Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
Chương 18: Duệ Duệ của tỷ đang chờ tỷ
Kỳ Anh
23/06/2023
Cây Huyết Thụ vạn năm cành lá xum xuê che kín bầu trời, sau khi bay ra
khỏi phạm vi tán cây của nó Ninh Ninh mới phát hiện ra trời đã mưa.
Những hạt mưa xuyên qua kẽ lá tí tách tí tách rơi trên mặt đất, vỡ tung
thành những hạt minh châu sáng long lanh. Sương mù mênh mông, mùi hoa
thoang thoảng. Nếu là trước kia, đây nhất định sẽ là một cảnh tượng vô
cùng đẹp đẽ, nhưng bây giờ khắp Cổ Mộc Lâm Hải chỗ nào cũng đỏ lòe đỏ
loẹt, khung cảnh bỗng nhiên trông rất đáng sợ: mưa rơi chẳng khác gì như máu đổ từ trên trời xuống.
"Con quái vật cây vạn năm đã thành tinh này không biết tại sao lại nhiễm ma khí, hai tu sĩ Kim Đan kỳ như chúng ta không thể nào đánh thắng nó được."
Tô Thanh Hàn đứng bên cạnh vừa cảm khái vừa bình tĩnh phân tích tình hình: "Huống chi sư đệ của muội đang bị thương, một khi bắt đầu đánh nhau, chúng ta cũng không thể không quan tâm đến đệ ấy được. Hay là chúng ta rút lui trước, đi tìm..."
Nàng còn chưa kịp nói xong, những lời còn lại bỗng mắc kẹt trong cổ họng. Mới có một lát mà tất cả thực vật trong rừng bỗng nhiên chuyển về tư thế tấn công, dây leo, cành khô thi nhau bay lên không trung vừa nhận được một mệnh lệnh nào đó vậy.
"Nguy rồi."
Tô Thanh Hàn cười gượng một tiếng, hạ giọng: "Xem ra cái cây kia đã mạnh đến mức có thể khống chế cả cánh rừng rồi. Nếu chúng ta không phóng hỏa thiêu sạch nơi này, chỉ sợ chúng ta không thể thoát ra được."
Nàng vừa dứt câu, đám dây leo trong tạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy được đã đồng loạt phi về phía này. Đây là một cánh rừng vô cùng um tùm rậm rạp, thế mà bây giờ chúng nó đều biến thành con rối của cây Long Huyết, độ khó của game có vẻ rất cao.
Đám cành cây kia tuy to tổ bố nhưng di chuyển lại vô cùng linh hoạt. Ở trong màn sương đỏ mông lung, cọng nào cọng nấy trông vô cùng kinh khủng, rất thừa tiêu chuẩn để báo danh tham gia diễn phim "Rắn khổng lồ 3 - Hiểm họa khôn lường"*. Bây giờ nếu mãng xà real nhìn thấy có khi cũng phải vỗ tay khen chúng nó một câu.
(*Anaconda 3: Offspring là một bộ phim truyền hình kinh dị phiêu lưu của Mỹ năm 2008 do Don E. FauntLeRoy đạo diễn và có các ngôi sao David Hasselhoff, Crystal Allen và John Rhys-Davies. Bộ phim là phần tiếp theo của Anacondas: The Hunt for the Blood Orchid và là phần thứ ba trong loạt phim Anaconda.)
Nếu muốn đối phó với địch thì không thể ngự kiếm phi hành nữa. Tô Thành Hàn đang muốn thu kiếm về thì lại nghe Ninh Ninh gọi: "Khoan đã Tô sư tỷ!"
Tô Thanh Hàn nghi hoặc, Ninh Ninh lại nói tiếp: "Nếu cứ tiếp tục nán lại đây thì chúng ta thật sự sẽ không có cơ hội ra ngoài nữa! Chúng ta bay ngược lại đi!"
Tô Thanh Hàn lập tức hiểu ý của cô. Bây giờ cả cánh rừng đã bị khống chế, nếu ở đây liều chết với đám dây leo này thì sớm muộn gì cũng kiệt sức mà chết. Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu muốn giải quyết đợt biến dị này thì chỉ có thể xuống tay từ cây Long Huyết vạn năm.
Hai luồng kiếm quang đột nhiên chuyển hướng, Bùi Tịch tuy máu me đầm đìa song đa số đều là ngoại thương nên cắn răng chịu đựng thì cũng có thể giúp hai người chém đứt đám dây leo đang lao đến. Đương nhiên, cái loại "cắn răng" này của hắn đối với Ninh Ninh mà nói thì là kiểu cố xong chắc người cũng ngoẻo luôn.
Bọn họ chưa đi được bao xa nên quay lại cũng nhanh. Cây Long Huyết kia giờ trông càng đáng sợ, vỏ cây nứt toát ra để lộ vài kẽ hở vừa dài vừa sâu, nhựa cây đỏ như máu chảy ròng ròng biến tổng thể trông không khác gì một khuôn mặt người đang khóc.
Như này có khác gì đi nhầm vào phim trường phim kinh dị đâu.
Cảm nhận được hơi thở của người đang sống, cổ đằng nhanh nhạy quay lại, sau khi nhìn rõ người đến là ai thì hưng phấn đến mức run lên.
"Ninh sư muội, xem ra ba người chúng ta chỉ có thể hợp sức để đối phó với cái cây này thôi."
Điều làm cho Ninh Ninh cảm thấy rất ngạc nhiên chính là Tô Thanh Hàn không hề có vẻ gì là sợ hãi mà đáy mắt lại có ý cười, nàng hơi nhếch miệng: "Ta thấy tuy rằng tuổi thọ của cây Long Huyết này rất dài nhưng bây giờ nó lại đang sử dụng ma khí chứ không phải linh lực đã tích lũy trong vạn năm qua. Nếu nó đã sử dụng ma khí thì đạo hạnh của nó chưa đủ vạn năm, nếu chúng ta liều mạng một lần không chừng sẽ có phần thắng."
Nàng có vẻ rất kích động, lồng ngực phập phồng lên xuống, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm: "Cho dù hôm nay có chết ở chỗ này thì cũng đã có cơ hội vận dụng kỹ năng sử dụng kiếm để đấu một trận ra ngô ra khoai với cây Long Huyết vạn năm tiếng tăm lừng lẫy, chúng ta cũng không lỗ. Ta đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng gặp được đối thủ xứng tầm như vậy, thật là may mắn!"
Ninh Ninh hoảng sợ nhìn nàng một cái.
Tuy rằng đã từng nghe qua Tô Thanh Hàn của Vạn Kiếm Tông là một người si mê kiếm đạo, thậm chí còn si mê đến mức điên cuồng nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến vẫn vô cùng kinh ngạc.
Tô sư tỷ, thì ra đây mới là con người thật của tỷ sao?
Phản nghịch quá! Đẹp trai quá!
Thấy dây leo đang đến vun vút, Ninh Ninh và Tô Thanh Hàn đồng thời thu kiếm.
Cô không yên tâm về Bùi Tịch, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn đã thấy hắn đang nhìn cô, thiếu niên vừa chạm mắt với cô đã mím môi quay đầu đi, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói gượng gạo: "Không phiền sư tỷ phải lo lắng."
Ban nãy Ninh Ninh sau khi bị Tô Thanh Hàn vạch trần không chút lưu tình thì đã đánh mất khả năng giao tiếp bình thường với Bùi Tịch, vì thế cô "ừ" một tiếng, cũng lười không thèm duy trì hình tượng nữ phụ ác độc của mình nữa: "Đệ đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách đưa đệ ra ngoài."
Cô ngừng lại một chút rồi lại không cam lòng bổ sung một câu: "Nhớ phải trả công ta linh thạch đấy."
Cô nói xong bèn cầm kiếm bước về phía trước. Cây Long Huyết nội lực thâm hậu, cô không biết nó đã tích lũy được bao nhiêu linh khí, mà linh lực của người tu chân tiêu hao rất nhanh chóng, nếu muốn thắng được nó thì phải đánh nhanh thắng nhanh.
Trên thân cây, ở giữa cái bố cục nhìn như mặt người đang khóc kia có một khối ngọc thạch màu nâu sẫm như hổ phách đang tản ra ánh sáng quỷ mị trong màn sương đỏ. Tô Thanh Hàn nói: "Kia chắc là ma tinh, chức năng của nó giống như trái tim của con người vậy. Chỉ cần phá hủy nó là có thể gây thương tổn tận gốc ma vật kia. Chúng ta tập trung tấn công vào đó, như vậy có được không?"
Ninh Ninh gật gật đầu, kiếm Tinh Ngân trong tay ong lên một tiếng, minh châu trên chuôi kiếm tỏa ra ánh sáng màu trắng tinh khiết.
Tên kiếm là "Tinh Ngân"nên đương nhiên đặc điểm của nó là vô cùng "nhanh".
Kiếm quang bay tán loạn chém đứt mấy ngọn dây leo đang lao đến, cuộn lên từng cơn gió lạnh lẽo. Nhưng cô càng đi về phía trước càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nếu so sánh với đám dây leo bên ngoài thì đám dây leo này sần sùi to lớn hơn. Cô cảm thấy hình như đây chính là một cái cờ hiệu, mục đích là để dụ kẻ địch tiến về phía trước. Nhưng vì nguyên nhân gì mà cây Long Huyết lại muốn bọn cô đến gần nó chứ?
Đang nghĩ ngợi, cô bỗng nhiên cảm nhận được mặt đất khẽ rung lên. Ninh Ninh thấy tim mình như ngừng đập, cô lập tức hét lên: "Tô sư tỷ, cẩn thận!"
Vang lên đồng thời với tiếng hét của cô là một âm thanh đinh tai nhức óc. Chỉ thấy mặt đất xung quanh cây Long Huyết chấn động vô cùng dữ dội, có thứ gì đó như ẩn như hiện chuẩn bị phá đất chui lên. Một tiếng nổ giòn giã vang lên, một cái rễ cây to bằng vòng ôm của ba người xuyên qua mặt đất, lao ào ào về phía Ninh Ninh.
Thì ra là như vậy.
Rễ của cây Long Huyết không thể co duỗi tùy ý nên chúng nó định dùng kế ôm cây đợi thỏ, sau khi dụ bọn họ đến gần thì sẽ biến bọn họ thành chất dinh dưỡng của rễ cây.
Ninh Ninh hơi căng thẳng. Đang muốn vung kiếm đối phó với cái rễ này thì một luồng kiếm khí vọt lên từ phía sau lưng cô chém rễ cây thành hai nửa.
Cô vốn tưởng đó là kiếm khí của Tô Thanh Hàn nhưng lại ngửi thấy mùi máu tươi nồng nồng. Mùi hương kia càng ngày càng gần, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy và ngửi thấy một mùi như mùi xà phòng tươi mát thoang thoảng gần như trong gang tấc.
Ninh Ninh đang định quay đầu lại nhìn thì đôi mắt bỗng nhiên bị che lại.
Bàn tay của thiếu niên không hề loang lổ vết máu như những nơi khác trên người của hắn, hình như vừa được chà lau rất cẩn thận. Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy một giọng nói truyền vào tai mình. Đó là giọng nói lạnh lẽo của Bùi Tịch. Hắn tựa hồ như đang ra sức áp chế cảm giác đau đớn nhưng lại sơ suất để lộ một chút dịu dàng nhỏ bé đến mức chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn nói: "Nhắm mắt lại, đừng nhìn."
Ninh Ninh ngẩn người.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, Bùi Tịch nhanh chóng thả lỏng tay ra. Nhưng dù hắn đã buông tay ra, Ninh Ninh cũng không thể nhìn rõ được cảnh tượng xung quanh. Trước mắt cô như bị sương mù tầng tầng lớp lớp che kín, chỉ có thể nhìn thấy những bóng dáng mờ mờ.
Âm thanh rễ cây vùng đất chui lên vang lên hết đợt này đến đợt khác, mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng, cô nhíu mày: "Bùi Tịch!"
Đôi mắt bị hắn dùng ma khí che mờ của Ninh Ninh không nhìn thấy những cảnh tượng ở xa nhưng Tô Thanh Hàn và chư vị trưởng lão bên ngoài huyền kính lại nhìn rất rõ. Có người hoảng sợ đứng bật dậy, run đến mức nói lắp: "Đây... đây là...!"
Thiên Tiện Tử cau mày buông miếng bánh trong tay xuống.
Bùi Tịch muốn dùng mạng của mình để cược một phen. Nước cờ này chắc chắn sẽ dồn hắn vào đường chết không thể nghi ngờ.
Hắn vốn dĩ đã bị thương rất nặng, bây giờ lại liều mạng dùng tất cả linh khí còn lại trong cơ thể để phá vỡ thức hải nhằm kích phát ra năng lượng mạnh nhất, cho dù có thể thắng được cây Long Huyết thì hắn cũng sẽ phải chịu những tổn thương khó có thể chữa lành. Còn chưa kể đến đám khí đen bao quanh hắn nữa...
Cả người thiếu niên tản ra ma khí dày đặc giống như một lá chắn bao phủ hắn ở trong đó. Hắc khí như sương như khói tỏa khắp khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhuộm đôi đồng tử đen nhánh thành một màu ảm đạm làm người ta liên tưởng đến những ao hồ sâu hoắm không hề gợn sóng, nguy hiểm đến mức không ai dám đến gần.
Nhưng Bùi Tịch lại đang ôm một tiểu cô nương ở trong ngực, ôm một cách vô cùng cẩn thận. Đôi môi vốn tái nhợt giờ gần như không còn một giọt máu, hắn nhíu mày, thầm niệm quyết ở trong lòng.
Đây là một cảnh tượng cực kỳ quái đản. Ma khí giống như ác quỷ vừa thoát ra khỏi ngục tối lần lượt bám lên lưng của thiếu niên, tơ máu dâng lên như nước triều bao phủ hoàn toàn tròng mắt của hắn. Một giọt máu chầm chậm chảy xuống từ khóe miệng hắn làm cho khuôn mặt của hắn trông càng trắng như một tờ giấy.
Bùi Tịch không nói một lời bước lên chắn trước mặt Ninh Ninh, cẩn thận bảo vệ cô sau lưng mình. Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay.
Kiếm khí chính đạo và ma khí đồng thời va vào nhau tạo thành một vầng sáng nom như biên giới giữa ánh sáng và bóng tối. Từng đợt kiếm quang xuyên qua tầng không với khí thế như sấm vang chớp giật chém màn sương dày đặc trước mắt ra làm đôi. Kiếm khí giống như gió lốc thổi bay đám lá rậm rạp trên ngọn cây. Một giọt mưa rơi xuống thấm ướt hàng mi dài nhuốm máu của thiếu niên.
Bùi Tịch ngưng thần nhìn lên, coi ngươi đen nhánh lạnh lùng loang loáng huyết quang ngưng tụ thành kiếm ý mãnh liệt. Trường kiếm nhanh không thấy hình chỉ trong tích tắc xuyên thủng đám dây leo khổng lồ.
Một thanh kiếm cược cả tính mạng của hắn.
***
Bên kia, Xướng Nguyệt Phong.
Sau khi Hạ Tri Châu quay lại đưa Hứa Duệ - vị huynh đệ tốt đang tức giận đến mức thần trí không tỉnh táo của mình trở về thì hai người lại tiếp tục nghiêng ngả ngự kiếm về phía trước.
Nhưng hắn là ai? Hắn là người sợ độ cao!
Một người sợ độ cao ngự kiếm phi hành, sau lưng còn có một người đang tức giận nhìn hắn chòng chọc, độ khó của việc này chẳng khác gì để bảy anh em hồ lô nhận xà tinh làm ông, viết H đăng lên Tấn Giang, lại còn là kiểu NP nữa.
Hắn đi trong mơ màng, đêm nay sẽ phải đi xa, nhưng đáng tiếc không phải đi đến hành tinh vui vẻ* mà là đi đến một chỗ không biết là nơi quỷ quái nào.
(*joke này được lấy từ bài hát "Con thuyền mặt trăng", bài hát này được chế lại từ bài hát "Hành tinh vui vẻ", sau này được dùng làm BGM của những video hài hước. Xem video ở đây:)
Sau đó hắn bỗng nhiên dừng lại, lý do là đi nữa thì không còn đường nữa rồi, trước mặt chỉ toàn đại dương mênh mông. Khoảnh khắc thanh kiếm hạ cánh xuống đất, Hạ Tri Châu vui vẻ ôm cổ Hứa Duệ như một đứa trẻ: "Duệ ơi, chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm rồi! Chỉ cần đợi Ninh Ninh đến... khoan đã đây là chỗ nào thế?"
Hứa Duệ sức cùng lực kiệt chỉ chỉ vào chỗ bị trầy da trên mặt mình, giọng nói yếu ớt: "Đây là ai làm?"
Hạ Tri Châu cười khan: "Xin lỗi, là ta."
"Vậy chỗ này thì sao?" Hắn vô cảm chỉ tiếp vào vết máu trên cánh tay mình: "Là ai làm?"
Hạ Tri Châu không dám nói lời nào, chỉ rón rén giơ tay phải lên.
Hứa Duệ: "Vậy huynh cảm thấy bây giờ ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?"
"Duệ à, sao ngươi có thể nói như vậy được." Hạ Tri Châu dè dặt dỗ hắn: "Loại sinh vật như Hạ Tri Châu ta so với dị tượng ở nơi đó hoàn toàn chẳng thấm vào đâu. Ngươi xem, ta đã đưa ngươi đến cái nơi an toàn như thế này rồi, nơi đáng sợ như cánh rừng kia làm sao có thể so sánh..."
Hắn còn chưa dứt lời đã hít vào một hơi, cả người đần ra như bị đông lạnh thành kem vậy. Hứa Duệ thấy thế thì đờ đẫn quay đầu lại nhìn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, sợ đến mức ngất luôn.
Chỉ thấy trên không trung phía sau lưng hắn có một con chim to bằng một cái nhà đang bay. Con chim này toàn thân đỏ như lửa, cái đuôi siêu dài, đồng tử màu cam vàng hình thoi dựng thẳng trông như mắt rắn đang phát ra ánh sáng lập lòe trong màn mưa lẫn sương mù.
Đó là ánh mắt khi động vật ăn thịt nhìn thấy thức ăn.
Con chim đột nhiên lao nhanh xuống đất. Khi móng vuốt của con chim khổng lồ sắp chạm vào người của Hạ Tri Châu, một ánh phật quang hiện lên chói đến mức hắn phải nheo mắt lại. Con chim khổng lồ rít một tiếng rồi lại bay lên không trung, nhưng đôi mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Chuyện, chuyện gì thế này?!
"Thí chủ đừng lo lắng, có kim cang tráo* này bảo vệ, tạm thời Huyền Điểu sẽ không thể làm huynh bị thương được đâu."
(*金刚罩, "tráo" là "cái lồng", "kim cang tráo" có nghĩa là "cái lồng cứng rắn, vững chắc", ý chỉ một loại kết giới bảo vệ của phật tu)
Hạ Tri Châu ngoảnh lại thì nhìn thấy cách đó không xa có một tiểu hòa thượng đang ngồi thiền. Vị hòa thượng này mới có mười sáu mười bảy tuổi, tuy rằng cái đầu trọc lóc nhưng theo một tên đàn ông như hắn nhận định thì gương mặt kia cũng rất đẹp trai. Người kia mắt ngọc mày ngài, mặt như sứ trắng, toàn thân tỏa ra cảm giác thánh khiết không thể mạo phạm khiến người ta nhìn mà không thể rời mắt.
Bên người tiểu hòa thượng còn có năm tu sĩ lạ mặt. Bọn họ cũng đang ở trong kim cang tráo.
"Đó là Huyền Điểu ăn thịt người, chuyên môn canh giữ ở đây."
Hòa thượng nhìn hắn mỉm cười, giọng nói của thiếu niên thanh như nước suối nguồn: "Bọn ta không làm gì được nó nên đành trú tạm ở nơi này."
Hạ Tri Châu cảm ơn: "Đa tạ. Xin hỏi các hạ là...?"
"Đây là tiểu sư phụ Minh Không của Phạn Âm Tự Minh, đạo hữu không biết sao?"
Tiểu hòa thượng chưa kịp trả lời thì một vị âm tu bên cạnh hắn đã giành nói trước. Thấy Hạ Tri Châu mờ mịt lắc đầu, hắn lại kinh ngạc nói: "Đạo hữu có biết rằng Phạn Âm Tự hiện nay có ba loại công pháp tuyệt thế không?"
Hạ Tri Châu im lặng một lúc rồi hỏi dò: "Là... Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng, Bát Nhã Chi Phật Bát Nhã Ba Ma Oanh*?"
(*Đây đều là công pháp xuất hiện trong phim điện ảnh "Thanh xà" (1993) do Trương Mạn Ngọc, Vương Tổ Hiền, Triệu Văn Trác đóng chính)
"Là Vạn Phật Triều Tông, Vô Tương Kiếp và Kim Gang Hộ Thể Thần Công."
Âm tu liếc hắn một cái rồi nhìn Minh Không cười giả lả vài tiếng, có ý nịnh nọt: "Trong ba loại công pháp đó, Kim Gang Hộ Thể Thần Công khó luyện nhất. Phật tu bình thường nếu muốn tu đến tầng thứ ba thì phải tốn trăm năm, vậy mà tiểu sư phụ Minh Không của chúng ta lại chỉ mất mười năm đã luyện được rồi!"
Mười năm.
Vậy thiếu niên này đúng là thiên tài!
Hạ Tri Châu thoắt cái biến thành fan của hắn, mắt lấp lánh tiếp tục hỏi: "Vậy tiểu sư phụ đã luyện được mấy loại công pháp khác chưa?"
Xung quanh bỗng yên lặng đến mức nghe tiếng kim rơi.
Đôi mắt có ý cười của Minh Không nhìn thẳng vào hắn, thiếu niên kia trông thanh nhã xuất trần như gió như trăng. Ngũ quan không chê vào đâu được của hắn bị nhuộm một lớp ánh sáng mỏng làm cho hắn vừa cao quý thanh khiết như hoa trên núi tuyết vừa tràn đầy sự uy nghiêm của phật pháp vô biên.
Hạ Tri Châu thấy hắn mỉm cười giơ tay phải lên chậm rãi vẽ một vòng tròn tròn như cái trứng vịt trên cái đầu trọc bóng loáng của mình, ý là: Tiểu gia không biết mấy thứ đó, bất ngờ không?
"Dù sao cũng là ba loại công pháp tuyệt thế, luyện được một loại cũng là rất xuất sắc rồi."
Âm tu xoa xoa tay cười cười nhìn chằm chằm vào Minh Không: "Ngoại trừ ba loại này chắc những loại công pháp khác tiểu sư phụ Minh Không cũng đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa rồi đúng không?"
Minh Không nhẹ nhàng liếc hắn một cái sau đó mím môi cười, đồng thời đưa hai tay lên. Sau đó hắn chậm rãi dùng hai tay vòng mấy vòng quanh hốc mắt như đang vẽ quầng thâm mắt của con gấu trúc vậy.
Hành vi này nhìn hơi vô tri, Hạ Tri Châu nhìn mà cười ngất.
Ái chà, tiểu hòa thượng cũng hài hước ghê. Thế nên trình độ tu luyện mấy loại công pháp khác của ngươi đều là 0 hết hả!! Học lệch cũng không thể lệch đến mức này chứ! Vậy mà còn dám khoe là thiên tài của Phạm Âm Tự hả!
Hạ Tri Châu chưa bao giờ nhìn thấy một người còn không đáng tin hơn cả hắn như thế này, hắn khiếp sợ trợn tròn mắt, giơ ngón cái like cho hòa thượng kia một phát.
"Người không phạm ta, ta không phạm người. Người cầu Phật vấn đạo đều tùy tâm, tùy duyên, tùy tính. Đã có thuật phòng thân để bảo vệ tính mạng thì sao còn phải đi làm tổn thương người khác?"
Minh Không vẫn duy trì tư thế Quan Âm ngồi trên đài sen, đôi mắt đẹp trong sáng như trăng sao trên trời: "Luyện thành kim cang hộ thể thần công là đủ rồi."
Tên âm tu kia nghe vậy lại bắt đầu nịnh nọt, cái gì mà: "Không hổ là tiểu sư phụ Minh Không!", "Người xuất gia lấy từ bi làm gốc.", nhưng Hạ Tri Châu lại thấy đầu óc tên này đúng là có vấn đề.
Minh Không cong cong mắt nhìn lướt qua mọi người một lần, giọng nói trong trẻo không hề có chút lo lắng gấp gáp nào: "Chư vị thí chủ đừng lo lắng. Muốn thành rồng thành voi của chư Phật thì trước tiên phải làm trâu làm ngựa cho chúng sinh. Mỗi một lần đau đớn đều là một lần trưởng thành. Chỉ khi vượt qua cửa ải khó khăn này, chúng ta mới có thể tiến thêm một bước trong hành trình tu thân dưỡng tính."
Hạ Tri Châu trầm mặc.
Anh hai ơi đây không phải trưởng thành đâu. Anh sắp chín luôn rồi đấy*!
(* "trưởng thành" trong tiếng Trung là 成熟, trong đó chữ 熟 có nghĩa là "chín".)
Trong lúc hắn đang chửi thầm trong lòng, Hứa Duệ bên cạnh cũng vừa tỉnh lại. Cùng lúc đó, Huyền Điểu không cam lòng từ bỏ con mồi bỗng nhiên đáp xuống gần kim gang tráo, đối mắt với Hạ Tri Châu. Thế là Hứa Duệ đang mắt mũi nhập nhèm nhìn thấy vị Hạ huynh không đáng tin của hắn và Huyền Điểu trong truyền thuyết bốn mắt nhìn nhau. Sau khi yên lặng một lúc, Hạ huynh của hắn bỗng hét lên một cách cực kỳ tự tin: "Đừng nhìn ta! Nếu mi ăn ta thì mi chỉ có ăn trái đắng thôi!"
Hứa Duệ cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
Tại sao bây giờ Hạ Tri Châu lại cứng thế? Chẳng lẽ ngày thường hắn chỉ giả vờ lông bông tếu táo, bây giờ gặp nguy bèn...
Suy nghĩ này còn chưa hiện lên một cách hoàn chỉnh trong đầu Hứa Duệ thì hắn bỗng thấy Hạ Tri Châu mặt mũi nhăn nhó cúi đầu lôi một khúc cây Xà Ảnh nổi tiếng vừa đắng vừa thối ra, hắn không nói một lời mà nghiền nát nó rồi bôi hết lên mặt mình.
Đúng là... đắng thật.
Hứa Duệ:...
Huynh bị điên hả! Ai đời "ăn trái đắng" lại là tự bôi thảo dược cho người mình đắng rồi đưa cho người khác ăn cơ chứ! Xin huynh vực dậy tinh thần chiến đấu của mình đi!!
Nhưng hắn không ngờ tới là Huyền Điểu hình như nghe hiểu hắn nói gì, sau khi hơi sửng sốt thì nó chán nản chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Vị phù tu của Lưu Minh Sơn bị đôi mắt của Huyền Điểu nhìn chằm chằm thì run như cầy sấy.
"Đừng...đừng... đừng nhìn ta! Ta ý chí sắt đá, bụng dạ cứng rắn, không thể ăn được đâu!"
Hắn dừng lại một lát rồi chỉ chỉ vào một người khác đứng cách đó không xa: "Ăn hắn đi! Hắn nghiệp chướng đầy thân, ăn không mắc răng đâu!"
Hứa Duệ đần ra. Không phải chứ? Bệnh ngốc của Hạ Tri Châu còn có thể lây nhiễm hay sao?! Đức hạnh của đám phù tu các người chỉ có vậy thôi sao?! Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy?!
"Ta nhổ vào!"
Mị tu bị điểm danh giận dữ đứng dậy: "Huyền Điểu đại nhân, xin ngài minh giám! Thiên hạ đều nói ta máu lạnh vô tình, máu của ta lạnh lắm!"
Đồng tử của Huyền Điểu hơi hơi nheo lại, tựa hồ có ý đùa giỡn người này.
Mị tu vĩnh viễn không thể quên được cảnh sau khi hắn nói xong câu kia thì linh thú cấp thánh nắm quyền sinh sát của bọn họ trong tay bỗng cười lạnh lùng, nói với hắn bằng giọng điệu Hắc Bạch Vô Thường đến lấy mạng người khác rằng: "Không sao cả, ta đây ăn chín uống sôi."
Mị tu tâm nghe xong cảm thấy nhân sinh không còn gì để nuối tiếc.
Quá đáng sợ, quá đáng sợ.
Hứa Duệ chứng kiến cảnh kia thì trợn mắt há hốc mồm. Đám tu sĩ này đầu óc đều có vấn đề, ngay cả Huyền Điểu cũng bị bọn họ tẩy não. Bây giờ kẻ duy nhất trông khá đứng đắn ở đây hình như chỉ có... tiểu sư phụ Minh Không của Phạn Âm Tự. Đây là một thiên tài nổi tiếng, có Kim Gang Hộ Thể Thần Công, huống chi phật tu đều là người đứng đắn nghiêm túc, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì ô dề.
Thế là Hứa Duệ nén đau, dịch đến bên cạnh Minh Không: "Tiểu sư phụ, tình huống hiện tại là như thế nào?"
"Sao mắt thí chủ lại rưng rưng thế?"
Minh Không cúi xuống nhìn thẳng vào mắt hắn, trìu mến nhíu nhíu mày, giọng nói trong như nước ngọc tuyền: "Nếu ta là một con nai con trong núi, nhất định ta sẽ bị ánh mắt ưu sầu nồng đậm này của huynh giết chết."
Hắn ngưng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Chẳng bằng cùng ta ngắm sao, ngắm trời, ngắm mưa hôm nay đi. Phật nói, ai là nhân của ai, ai là quả của ai, nhân quả... A ngọn núi này! A dòng sông này!"
Hứa Duệ: Đệt, ngươi có thể nói tiếng người được hay không?
Cái câu có núi có sông kia là ngươi không bịa được nữa nên nói lung tung đúng không! Phật chưa từng nói câu này có đúng không! Nghe xem có miếng mạch lạc nào không!
Con nai con đáng thương Minh Không này thì không có việc gì nhưng Hứa Duệ hắn thì suýt bị dọa cho chết khiếp. Thì ra đây chính là các đệ tử tinh anh của các đại môn phái. Hắn cạn lời rồi.
Vị kiếm tu trẻ tuổi có nhân sinh quan bị đả kích nghiêm trọng lặng lẽ tìm một góc không người ngồi xổm xuống. Trông hắn vừa cô đơn vừa đáng thương, giống như một đứa trẻ bị thế giới vứt vỏ vậy. Vướng mắc duy nhất trong lòng hắn chính là không biết sư tỷ Tô Thanh Hàn của hắn bây giờ đang ở nơi đâu.
Sư tỷ, tỷ có biết không? Trời xanh đang đợi mưa phùn*, còn Duệ Duệ của tỷ đang đợi tỷ đó (┬┬﹏┬┬)
(*chế từ lời bài hát "Sứ Thanh Hoa" của Châu Kiệt Luân: "Trời xanh đang đợi mưa phùn, còn ta đang đợi người.")
____
Meo: Không hiểu sao Hạ Tri Châu có cái tên văn nhã thế mà con người anh ta lại hề hước z._.
"Con quái vật cây vạn năm đã thành tinh này không biết tại sao lại nhiễm ma khí, hai tu sĩ Kim Đan kỳ như chúng ta không thể nào đánh thắng nó được."
Tô Thanh Hàn đứng bên cạnh vừa cảm khái vừa bình tĩnh phân tích tình hình: "Huống chi sư đệ của muội đang bị thương, một khi bắt đầu đánh nhau, chúng ta cũng không thể không quan tâm đến đệ ấy được. Hay là chúng ta rút lui trước, đi tìm..."
Nàng còn chưa kịp nói xong, những lời còn lại bỗng mắc kẹt trong cổ họng. Mới có một lát mà tất cả thực vật trong rừng bỗng nhiên chuyển về tư thế tấn công, dây leo, cành khô thi nhau bay lên không trung vừa nhận được một mệnh lệnh nào đó vậy.
"Nguy rồi."
Tô Thanh Hàn cười gượng một tiếng, hạ giọng: "Xem ra cái cây kia đã mạnh đến mức có thể khống chế cả cánh rừng rồi. Nếu chúng ta không phóng hỏa thiêu sạch nơi này, chỉ sợ chúng ta không thể thoát ra được."
Nàng vừa dứt câu, đám dây leo trong tạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy được đã đồng loạt phi về phía này. Đây là một cánh rừng vô cùng um tùm rậm rạp, thế mà bây giờ chúng nó đều biến thành con rối của cây Long Huyết, độ khó của game có vẻ rất cao.
Đám cành cây kia tuy to tổ bố nhưng di chuyển lại vô cùng linh hoạt. Ở trong màn sương đỏ mông lung, cọng nào cọng nấy trông vô cùng kinh khủng, rất thừa tiêu chuẩn để báo danh tham gia diễn phim "Rắn khổng lồ 3 - Hiểm họa khôn lường"*. Bây giờ nếu mãng xà real nhìn thấy có khi cũng phải vỗ tay khen chúng nó một câu.
(*Anaconda 3: Offspring là một bộ phim truyền hình kinh dị phiêu lưu của Mỹ năm 2008 do Don E. FauntLeRoy đạo diễn và có các ngôi sao David Hasselhoff, Crystal Allen và John Rhys-Davies. Bộ phim là phần tiếp theo của Anacondas: The Hunt for the Blood Orchid và là phần thứ ba trong loạt phim Anaconda.)
Nếu muốn đối phó với địch thì không thể ngự kiếm phi hành nữa. Tô Thành Hàn đang muốn thu kiếm về thì lại nghe Ninh Ninh gọi: "Khoan đã Tô sư tỷ!"
Tô Thanh Hàn nghi hoặc, Ninh Ninh lại nói tiếp: "Nếu cứ tiếp tục nán lại đây thì chúng ta thật sự sẽ không có cơ hội ra ngoài nữa! Chúng ta bay ngược lại đi!"
Tô Thanh Hàn lập tức hiểu ý của cô. Bây giờ cả cánh rừng đã bị khống chế, nếu ở đây liều chết với đám dây leo này thì sớm muộn gì cũng kiệt sức mà chết. Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu muốn giải quyết đợt biến dị này thì chỉ có thể xuống tay từ cây Long Huyết vạn năm.
Hai luồng kiếm quang đột nhiên chuyển hướng, Bùi Tịch tuy máu me đầm đìa song đa số đều là ngoại thương nên cắn răng chịu đựng thì cũng có thể giúp hai người chém đứt đám dây leo đang lao đến. Đương nhiên, cái loại "cắn răng" này của hắn đối với Ninh Ninh mà nói thì là kiểu cố xong chắc người cũng ngoẻo luôn.
Bọn họ chưa đi được bao xa nên quay lại cũng nhanh. Cây Long Huyết kia giờ trông càng đáng sợ, vỏ cây nứt toát ra để lộ vài kẽ hở vừa dài vừa sâu, nhựa cây đỏ như máu chảy ròng ròng biến tổng thể trông không khác gì một khuôn mặt người đang khóc.
Như này có khác gì đi nhầm vào phim trường phim kinh dị đâu.
Cảm nhận được hơi thở của người đang sống, cổ đằng nhanh nhạy quay lại, sau khi nhìn rõ người đến là ai thì hưng phấn đến mức run lên.
"Ninh sư muội, xem ra ba người chúng ta chỉ có thể hợp sức để đối phó với cái cây này thôi."
Điều làm cho Ninh Ninh cảm thấy rất ngạc nhiên chính là Tô Thanh Hàn không hề có vẻ gì là sợ hãi mà đáy mắt lại có ý cười, nàng hơi nhếch miệng: "Ta thấy tuy rằng tuổi thọ của cây Long Huyết này rất dài nhưng bây giờ nó lại đang sử dụng ma khí chứ không phải linh lực đã tích lũy trong vạn năm qua. Nếu nó đã sử dụng ma khí thì đạo hạnh của nó chưa đủ vạn năm, nếu chúng ta liều mạng một lần không chừng sẽ có phần thắng."
Nàng có vẻ rất kích động, lồng ngực phập phồng lên xuống, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm: "Cho dù hôm nay có chết ở chỗ này thì cũng đã có cơ hội vận dụng kỹ năng sử dụng kiếm để đấu một trận ra ngô ra khoai với cây Long Huyết vạn năm tiếng tăm lừng lẫy, chúng ta cũng không lỗ. Ta đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng gặp được đối thủ xứng tầm như vậy, thật là may mắn!"
Ninh Ninh hoảng sợ nhìn nàng một cái.
Tuy rằng đã từng nghe qua Tô Thanh Hàn của Vạn Kiếm Tông là một người si mê kiếm đạo, thậm chí còn si mê đến mức điên cuồng nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến vẫn vô cùng kinh ngạc.
Tô sư tỷ, thì ra đây mới là con người thật của tỷ sao?
Phản nghịch quá! Đẹp trai quá!
Thấy dây leo đang đến vun vút, Ninh Ninh và Tô Thanh Hàn đồng thời thu kiếm.
Cô không yên tâm về Bùi Tịch, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn đã thấy hắn đang nhìn cô, thiếu niên vừa chạm mắt với cô đã mím môi quay đầu đi, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói gượng gạo: "Không phiền sư tỷ phải lo lắng."
Ban nãy Ninh Ninh sau khi bị Tô Thanh Hàn vạch trần không chút lưu tình thì đã đánh mất khả năng giao tiếp bình thường với Bùi Tịch, vì thế cô "ừ" một tiếng, cũng lười không thèm duy trì hình tượng nữ phụ ác độc của mình nữa: "Đệ đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách đưa đệ ra ngoài."
Cô ngừng lại một chút rồi lại không cam lòng bổ sung một câu: "Nhớ phải trả công ta linh thạch đấy."
Cô nói xong bèn cầm kiếm bước về phía trước. Cây Long Huyết nội lực thâm hậu, cô không biết nó đã tích lũy được bao nhiêu linh khí, mà linh lực của người tu chân tiêu hao rất nhanh chóng, nếu muốn thắng được nó thì phải đánh nhanh thắng nhanh.
Trên thân cây, ở giữa cái bố cục nhìn như mặt người đang khóc kia có một khối ngọc thạch màu nâu sẫm như hổ phách đang tản ra ánh sáng quỷ mị trong màn sương đỏ. Tô Thanh Hàn nói: "Kia chắc là ma tinh, chức năng của nó giống như trái tim của con người vậy. Chỉ cần phá hủy nó là có thể gây thương tổn tận gốc ma vật kia. Chúng ta tập trung tấn công vào đó, như vậy có được không?"
Ninh Ninh gật gật đầu, kiếm Tinh Ngân trong tay ong lên một tiếng, minh châu trên chuôi kiếm tỏa ra ánh sáng màu trắng tinh khiết.
Tên kiếm là "Tinh Ngân"nên đương nhiên đặc điểm của nó là vô cùng "nhanh".
Kiếm quang bay tán loạn chém đứt mấy ngọn dây leo đang lao đến, cuộn lên từng cơn gió lạnh lẽo. Nhưng cô càng đi về phía trước càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nếu so sánh với đám dây leo bên ngoài thì đám dây leo này sần sùi to lớn hơn. Cô cảm thấy hình như đây chính là một cái cờ hiệu, mục đích là để dụ kẻ địch tiến về phía trước. Nhưng vì nguyên nhân gì mà cây Long Huyết lại muốn bọn cô đến gần nó chứ?
Đang nghĩ ngợi, cô bỗng nhiên cảm nhận được mặt đất khẽ rung lên. Ninh Ninh thấy tim mình như ngừng đập, cô lập tức hét lên: "Tô sư tỷ, cẩn thận!"
Vang lên đồng thời với tiếng hét của cô là một âm thanh đinh tai nhức óc. Chỉ thấy mặt đất xung quanh cây Long Huyết chấn động vô cùng dữ dội, có thứ gì đó như ẩn như hiện chuẩn bị phá đất chui lên. Một tiếng nổ giòn giã vang lên, một cái rễ cây to bằng vòng ôm của ba người xuyên qua mặt đất, lao ào ào về phía Ninh Ninh.
Thì ra là như vậy.
Rễ của cây Long Huyết không thể co duỗi tùy ý nên chúng nó định dùng kế ôm cây đợi thỏ, sau khi dụ bọn họ đến gần thì sẽ biến bọn họ thành chất dinh dưỡng của rễ cây.
Ninh Ninh hơi căng thẳng. Đang muốn vung kiếm đối phó với cái rễ này thì một luồng kiếm khí vọt lên từ phía sau lưng cô chém rễ cây thành hai nửa.
Cô vốn tưởng đó là kiếm khí của Tô Thanh Hàn nhưng lại ngửi thấy mùi máu tươi nồng nồng. Mùi hương kia càng ngày càng gần, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy và ngửi thấy một mùi như mùi xà phòng tươi mát thoang thoảng gần như trong gang tấc.
Ninh Ninh đang định quay đầu lại nhìn thì đôi mắt bỗng nhiên bị che lại.
Bàn tay của thiếu niên không hề loang lổ vết máu như những nơi khác trên người của hắn, hình như vừa được chà lau rất cẩn thận. Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy một giọng nói truyền vào tai mình. Đó là giọng nói lạnh lẽo của Bùi Tịch. Hắn tựa hồ như đang ra sức áp chế cảm giác đau đớn nhưng lại sơ suất để lộ một chút dịu dàng nhỏ bé đến mức chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn nói: "Nhắm mắt lại, đừng nhìn."
Ninh Ninh ngẩn người.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, Bùi Tịch nhanh chóng thả lỏng tay ra. Nhưng dù hắn đã buông tay ra, Ninh Ninh cũng không thể nhìn rõ được cảnh tượng xung quanh. Trước mắt cô như bị sương mù tầng tầng lớp lớp che kín, chỉ có thể nhìn thấy những bóng dáng mờ mờ.
Âm thanh rễ cây vùng đất chui lên vang lên hết đợt này đến đợt khác, mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng, cô nhíu mày: "Bùi Tịch!"
Đôi mắt bị hắn dùng ma khí che mờ của Ninh Ninh không nhìn thấy những cảnh tượng ở xa nhưng Tô Thanh Hàn và chư vị trưởng lão bên ngoài huyền kính lại nhìn rất rõ. Có người hoảng sợ đứng bật dậy, run đến mức nói lắp: "Đây... đây là...!"
Thiên Tiện Tử cau mày buông miếng bánh trong tay xuống.
Bùi Tịch muốn dùng mạng của mình để cược một phen. Nước cờ này chắc chắn sẽ dồn hắn vào đường chết không thể nghi ngờ.
Hắn vốn dĩ đã bị thương rất nặng, bây giờ lại liều mạng dùng tất cả linh khí còn lại trong cơ thể để phá vỡ thức hải nhằm kích phát ra năng lượng mạnh nhất, cho dù có thể thắng được cây Long Huyết thì hắn cũng sẽ phải chịu những tổn thương khó có thể chữa lành. Còn chưa kể đến đám khí đen bao quanh hắn nữa...
Cả người thiếu niên tản ra ma khí dày đặc giống như một lá chắn bao phủ hắn ở trong đó. Hắc khí như sương như khói tỏa khắp khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhuộm đôi đồng tử đen nhánh thành một màu ảm đạm làm người ta liên tưởng đến những ao hồ sâu hoắm không hề gợn sóng, nguy hiểm đến mức không ai dám đến gần.
Nhưng Bùi Tịch lại đang ôm một tiểu cô nương ở trong ngực, ôm một cách vô cùng cẩn thận. Đôi môi vốn tái nhợt giờ gần như không còn một giọt máu, hắn nhíu mày, thầm niệm quyết ở trong lòng.
Đây là một cảnh tượng cực kỳ quái đản. Ma khí giống như ác quỷ vừa thoát ra khỏi ngục tối lần lượt bám lên lưng của thiếu niên, tơ máu dâng lên như nước triều bao phủ hoàn toàn tròng mắt của hắn. Một giọt máu chầm chậm chảy xuống từ khóe miệng hắn làm cho khuôn mặt của hắn trông càng trắng như một tờ giấy.
Bùi Tịch không nói một lời bước lên chắn trước mặt Ninh Ninh, cẩn thận bảo vệ cô sau lưng mình. Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay.
Kiếm khí chính đạo và ma khí đồng thời va vào nhau tạo thành một vầng sáng nom như biên giới giữa ánh sáng và bóng tối. Từng đợt kiếm quang xuyên qua tầng không với khí thế như sấm vang chớp giật chém màn sương dày đặc trước mắt ra làm đôi. Kiếm khí giống như gió lốc thổi bay đám lá rậm rạp trên ngọn cây. Một giọt mưa rơi xuống thấm ướt hàng mi dài nhuốm máu của thiếu niên.
Bùi Tịch ngưng thần nhìn lên, coi ngươi đen nhánh lạnh lùng loang loáng huyết quang ngưng tụ thành kiếm ý mãnh liệt. Trường kiếm nhanh không thấy hình chỉ trong tích tắc xuyên thủng đám dây leo khổng lồ.
Một thanh kiếm cược cả tính mạng của hắn.
***
Bên kia, Xướng Nguyệt Phong.
Sau khi Hạ Tri Châu quay lại đưa Hứa Duệ - vị huynh đệ tốt đang tức giận đến mức thần trí không tỉnh táo của mình trở về thì hai người lại tiếp tục nghiêng ngả ngự kiếm về phía trước.
Nhưng hắn là ai? Hắn là người sợ độ cao!
Một người sợ độ cao ngự kiếm phi hành, sau lưng còn có một người đang tức giận nhìn hắn chòng chọc, độ khó của việc này chẳng khác gì để bảy anh em hồ lô nhận xà tinh làm ông, viết H đăng lên Tấn Giang, lại còn là kiểu NP nữa.
Hắn đi trong mơ màng, đêm nay sẽ phải đi xa, nhưng đáng tiếc không phải đi đến hành tinh vui vẻ* mà là đi đến một chỗ không biết là nơi quỷ quái nào.
(*joke này được lấy từ bài hát "Con thuyền mặt trăng", bài hát này được chế lại từ bài hát "Hành tinh vui vẻ", sau này được dùng làm BGM của những video hài hước. Xem video ở đây:)
Sau đó hắn bỗng nhiên dừng lại, lý do là đi nữa thì không còn đường nữa rồi, trước mặt chỉ toàn đại dương mênh mông. Khoảnh khắc thanh kiếm hạ cánh xuống đất, Hạ Tri Châu vui vẻ ôm cổ Hứa Duệ như một đứa trẻ: "Duệ ơi, chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm rồi! Chỉ cần đợi Ninh Ninh đến... khoan đã đây là chỗ nào thế?"
Hứa Duệ sức cùng lực kiệt chỉ chỉ vào chỗ bị trầy da trên mặt mình, giọng nói yếu ớt: "Đây là ai làm?"
Hạ Tri Châu cười khan: "Xin lỗi, là ta."
"Vậy chỗ này thì sao?" Hắn vô cảm chỉ tiếp vào vết máu trên cánh tay mình: "Là ai làm?"
Hạ Tri Châu không dám nói lời nào, chỉ rón rén giơ tay phải lên.
Hứa Duệ: "Vậy huynh cảm thấy bây giờ ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?"
"Duệ à, sao ngươi có thể nói như vậy được." Hạ Tri Châu dè dặt dỗ hắn: "Loại sinh vật như Hạ Tri Châu ta so với dị tượng ở nơi đó hoàn toàn chẳng thấm vào đâu. Ngươi xem, ta đã đưa ngươi đến cái nơi an toàn như thế này rồi, nơi đáng sợ như cánh rừng kia làm sao có thể so sánh..."
Hắn còn chưa dứt lời đã hít vào một hơi, cả người đần ra như bị đông lạnh thành kem vậy. Hứa Duệ thấy thế thì đờ đẫn quay đầu lại nhìn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, sợ đến mức ngất luôn.
Chỉ thấy trên không trung phía sau lưng hắn có một con chim to bằng một cái nhà đang bay. Con chim này toàn thân đỏ như lửa, cái đuôi siêu dài, đồng tử màu cam vàng hình thoi dựng thẳng trông như mắt rắn đang phát ra ánh sáng lập lòe trong màn mưa lẫn sương mù.
Đó là ánh mắt khi động vật ăn thịt nhìn thấy thức ăn.
Con chim đột nhiên lao nhanh xuống đất. Khi móng vuốt của con chim khổng lồ sắp chạm vào người của Hạ Tri Châu, một ánh phật quang hiện lên chói đến mức hắn phải nheo mắt lại. Con chim khổng lồ rít một tiếng rồi lại bay lên không trung, nhưng đôi mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Chuyện, chuyện gì thế này?!
"Thí chủ đừng lo lắng, có kim cang tráo* này bảo vệ, tạm thời Huyền Điểu sẽ không thể làm huynh bị thương được đâu."
(*金刚罩, "tráo" là "cái lồng", "kim cang tráo" có nghĩa là "cái lồng cứng rắn, vững chắc", ý chỉ một loại kết giới bảo vệ của phật tu)
Hạ Tri Châu ngoảnh lại thì nhìn thấy cách đó không xa có một tiểu hòa thượng đang ngồi thiền. Vị hòa thượng này mới có mười sáu mười bảy tuổi, tuy rằng cái đầu trọc lóc nhưng theo một tên đàn ông như hắn nhận định thì gương mặt kia cũng rất đẹp trai. Người kia mắt ngọc mày ngài, mặt như sứ trắng, toàn thân tỏa ra cảm giác thánh khiết không thể mạo phạm khiến người ta nhìn mà không thể rời mắt.
Bên người tiểu hòa thượng còn có năm tu sĩ lạ mặt. Bọn họ cũng đang ở trong kim cang tráo.
"Đó là Huyền Điểu ăn thịt người, chuyên môn canh giữ ở đây."
Hòa thượng nhìn hắn mỉm cười, giọng nói của thiếu niên thanh như nước suối nguồn: "Bọn ta không làm gì được nó nên đành trú tạm ở nơi này."
Hạ Tri Châu cảm ơn: "Đa tạ. Xin hỏi các hạ là...?"
"Đây là tiểu sư phụ Minh Không của Phạn Âm Tự Minh, đạo hữu không biết sao?"
Tiểu hòa thượng chưa kịp trả lời thì một vị âm tu bên cạnh hắn đã giành nói trước. Thấy Hạ Tri Châu mờ mịt lắc đầu, hắn lại kinh ngạc nói: "Đạo hữu có biết rằng Phạn Âm Tự hiện nay có ba loại công pháp tuyệt thế không?"
Hạ Tri Châu im lặng một lúc rồi hỏi dò: "Là... Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng, Bát Nhã Chi Phật Bát Nhã Ba Ma Oanh*?"
(*Đây đều là công pháp xuất hiện trong phim điện ảnh "Thanh xà" (1993) do Trương Mạn Ngọc, Vương Tổ Hiền, Triệu Văn Trác đóng chính)
"Là Vạn Phật Triều Tông, Vô Tương Kiếp và Kim Gang Hộ Thể Thần Công."
Âm tu liếc hắn một cái rồi nhìn Minh Không cười giả lả vài tiếng, có ý nịnh nọt: "Trong ba loại công pháp đó, Kim Gang Hộ Thể Thần Công khó luyện nhất. Phật tu bình thường nếu muốn tu đến tầng thứ ba thì phải tốn trăm năm, vậy mà tiểu sư phụ Minh Không của chúng ta lại chỉ mất mười năm đã luyện được rồi!"
Mười năm.
Vậy thiếu niên này đúng là thiên tài!
Hạ Tri Châu thoắt cái biến thành fan của hắn, mắt lấp lánh tiếp tục hỏi: "Vậy tiểu sư phụ đã luyện được mấy loại công pháp khác chưa?"
Xung quanh bỗng yên lặng đến mức nghe tiếng kim rơi.
Đôi mắt có ý cười của Minh Không nhìn thẳng vào hắn, thiếu niên kia trông thanh nhã xuất trần như gió như trăng. Ngũ quan không chê vào đâu được của hắn bị nhuộm một lớp ánh sáng mỏng làm cho hắn vừa cao quý thanh khiết như hoa trên núi tuyết vừa tràn đầy sự uy nghiêm của phật pháp vô biên.
Hạ Tri Châu thấy hắn mỉm cười giơ tay phải lên chậm rãi vẽ một vòng tròn tròn như cái trứng vịt trên cái đầu trọc bóng loáng của mình, ý là: Tiểu gia không biết mấy thứ đó, bất ngờ không?
"Dù sao cũng là ba loại công pháp tuyệt thế, luyện được một loại cũng là rất xuất sắc rồi."
Âm tu xoa xoa tay cười cười nhìn chằm chằm vào Minh Không: "Ngoại trừ ba loại này chắc những loại công pháp khác tiểu sư phụ Minh Không cũng đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa rồi đúng không?"
Minh Không nhẹ nhàng liếc hắn một cái sau đó mím môi cười, đồng thời đưa hai tay lên. Sau đó hắn chậm rãi dùng hai tay vòng mấy vòng quanh hốc mắt như đang vẽ quầng thâm mắt của con gấu trúc vậy.
Hành vi này nhìn hơi vô tri, Hạ Tri Châu nhìn mà cười ngất.
Ái chà, tiểu hòa thượng cũng hài hước ghê. Thế nên trình độ tu luyện mấy loại công pháp khác của ngươi đều là 0 hết hả!! Học lệch cũng không thể lệch đến mức này chứ! Vậy mà còn dám khoe là thiên tài của Phạm Âm Tự hả!
Hạ Tri Châu chưa bao giờ nhìn thấy một người còn không đáng tin hơn cả hắn như thế này, hắn khiếp sợ trợn tròn mắt, giơ ngón cái like cho hòa thượng kia một phát.
"Người không phạm ta, ta không phạm người. Người cầu Phật vấn đạo đều tùy tâm, tùy duyên, tùy tính. Đã có thuật phòng thân để bảo vệ tính mạng thì sao còn phải đi làm tổn thương người khác?"
Minh Không vẫn duy trì tư thế Quan Âm ngồi trên đài sen, đôi mắt đẹp trong sáng như trăng sao trên trời: "Luyện thành kim cang hộ thể thần công là đủ rồi."
Tên âm tu kia nghe vậy lại bắt đầu nịnh nọt, cái gì mà: "Không hổ là tiểu sư phụ Minh Không!", "Người xuất gia lấy từ bi làm gốc.", nhưng Hạ Tri Châu lại thấy đầu óc tên này đúng là có vấn đề.
Minh Không cong cong mắt nhìn lướt qua mọi người một lần, giọng nói trong trẻo không hề có chút lo lắng gấp gáp nào: "Chư vị thí chủ đừng lo lắng. Muốn thành rồng thành voi của chư Phật thì trước tiên phải làm trâu làm ngựa cho chúng sinh. Mỗi một lần đau đớn đều là một lần trưởng thành. Chỉ khi vượt qua cửa ải khó khăn này, chúng ta mới có thể tiến thêm một bước trong hành trình tu thân dưỡng tính."
Hạ Tri Châu trầm mặc.
Anh hai ơi đây không phải trưởng thành đâu. Anh sắp chín luôn rồi đấy*!
(* "trưởng thành" trong tiếng Trung là 成熟, trong đó chữ 熟 có nghĩa là "chín".)
Trong lúc hắn đang chửi thầm trong lòng, Hứa Duệ bên cạnh cũng vừa tỉnh lại. Cùng lúc đó, Huyền Điểu không cam lòng từ bỏ con mồi bỗng nhiên đáp xuống gần kim gang tráo, đối mắt với Hạ Tri Châu. Thế là Hứa Duệ đang mắt mũi nhập nhèm nhìn thấy vị Hạ huynh không đáng tin của hắn và Huyền Điểu trong truyền thuyết bốn mắt nhìn nhau. Sau khi yên lặng một lúc, Hạ huynh của hắn bỗng hét lên một cách cực kỳ tự tin: "Đừng nhìn ta! Nếu mi ăn ta thì mi chỉ có ăn trái đắng thôi!"
Hứa Duệ cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
Tại sao bây giờ Hạ Tri Châu lại cứng thế? Chẳng lẽ ngày thường hắn chỉ giả vờ lông bông tếu táo, bây giờ gặp nguy bèn...
Suy nghĩ này còn chưa hiện lên một cách hoàn chỉnh trong đầu Hứa Duệ thì hắn bỗng thấy Hạ Tri Châu mặt mũi nhăn nhó cúi đầu lôi một khúc cây Xà Ảnh nổi tiếng vừa đắng vừa thối ra, hắn không nói một lời mà nghiền nát nó rồi bôi hết lên mặt mình.
Đúng là... đắng thật.
Hứa Duệ:...
Huynh bị điên hả! Ai đời "ăn trái đắng" lại là tự bôi thảo dược cho người mình đắng rồi đưa cho người khác ăn cơ chứ! Xin huynh vực dậy tinh thần chiến đấu của mình đi!!
Nhưng hắn không ngờ tới là Huyền Điểu hình như nghe hiểu hắn nói gì, sau khi hơi sửng sốt thì nó chán nản chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Vị phù tu của Lưu Minh Sơn bị đôi mắt của Huyền Điểu nhìn chằm chằm thì run như cầy sấy.
"Đừng...đừng... đừng nhìn ta! Ta ý chí sắt đá, bụng dạ cứng rắn, không thể ăn được đâu!"
Hắn dừng lại một lát rồi chỉ chỉ vào một người khác đứng cách đó không xa: "Ăn hắn đi! Hắn nghiệp chướng đầy thân, ăn không mắc răng đâu!"
Hứa Duệ đần ra. Không phải chứ? Bệnh ngốc của Hạ Tri Châu còn có thể lây nhiễm hay sao?! Đức hạnh của đám phù tu các người chỉ có vậy thôi sao?! Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy?!
"Ta nhổ vào!"
Mị tu bị điểm danh giận dữ đứng dậy: "Huyền Điểu đại nhân, xin ngài minh giám! Thiên hạ đều nói ta máu lạnh vô tình, máu của ta lạnh lắm!"
Đồng tử của Huyền Điểu hơi hơi nheo lại, tựa hồ có ý đùa giỡn người này.
Mị tu vĩnh viễn không thể quên được cảnh sau khi hắn nói xong câu kia thì linh thú cấp thánh nắm quyền sinh sát của bọn họ trong tay bỗng cười lạnh lùng, nói với hắn bằng giọng điệu Hắc Bạch Vô Thường đến lấy mạng người khác rằng: "Không sao cả, ta đây ăn chín uống sôi."
Mị tu tâm nghe xong cảm thấy nhân sinh không còn gì để nuối tiếc.
Quá đáng sợ, quá đáng sợ.
Hứa Duệ chứng kiến cảnh kia thì trợn mắt há hốc mồm. Đám tu sĩ này đầu óc đều có vấn đề, ngay cả Huyền Điểu cũng bị bọn họ tẩy não. Bây giờ kẻ duy nhất trông khá đứng đắn ở đây hình như chỉ có... tiểu sư phụ Minh Không của Phạn Âm Tự. Đây là một thiên tài nổi tiếng, có Kim Gang Hộ Thể Thần Công, huống chi phật tu đều là người đứng đắn nghiêm túc, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì ô dề.
Thế là Hứa Duệ nén đau, dịch đến bên cạnh Minh Không: "Tiểu sư phụ, tình huống hiện tại là như thế nào?"
"Sao mắt thí chủ lại rưng rưng thế?"
Minh Không cúi xuống nhìn thẳng vào mắt hắn, trìu mến nhíu nhíu mày, giọng nói trong như nước ngọc tuyền: "Nếu ta là một con nai con trong núi, nhất định ta sẽ bị ánh mắt ưu sầu nồng đậm này của huynh giết chết."
Hắn ngưng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Chẳng bằng cùng ta ngắm sao, ngắm trời, ngắm mưa hôm nay đi. Phật nói, ai là nhân của ai, ai là quả của ai, nhân quả... A ngọn núi này! A dòng sông này!"
Hứa Duệ: Đệt, ngươi có thể nói tiếng người được hay không?
Cái câu có núi có sông kia là ngươi không bịa được nữa nên nói lung tung đúng không! Phật chưa từng nói câu này có đúng không! Nghe xem có miếng mạch lạc nào không!
Con nai con đáng thương Minh Không này thì không có việc gì nhưng Hứa Duệ hắn thì suýt bị dọa cho chết khiếp. Thì ra đây chính là các đệ tử tinh anh của các đại môn phái. Hắn cạn lời rồi.
Vị kiếm tu trẻ tuổi có nhân sinh quan bị đả kích nghiêm trọng lặng lẽ tìm một góc không người ngồi xổm xuống. Trông hắn vừa cô đơn vừa đáng thương, giống như một đứa trẻ bị thế giới vứt vỏ vậy. Vướng mắc duy nhất trong lòng hắn chính là không biết sư tỷ Tô Thanh Hàn của hắn bây giờ đang ở nơi đâu.
Sư tỷ, tỷ có biết không? Trời xanh đang đợi mưa phùn*, còn Duệ Duệ của tỷ đang đợi tỷ đó (┬┬﹏┬┬)
(*chế từ lời bài hát "Sứ Thanh Hoa" của Châu Kiệt Luân: "Trời xanh đang đợi mưa phùn, còn ta đang đợi người.")
____
Meo: Không hiểu sao Hạ Tri Châu có cái tên văn nhã thế mà con người anh ta lại hề hước z._.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.