Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 47: Lại hại người(1)
ThiênTôn
15/03/2021
Ngày hôm sau.
Mất cả đêm để đích thân nhận và kiểm tra lượng lớn dược liệu nhập kho từ Tiêu Gia, nhưng Nhã Phi lại chẳng hề cảm thấy mệt mỏi hay có gì không vui cả. Mà ngược lại…
“Quả nhiên là ngài a, Hoàng bang chủ!”
“Ừm, làm phiền Nhã Phi tiểu thư, dược liệu chủ nhân ta cần đã có đủ chưa?”
...đích thân Hoàng Dung xuất hiện, đồng thời còn chủ động nhắc tới “chủ nhân” cùng “dược liệu” đã gần như chứng thực cho mọi suy đoán trước đó của nàng. Điều này khiến Nhã Phi tỏ ra đặc biệt tự hào, như thể trí tuệ của bản thân được công nhận, và rằng nàng đã phát hiện ra được một cái bí mật kinh thiên vậy.
“Tất cả đều ở đây.” - Vừa nói, Nhã Phi vừa tháo từ trên cổ xuống sợi “dây chuyền” có mặt là hai chiếc nhẫn: “Ngài có cần kiểm tra qua không?”
Cả chục xe dược liệu, cả khô lẫn tươi tính sơ sơ ra cũng phải tới mấy tạ á. Thật sự nhét hết vào được hai chiếc nhẫn sao!?
Đừng kinh ngạc, bởi vì trên đời này tồn tại một thứ rất thần kỳ, gọi Nhẫn chứa đồ, và hai chiếc nhẫn kia chính là loại nhẫn như thế. Có thể một cách ngắn gọn rằng nhẫn chứa đồ tự nó có thiên địa bên trong, nhỏ từ vài ba mét vuông, lớn lên tới tính bằng héc-ta cũng không phải là không có. Chỉ cần đừng bỏ sinh vật sống vào khiến chúng chết oan chết uổng bởi không - thời gian hoàn toàn đứng yên bên trong, thì việc tải vài ba tạ dược liệu là không có bất kỳ vấn đề gì cả.
“Không cần!” - Hoàng Dung cũng chẳng ngần ngại gì mà không nhận lấy sợi dây kia rồi đeo luôn vào cổ mình: “Chủ nhân nhiều lần nhấn mạnh rằng ngài tin tưởng tín dự của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung, và đặc biệt là của Nhã Phi tiểu thư nói riêng, nên việc dư thừa không cần làm, tốn thời gian.”
Tiêu Thiên chỉ nói rằng hắn tin Nhã Phi sẽ biết phải làm gì, chứ không hề đả động gì tới “gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung”. Lời nói nửa thật, nửa giả này của Hoàng Dung hoàn toàn là do nàng tự mình linh động theo tình huống mà thôi. Và kết quả…
“Ồ, vậy thì phải cảm ơn sự tin tưởng của… vị đại nhân kia rồi, khanh khách!”
...cũng không tệ lắm a. Nhã Phi đã cười rất tươi, rất ngọt, rất hài lòng đấy.
Đáng nói là, nếu mấy lời này được nói ra bởi kẻ khác, Nhã Phi vẫn sẽ cười, nhưng nàng lại hoàn toàn không để chúng trong lòng, bởi vì đây căn bản chỉ là cách xã giao vô cùng bình thường giữa các thương nhân với nhau mà thôi. Thế nhưng cũng chính những lời “xã giao bình thường” ấy phát ra từ miệng Hoàng Dung thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Nguyên nhân là bởi bên cạnh việc Hoàng bang chủ không phải là thương nhân ra, thì… tạo hình và chất giọng “Nữ Thần” đặc biệt của người sau thực sự rất có tính thuyết phục.
Thử nghĩ xem, cũng là một tiếng “đẹp trai”, nhưng được nói ra bởi một cô nàng vừa cười, ánh mắt vừa láo liên đáng tin hơn, hay là một cô nàng thần thần bí bí với chất giọng lạnh như tiền nói ra sẽ đáng tin hơn?
Thêm một nụ cười vào mọi câu chuyện sẽ khiến chúng sáng sủa hơn không sai, tuy nhiên, để khen một người thì vẻ mặt nghiêm túc và chất giọng thuyết phục mới là yếu tố quyết định tác dụng, chứ cười vào những lúc như thế đôi khi sẽ gây phản tác dụng đấy.
Trở lại với phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.
Dược liệu tới tay xem như nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhiệm vụ hoàn thành rồi tức là không còn bất kỳ lý do gì để tiếp tục ở lại đây nữa, vì thế…
“Nếu đã không có chuyện gì khác thì ta xin phép đi trước, không làm phiền Nhã Phi tiểu thư buôn bán.”
×
— QUẢNG CÁO —
...khách sáo lại một câu xong, Hoàng Dung quay đầu đi thẳng, chút xíu lưỡng lự hay cơ hội cho người đối diện đáp lời đều không có.
Mặc dù hơi bất ngờ, và phần nào đó là hụt hẫng, nhưng dẫu sao đây cũng không phải lần đầu tiếp xúc với nhau, đương nhiên Nhã Phi sẽ không vì thái độ này của Hoàng Dung mà phật lòng. Thậm chí…
“Tiểu thư, nếu không chúng ta phái người…”
“Không nên! Đối phương thực lực ra sao, tính cách thế nào, xuất thân từ đâu v.v. chúng ta đều chưa biết, mạo muội điều tra rất có thể sẽ khiến hắn tức giận.
...khi Cốc Ni ngỏ ý muốn thám thính thân phận và hành động của Hoàng Dung, nàng còn lập tức từ chối một cách thẳng thừng.
Chưa dừng lại ở đó…
“Mà, tin chắc Cốc Ni thúc thúc cũng đã nhận ra sự thay đổi của nàng ta rồi chứ? ”
“Ý tiểu thư nói là… đẳng cấp tăng lên à?”
“Không sai! Bốn ngày trước mang Thái Hư Tán tới giao cho chúng ta, vị Hoàng bang chủ này vẫn là cửu tinh Đấu Giả. Và nếu như cả hai chúng ta đều không nhìn lầm, thì hôm nay nàng ta đã tăng lên thành thập tinh Đấu Giả rồi, vẫn là khí tức ổn định, cảnh giới vững chắc không hề giống một người cưỡng ép đột phá bằng đan dược chút nào.
Bỏ qua chuyện thiên phú tốt hay không vì chúng ta không biết rõ tuổi của nàng, chỉ bằng việc mới đột phá vài ngày liền ổn định được cảnh giới quan trọng như thập tinh thôi đã chứng tỏ căn cơ và phương pháp tu luyện của nàng ta là cực kỳ tốt rồi.”
“Hay nói cách khác, thế lực bồi dưỡng ra người như vậy chắc chắn là không thể nào nhỏ và tầm thường được a.”
“Chính xác!”
...chỉ từ việc đẳng cấp của Hoàng Dung tăng lên một tinh, Nhã Phi và Cốc Ni đã có thể không ngừng não bổ ra vô cùng nhiều tin tức.
Có thể nói là khả năng suy luận và trí tưởng tượng nhanh nhạy đến cực hạn!
Mà, thực ra thì Nhã Phi cũng đã từng nghĩ tới chuyện âm thầm theo dõi Hoàng Dung và người của Cái Bang, từ đó tìm ra bí ẩn về cả người, lẫn chuyện đằng sau họ rồi chứ chẳng phải chưa đâu. Chỉ là ý nghĩ nguy hiểm ấy đến nhanh, rồi sau đó đi còn nhanh hơn.
Bởi vì “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” ai cũng nghe rồi, nhưng cứ thử nhìn vào tình thực tế một cái xem. Đối phương là nam hay là nữ, là già hay là trẻ, là ít hay là nhiều… những thông tin cơ bản nhất này nàng đều không biết được, trong khi đó danh tiếng phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chi nhánh Ô Thản Thành nói riêng, và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung lại nổi như cồn, ai biết ai nhiều hơn hẳn là không cần tính cũng rõ ràng rồi a.
Âm thầm điều tra người ta, trong bối cảnh “địch trong tối, ta ngoài sáng” như thế này, chắc chắn không phải là việc một người khôn ngoan sẽ làm đâu. Nên là thôi, thà cứ việc mình mình làm đi, không thành bạn bè thì ít nhất vẫn vui vẻ hợp tác với nhau được. Chứ vì thỏa trí tò mò mà đào tới đào lui, đến lúc không may đào phải cái gì không nên đào chẳng phải là được bù không nổi mất hay sao.
×
— QUẢNG CÁO —
Chỉ có điều…
“Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày…”
...nhìn theo bóng lưng Hoàng Dung dần khuất sau dòng người, Nhã Phi khẽ lẩm bẩm một câu như vậy.
Hiện tại chưa đủ cơ sở để đào sâu, tìm kỹ, tính xa với đối phương, nhưng không có nghĩa là sau này cũng sẽ không đâu. Và Nhã Phi có linh cảm rằng sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày nàng biết được người đã và đang đứng sau Hoàng Dung suốt thời gian qua cho tới nay là ai.
…
Những suy nghĩ trong đầu Nhã Phi, đương nhiên Tiêu Thiên không thể nào biết được. Mà thực ra thì kể cả có thể đi chăng nữa, hắn cũng chẳng muốn biết làm gì cả. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chỉ đơn giản là Hoàng Dung vận chuyện dược liệu về được tới tay Mộc Ánh Tuyết, sau đó để người sau lo phần đơn chiến tiếp theo với lò luyện đan là được rồi.
Về phần cá nhân Tiêu Thiên…
“Làm gì bây giờ nhỉ?”
...rảnh quá chẳng có việc gì làm, chỉ biết khoác hai tay sau đầu và đi lang thang không có mục đích trong khuôn viên Tiêu Gia.
Đúng thế! Chính là để cho Mộc Ánh Tuyết một mình loay hoay với cả tạ dược liệu, còn bản thân ra ngoài đi dạo một cách vô cùng thiếu trách nhiệm đấy!
Mà, cũng không phải là Tiêu Thiên không muốn giúp đỡ Nữ Thần nhà mình bận bịu đâu, chỉ có điều… đan dược quen hắn, chứ hắn không có quen đan dược thì biết làm sao bây giờ? Nhắm mắt làm liều, đến lúc một công làm, mười công sửa rồi biết trách ai đây?
Lê-nin từng nói "nhiệt tình cộng với ngu dốt sẽ thành ra phá hoại", Tiêu Thiên tự biết mình ngu dốt, đồng thời hắn cũng chẳng muốn trở thành kẻ phá hoại, nên là… đi được bao xa thì tránh bấy nhiêu xa cho lành, nhiệt tình đó để dành vào việc khác có ích hơn đi.
Mà, mặc dù đối với luyện đan một chữ cắn đôi không biết, nhưng hại người thì Tiêu Thiên lại rất có năng khiếu đấy.
“Để xem, nếu theo đúng trình tự cốt truyện thì sự kiện đáng nhắc đến tiếp theo chính là việc Gia Liệt Áo khiêu chiến Tiêu Viêm, kết quả bị người sau đánh cho tàn phế tại trận. Sau đó Huân Nhi cô nàng kia vì trả thù cho tiểu tình nhân mà vận dụng bí pháp âm thầm làm thịt Liễu Tịch trong đêm. Đã như vậy…”
Nghĩ tới đây, Tiêu Thiên quyết định quay đầu đi tìm…
Mất cả đêm để đích thân nhận và kiểm tra lượng lớn dược liệu nhập kho từ Tiêu Gia, nhưng Nhã Phi lại chẳng hề cảm thấy mệt mỏi hay có gì không vui cả. Mà ngược lại…
“Quả nhiên là ngài a, Hoàng bang chủ!”
“Ừm, làm phiền Nhã Phi tiểu thư, dược liệu chủ nhân ta cần đã có đủ chưa?”
...đích thân Hoàng Dung xuất hiện, đồng thời còn chủ động nhắc tới “chủ nhân” cùng “dược liệu” đã gần như chứng thực cho mọi suy đoán trước đó của nàng. Điều này khiến Nhã Phi tỏ ra đặc biệt tự hào, như thể trí tuệ của bản thân được công nhận, và rằng nàng đã phát hiện ra được một cái bí mật kinh thiên vậy.
“Tất cả đều ở đây.” - Vừa nói, Nhã Phi vừa tháo từ trên cổ xuống sợi “dây chuyền” có mặt là hai chiếc nhẫn: “Ngài có cần kiểm tra qua không?”
Cả chục xe dược liệu, cả khô lẫn tươi tính sơ sơ ra cũng phải tới mấy tạ á. Thật sự nhét hết vào được hai chiếc nhẫn sao!?
Đừng kinh ngạc, bởi vì trên đời này tồn tại một thứ rất thần kỳ, gọi Nhẫn chứa đồ, và hai chiếc nhẫn kia chính là loại nhẫn như thế. Có thể một cách ngắn gọn rằng nhẫn chứa đồ tự nó có thiên địa bên trong, nhỏ từ vài ba mét vuông, lớn lên tới tính bằng héc-ta cũng không phải là không có. Chỉ cần đừng bỏ sinh vật sống vào khiến chúng chết oan chết uổng bởi không - thời gian hoàn toàn đứng yên bên trong, thì việc tải vài ba tạ dược liệu là không có bất kỳ vấn đề gì cả.
“Không cần!” - Hoàng Dung cũng chẳng ngần ngại gì mà không nhận lấy sợi dây kia rồi đeo luôn vào cổ mình: “Chủ nhân nhiều lần nhấn mạnh rằng ngài tin tưởng tín dự của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung, và đặc biệt là của Nhã Phi tiểu thư nói riêng, nên việc dư thừa không cần làm, tốn thời gian.”
Tiêu Thiên chỉ nói rằng hắn tin Nhã Phi sẽ biết phải làm gì, chứ không hề đả động gì tới “gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung”. Lời nói nửa thật, nửa giả này của Hoàng Dung hoàn toàn là do nàng tự mình linh động theo tình huống mà thôi. Và kết quả…
“Ồ, vậy thì phải cảm ơn sự tin tưởng của… vị đại nhân kia rồi, khanh khách!”
...cũng không tệ lắm a. Nhã Phi đã cười rất tươi, rất ngọt, rất hài lòng đấy.
Đáng nói là, nếu mấy lời này được nói ra bởi kẻ khác, Nhã Phi vẫn sẽ cười, nhưng nàng lại hoàn toàn không để chúng trong lòng, bởi vì đây căn bản chỉ là cách xã giao vô cùng bình thường giữa các thương nhân với nhau mà thôi. Thế nhưng cũng chính những lời “xã giao bình thường” ấy phát ra từ miệng Hoàng Dung thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Nguyên nhân là bởi bên cạnh việc Hoàng bang chủ không phải là thương nhân ra, thì… tạo hình và chất giọng “Nữ Thần” đặc biệt của người sau thực sự rất có tính thuyết phục.
Thử nghĩ xem, cũng là một tiếng “đẹp trai”, nhưng được nói ra bởi một cô nàng vừa cười, ánh mắt vừa láo liên đáng tin hơn, hay là một cô nàng thần thần bí bí với chất giọng lạnh như tiền nói ra sẽ đáng tin hơn?
Thêm một nụ cười vào mọi câu chuyện sẽ khiến chúng sáng sủa hơn không sai, tuy nhiên, để khen một người thì vẻ mặt nghiêm túc và chất giọng thuyết phục mới là yếu tố quyết định tác dụng, chứ cười vào những lúc như thế đôi khi sẽ gây phản tác dụng đấy.
Trở lại với phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.
Dược liệu tới tay xem như nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhiệm vụ hoàn thành rồi tức là không còn bất kỳ lý do gì để tiếp tục ở lại đây nữa, vì thế…
“Nếu đã không có chuyện gì khác thì ta xin phép đi trước, không làm phiền Nhã Phi tiểu thư buôn bán.”
×
— QUẢNG CÁO —
...khách sáo lại một câu xong, Hoàng Dung quay đầu đi thẳng, chút xíu lưỡng lự hay cơ hội cho người đối diện đáp lời đều không có.
Mặc dù hơi bất ngờ, và phần nào đó là hụt hẫng, nhưng dẫu sao đây cũng không phải lần đầu tiếp xúc với nhau, đương nhiên Nhã Phi sẽ không vì thái độ này của Hoàng Dung mà phật lòng. Thậm chí…
“Tiểu thư, nếu không chúng ta phái người…”
“Không nên! Đối phương thực lực ra sao, tính cách thế nào, xuất thân từ đâu v.v. chúng ta đều chưa biết, mạo muội điều tra rất có thể sẽ khiến hắn tức giận.
...khi Cốc Ni ngỏ ý muốn thám thính thân phận và hành động của Hoàng Dung, nàng còn lập tức từ chối một cách thẳng thừng.
Chưa dừng lại ở đó…
“Mà, tin chắc Cốc Ni thúc thúc cũng đã nhận ra sự thay đổi của nàng ta rồi chứ? ”
“Ý tiểu thư nói là… đẳng cấp tăng lên à?”
“Không sai! Bốn ngày trước mang Thái Hư Tán tới giao cho chúng ta, vị Hoàng bang chủ này vẫn là cửu tinh Đấu Giả. Và nếu như cả hai chúng ta đều không nhìn lầm, thì hôm nay nàng ta đã tăng lên thành thập tinh Đấu Giả rồi, vẫn là khí tức ổn định, cảnh giới vững chắc không hề giống một người cưỡng ép đột phá bằng đan dược chút nào.
Bỏ qua chuyện thiên phú tốt hay không vì chúng ta không biết rõ tuổi của nàng, chỉ bằng việc mới đột phá vài ngày liền ổn định được cảnh giới quan trọng như thập tinh thôi đã chứng tỏ căn cơ và phương pháp tu luyện của nàng ta là cực kỳ tốt rồi.”
“Hay nói cách khác, thế lực bồi dưỡng ra người như vậy chắc chắn là không thể nào nhỏ và tầm thường được a.”
“Chính xác!”
...chỉ từ việc đẳng cấp của Hoàng Dung tăng lên một tinh, Nhã Phi và Cốc Ni đã có thể không ngừng não bổ ra vô cùng nhiều tin tức.
Có thể nói là khả năng suy luận và trí tưởng tượng nhanh nhạy đến cực hạn!
Mà, thực ra thì Nhã Phi cũng đã từng nghĩ tới chuyện âm thầm theo dõi Hoàng Dung và người của Cái Bang, từ đó tìm ra bí ẩn về cả người, lẫn chuyện đằng sau họ rồi chứ chẳng phải chưa đâu. Chỉ là ý nghĩ nguy hiểm ấy đến nhanh, rồi sau đó đi còn nhanh hơn.
Bởi vì “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” ai cũng nghe rồi, nhưng cứ thử nhìn vào tình thực tế một cái xem. Đối phương là nam hay là nữ, là già hay là trẻ, là ít hay là nhiều… những thông tin cơ bản nhất này nàng đều không biết được, trong khi đó danh tiếng phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chi nhánh Ô Thản Thành nói riêng, và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung lại nổi như cồn, ai biết ai nhiều hơn hẳn là không cần tính cũng rõ ràng rồi a.
Âm thầm điều tra người ta, trong bối cảnh “địch trong tối, ta ngoài sáng” như thế này, chắc chắn không phải là việc một người khôn ngoan sẽ làm đâu. Nên là thôi, thà cứ việc mình mình làm đi, không thành bạn bè thì ít nhất vẫn vui vẻ hợp tác với nhau được. Chứ vì thỏa trí tò mò mà đào tới đào lui, đến lúc không may đào phải cái gì không nên đào chẳng phải là được bù không nổi mất hay sao.
×
— QUẢNG CÁO —
Chỉ có điều…
“Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày…”
...nhìn theo bóng lưng Hoàng Dung dần khuất sau dòng người, Nhã Phi khẽ lẩm bẩm một câu như vậy.
Hiện tại chưa đủ cơ sở để đào sâu, tìm kỹ, tính xa với đối phương, nhưng không có nghĩa là sau này cũng sẽ không đâu. Và Nhã Phi có linh cảm rằng sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày nàng biết được người đã và đang đứng sau Hoàng Dung suốt thời gian qua cho tới nay là ai.
…
Những suy nghĩ trong đầu Nhã Phi, đương nhiên Tiêu Thiên không thể nào biết được. Mà thực ra thì kể cả có thể đi chăng nữa, hắn cũng chẳng muốn biết làm gì cả. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chỉ đơn giản là Hoàng Dung vận chuyện dược liệu về được tới tay Mộc Ánh Tuyết, sau đó để người sau lo phần đơn chiến tiếp theo với lò luyện đan là được rồi.
Về phần cá nhân Tiêu Thiên…
“Làm gì bây giờ nhỉ?”
...rảnh quá chẳng có việc gì làm, chỉ biết khoác hai tay sau đầu và đi lang thang không có mục đích trong khuôn viên Tiêu Gia.
Đúng thế! Chính là để cho Mộc Ánh Tuyết một mình loay hoay với cả tạ dược liệu, còn bản thân ra ngoài đi dạo một cách vô cùng thiếu trách nhiệm đấy!
Mà, cũng không phải là Tiêu Thiên không muốn giúp đỡ Nữ Thần nhà mình bận bịu đâu, chỉ có điều… đan dược quen hắn, chứ hắn không có quen đan dược thì biết làm sao bây giờ? Nhắm mắt làm liều, đến lúc một công làm, mười công sửa rồi biết trách ai đây?
Lê-nin từng nói "nhiệt tình cộng với ngu dốt sẽ thành ra phá hoại", Tiêu Thiên tự biết mình ngu dốt, đồng thời hắn cũng chẳng muốn trở thành kẻ phá hoại, nên là… đi được bao xa thì tránh bấy nhiêu xa cho lành, nhiệt tình đó để dành vào việc khác có ích hơn đi.
Mà, mặc dù đối với luyện đan một chữ cắn đôi không biết, nhưng hại người thì Tiêu Thiên lại rất có năng khiếu đấy.
“Để xem, nếu theo đúng trình tự cốt truyện thì sự kiện đáng nhắc đến tiếp theo chính là việc Gia Liệt Áo khiêu chiến Tiêu Viêm, kết quả bị người sau đánh cho tàn phế tại trận. Sau đó Huân Nhi cô nàng kia vì trả thù cho tiểu tình nhân mà vận dụng bí pháp âm thầm làm thịt Liễu Tịch trong đêm. Đã như vậy…”
Nghĩ tới đây, Tiêu Thiên quyết định quay đầu đi tìm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.