Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 312: Kết cục đến gần!
ThiênTôn
01/08/2021
Đâu đó khoảng nửa tiếng trước.
“Học trưởng, vừa rồi đắc tội.” - Vừa nói, Huân Nhi vừa xòe tay trả lại hỏa tinh tạp cho người vừa bị nàng đánh cướp.
“Không sao… khụ… ngược lại là phải cảm ơn ngươi đã nương tay.” - Lưng dựa vào gốc cây, khóe miệng còn đọng vết máu cong lên nụ cười bất đắc dĩ, vị học trưởng thoạt nhìn có chút bán nam - bán nữ gọi Trần Đức Bo lúc này cũng không khác lắm những người bình thường: “Nếu ta nhìn không lầm, ngươi hẳn là vẫn còn có giữ lại a. Thật không thể tin được chỉ mới từng này tuổi ngươi đã có thực lực và tâm cơ như thế.”
“Ngươi đúng là nhìn không lầm, nhưng ngươi lại nhìn… thiếu nhiều lắm, học trưởng.” - Vẫn một vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt Huân Nhi hơi đảo xuống tấm hỏa tinh tạp rồi liền trở lại trên mặt đối phương.
“Nhìn thiếu… A!” - Cúi đầu nhìn theo ánh mắt Huân Nhi, Trần Đức Bo học trưởng giật nảy mình khi hỏa tinh tạp trong tay hắn vậy mà đỏ bừng xinh đẹp con số… 100 tròn trĩnh, kèm theo một viên đan dược bóng loáng, thơm ngào ngạt, khỏi nói cũng biết là cấp rất cao: “Này! Ta…”
Ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng Trần Đức Bo học trưởng chỉ còn kịp nhìn thấy bóng lưng mỹ miều mà thần bí của Huân Nhi, cùng lời thì thầm quanh quẩn: “Có người nhờ ta nhắn lại với ngươi rằng, bệnh của ngươi, hắn chữa được. Điều kiện tiên quyết là… ta, chúng ta thuận lợi tiến vào nội viện, Trần Phi Đức học trưởng.”
“Trần Phi Đức… haha, Phi Đức sao!? Đã rất lâu rồi… chẳng còn ai gọi ta… bằng cái tên đó nữa…”
. . .
Trở lại với hiện tại.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, Trần Đức Bo… chính xác hơn là Trần Phi Đức học trưởng bỗng nhiên xuất thủ đánh lén thành viên của Hắc Sát Đội. Hành động này không chỉ đơn giản là loại khỏi vòng chiến một người của phe lão sinh, mà nó còn giải phóng cho một trong bốn chiến lực mạnh nhất của phe tân sinh là Ngô Hạo, đồng nghĩa với vừa giải quyết mối nguy hiện hữu, vừa mang lại lợi thế lớn cho Huân Nhi cùng đồng bọn trong cuộc chiến khó phân thắng bại này.
Và khi mà Huân Nhi đang nắm thế trận, còn Hổ Gia vẫn đủ khả năng kéo dài thời gian, thì người được Ngô Hạo lựa chọn trợ giúp chính là… Tiêu Viêm, trong bối cảnh nhóm tân sinh bên kia đã không cứu được nữa, sang bên ấy cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Vụt! Ầm!
“Ngươi có sao không?” - Thành công đẩy lùi đối phương nhưng hai mắt nhìn chằm chặp gã đội viên Hắc Sát Đội phía đối diện, Ngô Hạo thấp giọng hỏi.
“Còn chơi được!” - Thân thể lảo đảo, sắc mặt tái nhợt nhưng Tiêu Viêm vẫn cắn chặt răng đáp.
“Vậy thì cùng lên chứ?”
“Cùng lên!”
— QUẢNG CÁO —
Chỉ bằng một ánh mắt, hai câu nói và một cú bắt tay là đủ. Cả hai đều hiểu rằng đối phương cũng như mình, đều là đèn cạn dầu “ngoài mạnh - trong yếu” cố tỏ ra là mình ổn mà thôi. Cho nên bất kể ở nơi khác có đối lập gì, thì hiện tại cả hai cũng nên gác chúng lại để cùng nhau đối địch.
“Nói trước là đừng hiểu lầm, ta vẫn rất ghét ngươi.”
“Thật có lỗi, ta cũng thế.”
…
Cùng thời điểm Ngô Hạo hội quân với Tiêu Viêm hình thành thế trận hai chọi một, thì ở một trong hai chiến trường còn lại, tổng số mười lăm người từng vây công thành viên thứ năm thuộc Hắc Sát Đội bây giờ chỉ còn lại vẻn vẹn… ba người. Đến thời điểm này, lời nói chơi trước đó cuối cùng cũng đã biến thành sự thật.
Bọn họ “liều mạng” cũng muốn “cầm chân” đối phương, theo đúng nghĩa đen!
“Tân sinh năm nay không chỉ rất mạnh, mà huyết tính và sự ngưng tụ cũng cực kỳ đáng nể.” - Dưới một gốc cây, Tu Nham ngồi chung với các lão sinh khác nhìn chiến cục xoay chuyển, lúc này nhịn không được than thở: “Tất cả đều là nhờ nữ hài gọi Huân Nhi kia a!”
“Cái đó thì rõ ràng rồi! Ta chỉ tiếc là phải chi tên nhóc Bạch Sơn kia đừng lâm trận bỏ chạy, nếu không trận chiến này mới thật sự là khó nói.” - Một người cười nói vào.
Vừa nhắc đến Bạch Sơn, khuôn mặt cả đám lão sinh liền hiện lên sự khinh bỉ. Thường nói “nắm được, buông được mới là người đáng nể", nhưng lâm trận bỏ chạy thì gọi là súc sinh chứ có phải người đâu mà nể với chẳng nang.
“Chênh lệch do tên Bạch Sơn bỏ đi hiện tại đã bị Trần Đức Bo nhân yêu kia vô duyên vô cớ ra tay cân bằng lại, những gì đám tân sinh cần làm bây giờ là cố gắng cầm cự đến khi Huân Nhi mài gục Sa Thiết là bọn họ có thể chuyển bại thành thắng rồi” - Nói, Tu Nham quét về phía trận chiến hừng hực khí thế vẫn chưa phân thắng bại giữa Sa Thiết và Huân Nhi, trong mắt hiện lên chút sợ hãi than: “Sở trường và thuộc tính đấu khí đều bị người ta áp chế, ta cá là Sa Thiết bây giờ tâm muốn chết đều đã có rồi đấy.”
“Ừm!” - Cả đám lão sinh đồng loạt gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Sa Thiết đang một mặt bi phẫn, còn thân thể thì càng lúc càng giống tôm luộc đều hiện lên vẻ cảm thương.
…
Thế cục trên sân thay đổi, Sa Thiết đương nhiên cũng đã có nhận thức rõ ràng, lúc này sắc mặt vốn đã khó coi càng trở nên… khó coi hơn, kéo theo công kích càng sắc bén hơn, quyền phong vù vù xẹt qua làm cho không khí phát ra nhưng tiếng nổ trầm thấp.
Đáng tiếc, như kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó từng nói, “công kích mạnh mà không trúng đích thì đều là vô dụng cả thôi”. Mặc dù Sa Thiết công kích ngày càng mạnh, nhưng tốc độ hạn chế lại khiến việc đánh trúng mục tiêu trở thành câu hỏi quá khó để có câu trả lời lúc này.
Huân Nhi thì ngược lại. Thân hình mảnh mai dưới quyền ảnh mạnh mẽ kia giống như chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng, vô luận sóng biển bạo ngược như thế nào vẫn chỉ dừng lại ở mức nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm chứ không hề bị lật úp.
— QUẢNG CÁO —
“Tiếc là học viện chỉ cho phép lão sinh đánh lẫn nhau một lần, nếu không để Trần học trưởng một lần hạ hai, thậm chí ba lão sinh thì mọi chuyện dễ hơn rồi.”
Nói tới cái này cũng phải đề cập sơ qua một chút. Thì rút kinh nghiệm từ những lần xảy ra nội chiến do phân chia Hoả Năng cướp được không công bằng, Già Nam học viện đã ra quy định cho phép một lão sinh được phép loại một lão sinh khác trong Cuộc săn Hỏa Năng, bất kể vô tình hay cố ý vượt qua con số kia đều sẽ bị cưỡng chế rời đi. Đây là một trong những tình báo quan trọng bậc nhất mà Huân Nhi thu được từ… túi thơm màu vàng được nàng mở ra tối hôm qua, bên cạnh lời nhắn “chữa được bệnh" kia.
Mà cũng bởi vì hiểu rằng lá bài tẩy vô cùng chí mạng này chỉ có tác dụng một lần, nên nàng mới cố ý nhận đơn đả độc đấu với Trần Phi Đức trước đó rồi mua chuộc hắn, đồng thời sớm bại lộ Kim Đế Phần Thiên Viêm hiệnn tại đấy chứ.
“Chờ người chi bằng chờ chính mình. Đã không còn đường tắt để đi, vậy thì… đại lộ thẳng tiến thôi!”
Trong lòng hạ quyết tâm, đấu khí Huân Nhi lưu chuyển càng nhanh hơn một phần, trực tiếp đẩy tốc độ nàng lên cao hơn, và quan trọng nhất, là Kim Đế Phần Thiên Viêm bao quanh người nàng trở nên nồng đậm hơn.
Hơn ai hết, Huân Nhi hiểu rằng nhiệm vụ của mình bây giờ là phải đánh bại Sa Thiết càng nhanh càng tốt. Nếu không chờ khi các tân sinh khác bị loại sạch, kéo theo thế trận vây công của Ngô Hạo và Tiêu Viêm bị phá vỡ, thì tình huống sẽ khó hơn rất nhiều.
Cứ như thế, dù cục diện trên sân đã có xoay chuyển lớn sau khi một đội viên Hắc Sát Đội bị loại, nhưng vẫn chưa bên nào thực sự thắng, cũng chưa bên nào chắc chắn thua. Mọi chuyện vẫn còn phải chờ thời gian trả lời.
…
Giữa sân, tình hình chiến đấu càng lúc càng kịch liệt hấp dẫn khiến mọi người không dám rời mắt đi nửa giây, chỉ sợ trong lúc phân tâm lại bỏ qua thời khắc mấu chốt thì tiếc nuối cả đời.
Mà thời gian thì như nước chảy qua kẽ tay, trong lúc vô hình, mốc năm phút đã lại một lần nữa trôi qua.
Chỉ thấy trên sân lúc này, tên tân sinh cuối cùng liều mạng quấn lấy một thành vỉên Hắc Sát Đội rốt cuộc cũng bị đánh bại. Thế nhưng cùng lúc đó, dưới sự vây công của Ngô Hạo và Tiêu Viêm, một thành viên khác của Hắc Sát Đội cũng kiệt sức mà giương cờ trắng đầu hàng.
Mỗi bên tổn thất một chiến trường, thế cục có biến hoá, nhưng vẫn cân bằng như cũ khiến mọi ánh mắt một lần nữa dồn hết về phía trận chiến mang tính định đoạt giữa Huân Nhi và Sa Thiết. Đáng tiếc, tình hình tại đây vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu sẽ sớm thay đổi nào.
Thế cục cân bằng mà căng thẳng đến cực điểm.
…
Lại là năm phút nữa trôi qua.
— QUẢNG CÁO —
Lần này, rốt cuộc thì một thay đổi lớn đã đến. Và thay đổi ấy gọi tên…
“Khụ… Huân Nhi… ta… xin lỗi…”
...Ngô Hạo!
Dứt lời, cả người hắn liền mềm nhũn nằm bẹp xuống đống lá khô, ngất xỉu.
Không ai trách Ngô Hạo cả. Mọi người đều biết hắn thật sự cố hết sức rồi. Đáng tiếc, đến tận lúc này thì Huyết Tu La đã thực sự lực bất tòng tâm, chỉ còn biết đặt hy vọng vào những người sau mà thôi.
Mất đi đối tác phối hợp, Tiêu Viêm giờ như ngọn nến trước gió có thể tắt bất kỳ lúc nào. May cho hắn là ở bên kia chiến tuyến, đối phương cũng đã trải qua mười lăm tân sinh bào mòn và Ngô Hạo liều mạng tiêu hao nên giờ cũng chỉ còn là… gió heo may không hơn không kém, muốn thổi tắt nến cũng không dễ dàng như vậy.
Tình hình tiếp tục cân bằng và căng thẳng, cho đến… một phút tiếp theo.
Chỉ thấy…
Phanh!
...vẫn là phấn quyền nhỏ nhắn bọc trong kim sắc hỏa diễm không biết đã là lần thứ bao nhiêu đánh mạnh vào ám kim khải giáp của Sa Thiết tạo thành âm thanh vang vọng toàn toàn trường. Khác biệt là lần này Huân Nhi không hề chủ động rút lui để tiếp tục du đấu như những lần trước, mà thay vào đó…
“Phá!”
...nàng bỗng nhiên quát lớn một tiếng, Kim Đế Phần Thiên Viêm lập tức bùng lên dữ dội, cuối cùng hóa một đám lửa lớn đầy bạo ngược theo nắm tay tiếp xúc thổi mạnh thẳng vào bên trong đấu khí khải giáp của Sa Thiết.
Nhất thời, hàng loạt thanh âm chói tai không ngừng truyền ra.
“Học trưởng, vừa rồi đắc tội.” - Vừa nói, Huân Nhi vừa xòe tay trả lại hỏa tinh tạp cho người vừa bị nàng đánh cướp.
“Không sao… khụ… ngược lại là phải cảm ơn ngươi đã nương tay.” - Lưng dựa vào gốc cây, khóe miệng còn đọng vết máu cong lên nụ cười bất đắc dĩ, vị học trưởng thoạt nhìn có chút bán nam - bán nữ gọi Trần Đức Bo lúc này cũng không khác lắm những người bình thường: “Nếu ta nhìn không lầm, ngươi hẳn là vẫn còn có giữ lại a. Thật không thể tin được chỉ mới từng này tuổi ngươi đã có thực lực và tâm cơ như thế.”
“Ngươi đúng là nhìn không lầm, nhưng ngươi lại nhìn… thiếu nhiều lắm, học trưởng.” - Vẫn một vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt Huân Nhi hơi đảo xuống tấm hỏa tinh tạp rồi liền trở lại trên mặt đối phương.
“Nhìn thiếu… A!” - Cúi đầu nhìn theo ánh mắt Huân Nhi, Trần Đức Bo học trưởng giật nảy mình khi hỏa tinh tạp trong tay hắn vậy mà đỏ bừng xinh đẹp con số… 100 tròn trĩnh, kèm theo một viên đan dược bóng loáng, thơm ngào ngạt, khỏi nói cũng biết là cấp rất cao: “Này! Ta…”
Ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng Trần Đức Bo học trưởng chỉ còn kịp nhìn thấy bóng lưng mỹ miều mà thần bí của Huân Nhi, cùng lời thì thầm quanh quẩn: “Có người nhờ ta nhắn lại với ngươi rằng, bệnh của ngươi, hắn chữa được. Điều kiện tiên quyết là… ta, chúng ta thuận lợi tiến vào nội viện, Trần Phi Đức học trưởng.”
“Trần Phi Đức… haha, Phi Đức sao!? Đã rất lâu rồi… chẳng còn ai gọi ta… bằng cái tên đó nữa…”
. . .
Trở lại với hiện tại.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, Trần Đức Bo… chính xác hơn là Trần Phi Đức học trưởng bỗng nhiên xuất thủ đánh lén thành viên của Hắc Sát Đội. Hành động này không chỉ đơn giản là loại khỏi vòng chiến một người của phe lão sinh, mà nó còn giải phóng cho một trong bốn chiến lực mạnh nhất của phe tân sinh là Ngô Hạo, đồng nghĩa với vừa giải quyết mối nguy hiện hữu, vừa mang lại lợi thế lớn cho Huân Nhi cùng đồng bọn trong cuộc chiến khó phân thắng bại này.
Và khi mà Huân Nhi đang nắm thế trận, còn Hổ Gia vẫn đủ khả năng kéo dài thời gian, thì người được Ngô Hạo lựa chọn trợ giúp chính là… Tiêu Viêm, trong bối cảnh nhóm tân sinh bên kia đã không cứu được nữa, sang bên ấy cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Vụt! Ầm!
“Ngươi có sao không?” - Thành công đẩy lùi đối phương nhưng hai mắt nhìn chằm chặp gã đội viên Hắc Sát Đội phía đối diện, Ngô Hạo thấp giọng hỏi.
“Còn chơi được!” - Thân thể lảo đảo, sắc mặt tái nhợt nhưng Tiêu Viêm vẫn cắn chặt răng đáp.
“Vậy thì cùng lên chứ?”
“Cùng lên!”
— QUẢNG CÁO —
Chỉ bằng một ánh mắt, hai câu nói và một cú bắt tay là đủ. Cả hai đều hiểu rằng đối phương cũng như mình, đều là đèn cạn dầu “ngoài mạnh - trong yếu” cố tỏ ra là mình ổn mà thôi. Cho nên bất kể ở nơi khác có đối lập gì, thì hiện tại cả hai cũng nên gác chúng lại để cùng nhau đối địch.
“Nói trước là đừng hiểu lầm, ta vẫn rất ghét ngươi.”
“Thật có lỗi, ta cũng thế.”
…
Cùng thời điểm Ngô Hạo hội quân với Tiêu Viêm hình thành thế trận hai chọi một, thì ở một trong hai chiến trường còn lại, tổng số mười lăm người từng vây công thành viên thứ năm thuộc Hắc Sát Đội bây giờ chỉ còn lại vẻn vẹn… ba người. Đến thời điểm này, lời nói chơi trước đó cuối cùng cũng đã biến thành sự thật.
Bọn họ “liều mạng” cũng muốn “cầm chân” đối phương, theo đúng nghĩa đen!
“Tân sinh năm nay không chỉ rất mạnh, mà huyết tính và sự ngưng tụ cũng cực kỳ đáng nể.” - Dưới một gốc cây, Tu Nham ngồi chung với các lão sinh khác nhìn chiến cục xoay chuyển, lúc này nhịn không được than thở: “Tất cả đều là nhờ nữ hài gọi Huân Nhi kia a!”
“Cái đó thì rõ ràng rồi! Ta chỉ tiếc là phải chi tên nhóc Bạch Sơn kia đừng lâm trận bỏ chạy, nếu không trận chiến này mới thật sự là khó nói.” - Một người cười nói vào.
Vừa nhắc đến Bạch Sơn, khuôn mặt cả đám lão sinh liền hiện lên sự khinh bỉ. Thường nói “nắm được, buông được mới là người đáng nể", nhưng lâm trận bỏ chạy thì gọi là súc sinh chứ có phải người đâu mà nể với chẳng nang.
“Chênh lệch do tên Bạch Sơn bỏ đi hiện tại đã bị Trần Đức Bo nhân yêu kia vô duyên vô cớ ra tay cân bằng lại, những gì đám tân sinh cần làm bây giờ là cố gắng cầm cự đến khi Huân Nhi mài gục Sa Thiết là bọn họ có thể chuyển bại thành thắng rồi” - Nói, Tu Nham quét về phía trận chiến hừng hực khí thế vẫn chưa phân thắng bại giữa Sa Thiết và Huân Nhi, trong mắt hiện lên chút sợ hãi than: “Sở trường và thuộc tính đấu khí đều bị người ta áp chế, ta cá là Sa Thiết bây giờ tâm muốn chết đều đã có rồi đấy.”
“Ừm!” - Cả đám lão sinh đồng loạt gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Sa Thiết đang một mặt bi phẫn, còn thân thể thì càng lúc càng giống tôm luộc đều hiện lên vẻ cảm thương.
…
Thế cục trên sân thay đổi, Sa Thiết đương nhiên cũng đã có nhận thức rõ ràng, lúc này sắc mặt vốn đã khó coi càng trở nên… khó coi hơn, kéo theo công kích càng sắc bén hơn, quyền phong vù vù xẹt qua làm cho không khí phát ra nhưng tiếng nổ trầm thấp.
Đáng tiếc, như kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó từng nói, “công kích mạnh mà không trúng đích thì đều là vô dụng cả thôi”. Mặc dù Sa Thiết công kích ngày càng mạnh, nhưng tốc độ hạn chế lại khiến việc đánh trúng mục tiêu trở thành câu hỏi quá khó để có câu trả lời lúc này.
Huân Nhi thì ngược lại. Thân hình mảnh mai dưới quyền ảnh mạnh mẽ kia giống như chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng, vô luận sóng biển bạo ngược như thế nào vẫn chỉ dừng lại ở mức nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm chứ không hề bị lật úp.
— QUẢNG CÁO —
“Tiếc là học viện chỉ cho phép lão sinh đánh lẫn nhau một lần, nếu không để Trần học trưởng một lần hạ hai, thậm chí ba lão sinh thì mọi chuyện dễ hơn rồi.”
Nói tới cái này cũng phải đề cập sơ qua một chút. Thì rút kinh nghiệm từ những lần xảy ra nội chiến do phân chia Hoả Năng cướp được không công bằng, Già Nam học viện đã ra quy định cho phép một lão sinh được phép loại một lão sinh khác trong Cuộc săn Hỏa Năng, bất kể vô tình hay cố ý vượt qua con số kia đều sẽ bị cưỡng chế rời đi. Đây là một trong những tình báo quan trọng bậc nhất mà Huân Nhi thu được từ… túi thơm màu vàng được nàng mở ra tối hôm qua, bên cạnh lời nhắn “chữa được bệnh" kia.
Mà cũng bởi vì hiểu rằng lá bài tẩy vô cùng chí mạng này chỉ có tác dụng một lần, nên nàng mới cố ý nhận đơn đả độc đấu với Trần Phi Đức trước đó rồi mua chuộc hắn, đồng thời sớm bại lộ Kim Đế Phần Thiên Viêm hiệnn tại đấy chứ.
“Chờ người chi bằng chờ chính mình. Đã không còn đường tắt để đi, vậy thì… đại lộ thẳng tiến thôi!”
Trong lòng hạ quyết tâm, đấu khí Huân Nhi lưu chuyển càng nhanh hơn một phần, trực tiếp đẩy tốc độ nàng lên cao hơn, và quan trọng nhất, là Kim Đế Phần Thiên Viêm bao quanh người nàng trở nên nồng đậm hơn.
Hơn ai hết, Huân Nhi hiểu rằng nhiệm vụ của mình bây giờ là phải đánh bại Sa Thiết càng nhanh càng tốt. Nếu không chờ khi các tân sinh khác bị loại sạch, kéo theo thế trận vây công của Ngô Hạo và Tiêu Viêm bị phá vỡ, thì tình huống sẽ khó hơn rất nhiều.
Cứ như thế, dù cục diện trên sân đã có xoay chuyển lớn sau khi một đội viên Hắc Sát Đội bị loại, nhưng vẫn chưa bên nào thực sự thắng, cũng chưa bên nào chắc chắn thua. Mọi chuyện vẫn còn phải chờ thời gian trả lời.
…
Giữa sân, tình hình chiến đấu càng lúc càng kịch liệt hấp dẫn khiến mọi người không dám rời mắt đi nửa giây, chỉ sợ trong lúc phân tâm lại bỏ qua thời khắc mấu chốt thì tiếc nuối cả đời.
Mà thời gian thì như nước chảy qua kẽ tay, trong lúc vô hình, mốc năm phút đã lại một lần nữa trôi qua.
Chỉ thấy trên sân lúc này, tên tân sinh cuối cùng liều mạng quấn lấy một thành vỉên Hắc Sát Đội rốt cuộc cũng bị đánh bại. Thế nhưng cùng lúc đó, dưới sự vây công của Ngô Hạo và Tiêu Viêm, một thành viên khác của Hắc Sát Đội cũng kiệt sức mà giương cờ trắng đầu hàng.
Mỗi bên tổn thất một chiến trường, thế cục có biến hoá, nhưng vẫn cân bằng như cũ khiến mọi ánh mắt một lần nữa dồn hết về phía trận chiến mang tính định đoạt giữa Huân Nhi và Sa Thiết. Đáng tiếc, tình hình tại đây vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu sẽ sớm thay đổi nào.
Thế cục cân bằng mà căng thẳng đến cực điểm.
…
Lại là năm phút nữa trôi qua.
— QUẢNG CÁO —
Lần này, rốt cuộc thì một thay đổi lớn đã đến. Và thay đổi ấy gọi tên…
“Khụ… Huân Nhi… ta… xin lỗi…”
...Ngô Hạo!
Dứt lời, cả người hắn liền mềm nhũn nằm bẹp xuống đống lá khô, ngất xỉu.
Không ai trách Ngô Hạo cả. Mọi người đều biết hắn thật sự cố hết sức rồi. Đáng tiếc, đến tận lúc này thì Huyết Tu La đã thực sự lực bất tòng tâm, chỉ còn biết đặt hy vọng vào những người sau mà thôi.
Mất đi đối tác phối hợp, Tiêu Viêm giờ như ngọn nến trước gió có thể tắt bất kỳ lúc nào. May cho hắn là ở bên kia chiến tuyến, đối phương cũng đã trải qua mười lăm tân sinh bào mòn và Ngô Hạo liều mạng tiêu hao nên giờ cũng chỉ còn là… gió heo may không hơn không kém, muốn thổi tắt nến cũng không dễ dàng như vậy.
Tình hình tiếp tục cân bằng và căng thẳng, cho đến… một phút tiếp theo.
Chỉ thấy…
Phanh!
...vẫn là phấn quyền nhỏ nhắn bọc trong kim sắc hỏa diễm không biết đã là lần thứ bao nhiêu đánh mạnh vào ám kim khải giáp của Sa Thiết tạo thành âm thanh vang vọng toàn toàn trường. Khác biệt là lần này Huân Nhi không hề chủ động rút lui để tiếp tục du đấu như những lần trước, mà thay vào đó…
“Phá!”
...nàng bỗng nhiên quát lớn một tiếng, Kim Đế Phần Thiên Viêm lập tức bùng lên dữ dội, cuối cùng hóa một đám lửa lớn đầy bạo ngược theo nắm tay tiếp xúc thổi mạnh thẳng vào bên trong đấu khí khải giáp của Sa Thiết.
Nhất thời, hàng loạt thanh âm chói tai không ngừng truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.