Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 17: Đả Cẩu Bổng Pháp phát uy
ThiênTôn
15/03/2021
Chưa thể mang đấu khí phóng ra ngoài như Đại Đấu Sư, cũng chưa đủ nhiều, đủ dày, đủ đậm đặc để truyền vào binh khí như Đấu Sư, hay thể hiện ra
ngoài rõ ràng như Đấu Giả, các Đấu Khí thái điểu chỉ có thể dồn lượng
Đấu Khí ít ỏi trong đan điền vào một nơi duy nhất trên cơ thể để tăng
lực phá hoại khi tương tác trực tiếp với mục tiêu mà thôi.
Nên là, không có bất kỳ hoa hòe gì đáng kể, chỉ đơn giản, thẳng thắn, trực tiếp va chạm với nhau, ai mạnh hơn thì thắng, thế thôi.
“Ha! Gục xuống cho ta!”
Một tiếng hô lớn, hai tay khí lãng cuồn cuộn, chân đạp mạnh xuống mặt đất lấy đà xông thẳng tới mục tiêu, Tiêu Khắc thể hiện rõ quyết tâm chiến thắng của mình bằng đấu kỹ mạnh nhất của hắn.
“Phách Sơn Chưởng”
Hoàng giai trung cấp đấu kỹ, Đấu Khí năm đoạn trở lên mới có quyền học tập!
Mọi người đồng loạt nín thở.
Một đòn toàn lực từ Đấu Khí sáu đoạn Tiêu Khắc, vẫn là dùng Hoàng giai trung cấp đấu kỹ Phách Sơn Chưởng đánh ra, liều thuốc thử này chắc chắn sẽ đem thực lực chân chính của Tiêu Viêm đánh ra nguyên hình!
Và khi mà thủ chưởng của đối phương càng lúc càng đến gần, thì đáp án của Tiêu Viêm là…
Soạt!
...sải một bước ngắn qua bên phải dễ dàng tránh thoát thế công của Tiêu Khắc, đồng thời…
Pặp!
...tay trái bắt lấy cổ tay đối phương…
Bụp! Bụp!
…tay phải thành kiếm chỉ điểm liên tiếp vào khớp chỏ, khớp vai phải, cuối cùng mới kết thúc bằng…
“Toái Thạch Chưởng”
Bụp!
...một chiêu Hoàng giai sơ cấp đấu kỹ chỉ cần Đấu Khí ba đoạn đã có quyền tu luyện thẳng vào vai trái đối phương, đem hắn đánh bay ra xa.
Vù! Bịch! Bịch!
“…”
Trúng đòn chính diện, Tiêu Khắc cứ thế văng ra xa mấy mét, vẫn là lăn thêm hai vòng trên mặt đất nữa mới thực sự ngừng lại được. Quan trọng là… không động đậy!
Chết thì hẳn là sẽ không, nhưng thẳng thắn ngất đi là chắc chắn rồi.
×— QUẢNG CÁO —
Chỉ là… cái cách mà Tiêu Khắc nằm im trên mặt đất đằng kia, nó cũng tĩnh lặng và tịch mịch như cái sân huấn luyện Tiêu Gia lúc này vậy.
Mặt không đỏ, hơi thở không loạn, cước bộ không lung lay… còn ai dám nghi ngờ thực lực Đấu Khí bảy đoạn của Tiêu Viêm nữa không, khi mà chỉ bằng một chiêu duy nhất hắn đã hết sức nhẹ nhàng và vô cùng dễ dàng đánh gục Đấu Khí sáu đoạn Tiêu Khắc đây?
Tiêu Viêm thu hồi thủ thế, chắp tay về phía Tiêu Khắc đã bất động đằng xa, chắp tay với trọng tài, với cha hắn Tiêu Chiến, với mọi người xung rồi nắm tay Huân Nhi rời. Phía sau đã không còn chuyện của hắn nữa, một chưởng kia đã quá đủ để đánh ra một cái đại kết cục cho tất cả những nghi ngờ và không muốn tin của tất cả những người đang có mặt ở đây rồi.
Gần trăm thiếu nam, thiếu nữ dưới sân, Tiêu Chiến và các trưởng lão trên đài… đều lặng im nhìn theo bóng lưng của đôi thanh mai, trúc mã kia kéo dài trên đất, không ai nói một lời ngăn cản hay chúc mừng nào cả.
Tiêu Khắc nằm đằng kia đã tự nói lên hết những gì họ muốn biết rồi!
Chỉ là…
“Hừ!”
...có một người không hài lòng, chính xác hơn là rất không hài lòng hừ lạnh một tiếng rồi mới quay người đi.
. . .
Tin tức Tiêu Viêm trước sau chỉ dùng thời gian một năm để khôi phục từ Đấu Khí ba đoạn trở lại Đấu Khí bảy đoạn, đồng thời một chiêu đã đánh gục đối thủ khiêu chiến là Tiêu Khắc rất nhanh liền bay loạn trong Tiêu Gia, thậm chí là bay ra bên ngoài nữa.
Nhất thời, những lời đồn đoán kiểu “thiên tài năm đó trở về”, hay “ngã ở đâu đứng lên ở đó”, rồi thì “đã là vàng thì ở đâu cũng sáng” các thứ bắt đầu không ngừng nổi lên, nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó là đều tin và mong chờ ngày Tiêu Viêm rực rỡ trở lại như cách đây bốn năm.
Chỉ là, có cho tiền bọn họ cũng chẳng thể đoán nổi rằng “thiên tài” tâm phúc của bọn họ hiện tại vậy mà lại đang phải… quỳ gối trước mặt một người khác.
Lại nói, kiêu ngạo như Tiêu Viêm mà quỳ thì chỉ có hai loại người. Thứ nhất chắc chắn là phụ mẫu, còn thứ hai đương nhiên là…
“Tiêu Thiên biểu ca… xin lỗi!”
...lão sư, kiêm biểu ca đáng tin của hắn rồi.
“Xin lỗi!? Ngươi có lỗi sao?”
Trước thái độ quỳ gối, hối lỗi ăn năn của Tiêu Viêm, Tiêu Thiên lại tỏ ra khá… lạnh nhạt, thậm chí còn hỏi một câu hỏi tu từ rất đắc nhân tâm như vậy.
“Có, ta có lỗi!”
“Lỗi gì ấy nhỉ?”
“Ta không nên tới muộn để ngươi phải đợi, không nên tỏ ra quá trương dương, không nên…”
“Không liên quan!” - Tiêu Viêm còn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Thiên đã ra hiệu dừng lại: “Đó là chuyện của ngươi, không có bất kỳ liên quan gì đến ta cả, ngươi không cần vì những chuyện đó có chút xíu liên hệ tới những gì ta từng nói mà cho rằng ta sẽ bận tâm về chúng.
Nếu không có chuyện gì khác thì ngươi trở về đi. Thiên phú và đẳng cấp của ngươi đều đã được chứng minh, tin chắc thời gian tới sẽ được lại nhận được bồi dưỡng trọng điểm từ gia tộc. Ta đã không còn gì để dạy ngươi nữa rồi.”
Lời này không phải Tiêu Thiên giận lẫy hay gì, mà sự thực là ngay từ ban đầu hắn đã chẳng dạy Tiêu Viêm được bất kỳ cái gì rồi. À không, ngoại trừ… một thứ. Đó chính là... ×— QUẢNG CÁO —
“Đừng mà, Tiêu Thiên biểu ca! Ta xin lỗi, ta biết mình không nên học lén đấu kỹ của ngươi, đều là do ta trẻ người non dạ, biểu ca ngươi đừng tức giận được không?”
Vừa nói, Tiêu Viêm ôm chầm lấy chân Tiêu Thiên, một thanh nước mũi, hai dòng nước mắt quệt đầy quần người sau, tình cảnh so với “gái nhà lành bị fuck boy ruồng bỏ khi hay tin có thai” còn phải đáng thương hơn vài lần.
“Cút!" - Tiêu Thiên một mặt ghét bỏ đạp Tiêu Viêm ra như ôn dịch: "Ta ghét nhất là nước mắt và đặc biệt là không thích nam nhân. Tránh xa ta ra một chút!”
Mà, bỏ qua chuyện hai nam nhân ôm nhau khóc lóc thảm thiết khiến người ngoài nhìn vào nổi cả da gà, thì chuyện Tiêu Viêm nói rằng hắn học lỏm đấu kỹ của Tiêu Thiên… là hoàn toàn có thật.
Chính xác hơn mà nói, là Tiêu Viêm bị Tiêu Thiên dùng Đả Cẩu Bổng Pháp, vốn được học lại từ Hoàng Dung, đánh cho nhiều quá, nên trong lúc vô tình đã học được một chiêu nửa thức đấy.
Cụ thể hơn, thủ đoạn dùng kiếm chỉ điểm vào khớp chỏ và khớp vai bên phải, kết hợp thêm cả chưởng thứ ba vào vai trái của Tiêu Khắc trước đó từ Tiêu Viêm, chính là chiêu thứ hai “Phản Khiêu Cẩu Thân” của thức thứ nhất “Khiêu Tự Quyết” trong Đả Cẩu Bổng Pháp.
Mặc dù đã có chút biến tấu để người ngoài cho rằng Tiêu Viêm chỉ dùng Toái Thạch Chưởng đánh bại Tiêu Khắc, nhưng trong mắt Tiêu Thiên, người hai mươi năm chỉ luyện duy nhất Đả Cẩu Bổng Pháp làm bản mệnh đấu kỹ cho mình, thì không thể nào che dấu được.
Vấn đề là ai cũng biết rằng trên giang hồ có một đạo luật bất thành văn, nói “học lỏm đấu kỹ người khác là tối kỵ, của người thân càng là tối kỵ trong tối kỵ”, nhưng Tiêu Viêm không chỉ học, mà còn sử dụng nó trước mặt mọi người, vẫn là với tư cách chìa khóa chiến thắng cuối cùng trong trận chiến quan trọng chiều nay.
Đây chính là lý do vì sao dù là người luôn tôn thờ chủ nghĩa “quỳ thiên, quỳ địa, quỳ phụ mẫu, quyết không quỳ người” như hắn lại phải chủ động quỳ trước mặt Tiêu Thiên.
Mà, “một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy”, bỏ qua chuyện tuổi tác và huyết thống của hai người, thì suy cho cùng Tiêu Viêm quỳ trước Tiêu Thiên tính ra vẫn là tôn sư trọng đạo mà thôi, chẳng có gì sai trái cả. Ngược lại mà nói, hành động nắm được thì buông được này của Tiêu Viêm còn khiến Tiêu Thiên hài lòng hơn ấy chứ.
“Lần sau cấm sử dụng đấu kỹ của ta nếu không được cho phép nữa, để ta bắt gặp… coi chừng ta phế đệ đấy!” - Lời này của Tiêu Thiên cũng không phải nói chơi.
“Vâng! Đệ biết rồi, biểu ca yên tâm.” - Tiêu Viêm lập tức gật mạnh đầu, lời nói cũng kiên định không kém.
Quen biết nhau chưa lâu, nhưng chừng đó là đủ để Tiêu Viêm biết Tiêu Thiên không phải là người thích đùa. Huống hồ, chuyện này là hắn sai đứt đuôi, người ta chẳng những không trách mắng, ngược lại là chỉ dặn dò một câu như vậy đã là vô cùng rộng lượng rồi, còn không biết điều nữa thì quá không phải người đi.
Thấy Tiêu Viêm như thế, Tiêu Thiên cũng an lòng được phần nào. Con hàng này đối với nữ nhân thì ngáo, chứ chữ tín với anh em thì vẫn tạm tin được, không đến nỗi bán huynh đệ cầu yên thân.
Lại nói, tuy rằng Đả Cẩu Bổng Pháp không phải loại đấu kỹ cao cấp hay quý hiếm gì, nhưng nó là đặc trưng thuộc về Hoàng Dung và Cái Bang. Bị nhiều người biết lúc này rất có thể sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết cho cả hắn, lẫn vị Nữ Thần vẫn đang miệt mài làm việc và tu luyện kia. Nên là… nhất định phải cẩn thận.
Đáng tiếc, Tiêu Thiên ngàn tính, vạn tính nhưng lại quên mất không tính tới một người…
“Tiểu thư, nếu thuộc hạ không nhìn lầm, thì đấu kỹ chiều nay Tiêu Viêm tiểu tử kia dùng trong cuộc thách đấu chính là phiên bản vụng về và không trọn vẹn… học lỏm được từ Tiêu Thiên thiếu gia.”
...chính là Huân Nhi và bảo tiêu “Lăng thúc thúc” của nàng.
“Học lỏm đấu kỹ a!” - Huân Nhi khẽ lẩm bẩm: “Chuyện này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ cũng có thể nhỏ, không biết Tiêu Thiên biểu ca sẽ xử phạt Tiêu Viêm ca ca như thế nào đây?”
Đáng nói là, thông minh và đa đoan như Huân Nhi cũng không nhận ra là chẳng biết từ lúc nào, Tiêu Viêm ca ca mà nàng luôn tự hào đã trở nên nhỏ bé và hoàn toàn lép vế trước một Tiêu Thiên thần bí, lạnh lùng và luôn bỏ nàng ngoài mắt rồi.
Nên là, không có bất kỳ hoa hòe gì đáng kể, chỉ đơn giản, thẳng thắn, trực tiếp va chạm với nhau, ai mạnh hơn thì thắng, thế thôi.
“Ha! Gục xuống cho ta!”
Một tiếng hô lớn, hai tay khí lãng cuồn cuộn, chân đạp mạnh xuống mặt đất lấy đà xông thẳng tới mục tiêu, Tiêu Khắc thể hiện rõ quyết tâm chiến thắng của mình bằng đấu kỹ mạnh nhất của hắn.
“Phách Sơn Chưởng”
Hoàng giai trung cấp đấu kỹ, Đấu Khí năm đoạn trở lên mới có quyền học tập!
Mọi người đồng loạt nín thở.
Một đòn toàn lực từ Đấu Khí sáu đoạn Tiêu Khắc, vẫn là dùng Hoàng giai trung cấp đấu kỹ Phách Sơn Chưởng đánh ra, liều thuốc thử này chắc chắn sẽ đem thực lực chân chính của Tiêu Viêm đánh ra nguyên hình!
Và khi mà thủ chưởng của đối phương càng lúc càng đến gần, thì đáp án của Tiêu Viêm là…
Soạt!
...sải một bước ngắn qua bên phải dễ dàng tránh thoát thế công của Tiêu Khắc, đồng thời…
Pặp!
...tay trái bắt lấy cổ tay đối phương…
Bụp! Bụp!
…tay phải thành kiếm chỉ điểm liên tiếp vào khớp chỏ, khớp vai phải, cuối cùng mới kết thúc bằng…
“Toái Thạch Chưởng”
Bụp!
...một chiêu Hoàng giai sơ cấp đấu kỹ chỉ cần Đấu Khí ba đoạn đã có quyền tu luyện thẳng vào vai trái đối phương, đem hắn đánh bay ra xa.
Vù! Bịch! Bịch!
“…”
Trúng đòn chính diện, Tiêu Khắc cứ thế văng ra xa mấy mét, vẫn là lăn thêm hai vòng trên mặt đất nữa mới thực sự ngừng lại được. Quan trọng là… không động đậy!
Chết thì hẳn là sẽ không, nhưng thẳng thắn ngất đi là chắc chắn rồi.
×— QUẢNG CÁO —
Chỉ là… cái cách mà Tiêu Khắc nằm im trên mặt đất đằng kia, nó cũng tĩnh lặng và tịch mịch như cái sân huấn luyện Tiêu Gia lúc này vậy.
Mặt không đỏ, hơi thở không loạn, cước bộ không lung lay… còn ai dám nghi ngờ thực lực Đấu Khí bảy đoạn của Tiêu Viêm nữa không, khi mà chỉ bằng một chiêu duy nhất hắn đã hết sức nhẹ nhàng và vô cùng dễ dàng đánh gục Đấu Khí sáu đoạn Tiêu Khắc đây?
Tiêu Viêm thu hồi thủ thế, chắp tay về phía Tiêu Khắc đã bất động đằng xa, chắp tay với trọng tài, với cha hắn Tiêu Chiến, với mọi người xung rồi nắm tay Huân Nhi rời. Phía sau đã không còn chuyện của hắn nữa, một chưởng kia đã quá đủ để đánh ra một cái đại kết cục cho tất cả những nghi ngờ và không muốn tin của tất cả những người đang có mặt ở đây rồi.
Gần trăm thiếu nam, thiếu nữ dưới sân, Tiêu Chiến và các trưởng lão trên đài… đều lặng im nhìn theo bóng lưng của đôi thanh mai, trúc mã kia kéo dài trên đất, không ai nói một lời ngăn cản hay chúc mừng nào cả.
Tiêu Khắc nằm đằng kia đã tự nói lên hết những gì họ muốn biết rồi!
Chỉ là…
“Hừ!”
...có một người không hài lòng, chính xác hơn là rất không hài lòng hừ lạnh một tiếng rồi mới quay người đi.
. . .
Tin tức Tiêu Viêm trước sau chỉ dùng thời gian một năm để khôi phục từ Đấu Khí ba đoạn trở lại Đấu Khí bảy đoạn, đồng thời một chiêu đã đánh gục đối thủ khiêu chiến là Tiêu Khắc rất nhanh liền bay loạn trong Tiêu Gia, thậm chí là bay ra bên ngoài nữa.
Nhất thời, những lời đồn đoán kiểu “thiên tài năm đó trở về”, hay “ngã ở đâu đứng lên ở đó”, rồi thì “đã là vàng thì ở đâu cũng sáng” các thứ bắt đầu không ngừng nổi lên, nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó là đều tin và mong chờ ngày Tiêu Viêm rực rỡ trở lại như cách đây bốn năm.
Chỉ là, có cho tiền bọn họ cũng chẳng thể đoán nổi rằng “thiên tài” tâm phúc của bọn họ hiện tại vậy mà lại đang phải… quỳ gối trước mặt một người khác.
Lại nói, kiêu ngạo như Tiêu Viêm mà quỳ thì chỉ có hai loại người. Thứ nhất chắc chắn là phụ mẫu, còn thứ hai đương nhiên là…
“Tiêu Thiên biểu ca… xin lỗi!”
...lão sư, kiêm biểu ca đáng tin của hắn rồi.
“Xin lỗi!? Ngươi có lỗi sao?”
Trước thái độ quỳ gối, hối lỗi ăn năn của Tiêu Viêm, Tiêu Thiên lại tỏ ra khá… lạnh nhạt, thậm chí còn hỏi một câu hỏi tu từ rất đắc nhân tâm như vậy.
“Có, ta có lỗi!”
“Lỗi gì ấy nhỉ?”
“Ta không nên tới muộn để ngươi phải đợi, không nên tỏ ra quá trương dương, không nên…”
“Không liên quan!” - Tiêu Viêm còn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Thiên đã ra hiệu dừng lại: “Đó là chuyện của ngươi, không có bất kỳ liên quan gì đến ta cả, ngươi không cần vì những chuyện đó có chút xíu liên hệ tới những gì ta từng nói mà cho rằng ta sẽ bận tâm về chúng.
Nếu không có chuyện gì khác thì ngươi trở về đi. Thiên phú và đẳng cấp của ngươi đều đã được chứng minh, tin chắc thời gian tới sẽ được lại nhận được bồi dưỡng trọng điểm từ gia tộc. Ta đã không còn gì để dạy ngươi nữa rồi.”
Lời này không phải Tiêu Thiên giận lẫy hay gì, mà sự thực là ngay từ ban đầu hắn đã chẳng dạy Tiêu Viêm được bất kỳ cái gì rồi. À không, ngoại trừ… một thứ. Đó chính là... ×— QUẢNG CÁO —
“Đừng mà, Tiêu Thiên biểu ca! Ta xin lỗi, ta biết mình không nên học lén đấu kỹ của ngươi, đều là do ta trẻ người non dạ, biểu ca ngươi đừng tức giận được không?”
Vừa nói, Tiêu Viêm ôm chầm lấy chân Tiêu Thiên, một thanh nước mũi, hai dòng nước mắt quệt đầy quần người sau, tình cảnh so với “gái nhà lành bị fuck boy ruồng bỏ khi hay tin có thai” còn phải đáng thương hơn vài lần.
“Cút!" - Tiêu Thiên một mặt ghét bỏ đạp Tiêu Viêm ra như ôn dịch: "Ta ghét nhất là nước mắt và đặc biệt là không thích nam nhân. Tránh xa ta ra một chút!”
Mà, bỏ qua chuyện hai nam nhân ôm nhau khóc lóc thảm thiết khiến người ngoài nhìn vào nổi cả da gà, thì chuyện Tiêu Viêm nói rằng hắn học lỏm đấu kỹ của Tiêu Thiên… là hoàn toàn có thật.
Chính xác hơn mà nói, là Tiêu Viêm bị Tiêu Thiên dùng Đả Cẩu Bổng Pháp, vốn được học lại từ Hoàng Dung, đánh cho nhiều quá, nên trong lúc vô tình đã học được một chiêu nửa thức đấy.
Cụ thể hơn, thủ đoạn dùng kiếm chỉ điểm vào khớp chỏ và khớp vai bên phải, kết hợp thêm cả chưởng thứ ba vào vai trái của Tiêu Khắc trước đó từ Tiêu Viêm, chính là chiêu thứ hai “Phản Khiêu Cẩu Thân” của thức thứ nhất “Khiêu Tự Quyết” trong Đả Cẩu Bổng Pháp.
Mặc dù đã có chút biến tấu để người ngoài cho rằng Tiêu Viêm chỉ dùng Toái Thạch Chưởng đánh bại Tiêu Khắc, nhưng trong mắt Tiêu Thiên, người hai mươi năm chỉ luyện duy nhất Đả Cẩu Bổng Pháp làm bản mệnh đấu kỹ cho mình, thì không thể nào che dấu được.
Vấn đề là ai cũng biết rằng trên giang hồ có một đạo luật bất thành văn, nói “học lỏm đấu kỹ người khác là tối kỵ, của người thân càng là tối kỵ trong tối kỵ”, nhưng Tiêu Viêm không chỉ học, mà còn sử dụng nó trước mặt mọi người, vẫn là với tư cách chìa khóa chiến thắng cuối cùng trong trận chiến quan trọng chiều nay.
Đây chính là lý do vì sao dù là người luôn tôn thờ chủ nghĩa “quỳ thiên, quỳ địa, quỳ phụ mẫu, quyết không quỳ người” như hắn lại phải chủ động quỳ trước mặt Tiêu Thiên.
Mà, “một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy”, bỏ qua chuyện tuổi tác và huyết thống của hai người, thì suy cho cùng Tiêu Viêm quỳ trước Tiêu Thiên tính ra vẫn là tôn sư trọng đạo mà thôi, chẳng có gì sai trái cả. Ngược lại mà nói, hành động nắm được thì buông được này của Tiêu Viêm còn khiến Tiêu Thiên hài lòng hơn ấy chứ.
“Lần sau cấm sử dụng đấu kỹ của ta nếu không được cho phép nữa, để ta bắt gặp… coi chừng ta phế đệ đấy!” - Lời này của Tiêu Thiên cũng không phải nói chơi.
“Vâng! Đệ biết rồi, biểu ca yên tâm.” - Tiêu Viêm lập tức gật mạnh đầu, lời nói cũng kiên định không kém.
Quen biết nhau chưa lâu, nhưng chừng đó là đủ để Tiêu Viêm biết Tiêu Thiên không phải là người thích đùa. Huống hồ, chuyện này là hắn sai đứt đuôi, người ta chẳng những không trách mắng, ngược lại là chỉ dặn dò một câu như vậy đã là vô cùng rộng lượng rồi, còn không biết điều nữa thì quá không phải người đi.
Thấy Tiêu Viêm như thế, Tiêu Thiên cũng an lòng được phần nào. Con hàng này đối với nữ nhân thì ngáo, chứ chữ tín với anh em thì vẫn tạm tin được, không đến nỗi bán huynh đệ cầu yên thân.
Lại nói, tuy rằng Đả Cẩu Bổng Pháp không phải loại đấu kỹ cao cấp hay quý hiếm gì, nhưng nó là đặc trưng thuộc về Hoàng Dung và Cái Bang. Bị nhiều người biết lúc này rất có thể sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết cho cả hắn, lẫn vị Nữ Thần vẫn đang miệt mài làm việc và tu luyện kia. Nên là… nhất định phải cẩn thận.
Đáng tiếc, Tiêu Thiên ngàn tính, vạn tính nhưng lại quên mất không tính tới một người…
“Tiểu thư, nếu thuộc hạ không nhìn lầm, thì đấu kỹ chiều nay Tiêu Viêm tiểu tử kia dùng trong cuộc thách đấu chính là phiên bản vụng về và không trọn vẹn… học lỏm được từ Tiêu Thiên thiếu gia.”
...chính là Huân Nhi và bảo tiêu “Lăng thúc thúc” của nàng.
“Học lỏm đấu kỹ a!” - Huân Nhi khẽ lẩm bẩm: “Chuyện này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ cũng có thể nhỏ, không biết Tiêu Thiên biểu ca sẽ xử phạt Tiêu Viêm ca ca như thế nào đây?”
Đáng nói là, thông minh và đa đoan như Huân Nhi cũng không nhận ra là chẳng biết từ lúc nào, Tiêu Viêm ca ca mà nàng luôn tự hào đã trở nên nhỏ bé và hoàn toàn lép vế trước một Tiêu Thiên thần bí, lạnh lùng và luôn bỏ nàng ngoài mắt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.