Chương 29
Kim Kha
12/09/2022
Trịnh Tiêu tới cửa nhà Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây đi theo phía sau hơi xa cô ấy, sẽ đột nhiên dừng bước chân, ngừng một chút.
Lần trước hai người gặp mặt cũng ở chỗ này, chỉ là hiện giờ nhớ lại cảnh tượng lúc ấy thật sự làm người xấu hổ.
Hạ Cẩm Tây do dự vài giây, cuối cùng vẫn đi lên trước giơ tay mở cửa ra. Cô hiếm khi dẫn người về nhà, đặc biệt là "bạn bè" đã từng có mối quan hệ với cô.
Nhà ở trong lòng Hạ Cẩm Tây cũng không phải khái niệm đặc biệt quan trọng gì, nhưng vì đã ở lâu dài trong căn phòng này, có rất nhiều đồ vật riêng tư, để cho người khác nhìn thấy, sẽ cảm thấy rất khác thường.
Nhưng Trịnh Tiêu vốn dĩ chính là người khác thường.
Đứng trên con đường ở nước ngoài, cô cầm tờ giấy kia, người trong lòng cô nghĩ đến là Trịnh Tiêu.
Kỳ thật buổi tối đêm 30, thời điểm cô nhận được điện thoại của bạn bè, cũng nghĩ đến Trịnh Tiêu.
Thậm chí trước đó, cô đi ra nước ngoài một chuyến này, nguyên nhân nhiều hay ít cũng có thể liên quan đến Trịnh Tiêu.
Cô để ý đến Trịnh Tiêu, trái tim sẽ điên cuồng nhảy lên, sẽ thắt chặt, sẽ đau đớn.
Cô thích Trịnh Tiêu, đặt chân xuống thành phố này, liền muốn nhìn thấy người cô thích.
Chỉ là Trịnh Tiêu không có tình cảm như vậy đối với cô. Cô ấy đã nói rành mạch, rõ ràng gọn gàng, muốn làm bạn với cô.
Hạ Cẩm Tây không cho phép bản thân rơi vào vị trí bất lợi như vậy trong tình cảm, nhưng cô cũng đã nghĩ thông suốt, không còn bởi vì việc này mà làm khó xử chính mình nữa.
Nếu cô thích Trịnh Tiêu hơn Trịnh Tiêu thích cô, vậy tất cả những lần ở chung, gặp mặt, đều là Hạ Cẩm Tây cô chiếm lợi.
Ngăn cũng ngăn không được, không bằng chấp nhận.
Hạ Cẩm Tây đẩy cửa vào nhà, rèm cửa trong phòng đều được kéo lại, ánh sáng tối tăm, một khoảng thời gian không có người ở, cảm giác xa lạ lạnh lẽo.
Cô khom lưng từ tủ giày cầm lấy đôi dép lê mới tinh, nói với Trịnh Tiêu: "Chờ một lát, tôi đi bật điện."
Trịnh Tiêu thay đổi giày, ngoan ngoãn đứng trong bóng đêm, trong tay còn đẩy rương hành lý của cô.
Hạ Cẩm Tây bật điện mở nước mở rèm, khôi phục hệ thống sàn sưởi ấm, trong phòng trở nên sáng ngời ấm áp.
Làm hết mấy việc này vừa quay đầu lại, phát hiện Trịnh Tiêu vẫn đứng ở nơi đó.
"Vào đi." Hạ Cẩm Tây nói.
"Được." Tầm mắt của Trịnh Tiêu lung lay nhìn lên ngăn tủ một cái.
Hạ Cẩm Tây đi đến lấy rương hành lý trong tay cô ấy mới phát hiện mấy búp bê của cô ngoan ngoãn đứng ở trong tủ kính, bị Trịnh Tiêu nhìn cẩn thận.
Hạ Cẩm Tây: "......"
Chỉ cần mình không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.
Hạ Cẩm Tây chỉ chỉ sô pha: "Cô ngồi đi, muốn uống cái gì?"
Trịnh Tiêu: "Nước lọc được rồi."
Hạ Cẩm Tây đi nấu nước, ở trong phòng bếp nhìn ấm nước điện bắt đầu bốc lên hơi nóng, sau đó kêu gào sôi trào, cuối cùng bụp một tiếng dừng lại.
Cô bưng nước ấm đi ra ngoài, để trước mặt Trịnh Tiêu, xem như điều chỉnh tốt cảm xúc không được yên ổn từ lúc bắt đầu nhìn thấy Trịnh Tiêu.
Kết quả Trịnh Tiêu mở miệng câu đầu tiên liền hỏi cô: "Hoa Nhài đâu?"
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu: "Mới vừa rồi không thấy được em ấy."
Khỏi phải cường điệu, có thể nhìn thấy mới lạ.
Hạ Cẩm Tây đã quen với việc có Hoa Nhài ở trên đầu giường làm bạn, cho nên lúc ra nước ngoài cũng mang em ấy theo, thỉnh thoảng sẽ đem em ấy ra ngoài chụp hình, Hoa Nhài hiện giờ đang bị đóng gói chỉnh chỉnh tề tề nằm trong rương hành lý.
Hạ Cẩm Tây vẫn đứng ở bên cạnh bàn trà, dứt khoát không ngồi: "Đồ đã bán cho tôi rồi, còn muốn xen vào nhiều như vậy sao?"
Trịnh Tiêu: "Bán ba con kia, Hoa Nhài là cho."
Hạ Cẩm Tây bĩu bĩu môi, xoay người đẩy rương hành lý vào phòng ngủ: "Nếu không giống nhau, vậy sẽ không để ở nơi giống nhau."
Trịnh Tiêu cũng không truy vấn, đoan chính ngồi trong phòng khách tiếp tục uống nước của mình.
Hạ Cẩm Tây sửa sang lại hành lý, lấy Hoa Nhài ra cẩn thận kiểm tra xác định không có vấn đề gì, sau đó bỏ vào tủ quần áo.
Cô ra khỏi phòng ngủ, nghĩ thế nào cũng nên đến nói chuyện với Trịnh Tiêu, dù sao cũng là cô mời người ta tới đây. Tuy rằng lời mời này thực mờ mịt.
Nhưng ánh mắt vừa nhấc lên, Trịnh Tiêu đột nhiên nói: "Cô vừa trở về, làm việc của mình đi, tôi không có việc gì."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu: "Đi tắm một cái đi."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Cô thật đúng là rất muốn tắm một cái, cô còn muốn tắm xong sau đó lên giường được người ta hầu hạ thoải mái dễ chịu.
Hạ Cẩm Tây vẫn ngồi xuống trên sô pha, nói: "Không vội."
Trịnh Tiêu hỏi cô: "Muốn làm cái gì?"
Hạ Cẩm Tây: "Trò chuyện một lát."
Trịnh Tiêu gật đầu: "Được."
Hạ Cẩm Tây nghĩ nghĩ, hỏi cô: "Ăn tết không ở nhà sao?"
Trịnh Tiêu: "Người nhà không ở trong nước."
Hạ Cẩm Tây: "Không có anh chị em sao?"
Trịnh Tiêu: "Đều trưởng thành, có cuộc sống riêng."
Hạ Cẩm Tây: "Vậy bạn bè đâu?"
Trịnh Tiêu cười cười: "Cho nên tới tìm bạn bè."
Trái tim Hạ Cẩm Tây nhảy dựng, lấy ly nước uống một ngụm: "Không cần để tôi tìm đề tài, rất mệt. Chúng ta đang nói chuyện, không phải phỏng vấn."
Trịnh Tiêu: "Công tác tiến hành thế nào?"
Hạ Cẩm Tây: "......"
Thật là cái hay không nói, nói cái dở, cô chính là tự cho mình nghỉ Tết Âm Lịch, đột nhiên trộm trở về.
Hạ Cẩm Tây quyết định vẫn nên để mình nắm giữ quyền chủ động: "Tết Âm Lịch trải qua thế nào?"
Lần này Trịnh Tiêu nói một đoạn dài: "Không khác biệt nhiều với ngày thường, chỉ là phải dự trữ thực phẩm với thịt trước, ở chỗ của tôi mua rau dưa theo mùa rất dễ dàng, còn một số thứ khác phải chạy hơi xa, không được tiện lắm."
"Bác chủ nhà rất chú ý đến ẩm thực, năm nay làm cả bàn tiệc quá phức tạp, tôi không làm theo, tự mình nấu vài món ăn. Có công ty nói chuyện hợp tác với tôi, muốn nặn con giáp của năm mới, tôi đã thử vẽ sơ đồ phác thảo, cảm thấy bé trâu cũng rất đáng yêu."
Hạ Cẩm Tây lại mắc bệnh nghề nghiệp, nói: "Cô hợp tác với công ty, cô coi trọng phương diện nào của bên họ?"
Trịnh Tiêu nói: "Thảo luận nhà máy làm mô hình, tìm công nhân đánh bóng, treo biển kinh doanh, phục vụ sau khi bán."
Hạ Cẩm Tây: "Khoảng thời gian trước cô nói với tôi là cô không thiếu tiền."
Trịnh Tiêu: "Ừm, không thiếu."
Hạ Cẩm Tây dựa ra phía sau, thẳng thắn thân mình: "Vậy cô không cần phải vội vàng hợp tác với người khác, nếu cô vẫn muốn kinh doanh bjd theo con đường bình thường, có thể thành lập phòng làm việc của mình, nếu cô muốn leo lên cao hơn nữa, thì không cần bán hàng trực tuyến."
"Ừm." Khóe môi Trịnh Tiêu cong lên một cái, "Cô yên tâm, tôi sẽ không lại chịu thiệt."
Hạ Cẩm Tây: "Tôi không phải lo lắng cho cô......"
Trịnh Tiêu: "Đến lúc cần tôi sẽ kiếm tiền."
Lời này nói thật nhẹ nhàng, một chút cũng không xứng với thân phận nhà nghệ thuật.
Những nhà nghệ thuật khác thanh cao, kiêu ngạo, khinh thường những người làm kinh doanh chỉ biết kiếm tiền và thông đồng làm bậy, Trịnh Tiêu trước sau đặt mình vào vị trí của một người kinh doanh, lại còn tự tin cảm thấy bản thân là người kinh doanh cực kỳ thành công.
Lúc muốn kiếm tiền liền có thể kiếm được rất nhiều, lúc không kiếm được là vì không muốn kiếm.
Hạ Cẩm Tây cười: "Cô nói lời này nghe muốn bị đánh."
Trịnh Tiêu rụt rụt ra phía sau.
Hạ Cẩm Tây lập tức cất cao giọng nói: "Cô đây là có ý tứ gì! Tôi chỉ nói vậy thôi, tôi cũng sẽ không đánh thật......"
Càng nói càng nhỏ, thật ra cô đã đánh Trịnh Tiêu không ít.
Hạ Cẩm Tây cẩn thận quan sát mặt của Trịnh Tiêu, những mảng phát ban đáng sợ lần trước hiện tại đã hoàn toàn không nhìn thấy, làn da của Trịnh Tiêu vẫn trắng nõn tinh tế như vậy, làm ánh mắt người ta dừng ở trên mặt liền nhịn không được muốn nhéo một phen.
Nhưng nhịn không được cũng phải nhịn, Hạ Cẩm Tây đổi đề tài: "Hai người chúng ta không giống ăn tết."
Trịnh Tiêu: "Cô muốn ăn tết không?"
"Không thể nói là muốn hay không......" Hạ Cẩm Tây lật đi lật lại điện thoại ở trong tay, "Kỳ thật chỉ là một ngày bình thường, ý nghĩa đều là do con người trao cho."
Trịnh Tiêu: "Mùng hai sẽ làm gì?"
Hạ Cẩm Tây cẩn thận nghĩ nghĩ: "Mùng hai ở nơi chúng tôi sẽ đi leo núi, vào miếu dâng hương."
Trịnh Tiêu đột nhiên đứng lên: "Giờ chúng ta đi thôi."
Hạ Cẩm Tây: "Hả?"
Trịnh Tiêu: "Đi leo núi, dâng hương."
Hạ Cẩm Tây: "Bây giờ mấy giờ rồi, chúng ta xuống chân núi thì trời đã tối thui."
Trịnh Tiêu: "Trời tối sẽ bị chặn đường sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Đường núi Phong Đài không bị chặn đâu."
Trịnh Tiêu: "Vậy đi thôi."
Hạ Cẩm Tây: "Nhưng chùa miếu sẽ đóng cửa nha!"
Trịnh Tiêu: "Cô nhất định phải thấy Phật sao?"
Hạ Cẩm Tây ngẩn người, Trịnh Tiêu vẫy vẫy tay với cô, bộ dáng thúc giục: "Chúng ta mua ít hương, ở ngoài miếu bái một lạy, trong lòng chúng ta có Phật, trong mắt Phật Tổ có chúng ta."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Hạ Cẩm Tây mở miệng, thế nhưng lại không thể phản bác. Cô không thể cho rằng ngay cả bức tường của chùa miếu mà Phật Tổ cũng nhìn không thấu, vậy sao còn có thể phổ độ chúng sinh chứ.
"Cô cũng quá......" Hạ Cẩm Tây còn ngồi nói chuyện, Trịnh Tiêu đột nhiên đi đến nắm lấy tay cô.
Hạ Cẩm Tây xác định cô ấy cố ý, bởi vì vị trí nắm tay rất đặc thù, vừa trượt một chút, là sẽ trở thành mười ngón tay đan vào nhau.
Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình ra nước ngoài liền trở nên yếu ớt, giống như cái chai trong suốt, màu sắc của dòng nước cảm xúc là gì, đều sẽ bị lộ ra chói lọi.
Cô hiện tại có chút hồng.
Trịnh Tiêu cứ như vậy nắm lấy tay cô đi ra ngoài. Khi hai người mặc áo khoác thì buông ra, lúc mở cửa lại nắm tiếp.
Lôi kéo Hạ Cẩm Tây vào thang máy, lôi kéo Hạ Cẩm Tây tới bãi đỗ xe, sau đó lôi kéo Hạ Cẩm Tây lên xe.
Chờ Hạ Cẩm Tây ngồi xuống vị trí điều khiển, rốt cuộc mới thoát khỏi bàn tay có vết chai mỏng ở trong lòng bàn tay đó.
Hạ Cẩm Tây cười nhạo cô: "Vừa rồi tư thế kia, tôi còn tưởng rằng xe này là của cô chứ."
Trịnh Tiêu cười nói: "Kỹ thuật của tôi không tốt lắm."
Hạ Cẩm Tây khởi động xe: "Oh, cô cũng có kỹ thuật không tốt à."
Trịnh Tiêu nghiêng đầu nhìn cô: "Rất nhiều đều không tốt."
Lời này nói nghe cực kỳ nghiêm túc, lại cảm thấy có ý nghĩa sâu xa.
Hai người lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, ở đường dốc lối ra gặp một chiếc xe nên không thể quẹo được, phải trì hoãn trong chốc lát.
Lúc này, Trâu Y Na mới vừa xuống xe taxi.
Sau khi kết thúc 《100u》, cơ hội của cô ấy không ngừng đến, mức độ nổi tiếng tăng vọt, bận rộn đến chân không chạm đất, đêm 30 đi ngang qua cửa nhà mình, cũng không thể vào chào hỏi ba mẹ một chút.
Cô ấy thực nỗ lực, sau khi nổi tiếng càng nỗ lực, cô ấy phải nắm lấy mỗi một cơ hội, mới có khả năng khoe khoang với Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây đi công tác, cô ấy đã biết. Thậm chí Hạ Cẩm Tây ở thành phố nào ngày mấy, nói chuyện hợp tác với công ty nào, cô ấy đều biết.
Nếu quan tâm đến một người, tin tức của họ, thế nào bạn cũng sẽ biết được.
Cho nên cho dù ở đoàn phim mặc trang phục diễn, đông lạnh đến mức muốn chảy nước mũi, Trâu Y Na vẫn thấy Hạ Cẩm Tây đăng tin lên trang cá nhân.
Đó là một biển quảng cáo tiếng Trung mà ra khỏi sân bay liền có thể nhìn thấy, bình thường đơn giản, nhưng thể hiện rằng Hạ Cẩm Tây đã trở về.
Hạ Cẩm Tây về tới thành phố Bắc, nhưng nhà của Hạ Cẩm Tây không phải ở thành phố Bắc.
Trâu Y Na làm bộ bị cảm khá nặng xin nghỉ nửa ngày, trước gọi điện thoại đến công ty xác định Hạ Cẩm Tây không ở công ty, sau đó bọc kín mít ngồi lên trên xe taxi.
Hạ Cẩm Tây đang ở nơi nào, hỏi An là biết. Hạ Cẩm Tây thích hoa gì, hỏi trợ lý của cô là biết.
Vì thế thời điểm Trâu Y Na ôm một bó hoa cát cánh màu trắng, lao tới Hạ Cẩm Tây, ngẩng đầu liền thấy được xe của cô.
Nhìn thấy Hạ Cẩm Tây ở trong xe, cùng Trịnh Tiêu ở ghế phụ.
Trâu Y Na đột nhiên cảm thấy hai chân cứng đờ, không biết nên bước chân nào, hay nên đi phương hướng nào.
Cô ấy đã thật lâu không được gặp, thật lâu không được nói chuyện với Hạ Cẩm Tây, cô ấy rất nhớ Hạ Cẩm Tây, cô ấy cho rằng bài đăng trên trang cá nhân kia, cô ấy thật vất vả mới phát hiện, đây là cơ hội có thể nắm chắc một lần.
Nhưng hiển nhiên, Hạ Cẩm Tây cũng sẽ không làm việc vô dụng. Bài đăng kia, là gửi cho Trịnh Tiêu.
Hạ Cẩm Tây đi theo phía sau hơi xa cô ấy, sẽ đột nhiên dừng bước chân, ngừng một chút.
Lần trước hai người gặp mặt cũng ở chỗ này, chỉ là hiện giờ nhớ lại cảnh tượng lúc ấy thật sự làm người xấu hổ.
Hạ Cẩm Tây do dự vài giây, cuối cùng vẫn đi lên trước giơ tay mở cửa ra. Cô hiếm khi dẫn người về nhà, đặc biệt là "bạn bè" đã từng có mối quan hệ với cô.
Nhà ở trong lòng Hạ Cẩm Tây cũng không phải khái niệm đặc biệt quan trọng gì, nhưng vì đã ở lâu dài trong căn phòng này, có rất nhiều đồ vật riêng tư, để cho người khác nhìn thấy, sẽ cảm thấy rất khác thường.
Nhưng Trịnh Tiêu vốn dĩ chính là người khác thường.
Đứng trên con đường ở nước ngoài, cô cầm tờ giấy kia, người trong lòng cô nghĩ đến là Trịnh Tiêu.
Kỳ thật buổi tối đêm 30, thời điểm cô nhận được điện thoại của bạn bè, cũng nghĩ đến Trịnh Tiêu.
Thậm chí trước đó, cô đi ra nước ngoài một chuyến này, nguyên nhân nhiều hay ít cũng có thể liên quan đến Trịnh Tiêu.
Cô để ý đến Trịnh Tiêu, trái tim sẽ điên cuồng nhảy lên, sẽ thắt chặt, sẽ đau đớn.
Cô thích Trịnh Tiêu, đặt chân xuống thành phố này, liền muốn nhìn thấy người cô thích.
Chỉ là Trịnh Tiêu không có tình cảm như vậy đối với cô. Cô ấy đã nói rành mạch, rõ ràng gọn gàng, muốn làm bạn với cô.
Hạ Cẩm Tây không cho phép bản thân rơi vào vị trí bất lợi như vậy trong tình cảm, nhưng cô cũng đã nghĩ thông suốt, không còn bởi vì việc này mà làm khó xử chính mình nữa.
Nếu cô thích Trịnh Tiêu hơn Trịnh Tiêu thích cô, vậy tất cả những lần ở chung, gặp mặt, đều là Hạ Cẩm Tây cô chiếm lợi.
Ngăn cũng ngăn không được, không bằng chấp nhận.
Hạ Cẩm Tây đẩy cửa vào nhà, rèm cửa trong phòng đều được kéo lại, ánh sáng tối tăm, một khoảng thời gian không có người ở, cảm giác xa lạ lạnh lẽo.
Cô khom lưng từ tủ giày cầm lấy đôi dép lê mới tinh, nói với Trịnh Tiêu: "Chờ một lát, tôi đi bật điện."
Trịnh Tiêu thay đổi giày, ngoan ngoãn đứng trong bóng đêm, trong tay còn đẩy rương hành lý của cô.
Hạ Cẩm Tây bật điện mở nước mở rèm, khôi phục hệ thống sàn sưởi ấm, trong phòng trở nên sáng ngời ấm áp.
Làm hết mấy việc này vừa quay đầu lại, phát hiện Trịnh Tiêu vẫn đứng ở nơi đó.
"Vào đi." Hạ Cẩm Tây nói.
"Được." Tầm mắt của Trịnh Tiêu lung lay nhìn lên ngăn tủ một cái.
Hạ Cẩm Tây đi đến lấy rương hành lý trong tay cô ấy mới phát hiện mấy búp bê của cô ngoan ngoãn đứng ở trong tủ kính, bị Trịnh Tiêu nhìn cẩn thận.
Hạ Cẩm Tây: "......"
Chỉ cần mình không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.
Hạ Cẩm Tây chỉ chỉ sô pha: "Cô ngồi đi, muốn uống cái gì?"
Trịnh Tiêu: "Nước lọc được rồi."
Hạ Cẩm Tây đi nấu nước, ở trong phòng bếp nhìn ấm nước điện bắt đầu bốc lên hơi nóng, sau đó kêu gào sôi trào, cuối cùng bụp một tiếng dừng lại.
Cô bưng nước ấm đi ra ngoài, để trước mặt Trịnh Tiêu, xem như điều chỉnh tốt cảm xúc không được yên ổn từ lúc bắt đầu nhìn thấy Trịnh Tiêu.
Kết quả Trịnh Tiêu mở miệng câu đầu tiên liền hỏi cô: "Hoa Nhài đâu?"
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu: "Mới vừa rồi không thấy được em ấy."
Khỏi phải cường điệu, có thể nhìn thấy mới lạ.
Hạ Cẩm Tây đã quen với việc có Hoa Nhài ở trên đầu giường làm bạn, cho nên lúc ra nước ngoài cũng mang em ấy theo, thỉnh thoảng sẽ đem em ấy ra ngoài chụp hình, Hoa Nhài hiện giờ đang bị đóng gói chỉnh chỉnh tề tề nằm trong rương hành lý.
Hạ Cẩm Tây vẫn đứng ở bên cạnh bàn trà, dứt khoát không ngồi: "Đồ đã bán cho tôi rồi, còn muốn xen vào nhiều như vậy sao?"
Trịnh Tiêu: "Bán ba con kia, Hoa Nhài là cho."
Hạ Cẩm Tây bĩu bĩu môi, xoay người đẩy rương hành lý vào phòng ngủ: "Nếu không giống nhau, vậy sẽ không để ở nơi giống nhau."
Trịnh Tiêu cũng không truy vấn, đoan chính ngồi trong phòng khách tiếp tục uống nước của mình.
Hạ Cẩm Tây sửa sang lại hành lý, lấy Hoa Nhài ra cẩn thận kiểm tra xác định không có vấn đề gì, sau đó bỏ vào tủ quần áo.
Cô ra khỏi phòng ngủ, nghĩ thế nào cũng nên đến nói chuyện với Trịnh Tiêu, dù sao cũng là cô mời người ta tới đây. Tuy rằng lời mời này thực mờ mịt.
Nhưng ánh mắt vừa nhấc lên, Trịnh Tiêu đột nhiên nói: "Cô vừa trở về, làm việc của mình đi, tôi không có việc gì."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu: "Đi tắm một cái đi."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Cô thật đúng là rất muốn tắm một cái, cô còn muốn tắm xong sau đó lên giường được người ta hầu hạ thoải mái dễ chịu.
Hạ Cẩm Tây vẫn ngồi xuống trên sô pha, nói: "Không vội."
Trịnh Tiêu hỏi cô: "Muốn làm cái gì?"
Hạ Cẩm Tây: "Trò chuyện một lát."
Trịnh Tiêu gật đầu: "Được."
Hạ Cẩm Tây nghĩ nghĩ, hỏi cô: "Ăn tết không ở nhà sao?"
Trịnh Tiêu: "Người nhà không ở trong nước."
Hạ Cẩm Tây: "Không có anh chị em sao?"
Trịnh Tiêu: "Đều trưởng thành, có cuộc sống riêng."
Hạ Cẩm Tây: "Vậy bạn bè đâu?"
Trịnh Tiêu cười cười: "Cho nên tới tìm bạn bè."
Trái tim Hạ Cẩm Tây nhảy dựng, lấy ly nước uống một ngụm: "Không cần để tôi tìm đề tài, rất mệt. Chúng ta đang nói chuyện, không phải phỏng vấn."
Trịnh Tiêu: "Công tác tiến hành thế nào?"
Hạ Cẩm Tây: "......"
Thật là cái hay không nói, nói cái dở, cô chính là tự cho mình nghỉ Tết Âm Lịch, đột nhiên trộm trở về.
Hạ Cẩm Tây quyết định vẫn nên để mình nắm giữ quyền chủ động: "Tết Âm Lịch trải qua thế nào?"
Lần này Trịnh Tiêu nói một đoạn dài: "Không khác biệt nhiều với ngày thường, chỉ là phải dự trữ thực phẩm với thịt trước, ở chỗ của tôi mua rau dưa theo mùa rất dễ dàng, còn một số thứ khác phải chạy hơi xa, không được tiện lắm."
"Bác chủ nhà rất chú ý đến ẩm thực, năm nay làm cả bàn tiệc quá phức tạp, tôi không làm theo, tự mình nấu vài món ăn. Có công ty nói chuyện hợp tác với tôi, muốn nặn con giáp của năm mới, tôi đã thử vẽ sơ đồ phác thảo, cảm thấy bé trâu cũng rất đáng yêu."
Hạ Cẩm Tây lại mắc bệnh nghề nghiệp, nói: "Cô hợp tác với công ty, cô coi trọng phương diện nào của bên họ?"
Trịnh Tiêu nói: "Thảo luận nhà máy làm mô hình, tìm công nhân đánh bóng, treo biển kinh doanh, phục vụ sau khi bán."
Hạ Cẩm Tây: "Khoảng thời gian trước cô nói với tôi là cô không thiếu tiền."
Trịnh Tiêu: "Ừm, không thiếu."
Hạ Cẩm Tây dựa ra phía sau, thẳng thắn thân mình: "Vậy cô không cần phải vội vàng hợp tác với người khác, nếu cô vẫn muốn kinh doanh bjd theo con đường bình thường, có thể thành lập phòng làm việc của mình, nếu cô muốn leo lên cao hơn nữa, thì không cần bán hàng trực tuyến."
"Ừm." Khóe môi Trịnh Tiêu cong lên một cái, "Cô yên tâm, tôi sẽ không lại chịu thiệt."
Hạ Cẩm Tây: "Tôi không phải lo lắng cho cô......"
Trịnh Tiêu: "Đến lúc cần tôi sẽ kiếm tiền."
Lời này nói thật nhẹ nhàng, một chút cũng không xứng với thân phận nhà nghệ thuật.
Những nhà nghệ thuật khác thanh cao, kiêu ngạo, khinh thường những người làm kinh doanh chỉ biết kiếm tiền và thông đồng làm bậy, Trịnh Tiêu trước sau đặt mình vào vị trí của một người kinh doanh, lại còn tự tin cảm thấy bản thân là người kinh doanh cực kỳ thành công.
Lúc muốn kiếm tiền liền có thể kiếm được rất nhiều, lúc không kiếm được là vì không muốn kiếm.
Hạ Cẩm Tây cười: "Cô nói lời này nghe muốn bị đánh."
Trịnh Tiêu rụt rụt ra phía sau.
Hạ Cẩm Tây lập tức cất cao giọng nói: "Cô đây là có ý tứ gì! Tôi chỉ nói vậy thôi, tôi cũng sẽ không đánh thật......"
Càng nói càng nhỏ, thật ra cô đã đánh Trịnh Tiêu không ít.
Hạ Cẩm Tây cẩn thận quan sát mặt của Trịnh Tiêu, những mảng phát ban đáng sợ lần trước hiện tại đã hoàn toàn không nhìn thấy, làn da của Trịnh Tiêu vẫn trắng nõn tinh tế như vậy, làm ánh mắt người ta dừng ở trên mặt liền nhịn không được muốn nhéo một phen.
Nhưng nhịn không được cũng phải nhịn, Hạ Cẩm Tây đổi đề tài: "Hai người chúng ta không giống ăn tết."
Trịnh Tiêu: "Cô muốn ăn tết không?"
"Không thể nói là muốn hay không......" Hạ Cẩm Tây lật đi lật lại điện thoại ở trong tay, "Kỳ thật chỉ là một ngày bình thường, ý nghĩa đều là do con người trao cho."
Trịnh Tiêu: "Mùng hai sẽ làm gì?"
Hạ Cẩm Tây cẩn thận nghĩ nghĩ: "Mùng hai ở nơi chúng tôi sẽ đi leo núi, vào miếu dâng hương."
Trịnh Tiêu đột nhiên đứng lên: "Giờ chúng ta đi thôi."
Hạ Cẩm Tây: "Hả?"
Trịnh Tiêu: "Đi leo núi, dâng hương."
Hạ Cẩm Tây: "Bây giờ mấy giờ rồi, chúng ta xuống chân núi thì trời đã tối thui."
Trịnh Tiêu: "Trời tối sẽ bị chặn đường sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Đường núi Phong Đài không bị chặn đâu."
Trịnh Tiêu: "Vậy đi thôi."
Hạ Cẩm Tây: "Nhưng chùa miếu sẽ đóng cửa nha!"
Trịnh Tiêu: "Cô nhất định phải thấy Phật sao?"
Hạ Cẩm Tây ngẩn người, Trịnh Tiêu vẫy vẫy tay với cô, bộ dáng thúc giục: "Chúng ta mua ít hương, ở ngoài miếu bái một lạy, trong lòng chúng ta có Phật, trong mắt Phật Tổ có chúng ta."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Hạ Cẩm Tây mở miệng, thế nhưng lại không thể phản bác. Cô không thể cho rằng ngay cả bức tường của chùa miếu mà Phật Tổ cũng nhìn không thấu, vậy sao còn có thể phổ độ chúng sinh chứ.
"Cô cũng quá......" Hạ Cẩm Tây còn ngồi nói chuyện, Trịnh Tiêu đột nhiên đi đến nắm lấy tay cô.
Hạ Cẩm Tây xác định cô ấy cố ý, bởi vì vị trí nắm tay rất đặc thù, vừa trượt một chút, là sẽ trở thành mười ngón tay đan vào nhau.
Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình ra nước ngoài liền trở nên yếu ớt, giống như cái chai trong suốt, màu sắc của dòng nước cảm xúc là gì, đều sẽ bị lộ ra chói lọi.
Cô hiện tại có chút hồng.
Trịnh Tiêu cứ như vậy nắm lấy tay cô đi ra ngoài. Khi hai người mặc áo khoác thì buông ra, lúc mở cửa lại nắm tiếp.
Lôi kéo Hạ Cẩm Tây vào thang máy, lôi kéo Hạ Cẩm Tây tới bãi đỗ xe, sau đó lôi kéo Hạ Cẩm Tây lên xe.
Chờ Hạ Cẩm Tây ngồi xuống vị trí điều khiển, rốt cuộc mới thoát khỏi bàn tay có vết chai mỏng ở trong lòng bàn tay đó.
Hạ Cẩm Tây cười nhạo cô: "Vừa rồi tư thế kia, tôi còn tưởng rằng xe này là của cô chứ."
Trịnh Tiêu cười nói: "Kỹ thuật của tôi không tốt lắm."
Hạ Cẩm Tây khởi động xe: "Oh, cô cũng có kỹ thuật không tốt à."
Trịnh Tiêu nghiêng đầu nhìn cô: "Rất nhiều đều không tốt."
Lời này nói nghe cực kỳ nghiêm túc, lại cảm thấy có ý nghĩa sâu xa.
Hai người lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, ở đường dốc lối ra gặp một chiếc xe nên không thể quẹo được, phải trì hoãn trong chốc lát.
Lúc này, Trâu Y Na mới vừa xuống xe taxi.
Sau khi kết thúc 《100u》, cơ hội của cô ấy không ngừng đến, mức độ nổi tiếng tăng vọt, bận rộn đến chân không chạm đất, đêm 30 đi ngang qua cửa nhà mình, cũng không thể vào chào hỏi ba mẹ một chút.
Cô ấy thực nỗ lực, sau khi nổi tiếng càng nỗ lực, cô ấy phải nắm lấy mỗi một cơ hội, mới có khả năng khoe khoang với Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây đi công tác, cô ấy đã biết. Thậm chí Hạ Cẩm Tây ở thành phố nào ngày mấy, nói chuyện hợp tác với công ty nào, cô ấy đều biết.
Nếu quan tâm đến một người, tin tức của họ, thế nào bạn cũng sẽ biết được.
Cho nên cho dù ở đoàn phim mặc trang phục diễn, đông lạnh đến mức muốn chảy nước mũi, Trâu Y Na vẫn thấy Hạ Cẩm Tây đăng tin lên trang cá nhân.
Đó là một biển quảng cáo tiếng Trung mà ra khỏi sân bay liền có thể nhìn thấy, bình thường đơn giản, nhưng thể hiện rằng Hạ Cẩm Tây đã trở về.
Hạ Cẩm Tây về tới thành phố Bắc, nhưng nhà của Hạ Cẩm Tây không phải ở thành phố Bắc.
Trâu Y Na làm bộ bị cảm khá nặng xin nghỉ nửa ngày, trước gọi điện thoại đến công ty xác định Hạ Cẩm Tây không ở công ty, sau đó bọc kín mít ngồi lên trên xe taxi.
Hạ Cẩm Tây đang ở nơi nào, hỏi An là biết. Hạ Cẩm Tây thích hoa gì, hỏi trợ lý của cô là biết.
Vì thế thời điểm Trâu Y Na ôm một bó hoa cát cánh màu trắng, lao tới Hạ Cẩm Tây, ngẩng đầu liền thấy được xe của cô.
Nhìn thấy Hạ Cẩm Tây ở trong xe, cùng Trịnh Tiêu ở ghế phụ.
Trâu Y Na đột nhiên cảm thấy hai chân cứng đờ, không biết nên bước chân nào, hay nên đi phương hướng nào.
Cô ấy đã thật lâu không được gặp, thật lâu không được nói chuyện với Hạ Cẩm Tây, cô ấy rất nhớ Hạ Cẩm Tây, cô ấy cho rằng bài đăng trên trang cá nhân kia, cô ấy thật vất vả mới phát hiện, đây là cơ hội có thể nắm chắc một lần.
Nhưng hiển nhiên, Hạ Cẩm Tây cũng sẽ không làm việc vô dụng. Bài đăng kia, là gửi cho Trịnh Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.