Tạc Thiên

Chương 30

Phong Lộng

08/11/2016

Suy nghĩ của nhân loại, đúng là thứ xoay chuyển nhanh nhất trên đời. Lúc lên chiếc xe thể thao kia, đã tự nhủ phải kiên quyết phân rõ giới hạn với Thư Đình, thế mà bản thân vẫn ngả vào trong ngực cậu ta, liền thấy xấu hổ hết sức. Mà lúc xuống xe rồi, tôi lại đồng ý đến nhà hàng lãng mạn nhất nước Pháp để dùng cơm.

Thậm chí, trong lúc ăn, tôi còn buồn nôn, tự tay cắt một miếng bít tết, đưa đến trước mặt Thư Đình.

Thư Đình cười đến như thể đắm đuối trong mộng, đã chẳng biết năm nay là năm bao nhiêu.

Khắp phòng ăn, tiếng violin du dương quanh quẩn, vào tai tôi lại thấp thoáng tiếng băng kính tan vỡ. Từ sau khi tôi quyết định lợi dụng Thư Đình báo thù, âm thanh ấy, cứ mỗi khi tôi đối mặt với Thư Đình là lại không ngừng truyền vào trong màng nhĩ, vô luận thế nào cũng không xóa nhòa được đi.

Lòng tôi hiểu rõ, đó là tiếng cõi lòng những ngày sau của Thư Đình, nhất định nát tan. Mà tôi đây là kẻ khởi xướng, chẳng qua chỉ là được nghe trước mà thôi.

Tàn nhẫn, là bản tính của tôi, hay là học được từ Dữ Tương nhỉ? Tôi chạm mắt đến Thư Đình khí khái nam nhi nhưng lại hồn nhiên dễ tin người, không yên lòng mà nghe được cậu nói gì cả.

“Sinh Sinh?” Phát hiện tôi thất thần, Thư Đình quơ quơ tay trước mắt tôi, “Đang nghĩ gì thế? Tự nhiên lại thất thần.”

“Ơ? Không có gì.” Tôi vội vàng uống nhanh ly rượu, rồi mở miệng hỏi, “Thư Đình, cậu vẫn tính tiếp tục làm bác sĩ đấy hả? Vậy gia nghiệp thì phải làm sao?”

“Gia nghiệp có chị gái trông coi rồi, cả ngày chị ấy cứ kêu mình về hỗ trợ đi. Mà cậu biết con người mình rồi đấy, làm gì có chuyện chịu về mang vạ cho được?”

“Thật ra công việc kinh doanh của gia tộc cũng tốt lắm. Trước kia mình cũng tư tưởng nhất trí như cậu, nhưng hiện tại thì không còn nữa.”

Thư Đình ngưng lại dao nĩa, nghiêm túc nhìn tôi, “Sinh Sinh, cậu hy vọng mình thừa kế gia nghiệp?”

“Đương nhiên.”

“Vì sao?”



“Bởi vì mình hy vọng.” Lòng tôi không ngừng co rút, bâng quơ mà rằng, “Nếu có thể cùng cậu rong ruổi thương trường, thì thật là hay.”

Thư Đình chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Trong khoảnh khắc tôi gần như nghĩ cậu ta đã nhìn ra được ẩn khuất gì, cậu ta lại buông dao nĩa, dịu dàng cầm tay tôi, hỏi, “Sinh Sinh, chống đỡ Hoàng thị vất vả lắm à?” Vẻ mặt cậu ta, quả là đau lòng đến cùng cực.

Tôi không biết cậu ta đoán cái gì mà xuất hiện cái biểu tình đau lòng nhường ấy. Dù sao tôi cũng là chủ tịch Hoàng thị, đâu phải kẻ phải lao động tay chân.

Nhưng phải lợi dụng thời cơ thôi, tôi cúi xuống, khe khẽ thở dài, “Thương trường khác nào chiến trường, có ai mà không vất vả? Tìm được một người bạn tốt toàn tâm toàn ý, thật sự là so với lên trời còn khó hơn.” Tôi trộm quét mắt qua cậu, “Thư Đình, mình mệt mỏi quá. Mệt đến chẳng nói nổi.”

“Nếu mình thừa kế gia nghiệp, có thể trợ giúp cậu được một tay?”

“Thư Đình, không cần miễn cưỡng bản thân vì mình. Như thế, mình sẽ không chịu được, sẽ áy náy.”

Thư Đình lập tức dùng tất cả sự sáng rỡ trong mắt cậu ta mà xoáy thẳng vào tôi. Cậu bảo, “Sinh Sinh, cậu nói đúng. Chỉ có sức mạnh thật mạnh, mới có thể bảo vệ cậu khỏi tổn thương.”

Nhất thời, tôi có chút cảm động.

Tôi tựa vào vai Thư Đình, nói với cậu ta, “Thư Đình, đáp ứng mình một chuyện.”

“Cậu nói đi, chuyện gì mình cũng đáp ứng.”

“Vĩnh viễn không cần vì mình mà miễn cưỡng bản thân, mệt mỏi bản thân.”

Thư Đình im lặng một chốc, rồi trầm giọng, “Sinh Sinh, mình đáp ứng cậu, vĩnh viễn không miễn cưỡng cậu, vĩnh viễn không để cậu mệt mỏi.”

Đây là đáp án trong dự kiến, mà độ thâm tình trong lời nói lại vượt quá sức tôi có thể nhận được. Lòng tôi trỗi dậy ngàn ngàn đau đớn, bỗng nhiên vụt đứng dậy, chằm chằm trước mặt Thư Đình.



Kia, chẳng lẽ không phải là Sinh Sinh của ngày hôm qua đó ư? Thứ si tình này, thứ chuyên chú hết sức này, lại là mộng dần dần hủy diệt chính tôi.

Chợt, chua xót trong lòng tràn ra, dung nhập xương tủy, theo máu lan khắp tứ chi, đau đến mức tôi suýt muốn thét to giữa gian nhà hàng cao cấp.

Không được không được! Tôi không phải kẻ tàn nhẫn như thế! Tôi không phải Dữ Tương!

“Sinh Sinh, sao lại thở dài?” Thư Đình nhích gần sang, “Sao cậu lại không hạnh phúc?” Cậu ta cũng thở dài.

Cậu ta không biết, nham thạch nóng chảy đang quay cuồng tuôn rần rật trong cõi lòng chật hẹp của tôi.

Tôi kinh giác nhìn cậu ta, ánh sáng trong mắt vô số lần chớp tắt, cuối cùng vô lực thở hắt ra, lại tựa vào trên vai cậu.

“Thư Đình, nhờ cậu thêm một chuyện.”

“Cậu nói đi.”

“Không nên quá tốt với mình thế, mình thấy rất sợ.”

“Sinh Sinh, cậu đặc biệt thật đấy.” Thư Đình chìm đắm trong cưng chiều nở nụ cười.

Cậu ta vuốt tóc tôi, động tác mềm nhẹ mà tình yêu chất chứa.

Đây, không phải là hạnh phúc.

Đây, là oan nghiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tạc Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook