Chương 3: Âu dương vân
Tố Phi Liễu
15/09/2020
Tô Nhan hô hấp có chút không xong, trong ánh mắt bừng lên một tia như gió cuối thu, cuồn cuộn như đám lá bị thổi tung tóe. Sau đó, Tô Nhan chậm rãi buông tay, nhẹ nhàng buông màn lụa xuống rồi quay sang Âu Dương Quân nói: “Ta không cứu được Lục hoàng tử”. Âu Dương Quân nghe xong lập tức nhíu mày, trên trán đám người quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh bắt đầu nhỏ giọt tựa như vì thiếu niên này bi ai. Nữ nhân bên cạnh Âu Dương Quân đột nhiên mở miệng, trong giọng nói toàn là trào phúng: “Ta nói Tô gia mỗi người đều là nhân trung long phượng, hiện giờ xem ra cũng có lẫn tạp trùng cá biệt.”
Lời này nàng nói ra thực sự làm người khó tiếp thu, bất quá Tô Nhan chỉ hơi hơi động liền đem lời nữ nhân này một hơi ném hết ra ngoài.
Đối với Âu Dương Quân nói một câu: “Ta tuy không cứu được hắn, nhưng có người nhất định có thể cứu hắn.”
Âu Dương Quân hiển nhiên không tin, nhìn hài tử choai choai trước mắt trên mặt là biểu tình chắc chắn, rồi lại không thể nói lời cự tuyệt, chỉ nói: “Người nọ ở nơi nào? Ta sẽ phái người triệu kiến hắn.”
Tô Nhan vẫy vẫy tay, hướng ngoài cửa hô: “Vào đi.”
Dứt lời, một thiếu niên quần áo đơn giản đi đến cạnh cửa. Tuổi hắn xấp xỉ với Tô Nhan, trong ánh mắt toàn là khinh thường cùng ngạo khí, nhưng vì sở hữu gương mặt khuynh tẫn phong hoa, khiến Hoàng Thượng và Vương Quý Phi đều không khỏi lộ ra vài phần ý cười.
Đối với nữ nhân lớn tuổi hơn mà nói, thiếu niên trẻ trung tuấn lãng như vậy mới là thú tiêu khiển không thể tốt hơn.
Tô Nhan ở trong lòng âm thầm bật cười, Vương Quý Phi này bất quá chỉ hai mươi ba hai mươi bốn, nếu nàng biết giờ phút này trong lòng mình suy nghĩ cái gì, sợ là sẽ tìm mọi cách đem mình tiêu diệt cho hả lòng hả dạ.
“Đây là Tiêu Tuyệt.” Tô Nhan giới thiệu sơ qua cho Âu Dương Quân biết.
Tiêu Tuyệt căn bản không đặt vị Hoàng Thượng đại nhân này vào mắt, chỉ nhìn Tô Nhan bĩu môi một cái: “Ngươu kêu ta tới đây tiêu tốn giời gian của ta chính là vì chữa bệnh cho cái hoàng tử này?” Cũng may thanh âm hắn không cao, nếu bị Âu Dương Quân nghe thấy sợ là sẽ tức giận đến mức đem hắn lăng trì.
Người này nói cái gì nha, đem chuyện chữa bệnh cho hoàng tử và chuyện chữa bệnh cho gà vịt xem nhẹ như nhau.
Tô Nhan nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, trên mặt vẫn là bộ dáng không biểu tình ngữ khí lại mười phần khinh bỉ: “Đám ngự y này bó tay không biện pháp, ta thấy ngươi cũng không có biện pháp đi. Không sao, không có biện pháp ngươi cứ việc nói thẳng, Hoàng Thượng sẽ không trách tội ngươi.”
Tiêu Tuyệt vốn tính tình xúc động, biết rõ đây là phép khích tướng vẫn nhịn không được bước nhanh vào trong, rơi vào bẫy của Tô Nhan, mày kiếm anh khí nói: “Thiên hạ này không có bệnh nào ta trị không được!”. Nói xong tiến đến gần giường đem màn che nhấc lên, không cần xem người trên giường là ai, lập tức duỗi tay qua đè ngay mạch Âu Dương Lam mà chẩn đoán.
Một lát sau, chỉ thấy hắn rút tay lại, nhìn Âu Dương Quân: “Lục hoàng tử trúng một loại kịch độc, độc này thiên hạ không ai có thể giải.”
Âu Dương Quân nghe xong ấn đường nhảy dựng, khuôn mặt trong khoảnh khắc tối sầm: “Nói lại lần nữa.” thanh âm cũng to lớn vang dội hơn. Mọi người cảm giác nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống. Tô Nhan trừng mắt nhìn Tiêu Tuyệt liếc mắt một cái, Tiêu Tuyệt lúc này mới không tình nguyện nói tiếp: “Đương nhiên, đây là lời người khác nói không phải ta. Ta nghe nói trong kỳ trân dị bảo Hoàng Thượng sở hữu có một gốc phong lan cực kỳ quý hiếm, nếu Hoàng Thượng chịu từ bỏ, Lục hoàng tử tự nhiên sẽ khỏe lại.”
“Được.”
Âu Dương Quân không chút do dự trả lời làm Tô Nhan hơi sửng sốt, ngay sau đó không tiếng động cười cười.
Đại nội thị vệ làm việc hiệu suất phi thường cao, chỉ một nén hương cực phẩm hoa lan đã rơi vào tay Tiêu Tuyệt. Tiêu Tuyệt cầm thẳng đến phòng bếp, Tô Nhan cũng đi theo. Thời điểm Tiêu Tuyệt để xuống vật quý giá trong tay, Tô Nhan liền tựa bên cửa phòng bếp nhìn vào.
Tiêu Tuyệt vẫn là Tiêu Tuyệt, chỉ là so với trong trí nhớ càng thêm vẻ nóng nảy của thiếu niên. Thân mình đơn bạc, trang phục đơn giản, làm việc thì mặt mày liền trở nên nghiêm túc, hết thảy đều quen thuộc, hắn ở trước mặt mình hô hấp chân thật.
“Nhìn cái gì?” Có lẽ cảm giác được ánh mắt, Tiêu Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu lên tức giận nhìn Tô Nhan một cái.
Tô Nhan hơi dẩu môi bước qua, tầm mắt nhìn cây lan trên thớt hoàn toàn không tổn hao gì, không khỏi sửng sốt. Ngay sau đó nói: “Ngay cả Hoàng Thượng cũng dám lừa, lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn.”
Tiêu Tuyệt nhếch miệng: “Ai nói ta lừa ông ta, Âu Dương Lam thật sự trúng độc mà.”
“Thật sự không có giải dược?” Thanh âm Tô Nhan gấp gáp ngay cả chính mình cũng có chút kinh ngạc. Tiêu Tuyệt quay đầu liếc: “Khẩn trương cái gì? Ta sao có thể lấy mạng mình ra đùa, giải dược ta có, đóa hoa lan này coi như lão hoàng đế hậu tạ cho ta.”
Tô Nhan nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Giải dược do Tiêu Tuyệt điều chế đương nhiên thiên hạ vô địch, Âu Dương Lam vừa ăn vào không tới nửa nén hương đã tỉnh dậy. Tô Nhan ở cạnh cửa đứng trong chốc lát, tới khi nghe được bên trong vang ngập tiếng cám ơn trời đất cùng với thanh âm vui mừng của Âu Dương Quân mới chậm rãi xoay người đi ra tiền viện.
Khó được, hôm nay lại có ánh mặt trời.
Mặt trời mùa đông lộ ra từ phía sau đám mây rọi ánh nắng lên gương mặt bình tĩnh của thiếu niên tựa như muốn từ trong ánh mắt thanh lãnh này nhìn ra chút manh mối gì.
Chúng nó có chút thất vọng, thiếu niên trừ bỏ mặt vô biểu tình vẫn là mặt vô biểu tình, không một tia gợn sóng.
Tô Nhan ven theo tường cao trong phủ Lục hoàng tử mà đi. Trên tường tô màu đỏ hồng tươi rói, xúc cảm trên đầu ngón tay cũng thực trơn nhẵn. Chua kịp đi xa lắm, thanh âm Lý Tiến từ phía sau truyền đến: “Tô Lục công tử, xin dừng bước.”
Chờ Tô Nhan xoay người lại, Lý Tiến đã đến trước mắt, thở hổn hển mà nói: “Tô Lục công tử chậm đã, Hoàng Thượng cho mời.”
Tô Nhan chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phủ đệ gần trong gang tấc. Phủ đệ kia dùng vàng thiếp khảm mà thành, Lục Hoàng Tử Phủ bốn chữ này ánh lên trong mắt Tô Nhan vực sâu vô tận. Tô Nhan cảm thấy có chút mệt mỏi, đối Lý Tiến nói: “Thỉnh Lý Công công nói với Hoàng Thượng, hôm nay Tô Nhan mệt mỏi muốn về nhà nghỉ ngơi, ngày khác Tô Nhan chắc chắn tiến cung ở trước mặt hoàng thượng tạ tội.” Nói xong cũng không cho Lý Tiến cơ hội phản bác, bước nhanh đi xa.
Tô Nhan chân trước mới vừa vào phủ môn, thánh chỉ Hoàng Thượng cũng tiếp đến, thẳng tắp tiến vào.
Lúc ấy Tô Nhan đang đứng ở đại sảnh, nghe vài vị quý công tử phủ Thừa Tướng vài vị quý công tử châm chọc mỉa mai.
“Không phải nói bồi Lục hoàng tử học hành sao? Như thế nào? Nhanh như vậy đã trở về?”
“Còn phải nói? Nhất định là Lục hoàng tử cảm thấy Lục nhi nhà chúng ta không thú vị nên trả về a.”
Tô Nhan đứng giữa đại sảnh, eo thẳng tắp, trước sau chưa mở miệng.
Ai cũng nói công tử phủ Thừa tướng mỗi một người đều thanh tao hòa nhã, nào biết mới tới cửa sẽ thấy bộ dáng thấp kém buồn nôn này. Trước mặt là một đám thiếu niên hừng hực khí khái nhục mạ người khác, ai biết được họ là con trai chính thất a. Phụ thân Tô Nhan là Tô Nguyên Tu có một thê tử, hai thiếp thất.
Thê tử chính thất là Vương thị cháu gái Đại tướng quân sinh được ba nhi tử chính là ba vị trước mắt này đây, cònThích thị cùng Lý thị đều thuộc về thiếp thất, Lý thị có hai nhi tử cùng một nữ nhi. Mẫu bằng nữ quý, Tô Nguyên Tu xưa nay sủng ái Tô Hiếu Tinh, mẫu thân của nàng cùng các ca ca tự nhiên cũng thập phần được sủng ái, chỉ có Tô Nhan ở trong nhà này giống như người ngoài cuộc.
Mẫu thân của Tô Nhan vào trung thu mười ba năm trước, lúc sinh Tô Nhan do sinh khó mà chết.
“Lục nhi, ngươi rốt cuộc đã làm gì nha? Khiến cho Lục hoàng tử không vui?” Tô gia lão tam Tô Trí một bên uống trà, một bên cười tủm tỉm nhìn Tô Nhan.
Tô Nhan không trả lời, đôi mắt đảo qua ba ca ca lớn hơn mình vài tuổi, đột nhiên cười: “Tứ ca, Thúy Trúc Viên cô nương có ma lực cao siêu gì, khiến ngươi không tiếc tham ô ngân lượng trong nhà?”
Tô Trí bỗng trượt tay, chén trà sứ Thanh Hoa liền rơi xuống mặt đất vỡ nát.
Tô Nhan không nhìn hắn, lập tức nói: “Phụ thân chán ghét nhất hạng người tìm hoa ghẹo liễu ham hưởng lạc, hy vọng các người tự giải quyết cho tốt.”
Tô Vân trên mặt một mảnh nghẹn đỏ vừa định phát tác liền bị Tô Lâm đứng bên ngăn cản. Tô Lâm nhìn người đệ đệ nhỏ nhất của hắn, cười huề nói: “Tứ ca ngươi cùng Ngũ ca mồm nhanh khó cản, Tiểu Nhan đừng để trong lòng, ta sẽ thay ngươi hảo hảo nói chuyện với bọn họ.”
Tô Nhan vẻ mặt băng sương, nhìn Tô Lâm giả trang người tốt trong lòng không khỏi hừ ra một tiếng cười lạnh.
Năm đó nếu không phải người này xúi giục phụ thân mưu phản, Tô gia làm sao có thể diệt vong trong một đêm, mình làm sao mất đi tín nhiệm của người kia, lại như thế nào bị ban chết, nói đến cùng, mình ra nông nỗi thế này hoàn toàn do Tô Lâm ban tặng.
Trong mắt Tô Nhan tràn ngập nồng đậm oán hận, từ trong sâu thẳm trong dần dần thành hình.
“Thánh chỉ đến!”
Đột nhiên tiếng vịt kêu đánh vỡ cả căn phòng yên tĩnh, Tô Nhan thu hồi tâm trạng xoay người sang chỗ khác, liền thấy Vương công công người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng ôm một quyển cẩm thư đi đến.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tô gia Lục tử Tô Nhan ổn trọng khéo léo, ôn nhuận hào phóng, lâm nguy không suyển, vì triều lương ta cống hiến tài năng, ban ngàn lượng hoàng kim, khâm thử!” Vương công công đọc xong thánh chỉ, vẻ mặt tươi cười nhìn Tô Nhan đang quỳ trên mặt đất: “Tô Lục công tử thỉnh tiếp chỉ đi.”
Tô Nhan duỗi tay lên đỉnh đầu, đem cuốn cẩm thư kia tiếp ở trong tay, trong miệng vừa nói vạn tuế vừa đứng lên.
“Tô Lục công tử, chúc mừng a. Lão nô ở trong cung làm việc mấy chục năm, vẫn là lần đầu tiên thấy Hoàng Thượng ban cho thế gia công tử ngàn lượng hoàng kim đó.” Nghe Vương công công nói vài câu khách sáo, Tô Nhan hơi hơi mỉm cười, không nhanh không chậm đáp: “Vương công công khách khí.”
Tô Nhan cúi đầu, liền thấy thánh chỉ uy nghiêm đại biểu cho hoàng gia nhịn không được mỉm cười. Động tác Hoàng Thượng đúng là mau lẹ, bất quá long mệnh của Lục hoàng tử không thể nào chỉ bằng ngàn lượng hoàng kim này a.
“Tô Lục công tử, ngày mai thỉnh người sớm đến phủ Lục hoàng tử, Lục hoàng tử không mong người đến trễ đâu.” Vương công công lại nhắc nhở như vậy một câu, mới chầm chậm lắc lắc đi ra cửa.
Tô Nhan biết rõ người nọ không thích người khác chậm trễ. Nhớ có một lần mình bị phụ thân bắt đi nghị sự. Khi đến được phủ hoàng tử, người nọ vẻ mặt xanh mét ngồi ở trong phòng, mặc cho giải thích nửa canh giờ cũng không nói với mình lời nào. Ánh mắt cứ nhíu chặt tựa như cánh bướm trong suốt, làm người ta không tự chủ được cảm thấy đau lòng.
Chờ đến khi khôi phục tâm trí đã thấy ba người kia ôm vẻ mặt kinh ngạc đứng ngây người.
Tô Nhan nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền xoay người rời đi.
Ngày thứ hai, tất nhiên đã dậy từ sáng sớm.
Mới vừa ra sảnh ngoài Tô Nhan nghe thấy tiếng phụ thân, trong giọng nói lộ ra một chút ý cười: “Tô gia chúng ta đời đời trung thành tận tâm với Hoàng Thượng, hành động hôm qua của Lục nhi, quả thật vì ta phân ưu.”
Một khắc sau thanh âm liền truyền đến: “Có nhi tử như thế, là phúc khí của phủ Thừa tướng ngài.” Thanh âm ôn nhuận như nước, rất là êm tai.
Tô Nhan hơi hơi ngơ ngẩn, sau đó đi nhanh vào chính sảnh. Người ngồi phía dưới trò chuyện với Thừa tướng đại nhân là một nam tử trẻ tuổi, mặc một bộ gấm màu trắng, bên ngoài khoác một kiện lông chồn, khuôn mặt tinh xảo bị vây trong ngoại bào đó, càng có vẻ ưu nhã thong dong.
Hai người thấy Tô Nhan tiến vào đều không khỏi sửng sốt, vẫn là Tô Nguyên Tu phục hồi tinh thần đầu tiên, đối Tô Nhan nói: “Còn không mau bái kiến Nhị hoàng tử.”
Tô Nhan cúi người nói: “Tô Nhan tham kiến Nhị hoàng tử.”
Âu Dương Vân cười, ngón tay thon dài đặt giữa không trung: “Tô công tử không cần khách khí, ta thay Lục đệ đến đây cảm ơn ngươi.”
Nghe vậy Tô Nhan sửng sốt một phen, bất quá lại khôi phục: “Tô Nhan đang định đến phủ Lục hoàng tử, không dám khiến Nhị hoàng tử phải lao lực đại giá.”
“Làm càn!” Tô Nguyên Tu tức đến sắp điên, thanh âm vang vang dội dội trên đỉnh đầu Tô Nhan, lại nghe hắn hướng Âu Dương Vân nói: “Lão thần dạy con không nghiêm, thỉnh Nhị hoàng tử trách phạt.”
Âu Dương Vân tựa như cảm thấy thú vị, thanh âm đều nhiễm một tia hứng thú: “Tô Lục công tử quả thật thú vị, xem ra chuyến này ta đi không uổng.”
Âu Dương Vân ngồi một lát, mới đứng dậy rời đi.
Tô Nhan đi theo sau hắn, hai người thẳng đến trước cửa, một chiếc xe ngựa tinh xảo đã ngừng ở trước mắt.
“Tô Lục công tử, thỉnh.” Âu Dương Vân khách sáo, tay phải hơi hơi khuynh làm một động tác thỉnh.
Tô Nhan giương mắt nhìn nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh lên xe ngựa, Âu Dương Vân nhìn xe ngựa kia đến khi nó biến mất, hơi hơi mỉm cười.
Tô Nguyên Tu đứng trước cửa bị bộ dáng thong của Tô Nhan cùng khách khách khí khí của Nhị hoàng tử làm cho hoảng sợ, vốn định dặn dò Tô Nhan vài câu, xe ngựa lại càng lúc càng xa.
Một đường không nói chuyện.
Từ phủ Thừa tướng đến phủ Lục hoàng tử phải đi qua hơn nửa kinh thành, cho nên lúc hai người đến nơi vừa vặn là lúc dùng bữa sáng.
Âu Dương Vân đối với phủ Lục hoàng tử tựa như rất quen thuộc, lập tức hướng hậu viện của Lục hoàng tử mà đi. Tô Nhan đi ở phía sau không nói một lời, chuyên tâm mà bước.
Rốt cuộc, nhìn thấy Âu Dương Vân ngồi xuống, thanh âm mềm mại nói: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, sao lại ngồi đây?”
“Ở trên giường nằm ngược lại không tốt, huống chi, thương thế này so với khỏi hẳn cũng không sai biệt lắm.”
Tô Nhan hơi ngơ ngẩn, vẫn cúi đầu.
Thanh âm người này tựa hồ trước nay chưa từng thay đổi qua, cho dù là thiếu niên cũng như cũ khiến người ta say sưa, như khe núi thanh tuyền, mê đảo nhân tâm.
* Đãng triệt nhân tâm: đãng có rất nhiều nghĩa đại để như buông thả, nóng bỏng hay tẩy sạch và lay động. Triệt ở đây triệt để. Vì không thể dịch sát nghĩa nên mình chú thích ở đây để mng nắm được đại ý.
“Ngươi chính là nhi tử của Thừa tướng, Tô Nhan?” Thanh âm kia nhẹ nhàng truyền đến. Tuy rằng cúi đầu, Tô Nhan cũng có thể cảm giác được ánh mắt người nọ ngừng trên người mình.
Giấu đôi tay hơi nắm lại ở ống tay áo, Tô Nhan phải dùng sức thật lớn mới có thể làm cho mình bình tĩnh lại. Cố tình áp chế thanh âm không nhanh không chậm đáp: “Hồi Lục hoàng tử, đúng vậy.”
Âu Dương Lam an vị trên ghế gấm được đặt giữa đình, trên bàn đá trước mặt bày mấy thứ điểm tâm, từ ly trà nóng làn hơi nước nhẹ nhàng bay lên. Tô Nhan vừa nhấc đầu, đôi mắt xuyên qua mông lung sương mù nhìn qua, liền thấy gương mặt người nọ hơi hơi tái nhợt trên môi thoáng chút tươi cười, trong dương quan sáng sớm mùa đông, hư ảo đến không chân thật.
“Ta nghe nói là ngươi tìm giải dược cứu ta, phụ hoàng còn phong thưởng?” Âu Dương Lam thời điểm nói chuyện đôi mắt chăm chăm nhìn cái ly trong tay, chất liệu ly làm bằng thanh trúc trơn giòn, thân trúc từng vạch từng vạch phân chia, giống như đường khe vắt ngang cắt giang sơn thành từng mảnh.
“Phải.” Tô Nhan nghe thấy hắn nói chuyện, mới kinh ngạc phát hiện chính mình nhìn chằm chằm đối phương xem đến lâu lắm, vội vàng thu hồi tầm mắt. Thấy một bên trên mặt Âu Dương Vân giờ phút này toàn là tươi cười, một đôi mắt nhìn chăm chú Âu Dương Lam đang ngồi trên ghế, ánh mắt nhiệt liệt mà rụt rè.
============================================
Tác giả có lời muốn nói: Trước cứ ba chương, phía sau còn nhiều lắm.
Internet thật sự chịu không nổi đùa giỡn, ta thực gầy, cự tuyệt dưỡng phì ==
Lời này nàng nói ra thực sự làm người khó tiếp thu, bất quá Tô Nhan chỉ hơi hơi động liền đem lời nữ nhân này một hơi ném hết ra ngoài.
Đối với Âu Dương Quân nói một câu: “Ta tuy không cứu được hắn, nhưng có người nhất định có thể cứu hắn.”
Âu Dương Quân hiển nhiên không tin, nhìn hài tử choai choai trước mắt trên mặt là biểu tình chắc chắn, rồi lại không thể nói lời cự tuyệt, chỉ nói: “Người nọ ở nơi nào? Ta sẽ phái người triệu kiến hắn.”
Tô Nhan vẫy vẫy tay, hướng ngoài cửa hô: “Vào đi.”
Dứt lời, một thiếu niên quần áo đơn giản đi đến cạnh cửa. Tuổi hắn xấp xỉ với Tô Nhan, trong ánh mắt toàn là khinh thường cùng ngạo khí, nhưng vì sở hữu gương mặt khuynh tẫn phong hoa, khiến Hoàng Thượng và Vương Quý Phi đều không khỏi lộ ra vài phần ý cười.
Đối với nữ nhân lớn tuổi hơn mà nói, thiếu niên trẻ trung tuấn lãng như vậy mới là thú tiêu khiển không thể tốt hơn.
Tô Nhan ở trong lòng âm thầm bật cười, Vương Quý Phi này bất quá chỉ hai mươi ba hai mươi bốn, nếu nàng biết giờ phút này trong lòng mình suy nghĩ cái gì, sợ là sẽ tìm mọi cách đem mình tiêu diệt cho hả lòng hả dạ.
“Đây là Tiêu Tuyệt.” Tô Nhan giới thiệu sơ qua cho Âu Dương Quân biết.
Tiêu Tuyệt căn bản không đặt vị Hoàng Thượng đại nhân này vào mắt, chỉ nhìn Tô Nhan bĩu môi một cái: “Ngươu kêu ta tới đây tiêu tốn giời gian của ta chính là vì chữa bệnh cho cái hoàng tử này?” Cũng may thanh âm hắn không cao, nếu bị Âu Dương Quân nghe thấy sợ là sẽ tức giận đến mức đem hắn lăng trì.
Người này nói cái gì nha, đem chuyện chữa bệnh cho hoàng tử và chuyện chữa bệnh cho gà vịt xem nhẹ như nhau.
Tô Nhan nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, trên mặt vẫn là bộ dáng không biểu tình ngữ khí lại mười phần khinh bỉ: “Đám ngự y này bó tay không biện pháp, ta thấy ngươi cũng không có biện pháp đi. Không sao, không có biện pháp ngươi cứ việc nói thẳng, Hoàng Thượng sẽ không trách tội ngươi.”
Tiêu Tuyệt vốn tính tình xúc động, biết rõ đây là phép khích tướng vẫn nhịn không được bước nhanh vào trong, rơi vào bẫy của Tô Nhan, mày kiếm anh khí nói: “Thiên hạ này không có bệnh nào ta trị không được!”. Nói xong tiến đến gần giường đem màn che nhấc lên, không cần xem người trên giường là ai, lập tức duỗi tay qua đè ngay mạch Âu Dương Lam mà chẩn đoán.
Một lát sau, chỉ thấy hắn rút tay lại, nhìn Âu Dương Quân: “Lục hoàng tử trúng một loại kịch độc, độc này thiên hạ không ai có thể giải.”
Âu Dương Quân nghe xong ấn đường nhảy dựng, khuôn mặt trong khoảnh khắc tối sầm: “Nói lại lần nữa.” thanh âm cũng to lớn vang dội hơn. Mọi người cảm giác nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống. Tô Nhan trừng mắt nhìn Tiêu Tuyệt liếc mắt một cái, Tiêu Tuyệt lúc này mới không tình nguyện nói tiếp: “Đương nhiên, đây là lời người khác nói không phải ta. Ta nghe nói trong kỳ trân dị bảo Hoàng Thượng sở hữu có một gốc phong lan cực kỳ quý hiếm, nếu Hoàng Thượng chịu từ bỏ, Lục hoàng tử tự nhiên sẽ khỏe lại.”
“Được.”
Âu Dương Quân không chút do dự trả lời làm Tô Nhan hơi sửng sốt, ngay sau đó không tiếng động cười cười.
Đại nội thị vệ làm việc hiệu suất phi thường cao, chỉ một nén hương cực phẩm hoa lan đã rơi vào tay Tiêu Tuyệt. Tiêu Tuyệt cầm thẳng đến phòng bếp, Tô Nhan cũng đi theo. Thời điểm Tiêu Tuyệt để xuống vật quý giá trong tay, Tô Nhan liền tựa bên cửa phòng bếp nhìn vào.
Tiêu Tuyệt vẫn là Tiêu Tuyệt, chỉ là so với trong trí nhớ càng thêm vẻ nóng nảy của thiếu niên. Thân mình đơn bạc, trang phục đơn giản, làm việc thì mặt mày liền trở nên nghiêm túc, hết thảy đều quen thuộc, hắn ở trước mặt mình hô hấp chân thật.
“Nhìn cái gì?” Có lẽ cảm giác được ánh mắt, Tiêu Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu lên tức giận nhìn Tô Nhan một cái.
Tô Nhan hơi dẩu môi bước qua, tầm mắt nhìn cây lan trên thớt hoàn toàn không tổn hao gì, không khỏi sửng sốt. Ngay sau đó nói: “Ngay cả Hoàng Thượng cũng dám lừa, lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn.”
Tiêu Tuyệt nhếch miệng: “Ai nói ta lừa ông ta, Âu Dương Lam thật sự trúng độc mà.”
“Thật sự không có giải dược?” Thanh âm Tô Nhan gấp gáp ngay cả chính mình cũng có chút kinh ngạc. Tiêu Tuyệt quay đầu liếc: “Khẩn trương cái gì? Ta sao có thể lấy mạng mình ra đùa, giải dược ta có, đóa hoa lan này coi như lão hoàng đế hậu tạ cho ta.”
Tô Nhan nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Giải dược do Tiêu Tuyệt điều chế đương nhiên thiên hạ vô địch, Âu Dương Lam vừa ăn vào không tới nửa nén hương đã tỉnh dậy. Tô Nhan ở cạnh cửa đứng trong chốc lát, tới khi nghe được bên trong vang ngập tiếng cám ơn trời đất cùng với thanh âm vui mừng của Âu Dương Quân mới chậm rãi xoay người đi ra tiền viện.
Khó được, hôm nay lại có ánh mặt trời.
Mặt trời mùa đông lộ ra từ phía sau đám mây rọi ánh nắng lên gương mặt bình tĩnh của thiếu niên tựa như muốn từ trong ánh mắt thanh lãnh này nhìn ra chút manh mối gì.
Chúng nó có chút thất vọng, thiếu niên trừ bỏ mặt vô biểu tình vẫn là mặt vô biểu tình, không một tia gợn sóng.
Tô Nhan ven theo tường cao trong phủ Lục hoàng tử mà đi. Trên tường tô màu đỏ hồng tươi rói, xúc cảm trên đầu ngón tay cũng thực trơn nhẵn. Chua kịp đi xa lắm, thanh âm Lý Tiến từ phía sau truyền đến: “Tô Lục công tử, xin dừng bước.”
Chờ Tô Nhan xoay người lại, Lý Tiến đã đến trước mắt, thở hổn hển mà nói: “Tô Lục công tử chậm đã, Hoàng Thượng cho mời.”
Tô Nhan chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phủ đệ gần trong gang tấc. Phủ đệ kia dùng vàng thiếp khảm mà thành, Lục Hoàng Tử Phủ bốn chữ này ánh lên trong mắt Tô Nhan vực sâu vô tận. Tô Nhan cảm thấy có chút mệt mỏi, đối Lý Tiến nói: “Thỉnh Lý Công công nói với Hoàng Thượng, hôm nay Tô Nhan mệt mỏi muốn về nhà nghỉ ngơi, ngày khác Tô Nhan chắc chắn tiến cung ở trước mặt hoàng thượng tạ tội.” Nói xong cũng không cho Lý Tiến cơ hội phản bác, bước nhanh đi xa.
Tô Nhan chân trước mới vừa vào phủ môn, thánh chỉ Hoàng Thượng cũng tiếp đến, thẳng tắp tiến vào.
Lúc ấy Tô Nhan đang đứng ở đại sảnh, nghe vài vị quý công tử phủ Thừa Tướng vài vị quý công tử châm chọc mỉa mai.
“Không phải nói bồi Lục hoàng tử học hành sao? Như thế nào? Nhanh như vậy đã trở về?”
“Còn phải nói? Nhất định là Lục hoàng tử cảm thấy Lục nhi nhà chúng ta không thú vị nên trả về a.”
Tô Nhan đứng giữa đại sảnh, eo thẳng tắp, trước sau chưa mở miệng.
Ai cũng nói công tử phủ Thừa tướng mỗi một người đều thanh tao hòa nhã, nào biết mới tới cửa sẽ thấy bộ dáng thấp kém buồn nôn này. Trước mặt là một đám thiếu niên hừng hực khí khái nhục mạ người khác, ai biết được họ là con trai chính thất a. Phụ thân Tô Nhan là Tô Nguyên Tu có một thê tử, hai thiếp thất.
Thê tử chính thất là Vương thị cháu gái Đại tướng quân sinh được ba nhi tử chính là ba vị trước mắt này đây, cònThích thị cùng Lý thị đều thuộc về thiếp thất, Lý thị có hai nhi tử cùng một nữ nhi. Mẫu bằng nữ quý, Tô Nguyên Tu xưa nay sủng ái Tô Hiếu Tinh, mẫu thân của nàng cùng các ca ca tự nhiên cũng thập phần được sủng ái, chỉ có Tô Nhan ở trong nhà này giống như người ngoài cuộc.
Mẫu thân của Tô Nhan vào trung thu mười ba năm trước, lúc sinh Tô Nhan do sinh khó mà chết.
“Lục nhi, ngươi rốt cuộc đã làm gì nha? Khiến cho Lục hoàng tử không vui?” Tô gia lão tam Tô Trí một bên uống trà, một bên cười tủm tỉm nhìn Tô Nhan.
Tô Nhan không trả lời, đôi mắt đảo qua ba ca ca lớn hơn mình vài tuổi, đột nhiên cười: “Tứ ca, Thúy Trúc Viên cô nương có ma lực cao siêu gì, khiến ngươi không tiếc tham ô ngân lượng trong nhà?”
Tô Trí bỗng trượt tay, chén trà sứ Thanh Hoa liền rơi xuống mặt đất vỡ nát.
Tô Nhan không nhìn hắn, lập tức nói: “Phụ thân chán ghét nhất hạng người tìm hoa ghẹo liễu ham hưởng lạc, hy vọng các người tự giải quyết cho tốt.”
Tô Vân trên mặt một mảnh nghẹn đỏ vừa định phát tác liền bị Tô Lâm đứng bên ngăn cản. Tô Lâm nhìn người đệ đệ nhỏ nhất của hắn, cười huề nói: “Tứ ca ngươi cùng Ngũ ca mồm nhanh khó cản, Tiểu Nhan đừng để trong lòng, ta sẽ thay ngươi hảo hảo nói chuyện với bọn họ.”
Tô Nhan vẻ mặt băng sương, nhìn Tô Lâm giả trang người tốt trong lòng không khỏi hừ ra một tiếng cười lạnh.
Năm đó nếu không phải người này xúi giục phụ thân mưu phản, Tô gia làm sao có thể diệt vong trong một đêm, mình làm sao mất đi tín nhiệm của người kia, lại như thế nào bị ban chết, nói đến cùng, mình ra nông nỗi thế này hoàn toàn do Tô Lâm ban tặng.
Trong mắt Tô Nhan tràn ngập nồng đậm oán hận, từ trong sâu thẳm trong dần dần thành hình.
“Thánh chỉ đến!”
Đột nhiên tiếng vịt kêu đánh vỡ cả căn phòng yên tĩnh, Tô Nhan thu hồi tâm trạng xoay người sang chỗ khác, liền thấy Vương công công người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng ôm một quyển cẩm thư đi đến.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tô gia Lục tử Tô Nhan ổn trọng khéo léo, ôn nhuận hào phóng, lâm nguy không suyển, vì triều lương ta cống hiến tài năng, ban ngàn lượng hoàng kim, khâm thử!” Vương công công đọc xong thánh chỉ, vẻ mặt tươi cười nhìn Tô Nhan đang quỳ trên mặt đất: “Tô Lục công tử thỉnh tiếp chỉ đi.”
Tô Nhan duỗi tay lên đỉnh đầu, đem cuốn cẩm thư kia tiếp ở trong tay, trong miệng vừa nói vạn tuế vừa đứng lên.
“Tô Lục công tử, chúc mừng a. Lão nô ở trong cung làm việc mấy chục năm, vẫn là lần đầu tiên thấy Hoàng Thượng ban cho thế gia công tử ngàn lượng hoàng kim đó.” Nghe Vương công công nói vài câu khách sáo, Tô Nhan hơi hơi mỉm cười, không nhanh không chậm đáp: “Vương công công khách khí.”
Tô Nhan cúi đầu, liền thấy thánh chỉ uy nghiêm đại biểu cho hoàng gia nhịn không được mỉm cười. Động tác Hoàng Thượng đúng là mau lẹ, bất quá long mệnh của Lục hoàng tử không thể nào chỉ bằng ngàn lượng hoàng kim này a.
“Tô Lục công tử, ngày mai thỉnh người sớm đến phủ Lục hoàng tử, Lục hoàng tử không mong người đến trễ đâu.” Vương công công lại nhắc nhở như vậy một câu, mới chầm chậm lắc lắc đi ra cửa.
Tô Nhan biết rõ người nọ không thích người khác chậm trễ. Nhớ có một lần mình bị phụ thân bắt đi nghị sự. Khi đến được phủ hoàng tử, người nọ vẻ mặt xanh mét ngồi ở trong phòng, mặc cho giải thích nửa canh giờ cũng không nói với mình lời nào. Ánh mắt cứ nhíu chặt tựa như cánh bướm trong suốt, làm người ta không tự chủ được cảm thấy đau lòng.
Chờ đến khi khôi phục tâm trí đã thấy ba người kia ôm vẻ mặt kinh ngạc đứng ngây người.
Tô Nhan nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền xoay người rời đi.
Ngày thứ hai, tất nhiên đã dậy từ sáng sớm.
Mới vừa ra sảnh ngoài Tô Nhan nghe thấy tiếng phụ thân, trong giọng nói lộ ra một chút ý cười: “Tô gia chúng ta đời đời trung thành tận tâm với Hoàng Thượng, hành động hôm qua của Lục nhi, quả thật vì ta phân ưu.”
Một khắc sau thanh âm liền truyền đến: “Có nhi tử như thế, là phúc khí của phủ Thừa tướng ngài.” Thanh âm ôn nhuận như nước, rất là êm tai.
Tô Nhan hơi hơi ngơ ngẩn, sau đó đi nhanh vào chính sảnh. Người ngồi phía dưới trò chuyện với Thừa tướng đại nhân là một nam tử trẻ tuổi, mặc một bộ gấm màu trắng, bên ngoài khoác một kiện lông chồn, khuôn mặt tinh xảo bị vây trong ngoại bào đó, càng có vẻ ưu nhã thong dong.
Hai người thấy Tô Nhan tiến vào đều không khỏi sửng sốt, vẫn là Tô Nguyên Tu phục hồi tinh thần đầu tiên, đối Tô Nhan nói: “Còn không mau bái kiến Nhị hoàng tử.”
Tô Nhan cúi người nói: “Tô Nhan tham kiến Nhị hoàng tử.”
Âu Dương Vân cười, ngón tay thon dài đặt giữa không trung: “Tô công tử không cần khách khí, ta thay Lục đệ đến đây cảm ơn ngươi.”
Nghe vậy Tô Nhan sửng sốt một phen, bất quá lại khôi phục: “Tô Nhan đang định đến phủ Lục hoàng tử, không dám khiến Nhị hoàng tử phải lao lực đại giá.”
“Làm càn!” Tô Nguyên Tu tức đến sắp điên, thanh âm vang vang dội dội trên đỉnh đầu Tô Nhan, lại nghe hắn hướng Âu Dương Vân nói: “Lão thần dạy con không nghiêm, thỉnh Nhị hoàng tử trách phạt.”
Âu Dương Vân tựa như cảm thấy thú vị, thanh âm đều nhiễm một tia hứng thú: “Tô Lục công tử quả thật thú vị, xem ra chuyến này ta đi không uổng.”
Âu Dương Vân ngồi một lát, mới đứng dậy rời đi.
Tô Nhan đi theo sau hắn, hai người thẳng đến trước cửa, một chiếc xe ngựa tinh xảo đã ngừng ở trước mắt.
“Tô Lục công tử, thỉnh.” Âu Dương Vân khách sáo, tay phải hơi hơi khuynh làm một động tác thỉnh.
Tô Nhan giương mắt nhìn nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh lên xe ngựa, Âu Dương Vân nhìn xe ngựa kia đến khi nó biến mất, hơi hơi mỉm cười.
Tô Nguyên Tu đứng trước cửa bị bộ dáng thong của Tô Nhan cùng khách khách khí khí của Nhị hoàng tử làm cho hoảng sợ, vốn định dặn dò Tô Nhan vài câu, xe ngựa lại càng lúc càng xa.
Một đường không nói chuyện.
Từ phủ Thừa tướng đến phủ Lục hoàng tử phải đi qua hơn nửa kinh thành, cho nên lúc hai người đến nơi vừa vặn là lúc dùng bữa sáng.
Âu Dương Vân đối với phủ Lục hoàng tử tựa như rất quen thuộc, lập tức hướng hậu viện của Lục hoàng tử mà đi. Tô Nhan đi ở phía sau không nói một lời, chuyên tâm mà bước.
Rốt cuộc, nhìn thấy Âu Dương Vân ngồi xuống, thanh âm mềm mại nói: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, sao lại ngồi đây?”
“Ở trên giường nằm ngược lại không tốt, huống chi, thương thế này so với khỏi hẳn cũng không sai biệt lắm.”
Tô Nhan hơi ngơ ngẩn, vẫn cúi đầu.
Thanh âm người này tựa hồ trước nay chưa từng thay đổi qua, cho dù là thiếu niên cũng như cũ khiến người ta say sưa, như khe núi thanh tuyền, mê đảo nhân tâm.
* Đãng triệt nhân tâm: đãng có rất nhiều nghĩa đại để như buông thả, nóng bỏng hay tẩy sạch và lay động. Triệt ở đây triệt để. Vì không thể dịch sát nghĩa nên mình chú thích ở đây để mng nắm được đại ý.
“Ngươi chính là nhi tử của Thừa tướng, Tô Nhan?” Thanh âm kia nhẹ nhàng truyền đến. Tuy rằng cúi đầu, Tô Nhan cũng có thể cảm giác được ánh mắt người nọ ngừng trên người mình.
Giấu đôi tay hơi nắm lại ở ống tay áo, Tô Nhan phải dùng sức thật lớn mới có thể làm cho mình bình tĩnh lại. Cố tình áp chế thanh âm không nhanh không chậm đáp: “Hồi Lục hoàng tử, đúng vậy.”
Âu Dương Lam an vị trên ghế gấm được đặt giữa đình, trên bàn đá trước mặt bày mấy thứ điểm tâm, từ ly trà nóng làn hơi nước nhẹ nhàng bay lên. Tô Nhan vừa nhấc đầu, đôi mắt xuyên qua mông lung sương mù nhìn qua, liền thấy gương mặt người nọ hơi hơi tái nhợt trên môi thoáng chút tươi cười, trong dương quan sáng sớm mùa đông, hư ảo đến không chân thật.
“Ta nghe nói là ngươi tìm giải dược cứu ta, phụ hoàng còn phong thưởng?” Âu Dương Lam thời điểm nói chuyện đôi mắt chăm chăm nhìn cái ly trong tay, chất liệu ly làm bằng thanh trúc trơn giòn, thân trúc từng vạch từng vạch phân chia, giống như đường khe vắt ngang cắt giang sơn thành từng mảnh.
“Phải.” Tô Nhan nghe thấy hắn nói chuyện, mới kinh ngạc phát hiện chính mình nhìn chằm chằm đối phương xem đến lâu lắm, vội vàng thu hồi tầm mắt. Thấy một bên trên mặt Âu Dương Vân giờ phút này toàn là tươi cười, một đôi mắt nhìn chăm chú Âu Dương Lam đang ngồi trên ghế, ánh mắt nhiệt liệt mà rụt rè.
============================================
Tác giả có lời muốn nói: Trước cứ ba chương, phía sau còn nhiều lắm.
Internet thật sự chịu không nổi đùa giỡn, ta thực gầy, cự tuyệt dưỡng phì ==
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.