Tặc Nhân

Chương 6

Phùng quán

19/04/2017

CHƯƠNG 6

Hơ thật ra thì còn chưa có kết thúc ——

“Ngươi hỗn trướng này, cút cho ta!” Một bình hoa từ bên trong phòng Chấn Lôi Viện ầm ĩ một tiếng bay ra, đập trúng cây cột một bên .

“Ngươi là  người không thể nói lý!” Lần này bay ra tới là một gối.

“Vốn sống tốt, ngươi tên cầm thú này!” Một quyển sách bị buộc đáp xuống trên hành lang.

“Cầm thú? Ngươi là người không thú vị!”

Cách một lát, một trường sam bị ném sang núi bên ngoài, “Vậy ngươi đi , ngươi đi tìm người khác đi!”

Bên trong phòng,Sở Liệt đôi thái dương đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tư Đồ Trúc Lưu giận đến con mắt đều nứt ra, “Thật là không hiểu nổi ngươi!” Hắn nhíu mày rậm thành một đoàn, “Cũng không phải là muốn mạng của ngươi, ngươi phối hợp một chút sẽ như thế nào? Thật là quá ích kỷ!”

“Vậy ngươi tại sao không phối hợp ta? Ngươi mới là ích kỷ!” Tư Đồ Trúc Lưu cũng dùng sức rống trở về, “Ta không phải là những những thứ nam sủng kia, ngươi muốn thì đi tìm bọn hắn!” “Ngươi!” Sở Liệt nghe vậy hơi bị chán nản.

“Như ngươi mong muốn.”

Sở Liệt hừ mạnh một tiếng, nhặt lên phục đơn độc trên mặt đất phủ thêm, dùng sức đẩy cửa phòng ra,lại đến ngoài cửa sổ nhặt lên trường sam bị ném ra ngoài mặc vào,cũng không quay đầu lại  sải bước rời đi.

Tư Đồ Trúc Lưu nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi, con ngươi vốn tràn đầy tức giận bỗng nhiên tối sầm lại, mới vừa rồi giương cao  khí diễm đã bị cảm giác vô lực thay thế.

Hắn từ từ đi trở về trên giường, đem mình cả người vùi vào cái chăn xốc xếch,buồn bã rơi nước mắt.

Hắn không muốn yêu tên Sở Liệt xấu xa kia nửa,nhưng tại sao hắn bây giờ có vọng động muốn ôm chặc lấy Sở Liệt, muốn hắn ở lại?

Nổi giận đùng đùng đẩy ra cửa phòng Ngọc Ly,Sở Liệt bực mình ngồi ở trên giường.

Ngọc Ly nhìn thấy Sở Liệt đã có hai tháng chưa từng xuất hiện, lập tức vừa mừng vừa sợ đầu tựa trong ngực của hắn.

“Nhị gia. . . . . .” Hắn ôm lấy Sở Liệt làm nũng, “Ngươi rốt cuộc đã tới.”

Sở Liệt cũng không  có nói thêm cái gì, chẳng qua là nâng mặt Ngọc Ly lên thô lỗ  gặm cắn môi của hắn,Ngọc Ly biết ý lộ ra cái lưỡi cùng hắn quấn giao,trong nháy mắt y phục của hắn đã bị Sở Liệt giật xuống ném ở một bên, lộ ra da thịt nõn nà.

“Ưm. . . . . .” Lúc bàn tay Sở Liệt đặt lên nụ hoa Ngọc Ly bởi vì nhạy cảm mà ngạo nghễ ưỡn lên,Ngọc Ly đã sớm hóa làm một vũng Xuân Thủy phát ra yêu kiều dễ nghe.

Bỗng nhiên Sở Liệt buông hắn ra.

“Làm.”

Sở Liệt chỉ chỉ hạ thân mình,Ngọc Ly lập tức không chút do dự địa quỳ gối trước hắn .

Ngọc Ly dùng hàm răng cắn mở dây lưng Sở Liệt, lộ ra dục vọng nóng bỏng của Sở Liệt,sau đó ngẩng đầu mị nhãn như tơ nhìn hắn một cái, mở ra đôi môi đỏ tươi  hơi thở mùi đàn hương từ miệng, tỉ mỉ lấy đầu lưỡi hầu hạ hắn.

Được tỉ mỉ hầu hạ như vậy, có rất ít người không phóng túng sa vào trong tình huốngnày. Sở Liệt than nhẹ một tiếng, đem đầu Ngọc Ly thấp hơn.

“Rất tốt. . . . . . Ừ. . . . . .” Hắn khàn khàn than thở một tiếng.

Nghe thấy thanh ngâm hắn  thanh âm,Ngọc Ly càng thêm ra sức lấy lòng hắn.

Bên trong phòng lớn thoáng chốc chỉ còn lại có ồ ồ  tiếng thở dốc và từng trận yêu kiều câu hồn. . . . . .

Làm Tư Đồ Trúc Lưu rốt cục không an tâm lo lắng mà tìm đến đây nơi , chứng kiến cảnh tượng chính là tuyệt hảo như vậy,tổn thương người như vậy, như vậy làm hắn không thể tin được!

Hắn sững sờ đứng cách kia phiến cửa sổ mấy bước xa,không muốn tiến lên trước một bước nào,cũng không dám đến gần một bước.

Hiện tại hắn còn có thể tự  nói với mình đây chỉ là ảo giác chỉ là một giấc mộng, người nọ không phải là Sở Liệt, không phải là!

Nhưng Sở Liệt cũng đang lúc này ngẩng lên con ngươi,khi phát hiện Tư Đồ Trúc Lưu  tồn tại nhìn hắn tùy tiện cười một tiếng, tròng mắt đen liếc nhìn,cuồng ngạo, thắng lợi và trần truồng làm cho người khác thấy buồn nôn.

Tư Đồ Trúc Lưu dùng sức cắn răng một cái không hề nhìn ánh mắt Sở Liệt nữa. Lần này hắn lựa chọn quay đầu chật vật không chịu nổi  thoát đi.



Đêm khuya thanh vắng,mùa thu côn trùng cũng ngưng bi ngâm.

Trở lại sương phòng mình và Sở Liệt,Tư Đồ Trúc Lưu chết lặng nhìn y phục trên giường,kinh ngạc nhìn  phía trên màn che ngẩn người.

Vào đông ban đêm luôn là phá lệ yên tĩnh, mặc dù còn không đến mức có tuyết rơi nhưng cỏ cây bên ngoài đều đã bị một tầng mỏng sương đặt lên,ngay cả gió phất quá cũng phát không ra bất kỳ tiếng vang, ngay cả tim của hắn cũng đóng băng một mảnh,nhưng hắn vẫn không khóc nổi.

Hắn giơ tay lên sờ sờ gương mặt mình, khô khốc lạnh lùng ,không có dính một giọt nước mắt,lúc trước vì Sở Liệt hắn đã khóc đủ nhiều,rốt cuộc ép không ra một giọt nước mắt.

Hắn nhắm mắt lại, cảnh tượng mới vừa rồi chứng kiến  lập tức hiện lên trong đầu —— Sở Liệt ôm nam nhân thiên kiều bá mị kia, câu khởi nụ cười giễu cợt  . . . . . . Tư Đồ Trúc Lưu vừa mở mắt ra.

Hắn lập lại mấy lần những động tác này,muốn bức lui hình ảnh như kiểu quỷ mị hư vô đi theo hắn,nhưng vẫn không thể như  ý. Cho dù đến lúc này bọn họ vẫn không chịu tha thứ đối phương,luôn có loại thương tổn đối phương muốn bảo vệ mình không bị thương tổn, đến cuối cùng lại bị đối phương làm tổn thương càng sâu.

Hôm nay ầm ĩ  lớn  chính là chứng minh tốt nhất,chẳng qua là lần này là Sở Liệt thắng.

Sở Liệt dùng phương thức trả thù ác độc nhất cũng trực tiếp nhất đối với hắn, để cho hắn vội vàng không kịp chuẩn bị vô lực chống cự.

Khi Tư Đồ Trúc Lưu mở mắt và nhắm mắt đang lúc giãy dụa,cho đến ý thức từ từ mơ hồ, hắn mới nhắm mắt lại để cho ác mộng đem mình tha đi, không hề kháng cự nữa.

Ngủ đến nửa đêm ý thức bỗng nhiên thanh tỉnh,Tư Đồ Trúc Lưu phát hiện mình bị một trận run rẩy làm thức tỉnh,ngực bị ép tới cơ hồ thở không nổi, hắn miễn cưỡng mở ra đôi mắn sương mù không muốn ngủ tiếp, để tránh bị ác mộng dọa thức tỉnh sẽ mệt mỏi hơn.

“Ưm. . . . . .”

Ngoài miệng bỗng nhiên nhiệt độ bao trùm  để cho hắn kinh thở gấp lên tiếng,muốn giơ tay lên lại bị một bàn tay lớn kéo đến trên đỉnh đầu vững vàng cố định, một cái tay khác thì nhéo cằm của hắn, không cho phép hắn phong bế mình.

Vừa thô lỗ vừa cậy mạnh phương thức và mùi quen thuộc để cho Tư Đồ Trúc Lưu biết người đến là ai,sau đó thân thể Tư Đồ Trúc Tưu cứng đờ , dứt khoát nhắm mắt lại cho Sở Liệt ta cần ta cứ lấy,chẳng qua là  cảm giác buồn bực đau ở ngực từ từ tăng lên.

Chẳng lẽ người thiếu niên kia không cách nào thỏa mãn hắn?

Hay là hắn chỉ là muốn muốn tới nơi này khoe khoang nhục nhã y?

Trước khi Tư Đồ Trúc Lưu sắp hít thở không thông,Sở Liệt buông môi hắn ra ngược lại tấn công những phương khác địa,từ cổ, xương quai xanh mãi cho đến trước ngực, tất cả hắn đều không buông tha,chẳng qua lực đạo so với dĩ vãng càng thêm mạnh, mỗi một lần mút hôn đều làm cho Tư  Đồ Trúc Lưu đau nhíu mày, nhưng chân chính để cho hắn cảm thấy khó chịu chính là cảm buồn bực nhét đầy bộ ngực  .

“Sở Liệt,buông. . . . . .” Tư Đồ Trúc Lưu không thoải mái kháng cự .

Sở Liệt không để ý tới hắn,vẫn là ngoan cường muốn vén lên dục vọng của hắn, bàn tay to không ngừng đi xuống,phủ lên dục vọng chưa dấy lên kia.

“Lưu Ly oa nhi,tại sao ngươi  không có phản ứng?” Sở Liệt nhíu mày, không vui trong lòng càng để lâu càng nhiều.

Cho dù ở trong miệng Ngọc Ly phát tiết quá mấy lần, nhưng quấn quanh trong lòng hắn cũng chỉ có cái tên chỉ biết chọc cho hắn phát giận,ở trên giường Lưu Ly oa nhi tức thì không động đậy cũng không hùa theo hắn, cho nên cuối cùng hăng hái hoàn toàn biến mất hắn đẩy ra Ngọc Ly về tới đây.

Vốn là chỉ muốn chọc hắn tức giận,để cho hắn học xong hiểu ý dịu dàng hơn, nhưng hắn cũng đang cùng Ngọc Ly đùa giỡn càng thêm khát vọng khiến cho trong mắt của hắn bất tuân lửa khói.

Hắn nhất định là có bệnh,lại nghiện với loại người không hiểu ý hùa theo,rõ ràng còn đang căm tức cải vả sáng nay,nhưng nhìn thấy hắn chỉ muốn ôm hắn cùng với hắn triền miên, thậm chí vì hành động mình tối nay cảm thấy áy náy?

Hắn thật điên rồi,từ vừa mới bắt đầu  gặp nhau hắn đã vì Tư Đồ Trúc Lưu mà điên cuồng. Trong tay dục vọng vẫn không có bất kỳ phản ứng,Sở Liệt tức giận thối thanh.

“Ta nhất định là điên rồi. . . . . .” Hắn dứt khoát cúi đầu dùng lưỡi trêu chọc, chỉ vì muốn cùng chủ nhân của nó cùng nhau hưởng thụ phần khoái cảm này.

“Không nên!” Tư Đồ Trúc Lưu bỗng nhiên dùng sức giãy dụa ,trong đầu nhanh chóng xẹt qua tên thiếu niên kia cũng làm chuyện như vậy với Sở Liệt, mà trong mắt Sở Kiệt chỉ có no nê dục hỏa lạnh lẽo và khinh bạ hướng hắn bễ nghễ cười.

Sở Liệt làm như vậy chỉ là vì chà đạp tôn nghiêm hắn, hắn không muốn!

Cảm giác đau nhói buồn bực trong ngực nhanh chóng tăng thêm,cơ hồ muốn đem thân thể của hắn nứt vỡ, Tư Đồ Trúc Lưu khó chịu nhíu chặc lông mày,đau đớn này sửa thành cuồng địa đụng nhau giữa ngực hắn,lủi thẳng tới nơi cổ họng ——

Hắn bỗng nhiên sinh ra khí lực dùng sức thoát khỏi Sở Liệt, một tay đè lại miệng, cả người ngồi dậy đưa lưng về phía hắn, đầu vai dùng sức nôn .

“Ngươi đang ở đây làm cái gì!” Sở Liệt hỏa cả vùng đất muốn vặn thân thể Tư  Đồ Trúc Lưu lại, nhưng tay còn chưa chạm đến đến hắn,chỉ thấy hắn một tay dùng sức bắt được giường mạn rũ xuống  bên cạnh, đem đồ ăn tối nay tất cả phun ra.

Nhưng Tư Đồ Trúc Lưu bởi vì tâm tình không tốt cho nên cũng không ăn nhiều,sau khi phun ra vài ngụm tiếp theo tất cả đều là nôn khan,làm sao cũng ngăn không được cảm giác buồn nôn trong cơ thể,cả khuôn mặt trắng bệch được dọa người.

“Lưu Ly oa nhi, ngươi tối nay ăn cái gì không sạch sẽ rồi?” Sở Liệt chau lên mày rậm, đưa tay dò đến hướng Tư Đồ Trúc Lưu,lại bị hắn phản ứng kịch liệt đẩy ra.

Tư Đồ Trúc Lưu rốt cuộc biết là cái gì làm cho hắn cảm thấy khó chịu như thế,có một mùi thơm tràn ngập không giống với Sở Liệt xông vào trong mũi hắn,thậm chí lây dính lên thân thể của hắn.



Không đợi Sở Liệt phát hỏa, Tư Đồ Trúc Lưu chân không xuống giường, đẩy cửa phòng liền chạy ra bên ngoài.

Phía trước đình viện có một hồ nước, hắn không chút nghĩ ngợi cả người liền nhảy vào,dùng sức rửa sạch thân thể của mình.

Thật bẩn,thật hèn hạ!

Đuổi phía sau Sở Liệt thấy thế cũng lập tức theo nhảy vào, dùng sức muốn hắn cách xa hồ nước băng hàn thấu xương , nhưng Tư Đồ Trúc Lưu không chút động đậy, chẳng qua là không ngừng lặp lại động tác chà xát rửa , da thịt hắn vốn trắng nõn giờ đã bị nước lạnh phiếm hồng, hơn nữa hắn dùng lực chà xát cơ hồ thấy cả máu.

“Ngươi điên rồi sao?” Sở Liệt ngăn động tác của hắn rống to một tiếng: “Bây giờ là lúc nào,ngươi có biết hay không?”

Tư Đồ Trúc Lưu chẳng qua lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói lời nào định đem cả người mình ngâm vào trong ao lạnh.Nước lạnh như băng khiến hàm răng hắn run rẩy cho nên lòng dùng sức co rút .

Nhưng hắn không điên,hắn biết mình đang làm cái gì, biết chắc nói mình muốn cái gì và chán ghét cái gì.

Hắn tựa như con sâu nhỏ rơi vào mạng nhệnh do Sở Liệt tạo thành, bắt đầu kháng cự càng về sau bó tay chịu trói,si mê quên cả chống cự, thậm chí bắt đầu mong đợi. Chỉ cần Sở Liệt nhìn hắn, hắn nguyện ý tự động dâng lên tất cả để cho hắn hưởng dụng cho dù có chết không hối hận.

Nhưng mà hắn không muốn cùng người khác chia xẻ y!

Trong mắt Tư Đồ Trúc Lưu hiện lên không cam lòng và tức giận, nhưng hắn vẫn quay đầu đem tất cả giấu đi,không nói tiếng nào đem mình chôn ở trong nước.

“Đứng lên!” Sở Liệt giận đến dùng sức đưa kéo hắn nổi lên mặt nước, “Ngươi ở đây nổi điêncái gì!” Người này có phải điên rồi phải không, đầu tiên là không giải thích được  nôn mửa, hiện tại lại như phát cuồng  chạy tới nơi này tắm nước lạnh.

Bởi vì lạnh lẻo cho nên giác quan trở nên càng thêm yếu ớt bị Sở Liệt thô lỗ kéo ra mặt lộ vẻ đau đớn, Tư Đồ Trúc Lưu cắn răng không nói một câu để cho Sở Liệt từ trong nước kéo đi,lúc đứng dậy hung hăng  quăng hắn một cái tát.

“Không nên đụng ta!”

Sở Liệt giật mình sững sờ ôm gương mặt nóng rần,sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

“Ngươi cứ ở đây chết rét đi!” Hắn dùng lực phun một  câu,ngay sau đó xoay người rời đi. Tư  Đồ Trúc Lưu muốn nổi điên, hắn không có nghĩa vụ theo hắn!

Sở Liệt mới xoay người, phía sau bỗng nhiên truyền ra một trận tiếng nước chảy, hắn vội vàng quay đầu lại nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tư Đồ Trúc Lưu  . . . . . .

……….

Ban đêm ảm đạm,chỉ có hai đạo thân ảnh ngồi đối diện ở trước bàn nhỏ,một chén lại một chén uống rượu.

“Hắn gần đây có khỏe không?”

“Ừ.”

“Có đúng giờ ăn cơm ngủ không?” “Dĩ nhiên.” “Có kiêng ăn không?” “Ừ, ta đây không có biện pháp quản.” “Lúc tâm trạng không tốt vẫn trốn không gặp người sao?” “Ngươi muốn ta thay thế ngươi đi an ủi hắn sao?” “Không nên!” “Vậy ngươi còn hỏi!” “Vậy hắn còn. . . . . . giận ta sao?” “Không sai.” “Phải làm như thế nào mới có thể làm cho hắn tha thứ ta?” “Là ngươi một tay tạo thành kết quả như thế, không phải sao?” “Ai. . . . . .” “Xem ngươi và hắn giằng co như vậy ta bỗng nhiên nghĩ đến pho tượng Lưu Ly Quan Âm kia.”

“Nói gì?”

“Đẹp nhất Lưu Ly chân như băng tựa như sương thông thấu,không có bất kỳ màu sắc trộn lẫn, so sánh với chút ít màu tục lệ sắc bình thường phải dùng lửa cao hơn mạnh hơn nung chế mà thành. Không chỉ tên thợ khéo Tây Thành kia luyện được, Lưu Ly bản thân cũng thế. Tắm rửa quá liệt hỏa  tính tình Lưu Ly không vướn mỵ tục ,tựa như hắn kia.”

“A. . . . . . Huynh so sáng vô cùng tốt, hắn chính là có cá tính đáng ghét này,nhưng lại chỉ một chỉ nhằm vào ta.”

“Bởi vì là ngươi, cho nên hắn càng không thể chịu được chuyện xảy ra như vậy.”

“Đệ. . . . . . Haizz, giúp ta chăm sóc hắn thật tốt.”

“Không sợ ta cướp đi hắn?”

“Vậy huynh ta chính là kẻ địch của đệ, đối mặt kẻ địch,đệ từ trước đến giờ sẽ không nương tay.”

“Được rồi,huynh sẽ không đụng hắn,mặc dù huynh rất muốn.”

“Nếu huynh thực có can đảm động đến hắn,đệ sẽ. . . . . .”

“Đã nói không, đệ không tin huynh?”

“Đệ tin tưởng huynh,cũng hi vọng huynh đừng để cho đệ thất vọng.” “Ha hả, có muốn uống một chén nữa hay không? . . . ‘ ừ.” Bàn tay nâng chén dừng lại , “Cho đệ một lời khuyên.” “Cái gì?” “Cẩn thận nội tặc.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tặc Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook