
Kình khí bắn ra bốn phía, chiến sĩ loài người là chiến sĩ điển hình của trường phái phòng ngự, cùng với cuồng chiến sĩ hay thú nhân chiến sĩ thì giết chóc trên chiến trường là kém hơn nhiều, trong khi bị chấn ngất, Toàn Phong đã vọt tới trước mặt, vô số đao ảnh sinh ra thôn phệ hoàn toàn chiến sĩ loài người.
Dịch Cốt!
Tay phải Tiêu Ngự vung chủy thủ lên tạo thành một vết xé rách dọc lưng hỏa pháp sư, bổ thêm mấy công kích thường nữa giết chết hỏa pháp sư, rồi ngồi xuống mò lấy trang bị của hỏa pháp sư.
Kỵ sĩ đạo tặc cùng Đức Lỗ Y đứng bên cạnh lúc này mới phản ứng lại kịp. Kỵ sĩ cùng đạo tặc nhằm về phía Tát Mãn Toàn Luật, Đức Lỗ y biến hóa thành hình thái báo săn, nhằm về phía Tiêu Ngự.
Nhìn thấy Đức Lỗ Y hướng tới mình Tiêu Ngự cười lạnh nhạt, tất nhiên sẽ không ngu tới mức cứng chọi cứng với Đức Lỗ Y, mở ra Tật phong Bộ né tránh rồi phóng về phía đạo tặc.
- Cẩn thận hắn chạy tới bên đó đó! – Đức Lỗ Y đuổi theo Tiêu Ngự quát.
Tiêu Ngự hành động mau lẹ như gió, đạo tặc nọ còn không kịp nhìn thấy vị trí của Tiêu Ngự, biết Tiêu Ngự đang hướng tới mình nhất thời luống cuống tay chân nhanh chóng mở ra Tiềm Hành.
Tiêu Ngự núp vào một ngách nhỏ, xem xét chiến lợi phẩm một chút.
Hắc Ám Tù Đồ pháp trượng: Phẩm cấp, tử trang. Công kích 90 -107. tinh thần +30, trí tuệ +20, tốc độ ngâm xướng ma pháp +5. thời gian cooldown hắc ám hệ ma pháp -10%, yêu cầu lv10, yêu cầu nghề nghiệp: thuật sĩ, vu sư.
Là vật của Vu Sư cùng thuật sĩ, xem ra cũng tốt, phỏng chừng có thể bán được tầm hai ba trăm kim tệ, xem ra thu hoạch không tồi, không trách được tốc độ công kích của thuật sĩ nọ lại nhanh như vậy, thì ra là hiệu quả của pháp trượng này.
Tiêu Ngự vừa định đem đồ vật này bỏ vào trong hành trang, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, không đúng, cây pháp trượng này so với tưởng tượng còn đắt giá hơn nhiều lắm, đối với thiên sứ liên minh mà nói, cây pháp trượng này có lẽ cũng chỉ giá trị hai ba trăm kim tệ nhưng đối với liên minh Tà Ác lại không giống nhau, Tà Ác liên minh có rất nhiều vu sư, vu sư lại phân ra thành độc vu, ám vu cùng hắc vu, ba nghề nghiệp này đều có năng lực trị liệu, độc vu am hiểu thi độc, giải trừ trạng thái xấu, năng lực trị liệu tương đối kém, ám vu am hiểu trị liệu, hồi sinh, hắc vu am hiểu trị liệu cùng nguyền rủa, cây ma pháp trượng này vu sư có thể sử dụng, gia tăng tốc độ ngâm xướng ma pháp cùng giảm bớt thời gian cooldown ma pháp, đối với vu sư của đoàn đội mà nói, quả thực là siêu cực phẩm, có ý nghĩa trọng đại với cả đoàn đội, cho nên giá cả của cây pháp trượng này không hề nhỏ.
Tiêu Ngự đem thuộc tính của Hắc Ám Tù Đồ pháp trượng phát cho Ảnh Tử, chỉ chốc lát, Ảnh Tử đã trả lời:
- Cây pháp trượng này ta muốn!
- Bao nhiêu? – Tiêu Ngự nói.
Ảnh Tử trầm ngâm một hồi lâu nói:
- 1 vạn, thế nào?
- ok! – Tiêu Ngự sảng khoái đáp, Tiêu Ngự vốn dự tính cây pháp sư này có thể bán chừng 400 kim tệ, Ảnh Tử ra giá so với sàn giao dịch trên mạng thì cao hơn rất nhiều, Tiêu Ngự không muốn tăng giá, nếu tăng thêm nữa có vẻ như lòng tham không đáy.
Ảnh Tử đem 1 vạn chuyển tới tài khoản của Tiêu Ngự, tiêu Ngự đem Hắc Ám Tù Đồ pháp trượng giao cho Ảnh Tử, như vậy thật lời, Ảnh Tử bên kia không cần phải trả thuế mua vật phẩm, loại giao dịch lén này rất thịnh hành, phần lớn là bằng hữu giao dịch với nhau, sàn giao dịch không quản.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Tiêu Ngự nhìn thoáng qua các hạng kĩ năng, tất cả đều đã cooldown xong, Tiêu Ngự đứng lên hướng vào chiến trường.
Thế cục vẫn một mảnh hỗn loạn, hai đại liên minh vẫn giằng co ở thị trấn, thị trấn nhỏ giờ đầy những thi thể của người chơi hai bên.
Tiêu Ngự không dám tới gần trung tâm hỗn loại, chỉ ở bên ngoài tìm chút, rơi ra một kiện trang bị tử trang, ham muốn trong lòng Tiêu Ngự tăng lên, nhìn thấy người mặc đồ lam lục trang hắn không ra tay. Cho dù rơi ra đồ lam lục trang thì cũng không đáng bao nhiêu tiền. Hạ cấp lục trang giá cả chỉ khoảng mười kim tệ, lam trang là năm mươi kim tệ. Đối với loại này Tiêu Ngự đã thiếu đi hứng thú, chuẩn bị tìm mấy người mặc bộ đồ tử trang trên người.
Vượt qua một sườn núi thấp, phát hiện ra phía trước có một số người, ước chùng có bẩy tám người. Tiêu Ngự muốn tìm kiếm một chút lợi nhuận, liền chậm rãi tìm tới.
Đương trường có tổng cộng bảy người, hai ngươi là Tà Ác Liên minh, năm người là người chơi Thiên Sứ liên minh, năm người này đang vây quanh hai người Tà Ác liên minh.
Tiêu Ngự nghi hoặc nhìn thoáng qua mặt đất. Trên mặt đất có ba cỗ thi thể của người người chơi Thiên Sứ liên minh, liếc mắt một cái nhìn hai người chơi liên minh Tà Ác. Hai người ước chừng 23, 24 tuổi. Trong đó có một người là thú nhân chiến sĩ, lưng hùm vai gấu, toàn thân nổi lên cơ bắp, trong tay cầm một thanh Tuyết Địa Ngân Phủ, trên người mặc một thân hộ giáp bằng kim loại, thoạt nhìn phong thái lẫm lẫm. Bên cạnh cũng là một người thú nhân tộc, nhưng thể hình hơn gày hơn so với người kia một chút. Trên người mặc bộ bì giáp màu nâu, trên bì giáp khắc vẽ các loại đồ đằng ( vật tổ), các đồ đằng này vừa cổ xưa lại vừa thần bí.
“ Là một tát mãn.” Tiêu Ngự thầm nghĩ, Tát Mã thật ra là một chức nghiệp rất thú vị, chức nghiệp này các phương diện đều tương đối cân bằng. Tát mãn giữa bình thường được lưu truyền một câu nói: Đội hữu cần cái gì, chúng ta là cái đó. Lúc đoàn đội cần trị liệu, bọn họ chính là trị liệu, đoàn đội muốn phát ra thương tổn, bọn họ có thể đảm đương phát ra thương tổn. Khi tất yếu còn có thể ngạnh kháng vài cái, đồng thời có thể thông qua các bức họa đồ đằng còn có thể gia tăng các trạng thái hữu ích cho đồng đội.
Tiêu Ngự nhìn hai người chơi này, bọn họ có thể ở giữa tám địch nhân mà giết được ba người, chứng minh kĩ thuật của họ rất không tồi, điều tra Tát Mã một cái, Tát Mãn kia gọi là Toàn Luật, thú nhân chiến sĩ là Toàn Phong, đều tới 17 cấp.
Nhìn thấy trạng thái của bọn họ, Tiêu Ngự khẽ nhíu mày, MP của tát mãn kia đã hết, HP của thú nhân chiến sĩ vẫn còn đầy, dù sao có tát mãn trị liệu bên cạnh. Tiêu Ngự cũng nhìn ra được, bọn họ sắp không duy trì được nữa, tát mãn khẳng định sẽ chết trước, ngay sau đó là thú nhân chiến sĩ, nếu như hai người bọn học được ăn cả ngã về không có lẽ sẽ nhường cho thú nhân chạy thoát.
Năm người chơi Thiên Sứ liên minh ở bên ngoài tất nhiên cũng lo lắng điều này, điều chỉnh vị trí một chút, phòng ngừa bọn họ chạy trốn, cũng tùy thời tìm cơ hội công kích, hai người chơi tà ác liên minh phỏng chừng không chịu được bao lâu.
- MP của ta đã hết sạch, đợi lát nữa ta dùng đồ đằng ngăn trở bọn họ, ngươi mở công kích chạy thoát đi! – Toàn Luật khẽ nói với Toàn Phong.
Toàn Phong rung lên cây búa trong tay cười lạnh nói:
- Ai thắng ai thua còn chưa định, dù sao mục sư trong đội ngũ của bọn họ đã bị ta giết chết, giết thêm hai người nữa thì hòa thôi.
Toàn Luật thở dài một hơi, hắn hiểu bằng hữu của mình rõ, căn bản chính là rất quật cường, một khi đã quyết định, mười trâu cũng không kéo lại được, ung dung cười nói:
- Một người giết một người, nếu người nào không thể quay về, thì phải cởi trang bị ở trong Vương Thành xích lõa chạy 3 vòng.
Toàn Phong miệng mở rộng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười nói:
- Một lời đã định, nếu ai không xích lõa chạy, chính con rùa con.
Toàn Luật cùng Toàn Phong vẻ mặt ung dung thoải mái, so với bọn hắn thì năm người chơi thuộc liên minh Thiên Sứ lại khẩn trương hơn rất nhiều, Mục Sư bị giết bọn học nếu mà bị giết chắc chắn sẽ mất đi một bậc kinh nghiệm đã vất vả mới tăng được tới đây. Cả đám người sợ đầu sợ đuôi, không có ai dám xông lên làm vật hy sinh, thực lực của thú nhân chiến sĩ cùng Tát mãn họ đã thấy qua, bọn họ liên thủ thực lực rất mạnh, giết chết một hai người phe mình hẳn là không thành vấn đề, một hỏa pháp sư duy nhất trong đội cũng không dám dộng thủ, nếu tát mãn xuyên qua đồ đằng công kích hắn bằng ma pháp, thú nhân chiến sẽ xông lên, hắn cũng không được an toàn.
- Sợ cái gì, bọn họ có hai người, chúng ta có năm người, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau xông lên, khẳng định giết chết được họ! – Một chiến sĩ nói, nhưng lời nói của hắn có vẻ không đủ sức mạnh cho lắm.
- Ha ha một đám phế vật! – Toàn Phong nhìn đám người này, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, ngẫm lại cũng thật ai oán, không ngờ hôm nay lại die trong tay cái đám phế vật này, nếu đối phương có mấy cao thủ, hắn cũng còn chấp nhận được.
Toàn Luật nghe thấy Toàn Phong nói, không khỏi cười lên một tiếng, hắn cũng cố gắng xem thường đám người kia.
“ Bằng hữu.” Nhìn hai người chung lưng đấu cật, bộ dạng bình tĩnh tự nhiên, Tiêu Ngự bỗng nhiên có một chút xúc động, từ nhỏ tới lớn, hắn đầu không có bằng hữu, hắn đã có thói quen cô độc rồi. Nhìn thoáng qua năm người thuộc liên minh Thiên Sứ, chủy thủ khẽ nhảy múa trên tay hắn, thì thào hắn lầu bầu: “ Mặc dù trang bị của bọn họ không ra cái gì nhưng ta cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy.”
Tiêu Ngự mở ra Tiềm Hành.
Trong năm người chơi này có một người chơi chức nghiệp chiến sĩ, một Đức Lỗ Y, một Hỏa pháp sư, một kỵ sĩ, và một đạo tặc, còn trên mặt đất có ba thi thể là của Mục Sư, Băng Pháp và Thuật sĩ, là một tiêu chuẩn của một tiểu đoàn đội, mấy người mặc bố giáp dễ “ gặm” nhất đã bị hai người Toàn Luật Toàn Phong xử hết rồi.
Ánh mắt Tiêu Ngự tập trung vào hỏa pháp, hỏa pháp sư uy lực bộc phát cao nhất nhưng cũng dễ gặm nhất, Tiêu Ngự chậm rãi tới gần hỏa pháp.
- Ta đám 1, 2, 3 mọi người cùng nhau tấn công, Hồng Hỏa chú ý chi viện hỏa lực! – Chiến sĩ nói nhìn chằm chằm vào Toàn Phong cùng Toàn Luật, bắt đầu đếm:
- 1..2…
Vừa mới đếm tới hai, két!!!! một tiếng làm hắn dừng lại.
Hàn quang của chủy thủ làm đồng tử của chiến sĩ co rút lại một chút, kinh hô:
- Có tặc, cẩn thận!
Chủy thủ trên tay phải Tiêu Ngự nhanh như thiểm điện, chuẩn xác kích trúng ót của hỏa pháp sư, kích ngất hắn, ngay sau đó là Bối Thứ xuất ra.
“ Có viện binh!” Toàn Phong cùng Toàn Luật nhãn tình sáng lên, ăn ý ra tay đồng thời.
Toàn Luật vung cây búa trong tay lên, một đạo băng sương phát ra chất ngất chiến sĩ.
Khi Toàn Luật dùng Băng Sương chấn kích đánh ra trong tích tắc, thú nhân chiến sĩ cũng mở ra cuồng bạo nhằm vào chiến sĩ nhân loại.
Cuồng đao trảm!
Kình khí bắn ra bốn phía, chiến sĩ loài người là chiến sĩ điển hình của trường phái phòng ngự, cùng với cuồng chiến sĩ hay thú nhân chiến sĩ thì giết chóc trên chiến trường là kém hơn nhiều, trong khi bị chấn ngất, Toàn Phong đã vọt tới trước mặt, vô số đao ảnh sinh ra thôn phệ hoàn toàn chiến sĩ loài người.
Dịch Cốt!
Tay phải Tiêu Ngự vung chủy thủ lên tạo thành một vết xé rách dọc lưng hỏa pháp sư, bổ thêm mấy công kích thường nữa giết chết hỏa pháp sư, rồi ngồi xuống mò lấy trang bị của hỏa pháp sư.
Kỵ sĩ đạo tặc cùng Đức Lỗ Y đứng bên cạnh lúc này mới phản ứng lại kịp. Kỵ sĩ cùng đạo tặc nhằm về phía Tát Mãn Toàn Luật, Đức Lỗ y biến hóa thành hình thái báo săn, nhằm về phía Tiêu Ngự.
Nhìn thấy Đức Lỗ Y hướng tới mình Tiêu Ngự cười lạnh nhạt, tất nhiên sẽ không ngu tới mức cứng chọi cứng với Đức Lỗ Y, mở ra Tật phong Bộ né tránh rồi phóng về phía đạo tặc.
- Cẩn thận hắn chạy tới bên đó đó! – Đức Lỗ Y đuổi theo Tiêu Ngự quát.
Tiêu Ngự hành động mau lẹ như gió, đạo tặc nọ còn không kịp nhìn thấy vị trí của Tiêu Ngự, biết Tiêu Ngự đang hướng tới mình nhất thời luống cuống tay chân nhanh chóng mở ra Tiềm Hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.