Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 318: Ngạnh kháng đến cùng!
ThiênTôn
05/08/2021
“Kết thúc thôi…”
“Kim Đế Phần Thiên Quyết - Kim Quang Phổ Chiếu”
Ooonggggg…
“Đến đây đi! Để ta xem rốt cục là mạnh đến mức độ nào!?”
Trong lòng thấp giọng gào thét, bên ngoài chỉ thấy cánh tay La Hầu vung lên, đấu khí trong cơ thể điên cuồng khởi động, cuồn cuộn không ngừng rót vào Hàn Thiết Côn. Mà theo đấu khí cấp tốc quán nhập vào, trên thân côn bắt đầu nổi lên một tầng băng sương dày đặc.
Đấu khí trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao, băng sương trên Hàn Thiết Côn cũng là càng ngày càng đậm, chỉ trong nháy mắt thanh thiết côn chỉ dày cỡ cánh tay người lớn đã biến thành một khối băng trụ thật lớn.
Hai tay nắm chặt Hàn Thiết Côn lúc này đã hoá thành khối băng dầy, sắc mặt La Hầu đang tái nhợt cũng thoáng hồng nhuận trở lại vì hưng phấn. Bỏ qua tính cách ngày càng “lãnh cảm hóa” vì bị đấu khí hệ Băng ảnh hưởng thời gian dài, thì sâu trong trái tim La Hầu, hắn vẫn là một tu luyện giả quyết chí tiến lên, vẫn là một người trẻ đầy dục huyết phấn chiến. Và ngày hôm nay, ngay tại nơi này, khi phải chiến đấu với đối thủ không chỉ xinh đẹp mà còn mạnh mẽ, thì chút cảm xúc đang dần bị mai một ấy rốt cuộc cũng tìm thấy điểm bùng nổ.
Hắn đã 200% sẵn sàng cho một kích quyết định thắng bại!
“Bạo cho ta!”
Một tiếng quát chói tai từ trong miệng La Hầu bạo rống ra, cùng lúc đó, hai cánh tay hắn cũng ôm chặt lấy băng trụ thật lớn, sau đó dùng hết sức bình sinh đập mạnh lên bầu trời, rõ ràng là muốn lấy cứng đối cứng với Hoàng Kim Thủ của Huân Nhi.
Băng trụ ẩn chứa kình khí cực kỳ mạnh mẽ, chỉ một cú vung đã khiến không khí ầm ầm rung động, đến mức mặt đất dưới chân đều vỡ tan thành vô số đường nứt. Ai đã từng xem hay chơi qua tựa game Asura's Wrath, phân cảnh boss Wyzen, sẽ hiểu tình huống của La Hầu lúc này.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
“Aaaaaa…”
Nhất thời, không - thời gian đều ngưng đọng trong một sát na. Ngay sau đó là…
Ầm! Xèo! Xì! Xì! Xì!
...hàng loạt tiếng nổ lớn như tiếng sấm bất thình lình vang lên bên trong đống loạn thạch. Vài người không sẵn sàng đều bị tiếng nổ này làm cho hai tai chấn động kêu lên ong ong không ngừng.
Vấn đề là tiếng nổ vang lên rồi, nhưng sóng năng lượng và các loại phong bạo lại chưa hề xuất hiện như mọi người dự đoán, mà ngược lại, tại nơi Hoàng Kim Thủ cùng Hàn Thiết Côn va chạm vậy mà lại không ngừng tản ra sương trắng và âm thanh xì xèo của băng - hoả tương đấu.
“Là sao!?” — QUẢNG CÁO —
“Rồi… kết quả đâu!?”
“Ai cho ta biết chuyện gì đang xảy ra được không?”
“...”
Tình cảnh có phần quỷ dị làm cho các khán giả đều không tránh khỏi kinh ngạc nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
m thanh nghị luận từ các khác giả càng lúc càng lớn và dày đặc hơn, còn trong khi đó ở giữa sân, nơi một màn sương trắng xuất hiện do băng - hỏa tương đấu che khuất tầm mắt mọi người, chỉ thấy khuôn mặt La Hầu lúc này đã đỏ rực lên, song chưởng run rẩy dữ dội khi hắn cố nắm thật chặt Hàn Thiết Trụ đang bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được tan rã về bản thể Hàn Thiết Côn của nó.
Bởi vì bàn tay trực tiếp nắm vào thân côn, cho nên La Hầu có thể cảm giác được một luồng nóng cháy cường đại đang ở bên đầu bên kia của màn sương không ngừng ăn mòn phòng ngự của hắn. Có thể tưởng tượng được chỉ chốc lát nữa thôi khi đấu khí ngưng kết ra băng sương tiêu hao hết, luồng khí nóng kia hoàn toàn sẽ bùng nổ… trên người hắn a!
Mặc dù trong lòng hiểu được điểm này, nhưng La Hầu lại không có bất kỳ biện pháp giải quyết nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn lớp băng trên Hàn Thiết Côn nhanh chóng tan rã, mà nhiệt độ trên thân côn truyền cũng là càng lúc càng tăng cao.
Xì… xì… xèooooo…
Lớp băng sương tạo thành Hàn Thiết Trụ chỉ duy trì không đến mười giây đồng hồ liền hoàn toàn tan rã, kéo theo đó là toàn thân thanh Hàn Thiết Côn nhanh chóng nóng rực lên, lấy một tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được chuyển từ màu trắng nguyên bản thành đỏ hỏn như que than rực lửa.
Hai tay siết lại, hàm răng cắn chặt, La Hầu cố gắng bảo trụ Hàn Thiết Côn chống đỡ Hoàng Kim Thủ được thêm khắc nào hay khắc đó. Đáng tiếc…
Xèooooo…
“Aaaaa…”
...đừng nói là một khắc, liền một giây đều là quá mức xa xỉ lúc này rồi.
Chỉ thấy bên trong mà sương trắng bất ngờ truyền ra một làn khói xanh khác biệt, theo sau đó là mùi da thịt cháy khét cùng tiếng kêu rên ẩn chứa đau đớn. Rốt cuộc thì La Hầu cũng không thể tiếp tục cố đấm ăn xôi nổi nữa, lúc này đành phải bất đắc dĩ buông tay khỏi thanh Hàn Thiết Côn đã biến thành than theo đúng nghĩa đen.
Hàn Thiết Côn rơi xuống mặt đất phát ra những âm thanh leng keng vang vọng, màu lửa đỏ trên thân nó bị hơi nước xung quanh làm dịu nên rất nhanh liền biến mất, thế nhưng trên thân thiết côn lại hiện rõ vô số vết nứt lan tràn. Hiển nhiên, thanh Hàn Thiết Côn vốn được chế tạo xa xỉ đã hoàn toàn biến thành một đống sắt vụn.
Nhưng mà lúc này La Hầu căn bản là không rảnh để đau lòng về vũ khí của mình, bởi vì ngay khi Hàn Thiết Côn rời khỏi tay, thì thứ duy nhất vừa to lớn, lại nóng rực tới đáng sợ đập vào tầm nhìn của hắn chính là… Hoàng Kim Thủ của Huân Nhi rồi!
“Rốt cuộc thì đây là đấu kỹ cấp bậc gì? Làm sao lại có thể cường đại đến thế này?” — QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy hình dáng của Hoàng Kim Thủ, trong lòng La Hầu không khỏi thoáng dâng một tia hoảng sợ. Vừa rồi hắn đã gần như vận dụng hết toàn lực hợp lại một kích, vậy mà chỉ làm cho hào quang vàng óng của bàn tay kia ảm đạm đi một chút xíu không hơn không kém.
Từ hình dáng nó lúc này đến xem, rõ ràng là không hề có một chút dao động nào a!
“Khốn kiếp! Đã như vậy…”
Trước đó đã không có thời gian tránh né, hiện tại thì càng không. La Hầu lúc này cũng chỉ còn biết cắn răng một cái, vội vội vàng vàng điều động số lượng đấu khí ít ỏi còn sót lại trong cơ thể, theo hai tay đan chéo trước mặt mà ngưng tụ thành một mặt lá chắn đơn giản.
Xem bộ dáng này là tính chuẩn bị được ăn cả, ngã về không rồi.
Trong khi La Hầu bị dồn vào đường cùng không thể không lấy mệnh tương bác, thì cùng lúc đó trên bầu trời, thủ chưởng đang giơ thẳng của Huân Nhi bỗng nhiên hơi cong lại, sau đó lần nữa đẩy mạnh về phía trước. Gương mặt xinh đẹp, thần thánh mà lạnh nhạt rốt cuộc cũng hiện lên ý cười.
Mà ngay tại thời điểm Huân Nhi vung tay, khuôn mặt của Tô trưởng lão cùng Khánh trưởng lão trên thạch đài bỗng nhiên biến sắc, lúc này đồng loạt đứng phắt dậy, ý đồ chạy đi cứu mạng La Hầu.
Chỉ là…
“Ngồi xuống!”
...một âm thanh lười biếng, lạnh nhạt nhưng đầy uy nghiêm không rõ từ đâu bất ngờ vang lên, vậy mà đem hai vị trưởng lão của nội viện Già Nam học viện… định trụ tại chỗ không thể cưỡng lại.
“Ta…”
“Ngươi…”
“Yêm tâm đi, ta đảm bảo sẽ không ai xảy ra vấn đề gì đâu.”
Sai một ly, đi một dặm. Hai vị trưởng lão bất ngờ bị cầm chân, đồng nghĩa với ý đồ cứu người của họ đã bị chậm trễ. Và chuyện gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Vù! Vù! Vù!
Một tiếng nổ mạnh vang lên giữa đống loạn thạch, theo sau bởi rung chuyển dữ dội, phong bạo kinh hoàng và một vòng năng lượng khủng bố hình sóng điên cuồng khuếch tán ra, xung quanh. Những nơi ba động đi qua, nham thạch đều bị cày lên tung tóe, sau đó lập tức bị chấn nát thành bột phấn, cảnh tượng làm cho mấy tên lão sinh ở trên sườn núi cũng trừng to mắt hoảng sơ, người thì dại cả ra.
“Chạy… chạy mau!” — QUẢNG CÁO —
Không rõ là ai hét lên một tiếng hoảng sợ, nhưng nó lại giống như hồi chuông tan trường đánh tỉnh đám học sinh vẫn đang mơ ngủ, nháy mắt thúc giục các lão sinh nhanh chóng người nhảy, kẻ chạy, số khác không cẩn thận còn vấp té lăn xuống sườn núi cực kỳ chật vật trong khi tìm đường tránh lui.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khu vực trở nên cực kỳ hỗn loạn.
“...”
Năng lượng gợn sóng đến nhanh đi càng nhanh, sau khi tiếp xúc với sườn núi và lưu lại trên đó một cái khe dài hàng chục mét, sâu cũng phải đến nửa mét liền chậm rãi tiêu tán. Nhưng mà cho dù là như thế vẫn chẳng thấy bất kỳ ai dám thò đầu ra khỏi nơi ẩn nấp của mình.
Mãi một lúc sau không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, phía sau sườn núi mới bắt đầu ló ra mỗi lúc một nhiều… đầu người cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía giữa sân, nơi bây giờ đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Híttttt…
Nhìn đống loạn thạch bây giờ đã không có nổi lấy một khối thạch, trên mặt đất chỉ còn phủ kín đất và bụi do chỗ loạn thạch trước đó bị chấn nát mà thành, mọi người đều đồng loạt hít vào một ngụm khí… bụi.
“Đây là… do nữ hài kia gây ra?”
Ánh mắt vẫn mang theo vài phần ngây dại nhìn đống loạn thạch bị biến thành hình dáng hoang tàn như tận thế, đứng ở phía sườn núi, Sa Thiết nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Khuôn mặt đám người Tu Nham cũng cứng ngắc gật gật đầu, ánh mắt bất giác quét qua thân hình mảnh mai vẫn đang lơ lửng giữa trời, trong lòng nhịn không được tưởng tượng, nếu nàng dùng một chiêu này lên bọn họ lúc còn ở trong rừng, liệu rằng bọn họ có còn sống đến hiện tại hay không?
Nghĩ đến đây, toàn thân đám người trong ba tổ đội từng vây đánh Huân Nhi liền đổ mồ hôi lạnh không ngớt, ánh mắt nhìn về phía vị nàng giống như đang nhìn một loại quái vật nào đó.
“Cô nàng kia thực sự chỉ là một Đại Đấu Sư sao?” - Từ trong rung động hồi tỉnh lại, Sa Thiết bất đắc dĩ cười khổ: “Lực phá hoại này ít nhất cũng phải là cường giả lục tinh, thất tinh Đấu Linh mới làm ra được a.”
Mà nghe được mấy lời này, đám người Tu Nham cũng là tràn đầy cảm khái gật gật đầu.
“Đúng rồi, La Hầu đâu?”
“Kim Đế Phần Thiên Quyết - Kim Quang Phổ Chiếu”
Ooonggggg…
“Đến đây đi! Để ta xem rốt cục là mạnh đến mức độ nào!?”
Trong lòng thấp giọng gào thét, bên ngoài chỉ thấy cánh tay La Hầu vung lên, đấu khí trong cơ thể điên cuồng khởi động, cuồn cuộn không ngừng rót vào Hàn Thiết Côn. Mà theo đấu khí cấp tốc quán nhập vào, trên thân côn bắt đầu nổi lên một tầng băng sương dày đặc.
Đấu khí trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao, băng sương trên Hàn Thiết Côn cũng là càng ngày càng đậm, chỉ trong nháy mắt thanh thiết côn chỉ dày cỡ cánh tay người lớn đã biến thành một khối băng trụ thật lớn.
Hai tay nắm chặt Hàn Thiết Côn lúc này đã hoá thành khối băng dầy, sắc mặt La Hầu đang tái nhợt cũng thoáng hồng nhuận trở lại vì hưng phấn. Bỏ qua tính cách ngày càng “lãnh cảm hóa” vì bị đấu khí hệ Băng ảnh hưởng thời gian dài, thì sâu trong trái tim La Hầu, hắn vẫn là một tu luyện giả quyết chí tiến lên, vẫn là một người trẻ đầy dục huyết phấn chiến. Và ngày hôm nay, ngay tại nơi này, khi phải chiến đấu với đối thủ không chỉ xinh đẹp mà còn mạnh mẽ, thì chút cảm xúc đang dần bị mai một ấy rốt cuộc cũng tìm thấy điểm bùng nổ.
Hắn đã 200% sẵn sàng cho một kích quyết định thắng bại!
“Bạo cho ta!”
Một tiếng quát chói tai từ trong miệng La Hầu bạo rống ra, cùng lúc đó, hai cánh tay hắn cũng ôm chặt lấy băng trụ thật lớn, sau đó dùng hết sức bình sinh đập mạnh lên bầu trời, rõ ràng là muốn lấy cứng đối cứng với Hoàng Kim Thủ của Huân Nhi.
Băng trụ ẩn chứa kình khí cực kỳ mạnh mẽ, chỉ một cú vung đã khiến không khí ầm ầm rung động, đến mức mặt đất dưới chân đều vỡ tan thành vô số đường nứt. Ai đã từng xem hay chơi qua tựa game Asura's Wrath, phân cảnh boss Wyzen, sẽ hiểu tình huống của La Hầu lúc này.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
“Aaaaaa…”
Nhất thời, không - thời gian đều ngưng đọng trong một sát na. Ngay sau đó là…
Ầm! Xèo! Xì! Xì! Xì!
...hàng loạt tiếng nổ lớn như tiếng sấm bất thình lình vang lên bên trong đống loạn thạch. Vài người không sẵn sàng đều bị tiếng nổ này làm cho hai tai chấn động kêu lên ong ong không ngừng.
Vấn đề là tiếng nổ vang lên rồi, nhưng sóng năng lượng và các loại phong bạo lại chưa hề xuất hiện như mọi người dự đoán, mà ngược lại, tại nơi Hoàng Kim Thủ cùng Hàn Thiết Côn va chạm vậy mà lại không ngừng tản ra sương trắng và âm thanh xì xèo của băng - hoả tương đấu.
“Là sao!?” — QUẢNG CÁO —
“Rồi… kết quả đâu!?”
“Ai cho ta biết chuyện gì đang xảy ra được không?”
“...”
Tình cảnh có phần quỷ dị làm cho các khán giả đều không tránh khỏi kinh ngạc nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
m thanh nghị luận từ các khác giả càng lúc càng lớn và dày đặc hơn, còn trong khi đó ở giữa sân, nơi một màn sương trắng xuất hiện do băng - hỏa tương đấu che khuất tầm mắt mọi người, chỉ thấy khuôn mặt La Hầu lúc này đã đỏ rực lên, song chưởng run rẩy dữ dội khi hắn cố nắm thật chặt Hàn Thiết Trụ đang bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được tan rã về bản thể Hàn Thiết Côn của nó.
Bởi vì bàn tay trực tiếp nắm vào thân côn, cho nên La Hầu có thể cảm giác được một luồng nóng cháy cường đại đang ở bên đầu bên kia của màn sương không ngừng ăn mòn phòng ngự của hắn. Có thể tưởng tượng được chỉ chốc lát nữa thôi khi đấu khí ngưng kết ra băng sương tiêu hao hết, luồng khí nóng kia hoàn toàn sẽ bùng nổ… trên người hắn a!
Mặc dù trong lòng hiểu được điểm này, nhưng La Hầu lại không có bất kỳ biện pháp giải quyết nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn lớp băng trên Hàn Thiết Côn nhanh chóng tan rã, mà nhiệt độ trên thân côn truyền cũng là càng lúc càng tăng cao.
Xì… xì… xèooooo…
Lớp băng sương tạo thành Hàn Thiết Trụ chỉ duy trì không đến mười giây đồng hồ liền hoàn toàn tan rã, kéo theo đó là toàn thân thanh Hàn Thiết Côn nhanh chóng nóng rực lên, lấy một tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được chuyển từ màu trắng nguyên bản thành đỏ hỏn như que than rực lửa.
Hai tay siết lại, hàm răng cắn chặt, La Hầu cố gắng bảo trụ Hàn Thiết Côn chống đỡ Hoàng Kim Thủ được thêm khắc nào hay khắc đó. Đáng tiếc…
Xèooooo…
“Aaaaa…”
...đừng nói là một khắc, liền một giây đều là quá mức xa xỉ lúc này rồi.
Chỉ thấy bên trong mà sương trắng bất ngờ truyền ra một làn khói xanh khác biệt, theo sau đó là mùi da thịt cháy khét cùng tiếng kêu rên ẩn chứa đau đớn. Rốt cuộc thì La Hầu cũng không thể tiếp tục cố đấm ăn xôi nổi nữa, lúc này đành phải bất đắc dĩ buông tay khỏi thanh Hàn Thiết Côn đã biến thành than theo đúng nghĩa đen.
Hàn Thiết Côn rơi xuống mặt đất phát ra những âm thanh leng keng vang vọng, màu lửa đỏ trên thân nó bị hơi nước xung quanh làm dịu nên rất nhanh liền biến mất, thế nhưng trên thân thiết côn lại hiện rõ vô số vết nứt lan tràn. Hiển nhiên, thanh Hàn Thiết Côn vốn được chế tạo xa xỉ đã hoàn toàn biến thành một đống sắt vụn.
Nhưng mà lúc này La Hầu căn bản là không rảnh để đau lòng về vũ khí của mình, bởi vì ngay khi Hàn Thiết Côn rời khỏi tay, thì thứ duy nhất vừa to lớn, lại nóng rực tới đáng sợ đập vào tầm nhìn của hắn chính là… Hoàng Kim Thủ của Huân Nhi rồi!
“Rốt cuộc thì đây là đấu kỹ cấp bậc gì? Làm sao lại có thể cường đại đến thế này?” — QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy hình dáng của Hoàng Kim Thủ, trong lòng La Hầu không khỏi thoáng dâng một tia hoảng sợ. Vừa rồi hắn đã gần như vận dụng hết toàn lực hợp lại một kích, vậy mà chỉ làm cho hào quang vàng óng của bàn tay kia ảm đạm đi một chút xíu không hơn không kém.
Từ hình dáng nó lúc này đến xem, rõ ràng là không hề có một chút dao động nào a!
“Khốn kiếp! Đã như vậy…”
Trước đó đã không có thời gian tránh né, hiện tại thì càng không. La Hầu lúc này cũng chỉ còn biết cắn răng một cái, vội vội vàng vàng điều động số lượng đấu khí ít ỏi còn sót lại trong cơ thể, theo hai tay đan chéo trước mặt mà ngưng tụ thành một mặt lá chắn đơn giản.
Xem bộ dáng này là tính chuẩn bị được ăn cả, ngã về không rồi.
Trong khi La Hầu bị dồn vào đường cùng không thể không lấy mệnh tương bác, thì cùng lúc đó trên bầu trời, thủ chưởng đang giơ thẳng của Huân Nhi bỗng nhiên hơi cong lại, sau đó lần nữa đẩy mạnh về phía trước. Gương mặt xinh đẹp, thần thánh mà lạnh nhạt rốt cuộc cũng hiện lên ý cười.
Mà ngay tại thời điểm Huân Nhi vung tay, khuôn mặt của Tô trưởng lão cùng Khánh trưởng lão trên thạch đài bỗng nhiên biến sắc, lúc này đồng loạt đứng phắt dậy, ý đồ chạy đi cứu mạng La Hầu.
Chỉ là…
“Ngồi xuống!”
...một âm thanh lười biếng, lạnh nhạt nhưng đầy uy nghiêm không rõ từ đâu bất ngờ vang lên, vậy mà đem hai vị trưởng lão của nội viện Già Nam học viện… định trụ tại chỗ không thể cưỡng lại.
“Ta…”
“Ngươi…”
“Yêm tâm đi, ta đảm bảo sẽ không ai xảy ra vấn đề gì đâu.”
Sai một ly, đi một dặm. Hai vị trưởng lão bất ngờ bị cầm chân, đồng nghĩa với ý đồ cứu người của họ đã bị chậm trễ. Và chuyện gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Vù! Vù! Vù!
Một tiếng nổ mạnh vang lên giữa đống loạn thạch, theo sau bởi rung chuyển dữ dội, phong bạo kinh hoàng và một vòng năng lượng khủng bố hình sóng điên cuồng khuếch tán ra, xung quanh. Những nơi ba động đi qua, nham thạch đều bị cày lên tung tóe, sau đó lập tức bị chấn nát thành bột phấn, cảnh tượng làm cho mấy tên lão sinh ở trên sườn núi cũng trừng to mắt hoảng sơ, người thì dại cả ra.
“Chạy… chạy mau!” — QUẢNG CÁO —
Không rõ là ai hét lên một tiếng hoảng sợ, nhưng nó lại giống như hồi chuông tan trường đánh tỉnh đám học sinh vẫn đang mơ ngủ, nháy mắt thúc giục các lão sinh nhanh chóng người nhảy, kẻ chạy, số khác không cẩn thận còn vấp té lăn xuống sườn núi cực kỳ chật vật trong khi tìm đường tránh lui.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khu vực trở nên cực kỳ hỗn loạn.
“...”
Năng lượng gợn sóng đến nhanh đi càng nhanh, sau khi tiếp xúc với sườn núi và lưu lại trên đó một cái khe dài hàng chục mét, sâu cũng phải đến nửa mét liền chậm rãi tiêu tán. Nhưng mà cho dù là như thế vẫn chẳng thấy bất kỳ ai dám thò đầu ra khỏi nơi ẩn nấp của mình.
Mãi một lúc sau không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, phía sau sườn núi mới bắt đầu ló ra mỗi lúc một nhiều… đầu người cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía giữa sân, nơi bây giờ đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Híttttt…
Nhìn đống loạn thạch bây giờ đã không có nổi lấy một khối thạch, trên mặt đất chỉ còn phủ kín đất và bụi do chỗ loạn thạch trước đó bị chấn nát mà thành, mọi người đều đồng loạt hít vào một ngụm khí… bụi.
“Đây là… do nữ hài kia gây ra?”
Ánh mắt vẫn mang theo vài phần ngây dại nhìn đống loạn thạch bị biến thành hình dáng hoang tàn như tận thế, đứng ở phía sườn núi, Sa Thiết nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Khuôn mặt đám người Tu Nham cũng cứng ngắc gật gật đầu, ánh mắt bất giác quét qua thân hình mảnh mai vẫn đang lơ lửng giữa trời, trong lòng nhịn không được tưởng tượng, nếu nàng dùng một chiêu này lên bọn họ lúc còn ở trong rừng, liệu rằng bọn họ có còn sống đến hiện tại hay không?
Nghĩ đến đây, toàn thân đám người trong ba tổ đội từng vây đánh Huân Nhi liền đổ mồ hôi lạnh không ngớt, ánh mắt nhìn về phía vị nàng giống như đang nhìn một loại quái vật nào đó.
“Cô nàng kia thực sự chỉ là một Đại Đấu Sư sao?” - Từ trong rung động hồi tỉnh lại, Sa Thiết bất đắc dĩ cười khổ: “Lực phá hoại này ít nhất cũng phải là cường giả lục tinh, thất tinh Đấu Linh mới làm ra được a.”
Mà nghe được mấy lời này, đám người Tu Nham cũng là tràn đầy cảm khái gật gật đầu.
“Đúng rồi, La Hầu đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.