Chương 53
Kim Kha
12/09/2022
Hạ Cẩm Tây nào dám để Trịnh Tiêu đi, cô xoay ra phía sau, đẩy Trịnh Tiêu lên xe trước: "Nói cái gì vậy, chúng ta khẳng định ngồi cùng nhau nha."
Chanh Tử lại không hề ngại, rụt lui về phía trong xe: "Chị gái này là?"
"Chào em, gọi chị là Tiêu Tiêu." Trịnh Tiêu duỗi tay qua, nắm đầu ngón tay của Chanh Tử.
Chanh Tử: "Chào chị Tiêu Tiêu nha, quả nhiên bạn của chị Cẩm Tây đều là đại mỹ nữ."
Hạ Cẩm Tây cảm thấy đau đầu, nhanh chóng nói với tài xế: "Tài xế, chúng ta đi thôi."
Tài xế lên xe, đưa thuốc say xe qua trước, Trịnh Tiêu nhận lấy, còn săn sóc vặn nắp bình nước khoáng ra.
Hạ Cẩm Tây: "......"
Cô rất muốn tra Baidu một chút, người không say xe uống thuốc say xe có bị tác dụng phụ hay không.
Nhưng cô không thể tra Baidu, không chỉ có Trịnh Tiêu nhìn chằm chằm cô, tài xế cũng nhìn chằm chằm cô, Chanh Tử còn ở bên cạnh phổ cập khoa học thường thức giảm bớt say xe, tư thế của ba người tựa như nếu hôm nay Hạ Cẩm Tây không uống thuốc này, thì xe không thể lái đi được.
"Ai......" Hạ Cẩm Tây thở dài, lấy thuốc với nước uống một hơi nuốt xuống.
Tài xế: "Chúng ta chờ......"
Hạ Cẩm Tây đánh gãy lời hắn: "Chúng tôi không chờ, chúng tôi sốt ruột lên đường."
"Được rồi, nếu cô cảm thấy không thoải mái cứ nói với tôi." Tài xế rốt cuộc lái xe đi.
Chanh Tử nghiêng người nói chuyện với cô: "Chị Tây Tây, ngày hôm qua uống không ít, buổi tối trở về có bị khó chịu không?"
Hạ Cẩm Tây: "Còn ổn còn ổn."
Chanh Tử bĩu môi: "Em nói em đưa chị về thì chị không cho, uống nhiều quá lại một mình rất nguy hiểm. Cũng may em gọi điện thoại cho chị được, bằng không em phải hỏi giám đốc Vương địa chỉ nhà để đi tìm chị."
Trịnh Tiêu: "Oh wow, Chanh Tử thật săn sóc nha."
Chanh Tử: "Bởi vì chị Tây Tây siêu tốt, chị ấy không cho em uống nhiều, còn chắn rượu cho em đấy."
Trịnh Tiêu: "Oh wow, Tây Tây thật săn sóc nha."
Hạ Cẩm Tây: "............"
Cô cũng không muốn nói chuyện.
Nhưng Chanh Tử là người nói nhiều, có chút đáng thương, cô gái nhỏ ký hợp đồng với một công ty quản lý trái phép, một tháng được trả cho 3000 tệ, mỗi ngày phải uống rượu với mấy ông chủ.
Chanh Tử xem như thông minh, biết cách đối phó, không muốn bồi tiền vi phạm hợp đồng, cố gắng tìm kiếm người cũng không tệ lắm trong số mấy ông chủ lớn, miệng ngọt một chút, tích cực một chút, cứ như vậy leo lên từng bước từng bước, mới gặp được người có địa vị như Hạ Cẩm Tây.
Ngày hôm qua ông chủ Vương giới thiệu Hạ Cẩm Tây là giám đốc nghệ sĩ của U, đôi mắt của Chanh Tử đều sáng, lập tức luyên thuyên một tràng như súng máy, nói lịch sử của U cho Hạ Cẩm Tây nghe một lần.
Thực nỗ lực, trổ hết tài năng trước mặt mọi người, tác động đến Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây để em ấy lại, em ấy vẫn luôn giúp Hạ Cẩm Tây chắn rượu, nỗ lực nói chuyện với Hạ Cẩm Tây, nói sai xấu hổ thì đỏ mặt lên một chút, cũng không thèm để ý, vẫn muốn cố gắng dung nhập.
Hạ Cẩm Tây còn có thể làm gì, cô gái như thế này, cô đương nhiên sẽ không thừa dịp tối tăm mà khinh dễ người ta.
Quả thật là có quan tâm một chút, đám đàn ông kia uống high, thấy tửu lượng của Chanh Tử tốt, liền một người đến một người rót rượu cho em ấy, không thấy được đáy ly.
Hạ Cẩm Tây kéo người về, để ngồi ở bên cạnh mình, sai em ấy lột quả cam cho cô.
Chanh Tử hơi ngây ngốc, nhưng phản ứng thực mau, vội vàng cầm quả cam lên, chậm rãi lột cho cô ăn.
Có người cười ồn ào, nói Hạ Cẩm Tây đau lòng, Hạ Cẩm Tây cũng không tiếp lời, đến gần tai Chanh Tử nói một câu: "Chanh Tử cũng có vị quả cam ~"
Sau đó, cứ như vậy......
Hạ Cẩm Tây dựa ra phía sau, nhắm mắt lại.
Chanh Tử nhìn bộ dáng cô, chợt giảm âm lượng, nhỏ giọng nói với Trịnh Tiêu: "Chị Tiêu Tiêu, chị Tây Tây mệt nhọc nha......"
"Chắc là vậy." Trịnh Tiêu nhìn Hạ Cẩm Tây liếc mắt một cái, cầm lấy tay cô nắm trong lòng bàn tay, "Đợi lát nữa còn phải bàn chuyện công việc."
"À à à." Chanh Tử mau chóng xoay người, ngồi đoan chính thân mình, không tiếp tục cố sức tìm đề tài.
Trong xe rốt cuộc được yên tĩnh, nhưng Hạ Cẩm Tây không buồn ngủ một chút nào. Cô mới vừa tỉnh ngủ, còn bị dọa đến không nhẹ, nên thật sự tỉnh táo.
Đôi mắt không thể dùng, chỉ có thể dùng các giác quan khác.
Nghe động tĩnh của mỗi người một chút, cân nhắc hô hấp của Trịnh Tiêu, sau đó cảm thụ lòng bàn tay cô ấy nắm tay cô, ấm áp mềm mại.
Hạ Cẩm Tây giật giật ngón tay, sờ đến một vết chai, ở bên ngón trỏ của Trịnh Tiêu, một lớp da cứng cứng. Vị trí này, độ dày này, Hạ Cẩm Tây cân nhắc một chút, nghĩ xem được tạo thành như thế nào.
Nếu ở ngón tay bên phải khẳng định là do dùng bút, Trịnh Tiêu yêu thích vẽ tranh như vậy.
Nhưng cố tình lại ở bên tay trái, không biết trong công việc của cô ấy có việc nào trường kỳ ma sát mà tạo thành vết chai này.
Sờ nhiều, liền nhịn không được muốn khẩy. Khi móng tay cô đáp lên bên cạnh vết chai, rõ ràng cảm giác được động tác quay đầu của Trịnh Tiêu.
Tầm mắt như thực dừng ở trên mặt Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây nhắm hai mắt, cũng có thể tưởng tượng đến ánh mắt của cô ấy.
Đột nhiên liền rất muốn cười, hơn nữa được như ý nguyện mà khẩy khẩy. Trịnh Tiêu đâu thể nói cô, là do cô ấy muốn nắm tay cô.
Hiện tại nếu muốn giả vờ, vậy cứ giả vờ, Hạ Cẩm Tây không chỉ muốn khẩy vết chai của cô ấy, còn tiến tới trước mặt cô ấy, thoải mái hào phóng gối đầu lên trên vai Trịnh Tiêu.
Trịnh Tiêu không nhúc nhích, nếu không phải Hạ Cẩm Tây trang điểm tỉ mỉ, cô thật muốn đến gần chút nữa cọ vào cổ cô ấy.
Xe chạy rất ổn định, bởi vì Hạ Cẩm Tây giả vờ cùng không biết xấu hổ, lộ trình sau đó coi như vẫn thoải mái.
Sau khi đến nơi, cô làm bộ mê mang mở mắt ra, Chanh Tử đã xuống xe, thò tay ra cho cô: "Chị Tây Tây chị cẩn thận một chút."
Hạ Cẩm Tây đẩy Trịnh Tiêu một phen, cúi đầu sửa sang lại quần áo.
Trịnh Tiêu cũng không thoái thác, đáp lên tay Chanh Tử xuống xe, sau đó quay người, vươn tay với Hạ Cẩm Tây: "Chị Tây Tây chị cẩn thận một chút."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Hạ Cẩm Tây vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô ấy, tự mình xuống xe, đi ngang qua bên người Trịnh Tiêu nhỏ giọng oán trách một câu: "Bắt chước người ta."
Chanh Tử vui tươi hớn hở: "Chị Tiêu Tiêu thật đáng yêu!"
Hạ Cẩm Tây: "????"
Hạ Cẩm Tây: "Cô ấy đáng yêu sao?"
Quả cam: "Đáng yêu nha."
Hạ Cẩm Tây: "Cô ấy đáng yêu hay chị đáng yêu?"
Chanh Tử cuống quýt xua tay: "Chị chị chị chị hai người không phải cùng một phong cách......"
Hạ Cẩm Tây: "Vậy chính là cô ấy đáng yêu rồi."
"Ai nha!" Chanh Tử gấp đến độ dậm chân, "Chị Tây Tây là kiểu ngự tỷ được nhiều người yêu thích!"
Trịnh Tiêu: "Nói như vậy là chị không được người thích rồi."
Chanh tử: ".................."
Chanh Tử giương miệng, không nói.
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, thật sự nhịn không được. Trịnh Tiêu cũng cười theo cô, hơi hơi cong lên khóe môi.
Ba người vào cửa hàng, người phục vụ một đường dẫn đi, Hạ Cẩm Tây muốn bàn bạc với Trịnh Tiêu xem lát nữa mua áo tắm kiểu gì, kết quả vừa nhấc đầu liền thấy được ông chủ Vương.
Ông chủ Vương ăn mặc phong cách rất Bohemian*, dây chuyền vàng lớn, giống trùm buôn thuốc phiện khu vực Tam Giác Vàng.
(*Là phong cách đặc trưng của những người dân du mục sống ở Châu Âu.)
Hắn để đầu trọc lấp lánh tỏa sáng, từ xa đã bắt đầu cười kêu Hạ Cẩm Tây: "Lão Hạ à, cuối cùng cô cũng tới!"
Hạ Cẩm Tây lúc trước không cảm thấy có gì xấu lắm, người đầu trâu mặt ngựa nào ở trong giới này cô cũng đều gặp qua.
Nhưng hiện tại Trịnh Tiêu ở bên cạnh cô, một người làm nghệ thuật, ngày thường cao lãnh vô cùng, căn bản không đem tiền để vào mắt, chắc chắn sẽ cảm thấy nhóm người thô tục có gu thẩm mỹ thấp này là giống loài ngoài hành tinh bọc đầy hơi tiền.
Lỗ tai Hạ Cẩm Tây nóng lên, cảm thấy mất mặt.
Nhưng việc càng mất mặt hơn còn ở phía sau, ông chủ Vương bước nhanh đến vỗ vỗ vai cô, đôi mắt quét qua Trịnh Tiêu cùng Chanh Tử, nói: "Xem ra cô thích ngây thơ à!"
Hạ Cẩm Tây: "......"
Ông chủ Vương bắt lấy cánh tay cô, dẫn cô đi đến phía trước: "Lần này khẳng định tôi không tìm lầm!"
Vốn dĩ đã đến nơi, khoảng cách cũng chỉ còn vài bước, cửa gỗ phong cách Nhật được mở ra, suối nước nóng bốc hơi nước bị ánh đèn màu ấm chiếu rọi liền ở ngay trước mắt.
Đương nhiên, trọng điểm không phải suối nước nóng, là mấy cô gái ở trong suối nước nóng.
Một cái hồ rất lớn, hầu như tất cả đều ngâm mình ở sát bờ hồ, áo tắm đỏ cam vàng xanh lá xanh dương xanh lam tím dường như màu sắc nào cũng đều có, nhưng khuôn mặt quả thật giống như ông chủ Vương đã nói, chung một phong cách.
Ngây thơ.
Nhưng tập hợp một đám ngây thơ ở trong suối nước nóng, luôn có một...... ừm...... Cảm giác.
Đặc biệt là lúc mọi người mang vẻ tươi cười khác nhau so le không đồng đều nhưng xưng hô thống nhất mà tiếp đón Hạ Cẩm Tây, càng khiến không khí này...... ừm...... bị đẩy về hướng **.
Một nhóm oanh oanh yến yến: "Giám đốc Hạ, chị tới rồi ~~"
Hạ Cẩm Tây: ".................."
Trịnh Tiêu: "............"
Chanh Tử: "......"
Đỉnh đầu Hạ Cẩm Tây đều phải bốc khói. Tư vị này quá mức hung mãnh phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn thật không thể dùng lời nói để hình dung được.
Hạ Cẩm Tây hành nghề mấy năm nay, vẫn luôn cảm thấy mình là người không biết xấu hổ, kết quả hôm nay mới thật sự được kiến thức rồi, cái gì gọi là xấu hổ đến mức muốn đào cái hầm ngầm chui vào đi.
Trong đầu cô chỉ có một ý tưởng, hợp đồng này không thể thương lượng. Cho dù hợp đồng này thất bại, cô cũng không thể ở tại nơi này nữa.
"Giám đốc Vương," Hạ Cẩm Tây nói, "Tôi cảm thấy anh cần bình tĩnh một chút."
Nói xong cô xoay người bỏ đi ra ngoài, đến như thế nào thì đi như thế đó, làm ông chủ Vương sững sờ tại chỗ, vài giây sau mới có phản ứng, vỗ đùi đuổi theo: "Ai! Giám đốc Hạ à! Cô làm sao vậy! Có cái gì không hài lòng thì cô nói với tôi chứ!!!"
Trịnh Tiêu ngăn cản hắn.
Lão Vương trừng mắt: "Cô là ai?"
Trịnh Tiêu nói dối mặt không đổi sắc tim không đập: "Tôi là trợ lý của giám đốc Hạ."
Lão Vương: "Vậy giám đốc Hạ có ý gì!"
Trịnh Tiêu: "Giám đốc Hạ đói bụng, một khi cô ấy đói...... Cảm xúc liền khá lớn."
"À, cái này tôi hiểu được, tôi hiểu được!" Lão Vương vỗ đùi, "Vậy chạy nhanh kêu giám đốc Hạ về đây, chúng ta ăn cơm trước, ăn xong rồi tắm!"
Trịnh Tiêu cười cười: "Hôm nay khả năng không tắm được, đổi mùa nên làn da của giám đốc Hạ bị dị ứng."
Cô ấy dừng một chút, đi đến trước mặt ông chủ Vương một bước, giơ tay che mặt nhỏ giọng nói: "Ông chủ Vương sắp xếp một ghế lô yên tĩnh đi, cố gắng ít người thôi."
Như thể có việc gì đó đáng xấu hổ, nhưng ông chủ Vương đối với việc này tương đối thuần thục, cho Trịnh Tiêu một ánh mắt, vui tươi hớn hở đáp ứng: "Hiểu rồi, hiểu rồi."
Trịnh Tiêu đưa mã QR WeChat qua: "Vậy chúng ta thêm phương thức liên hệ đi, ngài sắp xếp xong thì báo cho tôi một tiếng."
Ông chủ Vương: "Được, được."
Trịnh Tiêu gật gật đầu, chào tạm biết ông chủ Vương bằng thái độ lịch sự, sau đó bỏ lại Chanh Tử còn đang ngơ ngác ở một bên, xoay người đi nhanh đuổi theo.
Hạ Cẩm Tây đã tới ngoài cửa, bị gió thổi qua, bình tĩnh một chút, nhưng cũng chỉ một chút.
Nơi này nằm giữa sườn núi, không thể đặt xe, người phục vụ vừa rồi có đến hỏi cô muốn hỗ trợ kêu xe giúp không, nhưng lúc ấy đầu óc cô hỗn loạn, đã giơ tay từ chối.
Hiện tại không có xe, cũng không có người, chủ yếu là không có mặt mũi.
Hạ Cẩm Tây đứng tại chỗ bĩu môi, cảm thấy mất mặt, còn cảm thấy ấm ức. Nếu không phải vì Trịnh Tiêu một hai phải tới, đâu xảy ra những việc này.
Nhưng đương sự rất nhanh đã đến bên cạnh, trên tay cầm theo áo khoác của cô, giơ tay khoác lên trên vai cô.
Chỉnh tới chỉnh lui, tay lại không rời khỏi bả vai cô, cứ như vậy mơ hồ mà ôm.
Hạ Cẩm Tây nhìn thẳng về hướng tối tăm phía trước cùng đèn đường tối đen, không nhìn cô ấy, Trịnh Tiêu cũng không nhìn cô, chỉ ôm như vậy, cùng cô nhìn một phương hướng.
Sau một lúc lâu, độ ấm của mùa xuân sắp bị gió thổi lạnh, Trịnh Tiêu rốt cuộc mở miệng nói: "Đi? Bàn hợp đồng."
Hạ Cẩm Tây hít hít cái mũi: "Đi."
Chanh Tử lại không hề ngại, rụt lui về phía trong xe: "Chị gái này là?"
"Chào em, gọi chị là Tiêu Tiêu." Trịnh Tiêu duỗi tay qua, nắm đầu ngón tay của Chanh Tử.
Chanh Tử: "Chào chị Tiêu Tiêu nha, quả nhiên bạn của chị Cẩm Tây đều là đại mỹ nữ."
Hạ Cẩm Tây cảm thấy đau đầu, nhanh chóng nói với tài xế: "Tài xế, chúng ta đi thôi."
Tài xế lên xe, đưa thuốc say xe qua trước, Trịnh Tiêu nhận lấy, còn săn sóc vặn nắp bình nước khoáng ra.
Hạ Cẩm Tây: "......"
Cô rất muốn tra Baidu một chút, người không say xe uống thuốc say xe có bị tác dụng phụ hay không.
Nhưng cô không thể tra Baidu, không chỉ có Trịnh Tiêu nhìn chằm chằm cô, tài xế cũng nhìn chằm chằm cô, Chanh Tử còn ở bên cạnh phổ cập khoa học thường thức giảm bớt say xe, tư thế của ba người tựa như nếu hôm nay Hạ Cẩm Tây không uống thuốc này, thì xe không thể lái đi được.
"Ai......" Hạ Cẩm Tây thở dài, lấy thuốc với nước uống một hơi nuốt xuống.
Tài xế: "Chúng ta chờ......"
Hạ Cẩm Tây đánh gãy lời hắn: "Chúng tôi không chờ, chúng tôi sốt ruột lên đường."
"Được rồi, nếu cô cảm thấy không thoải mái cứ nói với tôi." Tài xế rốt cuộc lái xe đi.
Chanh Tử nghiêng người nói chuyện với cô: "Chị Tây Tây, ngày hôm qua uống không ít, buổi tối trở về có bị khó chịu không?"
Hạ Cẩm Tây: "Còn ổn còn ổn."
Chanh Tử bĩu môi: "Em nói em đưa chị về thì chị không cho, uống nhiều quá lại một mình rất nguy hiểm. Cũng may em gọi điện thoại cho chị được, bằng không em phải hỏi giám đốc Vương địa chỉ nhà để đi tìm chị."
Trịnh Tiêu: "Oh wow, Chanh Tử thật săn sóc nha."
Chanh Tử: "Bởi vì chị Tây Tây siêu tốt, chị ấy không cho em uống nhiều, còn chắn rượu cho em đấy."
Trịnh Tiêu: "Oh wow, Tây Tây thật săn sóc nha."
Hạ Cẩm Tây: "............"
Cô cũng không muốn nói chuyện.
Nhưng Chanh Tử là người nói nhiều, có chút đáng thương, cô gái nhỏ ký hợp đồng với một công ty quản lý trái phép, một tháng được trả cho 3000 tệ, mỗi ngày phải uống rượu với mấy ông chủ.
Chanh Tử xem như thông minh, biết cách đối phó, không muốn bồi tiền vi phạm hợp đồng, cố gắng tìm kiếm người cũng không tệ lắm trong số mấy ông chủ lớn, miệng ngọt một chút, tích cực một chút, cứ như vậy leo lên từng bước từng bước, mới gặp được người có địa vị như Hạ Cẩm Tây.
Ngày hôm qua ông chủ Vương giới thiệu Hạ Cẩm Tây là giám đốc nghệ sĩ của U, đôi mắt của Chanh Tử đều sáng, lập tức luyên thuyên một tràng như súng máy, nói lịch sử của U cho Hạ Cẩm Tây nghe một lần.
Thực nỗ lực, trổ hết tài năng trước mặt mọi người, tác động đến Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây để em ấy lại, em ấy vẫn luôn giúp Hạ Cẩm Tây chắn rượu, nỗ lực nói chuyện với Hạ Cẩm Tây, nói sai xấu hổ thì đỏ mặt lên một chút, cũng không thèm để ý, vẫn muốn cố gắng dung nhập.
Hạ Cẩm Tây còn có thể làm gì, cô gái như thế này, cô đương nhiên sẽ không thừa dịp tối tăm mà khinh dễ người ta.
Quả thật là có quan tâm một chút, đám đàn ông kia uống high, thấy tửu lượng của Chanh Tử tốt, liền một người đến một người rót rượu cho em ấy, không thấy được đáy ly.
Hạ Cẩm Tây kéo người về, để ngồi ở bên cạnh mình, sai em ấy lột quả cam cho cô.
Chanh Tử hơi ngây ngốc, nhưng phản ứng thực mau, vội vàng cầm quả cam lên, chậm rãi lột cho cô ăn.
Có người cười ồn ào, nói Hạ Cẩm Tây đau lòng, Hạ Cẩm Tây cũng không tiếp lời, đến gần tai Chanh Tử nói một câu: "Chanh Tử cũng có vị quả cam ~"
Sau đó, cứ như vậy......
Hạ Cẩm Tây dựa ra phía sau, nhắm mắt lại.
Chanh Tử nhìn bộ dáng cô, chợt giảm âm lượng, nhỏ giọng nói với Trịnh Tiêu: "Chị Tiêu Tiêu, chị Tây Tây mệt nhọc nha......"
"Chắc là vậy." Trịnh Tiêu nhìn Hạ Cẩm Tây liếc mắt một cái, cầm lấy tay cô nắm trong lòng bàn tay, "Đợi lát nữa còn phải bàn chuyện công việc."
"À à à." Chanh Tử mau chóng xoay người, ngồi đoan chính thân mình, không tiếp tục cố sức tìm đề tài.
Trong xe rốt cuộc được yên tĩnh, nhưng Hạ Cẩm Tây không buồn ngủ một chút nào. Cô mới vừa tỉnh ngủ, còn bị dọa đến không nhẹ, nên thật sự tỉnh táo.
Đôi mắt không thể dùng, chỉ có thể dùng các giác quan khác.
Nghe động tĩnh của mỗi người một chút, cân nhắc hô hấp của Trịnh Tiêu, sau đó cảm thụ lòng bàn tay cô ấy nắm tay cô, ấm áp mềm mại.
Hạ Cẩm Tây giật giật ngón tay, sờ đến một vết chai, ở bên ngón trỏ của Trịnh Tiêu, một lớp da cứng cứng. Vị trí này, độ dày này, Hạ Cẩm Tây cân nhắc một chút, nghĩ xem được tạo thành như thế nào.
Nếu ở ngón tay bên phải khẳng định là do dùng bút, Trịnh Tiêu yêu thích vẽ tranh như vậy.
Nhưng cố tình lại ở bên tay trái, không biết trong công việc của cô ấy có việc nào trường kỳ ma sát mà tạo thành vết chai này.
Sờ nhiều, liền nhịn không được muốn khẩy. Khi móng tay cô đáp lên bên cạnh vết chai, rõ ràng cảm giác được động tác quay đầu của Trịnh Tiêu.
Tầm mắt như thực dừng ở trên mặt Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây nhắm hai mắt, cũng có thể tưởng tượng đến ánh mắt của cô ấy.
Đột nhiên liền rất muốn cười, hơn nữa được như ý nguyện mà khẩy khẩy. Trịnh Tiêu đâu thể nói cô, là do cô ấy muốn nắm tay cô.
Hiện tại nếu muốn giả vờ, vậy cứ giả vờ, Hạ Cẩm Tây không chỉ muốn khẩy vết chai của cô ấy, còn tiến tới trước mặt cô ấy, thoải mái hào phóng gối đầu lên trên vai Trịnh Tiêu.
Trịnh Tiêu không nhúc nhích, nếu không phải Hạ Cẩm Tây trang điểm tỉ mỉ, cô thật muốn đến gần chút nữa cọ vào cổ cô ấy.
Xe chạy rất ổn định, bởi vì Hạ Cẩm Tây giả vờ cùng không biết xấu hổ, lộ trình sau đó coi như vẫn thoải mái.
Sau khi đến nơi, cô làm bộ mê mang mở mắt ra, Chanh Tử đã xuống xe, thò tay ra cho cô: "Chị Tây Tây chị cẩn thận một chút."
Hạ Cẩm Tây đẩy Trịnh Tiêu một phen, cúi đầu sửa sang lại quần áo.
Trịnh Tiêu cũng không thoái thác, đáp lên tay Chanh Tử xuống xe, sau đó quay người, vươn tay với Hạ Cẩm Tây: "Chị Tây Tây chị cẩn thận một chút."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Hạ Cẩm Tây vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô ấy, tự mình xuống xe, đi ngang qua bên người Trịnh Tiêu nhỏ giọng oán trách một câu: "Bắt chước người ta."
Chanh Tử vui tươi hớn hở: "Chị Tiêu Tiêu thật đáng yêu!"
Hạ Cẩm Tây: "????"
Hạ Cẩm Tây: "Cô ấy đáng yêu sao?"
Quả cam: "Đáng yêu nha."
Hạ Cẩm Tây: "Cô ấy đáng yêu hay chị đáng yêu?"
Chanh Tử cuống quýt xua tay: "Chị chị chị chị hai người không phải cùng một phong cách......"
Hạ Cẩm Tây: "Vậy chính là cô ấy đáng yêu rồi."
"Ai nha!" Chanh Tử gấp đến độ dậm chân, "Chị Tây Tây là kiểu ngự tỷ được nhiều người yêu thích!"
Trịnh Tiêu: "Nói như vậy là chị không được người thích rồi."
Chanh tử: ".................."
Chanh Tử giương miệng, không nói.
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, thật sự nhịn không được. Trịnh Tiêu cũng cười theo cô, hơi hơi cong lên khóe môi.
Ba người vào cửa hàng, người phục vụ một đường dẫn đi, Hạ Cẩm Tây muốn bàn bạc với Trịnh Tiêu xem lát nữa mua áo tắm kiểu gì, kết quả vừa nhấc đầu liền thấy được ông chủ Vương.
Ông chủ Vương ăn mặc phong cách rất Bohemian*, dây chuyền vàng lớn, giống trùm buôn thuốc phiện khu vực Tam Giác Vàng.
(*Là phong cách đặc trưng của những người dân du mục sống ở Châu Âu.)
Hắn để đầu trọc lấp lánh tỏa sáng, từ xa đã bắt đầu cười kêu Hạ Cẩm Tây: "Lão Hạ à, cuối cùng cô cũng tới!"
Hạ Cẩm Tây lúc trước không cảm thấy có gì xấu lắm, người đầu trâu mặt ngựa nào ở trong giới này cô cũng đều gặp qua.
Nhưng hiện tại Trịnh Tiêu ở bên cạnh cô, một người làm nghệ thuật, ngày thường cao lãnh vô cùng, căn bản không đem tiền để vào mắt, chắc chắn sẽ cảm thấy nhóm người thô tục có gu thẩm mỹ thấp này là giống loài ngoài hành tinh bọc đầy hơi tiền.
Lỗ tai Hạ Cẩm Tây nóng lên, cảm thấy mất mặt.
Nhưng việc càng mất mặt hơn còn ở phía sau, ông chủ Vương bước nhanh đến vỗ vỗ vai cô, đôi mắt quét qua Trịnh Tiêu cùng Chanh Tử, nói: "Xem ra cô thích ngây thơ à!"
Hạ Cẩm Tây: "......"
Ông chủ Vương bắt lấy cánh tay cô, dẫn cô đi đến phía trước: "Lần này khẳng định tôi không tìm lầm!"
Vốn dĩ đã đến nơi, khoảng cách cũng chỉ còn vài bước, cửa gỗ phong cách Nhật được mở ra, suối nước nóng bốc hơi nước bị ánh đèn màu ấm chiếu rọi liền ở ngay trước mắt.
Đương nhiên, trọng điểm không phải suối nước nóng, là mấy cô gái ở trong suối nước nóng.
Một cái hồ rất lớn, hầu như tất cả đều ngâm mình ở sát bờ hồ, áo tắm đỏ cam vàng xanh lá xanh dương xanh lam tím dường như màu sắc nào cũng đều có, nhưng khuôn mặt quả thật giống như ông chủ Vương đã nói, chung một phong cách.
Ngây thơ.
Nhưng tập hợp một đám ngây thơ ở trong suối nước nóng, luôn có một...... ừm...... Cảm giác.
Đặc biệt là lúc mọi người mang vẻ tươi cười khác nhau so le không đồng đều nhưng xưng hô thống nhất mà tiếp đón Hạ Cẩm Tây, càng khiến không khí này...... ừm...... bị đẩy về hướng **.
Một nhóm oanh oanh yến yến: "Giám đốc Hạ, chị tới rồi ~~"
Hạ Cẩm Tây: ".................."
Trịnh Tiêu: "............"
Chanh Tử: "......"
Đỉnh đầu Hạ Cẩm Tây đều phải bốc khói. Tư vị này quá mức hung mãnh phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn thật không thể dùng lời nói để hình dung được.
Hạ Cẩm Tây hành nghề mấy năm nay, vẫn luôn cảm thấy mình là người không biết xấu hổ, kết quả hôm nay mới thật sự được kiến thức rồi, cái gì gọi là xấu hổ đến mức muốn đào cái hầm ngầm chui vào đi.
Trong đầu cô chỉ có một ý tưởng, hợp đồng này không thể thương lượng. Cho dù hợp đồng này thất bại, cô cũng không thể ở tại nơi này nữa.
"Giám đốc Vương," Hạ Cẩm Tây nói, "Tôi cảm thấy anh cần bình tĩnh một chút."
Nói xong cô xoay người bỏ đi ra ngoài, đến như thế nào thì đi như thế đó, làm ông chủ Vương sững sờ tại chỗ, vài giây sau mới có phản ứng, vỗ đùi đuổi theo: "Ai! Giám đốc Hạ à! Cô làm sao vậy! Có cái gì không hài lòng thì cô nói với tôi chứ!!!"
Trịnh Tiêu ngăn cản hắn.
Lão Vương trừng mắt: "Cô là ai?"
Trịnh Tiêu nói dối mặt không đổi sắc tim không đập: "Tôi là trợ lý của giám đốc Hạ."
Lão Vương: "Vậy giám đốc Hạ có ý gì!"
Trịnh Tiêu: "Giám đốc Hạ đói bụng, một khi cô ấy đói...... Cảm xúc liền khá lớn."
"À, cái này tôi hiểu được, tôi hiểu được!" Lão Vương vỗ đùi, "Vậy chạy nhanh kêu giám đốc Hạ về đây, chúng ta ăn cơm trước, ăn xong rồi tắm!"
Trịnh Tiêu cười cười: "Hôm nay khả năng không tắm được, đổi mùa nên làn da của giám đốc Hạ bị dị ứng."
Cô ấy dừng một chút, đi đến trước mặt ông chủ Vương một bước, giơ tay che mặt nhỏ giọng nói: "Ông chủ Vương sắp xếp một ghế lô yên tĩnh đi, cố gắng ít người thôi."
Như thể có việc gì đó đáng xấu hổ, nhưng ông chủ Vương đối với việc này tương đối thuần thục, cho Trịnh Tiêu một ánh mắt, vui tươi hớn hở đáp ứng: "Hiểu rồi, hiểu rồi."
Trịnh Tiêu đưa mã QR WeChat qua: "Vậy chúng ta thêm phương thức liên hệ đi, ngài sắp xếp xong thì báo cho tôi một tiếng."
Ông chủ Vương: "Được, được."
Trịnh Tiêu gật gật đầu, chào tạm biết ông chủ Vương bằng thái độ lịch sự, sau đó bỏ lại Chanh Tử còn đang ngơ ngác ở một bên, xoay người đi nhanh đuổi theo.
Hạ Cẩm Tây đã tới ngoài cửa, bị gió thổi qua, bình tĩnh một chút, nhưng cũng chỉ một chút.
Nơi này nằm giữa sườn núi, không thể đặt xe, người phục vụ vừa rồi có đến hỏi cô muốn hỗ trợ kêu xe giúp không, nhưng lúc ấy đầu óc cô hỗn loạn, đã giơ tay từ chối.
Hiện tại không có xe, cũng không có người, chủ yếu là không có mặt mũi.
Hạ Cẩm Tây đứng tại chỗ bĩu môi, cảm thấy mất mặt, còn cảm thấy ấm ức. Nếu không phải vì Trịnh Tiêu một hai phải tới, đâu xảy ra những việc này.
Nhưng đương sự rất nhanh đã đến bên cạnh, trên tay cầm theo áo khoác của cô, giơ tay khoác lên trên vai cô.
Chỉnh tới chỉnh lui, tay lại không rời khỏi bả vai cô, cứ như vậy mơ hồ mà ôm.
Hạ Cẩm Tây nhìn thẳng về hướng tối tăm phía trước cùng đèn đường tối đen, không nhìn cô ấy, Trịnh Tiêu cũng không nhìn cô, chỉ ôm như vậy, cùng cô nhìn một phương hướng.
Sau một lúc lâu, độ ấm của mùa xuân sắp bị gió thổi lạnh, Trịnh Tiêu rốt cuộc mở miệng nói: "Đi? Bàn hợp đồng."
Hạ Cẩm Tây hít hít cái mũi: "Đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.