Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
Chương 9: Ta rất ghét ngài!
Kỳ Anh
03/06/2023
Ôn Hạc Miên, hiệu Tương Tinh, là một trong sáu đại trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái, năm đó là kiếm đạo thiên tài danh chấn thiên hạ. Chỉ tiếc rằng trong trận tiên ma đại chiến hắn đã bị trọng thương, từ đó về sau lui về Thanh Hư Cốc đóng cửa không màng thế sự, cả ngày bầu bạn cùng tiếng đàn nơi sơn dã. Còn có lời đồn hắn tính tình lãnh đạm lạnh lùng, đối nhân xử thế vô cùng xa cách, cao quý lạnh nhạt như hoa trên đỉnh núi, quả thực là hình tượng vừa đẹp vừa thảm chuẩn mực cấp độ sách giáo khoa.
Bây giờ sương mù trong núi đã bị tiếng đàn gợi gió thổi bay hơn nửa, xuyên qua làn khói trắng mờ ảo như lụa mỏng có thể nhìn thấy bóng dáng nam tử lặng lẽ ngồi cách đó không xa.
Tóc dài xõa xuống như thác đổ, mềm mại phất phơ trong gió, vài sợi khẽ khàng trượt qua sườn cổ trắng nõn thon gầy với bạch y không vương một hạt bụi. Hắn ngồi dưới một cây cổ thụ đối diện phía Ninh Ninh, bộ rễ to dài nổi trên mặt đất loằng ngoằng như rắn, tán lá rậm rạp xanh um tỏa bóng, tầng tầng lớp lớp bao phủ lên thân hình của nam tử kia.
Có tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá khẽ khàng chiếu xuống đôi mắt đen đẹp đẽ như lưu ly, đôi mày tinh xảo và sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng tái nhợt như trang giấy. Nắng rọi bốn phía phản chiếu lên làn da trắng nõn. Sương trắng quấn quýt quanh tóc đen, gió nhẹ vén lên một góc áo bào trắng, thấp thoáng như thần tiên giáng thế.
Nếu như người khác nhìn thấy cảnh tượng này nhất định đáy lòng sẽ kinh ngạc xuýt xoa về vị tiên nhân này, nhưng đáy lòng Ninh Ninh lại chỉ bật ra một tiếng cười lạnh.
Thấy chết mà không cứu, đúng là khiến cô giận tím người.
Người kia đã ngồi yên mặc kệ cô tự sinh tự diệt, lại còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt còn ánh lên vẻ vui mừng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật cười thành tiếng. Tương Tinh trưởng lão đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không dễ dàng bật cười, trừ phi thật sự nhịn không nổi.
Chuyện này thật sự buồn cười đến thế cơ à? Hả? Chẳng phải chỉ là cô bị cục đá mình cầm rơi đúng vào chân thôi sao?
Đồ xấu xa! Đồ hẹp hòi! Không giúp thì không giúp, một nén hương sau cô vẫn là một hảo hán!
Đây là những lời mắng người độc ác nhất mà Ninh Ninh từng nói ra.
Rõ ràng trong nguyên tác, tâm địa của Ôn Hạc Miên không đen tối như thế.
Bùi Tịch sinh ra đã hắc hóa hoàn toàn, đại sư huynh là đóa hắc liên hoa không đứng đắn, chỉ có hắn và tiểu bạch long Lâm Tầm từ đầu đến cuối vẫn giữ được cái tâm thiện tương của nhân vật chính diện.
Nói đúng ra là: Lâm Tầm là nhóc con ngốc nghếch nhà có lắm tiền nhiều bạc còn Ôn Hạc Miên mới là người có đạo tâm thuần khiết chân chính.
Thời niên thiếu của hắn vô cùng thuận buồm xuôi gió, không phải chứng kiến quá nhiều cảnh đời ấm lạnh, sau lại công thành danh toại, tuy rằng tính tình trở nên lạnh lùng lãnh đạm, không quan tâm đến chuyện của người khác nhưng đáy lòng lại trong sáng như gương.
Hắn khinh thường hành động nhục mạ tiểu bối, không muốn leo lên chức vị cao, từ trước đến nay luôn độc lai độc vãng, cho dù bị nguyên chủ nhục mạ khiêu khích nhiều lần, hắn vẫn lạnh nhạt đứng nhìn, khinh thường không thèm trả thù.
Sao bây giờ hắn lại biến thành người như thế này?
Ninh Ninh đau đớn không nói nên lời, mặt không biểu cảm đứng đờ một chỗ, để cho gió lạnh ào ào thổi qua mặt mình. Không biết đã qua bao lâu, cảm giác tê mỏi lan khắp cơ thể cuối cùng cũng dần dần biến mất.
Ninh Ninh cắn chặt răng, thử cử động chân phải.
Máu nóng khắp người giờ phút này giống như vừa hóa băng lại đột ngột hóa lỏng lập tức ào ào tuần hoàn tán loạn, một cơn tê mỏi chạy thẳng lòng bàn chân lên đến đầu gối, sức lực của cô còn chưa hoàn toàn khôi phục, vì vậy hai chân không chống đỡ nổi cơ thể, lập tức ngã xuống đất.
Tiếng đàn dừng lại, Ôn Hạc Miên yên lặng nhíu mày. Xem ra cô nương kia bi thương quá độ nên nộ hỏa công tâm, khóc ngất luôn rồi.
Phải buồn đau đến mức nào mới có thể khiến một cô nương xinh đẹp tốt bụng nhường kia khóc đến mức ngất đi?
Tuy hắn không chào đón người ngoài nhưng hôm nay khó khăn lắm mới gặp được một tri âm, vì vậy cũng không hề nghĩ nhiều mà tới gần Ninh Ninh, cúi người giơ tay ra trước mặt nàng: "Đạo hữu?"
Giọng nói như băng tuyết trên núi cao, không hề có chút tình cảm nào.
Ninh Ninh ngẩng đầu lên từ đám cỏ thơm ngát, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bàn tay gần mình trong gang tấc. Ngón tay thon dài, trắng nõn như bạc ngọc, hầu hết kiếm tu đều sẽ có vết chai ở ngón tay do luyện kiếm, nhưng bàn tay của hắn vẫn vô cùng đẹp đẽ.
Tuy thức hải của Ôn Hải Miên đã bị hủy nhưng nội lực nền tảng của hắn lại chưa biến mất. Mùi hương của Mê Hồn hoa không có tác dụng với hắn, vì vậy hắn hoàn toàn không hề ý thức được những bông hoa trắng nho nhỏ quanh mình đều là loại độc dược có uy lực lớn đến mức nào.
Giờ còn đến đây giả vờ làm người tốt.
Ninh Ninh chửi thầm trong lòng, rất có cốt khí mà đáp lại: "Để ta tự mình đứng lên."
Cô không có sức lực, tiếng nói chuyện bé như tiếng muỗi. Tuy rằng cô có vẻ vùng vằng tức giận nhưng giọng nói vừa nhỏ vừa không có sức, mỗi từ nói ra đều vô thức mà trở nên vô cùng nhẹ nhàng mềm mại. Lại thêm đôi má ửng hồng và nước mắt chưa kịp lau đi...
Lòng Ôn Hạc Miên chợt hiểu, xem ra vị tiểu đệ tử này vốn hướng nội, khi tiếp xúc với một nam tử xa lạ như hắn thì vô cùng xấu hổ, cho nên mới đỏ mặt nhẹ giọng từ chối. Là do hắn đã lâu rồi không gặp người khác cho nên hơi đường đột.
Độc của Mê Hồn hoa còn sót lại một ít trong cơ thể, Ninh Ninh vì giữ thể diện cho cái danh nữ phụ ác độc này của mình mà mất sức chín trâu hai hổ mới bò dậy được từ mặt đất. Nhưng cô còn chưa kịp đứng vững, hai chân vừa đứng thẳng thì lòng bàn chân lại truyền đến cảm giác tê dại vô cùng quen thuộc làm cô đau đến mức hít sâu một hơi, lại ngã xuống thêm lần nữa.
Nhưng lần này cô không hề ngã trên mặt đất.
Một bàn tay to lộ rõ khớp xương đỡ lấy cánh tay của cô, khó khăn lắm mới có thể khiến cô không gục về phía trước. Mùi gỗ đàn hương quanh quẩn ở chóp mũi, Ninh Ninh nghe thấy giọng nói lạnh trong như tuyết tan của người kia:
"Đạo hữu không thể đứng vững được hẳn là do nộ hỏa công tâm làm kinh mạch tứ chi bị tổn thương, không thể hoạt động tùy tiện được." Hắn hơi ngập ngừng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, gò má tái nhợt chợt ửng hồng: "Nếu không kinh mạch sẽ vỡ vụn làm tứ chi bị thương rất nặng."
Nộ hỏa công tâm gì cơ? Kinh mạch đứt đoạn gì cơ? Ninh Ninh nghe hắn hù dọa mà sửng sốt, suýt nữa cũng tin là thật.
Nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng lắm. Cô là người tu đạo, thế là vừa mới trúng phải độc hoa một lần đã thảm như thế rồi á? Vậy thì cô còn làm kiếm tu làm gì, đi diễn vai công chúa barbie trong "Hợp gia hoan"* luôn cho rồi.
(*tên tiếng anh: Mr Coconut, là một bộ phim năm mới của Trung Quốc Hồng Kông năm 1989 do Clifton Ko đạo diễn, có sự tham gia của Michael Hui, Raymond Wong Pak-ming, Ricky Hui, Olivia Cheng và Joey Wong. Bộ phim được chiếu tại các rạp từ ngày 21 tháng 1 năm 1989 đến ngày 6 tháng 2 năm 1989.)
Ninh Ninh bán tín bán nghi, trái tim đang kinh hoàng đập thình thịch, thật cẩn thận cử động ngón chân. Cơ thể lạnh lẽo dần dần ấm lại kết hợp với linh khí được rót vào không ngừng, cảm giác tê dại cũng dần dần biến mất.
Tức quá!
Chỉ là chuột rút thôi mà!
Cái gì mà kinh mạch đứt đoạn nộ hỏa công tâm, cô đứng lâu như vậy, chân vừa đau vừa nhức, suýt chút nữa còn bị tên này lừa cho một vố, đồ kiếm tu thối tha!
"Không hổ là Tương Tinh trưởng lão."
Ninh Ninh thấy tên kia muốn đùa cợt mình thì lập tức phát huy sở trường đặc biệt của nữ phụ ác độc, cất giọng châm chọc: "Nhãn lực của ngài quả là danh bất hư truyền."
Ôn Hạc Miên hơi bất ngờ, sau đó vành tai hơi hồng lên, không tự nhiên mà mím môi, thấp giọng đáp: "Ôn mỗ chỉ là một phế nhân... không xứng nhận lời khen ngợi này."
Ninh Ninh:....
Ôn Hạc Miên ngài đang nghĩ gì vậy! Lời châm chọc rõ như ban ngày như vậy ngài còn không nghe ra hả? Ngài phải tỏ ra tức giận chứ? Ngài thẹn thùng đỏ mặt cái quỷ gì vậy????
Tương Tinh trưởng lão tuyệt thế vô song nhẹ nhàng cụp mắt, ngập ngừng nói: "Ta thấy tiểu đạo hữu nghe tiếng đàn mà rơi lệ nhưng lại không biết nguyên do. Tại hạ tuy tài hèn sức mọn nhưng cũng có thể giúp đỡ chút đỉnh."
Trên đầu Ninh Ninh đột nhiên xuất hiện một cái dấu chấm hỏi.
Không biết là do nam nhân trước mặt đầu óc không bình thường hay do bản thân cô không bình thường mà lúc đứng bên cạnh hắn, Ninh Ninh thật sự muốn biến thành bách khoa toàn thư mười vạn câu hỏi vì sao.
Kiếp trước người này từng giật giải Oscar rồi hả? Rõ ràng lúc ấy hắn thấy cô khóc bù lu bù loa như vậy mà vẫn còn ngồi đánh đàn rất vui vẻ, thế mà bây giờ còn không biết xấu hổ đến đây giả làm người tốt, hỏi cô tại sao lại khóc? Chẳng lẽ hắn thật sự không biết...
Khoan đã.
Có lẽ Ôn Hạc Miên thật sự không biết tại sao cô lại khóc.
Sương mù tràn ngập cả sơn cốc, bọn họ lại cách nhau một khoảng khá xa, cục đá bị cỏ dại che lấp, rất khó để người khác phát hiện. Lúc nãy cô nói chuyện chỉ có thể dùng khẩu hình, mà khẩu hình kia vì cố gắng dùng sức nên có lẽ cũng không chuẩn lắm, hắn không hiểu cũng là lẽ thường tình.
Hơn nữa hắn vừa mới nói "nghe tiếng đàn mà rơi lệ"...
Sự tự trào và buồn bã trong tiếng đàn của Ôn Hạc Miên thật sự ẩn rất sâu, người khác vừa nghe chỉ cảm thấy thanh thản dễ chịu, tiêu sái tự tại. Không phải hắn cho rằng cô nghe ra nỗi lòng ẩn sâu bên trong tiếng đàn nên bị làm cho cảm động đến khóc đấy chứ?
Như này... làm sao mà được chứ! Cứ như vậy hai người bọn họ chẳng phải chính là "cùng tri kỷ uống ngàn ly không đủ, đêm xuân nồng cùng nằm trướng phù dung..."*
(*Nguyên văn: 酒逢知己千杯少,芙蓉帐暖度春宵. Pinyin: jiǔ féng zhījǐ qiān bēi shǎo, fúróng zhàng nuǎn dù chūn·xiāo
"酒逢知己千杯少" trích từ bài thơ Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp (Ngày Xuân ở Tây hồ gởi ông Tư Pháp họ Tạ) - Âu Dương Tu
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,
Thoại bất đầu cơ bán cú đa.
Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu,
Năng ức thiên nhai vạn lý nhân.
Dịch thơ: Lưu Khâm Hưng
Cùng bạn hiền ngàn ly không đủ,
Kẻ không quen không muốn nửa lời.
Trên hồ một chén chơi vơi,
Nhớ người bạn cũ chân trời xa xăm.
芙蓉帐暖度春宵 trích từ bài thơ Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị là một bài thơ nổi tiếng của Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi. Tác phẩm này nổi tiếng là một danh tác, dùng bút pháp ước lệ tự sự, đem lịch sử cùng điển cố văn học để miêu tả câu chuyện tình yêu từng gây chấn động thời kỳ nhà Đường.)
Xùy!
Nói tóm lại, cái việc nghe đàn mà cảm động rơi lệ này chắc chắc không phải là kịch bản dành cho nữ phụ ác độc như cô.
Trong đầu cô, hệ thống lại giục giã: [Xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!], Ninh Ninh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, gạt tay Ôn Hạc Miên ra: "Ta còn lâu mới nghe tiếng đàn của ngài mà rơi lệ, ta... ta ghét nhất cái thể loại âm nhạc buồn thương sầu bi thê thảm này, sau này ta cũng không muốn nghe thêm một lần nào nữa!"
Cô cắn chặt răng, nhặt hòn đá lăn lóc dưới đất, bắt chước nguyên tác hung dữ đập xuống cây đàn cổ.
"Ta không thích nghe, sau này ngài cũng đừng đàn nữa!"
Ninh Ninh trước nay không quen nói những lời tàn nhẫn với người khác nên mặt mũi cô nóng bừng giống như bị lửa đốt, cơ hồ phải dùng hết dũng khí của mình mới có thể dùng một hơi nói hết câu văn trong nguyên tác kia: "Đường đường là kiếm tiên mà lại cam tâm tình nguyện co đầu rụt cổ ở nơi này, cam tâm tình nguyện trở thành phế nhân của tu tiên giới. Ta thấy ngài cả đời này cũng chỉ có thể làm bạn với cây đàn rách này thôi!"
Aaa, giết cô đi!!! Mấy lời này cũng thật quá quắt quá.
Ninh Ninh lặng lẽ hít sâu một hơi. Rõ ràng câu này không phải đang mắng cô nhưng cô lại áy náy đến mức suýt chút nữa thì bật khóc luôn.
Dây đàn đứt phựt, thân đàn vỡ tan.
Âm thanh chói tai như lưỡi dao cắt vào bầu không khí yên tĩnh trong cốc, chim chóc bị dọa đập cánh bay tán loạn. Màn sương mờ ảo cũng như vừa bị chọc ra một cái lỗ, trong làn sương trắng như ẩn như hiện, Ôn Hạc Miên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu cô nương kia và cả đuôi mắt phiếm hồng của nàng. Nàng giống như là sắp rơi lệ vậy.
Nàng... không thích loại âm nhạc thê lương bi ai này, cũng không muốn hắn đàn nó nữa.
Từ khi mất hết tu vi, các vị trưởng lão trong môn phái đều từng tới tìm hắn, ai nấy đều muốn nói lại thôi, bảo hắn đừng quá để ý, phải tĩnh tâm tu dưỡng. Chỉ có tiểu cô nương này nói thẳng với hắn, đừng đàn khúc nhạc thê lương như vậy nữa. Nếu không thì hắn chỉ có thể vĩnh viễn bị trói buộc ở đây, cả đời làm bạn cùng tiếng đàn thê lương này.
Nàng thật là ngốc nghếch.
Cho dù có đập vỡ cây đàn này thì hắn cũng không có cách nào bài trừ được tâm ma để thoát ra ngoài. Hắn là người hết thuốc chữa, là một phế nhân mất hết tu vi, tương lai không còn hy vọng gì nữa.
Ôn Hạc Miên không hay giao tiếp với người khác, cũng không biết làm thế nào để an ủi nữ hài tử đang vì hắn mà khóc đỏ bửng mắt này, trong lúc ngập ngừng không nói nên lời thì nghe thấy giọng nói hờn dỗi của Ninh Ninh: "Ta đi đây!"
Nàng đi rồi còn không quên nói thêm một câu: "Ta ghét ngài, ghét cả khúc đàn của ngài nữa. Vừa rồi ta khóc là bởi vì... vì bị cục đá rơi vào chân mà thôi!"
Thân hình thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại một cơn gió khẽ thoảng qua. Thanh niên mặc áo trắng một mình đứng nhìn cây đàn cổ bị đập vỡ, hàng mi dài rủ xuống che lấp vẻ âm u trong mắt, khẽ cười bất đắc dĩ.
Bị cục đá rơi vào chân.
Nàng còn tốn công tốn sức nghĩ ra một cái cớ như vậy nữa.
***
Ninh Ninh gần đây ăn không ngon ngủ không yên.
Tuy Ninh Ninh biết bản thân là một nữ phụ độc ác, lúc trước cô cũng rất nghiêm túc đi làm nhiệm vụ, nhưng mấy lần đó đều mơ mơ hồ hồ mà hoàn thành, không hề tạo ra thương tổn nghiêm trọng gì đối với người khác. Nhưng lần này thì không giống thế. Cô lại dám nói những lời lẽ quá đáng đến như vậy với một người đáng thương như Ôn Hạc Miên!
Nguyên tác đã viết rõ, sau khi Ôn Hạc Miên bị nguyên chủ chế giễu thì càng thêm tự ti, càng thêm lạnh nhạt, lúc nào cũng u sầu phiền não. Rõ ràng hắn còn rất dịu dàng hỏi cô, vì sao cô lại đứng khóc như vậy, có cần hắn giúp gì không, rõ ràng hắn chỉ là một tên ngốc nghếch nghe người ta chế giễu mình mà còn ngây thơ không hiểu.
Hơn nữa... cô cũng rất thích cây đàn của hắn. Thế mà cuối cùng cô lại nói ra những lời quá đáng như vậy, đúng là táng tận lương tâm.
Ninh Ninh từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi nhau với người ta bao giờ, lòng cô vô cùng áy náy. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định trở thành chú Lôi Phong version tu chân làm việc tốt không cần lưu danh.
Ôn Hạc Miên ở một mình trong Thanh Hư cốc, quan hệ giữa hắn với các trưởng lão khác cũng không thể coi là thân cận, nơi này lại gần như là cấm địa, không có đồ đệ nào dám đi tìm hắn. Một người cô đơn ngây dại ở đây lâu như vậy, còn phải chấp nhận gánh mấy lời đồn đãi vớ vẩn như "đồ bỏ đi", "thiên tài sa ngã", trong lòng hắn nhất định sẽ rất buồn, cảm thấy tủi thân là điều không thể tránh khỏi.
Vào lúc này, nếu có ai ở bên cạnh an ủi hắn, nhất định hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thế nên cô quyết định giả mạo một tiểu đệ tử vô danh, lén lút viết thư động viên hắn.
Trong Huyền Hư Kiếm Phái, muốn truyền tin tức qua lại phải dùng phù truyền tin. Giống như gửi thư của xã hội hiện đại, tuy rằng có thể chuyển đến cho người nhận một cách chính xác, nhưng nếu người gửi thư không ký tên thì sẽ không thể nào tìm ra được thân phận. Vì vậy cô có thể vô cùng thoải mái mà giả mạo thành một fan cuồng của Ôn Hạc Miên, an ủi hắn trong khả năng cho phép để giúp hắn vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Cô đúng là một cô nhóc thông minh mà!
Ninh Ninh nói làm là làm, cô lập tức cầm lấy một lá phù truyền tin trên án thư rồi bắt đầu viết. Để không bị phát hiện, cô còn cơ trí mà thay đổi cả nét chữ. Cô dám lấy tiền tiêu vặt một năm của mình ra đánh cược, lần này nhất định sẽ không bị phát hiện.
Phù truyền tin giống như có sinh mệnh, sau khi được linh lực rót vào thì nháy mắt bay đến trước cửa u cốc của Ôn Hạc Miên.
Thanh niên Ôn Hạc Miên lâu năm ru rú trong nhà chưa từng nhận được lá thư nào, nghi hoặc mở thư ra, sau khi đọc hết thì khuôn mặt quanh năm lạnh lùng như sương tuyết cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Trên mặt phù là một loạt chữ thảo xấu như gà bới:
"Chào ngài, Trương Tinh trưởng lão! Ta là đệ tử mới gia nhập môn phái, từ trước đến nay ta vẫn luôn sùng bái ngài, nếu ngài có thể nhận được lá thư này, ta sẽ rất vui mừng.
Ta nghe nói trưởng lão bị thương trong lúc đại chiến nên phải bế quan tu dưỡng, không biết tình trạng như thế nào. Ta rất mong chờ ngày được gặp mặt ngài. Vì mục tiêu này, ta vẫn đang vô cùng nỗ lực rèn luyện!
Ta biết tình trạng của ngài vô cùng khó khăn, nhưng ngài đừng bao giờ xem thường chính bản thân mình. Ta và rất nhiều người khác vẫn chưa hề quên ngài, tuy kiếm Hồi Sương nhiều năm chưa rút ra khỏi vỏ nhưng Kiếm Thánh nổi danh vẫn luôn ở trong lòng của chúng ta. Đối với ta mà nói, ngài vĩnh viễn là ánh lửa dẫn lối trên con đường tối tăm phía trước.
Tuy ta sức lực có hạn, nhưng ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện để một ngày nào đó tìm được cách để khôi phục thức hải, ta sẽ giúp ngài có thể rút ra kiếm thêm một lần nữa.
Xin ngài nhất định phải kiên nhẫn chờ đến ngày đó!
Chúc Tương Tinh trưởng lão ngày nào cũng phải thật vui vẻ! Nếu ngài không vui có thể nói cho ta biết, ta nhất định sẽ chia bớt niềm vui của mình sang cho ngài!
Đừng để ý đến tên của ta, chừng nào thực hiện được lời hứa, chừng đó chúng ta sẽ gặp mặt nhau."
Lời lẽ bức thư tuy trẻ con nhưng lại tràn đầy thành ý.
Thanh niên nắm chặt lá thư đến mức ngón tay cũng trắng bệch, không biết tại sao hắn bỗng nhiên lại bật cười.
Lá phù truyền tin này...
Người có tu vi thâm hậu tất có thể cảm nhận được linh khí khác nhau trên người mỗi người. Cô nương kia nhất định sẽ không ngờ rằng, cho dù hắn đã mất hết tu vi nhưng vẫn có thể phân biệt được sơ sơ.
Linh khí lưu lại trên phù truyền tin dịu dàng nhu hòa lại ẩn chứa kiếm khí lạnh lẽo, cho dù trong thư nàng chỉ nói một cách mơ hồ, Ôn Hạc Miên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được chủ nhân của lá phù này.
Nếu không phải là linh khí đem đến cho hắn cảm giác quen thuộc khiến hắn giảm bớt cấm chế trong Thanh Hư cốc thì ngay từ đầu lá phù truyền tin này đã không có khả năng đi vào bên trong rồi. Lại còn hẹn một ngày nào đó gặp mặt hắn nữa chứ. Cô nương này diễn cũng khá đấy.
Ôn Hạc Miên từ trước đến nay đều không muốn qua lại với người khác, lần này lại không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại lấy bút, cúi người, lợi dụng phù truyền tin mà nàng truyền đến để viết hồi âm. Chỉ cần sử dụng cùng một loại phù chú, lá thư sẽ có thể tự động gửi đến chỗ người gửi thư.
"Cảm ơn tấm lòng của đạo hữu.
Hôm nay có một đệ tử đột nhập vào trong Thanh Hư cốc, mặc váy trắng, tóc búi cao, kiếm đeo bên hông có khảm minh châu, nhìn tu vi kia, có lẽ là tu sĩ cấp Kim Đan Kỳ. Không biết tiểu đạo hữu có biết tên của cô nương ấy là gì không?"
Ninh Ninh đọc xong rất nhanh, đôi mắt hạnh to tròn lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Oa, Ôn Hạc Miên nhanh như vậy đã gửi tin hồi âm rồi! Hóa ra Tương Tinh trưởng lão lại hòa ái dễ gần như vậy! Hơn nữa hắn chấp nhận fan cuồng bé nhỏ này một cách vô cùng đương nhiên, không hề hoài nghi một chút nào, cô quả là vô cùng may mắn!
Cô vô cùng đắc ý mà tưởng rằng bản thân đã thành công lừa gạt Ôn Hạc Miên, nhưng lại không ngờ rằng thật ra hắn đã biết tỏng mọi chuyện.
Phong thư thứ hai được gửi đến Thanh Hư cốc rất nhanh, vẫn là nét chữ "rồng bay phượng múa" như cũ.
"Người đó là Ninh Ninh sư tỷ, đệ tử của Thiên Tiện trưởng lão, tỷ ấy vô cùng hung dữ, bọn ta đều rất sợ tỷ ấy đó! Nếu hôm nay tỷ ấy có làm gì khiến ngài không vui, vậy bọn ta thay mặt tỷ ấy xin lỗi ngài.
Ngài đừng để ý, từ trước đến nay tính tình của tỷ tỷ ấy vẫn luôn như vậy. Đã đắc tội đến ngài rồi, xin ngài đừng quá đau lòng!"
Nha đầu này lại còn lòng vòng nói lời xin lỗi hắn như vậy nữa, thật ra nàng đâu có làm sai điều gì.
Đôi mắt của thanh niên sáng như sao trời, như băng tuyết đầy trời tan rã gần như không còn để lại bất kỳ dấu vết nào, cuối cùng cũng lộ ra một tầng trời mênh mông thuần khiết.
Hắn lẳng lặng nhìn lá thư kia hồi lâu, đầu ngón tay hơi cử động, nghiêm túc đặt bút viết lên một tờ giấy trắng.
Thì ra đây là tên của nàng.
Ôn Hạc Miên hơi mỉm cười, rũ mắt nhìn hai chữ trên giấy trắng, trong lòng đã yên lặng nhẩm theo từ lúc nào.
Ninh Ninh.
Bây giờ sương mù trong núi đã bị tiếng đàn gợi gió thổi bay hơn nửa, xuyên qua làn khói trắng mờ ảo như lụa mỏng có thể nhìn thấy bóng dáng nam tử lặng lẽ ngồi cách đó không xa.
Tóc dài xõa xuống như thác đổ, mềm mại phất phơ trong gió, vài sợi khẽ khàng trượt qua sườn cổ trắng nõn thon gầy với bạch y không vương một hạt bụi. Hắn ngồi dưới một cây cổ thụ đối diện phía Ninh Ninh, bộ rễ to dài nổi trên mặt đất loằng ngoằng như rắn, tán lá rậm rạp xanh um tỏa bóng, tầng tầng lớp lớp bao phủ lên thân hình của nam tử kia.
Có tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá khẽ khàng chiếu xuống đôi mắt đen đẹp đẽ như lưu ly, đôi mày tinh xảo và sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng tái nhợt như trang giấy. Nắng rọi bốn phía phản chiếu lên làn da trắng nõn. Sương trắng quấn quýt quanh tóc đen, gió nhẹ vén lên một góc áo bào trắng, thấp thoáng như thần tiên giáng thế.
Nếu như người khác nhìn thấy cảnh tượng này nhất định đáy lòng sẽ kinh ngạc xuýt xoa về vị tiên nhân này, nhưng đáy lòng Ninh Ninh lại chỉ bật ra một tiếng cười lạnh.
Thấy chết mà không cứu, đúng là khiến cô giận tím người.
Người kia đã ngồi yên mặc kệ cô tự sinh tự diệt, lại còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt còn ánh lên vẻ vui mừng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật cười thành tiếng. Tương Tinh trưởng lão đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không dễ dàng bật cười, trừ phi thật sự nhịn không nổi.
Chuyện này thật sự buồn cười đến thế cơ à? Hả? Chẳng phải chỉ là cô bị cục đá mình cầm rơi đúng vào chân thôi sao?
Đồ xấu xa! Đồ hẹp hòi! Không giúp thì không giúp, một nén hương sau cô vẫn là một hảo hán!
Đây là những lời mắng người độc ác nhất mà Ninh Ninh từng nói ra.
Rõ ràng trong nguyên tác, tâm địa của Ôn Hạc Miên không đen tối như thế.
Bùi Tịch sinh ra đã hắc hóa hoàn toàn, đại sư huynh là đóa hắc liên hoa không đứng đắn, chỉ có hắn và tiểu bạch long Lâm Tầm từ đầu đến cuối vẫn giữ được cái tâm thiện tương của nhân vật chính diện.
Nói đúng ra là: Lâm Tầm là nhóc con ngốc nghếch nhà có lắm tiền nhiều bạc còn Ôn Hạc Miên mới là người có đạo tâm thuần khiết chân chính.
Thời niên thiếu của hắn vô cùng thuận buồm xuôi gió, không phải chứng kiến quá nhiều cảnh đời ấm lạnh, sau lại công thành danh toại, tuy rằng tính tình trở nên lạnh lùng lãnh đạm, không quan tâm đến chuyện của người khác nhưng đáy lòng lại trong sáng như gương.
Hắn khinh thường hành động nhục mạ tiểu bối, không muốn leo lên chức vị cao, từ trước đến nay luôn độc lai độc vãng, cho dù bị nguyên chủ nhục mạ khiêu khích nhiều lần, hắn vẫn lạnh nhạt đứng nhìn, khinh thường không thèm trả thù.
Sao bây giờ hắn lại biến thành người như thế này?
Ninh Ninh đau đớn không nói nên lời, mặt không biểu cảm đứng đờ một chỗ, để cho gió lạnh ào ào thổi qua mặt mình. Không biết đã qua bao lâu, cảm giác tê mỏi lan khắp cơ thể cuối cùng cũng dần dần biến mất.
Ninh Ninh cắn chặt răng, thử cử động chân phải.
Máu nóng khắp người giờ phút này giống như vừa hóa băng lại đột ngột hóa lỏng lập tức ào ào tuần hoàn tán loạn, một cơn tê mỏi chạy thẳng lòng bàn chân lên đến đầu gối, sức lực của cô còn chưa hoàn toàn khôi phục, vì vậy hai chân không chống đỡ nổi cơ thể, lập tức ngã xuống đất.
Tiếng đàn dừng lại, Ôn Hạc Miên yên lặng nhíu mày. Xem ra cô nương kia bi thương quá độ nên nộ hỏa công tâm, khóc ngất luôn rồi.
Phải buồn đau đến mức nào mới có thể khiến một cô nương xinh đẹp tốt bụng nhường kia khóc đến mức ngất đi?
Tuy hắn không chào đón người ngoài nhưng hôm nay khó khăn lắm mới gặp được một tri âm, vì vậy cũng không hề nghĩ nhiều mà tới gần Ninh Ninh, cúi người giơ tay ra trước mặt nàng: "Đạo hữu?"
Giọng nói như băng tuyết trên núi cao, không hề có chút tình cảm nào.
Ninh Ninh ngẩng đầu lên từ đám cỏ thơm ngát, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bàn tay gần mình trong gang tấc. Ngón tay thon dài, trắng nõn như bạc ngọc, hầu hết kiếm tu đều sẽ có vết chai ở ngón tay do luyện kiếm, nhưng bàn tay của hắn vẫn vô cùng đẹp đẽ.
Tuy thức hải của Ôn Hải Miên đã bị hủy nhưng nội lực nền tảng của hắn lại chưa biến mất. Mùi hương của Mê Hồn hoa không có tác dụng với hắn, vì vậy hắn hoàn toàn không hề ý thức được những bông hoa trắng nho nhỏ quanh mình đều là loại độc dược có uy lực lớn đến mức nào.
Giờ còn đến đây giả vờ làm người tốt.
Ninh Ninh chửi thầm trong lòng, rất có cốt khí mà đáp lại: "Để ta tự mình đứng lên."
Cô không có sức lực, tiếng nói chuyện bé như tiếng muỗi. Tuy rằng cô có vẻ vùng vằng tức giận nhưng giọng nói vừa nhỏ vừa không có sức, mỗi từ nói ra đều vô thức mà trở nên vô cùng nhẹ nhàng mềm mại. Lại thêm đôi má ửng hồng và nước mắt chưa kịp lau đi...
Lòng Ôn Hạc Miên chợt hiểu, xem ra vị tiểu đệ tử này vốn hướng nội, khi tiếp xúc với một nam tử xa lạ như hắn thì vô cùng xấu hổ, cho nên mới đỏ mặt nhẹ giọng từ chối. Là do hắn đã lâu rồi không gặp người khác cho nên hơi đường đột.
Độc của Mê Hồn hoa còn sót lại một ít trong cơ thể, Ninh Ninh vì giữ thể diện cho cái danh nữ phụ ác độc này của mình mà mất sức chín trâu hai hổ mới bò dậy được từ mặt đất. Nhưng cô còn chưa kịp đứng vững, hai chân vừa đứng thẳng thì lòng bàn chân lại truyền đến cảm giác tê dại vô cùng quen thuộc làm cô đau đến mức hít sâu một hơi, lại ngã xuống thêm lần nữa.
Nhưng lần này cô không hề ngã trên mặt đất.
Một bàn tay to lộ rõ khớp xương đỡ lấy cánh tay của cô, khó khăn lắm mới có thể khiến cô không gục về phía trước. Mùi gỗ đàn hương quanh quẩn ở chóp mũi, Ninh Ninh nghe thấy giọng nói lạnh trong như tuyết tan của người kia:
"Đạo hữu không thể đứng vững được hẳn là do nộ hỏa công tâm làm kinh mạch tứ chi bị tổn thương, không thể hoạt động tùy tiện được." Hắn hơi ngập ngừng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, gò má tái nhợt chợt ửng hồng: "Nếu không kinh mạch sẽ vỡ vụn làm tứ chi bị thương rất nặng."
Nộ hỏa công tâm gì cơ? Kinh mạch đứt đoạn gì cơ? Ninh Ninh nghe hắn hù dọa mà sửng sốt, suýt nữa cũng tin là thật.
Nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng lắm. Cô là người tu đạo, thế là vừa mới trúng phải độc hoa một lần đã thảm như thế rồi á? Vậy thì cô còn làm kiếm tu làm gì, đi diễn vai công chúa barbie trong "Hợp gia hoan"* luôn cho rồi.
(*tên tiếng anh: Mr Coconut, là một bộ phim năm mới của Trung Quốc Hồng Kông năm 1989 do Clifton Ko đạo diễn, có sự tham gia của Michael Hui, Raymond Wong Pak-ming, Ricky Hui, Olivia Cheng và Joey Wong. Bộ phim được chiếu tại các rạp từ ngày 21 tháng 1 năm 1989 đến ngày 6 tháng 2 năm 1989.)
Ninh Ninh bán tín bán nghi, trái tim đang kinh hoàng đập thình thịch, thật cẩn thận cử động ngón chân. Cơ thể lạnh lẽo dần dần ấm lại kết hợp với linh khí được rót vào không ngừng, cảm giác tê dại cũng dần dần biến mất.
Tức quá!
Chỉ là chuột rút thôi mà!
Cái gì mà kinh mạch đứt đoạn nộ hỏa công tâm, cô đứng lâu như vậy, chân vừa đau vừa nhức, suýt chút nữa còn bị tên này lừa cho một vố, đồ kiếm tu thối tha!
"Không hổ là Tương Tinh trưởng lão."
Ninh Ninh thấy tên kia muốn đùa cợt mình thì lập tức phát huy sở trường đặc biệt của nữ phụ ác độc, cất giọng châm chọc: "Nhãn lực của ngài quả là danh bất hư truyền."
Ôn Hạc Miên hơi bất ngờ, sau đó vành tai hơi hồng lên, không tự nhiên mà mím môi, thấp giọng đáp: "Ôn mỗ chỉ là một phế nhân... không xứng nhận lời khen ngợi này."
Ninh Ninh:....
Ôn Hạc Miên ngài đang nghĩ gì vậy! Lời châm chọc rõ như ban ngày như vậy ngài còn không nghe ra hả? Ngài phải tỏ ra tức giận chứ? Ngài thẹn thùng đỏ mặt cái quỷ gì vậy????
Tương Tinh trưởng lão tuyệt thế vô song nhẹ nhàng cụp mắt, ngập ngừng nói: "Ta thấy tiểu đạo hữu nghe tiếng đàn mà rơi lệ nhưng lại không biết nguyên do. Tại hạ tuy tài hèn sức mọn nhưng cũng có thể giúp đỡ chút đỉnh."
Trên đầu Ninh Ninh đột nhiên xuất hiện một cái dấu chấm hỏi.
Không biết là do nam nhân trước mặt đầu óc không bình thường hay do bản thân cô không bình thường mà lúc đứng bên cạnh hắn, Ninh Ninh thật sự muốn biến thành bách khoa toàn thư mười vạn câu hỏi vì sao.
Kiếp trước người này từng giật giải Oscar rồi hả? Rõ ràng lúc ấy hắn thấy cô khóc bù lu bù loa như vậy mà vẫn còn ngồi đánh đàn rất vui vẻ, thế mà bây giờ còn không biết xấu hổ đến đây giả làm người tốt, hỏi cô tại sao lại khóc? Chẳng lẽ hắn thật sự không biết...
Khoan đã.
Có lẽ Ôn Hạc Miên thật sự không biết tại sao cô lại khóc.
Sương mù tràn ngập cả sơn cốc, bọn họ lại cách nhau một khoảng khá xa, cục đá bị cỏ dại che lấp, rất khó để người khác phát hiện. Lúc nãy cô nói chuyện chỉ có thể dùng khẩu hình, mà khẩu hình kia vì cố gắng dùng sức nên có lẽ cũng không chuẩn lắm, hắn không hiểu cũng là lẽ thường tình.
Hơn nữa hắn vừa mới nói "nghe tiếng đàn mà rơi lệ"...
Sự tự trào và buồn bã trong tiếng đàn của Ôn Hạc Miên thật sự ẩn rất sâu, người khác vừa nghe chỉ cảm thấy thanh thản dễ chịu, tiêu sái tự tại. Không phải hắn cho rằng cô nghe ra nỗi lòng ẩn sâu bên trong tiếng đàn nên bị làm cho cảm động đến khóc đấy chứ?
Như này... làm sao mà được chứ! Cứ như vậy hai người bọn họ chẳng phải chính là "cùng tri kỷ uống ngàn ly không đủ, đêm xuân nồng cùng nằm trướng phù dung..."*
(*Nguyên văn: 酒逢知己千杯少,芙蓉帐暖度春宵. Pinyin: jiǔ féng zhījǐ qiān bēi shǎo, fúróng zhàng nuǎn dù chūn·xiāo
"酒逢知己千杯少" trích từ bài thơ Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp (Ngày Xuân ở Tây hồ gởi ông Tư Pháp họ Tạ) - Âu Dương Tu
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,
Thoại bất đầu cơ bán cú đa.
Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu,
Năng ức thiên nhai vạn lý nhân.
Dịch thơ: Lưu Khâm Hưng
Cùng bạn hiền ngàn ly không đủ,
Kẻ không quen không muốn nửa lời.
Trên hồ một chén chơi vơi,
Nhớ người bạn cũ chân trời xa xăm.
芙蓉帐暖度春宵 trích từ bài thơ Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị là một bài thơ nổi tiếng của Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi. Tác phẩm này nổi tiếng là một danh tác, dùng bút pháp ước lệ tự sự, đem lịch sử cùng điển cố văn học để miêu tả câu chuyện tình yêu từng gây chấn động thời kỳ nhà Đường.)
Xùy!
Nói tóm lại, cái việc nghe đàn mà cảm động rơi lệ này chắc chắc không phải là kịch bản dành cho nữ phụ ác độc như cô.
Trong đầu cô, hệ thống lại giục giã: [Xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!], Ninh Ninh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, gạt tay Ôn Hạc Miên ra: "Ta còn lâu mới nghe tiếng đàn của ngài mà rơi lệ, ta... ta ghét nhất cái thể loại âm nhạc buồn thương sầu bi thê thảm này, sau này ta cũng không muốn nghe thêm một lần nào nữa!"
Cô cắn chặt răng, nhặt hòn đá lăn lóc dưới đất, bắt chước nguyên tác hung dữ đập xuống cây đàn cổ.
"Ta không thích nghe, sau này ngài cũng đừng đàn nữa!"
Ninh Ninh trước nay không quen nói những lời tàn nhẫn với người khác nên mặt mũi cô nóng bừng giống như bị lửa đốt, cơ hồ phải dùng hết dũng khí của mình mới có thể dùng một hơi nói hết câu văn trong nguyên tác kia: "Đường đường là kiếm tiên mà lại cam tâm tình nguyện co đầu rụt cổ ở nơi này, cam tâm tình nguyện trở thành phế nhân của tu tiên giới. Ta thấy ngài cả đời này cũng chỉ có thể làm bạn với cây đàn rách này thôi!"
Aaa, giết cô đi!!! Mấy lời này cũng thật quá quắt quá.
Ninh Ninh lặng lẽ hít sâu một hơi. Rõ ràng câu này không phải đang mắng cô nhưng cô lại áy náy đến mức suýt chút nữa thì bật khóc luôn.
Dây đàn đứt phựt, thân đàn vỡ tan.
Âm thanh chói tai như lưỡi dao cắt vào bầu không khí yên tĩnh trong cốc, chim chóc bị dọa đập cánh bay tán loạn. Màn sương mờ ảo cũng như vừa bị chọc ra một cái lỗ, trong làn sương trắng như ẩn như hiện, Ôn Hạc Miên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu cô nương kia và cả đuôi mắt phiếm hồng của nàng. Nàng giống như là sắp rơi lệ vậy.
Nàng... không thích loại âm nhạc thê lương bi ai này, cũng không muốn hắn đàn nó nữa.
Từ khi mất hết tu vi, các vị trưởng lão trong môn phái đều từng tới tìm hắn, ai nấy đều muốn nói lại thôi, bảo hắn đừng quá để ý, phải tĩnh tâm tu dưỡng. Chỉ có tiểu cô nương này nói thẳng với hắn, đừng đàn khúc nhạc thê lương như vậy nữa. Nếu không thì hắn chỉ có thể vĩnh viễn bị trói buộc ở đây, cả đời làm bạn cùng tiếng đàn thê lương này.
Nàng thật là ngốc nghếch.
Cho dù có đập vỡ cây đàn này thì hắn cũng không có cách nào bài trừ được tâm ma để thoát ra ngoài. Hắn là người hết thuốc chữa, là một phế nhân mất hết tu vi, tương lai không còn hy vọng gì nữa.
Ôn Hạc Miên không hay giao tiếp với người khác, cũng không biết làm thế nào để an ủi nữ hài tử đang vì hắn mà khóc đỏ bửng mắt này, trong lúc ngập ngừng không nói nên lời thì nghe thấy giọng nói hờn dỗi của Ninh Ninh: "Ta đi đây!"
Nàng đi rồi còn không quên nói thêm một câu: "Ta ghét ngài, ghét cả khúc đàn của ngài nữa. Vừa rồi ta khóc là bởi vì... vì bị cục đá rơi vào chân mà thôi!"
Thân hình thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại một cơn gió khẽ thoảng qua. Thanh niên mặc áo trắng một mình đứng nhìn cây đàn cổ bị đập vỡ, hàng mi dài rủ xuống che lấp vẻ âm u trong mắt, khẽ cười bất đắc dĩ.
Bị cục đá rơi vào chân.
Nàng còn tốn công tốn sức nghĩ ra một cái cớ như vậy nữa.
***
Ninh Ninh gần đây ăn không ngon ngủ không yên.
Tuy Ninh Ninh biết bản thân là một nữ phụ độc ác, lúc trước cô cũng rất nghiêm túc đi làm nhiệm vụ, nhưng mấy lần đó đều mơ mơ hồ hồ mà hoàn thành, không hề tạo ra thương tổn nghiêm trọng gì đối với người khác. Nhưng lần này thì không giống thế. Cô lại dám nói những lời lẽ quá đáng đến như vậy với một người đáng thương như Ôn Hạc Miên!
Nguyên tác đã viết rõ, sau khi Ôn Hạc Miên bị nguyên chủ chế giễu thì càng thêm tự ti, càng thêm lạnh nhạt, lúc nào cũng u sầu phiền não. Rõ ràng hắn còn rất dịu dàng hỏi cô, vì sao cô lại đứng khóc như vậy, có cần hắn giúp gì không, rõ ràng hắn chỉ là một tên ngốc nghếch nghe người ta chế giễu mình mà còn ngây thơ không hiểu.
Hơn nữa... cô cũng rất thích cây đàn của hắn. Thế mà cuối cùng cô lại nói ra những lời quá đáng như vậy, đúng là táng tận lương tâm.
Ninh Ninh từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi nhau với người ta bao giờ, lòng cô vô cùng áy náy. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định trở thành chú Lôi Phong version tu chân làm việc tốt không cần lưu danh.
Ôn Hạc Miên ở một mình trong Thanh Hư cốc, quan hệ giữa hắn với các trưởng lão khác cũng không thể coi là thân cận, nơi này lại gần như là cấm địa, không có đồ đệ nào dám đi tìm hắn. Một người cô đơn ngây dại ở đây lâu như vậy, còn phải chấp nhận gánh mấy lời đồn đãi vớ vẩn như "đồ bỏ đi", "thiên tài sa ngã", trong lòng hắn nhất định sẽ rất buồn, cảm thấy tủi thân là điều không thể tránh khỏi.
Vào lúc này, nếu có ai ở bên cạnh an ủi hắn, nhất định hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thế nên cô quyết định giả mạo một tiểu đệ tử vô danh, lén lút viết thư động viên hắn.
Trong Huyền Hư Kiếm Phái, muốn truyền tin tức qua lại phải dùng phù truyền tin. Giống như gửi thư của xã hội hiện đại, tuy rằng có thể chuyển đến cho người nhận một cách chính xác, nhưng nếu người gửi thư không ký tên thì sẽ không thể nào tìm ra được thân phận. Vì vậy cô có thể vô cùng thoải mái mà giả mạo thành một fan cuồng của Ôn Hạc Miên, an ủi hắn trong khả năng cho phép để giúp hắn vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Cô đúng là một cô nhóc thông minh mà!
Ninh Ninh nói làm là làm, cô lập tức cầm lấy một lá phù truyền tin trên án thư rồi bắt đầu viết. Để không bị phát hiện, cô còn cơ trí mà thay đổi cả nét chữ. Cô dám lấy tiền tiêu vặt một năm của mình ra đánh cược, lần này nhất định sẽ không bị phát hiện.
Phù truyền tin giống như có sinh mệnh, sau khi được linh lực rót vào thì nháy mắt bay đến trước cửa u cốc của Ôn Hạc Miên.
Thanh niên Ôn Hạc Miên lâu năm ru rú trong nhà chưa từng nhận được lá thư nào, nghi hoặc mở thư ra, sau khi đọc hết thì khuôn mặt quanh năm lạnh lùng như sương tuyết cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Trên mặt phù là một loạt chữ thảo xấu như gà bới:
"Chào ngài, Trương Tinh trưởng lão! Ta là đệ tử mới gia nhập môn phái, từ trước đến nay ta vẫn luôn sùng bái ngài, nếu ngài có thể nhận được lá thư này, ta sẽ rất vui mừng.
Ta nghe nói trưởng lão bị thương trong lúc đại chiến nên phải bế quan tu dưỡng, không biết tình trạng như thế nào. Ta rất mong chờ ngày được gặp mặt ngài. Vì mục tiêu này, ta vẫn đang vô cùng nỗ lực rèn luyện!
Ta biết tình trạng của ngài vô cùng khó khăn, nhưng ngài đừng bao giờ xem thường chính bản thân mình. Ta và rất nhiều người khác vẫn chưa hề quên ngài, tuy kiếm Hồi Sương nhiều năm chưa rút ra khỏi vỏ nhưng Kiếm Thánh nổi danh vẫn luôn ở trong lòng của chúng ta. Đối với ta mà nói, ngài vĩnh viễn là ánh lửa dẫn lối trên con đường tối tăm phía trước.
Tuy ta sức lực có hạn, nhưng ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện để một ngày nào đó tìm được cách để khôi phục thức hải, ta sẽ giúp ngài có thể rút ra kiếm thêm một lần nữa.
Xin ngài nhất định phải kiên nhẫn chờ đến ngày đó!
Chúc Tương Tinh trưởng lão ngày nào cũng phải thật vui vẻ! Nếu ngài không vui có thể nói cho ta biết, ta nhất định sẽ chia bớt niềm vui của mình sang cho ngài!
Đừng để ý đến tên của ta, chừng nào thực hiện được lời hứa, chừng đó chúng ta sẽ gặp mặt nhau."
Lời lẽ bức thư tuy trẻ con nhưng lại tràn đầy thành ý.
Thanh niên nắm chặt lá thư đến mức ngón tay cũng trắng bệch, không biết tại sao hắn bỗng nhiên lại bật cười.
Lá phù truyền tin này...
Người có tu vi thâm hậu tất có thể cảm nhận được linh khí khác nhau trên người mỗi người. Cô nương kia nhất định sẽ không ngờ rằng, cho dù hắn đã mất hết tu vi nhưng vẫn có thể phân biệt được sơ sơ.
Linh khí lưu lại trên phù truyền tin dịu dàng nhu hòa lại ẩn chứa kiếm khí lạnh lẽo, cho dù trong thư nàng chỉ nói một cách mơ hồ, Ôn Hạc Miên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được chủ nhân của lá phù này.
Nếu không phải là linh khí đem đến cho hắn cảm giác quen thuộc khiến hắn giảm bớt cấm chế trong Thanh Hư cốc thì ngay từ đầu lá phù truyền tin này đã không có khả năng đi vào bên trong rồi. Lại còn hẹn một ngày nào đó gặp mặt hắn nữa chứ. Cô nương này diễn cũng khá đấy.
Ôn Hạc Miên từ trước đến nay đều không muốn qua lại với người khác, lần này lại không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại lấy bút, cúi người, lợi dụng phù truyền tin mà nàng truyền đến để viết hồi âm. Chỉ cần sử dụng cùng một loại phù chú, lá thư sẽ có thể tự động gửi đến chỗ người gửi thư.
"Cảm ơn tấm lòng của đạo hữu.
Hôm nay có một đệ tử đột nhập vào trong Thanh Hư cốc, mặc váy trắng, tóc búi cao, kiếm đeo bên hông có khảm minh châu, nhìn tu vi kia, có lẽ là tu sĩ cấp Kim Đan Kỳ. Không biết tiểu đạo hữu có biết tên của cô nương ấy là gì không?"
Ninh Ninh đọc xong rất nhanh, đôi mắt hạnh to tròn lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Oa, Ôn Hạc Miên nhanh như vậy đã gửi tin hồi âm rồi! Hóa ra Tương Tinh trưởng lão lại hòa ái dễ gần như vậy! Hơn nữa hắn chấp nhận fan cuồng bé nhỏ này một cách vô cùng đương nhiên, không hề hoài nghi một chút nào, cô quả là vô cùng may mắn!
Cô vô cùng đắc ý mà tưởng rằng bản thân đã thành công lừa gạt Ôn Hạc Miên, nhưng lại không ngờ rằng thật ra hắn đã biết tỏng mọi chuyện.
Phong thư thứ hai được gửi đến Thanh Hư cốc rất nhanh, vẫn là nét chữ "rồng bay phượng múa" như cũ.
"Người đó là Ninh Ninh sư tỷ, đệ tử của Thiên Tiện trưởng lão, tỷ ấy vô cùng hung dữ, bọn ta đều rất sợ tỷ ấy đó! Nếu hôm nay tỷ ấy có làm gì khiến ngài không vui, vậy bọn ta thay mặt tỷ ấy xin lỗi ngài.
Ngài đừng để ý, từ trước đến nay tính tình của tỷ tỷ ấy vẫn luôn như vậy. Đã đắc tội đến ngài rồi, xin ngài đừng quá đau lòng!"
Nha đầu này lại còn lòng vòng nói lời xin lỗi hắn như vậy nữa, thật ra nàng đâu có làm sai điều gì.
Đôi mắt của thanh niên sáng như sao trời, như băng tuyết đầy trời tan rã gần như không còn để lại bất kỳ dấu vết nào, cuối cùng cũng lộ ra một tầng trời mênh mông thuần khiết.
Hắn lẳng lặng nhìn lá thư kia hồi lâu, đầu ngón tay hơi cử động, nghiêm túc đặt bút viết lên một tờ giấy trắng.
Thì ra đây là tên của nàng.
Ôn Hạc Miên hơi mỉm cười, rũ mắt nhìn hai chữ trên giấy trắng, trong lòng đã yên lặng nhẩm theo từ lúc nào.
Ninh Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.