Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 281: Một kích định đoạt!
ThiênTôn
04/07/2021
Soạt! Vù!
m thanh xé gió bất ngờ vang lên phá vỡ sự tĩnh mịch, trong bối cảnh gần như toàn bộ mọi ánh nhìn đều đang đổ dồn hết về cùng một phía khán đài. Và người làm ra hành động có thể gọi là đột phá kia…
“Huyền giai ban ba Tiếu Băng, có mặt!”
...không phải Tiêu Viêm, mà là Tiếu Băng, đối thủ của người trước.
Sơ qua một chút thì thiếu nên họ Cười, tên Lạnh này, thì ngoại hình cũng không tính là quá đẹp trai, được cái một thân thanh y, thực lực cửu tinh, cộng thêm trên lưng đeo theo một thanh trường thương và phong thái tự tin lại giúp hắn thể hiện ra đầy đủ sự phóng khoáng và thoải mái ngời ngợi.
Sự tiêu sái của Tiết Băng, cùng với việc hắn chính là một trong hai cái tên được xướng lên trước đó bây giờ đã chủ động xuất hiện, thì đương nhiên kẻ còn lại sẽ càng nhận được sự chú ý nhiều hơn.
Chỉ thấy lúc này tại góc khán đài Hoàng giai ban hai, một thiếu niên khá là anh tú, người hiếm hoi vẫn luôn bỏ ngoài tai những ồn ào, náo nhiệt để nhắm mắt dưỡng thần từ đầu đến giờ… rốt cuộc cũng đã chịu tỉnh lại.
Hắn chính là Tiêu Viêm!
Khoan hãy nói đến chuyện tại sao Tiêu Viêm, kẻ vốn đã bị người ta bắt cóc ngay trước mũi Tiêu Thiên lại vẫn còn lành lặn ở đây, giữa học viện Già Nam này, thì phải một lần nữa tái khẳng định rằng, chơi ngu lấy tiếng chắc chắn là đã thấm vào máu, thậm chí đến tận tế bào của thằng ngu này rồi.
Theo đó…
“Hoàng giai ban hai Tiêu Viêm, có mặt!”
“...”
...lời nói không có gì sai, nhưng cái cách hắn đã đến muộn lại còn chậm rì rì đi bộ từng bước từ khán đài xuống, sau đó vòng qua bậc tam cấp dưới sân thi đấu, cuối cùng mới ung dung nhàn nhã lên đài đối diện với đối thủ, quả thực là hết thuốc chữa.
“Ở nhà cháu nó ngoan lắm, còn lúc ra đường… ngu hết phần thiên hạ a!” - Vị “biểu ca đáng kính” nào đó bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Trở lại với dưới sân thi đấu.
“Tiêu Viêm, Già Nam học viện này có vô số người vẫn luôn nhìn ngươi chằm chằm. Lý do vì sao hẳn là không cần ta phải nhiều lời. Hôm nay ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, phiền toái của ngươi sẽ liên miên không dứt. Ta không phải là người đầu tiên khiêu chiến ngươi, nhưng sẽ là kẻ cuối cùng.” - Tiết Băng cười lạnh một tiếng, chợt vung trường thương lên, mũi thương chỉ thẳng vào Tiêu Viêm: “Ta sẽ đánh bại ngươi ngay trước mặt Huân Nhi, để một cô gái vĩ đại như nàng thấy rõ được rằng, kẻ tầm thường như ngươi không có tư cách sở hữu.”
“Đúng là một đám trẻ ranh, thích tranh giành tình cảm vớ vẩn.” - Nhìn về phía Tiết Băng vừa thấy mặt đã hướng mình tuyên chiến, Tiêu Viêm có chút không nói lên lời, lúc này chỉ biết thở dài một hơi, bàn tay chậm rãi nắm chặt lại: “Chúng ta ngày trước không thù, hôm nay chẳng oán, nhưng ta lại là người rất chán ghét những phiền toái không ngừng. Cho nên, vì để ngăn chặn những phiền toái này, trước mắt đành phải để ngươi chịu ủy khuất một chút rồi.”
“Ể!? Muốn lấy ta ra để giết gà dọa khỉ à!?” - Tiết Băng cũng không phải là người ngu, nghe được Tiêu Viêm nói như thế, trong lòng lập tức hiểu được dụng ý của đối phương, lúc này trên mặt liền hiện lên sự phẫn nỗ và cười lạnh: “Nói trước bước không qua, nghe thấy bao giờ chưa?”
“Ta lại thích câu “nói được thì làm được” hơn.” - Ngoảnh đầu không thèm nhìn Tiết Băng, Tiêu Viêm đem ánh mắt hướng về phía một nhóm trọng tài tuổi tác khá lớn gần đó hỏi: “Bắt đầu được chưa?”
“Tùy ý!”
“Tiểu tử cuồng vọng!”
Thấy trọng tài gật đầu, vẻ mặt Tiết Băng càng lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt chuôi trường thương, kết hợp với chân đột nhiên đạp mạnh, nhất thời khiến trường thương chấn động tạo thành một đạo kình khí bén nhọn bắn thẳng đến Tiêu Viêm.
Đối diện, Tiêu Viêm vẫn đứng im đưa mắt nhìn Tiết Băng lao tới, trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Hơn ai hết, hắn biết rõ tại Già Nam học viện luôn có không ít người bởi vì Huân Nhi mà trong lòng mang địch ý với hắn, mà lần thi tuyển này lại chính cơ hội ngàn vàng để bọn họ danh chính ngôn thuận thể hiện địch ý đó ra bên ngoài.
Và hắn cũng biết rằng, cách duy nhất để ngăn chặn tình cảnh không ngừng bị khiêu chiến, thậm chí vây công, chỉ có thể là… làm tất cả mọi người kinh sợ!
Ngoài ra, kể cả không nhắc đến lý do hắn chán ghét việc phiền toái liên tục cuồn cuộn không dứt tìm đến, thì hôm nay Tiêu Viêm cũng nhất định phải đoạt được một thắng lợi tuyệt đối để hướng dư luận tuyên bố một sự kiện, rằng Tiêu Viêm ca ca mà Huân Nhi luôn miệng nhắc tới có thực lực để đứng ở trước mặt nàng ngăn cản tất cả phong ba.
Dù chưa từng nói ra, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn muốn chứng minh cho mọi người biết, người mà Huân Nhi lựa chọn vĩnh viễn sẽ không để cho nàng thất vọng. Cho nên, trận đấu này, Tiêu Viêm không muốn giằng co khổ chiến. Hắn nên, cần và muốn thắng lợi tuyệt đối!
Cuồn cuộn ý niệm dâng lên như thủy triều trong suy nghĩ, bên ngoài lại chỉ một nháy mắt vẫn chưa qua, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, song quyền dưới tay áo càng nắm chặt.
“Hừ! Tới đây!”
Dưới thế công hung mãnh của đối phương sắp giáng xuống đầu, Tiêu Viêm vẫn có thời gian rảnh rỗi để ngẩn người, sau đó còn không vội không vàng, không nhanh không chậm sửa sang lại tay áo khiến cả quảng trường đều không hẹn mà cùng nảy ra một suy nghĩ gói gọn trong hai chữ, cuồng vọng!
Mà thân làm đối thủ trực tiếp, tức giận trong lòng Tiết Băng càng dâng lên đến đỉnh điểm, lúc này theo ý niệm điều động, đấu khí trong cơ thể nhất thời ào ạt chảy dọc trường thương, tụ tập lại tại mũi thương hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng, nhắm thẳng yết hầu Tiêu Viêm.
“Đó là… Điệp Lãng! Là đấu kỹ thành danh của Tiết Băng!”
“Vừa bắt đầu đã sử dụng tuyệt kỹ, Tiết Băng đây là muốn nhất kích định thắng thua sao?”
“Ta lại thấy giống nhất kích tất sát, đoạn tuyệt đường lui hơn.”
“...”
Dưới vô số những ánh mắt tràn ngập các loại cảm xúc khác nhau đang chăm chú nhìn kỹ, trường thương mang theo thanh thế cường đại của Tiết Băng lao nhanh thẳng tới tử huyệt của mục tiêu. Chỉ là…
“Non!”
...ngay tại lúc tất cả mọi người đều nghĩ sẽ xuất hiện một màn huyết tinh, thì một tiếng cười lạnh lại bất ngờ vang lên đầy chói tai từ Tiêu Viêm như vậy.
“Đây là… hừ, liều mạng!”
Thân là người trong cuộc, nụ cười lạnh của Tiêu Viêm lập tức khiến Tiết Băng cảm thấy không ổn. Đáng tiếc, phóng thương rồi sao có thể không theo, nên là… được ăn cả ngã về không!
Và rồi chuyện gì phải đến cũng đến. Trường thương được bao bọc trong đấu khí cuồn cuộn dùng tốc độ như sấm sét lao thẳng đến yết hầu Tiêu Viêm. Đáng tiếc, tâm tình kích động, thừa cương thiếu nhu, chiến đấu bằng tình cảm thay vì lý trí là sai lầm trí mạng của tu luyện giả, đặc biệt là những người trẻ tuổi.
Soạt!
“Không phải non bình thường, mà là… quá non!”
Dễ dàng tránh thoát thế công nhọn hoắt của đối phương chỉ là một cú nghiêng đầu cực kỳ đơn giản, Tiêu Viêm còn có thừa thời gian để một lần nữa trêu chọc Tiết Băng, sau đó mới…
Pặp!
...dùng tay trái bắt lấy cổ tay đối phương…
Bụp! Bụp!
…tay phải thành kiếm chỉ điểm liên tiếp vào khớp chỏ và khớp vai phải, cuối cùng kết thúc bằng…
Bụp!
Vù! Bịch! Bịch!
...một chưởng thẳng vào vai trái, đem nạn nhân đánh bay ra xa.
“…”
Một kích định đoạt!
Toàn trường tĩnh lặng!
Từ các học sinh, sinh viên; đến những đạo sư đã từng dạy dỗ Tiêu Viêm, thậm chí đám lão già cao tầng v.v. tất cả đều ngẩn người không nói nên lời. Ngoại trừ Tiêu Gia ba, chính xác hơn là bốn người. Bởi vì những gì vừa mới xảy ra trên sân đấu với Tiết Băng kia, đơn giản chính là một sự lặp lại đúng đến từng chi tiết nhỏ nhất của tràng cảnh Tiêu Viêm từng đánh bại Tiêu Ninh trên Lễ Thành Nhân diễn ra ba năm trước a.
Khác biệt đáng kể duy nhất là năm đó Tiêu Ninh trúng đòn xong liền nằm im bất động, còn Tiết Băng hiện tại...
“Ta... khụ... không cam lòng!”
...vẫn có thể dễ dàng đứng lên, nhưng là bên ngoài vòng chiến.
“Trận này Tiêu Viêm chiến thắng!”
Thanh âm quen thuộc của trọng tài một lần nữa vang vọng trên các khán đài như tiếng hồng chung đánh tỉnh những kẻ còn trong mộng, Lập tức… toàn trường bùng nổ!
“Lợi hại a, anh vợ!”
“Ai anh vợ ngươi, rõ ràng là anh vợ ta!”
“Cút! Huân Nhi nữ thần là của chung, các ngươi đừng có thấy sang bắt quàng làm họ!”
“...”
“Tâm tính, đẳng cấp, thủ đoạn đều đáng gờm, quan trọng hơn là nghe nói hắn còn kiêm tu đan đạo. Mới vài tuổi đã có tiền đồ như vậy, khó trách có thể làm cho nữ hài tử xuất sắc như Huân Nhi nhớ mãi không quên.” - Nhược Lâm đạo sư hài lòng, đồng thời cũng bất đắc dĩ.
“...”
“Không tệ, cũng coi như có vài phần bản lĩnh, nhưng mà Huân Nhi nhất định phải là của ta!” - Thanh niên họ Bạch, toàn thân hắc bào nào đó khẽ lẩm bẩm.
“...”
“Trước phá tâm, sau phá chiêu, người này từ lúc chưa bước lên đài đã bắt đầu tính toán cho đối thủ vào tròng. Mặc dù có chút đê tiện, nhưng cũng không thể phủ nhận tâm tính rất thành thục a.” - Một thiếu nữ xinh đẹp, vóc người như ma quỷ dưới lớp hồng y lộ ra một đôi mắt gian xảo hết nhìn Tiết Băng, lại đảo qua Tiêu Viêm đầy kinh ngạc.
m thanh xé gió bất ngờ vang lên phá vỡ sự tĩnh mịch, trong bối cảnh gần như toàn bộ mọi ánh nhìn đều đang đổ dồn hết về cùng một phía khán đài. Và người làm ra hành động có thể gọi là đột phá kia…
“Huyền giai ban ba Tiếu Băng, có mặt!”
...không phải Tiêu Viêm, mà là Tiếu Băng, đối thủ của người trước.
Sơ qua một chút thì thiếu nên họ Cười, tên Lạnh này, thì ngoại hình cũng không tính là quá đẹp trai, được cái một thân thanh y, thực lực cửu tinh, cộng thêm trên lưng đeo theo một thanh trường thương và phong thái tự tin lại giúp hắn thể hiện ra đầy đủ sự phóng khoáng và thoải mái ngời ngợi.
Sự tiêu sái của Tiết Băng, cùng với việc hắn chính là một trong hai cái tên được xướng lên trước đó bây giờ đã chủ động xuất hiện, thì đương nhiên kẻ còn lại sẽ càng nhận được sự chú ý nhiều hơn.
Chỉ thấy lúc này tại góc khán đài Hoàng giai ban hai, một thiếu niên khá là anh tú, người hiếm hoi vẫn luôn bỏ ngoài tai những ồn ào, náo nhiệt để nhắm mắt dưỡng thần từ đầu đến giờ… rốt cuộc cũng đã chịu tỉnh lại.
Hắn chính là Tiêu Viêm!
Khoan hãy nói đến chuyện tại sao Tiêu Viêm, kẻ vốn đã bị người ta bắt cóc ngay trước mũi Tiêu Thiên lại vẫn còn lành lặn ở đây, giữa học viện Già Nam này, thì phải một lần nữa tái khẳng định rằng, chơi ngu lấy tiếng chắc chắn là đã thấm vào máu, thậm chí đến tận tế bào của thằng ngu này rồi.
Theo đó…
“Hoàng giai ban hai Tiêu Viêm, có mặt!”
“...”
...lời nói không có gì sai, nhưng cái cách hắn đã đến muộn lại còn chậm rì rì đi bộ từng bước từ khán đài xuống, sau đó vòng qua bậc tam cấp dưới sân thi đấu, cuối cùng mới ung dung nhàn nhã lên đài đối diện với đối thủ, quả thực là hết thuốc chữa.
“Ở nhà cháu nó ngoan lắm, còn lúc ra đường… ngu hết phần thiên hạ a!” - Vị “biểu ca đáng kính” nào đó bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Trở lại với dưới sân thi đấu.
“Tiêu Viêm, Già Nam học viện này có vô số người vẫn luôn nhìn ngươi chằm chằm. Lý do vì sao hẳn là không cần ta phải nhiều lời. Hôm nay ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, phiền toái của ngươi sẽ liên miên không dứt. Ta không phải là người đầu tiên khiêu chiến ngươi, nhưng sẽ là kẻ cuối cùng.” - Tiết Băng cười lạnh một tiếng, chợt vung trường thương lên, mũi thương chỉ thẳng vào Tiêu Viêm: “Ta sẽ đánh bại ngươi ngay trước mặt Huân Nhi, để một cô gái vĩ đại như nàng thấy rõ được rằng, kẻ tầm thường như ngươi không có tư cách sở hữu.”
“Đúng là một đám trẻ ranh, thích tranh giành tình cảm vớ vẩn.” - Nhìn về phía Tiết Băng vừa thấy mặt đã hướng mình tuyên chiến, Tiêu Viêm có chút không nói lên lời, lúc này chỉ biết thở dài một hơi, bàn tay chậm rãi nắm chặt lại: “Chúng ta ngày trước không thù, hôm nay chẳng oán, nhưng ta lại là người rất chán ghét những phiền toái không ngừng. Cho nên, vì để ngăn chặn những phiền toái này, trước mắt đành phải để ngươi chịu ủy khuất một chút rồi.”
“Ể!? Muốn lấy ta ra để giết gà dọa khỉ à!?” - Tiết Băng cũng không phải là người ngu, nghe được Tiêu Viêm nói như thế, trong lòng lập tức hiểu được dụng ý của đối phương, lúc này trên mặt liền hiện lên sự phẫn nỗ và cười lạnh: “Nói trước bước không qua, nghe thấy bao giờ chưa?”
“Ta lại thích câu “nói được thì làm được” hơn.” - Ngoảnh đầu không thèm nhìn Tiết Băng, Tiêu Viêm đem ánh mắt hướng về phía một nhóm trọng tài tuổi tác khá lớn gần đó hỏi: “Bắt đầu được chưa?”
“Tùy ý!”
“Tiểu tử cuồng vọng!”
Thấy trọng tài gật đầu, vẻ mặt Tiết Băng càng lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt chuôi trường thương, kết hợp với chân đột nhiên đạp mạnh, nhất thời khiến trường thương chấn động tạo thành một đạo kình khí bén nhọn bắn thẳng đến Tiêu Viêm.
Đối diện, Tiêu Viêm vẫn đứng im đưa mắt nhìn Tiết Băng lao tới, trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Hơn ai hết, hắn biết rõ tại Già Nam học viện luôn có không ít người bởi vì Huân Nhi mà trong lòng mang địch ý với hắn, mà lần thi tuyển này lại chính cơ hội ngàn vàng để bọn họ danh chính ngôn thuận thể hiện địch ý đó ra bên ngoài.
Và hắn cũng biết rằng, cách duy nhất để ngăn chặn tình cảnh không ngừng bị khiêu chiến, thậm chí vây công, chỉ có thể là… làm tất cả mọi người kinh sợ!
Ngoài ra, kể cả không nhắc đến lý do hắn chán ghét việc phiền toái liên tục cuồn cuộn không dứt tìm đến, thì hôm nay Tiêu Viêm cũng nhất định phải đoạt được một thắng lợi tuyệt đối để hướng dư luận tuyên bố một sự kiện, rằng Tiêu Viêm ca ca mà Huân Nhi luôn miệng nhắc tới có thực lực để đứng ở trước mặt nàng ngăn cản tất cả phong ba.
Dù chưa từng nói ra, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn muốn chứng minh cho mọi người biết, người mà Huân Nhi lựa chọn vĩnh viễn sẽ không để cho nàng thất vọng. Cho nên, trận đấu này, Tiêu Viêm không muốn giằng co khổ chiến. Hắn nên, cần và muốn thắng lợi tuyệt đối!
Cuồn cuộn ý niệm dâng lên như thủy triều trong suy nghĩ, bên ngoài lại chỉ một nháy mắt vẫn chưa qua, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, song quyền dưới tay áo càng nắm chặt.
“Hừ! Tới đây!”
Dưới thế công hung mãnh của đối phương sắp giáng xuống đầu, Tiêu Viêm vẫn có thời gian rảnh rỗi để ngẩn người, sau đó còn không vội không vàng, không nhanh không chậm sửa sang lại tay áo khiến cả quảng trường đều không hẹn mà cùng nảy ra một suy nghĩ gói gọn trong hai chữ, cuồng vọng!
Mà thân làm đối thủ trực tiếp, tức giận trong lòng Tiết Băng càng dâng lên đến đỉnh điểm, lúc này theo ý niệm điều động, đấu khí trong cơ thể nhất thời ào ạt chảy dọc trường thương, tụ tập lại tại mũi thương hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng, nhắm thẳng yết hầu Tiêu Viêm.
“Đó là… Điệp Lãng! Là đấu kỹ thành danh của Tiết Băng!”
“Vừa bắt đầu đã sử dụng tuyệt kỹ, Tiết Băng đây là muốn nhất kích định thắng thua sao?”
“Ta lại thấy giống nhất kích tất sát, đoạn tuyệt đường lui hơn.”
“...”
Dưới vô số những ánh mắt tràn ngập các loại cảm xúc khác nhau đang chăm chú nhìn kỹ, trường thương mang theo thanh thế cường đại của Tiết Băng lao nhanh thẳng tới tử huyệt của mục tiêu. Chỉ là…
“Non!”
...ngay tại lúc tất cả mọi người đều nghĩ sẽ xuất hiện một màn huyết tinh, thì một tiếng cười lạnh lại bất ngờ vang lên đầy chói tai từ Tiêu Viêm như vậy.
“Đây là… hừ, liều mạng!”
Thân là người trong cuộc, nụ cười lạnh của Tiêu Viêm lập tức khiến Tiết Băng cảm thấy không ổn. Đáng tiếc, phóng thương rồi sao có thể không theo, nên là… được ăn cả ngã về không!
Và rồi chuyện gì phải đến cũng đến. Trường thương được bao bọc trong đấu khí cuồn cuộn dùng tốc độ như sấm sét lao thẳng đến yết hầu Tiêu Viêm. Đáng tiếc, tâm tình kích động, thừa cương thiếu nhu, chiến đấu bằng tình cảm thay vì lý trí là sai lầm trí mạng của tu luyện giả, đặc biệt là những người trẻ tuổi.
Soạt!
“Không phải non bình thường, mà là… quá non!”
Dễ dàng tránh thoát thế công nhọn hoắt của đối phương chỉ là một cú nghiêng đầu cực kỳ đơn giản, Tiêu Viêm còn có thừa thời gian để một lần nữa trêu chọc Tiết Băng, sau đó mới…
Pặp!
...dùng tay trái bắt lấy cổ tay đối phương…
Bụp! Bụp!
…tay phải thành kiếm chỉ điểm liên tiếp vào khớp chỏ và khớp vai phải, cuối cùng kết thúc bằng…
Bụp!
Vù! Bịch! Bịch!
...một chưởng thẳng vào vai trái, đem nạn nhân đánh bay ra xa.
“…”
Một kích định đoạt!
Toàn trường tĩnh lặng!
Từ các học sinh, sinh viên; đến những đạo sư đã từng dạy dỗ Tiêu Viêm, thậm chí đám lão già cao tầng v.v. tất cả đều ngẩn người không nói nên lời. Ngoại trừ Tiêu Gia ba, chính xác hơn là bốn người. Bởi vì những gì vừa mới xảy ra trên sân đấu với Tiết Băng kia, đơn giản chính là một sự lặp lại đúng đến từng chi tiết nhỏ nhất của tràng cảnh Tiêu Viêm từng đánh bại Tiêu Ninh trên Lễ Thành Nhân diễn ra ba năm trước a.
Khác biệt đáng kể duy nhất là năm đó Tiêu Ninh trúng đòn xong liền nằm im bất động, còn Tiết Băng hiện tại...
“Ta... khụ... không cam lòng!”
...vẫn có thể dễ dàng đứng lên, nhưng là bên ngoài vòng chiến.
“Trận này Tiêu Viêm chiến thắng!”
Thanh âm quen thuộc của trọng tài một lần nữa vang vọng trên các khán đài như tiếng hồng chung đánh tỉnh những kẻ còn trong mộng, Lập tức… toàn trường bùng nổ!
“Lợi hại a, anh vợ!”
“Ai anh vợ ngươi, rõ ràng là anh vợ ta!”
“Cút! Huân Nhi nữ thần là của chung, các ngươi đừng có thấy sang bắt quàng làm họ!”
“...”
“Tâm tính, đẳng cấp, thủ đoạn đều đáng gờm, quan trọng hơn là nghe nói hắn còn kiêm tu đan đạo. Mới vài tuổi đã có tiền đồ như vậy, khó trách có thể làm cho nữ hài tử xuất sắc như Huân Nhi nhớ mãi không quên.” - Nhược Lâm đạo sư hài lòng, đồng thời cũng bất đắc dĩ.
“...”
“Không tệ, cũng coi như có vài phần bản lĩnh, nhưng mà Huân Nhi nhất định phải là của ta!” - Thanh niên họ Bạch, toàn thân hắc bào nào đó khẽ lẩm bẩm.
“...”
“Trước phá tâm, sau phá chiêu, người này từ lúc chưa bước lên đài đã bắt đầu tính toán cho đối thủ vào tròng. Mặc dù có chút đê tiện, nhưng cũng không thể phủ nhận tâm tính rất thành thục a.” - Một thiếu nữ xinh đẹp, vóc người như ma quỷ dưới lớp hồng y lộ ra một đôi mắt gian xảo hết nhìn Tiết Băng, lại đảo qua Tiêu Viêm đầy kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.