Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 27: Đại sự trong rừng cây(2)
ThiênTôn
15/03/2021
“Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi dẫn theo nha hoàn đi vào rừng làm gì
thế? Sẽ không phải là muốn… đánh dã chiến đổi khẩu vị chứ, Tiêu Thiên?”
Hắn đã gọi nàng Cổ tiểu thư chứng tỏ ở đây không có người ngoài. Mà đã không có người ngoài thì Huân Nhi cũng chẳng buồn gọi “tên đáng ghét” này là biểu ca nữa, cứ thẳng tên mà gọi cho bõ tức.
Về phần tại sao Huân Nhi không chút ngần ngại xem Mộc Ánh Tuyết là nha hoàn của Tiêu Thiên, thì nguyên nhân là bởi ngày đó sau khi triệu hoán nàng tới, hắn đã sớm “tiên hạ thủ vi cường” bằng cách “vô tình hay cố ý” mang theo vị “con gái của một người bạn” này đi dạo quanh Tiêu Gia một vòng, còn không ngừng rêu rao rằng nàng bị… câm - điếc bẩm sinh, mục đích không gì khác ngoài tránh cho Huân Nhi và vị bảo tiêu kia nhìn chằm chằm.
Khoan hãy nói, hiệu quả đúng là không tệ.
Trừ khi được Tiêu Thiên hỏi, còn không thì Mộc Ánh Tuyết đúng là hoàn toàn không nghe, không nói như một người câm - điếc bẩm sinh chính hiệu. Chẳng thế mà sau khi nhìn trọn vẹn ba ngày, ba đêm chỉ thấy người sau im ỉm làm việc và tu luyện, “Lăng thúc thúc” liền trở về báo cáo lại cho Huân Nhi rồi lập tức tuyên bố kết thúc nhiệm vụ luôn đấy.
“Ta mang Tuyết nhi đi đâu, làm gì là chuyện riêng của chúng ta, liên quan gì đến ngươi?” - Nói tới đây, gương mặt Tiêu Thiên khẽ biến, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng vào mắt đối phương: “Mà, ngươi quan tâm chuyện giữa ta và Tuyết nhi như vậy, sẽ không phải là bởi vì... ngươi thầm để ý ta nên mới ghen với nàng chứ?”
Lời này vừa ra, Huân Nhi lập tức...
“Ngươi... ngươi nói bậy! Ta... ta mới... mới... không thém để ý tới ngươi...”
...nhảy dựng lên như con mèo bị người ta dẫm phải đuôi bằng biểu tình ngại ngùng, gương mặt ửng đỏ, lời nói lắp bắp loạn lạc. Không nhiều cơ hội thấy viên minh châu của Tiêu Gia này ăn thiệt thòi như vậy đâu.
Cũng dễ hiểu thôi, Huân Nhi thành thục thế, chứ có thành thục hơn nữa nàng vẫn chỉ là một bé gái tuổi teen a. Đánh nhau có thể Tiêu Thiên không lại, chứ riêng phần đấu võ mồm thì xin lỗi, “ông chú” này thừa sức chỉ thẳng mặt nàng và gáy khét một câu“ngươi còn non và xanh lắm!”.
Chỉ có điều Tiêu Thiên lại không để ý chuyện đó lắm, bởi vì…
“Tiêu Thiên, ta nói cho ngươi biết…”
“Suỵt! Ngươi nghe thấy tiếng gì không?”
...hắn phát hiện có biến.
“Tiếng!? Tiếng gì?” - Huân Nhi hơi cau mày hỏi lại: “Làm gì có tiếng gì? Không phải là ngươi nghe nhầm chứ?”
Nàng quả thực không nghe thấy tiếng gì cả!
“Có tiếng đánh nhau, phát ra từ… bên kia!”
Nói, Tiêu Thiên không thèm để ý thái độ của Huân Nhi biến hóa thế nào, cả người đã bùng phát sức mạnh để chạy sang một hướng khác.
“Ê! Chờ ta với!”
Tâm trí thành thục của Huân Nhi chưa bao giờ cho phép nàng trở thành loại bà tám thích lo chuyện bao đồng. Tuy nhiên, ông trờ lại phú cho nàng đôi mắt vô cùng nhanh nhạy và một bộ não cực kỳ sắc bén trong nắm bắt nhân tâm.
Vừa rồi khi ra hiệu cho nàng im lặng, hai hàng lông mày Tiêu Thiên tuy có cau lại, nhưng ánh mắt cảnh giác về phía nàng trước sau lại không hề biến thay đổi. Thế nhưng sau khi đã xác định được phương hướng, và có vẻ là xác định được cả những người đang đánh nhau kia là ai, sự cảnh giác kể trên đã hoàn toàn mất đi, mà thay vào đó là gấp gáp, vội vàng và có phần… hoảng loạn.
Đúng vậy, chính là hoảng loạn đấy!
Từ trước đến này, Tiêu Thiên trong mắt Huân Nhi vẫn luôn là một kẻ lạnh lùng, thủ đoạn khó lường và làm việc cực kỳ có kế hoạch. Nên ngay khi nhận ra sự biến hóa rất nhanh và vô cùng ít thấy từ vị biểu ca thần bí này, nàng đã không ngần ngại… chạy theo để hóng xem hắn đã phát hiện ra chuyện gì. Dù sao cũng còn “Lăng thúc thúc” đi theo bảo vệ, trời sập xuống có người gánh rồi, lo gì.
Đáng tiếc, một thiếu nữ trẻ tuổi chưa từng trải như Huân Nhi làm sao hay biết, rằng trời sập xuống có thể sẽ có người thay nàng gánh, thậm chí là chống nó lên trở lại cũng không phải là không được, thế nhưng trên đời cũng có những thứ mà một khi đã sập xuống rồi, thì có muốn gánh lên, hay xây lại, cũng chẳng thể nào làm được nữa. ×— QUẢNG CÁO —
Ví dụ như… lòng tin và tình cảm chẳng hạn!
. . .
Đằng sau một tảng đá lớn cách nơi Tiêu Thiên và Huân Nhi cãi vã không xa.
Nơi này cũng có một cuộc cãi vã khác đang diễn ra. Chỉ là, so với cuộc tranh đấu võ mồm đơn thuần bên kia, thì chuyện ở đây…
“Thả ta ra! Thả ta ra!”
“Thả ngươi!? Là ai vô duyên vô cớ đánh lén bản thiếu gia hả? Ta nói cưỡng gian ngươi là ta sẽ làm!”
“Buông ta ra! Tên khốn kiếp, buông ta ra…”
...nóng nảy hơn rất nhiều, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở nóng mà thôi, chứ chưa kịp cháy. Bởi vì...
“Tiêu Viêm, dừng tay!!!”
Póc! Vù!
...ngay sau một tiếng quát lớn là âm thanh xé gió của vật nhỏ được bắn đi với tốc độ cực cao vang lên. Và mục tiêu của nó chính là…
Cốp!
“A!”
Bịch!
...trán của Tiêu Viêm, kẻ đang thực hiện hành vi đè Tiêu Ngọc xuống bãi cỏ với ý đồ… cưỡng gian!
Thủ phạm ra tay bắn tới một quả thông nhỏ đánh bay Tiêu Viêm, qua đó kịp thời ngăn cản hắn thực hiện hành vi đồi bại kia, đương nhiên chẳng thể là ai khác ngoài Tiêu Thiên rồi. Chỉ có điều, bất kể là Tiêu Viêm - nghi phạm lớn nhất đang có mặt tại hiện trường, hay Tiêu Ngọc - nạn nhân của vụ cưỡng hiếp trong rừng này đều không phải trọng tâm của vấn đề. Mà đó là…
“T-Tiêu… Tiêu Viêm… ca ca… ngươi...”
...Huân Nhi, người đang sững sờ không nói nên lời trước những gì bản thân vừa chứng kiến.
Tiêu Viêm bò dậy từ mặt đất, đại não vẫn còn chưa hết lắc lư sau khi bị người ta đánh mạnh trúng ngay giữa trán, chỉ là ngay khi nghe được âm thanh ôn nhu quen thuộc, nhưng lần này đan xen trong đó còn có bàng hoàng, hoảng sợ và không thể tin nổi, hắn lập tức tìm tới sự tỉnh táo cần thiết. Và đập vào mắt hắn bây giờ là…
“H-Huân Nhi… T-Tiêu Thiên biểu ca… không phải như vậy… chuyện không phải như hai người nghĩ đâu…”
...ánh mắt đầy căm thù sau làn nước mắt của Tiêu Ngọc, cái nhìn khinh bỉ từ Tiêu Thiên, và quan trọng hơn hết, là vẻ mặt hoảng sợ nổi bật bởi ánh mắt chán ghét, xa lạ của Huân Nhi.
Tiêu Viêm muốn biện hộ cho bản thân, Tiêu Viêm nên cố gắng biện hộ cho bản thân, Tiêu Viêm cần phải biện hộ cho bản thân, nhưng… ×— QUẢNG CÁO —
“Ngươi im miệng cho ta! Tiêu Ngọc biểu muội, ngươi là nạn nhân, ngươi nói trước đi.”
...Tiêu Thiên lại không cho phép hắn làm như vậy.
Về lý mà nói, người say sẽ không nhận mình xỉn, thằng nghiện sẽ chẳng tin bản thân đã sa đọa và cave lúc nào cũng có lý do để vào làm việc tại công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn một thành viên HaiChanBank. Nên là, muốn nghe chuyện thì nghe từ nguồn khác đáng tin hơn đi.
Còn về tình, chuyện gì vừa xảy ra, trời thấy, đất thấy, Tiêu Thiên và Huân Nhi cũng đã thấy, riêng Tiêu Viêm - Tiêu Ngọc hai người trong cuộc thì càng rõ hơn ai hết. Vì thế, nghe từ ai cũng như nhau thôi.
Và quyết định của Tiêu Thiên, người có tiếng nói nhất ở đây, chính là nghe từ nạn nhân trước.
Hợp lý, hợp luôn cả tình!
Nghe được tiếng quát của Tiêu Thiên, Huân Nhi lúc này mới hoàn hồn để nhìn sang Tiêu Ngọc.
Gương mặt lấm lem; tóc tai rũ rượi; quần áo rách rưới; trên cánh tay, cổ, gáy những phần da thịt lộ ra ngoài đều xuất hiện không ít vết bầm và đỏ, hẳn là do phản kháng tạo thành; nhưng quan trọng nhất, vẫn là đôi mắt đỏ bừng bởi những tơ máu tức giận cùng căm thù đằng sau hai hàng nước mắt uất nghẹn và nhục nhã vì bị xâm hại.
Đều là nữ nhân với nhau, cộng thêm khoảng cách về tuổi tác và kinh nghiệm sống cũng chẳng quá xa, nên ngay khi nhìn thấy đối phương đáng thương như vậy, sự đồng cảm trong lòng Huân Nhi bất giác khiến nàng nhịn không được tự đặt mình vào hoàn cảnh hiện tại của Tiêu Ngọc, và… một cảm giác kinh tởm tới mức buồn nôn lập tức cuồn cuộn trong dạ dày.
“T-Tiêu Thiên… biểu ca… hức… hắn… hắn… hức… hắn muốn cưỡng… cưỡng hiếp ta… ô ô ô…”
Còn chưa nói hết được một câu trọn vẹn, Tiêu Ngọc đã òa lên khóc cực kỳ đáng thương trong lòng Tiêu Thiên. Có vẻ như nín nhịn đến đây đã là cực hạn đối với nàng, nên ngay khi tìm được người để dựa vào, những cảm xúc dồn nén kia lập tức vỡ òa không thể ngăn cản được nữa.
“Ngươi nói láo! Ta không có…”
Tiêu Viêm lập tức gào lên phản bác, chỉ là…
“Ngươi im miệng! Quỳ xuống!”
...một lần nữa Tiêu Thiên lại không cho hắn được toại nguyện.
Bịch!
Bất kể là đúng hay sai, Tiêu Thiên vẫn là người có ân, có nghĩa và có tình với hắn. Vả lại, tình huống này thực sự là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cho nên…Tiêu Viêm quỳ. Nhưng để cho rõ ràng thì một quỳ này là hắn “quỳ trước người anh, người thầy đang vô cùng tức giận và thất vọng, chứ không phải quỳ vì bản thân sai”, hay ít nhất là trong lòng Tiêu Viêm đã tìm tới cho mình một cái cớ như vậy.
Sau khi trừng mắt quát quỳ Tiêu Viêm xong, sự chú ý của Tiêu Thiên lập tức được chuyển sang mỹ nhân trong ngực mình.
“Tiêu Ngọc biểu muội, bình tĩnh lại đi. Trước hết ổn định tâm tình, không được hoảng loạn. Có chúng ta ở đây rồi, không việc gì phải sợ nữa, chuyện đâu còn có đó.
Nghe lời ta, không có hoàn cảnh nào là tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh mà thôi. Đừng quên ngươi thế nhưng mà là Tiêu Gia thiên tài, vẫn là Già Nam học viện cao đồ, không vấn đề gì có thể làm khó được ngươi cả.”
Hắn đã gọi nàng Cổ tiểu thư chứng tỏ ở đây không có người ngoài. Mà đã không có người ngoài thì Huân Nhi cũng chẳng buồn gọi “tên đáng ghét” này là biểu ca nữa, cứ thẳng tên mà gọi cho bõ tức.
Về phần tại sao Huân Nhi không chút ngần ngại xem Mộc Ánh Tuyết là nha hoàn của Tiêu Thiên, thì nguyên nhân là bởi ngày đó sau khi triệu hoán nàng tới, hắn đã sớm “tiên hạ thủ vi cường” bằng cách “vô tình hay cố ý” mang theo vị “con gái của một người bạn” này đi dạo quanh Tiêu Gia một vòng, còn không ngừng rêu rao rằng nàng bị… câm - điếc bẩm sinh, mục đích không gì khác ngoài tránh cho Huân Nhi và vị bảo tiêu kia nhìn chằm chằm.
Khoan hãy nói, hiệu quả đúng là không tệ.
Trừ khi được Tiêu Thiên hỏi, còn không thì Mộc Ánh Tuyết đúng là hoàn toàn không nghe, không nói như một người câm - điếc bẩm sinh chính hiệu. Chẳng thế mà sau khi nhìn trọn vẹn ba ngày, ba đêm chỉ thấy người sau im ỉm làm việc và tu luyện, “Lăng thúc thúc” liền trở về báo cáo lại cho Huân Nhi rồi lập tức tuyên bố kết thúc nhiệm vụ luôn đấy.
“Ta mang Tuyết nhi đi đâu, làm gì là chuyện riêng của chúng ta, liên quan gì đến ngươi?” - Nói tới đây, gương mặt Tiêu Thiên khẽ biến, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng vào mắt đối phương: “Mà, ngươi quan tâm chuyện giữa ta và Tuyết nhi như vậy, sẽ không phải là bởi vì... ngươi thầm để ý ta nên mới ghen với nàng chứ?”
Lời này vừa ra, Huân Nhi lập tức...
“Ngươi... ngươi nói bậy! Ta... ta mới... mới... không thém để ý tới ngươi...”
...nhảy dựng lên như con mèo bị người ta dẫm phải đuôi bằng biểu tình ngại ngùng, gương mặt ửng đỏ, lời nói lắp bắp loạn lạc. Không nhiều cơ hội thấy viên minh châu của Tiêu Gia này ăn thiệt thòi như vậy đâu.
Cũng dễ hiểu thôi, Huân Nhi thành thục thế, chứ có thành thục hơn nữa nàng vẫn chỉ là một bé gái tuổi teen a. Đánh nhau có thể Tiêu Thiên không lại, chứ riêng phần đấu võ mồm thì xin lỗi, “ông chú” này thừa sức chỉ thẳng mặt nàng và gáy khét một câu“ngươi còn non và xanh lắm!”.
Chỉ có điều Tiêu Thiên lại không để ý chuyện đó lắm, bởi vì…
“Tiêu Thiên, ta nói cho ngươi biết…”
“Suỵt! Ngươi nghe thấy tiếng gì không?”
...hắn phát hiện có biến.
“Tiếng!? Tiếng gì?” - Huân Nhi hơi cau mày hỏi lại: “Làm gì có tiếng gì? Không phải là ngươi nghe nhầm chứ?”
Nàng quả thực không nghe thấy tiếng gì cả!
“Có tiếng đánh nhau, phát ra từ… bên kia!”
Nói, Tiêu Thiên không thèm để ý thái độ của Huân Nhi biến hóa thế nào, cả người đã bùng phát sức mạnh để chạy sang một hướng khác.
“Ê! Chờ ta với!”
Tâm trí thành thục của Huân Nhi chưa bao giờ cho phép nàng trở thành loại bà tám thích lo chuyện bao đồng. Tuy nhiên, ông trờ lại phú cho nàng đôi mắt vô cùng nhanh nhạy và một bộ não cực kỳ sắc bén trong nắm bắt nhân tâm.
Vừa rồi khi ra hiệu cho nàng im lặng, hai hàng lông mày Tiêu Thiên tuy có cau lại, nhưng ánh mắt cảnh giác về phía nàng trước sau lại không hề biến thay đổi. Thế nhưng sau khi đã xác định được phương hướng, và có vẻ là xác định được cả những người đang đánh nhau kia là ai, sự cảnh giác kể trên đã hoàn toàn mất đi, mà thay vào đó là gấp gáp, vội vàng và có phần… hoảng loạn.
Đúng vậy, chính là hoảng loạn đấy!
Từ trước đến này, Tiêu Thiên trong mắt Huân Nhi vẫn luôn là một kẻ lạnh lùng, thủ đoạn khó lường và làm việc cực kỳ có kế hoạch. Nên ngay khi nhận ra sự biến hóa rất nhanh và vô cùng ít thấy từ vị biểu ca thần bí này, nàng đã không ngần ngại… chạy theo để hóng xem hắn đã phát hiện ra chuyện gì. Dù sao cũng còn “Lăng thúc thúc” đi theo bảo vệ, trời sập xuống có người gánh rồi, lo gì.
Đáng tiếc, một thiếu nữ trẻ tuổi chưa từng trải như Huân Nhi làm sao hay biết, rằng trời sập xuống có thể sẽ có người thay nàng gánh, thậm chí là chống nó lên trở lại cũng không phải là không được, thế nhưng trên đời cũng có những thứ mà một khi đã sập xuống rồi, thì có muốn gánh lên, hay xây lại, cũng chẳng thể nào làm được nữa. ×— QUẢNG CÁO —
Ví dụ như… lòng tin và tình cảm chẳng hạn!
. . .
Đằng sau một tảng đá lớn cách nơi Tiêu Thiên và Huân Nhi cãi vã không xa.
Nơi này cũng có một cuộc cãi vã khác đang diễn ra. Chỉ là, so với cuộc tranh đấu võ mồm đơn thuần bên kia, thì chuyện ở đây…
“Thả ta ra! Thả ta ra!”
“Thả ngươi!? Là ai vô duyên vô cớ đánh lén bản thiếu gia hả? Ta nói cưỡng gian ngươi là ta sẽ làm!”
“Buông ta ra! Tên khốn kiếp, buông ta ra…”
...nóng nảy hơn rất nhiều, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở nóng mà thôi, chứ chưa kịp cháy. Bởi vì...
“Tiêu Viêm, dừng tay!!!”
Póc! Vù!
...ngay sau một tiếng quát lớn là âm thanh xé gió của vật nhỏ được bắn đi với tốc độ cực cao vang lên. Và mục tiêu của nó chính là…
Cốp!
“A!”
Bịch!
...trán của Tiêu Viêm, kẻ đang thực hiện hành vi đè Tiêu Ngọc xuống bãi cỏ với ý đồ… cưỡng gian!
Thủ phạm ra tay bắn tới một quả thông nhỏ đánh bay Tiêu Viêm, qua đó kịp thời ngăn cản hắn thực hiện hành vi đồi bại kia, đương nhiên chẳng thể là ai khác ngoài Tiêu Thiên rồi. Chỉ có điều, bất kể là Tiêu Viêm - nghi phạm lớn nhất đang có mặt tại hiện trường, hay Tiêu Ngọc - nạn nhân của vụ cưỡng hiếp trong rừng này đều không phải trọng tâm của vấn đề. Mà đó là…
“T-Tiêu… Tiêu Viêm… ca ca… ngươi...”
...Huân Nhi, người đang sững sờ không nói nên lời trước những gì bản thân vừa chứng kiến.
Tiêu Viêm bò dậy từ mặt đất, đại não vẫn còn chưa hết lắc lư sau khi bị người ta đánh mạnh trúng ngay giữa trán, chỉ là ngay khi nghe được âm thanh ôn nhu quen thuộc, nhưng lần này đan xen trong đó còn có bàng hoàng, hoảng sợ và không thể tin nổi, hắn lập tức tìm tới sự tỉnh táo cần thiết. Và đập vào mắt hắn bây giờ là…
“H-Huân Nhi… T-Tiêu Thiên biểu ca… không phải như vậy… chuyện không phải như hai người nghĩ đâu…”
...ánh mắt đầy căm thù sau làn nước mắt của Tiêu Ngọc, cái nhìn khinh bỉ từ Tiêu Thiên, và quan trọng hơn hết, là vẻ mặt hoảng sợ nổi bật bởi ánh mắt chán ghét, xa lạ của Huân Nhi.
Tiêu Viêm muốn biện hộ cho bản thân, Tiêu Viêm nên cố gắng biện hộ cho bản thân, Tiêu Viêm cần phải biện hộ cho bản thân, nhưng… ×— QUẢNG CÁO —
“Ngươi im miệng cho ta! Tiêu Ngọc biểu muội, ngươi là nạn nhân, ngươi nói trước đi.”
...Tiêu Thiên lại không cho phép hắn làm như vậy.
Về lý mà nói, người say sẽ không nhận mình xỉn, thằng nghiện sẽ chẳng tin bản thân đã sa đọa và cave lúc nào cũng có lý do để vào làm việc tại công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn một thành viên HaiChanBank. Nên là, muốn nghe chuyện thì nghe từ nguồn khác đáng tin hơn đi.
Còn về tình, chuyện gì vừa xảy ra, trời thấy, đất thấy, Tiêu Thiên và Huân Nhi cũng đã thấy, riêng Tiêu Viêm - Tiêu Ngọc hai người trong cuộc thì càng rõ hơn ai hết. Vì thế, nghe từ ai cũng như nhau thôi.
Và quyết định của Tiêu Thiên, người có tiếng nói nhất ở đây, chính là nghe từ nạn nhân trước.
Hợp lý, hợp luôn cả tình!
Nghe được tiếng quát của Tiêu Thiên, Huân Nhi lúc này mới hoàn hồn để nhìn sang Tiêu Ngọc.
Gương mặt lấm lem; tóc tai rũ rượi; quần áo rách rưới; trên cánh tay, cổ, gáy những phần da thịt lộ ra ngoài đều xuất hiện không ít vết bầm và đỏ, hẳn là do phản kháng tạo thành; nhưng quan trọng nhất, vẫn là đôi mắt đỏ bừng bởi những tơ máu tức giận cùng căm thù đằng sau hai hàng nước mắt uất nghẹn và nhục nhã vì bị xâm hại.
Đều là nữ nhân với nhau, cộng thêm khoảng cách về tuổi tác và kinh nghiệm sống cũng chẳng quá xa, nên ngay khi nhìn thấy đối phương đáng thương như vậy, sự đồng cảm trong lòng Huân Nhi bất giác khiến nàng nhịn không được tự đặt mình vào hoàn cảnh hiện tại của Tiêu Ngọc, và… một cảm giác kinh tởm tới mức buồn nôn lập tức cuồn cuộn trong dạ dày.
“T-Tiêu Thiên… biểu ca… hức… hắn… hắn… hức… hắn muốn cưỡng… cưỡng hiếp ta… ô ô ô…”
Còn chưa nói hết được một câu trọn vẹn, Tiêu Ngọc đã òa lên khóc cực kỳ đáng thương trong lòng Tiêu Thiên. Có vẻ như nín nhịn đến đây đã là cực hạn đối với nàng, nên ngay khi tìm được người để dựa vào, những cảm xúc dồn nén kia lập tức vỡ òa không thể ngăn cản được nữa.
“Ngươi nói láo! Ta không có…”
Tiêu Viêm lập tức gào lên phản bác, chỉ là…
“Ngươi im miệng! Quỳ xuống!”
...một lần nữa Tiêu Thiên lại không cho hắn được toại nguyện.
Bịch!
Bất kể là đúng hay sai, Tiêu Thiên vẫn là người có ân, có nghĩa và có tình với hắn. Vả lại, tình huống này thực sự là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cho nên…Tiêu Viêm quỳ. Nhưng để cho rõ ràng thì một quỳ này là hắn “quỳ trước người anh, người thầy đang vô cùng tức giận và thất vọng, chứ không phải quỳ vì bản thân sai”, hay ít nhất là trong lòng Tiêu Viêm đã tìm tới cho mình một cái cớ như vậy.
Sau khi trừng mắt quát quỳ Tiêu Viêm xong, sự chú ý của Tiêu Thiên lập tức được chuyển sang mỹ nhân trong ngực mình.
“Tiêu Ngọc biểu muội, bình tĩnh lại đi. Trước hết ổn định tâm tình, không được hoảng loạn. Có chúng ta ở đây rồi, không việc gì phải sợ nữa, chuyện đâu còn có đó.
Nghe lời ta, không có hoàn cảnh nào là tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh mà thôi. Đừng quên ngươi thế nhưng mà là Tiêu Gia thiên tài, vẫn là Già Nam học viện cao đồ, không vấn đề gì có thể làm khó được ngươi cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.