Chương 39: Chương 39
Neleta
06/10/2016
CHƯƠNG 39
Nó chưa bao giờ gặp qua đối thủ cường đại như thế. Người nọ mặc dù bất động, nhưng nó cũng không thể tiếp cận người nọ. Kiếm trong tay vô luận chém ra như thế nào, thì miệng vết thương hạ xuống đều là ở trên người mình, người này đến tột cùng là ai?
Nhiễm Mặc Phong quăng đi thanh kiếm sớm bị đối phương chém đứt, lau máu loãng chảy qua mắt. So với nó cả người tơi tả, thì trên xiêm y thuần trắng của Tranh không một vết máu, thậm chí ngay cả thở đều cực kỳ nhẹ, so với nó chật vật vô cùng đối lập.
Tranh cũng quăng đi thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn người cực kỳ suy yếu đang nửa quỳ trên mặt đất. Ánh mắt của hắn rất lạnh, tựa hồ đối với người này quá yếu mà có chút thất vọng, cũng tựa hồ có chút không kiên nhẫn. Nhưng khi Nhiễm Mặc Phong cắn răng đứng lên, kiên quyết nhìn thẳng hắn, lại làm ra tư thái công kích, thì trong mắt hắn có một chút biến đổi cực đạm.
Tranh chậm rãi nâng tay, trên tay toát ra ngọn lửa. Nhiễm Mặc Phong nín thở, ở thời điểm nó đánh nhau với Tranh, nó biết đối phương không phải là phàm nhân, vì lúc bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, người này đã biểu hiện ra năng lực bất đồng với người thường. Đối với Tranh, nó vẫn luôn có loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng cố gắng thế nào cũng nghĩ không ra. Trong năm năm, nó chỉ có mỗi phụ vương.
Nhiễm Mặc Phong vừa mới nghĩ như vậy xong, thì ngọn lửa trên tay Tranh liền phóng thẳng về phía nó. Nó xoay người tránh thoát, rồi rất nhanh phóng về phía Tranh, có lẽ tới gần người nọ nó sẽ có cơ hội sống sót. Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi qua, thân mình nhỏ gầy của Nhiễm Mặc Phong bị cuồng phong cuốn lấy, rồi nện thật mạnh lên trên hòn đá ở xa xa, tiếp theo nó nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Phụ vương. Ở trong lòng không ngừng gọi phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nói với chính mình nhất định phải đứng lên, bằng không nó sẽ không bao giờ gặp lại phụ vương được nữa, chính là nó thử vài lần, đều không thể nhúc nhích, càng đừng nói là đứng lên. Tiếp đó, nó thấy Tranh nhặt thanh kiếm bị hắn quăng đi lên, chậm rãi đi về phía nó. Mũi kiếm lóe hàn quang chói mắt, mang theo hơi thở đoạt mệnh.
“Ngươi yếu như thế, ở lại thế gian cũng vô dụng.” Tranh nói một câu đầy âm lãnh và ngoan tuyệt, rồi đi đến bên cạnh Nhiễm Mặc Phong, đặt mũi kiếm ở trên ngực nó, giây tiếp theo, Nhiễm Mặc Phong liền cảm giác được đau đớn.
Nhiễm Mặc Phong cắn răng nhịn xuống tiếng rên rỉ suýt nữa bật ra vì đau đớn, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Tranh. Nó sẽ chết, người này không phải nói đùa. Nhưng nó không thể chết, phụ vương vẫn còn đang chờ nó. Mũi kiếm đâm vào ngực nó càng ngày càng sâu, là nó cách phụ vương càng ngày càng xa .
Không, không thể chết, phụ vương vẫn còn đang chờ nó. Nhiễm Mặc Phong cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình, hai tay dùng hết toàn lực cầm lấy thân kiếm, không cho nó tiến càng sâu vào thân thể của mình, đồng thời nghĩ biện pháp làm cho mình đứng lên, nhưng khổ nỗi thân mình của nó tựa như đã chết rồi, căn bản không nghe nó sai sử.
“Muốn sống?” Tranh tàn nhẫn tiếp tục dùng sức, máu loãng từ lòng bàn tay của Nhiễm Mặc Phong chảy xuống, thấm ướt ngực của nó.
Nó muốn sống, nó không thể chết. Tựa như không có cảm giác đau đớn, Nhiễm Mặc Phong dùng sức nắm chặt lấy thân kiếm, không cho nó đâm thủng ngực mình. Con mắt nhìn thẳng Tranh biến thành màu đỏ đen chưa từng có, trời tối sầm xuống, tiếng sấm vang dội nơi xa, hoa cúc bốn phía bị gió thổi kêu ‘sàn sạt’, bông hoa đều rụng tả tơi.
Tranh lạnh lùng nhìn Nhiễm Mặc Phong giãy dụa muốn sống, qua một lúc lâu thì hắn rút kiếm lại, nhưng trong chớp mắt hắn dùng sức đâm về phía cổ nó.
‘Ầm vang’ ‘Ba ba’
Nhiễm Mặc Phong thấy chính mình sắp bị giết chết, bỗng một cỗ khí lực chẳng biết từ đâu tới làm cho nó có thể lách mình nhảy lên, lao thẳng về phía Tranh. Bầu trời lôi thần tức giận, từng đạo lôi quang nện vào xung quanh người Tranh. Cuồng phong cuốn những đóa hoa tàn rụng cùng đá cứng từ bốn phía đánh về phía Tranh. Sau vài tiếng nổ chấn động thiên địa, Nhiễm Mặc Phong bị người theo trong cuồng phong bước ra đá bay, gió thổi yếu dần, chỉ thấy trên vai của Tranh rõ ràng có một dấu trảo rỉ máu. Hắn nhíu mi, có chút không vui mà đứng ở nơi đó nhìn Nhiễm Mặc Phong lại đứng lên.
Sợi tóc tung bay dần dần hạ xuống, gió quanh người Tranh cũng dần lặn xuống, mà ở nơi cách hắn hơn năm thước, cuồng phong tàn sát bừa bãi, lôi quang dày đặc giống như một chiếc lưới, rất có tư thế phá tan vây trướng, đánh úp về phía tranh.
Hai tròng mắt Nhiễm Mặc Phong đỏ đen tựa như quỷ nhìn chằm chằm vào Tranh, sau một tiếng sấm vang lên, nó liều lĩnh vọt qua. Một khúc băng bọc lửa đang bay nhanh về phía Nhiễm Mặc Phong. Cước bộ nó dao động, nhảy lên cao cao, bằng vào bản năng mà tránh thoát, Nhiễm Mặc Phong chỉ có một ý niệm trong đầu, đánh bại Tranh, trở về bên người phụ vương.
“Ngô!”
Mà ngay lúc nó sắp tiếp cận Tranh, một con chim lửa há to miệng cắn vào bên hông nó một ngụm, rồi tung đầu một cái, hất nó văng ra xa tới hơn chục trượng.
Lúc này đây, Nhiễm Mặc Phong rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa. Nó nhìn con chim to đầy người là lửa đang đậu ở trên vai Tranh, đang nhìn nó kêu to, không cho phép nó lại mưu đồ tiếp cận Tranh.
“Nanh, dùng lực lượng của ngươi, tựa như lúc trước vậy mà đứng lên.” Lời nói của Tranh tựa như hòn đá đập mạnh vào lòng nó.
Lực lượng? Tựa như lúc trước vậy? Lực lượng gì?
Nhiễm Mặc Phong gian nan xoay người, nghĩ muốn giơ hai tay chống đỡ mình dậy, nhưng hoàn toàn phí công. Nó không còn khí lực .
“Ngươi đối với hắn, bất quá cũng chỉ thế.” Tranh nói một câu làm cho Nhiễm Mặc Phong không hiểu gì. Lập tức, nó trừng lớn hai mắt, nó thế nhưng thấy được phụ vương!
Ở phía sau Tranh, là Nhiễm Mục Lân đang thủ ở bên giường, chờ đợi con tỉnh lại. Hắn thần sắc lo âu tiều tụy, miệng càng không ngừng gọi: “Phong Nhi, mau tỉnh lại, Phong Nhi. . . . . .”
“Không thể bảo hộ phụ hoàng ngươi, thì thà chết sớm đi.”
Con ngươi của Tranh lại biến thành ngọc lưu ly bảy màu, thế nhưng lời nói của hắn vẫn lạnh lùng tàn nhẫn tựa như trước. Nhiễm Mục Lân ở phía sau hắn đã biến mất, thay vào đó là mấy trăm mãnh thú quái lạ mà Nhiễm Mặc Phong chưa bao giờ gặp qua, đang ngửa đầu gầm rú từ phía xa xa chạy tới.
Nhiễm Mặc Phong chưa kịp suy nghĩ vì sao Tranh đem phụ vương nói thành phụ hoàng, thì nó chợt nghe hắn nói: “Ăn hắn.” Tranh lạnh lùng hạ lệnh xong, thì xoay người đi thẳng.
Chỉ nghe thấy trong không trung truyền đến từng trận tê rống, cùng với tiếng chân mãnh thú chạy rầm rầm, lũ dã thú nhận được mệnh lệnh liền tranh nhau chạy tới, bởi vì “mỹ thực” kia không đủ cho chúng nó nhét kẻ răng.
Phụ vương. Nhiễm Mặc Phong lau đi máu loãng che khuất ánh mắt của nó, vô lực để đứng lên, nó vươn tay bắt lấy hòn đá. Trên trời, tiếng sấm lại nổ vang, cuồn phong lại kéo tới. Trong cánh đồng mênh mông bát ngát vô bờ, mấy trăm con dã thú vây quanh một người nhỏ gầy, nước miếng trên cái miệng rộng đầy rang nanh thi nhau nhỏ xuống, chúng nó gầm rú chậm rãi tiến tới, tựa hồ nghĩ trước khi hưởng thụ mỹ thực, phải đùa giỡn với nó một phen đã.
Ở một chỗ trên sườn núi, Tranh đang đứng ở trên đó nhìn xem đàn thú ở phía xa xa, nhíu mày lại. Con chim trên vai hắn đã thu hồi ngọn lửa, nhu thuận nằm úp sấp.
—-
Tại Vô Tam điện, Nhiễm Mục Lân ba ngày chưa chợp mắt, hai tròng mắt tràn đầy tơ máu nhìn người ngủ say ở trên giường. Lâu Lan vương được thiên hạ ca tụng là ‘tiên y Tiết Kì’ thu tay lại, thần sắc nghi hoặc.
“Thế nào? Phong Nhi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Nhiễm Mục Lân lo lắng hỏi.
Tiết Kì cho hắn một ánh mắt an tâm đi, chớ có ồn ào, lại lần nữa bắt mạch cho Nhiễm Mặc Phong. Nhiễm Mục Kì ấn lên vai của bào đệ, tăng thêm sức chống đỡ cho hắn.
Qua một lúc lâu sau, Tiết Kì mới thu tay lại. Hắn mở mí mắt Nhiễm Mặc Phong ra nhìn xuống, lại thử thử hơi thở của nó. Tiếp theo, hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ sâu xa. Thấy hắn như vậy, Nhiễm Mục Lân mặc dù gấp, nhưng cũng không dám thúc giục. Tiết Kì này chính là người không dính khói lửa nhân gian, nếu không phải hai năm trước hắn mang con leo lên Tố Sơn, rồi tình cờ giúp Tiết Kì hái được một gốc cây thảo dược trân quý sinh trưởng ở trên vách núi đen, lưu lại một phân nhân tình, thì hắn căn bản chẳng thỉnh nổi Tiết Kì đại danh này xuống núi.
Lại qua thêm một lúc, Tiết Kì mới mở mắt ra, trầm nói: “Để cho nó ngủ đi. Ngủ no rồi, nó tự nhiên sẽ tỉnh.”
“Lâu Lan vương, lời này giải thích thế nào?” Nhiễm Mục Kì lên tiếng.
Tiết Kì nhẹ nhíu hàng mi liễu, nói: “Đừng gọi ta là Lâu Lan vương.” Đối với xưng hô của Nhiễm Mục Kì, hắn cực kỳ không vui. Vì sao là “cực kỳ” a? Bởi vì biểu tình của Tiết Kì cơ hồ không có vui buồn, nhíu mi một chút đã là tương đương mất hứng .
Thái độ vô lễ của Tiết Kì làm cho Nhiễm Mục Kì cũng có chút không vui, bất quá y cố áp chế tức giận hỏi: “Vậy Tiết công tử có thể giải thích rõ – vì sao Phong Nhi lại mê man?”
“Gọi ta là Tiết Kì.” Đối với xưng hô của mình, Tiết Kì vô cùng để ý. Trong con ngươi so với nữ tử còn sáng ngời hơn, là tràn đầy kiên quyết.
Khóe môi Nhiễm Mục Kì nhếch lên, cười hỏi: “Tiết Kì, có thể nói cho trẫm biết – vì sao Phong Nhi lại mê man?” Lâu Lan vương Tiết Kì? Mục Lân sao lại quen biết một tên ‘lý sự’ như thế này .
Nhiễm Mục Lân đang lo lắng cho con, giương mắt nhìn về phía hoàng huynh, rồi tính mở miệng thì chợt nghe Tiết Kì nói: “Nó đang nằm mộng, tỉnh mộng, người liền tỉnh, để cho nó ngủ đi.” Tiết Kì vươn tay sờ lên trán Nhiễm Mặc Phong, trong mắt lộ ra tò mò hiếm thấy, nhưng cũng chỉ ở trong một cái chớp mắt. Sau đó hắn đứng dậy, hướng người phía sau giơ tay ra, lập tức có người cầm khăn nóng đến giúp hắn lau tay.
Lau tay xong, Tiết Kì thản nhiên nói: “Ta mệt.”
“Hỉ Nhạc, đưa Tiết công tử đến Ngũ hoa cung nghỉ ngơi.” Nhiễm Mục Kì ra hiệu cho đệ đệ của mình câm miệng, rồi y mới cực kỳ hòa ái nói. Tiết Kì nhìn về phía y, hàng lông mày lại lần nữa nhăn lại.
“Vương.” Nam tử giúp hắn lau tay, đồng thời cũng là người bồi hắn một đường vào kinh lên tiếng. Tiết Kì quay đầu: “Ta mệt.” Thanh âm bình thản so với vừa rồi thấp hơn vài phần.
Người nọ ngồi xổm xuống, Tiết Kì liền ngồi lên trên vai gã. Người nọ một tay ôm hai chân hắn, thoải mái đứng lên, cũng không thèm liếc mắt nhìn Nhiễm Mục Kì cùng Nhiễm Mục Lân, cứ thế xoay người bước đi. Người nọ sau khi đi theo Tiết Kì vào cung vẫn luôn cong thân cúi thấp đầu, làm cho người ta nghĩ rằng gã bị lưng còng, nhưng lúc này nhìn kỹ lại thì cũng là cực kỳ cao lớn khôi ngô. Tiết Kì ngồi ở trên người gã quả thực là nhẹ như lông chim, Nhiễm Mục Kì nhìn xem mà nheo mắt lại.
“Hoàng huynh, đệ quên nói với huynh, tính tình của Tiết Kì hơi có chút cổ quái.” Nhiễm Mục Lân vẫn luôn lo lắng cho con, đến giờ mới thở nhẹ được một hơi. Nghe Tiết Kì nói con là đang ngủ say, mặc dù hắn vẫn rất lo lắng, nhưng cũng thả được một nửa tâm, lúc này mới nhớ tới có một số việc chưa nói cho hoàng huynh biết. Bất quá xem ra, hắn đã nói quá trễ.
“Hoàng huynh, ngài cũng đừng chấp nhặt với Tiết Kì, tuy tính tình người này có chút cổ quái, nhưng ở chung rất tốt.” Nhiễm Mục Lân nhìn người đang cười đến cực kỳ vui vẻ, nói, sợ y tức giận mà ảnh hưởng đến thân mình.
“Trẫm thích hắn.” Nhiễm Mục Kì nói ra một câu làm cho Nhiễm Mục Lân lộ ra vẻ mặt kinh sợ, rồi sau đó quay người chậm rãi đi khỏi.
“Hoàng, hoàng huynh, ngài nên suy sét lại a.” Hướng bóng dáng của hoàng huynh hô to một câu, Nhiễm Mục Lân ôm lấy đứa con đang ngủ say, sờ sờ đầu con, nói “Phong Nhi, đứa con bảo bối, mau tỉnh lại, hai phụ tử chúng ta phải mau chóng chạy trốn thôi.”
—-
Phụ vương.
“Vù vù. . . . . . Vù vù. . . . . .”
Nhiễm Mặc Phong nửa quỳ, một tay chóng trên mặt đất, một tay cầm lấy đoạn kiếm gãy của nó. Chung quanh là vô số thân hình của dã thú bị chém đứt thành từng khối, những dã thú còn lại vẫn tê rống vang dội nhưng vì sợ hãi mà lui dần ra phía sau.
Lôi quang ở trong không gian u ám chớp sáng, cuồng phong đem mùi máu nồng đậm khuyếch tán khắp nơi, trên thân thể của những con dã thú còn lại cũng có vô số miệng vết thương, làm cho máu loãng không ngừng chảy ra.
‘Ầm vang, ầm vang.’ Hai tiếng nổ to, không gian u ám biến mất, gió cũng ngừng lại, tất cả đều mãnh thú đều không thấy tung tích, chỉ còn lại hoa cúc nở rộ bao la bát ngát, liền ngay cả máu loãng trên mặt đất cũng biến thành dòng suối nhỏ trong suốt, hết thảy đều khôi phục nguyên trạng, tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Nhiễm Mặc Phong đầy vết thương nghiêm trọng nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng đang từ xa đi tới, trong cơ tràn đầy một cỗ lực lượng không biết tên. Nó vào lúc này cuối cùng cũng hiểu được vì sao người này muốn đối với nó như thế.
“Nanh, ngươi quên kiếp trước, nhưng cũng không thể quên chính mình là ai. Cho dù là hiện tại, ngươi vẫn như trước quá yếu.” Tranh tiến đến đỡ Nhiễm Mặc Phong dậy, giơ tay phất quá một cái, miệng vết thương trên người nó lập tức biến mất.
“Ta là ai?” Người này vẫn như trước không nói cho nó biết.
“Còn chưa đến lúc.” Tranh ra hiệu cho con chim ở trên vai mình đi đến trên cánh tay mình, rồi hắn vươn tay ra, con chim hét dài một tiếng, chợt bay lên cao, rồi một cái lao xuống biến mất ở trong cơ thể Nhiễm Mặc Phong.
Sờ lên trên cổ tay mình, Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu nhìn gương mặt lạnh nhạt kia, trong lòng bí ẩn càng sâu. Người này gọi nó là Nanh, dữ tợn, dữ tợn, nó với hắn đến tột cùng là quan hệ ra sao.
“Còn chưa đến lúc.” Vẫn là một câu kia, thân ảnh của Tranh dần dần biến mất. Ngay sau khi cặp mắt ngọc lưu ly kia biến mất, thì Nhiễm Mặc Phong cảm thấy mí mắt của nó vô cùng nặng nề, rồi nó lảo đảo ngã xuống.
——
“Nguyệt Nhi?”
“Nguyệt.”
Mở mắt, bên tai lập tức truyền đến tiếng gọi mềm nhẹ. Tranh không có đứng dậy, mà vẫn giữ tư thế như lúc trước nằm ở trong lòng của một người, con ngươi bảy màu phát ra ánh sáng loe lóe.
“Nguyệt Nhi?” Nam tử ôm hắn lên tiếng, “Xảy ra chuyện gì?” Người này có chút mất hứng a.
Tranh chăm chú nhìn y, tiếp theo chậm rãi nhìn về phía ba người khác, sau đó hắn nhắm mắt lại, nói: “Ta muốn ngủ.”
Lời hắn vừa rơi xuống, bốn người kia đều giật mình kinh sợ. Nam tử ôm hắn sau khi nhìn thoáng qua ba người kia, thì ôm lấy hắn bước vào phòng.
“Nguyệt nhi muốn ngủ đến khi nào?”
“Sáng mai.”
Ba người kia liền đứng dậy đi theo, người đi vào cuối cùng đóng chặt cửa phòng lại. Người hầu bưng khay nho đi tới, vừa muốn gõ cửa, liền nghe được động tĩnh bên trong, lập tức thối lui, mặt thoáng phiếm hồng, cười cười tránh ra xa.
Nó chưa bao giờ gặp qua đối thủ cường đại như thế. Người nọ mặc dù bất động, nhưng nó cũng không thể tiếp cận người nọ. Kiếm trong tay vô luận chém ra như thế nào, thì miệng vết thương hạ xuống đều là ở trên người mình, người này đến tột cùng là ai?
Nhiễm Mặc Phong quăng đi thanh kiếm sớm bị đối phương chém đứt, lau máu loãng chảy qua mắt. So với nó cả người tơi tả, thì trên xiêm y thuần trắng của Tranh không một vết máu, thậm chí ngay cả thở đều cực kỳ nhẹ, so với nó chật vật vô cùng đối lập.
Tranh cũng quăng đi thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn người cực kỳ suy yếu đang nửa quỳ trên mặt đất. Ánh mắt của hắn rất lạnh, tựa hồ đối với người này quá yếu mà có chút thất vọng, cũng tựa hồ có chút không kiên nhẫn. Nhưng khi Nhiễm Mặc Phong cắn răng đứng lên, kiên quyết nhìn thẳng hắn, lại làm ra tư thái công kích, thì trong mắt hắn có một chút biến đổi cực đạm.
Tranh chậm rãi nâng tay, trên tay toát ra ngọn lửa. Nhiễm Mặc Phong nín thở, ở thời điểm nó đánh nhau với Tranh, nó biết đối phương không phải là phàm nhân, vì lúc bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, người này đã biểu hiện ra năng lực bất đồng với người thường. Đối với Tranh, nó vẫn luôn có loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng cố gắng thế nào cũng nghĩ không ra. Trong năm năm, nó chỉ có mỗi phụ vương.
Nhiễm Mặc Phong vừa mới nghĩ như vậy xong, thì ngọn lửa trên tay Tranh liền phóng thẳng về phía nó. Nó xoay người tránh thoát, rồi rất nhanh phóng về phía Tranh, có lẽ tới gần người nọ nó sẽ có cơ hội sống sót. Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi qua, thân mình nhỏ gầy của Nhiễm Mặc Phong bị cuồng phong cuốn lấy, rồi nện thật mạnh lên trên hòn đá ở xa xa, tiếp theo nó nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Phụ vương. Ở trong lòng không ngừng gọi phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nói với chính mình nhất định phải đứng lên, bằng không nó sẽ không bao giờ gặp lại phụ vương được nữa, chính là nó thử vài lần, đều không thể nhúc nhích, càng đừng nói là đứng lên. Tiếp đó, nó thấy Tranh nhặt thanh kiếm bị hắn quăng đi lên, chậm rãi đi về phía nó. Mũi kiếm lóe hàn quang chói mắt, mang theo hơi thở đoạt mệnh.
“Ngươi yếu như thế, ở lại thế gian cũng vô dụng.” Tranh nói một câu đầy âm lãnh và ngoan tuyệt, rồi đi đến bên cạnh Nhiễm Mặc Phong, đặt mũi kiếm ở trên ngực nó, giây tiếp theo, Nhiễm Mặc Phong liền cảm giác được đau đớn.
Nhiễm Mặc Phong cắn răng nhịn xuống tiếng rên rỉ suýt nữa bật ra vì đau đớn, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Tranh. Nó sẽ chết, người này không phải nói đùa. Nhưng nó không thể chết, phụ vương vẫn còn đang chờ nó. Mũi kiếm đâm vào ngực nó càng ngày càng sâu, là nó cách phụ vương càng ngày càng xa .
Không, không thể chết, phụ vương vẫn còn đang chờ nó. Nhiễm Mặc Phong cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình, hai tay dùng hết toàn lực cầm lấy thân kiếm, không cho nó tiến càng sâu vào thân thể của mình, đồng thời nghĩ biện pháp làm cho mình đứng lên, nhưng khổ nỗi thân mình của nó tựa như đã chết rồi, căn bản không nghe nó sai sử.
“Muốn sống?” Tranh tàn nhẫn tiếp tục dùng sức, máu loãng từ lòng bàn tay của Nhiễm Mặc Phong chảy xuống, thấm ướt ngực của nó.
Nó muốn sống, nó không thể chết. Tựa như không có cảm giác đau đớn, Nhiễm Mặc Phong dùng sức nắm chặt lấy thân kiếm, không cho nó đâm thủng ngực mình. Con mắt nhìn thẳng Tranh biến thành màu đỏ đen chưa từng có, trời tối sầm xuống, tiếng sấm vang dội nơi xa, hoa cúc bốn phía bị gió thổi kêu ‘sàn sạt’, bông hoa đều rụng tả tơi.
Tranh lạnh lùng nhìn Nhiễm Mặc Phong giãy dụa muốn sống, qua một lúc lâu thì hắn rút kiếm lại, nhưng trong chớp mắt hắn dùng sức đâm về phía cổ nó.
‘Ầm vang’ ‘Ba ba’
Nhiễm Mặc Phong thấy chính mình sắp bị giết chết, bỗng một cỗ khí lực chẳng biết từ đâu tới làm cho nó có thể lách mình nhảy lên, lao thẳng về phía Tranh. Bầu trời lôi thần tức giận, từng đạo lôi quang nện vào xung quanh người Tranh. Cuồng phong cuốn những đóa hoa tàn rụng cùng đá cứng từ bốn phía đánh về phía Tranh. Sau vài tiếng nổ chấn động thiên địa, Nhiễm Mặc Phong bị người theo trong cuồng phong bước ra đá bay, gió thổi yếu dần, chỉ thấy trên vai của Tranh rõ ràng có một dấu trảo rỉ máu. Hắn nhíu mi, có chút không vui mà đứng ở nơi đó nhìn Nhiễm Mặc Phong lại đứng lên.
Sợi tóc tung bay dần dần hạ xuống, gió quanh người Tranh cũng dần lặn xuống, mà ở nơi cách hắn hơn năm thước, cuồng phong tàn sát bừa bãi, lôi quang dày đặc giống như một chiếc lưới, rất có tư thế phá tan vây trướng, đánh úp về phía tranh.
Hai tròng mắt Nhiễm Mặc Phong đỏ đen tựa như quỷ nhìn chằm chằm vào Tranh, sau một tiếng sấm vang lên, nó liều lĩnh vọt qua. Một khúc băng bọc lửa đang bay nhanh về phía Nhiễm Mặc Phong. Cước bộ nó dao động, nhảy lên cao cao, bằng vào bản năng mà tránh thoát, Nhiễm Mặc Phong chỉ có một ý niệm trong đầu, đánh bại Tranh, trở về bên người phụ vương.
“Ngô!”
Mà ngay lúc nó sắp tiếp cận Tranh, một con chim lửa há to miệng cắn vào bên hông nó một ngụm, rồi tung đầu một cái, hất nó văng ra xa tới hơn chục trượng.
Lúc này đây, Nhiễm Mặc Phong rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa. Nó nhìn con chim to đầy người là lửa đang đậu ở trên vai Tranh, đang nhìn nó kêu to, không cho phép nó lại mưu đồ tiếp cận Tranh.
“Nanh, dùng lực lượng của ngươi, tựa như lúc trước vậy mà đứng lên.” Lời nói của Tranh tựa như hòn đá đập mạnh vào lòng nó.
Lực lượng? Tựa như lúc trước vậy? Lực lượng gì?
Nhiễm Mặc Phong gian nan xoay người, nghĩ muốn giơ hai tay chống đỡ mình dậy, nhưng hoàn toàn phí công. Nó không còn khí lực .
“Ngươi đối với hắn, bất quá cũng chỉ thế.” Tranh nói một câu làm cho Nhiễm Mặc Phong không hiểu gì. Lập tức, nó trừng lớn hai mắt, nó thế nhưng thấy được phụ vương!
Ở phía sau Tranh, là Nhiễm Mục Lân đang thủ ở bên giường, chờ đợi con tỉnh lại. Hắn thần sắc lo âu tiều tụy, miệng càng không ngừng gọi: “Phong Nhi, mau tỉnh lại, Phong Nhi. . . . . .”
“Không thể bảo hộ phụ hoàng ngươi, thì thà chết sớm đi.”
Con ngươi của Tranh lại biến thành ngọc lưu ly bảy màu, thế nhưng lời nói của hắn vẫn lạnh lùng tàn nhẫn tựa như trước. Nhiễm Mục Lân ở phía sau hắn đã biến mất, thay vào đó là mấy trăm mãnh thú quái lạ mà Nhiễm Mặc Phong chưa bao giờ gặp qua, đang ngửa đầu gầm rú từ phía xa xa chạy tới.
Nhiễm Mặc Phong chưa kịp suy nghĩ vì sao Tranh đem phụ vương nói thành phụ hoàng, thì nó chợt nghe hắn nói: “Ăn hắn.” Tranh lạnh lùng hạ lệnh xong, thì xoay người đi thẳng.
Chỉ nghe thấy trong không trung truyền đến từng trận tê rống, cùng với tiếng chân mãnh thú chạy rầm rầm, lũ dã thú nhận được mệnh lệnh liền tranh nhau chạy tới, bởi vì “mỹ thực” kia không đủ cho chúng nó nhét kẻ răng.
Phụ vương. Nhiễm Mặc Phong lau đi máu loãng che khuất ánh mắt của nó, vô lực để đứng lên, nó vươn tay bắt lấy hòn đá. Trên trời, tiếng sấm lại nổ vang, cuồn phong lại kéo tới. Trong cánh đồng mênh mông bát ngát vô bờ, mấy trăm con dã thú vây quanh một người nhỏ gầy, nước miếng trên cái miệng rộng đầy rang nanh thi nhau nhỏ xuống, chúng nó gầm rú chậm rãi tiến tới, tựa hồ nghĩ trước khi hưởng thụ mỹ thực, phải đùa giỡn với nó một phen đã.
Ở một chỗ trên sườn núi, Tranh đang đứng ở trên đó nhìn xem đàn thú ở phía xa xa, nhíu mày lại. Con chim trên vai hắn đã thu hồi ngọn lửa, nhu thuận nằm úp sấp.
—-
Tại Vô Tam điện, Nhiễm Mục Lân ba ngày chưa chợp mắt, hai tròng mắt tràn đầy tơ máu nhìn người ngủ say ở trên giường. Lâu Lan vương được thiên hạ ca tụng là ‘tiên y Tiết Kì’ thu tay lại, thần sắc nghi hoặc.
“Thế nào? Phong Nhi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Nhiễm Mục Lân lo lắng hỏi.
Tiết Kì cho hắn một ánh mắt an tâm đi, chớ có ồn ào, lại lần nữa bắt mạch cho Nhiễm Mặc Phong. Nhiễm Mục Kì ấn lên vai của bào đệ, tăng thêm sức chống đỡ cho hắn.
Qua một lúc lâu sau, Tiết Kì mới thu tay lại. Hắn mở mí mắt Nhiễm Mặc Phong ra nhìn xuống, lại thử thử hơi thở của nó. Tiếp theo, hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ sâu xa. Thấy hắn như vậy, Nhiễm Mục Lân mặc dù gấp, nhưng cũng không dám thúc giục. Tiết Kì này chính là người không dính khói lửa nhân gian, nếu không phải hai năm trước hắn mang con leo lên Tố Sơn, rồi tình cờ giúp Tiết Kì hái được một gốc cây thảo dược trân quý sinh trưởng ở trên vách núi đen, lưu lại một phân nhân tình, thì hắn căn bản chẳng thỉnh nổi Tiết Kì đại danh này xuống núi.
Lại qua thêm một lúc, Tiết Kì mới mở mắt ra, trầm nói: “Để cho nó ngủ đi. Ngủ no rồi, nó tự nhiên sẽ tỉnh.”
“Lâu Lan vương, lời này giải thích thế nào?” Nhiễm Mục Kì lên tiếng.
Tiết Kì nhẹ nhíu hàng mi liễu, nói: “Đừng gọi ta là Lâu Lan vương.” Đối với xưng hô của Nhiễm Mục Kì, hắn cực kỳ không vui. Vì sao là “cực kỳ” a? Bởi vì biểu tình của Tiết Kì cơ hồ không có vui buồn, nhíu mi một chút đã là tương đương mất hứng .
Thái độ vô lễ của Tiết Kì làm cho Nhiễm Mục Kì cũng có chút không vui, bất quá y cố áp chế tức giận hỏi: “Vậy Tiết công tử có thể giải thích rõ – vì sao Phong Nhi lại mê man?”
“Gọi ta là Tiết Kì.” Đối với xưng hô của mình, Tiết Kì vô cùng để ý. Trong con ngươi so với nữ tử còn sáng ngời hơn, là tràn đầy kiên quyết.
Khóe môi Nhiễm Mục Kì nhếch lên, cười hỏi: “Tiết Kì, có thể nói cho trẫm biết – vì sao Phong Nhi lại mê man?” Lâu Lan vương Tiết Kì? Mục Lân sao lại quen biết một tên ‘lý sự’ như thế này .
Nhiễm Mục Lân đang lo lắng cho con, giương mắt nhìn về phía hoàng huynh, rồi tính mở miệng thì chợt nghe Tiết Kì nói: “Nó đang nằm mộng, tỉnh mộng, người liền tỉnh, để cho nó ngủ đi.” Tiết Kì vươn tay sờ lên trán Nhiễm Mặc Phong, trong mắt lộ ra tò mò hiếm thấy, nhưng cũng chỉ ở trong một cái chớp mắt. Sau đó hắn đứng dậy, hướng người phía sau giơ tay ra, lập tức có người cầm khăn nóng đến giúp hắn lau tay.
Lau tay xong, Tiết Kì thản nhiên nói: “Ta mệt.”
“Hỉ Nhạc, đưa Tiết công tử đến Ngũ hoa cung nghỉ ngơi.” Nhiễm Mục Kì ra hiệu cho đệ đệ của mình câm miệng, rồi y mới cực kỳ hòa ái nói. Tiết Kì nhìn về phía y, hàng lông mày lại lần nữa nhăn lại.
“Vương.” Nam tử giúp hắn lau tay, đồng thời cũng là người bồi hắn một đường vào kinh lên tiếng. Tiết Kì quay đầu: “Ta mệt.” Thanh âm bình thản so với vừa rồi thấp hơn vài phần.
Người nọ ngồi xổm xuống, Tiết Kì liền ngồi lên trên vai gã. Người nọ một tay ôm hai chân hắn, thoải mái đứng lên, cũng không thèm liếc mắt nhìn Nhiễm Mục Kì cùng Nhiễm Mục Lân, cứ thế xoay người bước đi. Người nọ sau khi đi theo Tiết Kì vào cung vẫn luôn cong thân cúi thấp đầu, làm cho người ta nghĩ rằng gã bị lưng còng, nhưng lúc này nhìn kỹ lại thì cũng là cực kỳ cao lớn khôi ngô. Tiết Kì ngồi ở trên người gã quả thực là nhẹ như lông chim, Nhiễm Mục Kì nhìn xem mà nheo mắt lại.
“Hoàng huynh, đệ quên nói với huynh, tính tình của Tiết Kì hơi có chút cổ quái.” Nhiễm Mục Lân vẫn luôn lo lắng cho con, đến giờ mới thở nhẹ được một hơi. Nghe Tiết Kì nói con là đang ngủ say, mặc dù hắn vẫn rất lo lắng, nhưng cũng thả được một nửa tâm, lúc này mới nhớ tới có một số việc chưa nói cho hoàng huynh biết. Bất quá xem ra, hắn đã nói quá trễ.
“Hoàng huynh, ngài cũng đừng chấp nhặt với Tiết Kì, tuy tính tình người này có chút cổ quái, nhưng ở chung rất tốt.” Nhiễm Mục Lân nhìn người đang cười đến cực kỳ vui vẻ, nói, sợ y tức giận mà ảnh hưởng đến thân mình.
“Trẫm thích hắn.” Nhiễm Mục Kì nói ra một câu làm cho Nhiễm Mục Lân lộ ra vẻ mặt kinh sợ, rồi sau đó quay người chậm rãi đi khỏi.
“Hoàng, hoàng huynh, ngài nên suy sét lại a.” Hướng bóng dáng của hoàng huynh hô to một câu, Nhiễm Mục Lân ôm lấy đứa con đang ngủ say, sờ sờ đầu con, nói “Phong Nhi, đứa con bảo bối, mau tỉnh lại, hai phụ tử chúng ta phải mau chóng chạy trốn thôi.”
—-
Phụ vương.
“Vù vù. . . . . . Vù vù. . . . . .”
Nhiễm Mặc Phong nửa quỳ, một tay chóng trên mặt đất, một tay cầm lấy đoạn kiếm gãy của nó. Chung quanh là vô số thân hình của dã thú bị chém đứt thành từng khối, những dã thú còn lại vẫn tê rống vang dội nhưng vì sợ hãi mà lui dần ra phía sau.
Lôi quang ở trong không gian u ám chớp sáng, cuồng phong đem mùi máu nồng đậm khuyếch tán khắp nơi, trên thân thể của những con dã thú còn lại cũng có vô số miệng vết thương, làm cho máu loãng không ngừng chảy ra.
‘Ầm vang, ầm vang.’ Hai tiếng nổ to, không gian u ám biến mất, gió cũng ngừng lại, tất cả đều mãnh thú đều không thấy tung tích, chỉ còn lại hoa cúc nở rộ bao la bát ngát, liền ngay cả máu loãng trên mặt đất cũng biến thành dòng suối nhỏ trong suốt, hết thảy đều khôi phục nguyên trạng, tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Nhiễm Mặc Phong đầy vết thương nghiêm trọng nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng đang từ xa đi tới, trong cơ tràn đầy một cỗ lực lượng không biết tên. Nó vào lúc này cuối cùng cũng hiểu được vì sao người này muốn đối với nó như thế.
“Nanh, ngươi quên kiếp trước, nhưng cũng không thể quên chính mình là ai. Cho dù là hiện tại, ngươi vẫn như trước quá yếu.” Tranh tiến đến đỡ Nhiễm Mặc Phong dậy, giơ tay phất quá một cái, miệng vết thương trên người nó lập tức biến mất.
“Ta là ai?” Người này vẫn như trước không nói cho nó biết.
“Còn chưa đến lúc.” Tranh ra hiệu cho con chim ở trên vai mình đi đến trên cánh tay mình, rồi hắn vươn tay ra, con chim hét dài một tiếng, chợt bay lên cao, rồi một cái lao xuống biến mất ở trong cơ thể Nhiễm Mặc Phong.
Sờ lên trên cổ tay mình, Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu nhìn gương mặt lạnh nhạt kia, trong lòng bí ẩn càng sâu. Người này gọi nó là Nanh, dữ tợn, dữ tợn, nó với hắn đến tột cùng là quan hệ ra sao.
“Còn chưa đến lúc.” Vẫn là một câu kia, thân ảnh của Tranh dần dần biến mất. Ngay sau khi cặp mắt ngọc lưu ly kia biến mất, thì Nhiễm Mặc Phong cảm thấy mí mắt của nó vô cùng nặng nề, rồi nó lảo đảo ngã xuống.
——
“Nguyệt Nhi?”
“Nguyệt.”
Mở mắt, bên tai lập tức truyền đến tiếng gọi mềm nhẹ. Tranh không có đứng dậy, mà vẫn giữ tư thế như lúc trước nằm ở trong lòng của một người, con ngươi bảy màu phát ra ánh sáng loe lóe.
“Nguyệt Nhi?” Nam tử ôm hắn lên tiếng, “Xảy ra chuyện gì?” Người này có chút mất hứng a.
Tranh chăm chú nhìn y, tiếp theo chậm rãi nhìn về phía ba người khác, sau đó hắn nhắm mắt lại, nói: “Ta muốn ngủ.”
Lời hắn vừa rơi xuống, bốn người kia đều giật mình kinh sợ. Nam tử ôm hắn sau khi nhìn thoáng qua ba người kia, thì ôm lấy hắn bước vào phòng.
“Nguyệt nhi muốn ngủ đến khi nào?”
“Sáng mai.”
Ba người kia liền đứng dậy đi theo, người đi vào cuối cùng đóng chặt cửa phòng lại. Người hầu bưng khay nho đi tới, vừa muốn gõ cửa, liền nghe được động tĩnh bên trong, lập tức thối lui, mặt thoáng phiếm hồng, cười cười tránh ra xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.