Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
Chương 54: Có thể ở bên ta một lát được không?
Kỳ Anh
24/10/2024
Ninh Ninh thấy cái hệ thống này rất quá đáng. Nó chẳng những toàn đưa cho cô những đoạn khó nhằn trong nguyên tác mà bình thường cũng chẳng thấy tăm hơi đâu, chỉ khi nào có nhiệm vụ mới chồm ra như xác chết vùng dậy để bóc lột nhân dân lao động đáng thương như cô. Đúng là chủ nghĩa tư bản đáng ghê tởm.
Nhìn cái kịch bản kia đi, quả nhiên là kịch bản kinh điển, nữ phụ độc ác khích tướng làm cho ma khí trong người nam chính bộc phát, hắn thần trí không rõ, trong lúc tâm trí rối loạn thì rút kiếm tấn công đồng môn. Sau đó thì lại miêu tả trưởng lão của các môn phái đang ngồi quan sát Huyền kính hoảng loạn thế nào khiếp sợ thế nào, cho dù Thiên Tiện Tử có giải thích thế nào thì cũng không có tác dụng. Thế là âm mưu của phản diện đã được thực hiện thành công, danh tiếng của Bùi Tịch ở các đại môn phái xuống dốc không phanh. Tuy ban đầu là nguyên chủ gây chuyện trước nhưng bởi vì hắn đã ngộ thương sư tỷ đồng môn nên sau khi cuộc thi kết thúc, Bùi Tịch vẫn phải nhận một hình phạt tàn nhẫn đến mức phải nằm liệt giường một khoảng thời gian.
Ninh Ninh chỉ nhìn mấy chữ trong kịch bản kia đã thấy ê ẩm cả người chứ đừng nói đến Bùi Tịch phải đích thân chịu đựng. Cô suy nghĩ một hồi, đột nhiên phát hiện hệ thống chỉ nói là "làm nhiễu loạn thần trí của hắn" nhưng lại chưa từng nói "không được tránh khỏi đòn tấn công của Bùi Tịch". Nguyên chủ đang bày mưu nên mới cố ý làm mình bị thương, nhưng cô lại không muốn Bùi Tịch mang tiếng xấu, thế nên chỉ cần gắng hết sức để tránh đi, như vậy là sẽ không bị thương. Dù sao thì Ninh Ninh mạnh nhất về kỹ năng và tốc độ, nếu dùng toàn lực ứng phó chắc chắn sẽ tránh được. Cứ như vậy, tình tiết "ngộ thương đồng môn" sẽ không còn nữa, đến lúc đó cô lại thay Bùi Tịch giải thích vài câu, như vậy chẳng phải xong rồi hay sao!
Kế hoạch tác chiến này mười điểm!
Ninh Ninh tự like cho mình một cái, cô hít một hơi, nhẹ nhàng bước từng bước vào trong hồ nước. Hồ nước lạnh lẽo, mực nước cao đến tầm eo cô. Khí lạnh thấm vào xương cốt, lán váy cô trôi bồng bềnh theo dòng nước, nhẹ nhàng sượt qua đầu gối và mắt cá chân cô.
Ninh Ninh bước từng bước một, gọi một tiếng thăm dò như trong nguyên tác: "Bùi Tịch?"
Bùi Tịch hai mắt nhắm nghiền đứng quay lưng về phía thác nước. Giọng nói của cô hoà với tiếng nước chảy xối xả, nghe không rõ là bao. Ninh Ninh định gọi thêm một câu nữa thì chợt thấy ma khí xung quanh người hắn chuyển động, hàng mi dài run run, Bùi Tịch chậm rãi mở mắt ra.
Nguyên tác miêu tả cảnh này rất sơ sài, nói gì mà hắc khí gợn sóng trông vô cùng đáng sợ, bây giờ cô đến gần mới có thể cảm nhận được một chút cảm giác đau đớn nói không thành lời của Bùi Tịch.
Làn da của Bùi Tịch vốn có màu trắng lạnh, bây giờ ma khí đang chuyển động lung tung trong cơ thể hắn khiến hắn vô cùng đau đớn nên làn da đã trắng lại càng thêm trắng làm cho hắn trông vô cùng yếu ớt. Cái trán hắn đầm đìa cả hơi nước cả mồ hôi lạnh, vài sợi tóc mai ướt nhẹp bết dính trên đó. Màu trắng và màu đen đối lập nhau, đẹp thì đẹp thật nhưng lại trông mong manh như thể vừa mới chạm vào sẽ vỡ tan.
Hình như đến hơi sức để ngước lên nhìn cũng không có, lông mi Bùi Tịch rũ xuống hắt bóng lên khuôn mặt. Đôi đồng tử âm u không có một chút ánh sáng làm cho cô liên tưởng đến những hồ ao trong đêm sâu thăm thẳm. Trong đôi mắt của hắn, ngoại trừ một màu còn đen đặc còn có màu đỏ đang lan tràn không hề kiêng dè gì cả. Tơ máu gần như phủ kín lòng trắng, đôi mắt của hắn nhìn như bị xung huyết, hơi thở thô bạo như dã thú của hắn tản mát trong không khí... Nói cách khác, Bùi Tịch bây giờ không khác gì một con thú hoang dã đang cuồng nộ cả.
Kìm nén, phẫn uất, đau đớn. Ma khí không những sẽ va chạm với kiếm khí khiến cho vật chủ cảm thấy đau đớn đứt ruột đứt gan mà thậm chí nghiêm trọng hơn còn có thể làm thần trí vật của hắn hỗn loạn, điên cuồng tấn công người khác. Không may là Ninh Ninh chính là kẻ xấu số đó.
Ánh mắt của Bùi Tịch thật sự rất dữ tợn, cô bị ánh mắt này nhìn chằm chằm mà gai hết cả người. Căng da đầu bước lên thêm một bước, cô chậm rãi đọc thoại: "Sao đệ lại ở đây một mình thế?"
Bùi Tịch cũng không hề đáp lại bất kỳ điều gì giống như trong nguyên tác, ngoại trừ việc mở mắt sớm hơn so với nguyên tác một chút.
Ninh Ninh nén hồi hộp, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục bước về phía trước. Càng đến gần Bùi Tịch, cô càng cảm nhận được khí lạnh gai người giống như có những con rắn độc vô hình đang trườn bò xung quanh người cô. Đám ma khí nom như sương đen phiêu tán vào trong thác nước như sương mù khiến hơi nước cũng bị nhuộm thành màu đen nhạt.
Trong không gian như vậy, giọng nói của một thiếu nữ đột nhiên vang lên: "Đệ không thoải mái chỗ nào sao? Hay là... ma khí lại bộc phát rồi?"
- Ma khí?
Ở bên ngoài huyền kính, Lâm Thiển nghe vậy thì nhíu đôi mày liễu lại, bây giờ mới nhớ ra vị đồ đệ này của Thiên Tiện Tử có thân phận đặc biệt: hắn là con của tu sĩ ma tộc. Trong trận chiến tiên ma, đệ tử của các môn phái hy sinh nhiều vô kể nên có không ít trưởng lão có thành kiến với những kẻ mang huyết thống của ma tộc, thậm chí có người còn thẳng thừng tuyên bố cả đời sẽ không chọn những hậu duệ của ma tộc làm đồ đệ.
Thiên Tiện Tử giật mồng lên: "Ma khí thì làm sao? Ma khí ăn hết cơm nhà cô rồi à?"
Lâm Thiển trừng hắn một cái. Nàng bầu bạn với linh thú quanh năm, cũng chẳng để ý dăm ba cái chuyện huyết thống này, nhưng mà...
Khúc Phi Khanh đứng bên cạnh thôi không cười nữa, thay nàng nói nốt nửa câu còn lại: "Bùi Tịch bộc phát ma khí nếu thằng bé làm Ninh Ninh bị thương thì phải làm sao? Thằng bé..."
Khúc Phi Khanh nói đến đây thì bỗng im bặt, chữ "thằng bé" vẫn đang kẹt cứng trong cổ họng. Nàng nhìn chằm chằm vào huyền kính không chớp mắt.
Ninh Ninh vẫn đang bước chầm chậm về phía trước, khi chỉ cách Bùi Tịch vài bước chân thì mới dừng lại. Cô đã gọi Bùi Tịch mấy lần rồi nhưng vẫn không thấy hắn đáp lời, vừa ngẩng đầu lên nhìn hắn thì thấy đôi mày kiếm của thiếu niên bỗng nhiên nhíu lại. Hắn thình lình bước một bước lớn về phía trước, sóng nước và sương đen cũng đột nhiên cuộn trào về đây. Không đợi Ninh Ninh kịp phản ứng, hắn đã túm chặt lấy cánh tay của cô.
Ninh Ninh ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là tình tiết ở trong nguyên tác. Cốt truyện gốc hẳn phải là: "Kiếm khí ập đến trực diện nhắm thẳng về phía khuôn mặt cô. Ninh Ninh không ngờ hắn sẽ ra một đòn chí mạng như vậy nên hấp tấp lùi về phía sau vài bước." Như vậy mới đúng bài chứ!
Cô tự cho là đã biết được hành động tiếp theo của Bùi Tịch nên vô cùng tập trung kiểm soát hơi thở, định khi nào kiếm khí bùng nổ thì lập tức tránh đi... Nhưng tại sao hắn lại dùng tay thế?
Cô không phòng bị gì, Bùi Tịch cũng không dùng lực quá mạnh. Hắn túm nhẹ một cái, cô đã không thể không đến gần hắn, thậm chí suýt nữa thì đâm sầm vào lồng ngực hắn luôn.
Nếu nguyên tác là một câu chuyện tình yêu lãng mạn thì tình tiết tiếp theo rất có khả năng là "ép cô vào tường rồi hôn" hoặc là ôm eo thổ lộ gì đó. Tiếc là Ninh Ninh không có cái số hưởng đó. Khi hai người gần nhau trong gang tấc, Bùi Tịch bỗng giơ tay bóp cổ cô.
... Được rồi.
Bùi Tịch không dùng sức mấy, ngón tay lạnh lẽo như sắt đen bao trùm lên làn da của cô. Đôi mắt hắn vẩn đục như ao bùn bị khuấy lên, lúc nó nhìn chằm chằm vào cô cũng sởn tóc gáy ra phết.
Ninh Ninh ngừng thở, lặng lẽ nắm lấy kiếm Tinh Ngân bên hông.
Lúc ma khí mất khống chế là lúc mà tâm trạng của vật chủ cuồng nộ mạnh nhất. Nếu đã bị ma khí ảnh hưởng, vật chủ rất dễ rơi vào trạng thái chém giết điên cuồng.
Ma khí xung quanh người Bùi Tịch càng lúc càng dày đặc. Hệ thống không phát ra âm thanh nào nữa, Ninh Ninh biết lúc này thầm trí hắn đã không còn tỉnh táo nữa, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì việc kế tiếp phải làm làm thoát khỏi lòng bàn tay của hắn mà không bị thương tổn gì.
Ninh Ninh hạ quyết tâm, vừa định nắm lấy cổ tay hắn thì bỗng thấy Bùi Tịch có vẻ hoảng hốt như vừa tỉnh táo ra được một chút. Nếu những gì vừa xảy ra ban nãy vẫn còn nằm trong phạm vi của cốt truyện thì những gì diễn ra ngay sau đây đã hoàn toàn lệch khỏi kịch bản ban đầu, nếu nói là phá nguyên tác nát bươm nát bấy ra cũng không ngoa.
Ninh Ninh thấy hắn có vẻ rất đau đớn, đôi mắt lại ánh lên một tia sáng mơ hồ, hắn gọi cô một tiếng nhỏ như muỗi kêu: "... Tiểu sư tỷ?"
Trong khi tâm trí vẫn còn đang hỗn loạn như vũ trụ thời hồng hoang, Bùi Tịch lại có thể nhận ra cô.
Ninh Ninh vốn định đáp lời nhưng không ngờ đột nhiên ánh mắt Bùi Tịch lại trở nên buồn bã. Hắn rời tay ra khỏi cổ cô. Ninh Ninh kinh ngạc, cứ tưởng là mình đã thoát được một kiếp nhưng nhanh như chớp hắn lại túm lấy cánh tay cô kéo một cái. Trời đất quay cuồng, cô đã bị đẩy vào vách đá bên cạnh thác nước.
Ninh Ninh không hiểu lắm bây giờ Bùi Tịch đang nghĩ gì, nhất là khi hắn đột nhiên tiến lại rất gần cô, không nói không rằng mà cúi đầu nhìn cô chăm chú. Hình như thần trí hắn đã khôi phục một phần, nhưng một phần vẫn đang lơ mơ. Tơ máu trong mắt hắn càng ngày càng nhiều, đôi môi mỏng đơn bạc như trang giấy khẽ run run.
Cả người Bùi Tịch đều đang run rẩy, đôi mắt đen chứa đựng rất nhiều cảm xúc không thể phân rõ ràng, ma khí dần dần dâng lên bao phủ hết khuôn mặt của hắn. Đây vốn là một cảnh tượng rất đáng sợ, thế nhưng khi Ninh Ninh nhìn thấy cả cơ thể ướt đẫm và phần đuôi mắt thoáng ửng hồng của hắn, cô lại cảm thấy đứng trước mặt mình là một chú cún to bự đang tủi thân.
Cô chưa từng tiếp xúc gần với ai như vậy, hơn nữa người trước mặt cô còn là một thiếu niên rất đẹp trai. Ninh Ninh thấy hơi hoảng. Hình như...hắn dựa hơi gần quá.
- Bùi Tịch?
Cô dè dặt gọi tên hắn. Bởi vì lưng đang tựa vào vách đá lạnh lẽo, cô chỉ có thể lặng lẽ dịch sang bên trái một bước để thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng cô vừa mới cử động, Bùi Tịch đã chống tay lên vách đá làm cho cô không tài nào di chuyển được.
Chạy trốn thất bại.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn. Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà phần đuôi mắt như màu hoa đào kia càng ngày càng đậm.
- Bùi... Tịch! Bùi Tịch!
Giọng nói của Thừa Ảnh vang lên bên tai càng ngày càng rõ ràng, Bùi Tịch cứng người, bàn tay chống trên vách đá dùng sức đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
- Cám ơn trời đất! Ngươi cuối cùng cũng có thể nghe thấy ta nói chuyện rồi!
Thừa Ảnh thở phào một hơi, giọng nói không che giấu được vẻ vui mừng: "Làm ta sợ muốn chết! Từ lúc ma khí mất khống chế, ngươi bắt đầu không nghe thấy tiếng ta gọi. Vừa rồi cảm giác thế nào?"
Bùi Tịch thản nhiên "ừm" đáp lại nó một tiếng.
Thật lòng mà nói thì bây giờ hắn đang rất rối bời. Cảm giác đau đớn trên cơ thể chưa biến mất, mỗi tấc da thịt xương cốt đều đang âm ỉ đau, đầu của hắn lại càng như búa bổ làm cho hắn không thể suy nghĩ được quá nhiều chuyện. Ví dụ như tại sao hắn vừa mới chạm vào Ninh Ninh thì đã khôi phục lại thần trí, ví dụ như tại sao hắn lại vây nàng lại ở nơi này làm cho hai người gần sát nhau đến mức gần như không còn khoảng cách như thế này.
Nhất định nàng đã bị hắn dọa sợ. Nàng đang ngơ ngác nhìn lên, mờ mịt nhìn hắn. Trong đôi mắt hạnh trong sáng kia, Bùi Tịch nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của mình. Ma khí quấn thân, quần áo ướt đẫm, vẻ mặt đáng sợ, tóc dài rối bù sợi thì dính đằng sau lưng sợi thì dính vào mặt, đôi mắt thì đỏ đòng đọc như xung huyết.
Con người trông vừa kỳ quặc vừa làm cho người khác sợ hãi như vậy quả thật chính là hắn.
- Ngươi có nhớ ban nãy đã xảy ra cái gì không?
Thừa Ảnh hỏi rất dè dặt, tận tình giải thích tình huống hiện tại cho hắn: "Ninh Ninh thấy ngươi một mình đi vào hồ nước thì tưởng là ngươi làm sao nên cũng theo xuống."
Nó nói đến đây thì bỗng cao giọng lên: "Con bé tốt với ngươi lắm đó, mạo hiểm xuống nước vì ngươi thế này... Bùi Tiểu Tịch, ngươi đừng có mà bắt nạt con bé đấy."
Bùi Tịch nghĩ, bây giờ hắn có bắt nạt nàng đâu. Hắn chỉ là... không biết tại sao mà không muốn nàng đi mất, cũng sợ nàng sẽ đi mất.
Cảm giác đau đớn vẫn còn đang âm ỉ, thiếu niên nãy giờ vẫn im lặng bỗng nắm chặt tay thành quyền.
Kể cũng lạ, từ nhỏ đến giờ Bùi Tịch đã thử qua rất nhiều cách để khống chế ma khí nhưng đều thất bại. Thế mà hôm nay khi hắn bóp cổ của Ninh NInh, thần trí của hắn lại lập tức tỉnh táo hơn phân nửa. Trong lúc hoảng hốt, hắn đột nhiên nhớ ra thân phận của nàng.
Thật là kỳ lạ
Bây giờ cũng vậy. Chỉ khi đến gần Ninh Ninh, trái tim bị ma khí treo giữa không trung của hắn mới thoáng cảm thấy bình yên một chút.
Bùi Tịch im lặng. Trong đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ, bộ dạng chật vật của hắn đang được phản chiếu một cách trần trụi. Nhất thời hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn, không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ này của mình nên ma xui quỷ khiến giơ tay che trước đôi mắt của nàng.
Lông mi của thiếu nữ chuyển động nhẹ nhàng quét vào lòng bàn tay mẫn cảm của hắn tạo thành một loại cảm giác ngứa ngáy len lỏi vào tận tim phổi.
Ninh Ninh nghe thấy Bùi Tịch nhẹ giọng thì thầm, giọng nói vì đau đớn mà vẫn run run: "Đừng nhìn... tỷ có thể ở cạnh ta một lát được không?"
***
Cơ thể cao lớn của thiếu niên bị bộ quần áo đen thấm nước bó sát vào người, vòng eo thon thoáng hiện ra. Hình ảnh bỗng nhiên biến mất, tầm nhìn chỉ còn một màu đen vô cùng vô tận.
Bên ngoài huyền kính, tiếng kêu rên thấu tận trời xanh. Hoá ra Bùi Tịch đã đập vỡ pháp khí truyền ảnh được đặt ở trên thác nước, đúng là không coi kỷ cương, quy tắc cuộc thi ra gì.
Lâm Thiển gào lên như đang hát giọng nữ cao: "Sao lại thế này! Thằng nhóc thối kia dám đập vỡ thị linh! Nát rồi aaa! Quy tắc rõ ràng cấm thí sinh không được động vào thị linh hắn không biết hay sao!!!"
Một nữ tu của Hạo Nhiên Môn đập đầu vào bàn, đôi tay nắm chặt thành quyền ra sức gõ: "Đoạn sau đâu, đoạn sau đâu! Ta còn kích động hơn hai người bọn họ đấy, thế mà lại không được xem đoạn sau là thế nào!!!"
Thiên Tiện Tử không hổ là nghèo rớt, hắn run rẩy dùng tay gẩy bàn tính: "Một cái thị linh bao nhiêu linh thạch? Sư môn của chúng ta có tiền đền không?"
Dứt lời hắn vô cùng đau đớn nhìn xung quanh, bây giờ mới phát hiện ra sau lưng mình không biết khi nào đã có một đám người lổn nhà lổn nhổn. Nghĩ lại đang yên đang lành tự nhiên lòi ra một đống nhân chứng, Thiên Tiện Tử càng khó chịu, hắn không nói hai lời lập tức xua tay đuổi người như đuổi vịt: "Giải tán giải tán giải tán! Một đám già mà không nên nết ở đây hóng hớt cái gì! Chuyện của đám trẻ mấy người không nhúng tay được đâu, đừng xem nữa!"
Khúc Phi Khanh liếc hắn một cái rồi cười lạnh: "Đám tiền bối chúng ta nói chuyện, nào đến lượt tên nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi chen miệng vào?"
- Các vị đừng tức giận. Nếu thị linh bên thác nước đã bị phá huỷ rồi thì mình chọn một góc độ khác, đi xem những đệ tử khác.
Kỷ Vân Khai không hổ là chưởng môn của đại môn phái, hắn vung tay lên, ngón trỏ dừng lại trên huyền kính, một hình ảnh khác lập tức hiện ra. Sắc trời u ám, một đôi nam nữ trẻ tuổi sóng vai ngồi trong sơn động trong tư thế tì cằm lên đầu gối, hai tay ôm lấy mình giống hệt nhau. Hai người này chính là Lâm Tầm và Vân Đoan Nguyệt, tổ hợp hai người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
Lâm Tầm dù sao cũng là con trai, hắn chỉ đành cắn răng gánh vác trọng trách đánh tan bầu không khí im lặng ở đây: "Vân sư tỷ, cái sơn động này nhỏ ghê nhỉ."
Vân Đoan Nguyệt không đáp lời hắn mà chỉ mím môi gật đầu, dái tai đỏ như tôm luộc.
Một hồi yên tĩnh đầy xấu hổ lại trôi qua, tiểu bạch long thấy không thể tiếp tục như vậy được bèn nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một góc ẩm ướt cách đó không xa.
- Vân sư tỷ, đằng đó có một con rết kìa.
Lâm Tầm mặt mũi đỏ bừng, từ đầu đến cuối không dám nhìn vào người bên cạnh: "Đệ đang đếm xem nó có bao nhiêu chân, tỷ có muốn đếm cùng không?"
Từ nãy đến giờ Vân Đoan Nguyệt vẫn cúi đầu, nghe hắn nói vậy cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại: "56 cái chân, ta đếm xong từ nãy giờ rồi."
- Ặc!
Lâm Tầm vò đầu bứt tai, có vẻ càng thêm hoảng loạn: "Vậy vậy vậy... tỷ đếm giỏi ghê ha."
- Quá khen.
- Không quá.
- Cảm ơn.
- Không cần cảm ơn.
- ...
- ...
- Ờm... hay là chúng ta ngồi đếm xem dây đằng bên kia có bao nhiêu cái lá được không? Ta phụ trách đếm bên này, tỷ phụ trách đếm bên kia được không?"
- Được, Lâm sư đệ quả nhiên nhiều sáng kiến.
Thế là hai kẻ nhàm chán này bắt đầu ăn ý ngồi đếm lá cây với nhau. Các trưởng lão đồng loạt thở ngắn than dài, nam hay nữ nhìn thấy cảnh này cũng cạn lời. Chỉ cần hai người bọn họ không cảm thấy xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác. Đến người trầm tính như Chân Tiêu còn không khỏi giật giật khóe miệng: "Tên nào thông minh nghĩ ra ý tưởng gom hai đứa nhóc này vào một chỗ thế?"
Kỷ Vân Khai cười tủm tỉm giơ tay, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự hào: "Chính là ta!"
_______________________________________
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Meo (๑•̀ㅂ•́)ノ Nếu tự ý bê bản edit đi khi chưa được sự cho phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!
Liên hệ với Meo tại:
Wattpad: wattpad.com/user/xiao_ming_ming
Blog: facebook.com/xuymongdaotaychau/
___________________
Bên ngoài huyền kính náo nhiệt bao nhiêu thì ở trong bí cảnh, nơi góc nhỏ không bị nhìn trộm nào đó lại yên tĩnh bấy nhiêu.
Ninh Ninh hơi đần ra, ngàn vạn suy nghĩ trong giây lát lấp đầy tâm trí cô như thuỷ triều... Sao hai người bọn họ lại dựa sát sàn sạt vào nhau thế? À không phải, không phải "dựa sát sàn sạt vào nhau" mà là đột nhiên động chạm cơ thể. Có phải Bùi Tịch bị ma khí làm cho đầu óc không được tỉnh táo hay không? Không phải hắn nên nổi điên đập cô một trận à? Mạch truyện tiếp diễn như này hình như... đâu có giống với kịch bản ban đầu đâu?
Đầu óc cô rối như tơ vò, nhưng không thể không thừa nhận lực sát thương trong câu nói kia của Bùi Tịch vô cùng to lớn.
Từ trước đến nay hắn vừa cứng đầu vừa lạnh lùng, chưa bao giờ chịu yếu thế trước ai. Thế mà bây giờ người thiếu niên ấy lại dùng giọng nói trong trẻo dễ nghe của mình nghẹn ngào thì thầm một câu như vậy, nghe như đang đang khẩn cầu lại như đang làm nũng.
Những bức tường thành kiên cố trong lòng Ninh Ninh thi nhau đổ sập xuống rồi vỡ tan. Cô lập tức mềm lòng.
Bàn tay của Bùi Tịch giá đồng độc, nom không khác gì cục sắt đen không có hơi ấm. Khoảng cách giữa bọn họ hình như hơi gần quá, tuy rằng trước mắt vẫn tối om nhưng Ninh Ninh vẫn có thể ngửi thấy được hương hoa hòa với hơi nước trên người của hắn. Hơi thở của thiếu niên vẫn dồn dập như cũ, hô hấp có độ ấm và hơi nước lạnh lẽo bốn phía thỉnh thoảng lại hoà cùng với hơi thở của cô làm cho vành tai của cô hơi nóng lên, cũng hơi ngưa ngứa.
Chờ đến khi hô hấp của hắn dần bình ổn một chút, Ninh Ninh mới dè dặt hỏi: "Có phải đệ rất... khó chịu đúng không?"
Cô nói xong lại thầm nghĩ: mình hỏi câu này không phải là hỏi thừa sao, hắn đã thế này rồi sao có thể không khó chịu được chứ.
Cô không nhìn thấy gì nên không biết bộ dạng Bùi Tịch bây giờ ra sao. Sau khi cân nhắc, cô nắm chặt lấy tà váy ướt đẫm, lặng lẽ hạ quyết tâm. Khi giơ tay phải lên, bàn tay cô chỉ toàn là nước đầm lạnh lẽo. Ninh Ninh lau lung tung vào quần áo mình một hồi rồi chần chờ duỗi về phía trước. Động tác của cô rất cẩn thận, khi bàn tay chạm vào lưng người đối diện, cô cảm nhận rõ sống lưng Bùi Tịch nháy mắt cứng đờ, hắn không dám nhúc nhích mảy may.
- Khi ta cảm thấy khó chịu, người nhà thường sẽ an ủi ta như thế này.
Động tác vỗ về của Ninh Ninh rất vụng về, lòng bàn tay cô sượt qua chỗ xương nhô cao trên tấm lưng gầy guộc của thiếu niên, đáy lòng như đang run rẩy: "... Không biết có tác dụng với đệ hay không."
Bàn tay của người con gái ấm áp mềm mại không thể tưởng tượng nổi. Bàn tay ấy vỗ nhẹ vào lưng của Bùi Tịch dịu dàng hơn cả nước suối chảy róc rách.
Hơi thở của Bùi Tịch chậm lại, như thế chỉ cần thở mạnh một chút thôi cũng có thể quấy nhiễu giờ phút thiêng liêng này. Những suy nghĩ âm u tối tăm phức tạp trong đầu hắn chỉ vì vài cái vỗ về xa lạ mà tiêu tán không còn chút vết tích nào. Hắn không nhớ được gì nữa. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong tiếng trách móc và đánh chửi, sau khi lớn lên thì học kiếm, học đánh nhau, nào đâu được người ta nhẹ nhàng cẩn thận vỗ về như vậy?
- Tất cả mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp thôi, đệ đừng sợ nhé.
Giọng nói của Ninh Ninh nhẹ nhàng như bồ công anh quét qua tai Bùi Tịch, nghe không hề chân thật mà ảo mộng như một giấc mơ: "Đệ không hề đáng sợ, ta sẽ không sợ đệ đâu, thế nên bỏ tay xuống nhé, không sao đâu mà."
Bỏ tay xuống cũng không sao... cho dù nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn xấu xí của hắn cũng không sao ư?
Trong lúc hắn còn đang đứng ngơ ngẩn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay chợt ấm. Ninh Ninh dùng tay trái chạm vào cổ tay Bùi Tịch, chỉ dùng một chút lực nhỏ đã có thể kéo bàn tay của hắn xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà của mình.
Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau.
Ninh Ninh hơi nhếch miệng, khóe miệng cong lên thành một vòng cung nho nhỏ, đôi mắt hạnh lấp lánh hơi nheo lại nom như một vầng trăng sáng treo trên núi xanh. Cô nhìn Bùi Tịch cười chân thành: "Như vậy cũng tốt mà! Thật ra đệ trông rất đẹp đó!"
Câu này giống như một cú đấm vào lồng ngực hắn, vừa có sức nặng vừa chấn động.
Thừa Ảnh thời khắc này không nói được câu nào thành lời, sau khi rú lên một tiếng "aaa" thì biến mất không thấy tăm hơi, chắc là đã trốn vào trong một góc nào đó của thức hải lăn qua lăn lại tự high rồi.
Hầu kết của Bùi Tịch cứ trượt lên trượt xuống, hắn xụ mặt quay đầu sang chỗ khác, giọng nói vẫn bình thản, mái tóc che khuất vành tai ửng đỏ: "Đi thôi."
- Đệ không sao chứ?
Ninh Ninh đi theo hắn, nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi! Sau này đệ phải ăn nhiều vào nhé! Ban nãy lúc sờ lên lưng đệ ta thì thấy toàn xương là xương thôi, sờ đau cả tay ta."
Lúc sờ lên lưng hắn... Ban nãy hắn hành xử không kiêng nể gì như vậy là do cơ thể đã bị ma khí khống chế. Sau khi sương đen rút đi, Bùi Tịch cuối cùng cũng đã khôi phục thần trí. Ồ, hình như ban nãy hắn còn làm nũng với sư tỷ, để nàng ở lại bên cạnh mình.
Sống lưng hắn hình như vẫn còn lưu lại cảm giác mới mẻ kia, vành tai của Bùi Tịch bỗng nhiên đỏ như sắp chảy máu, hắn hấp tấp quay đầu lại nhìn Ninh Ninh. Khi nhìn thấy tiểu cô nương đang nghiêm trang nhìn mình chằm chằm, hắn lập tức hạ thân mình, lạnh mặt vùi đầu mình vào trong nước như muốn che đậy điều gì đó.
Thừa Ảnh chậc một tiếng, thở ngắn than dài: "Ngươi thế này gọi là ngang nhiên bịt tai trộm chuông đó. Ngươi nghĩ là chỉ cần vùi đầu xuống nước thì người ta sẽ không phát hiện ngươi đỏ mặt hả? Nhưng ta nhìn thấy hết rồi Bùi Tiểu Tịch."
Ninh Ninh không hiểu động tác này của hắn lắm, ngốc ngốc gọi hắn một tiếng: "Bùi Tịch?"
Mặt nước yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện mấy cái bong bóng nước như những viên trân châu. Không bao lâu sau, Bùi Tịch ngoi lên khỏi mặt nước cứ như vừa rồi không có gì xảy ra. Hắn lấy một bộ quần áo nam màu trắng ra khỏi túi không gian, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Ninh Ninh: "Đừng để bị cảm lạnh."
Quần áo của hắn trước nay đều được gấp rất gọn gàng, còn có cả mùi thơm rất tươi mát nữa.
Ninh Ninh cười cười nhận lấy bộ quần áo. Cô tự nhiên muốn trêu hắn một chút, bèn lôi một cái áo choàng thêu hoa bướm ra trùm lên đầu Bùi Tịch: "Đệ cũng vậy."
Hai người một trước một sau lên bờ. Cũng may có bộ quần áo kia của Bùi Tịch mà khi gió lạnh thổi vù vù vào bộ quần áo ướt đẫm nước trên người, Ninh Ninh mới không bị lạnh đến mức run lên bần bật.
Sau khi mặc xong quần áo, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy Kiều Nhan đang ngơ ngác đứng cách đó không xa.
Kiều Nhan đang rất rối rắm.
Cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi dạo quanh quanh một chút, không ngờ lại trông thấy cảnh tượng này. Thử hỏi một nam một nữ cười cười nói nói người ướt dầm dề bước lên từ hồ nước, hai người họ lại còn đang làm động tác mặc quần áo thì ban nãy họ rốt cuộc đã làm cái gì?
Phải điên loan đảo phượng như thế nào, phải không biết trời trăng mây gió như thế nào mới có thể làm cho họ mặc nhầm quần áo của nhau mà vẫn có thể đi rêu rao trên đường như thế? Thú vui của người tu đạo quả nhiên không phải là thứ mà người ngoại đạo như cô có thể hiểu được.
Bùi Tịch ngoan ngoãn khoác một cái áo choàng của nữ màu hồng nhạt, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, sắc mặt nặng nề trông như người chết.
Ninh Ninh giơ tay lên hệt như Nhĩ Khang, do cái áo quá rộng, bàn tay của cô còn chưa thò được ra ngoài: "Kiều cô nương, cô nghe ta nói đã!"
Kiều Nhan trịnh trọng nói một câu xin lỗi. Nàng cố nén nội tâm đang dậy sóng của mình, bụm mặt chạy đi.
Ninh Ninh: ...
Ninh Ninh chọc chọc vào cánh tay Bùi Tịch: "Rồi hai chúng ta ai đi giải thích cho nàng ấy bây giờ?"
____
Meo: Con trai khá quá, nay biết làm nũng rồi nè =)))
Nhìn cái kịch bản kia đi, quả nhiên là kịch bản kinh điển, nữ phụ độc ác khích tướng làm cho ma khí trong người nam chính bộc phát, hắn thần trí không rõ, trong lúc tâm trí rối loạn thì rút kiếm tấn công đồng môn. Sau đó thì lại miêu tả trưởng lão của các môn phái đang ngồi quan sát Huyền kính hoảng loạn thế nào khiếp sợ thế nào, cho dù Thiên Tiện Tử có giải thích thế nào thì cũng không có tác dụng. Thế là âm mưu của phản diện đã được thực hiện thành công, danh tiếng của Bùi Tịch ở các đại môn phái xuống dốc không phanh. Tuy ban đầu là nguyên chủ gây chuyện trước nhưng bởi vì hắn đã ngộ thương sư tỷ đồng môn nên sau khi cuộc thi kết thúc, Bùi Tịch vẫn phải nhận một hình phạt tàn nhẫn đến mức phải nằm liệt giường một khoảng thời gian.
Ninh Ninh chỉ nhìn mấy chữ trong kịch bản kia đã thấy ê ẩm cả người chứ đừng nói đến Bùi Tịch phải đích thân chịu đựng. Cô suy nghĩ một hồi, đột nhiên phát hiện hệ thống chỉ nói là "làm nhiễu loạn thần trí của hắn" nhưng lại chưa từng nói "không được tránh khỏi đòn tấn công của Bùi Tịch". Nguyên chủ đang bày mưu nên mới cố ý làm mình bị thương, nhưng cô lại không muốn Bùi Tịch mang tiếng xấu, thế nên chỉ cần gắng hết sức để tránh đi, như vậy là sẽ không bị thương. Dù sao thì Ninh Ninh mạnh nhất về kỹ năng và tốc độ, nếu dùng toàn lực ứng phó chắc chắn sẽ tránh được. Cứ như vậy, tình tiết "ngộ thương đồng môn" sẽ không còn nữa, đến lúc đó cô lại thay Bùi Tịch giải thích vài câu, như vậy chẳng phải xong rồi hay sao!
Kế hoạch tác chiến này mười điểm!
Ninh Ninh tự like cho mình một cái, cô hít một hơi, nhẹ nhàng bước từng bước vào trong hồ nước. Hồ nước lạnh lẽo, mực nước cao đến tầm eo cô. Khí lạnh thấm vào xương cốt, lán váy cô trôi bồng bềnh theo dòng nước, nhẹ nhàng sượt qua đầu gối và mắt cá chân cô.
Ninh Ninh bước từng bước một, gọi một tiếng thăm dò như trong nguyên tác: "Bùi Tịch?"
Bùi Tịch hai mắt nhắm nghiền đứng quay lưng về phía thác nước. Giọng nói của cô hoà với tiếng nước chảy xối xả, nghe không rõ là bao. Ninh Ninh định gọi thêm một câu nữa thì chợt thấy ma khí xung quanh người hắn chuyển động, hàng mi dài run run, Bùi Tịch chậm rãi mở mắt ra.
Nguyên tác miêu tả cảnh này rất sơ sài, nói gì mà hắc khí gợn sóng trông vô cùng đáng sợ, bây giờ cô đến gần mới có thể cảm nhận được một chút cảm giác đau đớn nói không thành lời của Bùi Tịch.
Làn da của Bùi Tịch vốn có màu trắng lạnh, bây giờ ma khí đang chuyển động lung tung trong cơ thể hắn khiến hắn vô cùng đau đớn nên làn da đã trắng lại càng thêm trắng làm cho hắn trông vô cùng yếu ớt. Cái trán hắn đầm đìa cả hơi nước cả mồ hôi lạnh, vài sợi tóc mai ướt nhẹp bết dính trên đó. Màu trắng và màu đen đối lập nhau, đẹp thì đẹp thật nhưng lại trông mong manh như thể vừa mới chạm vào sẽ vỡ tan.
Hình như đến hơi sức để ngước lên nhìn cũng không có, lông mi Bùi Tịch rũ xuống hắt bóng lên khuôn mặt. Đôi đồng tử âm u không có một chút ánh sáng làm cho cô liên tưởng đến những hồ ao trong đêm sâu thăm thẳm. Trong đôi mắt của hắn, ngoại trừ một màu còn đen đặc còn có màu đỏ đang lan tràn không hề kiêng dè gì cả. Tơ máu gần như phủ kín lòng trắng, đôi mắt của hắn nhìn như bị xung huyết, hơi thở thô bạo như dã thú của hắn tản mát trong không khí... Nói cách khác, Bùi Tịch bây giờ không khác gì một con thú hoang dã đang cuồng nộ cả.
Kìm nén, phẫn uất, đau đớn. Ma khí không những sẽ va chạm với kiếm khí khiến cho vật chủ cảm thấy đau đớn đứt ruột đứt gan mà thậm chí nghiêm trọng hơn còn có thể làm thần trí vật của hắn hỗn loạn, điên cuồng tấn công người khác. Không may là Ninh Ninh chính là kẻ xấu số đó.
Ánh mắt của Bùi Tịch thật sự rất dữ tợn, cô bị ánh mắt này nhìn chằm chằm mà gai hết cả người. Căng da đầu bước lên thêm một bước, cô chậm rãi đọc thoại: "Sao đệ lại ở đây một mình thế?"
Bùi Tịch cũng không hề đáp lại bất kỳ điều gì giống như trong nguyên tác, ngoại trừ việc mở mắt sớm hơn so với nguyên tác một chút.
Ninh Ninh nén hồi hộp, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục bước về phía trước. Càng đến gần Bùi Tịch, cô càng cảm nhận được khí lạnh gai người giống như có những con rắn độc vô hình đang trườn bò xung quanh người cô. Đám ma khí nom như sương đen phiêu tán vào trong thác nước như sương mù khiến hơi nước cũng bị nhuộm thành màu đen nhạt.
Trong không gian như vậy, giọng nói của một thiếu nữ đột nhiên vang lên: "Đệ không thoải mái chỗ nào sao? Hay là... ma khí lại bộc phát rồi?"
- Ma khí?
Ở bên ngoài huyền kính, Lâm Thiển nghe vậy thì nhíu đôi mày liễu lại, bây giờ mới nhớ ra vị đồ đệ này của Thiên Tiện Tử có thân phận đặc biệt: hắn là con của tu sĩ ma tộc. Trong trận chiến tiên ma, đệ tử của các môn phái hy sinh nhiều vô kể nên có không ít trưởng lão có thành kiến với những kẻ mang huyết thống của ma tộc, thậm chí có người còn thẳng thừng tuyên bố cả đời sẽ không chọn những hậu duệ của ma tộc làm đồ đệ.
Thiên Tiện Tử giật mồng lên: "Ma khí thì làm sao? Ma khí ăn hết cơm nhà cô rồi à?"
Lâm Thiển trừng hắn một cái. Nàng bầu bạn với linh thú quanh năm, cũng chẳng để ý dăm ba cái chuyện huyết thống này, nhưng mà...
Khúc Phi Khanh đứng bên cạnh thôi không cười nữa, thay nàng nói nốt nửa câu còn lại: "Bùi Tịch bộc phát ma khí nếu thằng bé làm Ninh Ninh bị thương thì phải làm sao? Thằng bé..."
Khúc Phi Khanh nói đến đây thì bỗng im bặt, chữ "thằng bé" vẫn đang kẹt cứng trong cổ họng. Nàng nhìn chằm chằm vào huyền kính không chớp mắt.
Ninh Ninh vẫn đang bước chầm chậm về phía trước, khi chỉ cách Bùi Tịch vài bước chân thì mới dừng lại. Cô đã gọi Bùi Tịch mấy lần rồi nhưng vẫn không thấy hắn đáp lời, vừa ngẩng đầu lên nhìn hắn thì thấy đôi mày kiếm của thiếu niên bỗng nhiên nhíu lại. Hắn thình lình bước một bước lớn về phía trước, sóng nước và sương đen cũng đột nhiên cuộn trào về đây. Không đợi Ninh Ninh kịp phản ứng, hắn đã túm chặt lấy cánh tay của cô.
Ninh Ninh ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là tình tiết ở trong nguyên tác. Cốt truyện gốc hẳn phải là: "Kiếm khí ập đến trực diện nhắm thẳng về phía khuôn mặt cô. Ninh Ninh không ngờ hắn sẽ ra một đòn chí mạng như vậy nên hấp tấp lùi về phía sau vài bước." Như vậy mới đúng bài chứ!
Cô tự cho là đã biết được hành động tiếp theo của Bùi Tịch nên vô cùng tập trung kiểm soát hơi thở, định khi nào kiếm khí bùng nổ thì lập tức tránh đi... Nhưng tại sao hắn lại dùng tay thế?
Cô không phòng bị gì, Bùi Tịch cũng không dùng lực quá mạnh. Hắn túm nhẹ một cái, cô đã không thể không đến gần hắn, thậm chí suýt nữa thì đâm sầm vào lồng ngực hắn luôn.
Nếu nguyên tác là một câu chuyện tình yêu lãng mạn thì tình tiết tiếp theo rất có khả năng là "ép cô vào tường rồi hôn" hoặc là ôm eo thổ lộ gì đó. Tiếc là Ninh Ninh không có cái số hưởng đó. Khi hai người gần nhau trong gang tấc, Bùi Tịch bỗng giơ tay bóp cổ cô.
... Được rồi.
Bùi Tịch không dùng sức mấy, ngón tay lạnh lẽo như sắt đen bao trùm lên làn da của cô. Đôi mắt hắn vẩn đục như ao bùn bị khuấy lên, lúc nó nhìn chằm chằm vào cô cũng sởn tóc gáy ra phết.
Ninh Ninh ngừng thở, lặng lẽ nắm lấy kiếm Tinh Ngân bên hông.
Lúc ma khí mất khống chế là lúc mà tâm trạng của vật chủ cuồng nộ mạnh nhất. Nếu đã bị ma khí ảnh hưởng, vật chủ rất dễ rơi vào trạng thái chém giết điên cuồng.
Ma khí xung quanh người Bùi Tịch càng lúc càng dày đặc. Hệ thống không phát ra âm thanh nào nữa, Ninh Ninh biết lúc này thầm trí hắn đã không còn tỉnh táo nữa, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì việc kế tiếp phải làm làm thoát khỏi lòng bàn tay của hắn mà không bị thương tổn gì.
Ninh Ninh hạ quyết tâm, vừa định nắm lấy cổ tay hắn thì bỗng thấy Bùi Tịch có vẻ hoảng hốt như vừa tỉnh táo ra được một chút. Nếu những gì vừa xảy ra ban nãy vẫn còn nằm trong phạm vi của cốt truyện thì những gì diễn ra ngay sau đây đã hoàn toàn lệch khỏi kịch bản ban đầu, nếu nói là phá nguyên tác nát bươm nát bấy ra cũng không ngoa.
Ninh Ninh thấy hắn có vẻ rất đau đớn, đôi mắt lại ánh lên một tia sáng mơ hồ, hắn gọi cô một tiếng nhỏ như muỗi kêu: "... Tiểu sư tỷ?"
Trong khi tâm trí vẫn còn đang hỗn loạn như vũ trụ thời hồng hoang, Bùi Tịch lại có thể nhận ra cô.
Ninh Ninh vốn định đáp lời nhưng không ngờ đột nhiên ánh mắt Bùi Tịch lại trở nên buồn bã. Hắn rời tay ra khỏi cổ cô. Ninh Ninh kinh ngạc, cứ tưởng là mình đã thoát được một kiếp nhưng nhanh như chớp hắn lại túm lấy cánh tay cô kéo một cái. Trời đất quay cuồng, cô đã bị đẩy vào vách đá bên cạnh thác nước.
Ninh Ninh không hiểu lắm bây giờ Bùi Tịch đang nghĩ gì, nhất là khi hắn đột nhiên tiến lại rất gần cô, không nói không rằng mà cúi đầu nhìn cô chăm chú. Hình như thần trí hắn đã khôi phục một phần, nhưng một phần vẫn đang lơ mơ. Tơ máu trong mắt hắn càng ngày càng nhiều, đôi môi mỏng đơn bạc như trang giấy khẽ run run.
Cả người Bùi Tịch đều đang run rẩy, đôi mắt đen chứa đựng rất nhiều cảm xúc không thể phân rõ ràng, ma khí dần dần dâng lên bao phủ hết khuôn mặt của hắn. Đây vốn là một cảnh tượng rất đáng sợ, thế nhưng khi Ninh Ninh nhìn thấy cả cơ thể ướt đẫm và phần đuôi mắt thoáng ửng hồng của hắn, cô lại cảm thấy đứng trước mặt mình là một chú cún to bự đang tủi thân.
Cô chưa từng tiếp xúc gần với ai như vậy, hơn nữa người trước mặt cô còn là một thiếu niên rất đẹp trai. Ninh Ninh thấy hơi hoảng. Hình như...hắn dựa hơi gần quá.
- Bùi Tịch?
Cô dè dặt gọi tên hắn. Bởi vì lưng đang tựa vào vách đá lạnh lẽo, cô chỉ có thể lặng lẽ dịch sang bên trái một bước để thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng cô vừa mới cử động, Bùi Tịch đã chống tay lên vách đá làm cho cô không tài nào di chuyển được.
Chạy trốn thất bại.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn. Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà phần đuôi mắt như màu hoa đào kia càng ngày càng đậm.
- Bùi... Tịch! Bùi Tịch!
Giọng nói của Thừa Ảnh vang lên bên tai càng ngày càng rõ ràng, Bùi Tịch cứng người, bàn tay chống trên vách đá dùng sức đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
- Cám ơn trời đất! Ngươi cuối cùng cũng có thể nghe thấy ta nói chuyện rồi!
Thừa Ảnh thở phào một hơi, giọng nói không che giấu được vẻ vui mừng: "Làm ta sợ muốn chết! Từ lúc ma khí mất khống chế, ngươi bắt đầu không nghe thấy tiếng ta gọi. Vừa rồi cảm giác thế nào?"
Bùi Tịch thản nhiên "ừm" đáp lại nó một tiếng.
Thật lòng mà nói thì bây giờ hắn đang rất rối bời. Cảm giác đau đớn trên cơ thể chưa biến mất, mỗi tấc da thịt xương cốt đều đang âm ỉ đau, đầu của hắn lại càng như búa bổ làm cho hắn không thể suy nghĩ được quá nhiều chuyện. Ví dụ như tại sao hắn vừa mới chạm vào Ninh Ninh thì đã khôi phục lại thần trí, ví dụ như tại sao hắn lại vây nàng lại ở nơi này làm cho hai người gần sát nhau đến mức gần như không còn khoảng cách như thế này.
Nhất định nàng đã bị hắn dọa sợ. Nàng đang ngơ ngác nhìn lên, mờ mịt nhìn hắn. Trong đôi mắt hạnh trong sáng kia, Bùi Tịch nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của mình. Ma khí quấn thân, quần áo ướt đẫm, vẻ mặt đáng sợ, tóc dài rối bù sợi thì dính đằng sau lưng sợi thì dính vào mặt, đôi mắt thì đỏ đòng đọc như xung huyết.
Con người trông vừa kỳ quặc vừa làm cho người khác sợ hãi như vậy quả thật chính là hắn.
- Ngươi có nhớ ban nãy đã xảy ra cái gì không?
Thừa Ảnh hỏi rất dè dặt, tận tình giải thích tình huống hiện tại cho hắn: "Ninh Ninh thấy ngươi một mình đi vào hồ nước thì tưởng là ngươi làm sao nên cũng theo xuống."
Nó nói đến đây thì bỗng cao giọng lên: "Con bé tốt với ngươi lắm đó, mạo hiểm xuống nước vì ngươi thế này... Bùi Tiểu Tịch, ngươi đừng có mà bắt nạt con bé đấy."
Bùi Tịch nghĩ, bây giờ hắn có bắt nạt nàng đâu. Hắn chỉ là... không biết tại sao mà không muốn nàng đi mất, cũng sợ nàng sẽ đi mất.
Cảm giác đau đớn vẫn còn đang âm ỉ, thiếu niên nãy giờ vẫn im lặng bỗng nắm chặt tay thành quyền.
Kể cũng lạ, từ nhỏ đến giờ Bùi Tịch đã thử qua rất nhiều cách để khống chế ma khí nhưng đều thất bại. Thế mà hôm nay khi hắn bóp cổ của Ninh NInh, thần trí của hắn lại lập tức tỉnh táo hơn phân nửa. Trong lúc hoảng hốt, hắn đột nhiên nhớ ra thân phận của nàng.
Thật là kỳ lạ
Bây giờ cũng vậy. Chỉ khi đến gần Ninh Ninh, trái tim bị ma khí treo giữa không trung của hắn mới thoáng cảm thấy bình yên một chút.
Bùi Tịch im lặng. Trong đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ, bộ dạng chật vật của hắn đang được phản chiếu một cách trần trụi. Nhất thời hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn, không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ này của mình nên ma xui quỷ khiến giơ tay che trước đôi mắt của nàng.
Lông mi của thiếu nữ chuyển động nhẹ nhàng quét vào lòng bàn tay mẫn cảm của hắn tạo thành một loại cảm giác ngứa ngáy len lỏi vào tận tim phổi.
Ninh Ninh nghe thấy Bùi Tịch nhẹ giọng thì thầm, giọng nói vì đau đớn mà vẫn run run: "Đừng nhìn... tỷ có thể ở cạnh ta một lát được không?"
***
Cơ thể cao lớn của thiếu niên bị bộ quần áo đen thấm nước bó sát vào người, vòng eo thon thoáng hiện ra. Hình ảnh bỗng nhiên biến mất, tầm nhìn chỉ còn một màu đen vô cùng vô tận.
Bên ngoài huyền kính, tiếng kêu rên thấu tận trời xanh. Hoá ra Bùi Tịch đã đập vỡ pháp khí truyền ảnh được đặt ở trên thác nước, đúng là không coi kỷ cương, quy tắc cuộc thi ra gì.
Lâm Thiển gào lên như đang hát giọng nữ cao: "Sao lại thế này! Thằng nhóc thối kia dám đập vỡ thị linh! Nát rồi aaa! Quy tắc rõ ràng cấm thí sinh không được động vào thị linh hắn không biết hay sao!!!"
Một nữ tu của Hạo Nhiên Môn đập đầu vào bàn, đôi tay nắm chặt thành quyền ra sức gõ: "Đoạn sau đâu, đoạn sau đâu! Ta còn kích động hơn hai người bọn họ đấy, thế mà lại không được xem đoạn sau là thế nào!!!"
Thiên Tiện Tử không hổ là nghèo rớt, hắn run rẩy dùng tay gẩy bàn tính: "Một cái thị linh bao nhiêu linh thạch? Sư môn của chúng ta có tiền đền không?"
Dứt lời hắn vô cùng đau đớn nhìn xung quanh, bây giờ mới phát hiện ra sau lưng mình không biết khi nào đã có một đám người lổn nhà lổn nhổn. Nghĩ lại đang yên đang lành tự nhiên lòi ra một đống nhân chứng, Thiên Tiện Tử càng khó chịu, hắn không nói hai lời lập tức xua tay đuổi người như đuổi vịt: "Giải tán giải tán giải tán! Một đám già mà không nên nết ở đây hóng hớt cái gì! Chuyện của đám trẻ mấy người không nhúng tay được đâu, đừng xem nữa!"
Khúc Phi Khanh liếc hắn một cái rồi cười lạnh: "Đám tiền bối chúng ta nói chuyện, nào đến lượt tên nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi chen miệng vào?"
- Các vị đừng tức giận. Nếu thị linh bên thác nước đã bị phá huỷ rồi thì mình chọn một góc độ khác, đi xem những đệ tử khác.
Kỷ Vân Khai không hổ là chưởng môn của đại môn phái, hắn vung tay lên, ngón trỏ dừng lại trên huyền kính, một hình ảnh khác lập tức hiện ra. Sắc trời u ám, một đôi nam nữ trẻ tuổi sóng vai ngồi trong sơn động trong tư thế tì cằm lên đầu gối, hai tay ôm lấy mình giống hệt nhau. Hai người này chính là Lâm Tầm và Vân Đoan Nguyệt, tổ hợp hai người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
Lâm Tầm dù sao cũng là con trai, hắn chỉ đành cắn răng gánh vác trọng trách đánh tan bầu không khí im lặng ở đây: "Vân sư tỷ, cái sơn động này nhỏ ghê nhỉ."
Vân Đoan Nguyệt không đáp lời hắn mà chỉ mím môi gật đầu, dái tai đỏ như tôm luộc.
Một hồi yên tĩnh đầy xấu hổ lại trôi qua, tiểu bạch long thấy không thể tiếp tục như vậy được bèn nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một góc ẩm ướt cách đó không xa.
- Vân sư tỷ, đằng đó có một con rết kìa.
Lâm Tầm mặt mũi đỏ bừng, từ đầu đến cuối không dám nhìn vào người bên cạnh: "Đệ đang đếm xem nó có bao nhiêu chân, tỷ có muốn đếm cùng không?"
Từ nãy đến giờ Vân Đoan Nguyệt vẫn cúi đầu, nghe hắn nói vậy cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại: "56 cái chân, ta đếm xong từ nãy giờ rồi."
- Ặc!
Lâm Tầm vò đầu bứt tai, có vẻ càng thêm hoảng loạn: "Vậy vậy vậy... tỷ đếm giỏi ghê ha."
- Quá khen.
- Không quá.
- Cảm ơn.
- Không cần cảm ơn.
- ...
- ...
- Ờm... hay là chúng ta ngồi đếm xem dây đằng bên kia có bao nhiêu cái lá được không? Ta phụ trách đếm bên này, tỷ phụ trách đếm bên kia được không?"
- Được, Lâm sư đệ quả nhiên nhiều sáng kiến.
Thế là hai kẻ nhàm chán này bắt đầu ăn ý ngồi đếm lá cây với nhau. Các trưởng lão đồng loạt thở ngắn than dài, nam hay nữ nhìn thấy cảnh này cũng cạn lời. Chỉ cần hai người bọn họ không cảm thấy xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác. Đến người trầm tính như Chân Tiêu còn không khỏi giật giật khóe miệng: "Tên nào thông minh nghĩ ra ý tưởng gom hai đứa nhóc này vào một chỗ thế?"
Kỷ Vân Khai cười tủm tỉm giơ tay, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự hào: "Chính là ta!"
_______________________________________
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Meo (๑•̀ㅂ•́)ノ Nếu tự ý bê bản edit đi khi chưa được sự cho phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!
Liên hệ với Meo tại:
Wattpad: wattpad.com/user/xiao_ming_ming
Blog: facebook.com/xuymongdaotaychau/
___________________
Bên ngoài huyền kính náo nhiệt bao nhiêu thì ở trong bí cảnh, nơi góc nhỏ không bị nhìn trộm nào đó lại yên tĩnh bấy nhiêu.
Ninh Ninh hơi đần ra, ngàn vạn suy nghĩ trong giây lát lấp đầy tâm trí cô như thuỷ triều... Sao hai người bọn họ lại dựa sát sàn sạt vào nhau thế? À không phải, không phải "dựa sát sàn sạt vào nhau" mà là đột nhiên động chạm cơ thể. Có phải Bùi Tịch bị ma khí làm cho đầu óc không được tỉnh táo hay không? Không phải hắn nên nổi điên đập cô một trận à? Mạch truyện tiếp diễn như này hình như... đâu có giống với kịch bản ban đầu đâu?
Đầu óc cô rối như tơ vò, nhưng không thể không thừa nhận lực sát thương trong câu nói kia của Bùi Tịch vô cùng to lớn.
Từ trước đến nay hắn vừa cứng đầu vừa lạnh lùng, chưa bao giờ chịu yếu thế trước ai. Thế mà bây giờ người thiếu niên ấy lại dùng giọng nói trong trẻo dễ nghe của mình nghẹn ngào thì thầm một câu như vậy, nghe như đang đang khẩn cầu lại như đang làm nũng.
Những bức tường thành kiên cố trong lòng Ninh Ninh thi nhau đổ sập xuống rồi vỡ tan. Cô lập tức mềm lòng.
Bàn tay của Bùi Tịch giá đồng độc, nom không khác gì cục sắt đen không có hơi ấm. Khoảng cách giữa bọn họ hình như hơi gần quá, tuy rằng trước mắt vẫn tối om nhưng Ninh Ninh vẫn có thể ngửi thấy được hương hoa hòa với hơi nước trên người của hắn. Hơi thở của thiếu niên vẫn dồn dập như cũ, hô hấp có độ ấm và hơi nước lạnh lẽo bốn phía thỉnh thoảng lại hoà cùng với hơi thở của cô làm cho vành tai của cô hơi nóng lên, cũng hơi ngưa ngứa.
Chờ đến khi hô hấp của hắn dần bình ổn một chút, Ninh Ninh mới dè dặt hỏi: "Có phải đệ rất... khó chịu đúng không?"
Cô nói xong lại thầm nghĩ: mình hỏi câu này không phải là hỏi thừa sao, hắn đã thế này rồi sao có thể không khó chịu được chứ.
Cô không nhìn thấy gì nên không biết bộ dạng Bùi Tịch bây giờ ra sao. Sau khi cân nhắc, cô nắm chặt lấy tà váy ướt đẫm, lặng lẽ hạ quyết tâm. Khi giơ tay phải lên, bàn tay cô chỉ toàn là nước đầm lạnh lẽo. Ninh Ninh lau lung tung vào quần áo mình một hồi rồi chần chờ duỗi về phía trước. Động tác của cô rất cẩn thận, khi bàn tay chạm vào lưng người đối diện, cô cảm nhận rõ sống lưng Bùi Tịch nháy mắt cứng đờ, hắn không dám nhúc nhích mảy may.
- Khi ta cảm thấy khó chịu, người nhà thường sẽ an ủi ta như thế này.
Động tác vỗ về của Ninh Ninh rất vụng về, lòng bàn tay cô sượt qua chỗ xương nhô cao trên tấm lưng gầy guộc của thiếu niên, đáy lòng như đang run rẩy: "... Không biết có tác dụng với đệ hay không."
Bàn tay của người con gái ấm áp mềm mại không thể tưởng tượng nổi. Bàn tay ấy vỗ nhẹ vào lưng của Bùi Tịch dịu dàng hơn cả nước suối chảy róc rách.
Hơi thở của Bùi Tịch chậm lại, như thế chỉ cần thở mạnh một chút thôi cũng có thể quấy nhiễu giờ phút thiêng liêng này. Những suy nghĩ âm u tối tăm phức tạp trong đầu hắn chỉ vì vài cái vỗ về xa lạ mà tiêu tán không còn chút vết tích nào. Hắn không nhớ được gì nữa. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong tiếng trách móc và đánh chửi, sau khi lớn lên thì học kiếm, học đánh nhau, nào đâu được người ta nhẹ nhàng cẩn thận vỗ về như vậy?
- Tất cả mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp thôi, đệ đừng sợ nhé.
Giọng nói của Ninh Ninh nhẹ nhàng như bồ công anh quét qua tai Bùi Tịch, nghe không hề chân thật mà ảo mộng như một giấc mơ: "Đệ không hề đáng sợ, ta sẽ không sợ đệ đâu, thế nên bỏ tay xuống nhé, không sao đâu mà."
Bỏ tay xuống cũng không sao... cho dù nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn xấu xí của hắn cũng không sao ư?
Trong lúc hắn còn đang đứng ngơ ngẩn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay chợt ấm. Ninh Ninh dùng tay trái chạm vào cổ tay Bùi Tịch, chỉ dùng một chút lực nhỏ đã có thể kéo bàn tay của hắn xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà của mình.
Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau.
Ninh Ninh hơi nhếch miệng, khóe miệng cong lên thành một vòng cung nho nhỏ, đôi mắt hạnh lấp lánh hơi nheo lại nom như một vầng trăng sáng treo trên núi xanh. Cô nhìn Bùi Tịch cười chân thành: "Như vậy cũng tốt mà! Thật ra đệ trông rất đẹp đó!"
Câu này giống như một cú đấm vào lồng ngực hắn, vừa có sức nặng vừa chấn động.
Thừa Ảnh thời khắc này không nói được câu nào thành lời, sau khi rú lên một tiếng "aaa" thì biến mất không thấy tăm hơi, chắc là đã trốn vào trong một góc nào đó của thức hải lăn qua lăn lại tự high rồi.
Hầu kết của Bùi Tịch cứ trượt lên trượt xuống, hắn xụ mặt quay đầu sang chỗ khác, giọng nói vẫn bình thản, mái tóc che khuất vành tai ửng đỏ: "Đi thôi."
- Đệ không sao chứ?
Ninh Ninh đi theo hắn, nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi! Sau này đệ phải ăn nhiều vào nhé! Ban nãy lúc sờ lên lưng đệ ta thì thấy toàn xương là xương thôi, sờ đau cả tay ta."
Lúc sờ lên lưng hắn... Ban nãy hắn hành xử không kiêng nể gì như vậy là do cơ thể đã bị ma khí khống chế. Sau khi sương đen rút đi, Bùi Tịch cuối cùng cũng đã khôi phục thần trí. Ồ, hình như ban nãy hắn còn làm nũng với sư tỷ, để nàng ở lại bên cạnh mình.
Sống lưng hắn hình như vẫn còn lưu lại cảm giác mới mẻ kia, vành tai của Bùi Tịch bỗng nhiên đỏ như sắp chảy máu, hắn hấp tấp quay đầu lại nhìn Ninh Ninh. Khi nhìn thấy tiểu cô nương đang nghiêm trang nhìn mình chằm chằm, hắn lập tức hạ thân mình, lạnh mặt vùi đầu mình vào trong nước như muốn che đậy điều gì đó.
Thừa Ảnh chậc một tiếng, thở ngắn than dài: "Ngươi thế này gọi là ngang nhiên bịt tai trộm chuông đó. Ngươi nghĩ là chỉ cần vùi đầu xuống nước thì người ta sẽ không phát hiện ngươi đỏ mặt hả? Nhưng ta nhìn thấy hết rồi Bùi Tiểu Tịch."
Ninh Ninh không hiểu động tác này của hắn lắm, ngốc ngốc gọi hắn một tiếng: "Bùi Tịch?"
Mặt nước yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện mấy cái bong bóng nước như những viên trân châu. Không bao lâu sau, Bùi Tịch ngoi lên khỏi mặt nước cứ như vừa rồi không có gì xảy ra. Hắn lấy một bộ quần áo nam màu trắng ra khỏi túi không gian, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Ninh Ninh: "Đừng để bị cảm lạnh."
Quần áo của hắn trước nay đều được gấp rất gọn gàng, còn có cả mùi thơm rất tươi mát nữa.
Ninh Ninh cười cười nhận lấy bộ quần áo. Cô tự nhiên muốn trêu hắn một chút, bèn lôi một cái áo choàng thêu hoa bướm ra trùm lên đầu Bùi Tịch: "Đệ cũng vậy."
Hai người một trước một sau lên bờ. Cũng may có bộ quần áo kia của Bùi Tịch mà khi gió lạnh thổi vù vù vào bộ quần áo ướt đẫm nước trên người, Ninh Ninh mới không bị lạnh đến mức run lên bần bật.
Sau khi mặc xong quần áo, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy Kiều Nhan đang ngơ ngác đứng cách đó không xa.
Kiều Nhan đang rất rối rắm.
Cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi dạo quanh quanh một chút, không ngờ lại trông thấy cảnh tượng này. Thử hỏi một nam một nữ cười cười nói nói người ướt dầm dề bước lên từ hồ nước, hai người họ lại còn đang làm động tác mặc quần áo thì ban nãy họ rốt cuộc đã làm cái gì?
Phải điên loan đảo phượng như thế nào, phải không biết trời trăng mây gió như thế nào mới có thể làm cho họ mặc nhầm quần áo của nhau mà vẫn có thể đi rêu rao trên đường như thế? Thú vui của người tu đạo quả nhiên không phải là thứ mà người ngoại đạo như cô có thể hiểu được.
Bùi Tịch ngoan ngoãn khoác một cái áo choàng của nữ màu hồng nhạt, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, sắc mặt nặng nề trông như người chết.
Ninh Ninh giơ tay lên hệt như Nhĩ Khang, do cái áo quá rộng, bàn tay của cô còn chưa thò được ra ngoài: "Kiều cô nương, cô nghe ta nói đã!"
Kiều Nhan trịnh trọng nói một câu xin lỗi. Nàng cố nén nội tâm đang dậy sóng của mình, bụm mặt chạy đi.
Ninh Ninh: ...
Ninh Ninh chọc chọc vào cánh tay Bùi Tịch: "Rồi hai chúng ta ai đi giải thích cho nàng ấy bây giờ?"
____
Meo: Con trai khá quá, nay biết làm nũng rồi nè =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.