Chương 11
Tùy Phong Miêu
14/06/2023
Gần đây Lý Cánh dường như nhàn nhã hơn nhiều, cả ngày đều "làm" với A Na Gia. Nàng có chút quá sức, không chịu được nữa đẩy người đang định hôn
mình ra, nói: "Điện hạ, thiếp mệt quá..."
Lý Cánh không hôn được nàng thì hôn bàn tay nàng đang ngăn chàng, nhìn bộ dạng đáng thương của A Na Gia, cười nói: "Sao nàng lại mệt mỏi, rõ ràng người động luôn là ta."
"Vậy điện hạ nhất định rất mệt, chúng ta nghỉ một chút đi."
Lý Cánh đến gần A Na Gia, nói: "Nhưng ta không mệt."
Khi cánh tay Lý Cánh đang định sờ xuống miệng nhỏ bên dưới của A Na Gia thì ngoài cửa có người báo: "Tam điện hạ, bệ hạ triệu kiến người."
Dục vọng của Lý Cánh tản đi rất nhanh, chàng mặc lại quần áo cho A Na Gia, hôn lên trán nàng, nói: "Chờ ta trở lại."
A Na Gia gật đầu, nhìn Lý Cánh biến thành Tam hoàng tử im lặng không nói lời nào cũng khiến người khác sợ hãi.
Đọ í ủ ấ ở
Sau khi Lý Cánh đi, A Na Gia đứng dậy, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhẩm tính ngày. Mười ngày nữa là đầu tháng sau, không biết Long Sơn thế nào, cũng không biết nàng có thể gặp lại chàng ta thêm lần nào nữa không.
Trong sân, Tiểu Đào và mấy tiểu cung nữ đang làm diều. A Na Gia đứng bên cạnh tò mò quan sát.
Tiểu Đào hỏi: "Cô nương, người muốn làm thử không?"
A Na Gia nhìn, lắc đầu nói: "Ta không."
"Không sao, nô tỳ dạy người, rất đơn giản."
Vì thế, dưới sự dạy dỗ tận tình của Tiểu Đào, A Na Gia làm ra một cái "diều" xộc xộc xệch xệch.
A Na Gia ngượng ngùng cười nói: "Có vẻ cũng ổn đúng không?"
"Cái này..."
"Đang làm gì thế?"
"Điện hạ!"
Lý Cánh đột nhiên quay lại, A Na Gia thấy chàng thì vui mừng chạy đến.
Lý Cánh ôm A Na Gia, nói: "Nàng đang làm gì thế?"
A Na Gia nói: "Tiểu Đào đang dạy thiếp làm diều."
Lý Cánh nhìn thứ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, cười hỏi: "Diều?"
A Na Gia ngại ngùng nói: "Đây là lần đầu tiên thiếp làm cái này..."
"Lần đầu tiên làm? Nàng làm cũng khá ổn."
"Thật sao?"
"Ừ, lần sau mang đi thả, chắc chắn là cái diều đặc biệt nhất."
Tiểu Đào đứng bên cạnh thấy chủ tử nói dối không chớp mắt như vậy thì thở dài trong lòng, chủ tử thật sự rất thích cô nương.
A Na Gia nghe Lý Cánh nói vậy thì vui vẻ cầm con diều nàng vừa làm được, hỏi: "Điện hạ, khi nào thiếp có thể đi thả diều?"
Lý Cánh nói: "Buồn chán nên muốn ra ngoài chơi sao?"
A Na Gia nhìn Lý Cánh, nói: "Không có, thiếp ở cùng điện hạ mà, không chán."
"Nàng lại nói dối rồi", Lý Cánh ôm nàng vào phòng, nói: "Cho nàng cơ hội dỗ ta vui vẻ, nàng làm được ta mang nàng ra ngoài chơi."
"Điện hạ đừng làm khó thiếp, thiếp không muốn ra ngoài chơi." A Na Gia còn lâu mới bị mắc lừa, nếu "ra ngoài chơi" mà chàng nói là đi dạo trong cung thì nàng không cần.
Lý Cánh chỉ cười, vuốt tóc nàng, nói: "Nàng biết hội săn mùa xuân thường niên không?"
A Na Gia trợn mắt, Lý Cánh dụ dỗ nàng: "Đến lúc đó có thể đến vùng rừng ngoại thành, có thể đi cưỡi ngựa rồi cho hươu ăn... Nàng không muốn đi thật sao?"
[ Nghi Phi: Đoạn vùng rừng ngoại thành là ta nói bừa đấy._. Bản convert của nó là "kinh giao lâm trường", bản raw là 郊的林场. Ai biết thì giúp ta với nhé ]
Khi Ngọc Kỳ Cách còn sống họ cũng từng nghe đến hội săn mùa xuân, nhưng phi vị của Ngọc Kỳ Cách quá thấp nên không đủ tư cách bồi giá. Họ luôn rất thất vọng nhưng cũng rất mong chờ. Chín năm qua, A Na Gia chưa từng thực sự bước chân khỏi kinh thành.
A Na Gia vùi mình vào ngực Lý Cánh: "Mang thiếp đi đi, điện hạ, hãy mang thiếp đi."
Thấy cá đã cắn câu, Lý Cánh thu cần, cười nói: "Nàng định làm thế nào?"
A Na Gia ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn Lý Cánh, vừa hôn vừa cởi quần áo chàng. Khi quần áo chàng rơi xuống đất A Na Gia bắt đầu hôn lên yết hầu chàng, học bộ dạng của chàng hôn xuống dưới, ngậm lấy nụ hoa trên ngực chàng.
"A ——" Lý Cánh hơi run, nâng A Na Gia dậy, nói: "Nhẹ chút nào, bảo bối muốn cắn chết ta?"
Dù sao cũng là ngực nam nhân, A Na Gia ngậm rồi cũng không thể chuyển động lưỡi được, chuyển động lưỡi thì lại không ngậm được. Nàng dùng răng như bản năng, nhỏ giọng nói: "Là do điện hạ quá nhỏ..."
Lý Cánh cười một tiếng, nói: "Ta có thứ lớn, bảo bối muốn không?"
Lý Cánh không hôn được nàng thì hôn bàn tay nàng đang ngăn chàng, nhìn bộ dạng đáng thương của A Na Gia, cười nói: "Sao nàng lại mệt mỏi, rõ ràng người động luôn là ta."
"Vậy điện hạ nhất định rất mệt, chúng ta nghỉ một chút đi."
Lý Cánh đến gần A Na Gia, nói: "Nhưng ta không mệt."
Khi cánh tay Lý Cánh đang định sờ xuống miệng nhỏ bên dưới của A Na Gia thì ngoài cửa có người báo: "Tam điện hạ, bệ hạ triệu kiến người."
Dục vọng của Lý Cánh tản đi rất nhanh, chàng mặc lại quần áo cho A Na Gia, hôn lên trán nàng, nói: "Chờ ta trở lại."
A Na Gia gật đầu, nhìn Lý Cánh biến thành Tam hoàng tử im lặng không nói lời nào cũng khiến người khác sợ hãi.
Đọ í ủ ấ ở
Sau khi Lý Cánh đi, A Na Gia đứng dậy, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhẩm tính ngày. Mười ngày nữa là đầu tháng sau, không biết Long Sơn thế nào, cũng không biết nàng có thể gặp lại chàng ta thêm lần nào nữa không.
Trong sân, Tiểu Đào và mấy tiểu cung nữ đang làm diều. A Na Gia đứng bên cạnh tò mò quan sát.
Tiểu Đào hỏi: "Cô nương, người muốn làm thử không?"
A Na Gia nhìn, lắc đầu nói: "Ta không."
"Không sao, nô tỳ dạy người, rất đơn giản."
Vì thế, dưới sự dạy dỗ tận tình của Tiểu Đào, A Na Gia làm ra một cái "diều" xộc xộc xệch xệch.
A Na Gia ngượng ngùng cười nói: "Có vẻ cũng ổn đúng không?"
"Cái này..."
"Đang làm gì thế?"
"Điện hạ!"
Lý Cánh đột nhiên quay lại, A Na Gia thấy chàng thì vui mừng chạy đến.
Lý Cánh ôm A Na Gia, nói: "Nàng đang làm gì thế?"
A Na Gia nói: "Tiểu Đào đang dạy thiếp làm diều."
Lý Cánh nhìn thứ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, cười hỏi: "Diều?"
A Na Gia ngại ngùng nói: "Đây là lần đầu tiên thiếp làm cái này..."
"Lần đầu tiên làm? Nàng làm cũng khá ổn."
"Thật sao?"
"Ừ, lần sau mang đi thả, chắc chắn là cái diều đặc biệt nhất."
Tiểu Đào đứng bên cạnh thấy chủ tử nói dối không chớp mắt như vậy thì thở dài trong lòng, chủ tử thật sự rất thích cô nương.
A Na Gia nghe Lý Cánh nói vậy thì vui vẻ cầm con diều nàng vừa làm được, hỏi: "Điện hạ, khi nào thiếp có thể đi thả diều?"
Lý Cánh nói: "Buồn chán nên muốn ra ngoài chơi sao?"
A Na Gia nhìn Lý Cánh, nói: "Không có, thiếp ở cùng điện hạ mà, không chán."
"Nàng lại nói dối rồi", Lý Cánh ôm nàng vào phòng, nói: "Cho nàng cơ hội dỗ ta vui vẻ, nàng làm được ta mang nàng ra ngoài chơi."
"Điện hạ đừng làm khó thiếp, thiếp không muốn ra ngoài chơi." A Na Gia còn lâu mới bị mắc lừa, nếu "ra ngoài chơi" mà chàng nói là đi dạo trong cung thì nàng không cần.
Lý Cánh chỉ cười, vuốt tóc nàng, nói: "Nàng biết hội săn mùa xuân thường niên không?"
A Na Gia trợn mắt, Lý Cánh dụ dỗ nàng: "Đến lúc đó có thể đến vùng rừng ngoại thành, có thể đi cưỡi ngựa rồi cho hươu ăn... Nàng không muốn đi thật sao?"
[ Nghi Phi: Đoạn vùng rừng ngoại thành là ta nói bừa đấy._. Bản convert của nó là "kinh giao lâm trường", bản raw là 郊的林场. Ai biết thì giúp ta với nhé ]
Khi Ngọc Kỳ Cách còn sống họ cũng từng nghe đến hội săn mùa xuân, nhưng phi vị của Ngọc Kỳ Cách quá thấp nên không đủ tư cách bồi giá. Họ luôn rất thất vọng nhưng cũng rất mong chờ. Chín năm qua, A Na Gia chưa từng thực sự bước chân khỏi kinh thành.
A Na Gia vùi mình vào ngực Lý Cánh: "Mang thiếp đi đi, điện hạ, hãy mang thiếp đi."
Thấy cá đã cắn câu, Lý Cánh thu cần, cười nói: "Nàng định làm thế nào?"
A Na Gia ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn Lý Cánh, vừa hôn vừa cởi quần áo chàng. Khi quần áo chàng rơi xuống đất A Na Gia bắt đầu hôn lên yết hầu chàng, học bộ dạng của chàng hôn xuống dưới, ngậm lấy nụ hoa trên ngực chàng.
"A ——" Lý Cánh hơi run, nâng A Na Gia dậy, nói: "Nhẹ chút nào, bảo bối muốn cắn chết ta?"
Dù sao cũng là ngực nam nhân, A Na Gia ngậm rồi cũng không thể chuyển động lưỡi được, chuyển động lưỡi thì lại không ngậm được. Nàng dùng răng như bản năng, nhỏ giọng nói: "Là do điện hạ quá nhỏ..."
Lý Cánh cười một tiếng, nói: "Ta có thứ lớn, bảo bối muốn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.