Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
Chương 35: Tỷ tỷ đang bắt chước động tác đâm tra trong đêm trăng
Kỳ Anh
05/04/2024
Hoạ mị nhìn qua thì có vẻ hổ báo cáo chồn nhưng thật ra lại rất nhát gan. Dùng lời của Hạ Tri Châu để miêu tả thì nếu con mắm này mà là boss cuối cùng của tầng tháp Phù Đồ này, hắn sẽ lập tức đi thử thách tất cả các ảo cảnh của cả tòa tháp một lượt từ trên xuống dưới.
Sau khi loại bỏ những yếu tố suy luận tào lao của Hạ Tri Châu ra thì từ một kích chặn họng hoạ mị của Bùi Tịch có thể kết luận rằng con hoạ mị này chắc cũng chỉ là phận tay chân le ve thôi, không thì tại sao lại có bao nhiêu đệ tử tinh anh cấp Kim Đan rồi Nguyên Anh thua trong tay cái bộ xương khô này chứ? Nếu đây mà là thật thì Huyền Hư kiếm phái từ nay khỏi tu tiên vấn đạo làm gì nữa, đóng cửa xuống núi bán nghệ nuôi thân đi còn hơn.
Hoạ mị bị Bùi Tịch bóp chặt yết hầu không thể động đậy, lớp da bên ngoài rơi xuống một nửa để lộ ra xương trắng bên trong, nửa còn lại vẫn đang chảy nước dề dề dính vào người. Nó run như cầy sấy, cũng không dám làm gì mà chỉ đánh mắt láo liên. Trần Lộ Bạch nhìn thấy vậy thì nhắm tịt mắt lại, sợ suýt ngất xỉu.
“Muốn cứu hắn sao?” Bộ xương khô đang khoác một nửa lớp da của Trần Diêu Quang la lên: “Ta có chết cũng sẽ không nói cho các ngươi biết đâu!”
Giọng dẫn chuyện sắp điên đến nơi, nó hít vào một hơi rồi cao giọng mở miệng đọc thoại bằng giọng hùng hồn thấy chết không sờn: “Khi rơi vào tay tên ma đầu này, khi nhìn thấy mấy khuôn mặt dữ tợn trước mặt, hoạ mị đã biết là mình đã không còn đường lui. Nhưng cho dù phía trước có là vực sâu vạn dặm thì nó cũng quyết phải phấn đấu quên mình! Nó là một con yêu quái trung thành và có chính kiến, tuyệt đối sẽ không vì bị tra tấn mà tiết lộ bất cứ điều gì!”
Trịnh Vy Ỷ nghe vậy lạnh lùng nhếch miệng: “Chết á? Bọn ta đương nhiên sẽ không giết ngươi mà sẽ chỉ làm cho ngươi sống không bằng chết mà thôi. Ta có không ít biện pháp tra tấn người đấy, không biết ngươi thích cái nào.”
Nàng nhìn cái mặt hoạ mị rồi lại nói: “Đừng có chơi bài tự sát với ta. Ngươi vốn là một bộ xương khô, ngươi muốn cắn lưỡi hay là tuyệt thực? Ngươi cứ ở chung với bọn ta mấy ngày đi, đảm bảo biết ngay cái gì gọi là “ngày nào cũng có điều bất ngờ“.”
Giọng dẫn truyện run bần bật: “Yêu nữ này quá độc ác tàn nhẫn! Đúng là không có tình người!”
Cuối cùng sau bao lần bị nhảy vào miệng thì giọng dẫn truyện đã đúc kết được ra kinh nghiệm. Nếu nó muốn có đất thể hiện bản thân thì chỉ cần áp lời kịch của đám nhân vật phản diện lên đám người này, đảm bảo không có vấn đề gì!
“Ta, ta vẫn có thể...” Giọng của hoạ mị đã chuyển sang nức nở: “Ta còn có thể súc dương nhập phúc*, biến da thành đao để giết tự sát!”
(*Nguyên văn: 缩阳入腹, nghĩa là dùng dương v*t để đâm vào bụng)
Súc dương nhập phúc, chiêu này đúng là tà đạo của tà đạo, người chính phái nghe xong thường thẹn thùng mặt đỏ tai hồng, không dám hỏi thêm. Ai ngờ Trịnh Vy Ỷ mặt mũi đầy vẻ thương hại, trông nàng kiểu “ta không muốn nói đâu nhưng mà ngươi cứ bắt ta phải nói”: “Thứ cho ta nói thẳng, bị cái thứ đó đâm vào người thì cũng đâu có chết được nhỉ?”
Họa mị mặt xám như tro tàn, con mắt lia xuống nhìn thân dưới của mình. Sao nàng ta lại có thể hiểu rõ như vậy chứ, còn thông thạo hơn cả một con yêu quái như nó nữa.
Những lời này đã hoàn toàn đập vỡ phòng tuyến tâm lý và chút tự trọng cuối cùng của bộ xương giống đực này. Muốn sống không có đường không phải là điều đáng sợ nhất, muốn chết không có cửa mới là tuyệt vọng thật sự.
Sau khi im lặng một hồi, hoạ mị đành từ bỏ: “Trần Diêu Quang bị ta giấu trong một cái sơn động ở sau núi.”
***
Đại thiếu gia của Trần gia cuối cùng cũng bình an vô sự trở về nhà. Lúc tìm thấy y trong sơn động, y đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, xem ra đã bị hút không ít dương khí. Nếu đến muộn thêm một chút nữa, nói không chừng Trần Diêu Quang thì không thấy đâu nhưng mà dân y thì sẽ có thêm một bộ tư liệu để giải phẫu đấy.
Triệu Vân Lạc tuy đang bệnh như núi đổ nhưng vì lo lắng cho chồng nên cũng đi theo đoàn người ra sau núi. Trần Diêu Quang nhìn thấy nàng thì giống như hồi quang phản chiếu, hắn móc một viên đá màu xám nhạt ra từ ống tay áo, nói: “Phu nhân xem, đây là thứ ta tìm thấy trong hang động. Một viên đá tự nhiên đã trải qua sự bào mòn của gió cát mới có thể biến thành như thế này. Chỉ mong tình cảm của ta và phu nhân cũng kiên cố như viên đá này để có thể cùng nhau vượt qua tất cả mọi thử thách.”
Triệu Vân Lạc vô cùng cảm động, nước mắt cứ rơi lộp độp. Hai người ôm nhau, khung cảnh đang từ trường quay phim “Vòng tròn ác nghiệt”* thoắt cái chuyển sang phim “Trái tim mùa thu”**. Xem ra tình yêu không chỉ có thể làm cho người trong cuộc mù quáng mà còn có thể làm mù mắt của quần chúng hít drama nữa
(*Nguyên văn: 午夜凶铃, tên tiếng Anh: “Ringu”, tên tiếng Việt: “Vòng tròn ác nghiệt”, là bộ phim được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết kinh dị cùng tên của của nhà văn người Nhật xuất bản lần đầu năm 1991. Ring được xem là một trong những đỉnh cao kinh dị của Nhật, tạo nên cơn sốt kinh dị (horror boom) tại Nhật suốt một thời gian dài. Đến nay tiểu thuyết có hàng loạt phim dài, phim, và vô số sản phẩm ăn theo khác.
Sau cái chết bí ẩn của bốn học sinh sinh viên ở, Asakawa Kazuyuki, phóng viên một tờ báo và là cô của một nạn nhân, đã nhận ra có mối liên hệ nào đó giữa những cái chết trên. Gã tiến hành điều tra và các manh mối đã dẫn cô đến một khu nghỉ dưỡng Pacific Land ở phía nam. Tại đó, hắn tìm được một đoạn mà hắn cho là cả bốn đứa trẻ kia đều coi và bị dính phải một lời nguyền kinh hoàng khiến họ sẽ chết sau 1 tuần. Điều tệ hại hơn, cách giải quyết lời nguyền đã bị ghi đè bởi một đoạn phim khác.
Không còn cách nào, Asakawa bèn tìm đến Takayama Ryūji, một giáo sư có tài nhưng có ham thích hiếp dâm phụ nữ, để tìm câu trả lời. Sau khi Asakawa kể ngọn ngành câu chuyện và cho Takayama xem băng video, Takayama tin lời gã và không hề nao núng trước lời nguyền. Cả hai chạy đua với thời gian để tìm cho ra cách cứu sống bản thân và thêm cả vợ con của Asakawa vô tình cũng bị dính lời nguyền. Bằng đầu óc thiên tài của mình, Takayama đã từng chút một khám phá ra bí ẩn đằng sau cuộn băng kỳ lạ kia, đưa cả hai người đến những phát hiện mới, với một manh mối mới đó là người con gái tên Yamamura Sadako. Theo Wikipedia.)
(*Nguyên văn: 蓝色生死恋, tên tiếng Việt: “Trái tim mùa thu” (가을동화), là bộ phim truyền hình nhiều tập đầu tiên của bộ 4 phim Tình yêu bốn mùa của đài truyền hình,, được công chiếu lần đầu tiên vào mùa thu năm 2000. Đây là bộ phim có lượt xem rất lớn với rating trung bình là 38,6% và cao nhất là 46,1%. Làn sóng văn hóa Hàn Quốc (Hallyu) được lan rộng ra các quốc gia châu Á sau sự thành công của bộ phim.Bộ phim kể về một chuyện tình đẹp nhưng thấm đẫm nước mắt của hai anh em Yun Joon-suh () và Yun Eun-suh (). Theo Wikipedia.)
Buồn nôn quá.
Hoạ mị hại người nên sau đó bị Trịnh Vy Ỷ đâm một nhát chết tươi. Sự việc ở Trần phủ cứ như vậy mà khép lại, Trần lão gia rất cảm kích bèn cố ý giữ bốn người ở trong phủ mấy ngày, tiện thể ăn một bữa tiệc chúc mừng luôn.
- Các vị thiếu hiệp có điều không biết, mấy ngày trước trời bỗng dưng đổ mưa to, mấy con đường thông ra bên ngoài thành đều bị bùn chặn lại, nhất thời không thể rời khỏi Nga thành được.
Trần lão gia là một nam tử trung niên có khuôn mặt của người phú quý, ông cũng rất tốt tính, khi nói chuyện cứ cười tủm tỉm mãi: “Hay là các vị cứ ở lại trong phủ mấy ngày, đợi khi lũ qua đi thì hẵng ra khỏi thành sau.”
Ninh Ninh vốn dĩ định bảo là bọn họ có thể ngự kiếm phi hành, chỉ cần bay đủ cao thì cho dù bùn có cao đến chân trời cũng không chạm đến cô được. Nhưng để không ảnh hưởng đến cốt truyện thì cô vẫn liếc nhìn Trịnh Vy Ỷ một cái rồi gật đầu, thấp giọng đáp: “Vậy đa tạ Trần lão gia.”
Thời tiết mưa dầm mưa dề kéo dài mấy ngày qua cũng đã chấm dứt, mấy tia nắng ấm áp lấp lánh lặng lẽ hiện ra trên nền trời xanh biếc. Nhà họ Trần vốn là dòng dõi thư hương, bữa ăn chúc mừng này được làm rất cầu kỳ nhưng không xa hoa, đủ cả sắc hương vị, nhìn thôi đã thấy vui mắt rồi.
Ninh Ninh ăn uống vui quên cả đất trời, lại nghe Trần lão gia cười nói: “Lần này may mà nhờ có sự giúp đỡ của mấy vị đại hiệp, Trần gia ta mới tránh được một kiếp.”
Ông càng nói càng cười càng vui, tầm mắt đảo qua Hạ Tri Châu và Bùi Tịch: “Ta thấy hai vị đều tuấn tú lịch sự, không biết đã có hôn ước hay chưa?”
Trần Lộ Bạch ở bên cạnh hắn nghe thế thì không vui: “Cha! Sao cha cứ thích mai mối lung tung thế!”
Trần Diêu Quang gắp thêm đồ ăn vào chén cho phu nhân của mình, bộ dạng thiếu niên lang dịu dàng phơi phới, khác hẳn bộ dạng hung tợn của hoạ mị khi giả dạng thành hắn: “Nếu có lỡ mạo phạm các vị, ta xin thay mặt cha ta xin lỗi các vị. Bình thường ông ấy rất nhọc lòng chuyện hôn sự của muội muội ta nên mới thuận miệng hỏi vậy thôi.”
- Làm sao? Con còn không vừa ý à?
Trần lão gia nhìn nữ nhi nhà mình, nghiêm trang nói: “Đừng có cậy vào việc giờ con không thiếu tiền tiêu. Có tiền thì có ích gì? Sống không mang đến, chết không mang đi, còn chẳng bằng tìm một người chồng tốt, sinh vài đứa con nữa kìa.”
Trần Lộ Bạch không phục lẩm bẩm: “Như thế đã làm sao? Chẳng lẽ lúc con chết đi thì có thể mang chồng với mang con đi được chắc?”
Logic này 10 điểm, Trần lão gia nghe mà á khẩu không trả lời được, một hồi sau mới lại nhỏ giọng nói: “Con xem muội muội của con mới có mấy tuổi mà ngày nào cũng đi theo mấy thằng nhóc cùng tuổi một tấc không rời. Con không sốt ruột, cha và huynh trưởng cũng sốt ruột thay con đấy!”
Trần Lộ Bạch giãy nảy lên: “Cha! Nguyệt Minh mới có 6 tuổi, ngày nào con bé cũng đi nghịch bùn với đám oắt con trên phố! Chẳng lẽ cha muốn con cũng đi nghịch bùn như chúng nó hay sao?”
Nhị tiểu thư của Trần gia Trần Nguyệt Minh là một cô bé, nghe vậy thì không vui, phản bác lại: “Bọn muội không phải đang nghịch bùn mà là hai vợ chồng đang nấu cơm cho các con ăn đấy!”
Trần lão gia nghe vậy thì rất vui vẻ: “Con xem, đến Nguyệt Minh còn biết vợ chồng rồi đấy! Nguyệt Minh, con là cha hay là mẹ thế?”
Trần Nguyệt Minh: “Không phải! Con là Vượng Tài chuyên môn ăn cơm ở trong nhà!”
Vượng Tài chẳng phải là chó sao!
Trần Lộ Bạch khóe mắt co giật, cuối cùng cũng không cúi đầu lùa cơm nữa: “Không được! Muội muội của ta nhất định phải ngồi mâm trên! Ai làm dám bảo muội làm Vượng Tài, ngày mai ta sẽ đi đánh kẻ đó!”
Muội muội của nàng nghe vậy thì rơm rớm nước mắt: “Mấy người đó đã chết từ lâu rồi. Tỷ tỷ, muội không muốn chết, muội muốn sống cơ.”
- Ta thấy Lộ Bạch như bây giờ cũng khá tốt mà.
Triệu Vân Lạc không bị họa mị hút dương khí nên sắc mặt không còn tái nhợt như trước nữa. Nàng rất xinh đẹp, lúc cười lên thấy thấp thoáng lúm đồng tiền, nhìn như thần tiên trên trời.
Triệu Vân Lạc nói: “Nữ tử không nhất định cứ phải trông cậy vào nhà chồng. Lộ Bạch ở cùng một nhà với chúng ta vừa thoải mái vừa tự tại, lại còn có người thân ở bên cạnh chăm sóc. Nếu gả ra ngoài rồi, có khi chúng ta còn phải lo lắng xem muội ấy có phải chịu thiệt hay không ấy chứ.”
Trần Lộ Bạch hoan hô: “Chị dâu đúng là tốt nhất trên đời!”
Trần Diêu Quang nhìn thê tử của mình bất đắc dĩ cười cười: “Nàng cứ chiều muội ấy thôi.”
Khung cảnh này trông thế nào cũng rất hoà thuận vui vẻ, thế mà Ninh Ninh ngồi ăn cơm lại cứ thấy lòng mình nặng trịch như đá đè, làm thế nào cũng không hít thở bình thường được. Sau khi hoạ mị chết, ảo cảnh vẫn chưa kết thúc, cốt truyện vẫn đang tiếp tục diễn ra, nhưng cảnh tượng hạnh phúc mỹ mãn ở Trần phủ lúc này lại không ăn nhập gì với cảnh tượng nguy cơ tứ phía mà cô đã tưởng tượng, giống như một đoá hoa thuỷ tiên mọc lên nơi cống ngầm dơ bẩn, cho dù cao quý thanh nhã cỡ nào thì cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy rùng rợn lạ kỳ.
Tiệc tàn thì đã chạng vạng, Trần Lộ Bạch vốn hướng ngoại chủ động xung phong dẫn mọi người đi dạo Nga thành.
Nga thành chỉ là một huyện nhỏ, địa giới không quá lớn. Tên thành thì không quá trang nhã nhưng phong cảnh trong thành lại đẹp không sao tả xiết, rất có hương vị của vùng sông nước Giang Nam, nào cầu nào sông, liễu rủ xanh bờ.
- Kỳ quái, Nga thành... hình như ta đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải.
Trịnh Vy Ỷ nghĩ một hồi lâu rồi cuối cùng bất lực cau mày: “Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?”
Hạ Tri Châu mới vừa mua một xâu kẹo hồ lô, hắn ăn một cách rất đắc ý: “Có lẽ Trịnh sư tỷ nhớ lầm rồi.”
Trần Lộ Bạch rất thân với đám tiểu thương trong Nga thành, đi trên đường mà liên tục có người cao giọng chào hỏi nàng. Vị tiểu thư nhà họ Trần này cũng không phải dạng vừa, từ thơ từ ca phú đến triết lý nhân sinh, từ việc vợ người thợ rèn vừa sinh con đến việc con trai nhà họ Lý vừa thi đậu tú tài, chuyện gì nàng cũng tám được, đã thế còn tám hăng hơn cả người ta, giờ bảo nàng biên tập mấy chuyện này thành một quyển “Nga thành nhân vật chí”* có khi nàng cũng làm được thật đấy.
(*Nghĩa là “ghi chép về những người ở Nga thành“.)
Ninh Ninh vừa nghe vừa xuýt xoa. Cô đang hứng thú nhìn ngắm khắp mọi nơi thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong một ngõ nhỏ hơi khuất. Nhị tiểu thư của nhà họ trần Trần Nguyệt Minh đang tụ tập cùng đám trẻ con chơi đồ hàng, cả đám cho cỏ dại và bùn đất vào trong chén quấy qua quấy lại.
Bọn nhóc này reo hò rất lớn tiếng nên ai đi qua chỗ này đều phải quay đầu lại nhìn một cái. Trần Lộ Bạch tuy rằng bản tính hiếu động trời sinh, nhưng dù sao thì nàng cũng là một thiên kim tiểu thư, chắc chắn sẽ không bao giờ nghịch bùn trước mặt bàn dân thiên hạ thế này. Thế là nàng lập tức la lên: “Nguyệt Minh!”
Trần Nguyệt Minh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn giống nàng đến sáu phần toét miệng cười: “Tỷ tỷ!”
Thoáng nhìn thấy bốn người đứng sau tỷ tỷ nhà mình, tiểu cô nương đắc ý khoe khoang với các bạn của mình: “Mau nhìn kìa, đó chính là các vị tiên nhân đến nhà ta hàng yêu trừ ma đấy!”
Thế là đám trẻ lập tức ồ lên, ríu ra ríu rít ào đến hỏi chuyện:
- Ca ca tỷ tỷ có biết bay không?
- Ta muốn xem múa kiếm!
- Thần tiên cũng thích ăn kẹo hồ lô sao?
Trịnh Vy Ỷ đã xuống núi rất nhiều lần nên rất rành cách để dỗ trẻ con. Nàng nghe hỏi vậy thì cười nhẹ một tiếng, nghe như cao nhân đang truyền lời: “Nếu các em muốn nhìn thì ta đây sẽ dùng kiếm múa một bài, được không?”
Đám trẻ con ồ lên hoan hô.
Trịnh Vy Ỷ đang ở cấp Nguyên Anh, đương nhiên là không thể dùng hết toàn lực như bình thường được. Đã gọi là múa kiếm thì tất nhiên phải có thể yếu tố biểu diễn vào bên trong rồi.
Trường kiếm trượt ra khỏi vỏ, chém đứng một sợi nắng rực rỡ. Kiếm thức dần dần hiện ra, gió mạnh cuồn cuộn, tà áo trắng tung bay phấp phới, bóng kiếm linh hoạt nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi vẽ ra một dải sáng trắng nom như rồng cuộn giữa không trung.
Trịnh Vy Ỷ đã cố gắng thu lại hơn một nửa sức lực, đường kiếm không sắc bén như bình thường mà càng thêm tuỳ ý phóng khoáng, cộng thêm thân pháp cực nhẹ cực nhanh của nàng, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy từng hồi kiếm quang loé lên chứ không nhìn thấy rõ từng chiêu thức.
Trên đường phố có mấy cây liễu đang trổ hoa, màu trắng nhạt đến mức tưởng như đã hoà tan vào không khí, trong lúc mơ hồ kiếm khí nhát nhát chém xuống, linh khí bùng lên, những bông hoa đó lập tức đứt đoạn rồi bay đầy trời như những đóa bồ công anh.
Trịnh Vy Ỷ dừng múa, thu kiếm vào vỏ, nàng tự tin nhoẻn miệng cười: “Thế nào?”
- Em biết rồi!
Một bạn nhỏ ánh mắt lấp lánh giơ tay phát biểu: “Tỷ tỷ đang bắt chước động tác đâm con tra* trên ruộng dưới đêm trăng phải không ạ? Trên chọc một cái, dưới chọc một cái, nhìn giống thật đấy!”
(*Nguyên văn: “姐姐在模仿瓜田月下刺猹!上上下下一戳一戳,好像啊!”, trong đó “猹” là “con tra“. Từ điển Hán ngữ hiện đại (1960) thu thập chữ “猹” chú âm “chá” kèm thích nghĩa: “Thú hoang, giống con lửng, thích ăn dưa hấu (thấy ở tác phẩm “Cố hương” của Lỗ Tấn)“.)
Tiểu cô nương đứng bên cạnh cậu nhóc lập tức phản bác: “Không phải! Rõ ràng là khỉ leo núi mà!”
Trịnh Vy Ỷ:...
Trịnh Vy Ỷ yên lặng lui về phía sau một bước, mặt mày vô cảm, chỉ muốn đâm đầu chết quách đi cho xong.
Tiết mục múa kiếm của Trịnh Vy Ỷ kết thúc vô cùng bất ổn. Đến khi nàng biểu diễn xong, ánh mắt của đám trẻ không hẹn mà cùng tụ lại trên người Ninh Ninh. Già trẻ gái trai gì ai cũng thích người đẹp, Ninh Ninh lại là người có vẻ ngoài khá nổi bật ở đây nên đương nhiên đã hấp dẫn được sự chú ý của các bạn nhỏ.
Cô bị nhìn chòng chọc đến mức cảm thấy hơi sợ, nghĩ bụng: nơi này không có piano violon gì, ca hát khiêu vũ thì cô hơi ngại, nếu lại múa kiếm như các kiếm tu khác thì phỏng chừng cũng không thoát được vận mệnh giống như Trịnh Vy Ỷ. Ngay cả việc sau khi cô biểu diễn xong bọn họ sẽ nói gì cô cũng nghĩ xong rồi: “Oa! Sao ở đây lại có một con rắn đang co giật ở đây thế nhỉ!”, hoặc là: “Oa! Một cái khăn trải giường phấp phới trong gió!”
Xin hãy tha cho cô đi.
Ánh mắt của đám trẻ con kia nhìn cô tràn đầy vẻ hâm mộ, Ninh Ninh cũng ngại từ chối. Cô suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cười nói: “Tỷ tỷ biểu diễn cho các em một tuyệt chiêu nhé!”
Đám táu nhau đứng đầu là Trần Nguyệt Minh mở to đôi mắt mong đợi, sau đó chúng thấy chị gái vô cùng xinh đẹp kia rút trường kiếm bên hông ra, xoay mũi kiếm hướng về phía mình. Vẻ mặt Ninh Ninh vẫn như bình thường, nói với đám trẻ: “Các em nhìn cho kỹ nhé!”
Chỉ thấy chị gái vô cùng xinh đẹp kia vừa cười vừa nhét thanh kiếm vào trong miệng. Đây chính là tuyệt chiêu của cô, thứ đại diện cho 5000 năm lịch sử của dân tộc Trung Hoa, không màu mè hoa mỹ, chừng ấy năm cũng không bị nhấn chìm trong dòng chảy lịch sử, đã thế lại còn có thể đại diện cho kỹ năng độc đáo của kiếm tu. Chỉ cần nó còn ở trong giang hồ, giang hồ sẽ có truyền thuyết thuộc về nó: nuốt kiếm chính là tuyệt chiêu lợi hại nhất trên đời!
Cô rất hài lòng với màn biểu diễn của mình, thế nhưng các bạn nhỏ từ lúc sinh ra đến giờ đến trường kiếm cũng chưa từng nhìn thấy lại không nghĩ như vậy. Ban nãy cô trợn mắt rất to, miệng cũng mở hết cỡ, nhìn không khác gì ngáo ộp trong truyện ma, đã thế cô còn nhìn chằm chằm vào bọn nhỏ, biểu cảm kia trông không khác gì đang tuyên bố với cả thế giới: “Đợi bà đây nuốt xong cây kiếm này sẽ bắt đầu ăn thịt các ngươi!”
Ba vị đồng môn bên cạnh cũng mỗi người mỗi cảm nghĩ.
Phần lộ ra bên ngoài của trường kiếm càng ngày càng ngắn. Bọn nhỏ đứng đối diện với Ninh Ninh nên không nhìn thấy cái gáy của cô, nhưng ba người đằng sau chắc chắn đã phải chứng kiến một cảnh tượng máu me kinh hãi đến mức rùng mình.
Bọn họ rốt cuộc đã làm sai cái gì mà lại phải chứng kiến những thứ này cơ chứ.
Khung cảnh trong ngõ nhỏ đông lại trnog nháy mắt, giống như một thước phim bị ấn nút tạm dùng, sau đó một tràng khóc kinh thiên động địa bỗng vang lên.
Hạ Tri Châu thấy tình thế không ổn bèn nhào lên trước mặt Ninh Ninh, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhưng sến ngậy đến độ có thể vắt ra xào đủ một bàn Mãn Hán Toàn Tịch: “Ta là người đàn ông đã từng làm hoa khôi...” Hắn hạ giọng, vẻ vô cùng kiên quyết: “Nhất định ta sẽ dỗ được đám nhóc con này, muội đừng lo lắng.”
Cứ đến lượt vị này lên sân khấu là lại bất ổn, Trịnh Vy Ỷ chỉ thấy sau lưng ớn lạnh nổi gai ốc.
Đám trẻ con khóc rống lên nghe như tiếng thông tắc bồn cầu đang kêu ong ong. Hạ Tri Châu vẫn cười tươi như cũ: “Các cục cưng đừng khóc, để đại ca hát cho mấy đứa một bài nhé!”
Dù không được bọn trẻ đáp lại, hắn cũng không tức giận mà bắt đầu hắng giọng, một giai điệu quen thuộc vang lên: “Bông tuyết phiêu phiêu, gió bắc rền vang. Trời đất mênh mông...*”
(*lời bài hát “Một nhành mai” của Phí Ngọc Thanh)
Hạ Tri Châu bán nghệ không bán thân, đây là bài hát sở trường của hắn, lần nào biểu diễn xong khán giả cũng sẽ hò reo vỗ tay, thét chói tai liên tục. Hắn hát rất nhập tâm, để an ủi bọn nhỏ, hắn còn dùng linh lực huyễn hoá ra những vầng sáng to nhỏ khác nhau. Vầng sáng trắng tinh như tuyết bay ra từ trong tay hắn nom không khác gì Elsa xịt tuyết xây lâu đài. Khi những vầng sáng kia rơi xuống đất, chúng vỡ vụn thành những mảnh sáng nhỏ loá mắt như hoả tinh.
Kết quả đám trẻ con thấy thế thì khóc càng tợn. Có đứa nước mắt hoà nước miếng, có đứa dùng cả tay cả chân bò trên mặt đất, có đứa lại vùi cả mặt xuống đất, chỉ còn cơ thể lộ ra ngoài đang run rẩy không ngừng.
Có mấy người hàng xóm láng giềng thấy chúng cứ khóc hoài bèn lớn giọng nói vọng ra: “Đằng kia đang làm gì thế?!”
Trần Nguyệt Minh thở hổn hển, đứng giữa một đám trẻ con đang bò tới bò lui, khóc tí thì nghẹt thở: “Tỷ tỷ dùng kiếm tự đâm mình, ca ca đốt tiền giấy, khóc tang cho nàng!”
________
Meo: Thật ra thì hình như nữ chính nhà tôi không có chị nào bình thường cả >.<!!
Sau khi loại bỏ những yếu tố suy luận tào lao của Hạ Tri Châu ra thì từ một kích chặn họng hoạ mị của Bùi Tịch có thể kết luận rằng con hoạ mị này chắc cũng chỉ là phận tay chân le ve thôi, không thì tại sao lại có bao nhiêu đệ tử tinh anh cấp Kim Đan rồi Nguyên Anh thua trong tay cái bộ xương khô này chứ? Nếu đây mà là thật thì Huyền Hư kiếm phái từ nay khỏi tu tiên vấn đạo làm gì nữa, đóng cửa xuống núi bán nghệ nuôi thân đi còn hơn.
Hoạ mị bị Bùi Tịch bóp chặt yết hầu không thể động đậy, lớp da bên ngoài rơi xuống một nửa để lộ ra xương trắng bên trong, nửa còn lại vẫn đang chảy nước dề dề dính vào người. Nó run như cầy sấy, cũng không dám làm gì mà chỉ đánh mắt láo liên. Trần Lộ Bạch nhìn thấy vậy thì nhắm tịt mắt lại, sợ suýt ngất xỉu.
“Muốn cứu hắn sao?” Bộ xương khô đang khoác một nửa lớp da của Trần Diêu Quang la lên: “Ta có chết cũng sẽ không nói cho các ngươi biết đâu!”
Giọng dẫn chuyện sắp điên đến nơi, nó hít vào một hơi rồi cao giọng mở miệng đọc thoại bằng giọng hùng hồn thấy chết không sờn: “Khi rơi vào tay tên ma đầu này, khi nhìn thấy mấy khuôn mặt dữ tợn trước mặt, hoạ mị đã biết là mình đã không còn đường lui. Nhưng cho dù phía trước có là vực sâu vạn dặm thì nó cũng quyết phải phấn đấu quên mình! Nó là một con yêu quái trung thành và có chính kiến, tuyệt đối sẽ không vì bị tra tấn mà tiết lộ bất cứ điều gì!”
Trịnh Vy Ỷ nghe vậy lạnh lùng nhếch miệng: “Chết á? Bọn ta đương nhiên sẽ không giết ngươi mà sẽ chỉ làm cho ngươi sống không bằng chết mà thôi. Ta có không ít biện pháp tra tấn người đấy, không biết ngươi thích cái nào.”
Nàng nhìn cái mặt hoạ mị rồi lại nói: “Đừng có chơi bài tự sát với ta. Ngươi vốn là một bộ xương khô, ngươi muốn cắn lưỡi hay là tuyệt thực? Ngươi cứ ở chung với bọn ta mấy ngày đi, đảm bảo biết ngay cái gì gọi là “ngày nào cũng có điều bất ngờ“.”
Giọng dẫn truyện run bần bật: “Yêu nữ này quá độc ác tàn nhẫn! Đúng là không có tình người!”
Cuối cùng sau bao lần bị nhảy vào miệng thì giọng dẫn truyện đã đúc kết được ra kinh nghiệm. Nếu nó muốn có đất thể hiện bản thân thì chỉ cần áp lời kịch của đám nhân vật phản diện lên đám người này, đảm bảo không có vấn đề gì!
“Ta, ta vẫn có thể...” Giọng của hoạ mị đã chuyển sang nức nở: “Ta còn có thể súc dương nhập phúc*, biến da thành đao để giết tự sát!”
(*Nguyên văn: 缩阳入腹, nghĩa là dùng dương v*t để đâm vào bụng)
Súc dương nhập phúc, chiêu này đúng là tà đạo của tà đạo, người chính phái nghe xong thường thẹn thùng mặt đỏ tai hồng, không dám hỏi thêm. Ai ngờ Trịnh Vy Ỷ mặt mũi đầy vẻ thương hại, trông nàng kiểu “ta không muốn nói đâu nhưng mà ngươi cứ bắt ta phải nói”: “Thứ cho ta nói thẳng, bị cái thứ đó đâm vào người thì cũng đâu có chết được nhỉ?”
Họa mị mặt xám như tro tàn, con mắt lia xuống nhìn thân dưới của mình. Sao nàng ta lại có thể hiểu rõ như vậy chứ, còn thông thạo hơn cả một con yêu quái như nó nữa.
Những lời này đã hoàn toàn đập vỡ phòng tuyến tâm lý và chút tự trọng cuối cùng của bộ xương giống đực này. Muốn sống không có đường không phải là điều đáng sợ nhất, muốn chết không có cửa mới là tuyệt vọng thật sự.
Sau khi im lặng một hồi, hoạ mị đành từ bỏ: “Trần Diêu Quang bị ta giấu trong một cái sơn động ở sau núi.”
***
Đại thiếu gia của Trần gia cuối cùng cũng bình an vô sự trở về nhà. Lúc tìm thấy y trong sơn động, y đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, xem ra đã bị hút không ít dương khí. Nếu đến muộn thêm một chút nữa, nói không chừng Trần Diêu Quang thì không thấy đâu nhưng mà dân y thì sẽ có thêm một bộ tư liệu để giải phẫu đấy.
Triệu Vân Lạc tuy đang bệnh như núi đổ nhưng vì lo lắng cho chồng nên cũng đi theo đoàn người ra sau núi. Trần Diêu Quang nhìn thấy nàng thì giống như hồi quang phản chiếu, hắn móc một viên đá màu xám nhạt ra từ ống tay áo, nói: “Phu nhân xem, đây là thứ ta tìm thấy trong hang động. Một viên đá tự nhiên đã trải qua sự bào mòn của gió cát mới có thể biến thành như thế này. Chỉ mong tình cảm của ta và phu nhân cũng kiên cố như viên đá này để có thể cùng nhau vượt qua tất cả mọi thử thách.”
Triệu Vân Lạc vô cùng cảm động, nước mắt cứ rơi lộp độp. Hai người ôm nhau, khung cảnh đang từ trường quay phim “Vòng tròn ác nghiệt”* thoắt cái chuyển sang phim “Trái tim mùa thu”**. Xem ra tình yêu không chỉ có thể làm cho người trong cuộc mù quáng mà còn có thể làm mù mắt của quần chúng hít drama nữa
(*Nguyên văn: 午夜凶铃, tên tiếng Anh: “Ringu”, tên tiếng Việt: “Vòng tròn ác nghiệt”, là bộ phim được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết kinh dị cùng tên của của nhà văn người Nhật xuất bản lần đầu năm 1991. Ring được xem là một trong những đỉnh cao kinh dị của Nhật, tạo nên cơn sốt kinh dị (horror boom) tại Nhật suốt một thời gian dài. Đến nay tiểu thuyết có hàng loạt phim dài, phim, và vô số sản phẩm ăn theo khác.
Sau cái chết bí ẩn của bốn học sinh sinh viên ở, Asakawa Kazuyuki, phóng viên một tờ báo và là cô của một nạn nhân, đã nhận ra có mối liên hệ nào đó giữa những cái chết trên. Gã tiến hành điều tra và các manh mối đã dẫn cô đến một khu nghỉ dưỡng Pacific Land ở phía nam. Tại đó, hắn tìm được một đoạn mà hắn cho là cả bốn đứa trẻ kia đều coi và bị dính phải một lời nguyền kinh hoàng khiến họ sẽ chết sau 1 tuần. Điều tệ hại hơn, cách giải quyết lời nguyền đã bị ghi đè bởi một đoạn phim khác.
Không còn cách nào, Asakawa bèn tìm đến Takayama Ryūji, một giáo sư có tài nhưng có ham thích hiếp dâm phụ nữ, để tìm câu trả lời. Sau khi Asakawa kể ngọn ngành câu chuyện và cho Takayama xem băng video, Takayama tin lời gã và không hề nao núng trước lời nguyền. Cả hai chạy đua với thời gian để tìm cho ra cách cứu sống bản thân và thêm cả vợ con của Asakawa vô tình cũng bị dính lời nguyền. Bằng đầu óc thiên tài của mình, Takayama đã từng chút một khám phá ra bí ẩn đằng sau cuộn băng kỳ lạ kia, đưa cả hai người đến những phát hiện mới, với một manh mối mới đó là người con gái tên Yamamura Sadako. Theo Wikipedia.)
(*Nguyên văn: 蓝色生死恋, tên tiếng Việt: “Trái tim mùa thu” (가을동화), là bộ phim truyền hình nhiều tập đầu tiên của bộ 4 phim Tình yêu bốn mùa của đài truyền hình,, được công chiếu lần đầu tiên vào mùa thu năm 2000. Đây là bộ phim có lượt xem rất lớn với rating trung bình là 38,6% và cao nhất là 46,1%. Làn sóng văn hóa Hàn Quốc (Hallyu) được lan rộng ra các quốc gia châu Á sau sự thành công của bộ phim.Bộ phim kể về một chuyện tình đẹp nhưng thấm đẫm nước mắt của hai anh em Yun Joon-suh () và Yun Eun-suh (). Theo Wikipedia.)
Buồn nôn quá.
Hoạ mị hại người nên sau đó bị Trịnh Vy Ỷ đâm một nhát chết tươi. Sự việc ở Trần phủ cứ như vậy mà khép lại, Trần lão gia rất cảm kích bèn cố ý giữ bốn người ở trong phủ mấy ngày, tiện thể ăn một bữa tiệc chúc mừng luôn.
- Các vị thiếu hiệp có điều không biết, mấy ngày trước trời bỗng dưng đổ mưa to, mấy con đường thông ra bên ngoài thành đều bị bùn chặn lại, nhất thời không thể rời khỏi Nga thành được.
Trần lão gia là một nam tử trung niên có khuôn mặt của người phú quý, ông cũng rất tốt tính, khi nói chuyện cứ cười tủm tỉm mãi: “Hay là các vị cứ ở lại trong phủ mấy ngày, đợi khi lũ qua đi thì hẵng ra khỏi thành sau.”
Ninh Ninh vốn dĩ định bảo là bọn họ có thể ngự kiếm phi hành, chỉ cần bay đủ cao thì cho dù bùn có cao đến chân trời cũng không chạm đến cô được. Nhưng để không ảnh hưởng đến cốt truyện thì cô vẫn liếc nhìn Trịnh Vy Ỷ một cái rồi gật đầu, thấp giọng đáp: “Vậy đa tạ Trần lão gia.”
Thời tiết mưa dầm mưa dề kéo dài mấy ngày qua cũng đã chấm dứt, mấy tia nắng ấm áp lấp lánh lặng lẽ hiện ra trên nền trời xanh biếc. Nhà họ Trần vốn là dòng dõi thư hương, bữa ăn chúc mừng này được làm rất cầu kỳ nhưng không xa hoa, đủ cả sắc hương vị, nhìn thôi đã thấy vui mắt rồi.
Ninh Ninh ăn uống vui quên cả đất trời, lại nghe Trần lão gia cười nói: “Lần này may mà nhờ có sự giúp đỡ của mấy vị đại hiệp, Trần gia ta mới tránh được một kiếp.”
Ông càng nói càng cười càng vui, tầm mắt đảo qua Hạ Tri Châu và Bùi Tịch: “Ta thấy hai vị đều tuấn tú lịch sự, không biết đã có hôn ước hay chưa?”
Trần Lộ Bạch ở bên cạnh hắn nghe thế thì không vui: “Cha! Sao cha cứ thích mai mối lung tung thế!”
Trần Diêu Quang gắp thêm đồ ăn vào chén cho phu nhân của mình, bộ dạng thiếu niên lang dịu dàng phơi phới, khác hẳn bộ dạng hung tợn của hoạ mị khi giả dạng thành hắn: “Nếu có lỡ mạo phạm các vị, ta xin thay mặt cha ta xin lỗi các vị. Bình thường ông ấy rất nhọc lòng chuyện hôn sự của muội muội ta nên mới thuận miệng hỏi vậy thôi.”
- Làm sao? Con còn không vừa ý à?
Trần lão gia nhìn nữ nhi nhà mình, nghiêm trang nói: “Đừng có cậy vào việc giờ con không thiếu tiền tiêu. Có tiền thì có ích gì? Sống không mang đến, chết không mang đi, còn chẳng bằng tìm một người chồng tốt, sinh vài đứa con nữa kìa.”
Trần Lộ Bạch không phục lẩm bẩm: “Như thế đã làm sao? Chẳng lẽ lúc con chết đi thì có thể mang chồng với mang con đi được chắc?”
Logic này 10 điểm, Trần lão gia nghe mà á khẩu không trả lời được, một hồi sau mới lại nhỏ giọng nói: “Con xem muội muội của con mới có mấy tuổi mà ngày nào cũng đi theo mấy thằng nhóc cùng tuổi một tấc không rời. Con không sốt ruột, cha và huynh trưởng cũng sốt ruột thay con đấy!”
Trần Lộ Bạch giãy nảy lên: “Cha! Nguyệt Minh mới có 6 tuổi, ngày nào con bé cũng đi nghịch bùn với đám oắt con trên phố! Chẳng lẽ cha muốn con cũng đi nghịch bùn như chúng nó hay sao?”
Nhị tiểu thư của Trần gia Trần Nguyệt Minh là một cô bé, nghe vậy thì không vui, phản bác lại: “Bọn muội không phải đang nghịch bùn mà là hai vợ chồng đang nấu cơm cho các con ăn đấy!”
Trần lão gia nghe vậy thì rất vui vẻ: “Con xem, đến Nguyệt Minh còn biết vợ chồng rồi đấy! Nguyệt Minh, con là cha hay là mẹ thế?”
Trần Nguyệt Minh: “Không phải! Con là Vượng Tài chuyên môn ăn cơm ở trong nhà!”
Vượng Tài chẳng phải là chó sao!
Trần Lộ Bạch khóe mắt co giật, cuối cùng cũng không cúi đầu lùa cơm nữa: “Không được! Muội muội của ta nhất định phải ngồi mâm trên! Ai làm dám bảo muội làm Vượng Tài, ngày mai ta sẽ đi đánh kẻ đó!”
Muội muội của nàng nghe vậy thì rơm rớm nước mắt: “Mấy người đó đã chết từ lâu rồi. Tỷ tỷ, muội không muốn chết, muội muốn sống cơ.”
- Ta thấy Lộ Bạch như bây giờ cũng khá tốt mà.
Triệu Vân Lạc không bị họa mị hút dương khí nên sắc mặt không còn tái nhợt như trước nữa. Nàng rất xinh đẹp, lúc cười lên thấy thấp thoáng lúm đồng tiền, nhìn như thần tiên trên trời.
Triệu Vân Lạc nói: “Nữ tử không nhất định cứ phải trông cậy vào nhà chồng. Lộ Bạch ở cùng một nhà với chúng ta vừa thoải mái vừa tự tại, lại còn có người thân ở bên cạnh chăm sóc. Nếu gả ra ngoài rồi, có khi chúng ta còn phải lo lắng xem muội ấy có phải chịu thiệt hay không ấy chứ.”
Trần Lộ Bạch hoan hô: “Chị dâu đúng là tốt nhất trên đời!”
Trần Diêu Quang nhìn thê tử của mình bất đắc dĩ cười cười: “Nàng cứ chiều muội ấy thôi.”
Khung cảnh này trông thế nào cũng rất hoà thuận vui vẻ, thế mà Ninh Ninh ngồi ăn cơm lại cứ thấy lòng mình nặng trịch như đá đè, làm thế nào cũng không hít thở bình thường được. Sau khi hoạ mị chết, ảo cảnh vẫn chưa kết thúc, cốt truyện vẫn đang tiếp tục diễn ra, nhưng cảnh tượng hạnh phúc mỹ mãn ở Trần phủ lúc này lại không ăn nhập gì với cảnh tượng nguy cơ tứ phía mà cô đã tưởng tượng, giống như một đoá hoa thuỷ tiên mọc lên nơi cống ngầm dơ bẩn, cho dù cao quý thanh nhã cỡ nào thì cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy rùng rợn lạ kỳ.
Tiệc tàn thì đã chạng vạng, Trần Lộ Bạch vốn hướng ngoại chủ động xung phong dẫn mọi người đi dạo Nga thành.
Nga thành chỉ là một huyện nhỏ, địa giới không quá lớn. Tên thành thì không quá trang nhã nhưng phong cảnh trong thành lại đẹp không sao tả xiết, rất có hương vị của vùng sông nước Giang Nam, nào cầu nào sông, liễu rủ xanh bờ.
- Kỳ quái, Nga thành... hình như ta đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải.
Trịnh Vy Ỷ nghĩ một hồi lâu rồi cuối cùng bất lực cau mày: “Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?”
Hạ Tri Châu mới vừa mua một xâu kẹo hồ lô, hắn ăn một cách rất đắc ý: “Có lẽ Trịnh sư tỷ nhớ lầm rồi.”
Trần Lộ Bạch rất thân với đám tiểu thương trong Nga thành, đi trên đường mà liên tục có người cao giọng chào hỏi nàng. Vị tiểu thư nhà họ Trần này cũng không phải dạng vừa, từ thơ từ ca phú đến triết lý nhân sinh, từ việc vợ người thợ rèn vừa sinh con đến việc con trai nhà họ Lý vừa thi đậu tú tài, chuyện gì nàng cũng tám được, đã thế còn tám hăng hơn cả người ta, giờ bảo nàng biên tập mấy chuyện này thành một quyển “Nga thành nhân vật chí”* có khi nàng cũng làm được thật đấy.
(*Nghĩa là “ghi chép về những người ở Nga thành“.)
Ninh Ninh vừa nghe vừa xuýt xoa. Cô đang hứng thú nhìn ngắm khắp mọi nơi thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong một ngõ nhỏ hơi khuất. Nhị tiểu thư của nhà họ trần Trần Nguyệt Minh đang tụ tập cùng đám trẻ con chơi đồ hàng, cả đám cho cỏ dại và bùn đất vào trong chén quấy qua quấy lại.
Bọn nhóc này reo hò rất lớn tiếng nên ai đi qua chỗ này đều phải quay đầu lại nhìn một cái. Trần Lộ Bạch tuy rằng bản tính hiếu động trời sinh, nhưng dù sao thì nàng cũng là một thiên kim tiểu thư, chắc chắn sẽ không bao giờ nghịch bùn trước mặt bàn dân thiên hạ thế này. Thế là nàng lập tức la lên: “Nguyệt Minh!”
Trần Nguyệt Minh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn giống nàng đến sáu phần toét miệng cười: “Tỷ tỷ!”
Thoáng nhìn thấy bốn người đứng sau tỷ tỷ nhà mình, tiểu cô nương đắc ý khoe khoang với các bạn của mình: “Mau nhìn kìa, đó chính là các vị tiên nhân đến nhà ta hàng yêu trừ ma đấy!”
Thế là đám trẻ lập tức ồ lên, ríu ra ríu rít ào đến hỏi chuyện:
- Ca ca tỷ tỷ có biết bay không?
- Ta muốn xem múa kiếm!
- Thần tiên cũng thích ăn kẹo hồ lô sao?
Trịnh Vy Ỷ đã xuống núi rất nhiều lần nên rất rành cách để dỗ trẻ con. Nàng nghe hỏi vậy thì cười nhẹ một tiếng, nghe như cao nhân đang truyền lời: “Nếu các em muốn nhìn thì ta đây sẽ dùng kiếm múa một bài, được không?”
Đám trẻ con ồ lên hoan hô.
Trịnh Vy Ỷ đang ở cấp Nguyên Anh, đương nhiên là không thể dùng hết toàn lực như bình thường được. Đã gọi là múa kiếm thì tất nhiên phải có thể yếu tố biểu diễn vào bên trong rồi.
Trường kiếm trượt ra khỏi vỏ, chém đứng một sợi nắng rực rỡ. Kiếm thức dần dần hiện ra, gió mạnh cuồn cuộn, tà áo trắng tung bay phấp phới, bóng kiếm linh hoạt nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi vẽ ra một dải sáng trắng nom như rồng cuộn giữa không trung.
Trịnh Vy Ỷ đã cố gắng thu lại hơn một nửa sức lực, đường kiếm không sắc bén như bình thường mà càng thêm tuỳ ý phóng khoáng, cộng thêm thân pháp cực nhẹ cực nhanh của nàng, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy từng hồi kiếm quang loé lên chứ không nhìn thấy rõ từng chiêu thức.
Trên đường phố có mấy cây liễu đang trổ hoa, màu trắng nhạt đến mức tưởng như đã hoà tan vào không khí, trong lúc mơ hồ kiếm khí nhát nhát chém xuống, linh khí bùng lên, những bông hoa đó lập tức đứt đoạn rồi bay đầy trời như những đóa bồ công anh.
Trịnh Vy Ỷ dừng múa, thu kiếm vào vỏ, nàng tự tin nhoẻn miệng cười: “Thế nào?”
- Em biết rồi!
Một bạn nhỏ ánh mắt lấp lánh giơ tay phát biểu: “Tỷ tỷ đang bắt chước động tác đâm con tra* trên ruộng dưới đêm trăng phải không ạ? Trên chọc một cái, dưới chọc một cái, nhìn giống thật đấy!”
(*Nguyên văn: “姐姐在模仿瓜田月下刺猹!上上下下一戳一戳,好像啊!”, trong đó “猹” là “con tra“. Từ điển Hán ngữ hiện đại (1960) thu thập chữ “猹” chú âm “chá” kèm thích nghĩa: “Thú hoang, giống con lửng, thích ăn dưa hấu (thấy ở tác phẩm “Cố hương” của Lỗ Tấn)“.)
Tiểu cô nương đứng bên cạnh cậu nhóc lập tức phản bác: “Không phải! Rõ ràng là khỉ leo núi mà!”
Trịnh Vy Ỷ:...
Trịnh Vy Ỷ yên lặng lui về phía sau một bước, mặt mày vô cảm, chỉ muốn đâm đầu chết quách đi cho xong.
Tiết mục múa kiếm của Trịnh Vy Ỷ kết thúc vô cùng bất ổn. Đến khi nàng biểu diễn xong, ánh mắt của đám trẻ không hẹn mà cùng tụ lại trên người Ninh Ninh. Già trẻ gái trai gì ai cũng thích người đẹp, Ninh Ninh lại là người có vẻ ngoài khá nổi bật ở đây nên đương nhiên đã hấp dẫn được sự chú ý của các bạn nhỏ.
Cô bị nhìn chòng chọc đến mức cảm thấy hơi sợ, nghĩ bụng: nơi này không có piano violon gì, ca hát khiêu vũ thì cô hơi ngại, nếu lại múa kiếm như các kiếm tu khác thì phỏng chừng cũng không thoát được vận mệnh giống như Trịnh Vy Ỷ. Ngay cả việc sau khi cô biểu diễn xong bọn họ sẽ nói gì cô cũng nghĩ xong rồi: “Oa! Sao ở đây lại có một con rắn đang co giật ở đây thế nhỉ!”, hoặc là: “Oa! Một cái khăn trải giường phấp phới trong gió!”
Xin hãy tha cho cô đi.
Ánh mắt của đám trẻ con kia nhìn cô tràn đầy vẻ hâm mộ, Ninh Ninh cũng ngại từ chối. Cô suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cười nói: “Tỷ tỷ biểu diễn cho các em một tuyệt chiêu nhé!”
Đám táu nhau đứng đầu là Trần Nguyệt Minh mở to đôi mắt mong đợi, sau đó chúng thấy chị gái vô cùng xinh đẹp kia rút trường kiếm bên hông ra, xoay mũi kiếm hướng về phía mình. Vẻ mặt Ninh Ninh vẫn như bình thường, nói với đám trẻ: “Các em nhìn cho kỹ nhé!”
Chỉ thấy chị gái vô cùng xinh đẹp kia vừa cười vừa nhét thanh kiếm vào trong miệng. Đây chính là tuyệt chiêu của cô, thứ đại diện cho 5000 năm lịch sử của dân tộc Trung Hoa, không màu mè hoa mỹ, chừng ấy năm cũng không bị nhấn chìm trong dòng chảy lịch sử, đã thế lại còn có thể đại diện cho kỹ năng độc đáo của kiếm tu. Chỉ cần nó còn ở trong giang hồ, giang hồ sẽ có truyền thuyết thuộc về nó: nuốt kiếm chính là tuyệt chiêu lợi hại nhất trên đời!
Cô rất hài lòng với màn biểu diễn của mình, thế nhưng các bạn nhỏ từ lúc sinh ra đến giờ đến trường kiếm cũng chưa từng nhìn thấy lại không nghĩ như vậy. Ban nãy cô trợn mắt rất to, miệng cũng mở hết cỡ, nhìn không khác gì ngáo ộp trong truyện ma, đã thế cô còn nhìn chằm chằm vào bọn nhỏ, biểu cảm kia trông không khác gì đang tuyên bố với cả thế giới: “Đợi bà đây nuốt xong cây kiếm này sẽ bắt đầu ăn thịt các ngươi!”
Ba vị đồng môn bên cạnh cũng mỗi người mỗi cảm nghĩ.
Phần lộ ra bên ngoài của trường kiếm càng ngày càng ngắn. Bọn nhỏ đứng đối diện với Ninh Ninh nên không nhìn thấy cái gáy của cô, nhưng ba người đằng sau chắc chắn đã phải chứng kiến một cảnh tượng máu me kinh hãi đến mức rùng mình.
Bọn họ rốt cuộc đã làm sai cái gì mà lại phải chứng kiến những thứ này cơ chứ.
Khung cảnh trong ngõ nhỏ đông lại trnog nháy mắt, giống như một thước phim bị ấn nút tạm dùng, sau đó một tràng khóc kinh thiên động địa bỗng vang lên.
Hạ Tri Châu thấy tình thế không ổn bèn nhào lên trước mặt Ninh Ninh, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhưng sến ngậy đến độ có thể vắt ra xào đủ một bàn Mãn Hán Toàn Tịch: “Ta là người đàn ông đã từng làm hoa khôi...” Hắn hạ giọng, vẻ vô cùng kiên quyết: “Nhất định ta sẽ dỗ được đám nhóc con này, muội đừng lo lắng.”
Cứ đến lượt vị này lên sân khấu là lại bất ổn, Trịnh Vy Ỷ chỉ thấy sau lưng ớn lạnh nổi gai ốc.
Đám trẻ con khóc rống lên nghe như tiếng thông tắc bồn cầu đang kêu ong ong. Hạ Tri Châu vẫn cười tươi như cũ: “Các cục cưng đừng khóc, để đại ca hát cho mấy đứa một bài nhé!”
Dù không được bọn trẻ đáp lại, hắn cũng không tức giận mà bắt đầu hắng giọng, một giai điệu quen thuộc vang lên: “Bông tuyết phiêu phiêu, gió bắc rền vang. Trời đất mênh mông...*”
(*lời bài hát “Một nhành mai” của Phí Ngọc Thanh)
Hạ Tri Châu bán nghệ không bán thân, đây là bài hát sở trường của hắn, lần nào biểu diễn xong khán giả cũng sẽ hò reo vỗ tay, thét chói tai liên tục. Hắn hát rất nhập tâm, để an ủi bọn nhỏ, hắn còn dùng linh lực huyễn hoá ra những vầng sáng to nhỏ khác nhau. Vầng sáng trắng tinh như tuyết bay ra từ trong tay hắn nom không khác gì Elsa xịt tuyết xây lâu đài. Khi những vầng sáng kia rơi xuống đất, chúng vỡ vụn thành những mảnh sáng nhỏ loá mắt như hoả tinh.
Kết quả đám trẻ con thấy thế thì khóc càng tợn. Có đứa nước mắt hoà nước miếng, có đứa dùng cả tay cả chân bò trên mặt đất, có đứa lại vùi cả mặt xuống đất, chỉ còn cơ thể lộ ra ngoài đang run rẩy không ngừng.
Có mấy người hàng xóm láng giềng thấy chúng cứ khóc hoài bèn lớn giọng nói vọng ra: “Đằng kia đang làm gì thế?!”
Trần Nguyệt Minh thở hổn hển, đứng giữa một đám trẻ con đang bò tới bò lui, khóc tí thì nghẹt thở: “Tỷ tỷ dùng kiếm tự đâm mình, ca ca đốt tiền giấy, khóc tang cho nàng!”
________
Meo: Thật ra thì hình như nữ chính nhà tôi không có chị nào bình thường cả >.<!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.