Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 160: Ngoại truyện: Viêm Lợi(1)
ThiênTôn
15/03/2021
Trên nóc của một ngôi nhà cách phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tổng bộ, nơi Tiêu Thiên vừa gặp gỡ rồi đạt thành thỏa thuận với Nhã Phi một khoảng khá xa, hai siêu cường giả Đấu Hoàng là Gia Lão và Pháp Mã vẫn đang âm thầm theo dõi Viêm Lợi, ý đồ tìm ra mục đích cũng như các sắp xếp của gã Phó hội trưởng Luyện Dược Sư công hội Xuất Vân Đế Quốc này tại Đế Đô.
Bên trong căn phòng.
“Mẹ kiếp! Biến trở về dung mạo cũ vẫn là thoải mái hơn, chí ít còn có thể phát huy được trăm phần trăm thực lực của mình.” - Cảm thụ được bên trong cơ thể lưu chuyển cuồn cuộn đấu khí, gương mặt già nua lúc nào cũng đăm chiêu như cha chết của Viêm Lợi rốt cuộc cũng giãn ra được chút ít.
Buổi chiều xuất hiện trên đại hội là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi với chiều cao không nổi bật, nhưng Viêm Lợi của hiện tại vậy mà lại bằng cách nào đó… “biến hình” thành một trung niên đại hán. Đáng nói là, theo dung mạo của hắn thay đổi, một luồng hơi thở hùng hồn mơ hồ mang theo uy thế của cường giả Đấu Vương cũng nhanh chóng cũng bành trướng ra bên ngoài cơ thể.
Tuy rằng chưa phải là Đấu Vương chân chính, bởi vì nếu thực sự là cường giả Đấu Vương hắn sẽ biết cách khống chế cộng hưởng của đấu khí bản thân với thiên địa, nhưng từ uy thế hiện hữu đến xem, ít nhất thực lực Viêm Lợi cũng phải tầm thất tinh, thậm chí bát tinh Đấu Linh chứ chẳng đùa.
Chỉ là… giây lát sau hưng phấn khi thực lực trở lại, Viêm Lợi giống như nhớ tới cái gì, lúc này bỗng nhiên bước nhanh đi tới bên cạnh giường và lấy ra từ phía sau rèm ngủ một sợi dây màu đen nhỏ như sợi cước câu cá, sau đó nhẹ nhàng lay động.
“Hỏng rồi!” - Trên nóc nhà, nhìn thấy Viêm Lợi kéo sợi dây, sắc mặt Gia Lão và Pháp Mã đều khẽ biến.
Nguyên nhân là bởi sợi dây trong tay Viêm Lợi, tạm gọi là A, thế nhưng mà lại nối với một sợi dây B khác, vốn được buộc ngang trần nhà chung với hai chiếc chuông nhỏ có tác dụng rung lên cảnh báo khi có người lén lút đáp xuống nóc nhà.
Vấn đề nằm ở chỗ, hai chiếc chuông nhỏ đáng thương kia… sớm đã bị Gia Lão chấn thành bụi phấn khi hắn và Pháp Mã đến nơi này rồi còn đâu. Hay nói cách khác, bởi vì Viêm Lợi kéo dây nhưng chuông không kêu, nên việc hai người trốn trên nóc nhà rình hắn xem như chính thức bại lộ rồi!
“Nguy!” - Không có bất kỳ tiếng chuông nào vang lên, thậm chí sợi dây đều bị giật xuống, trong lòng Viêm Lợi lập tức dâng lên một cỗ bất an thôi thúc hắn bùng nổ thực lực bát tinh Đấu Linh của mình để vọt thẳng ra phía cửa, đồng thời cũng không quên quát lên một tiếng chói tai: “Ai ở phía trên?”
Tiếng quát này thoạt nghe tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng thực chất là lại có mục đích… báo động cho hàng xóm láng giềng. Dù sao Đế Đô cũng đang trong thời kỳ phi thường bởi Đại hội Luyện Dược Sư, chỉ cần nơi nào xuất hiện tình huống gây rối trật tự công cộng, Thành Vệ Quân rất nhanh liền sẽ có mặt để giải quyết thôi.
Trong bối cảnh đối phương đã có bản lĩnh phát hiện và vô hiệu hóa hệ thống báo động mà bản thân không hề hay biết gì, thì một kẻ sống đến nay đã ngót ngót năm mươi nồi bánh chưng như Viêm Lợi có thừa khôn ngoan để hiểu rằng ai đó ở trên nóc nhà kia chắc chắn là mạnh hơn hắn rất nhiều.
Nói cách khác, lúc này không kêu cứu còn chờ đến bao giờ nữa!
“Đã không thể tiếp tục im lặng xem, vậy thì… động thủ!” - Nghe được tiếng quát, Gia Lão cười lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, thân thể nháy mắt liền biến mất. Gần như ngay lập tức sau đó, Pháp Mã cũng hóa thành một trận thanh phong hòa vào hư vô như chưa từng tồn tại qua.
Trong phòng, ngay khi chỉ cách cửa sổ vài bước chân, sắc mặt Viêm Lợi bỗng nhiên biến đổi. Thân hình đang lao nhanh về phía trước của hắn bỗng nhiên dừng lại, cùng lúc đó bàn tay hung hăng đập mạnh vào cột trụ phòng, mượn phản lực đẩy ngược thân thể hắn lướt ngang một đoạn.
×
— QUẢNG CÁO —
Tạch! Ầm!
May cho hắn là phản ứng nhanh, chứ chậm thêm nửa giây nữa là hạ tràng hẳn sẽ không kém cái cửa sổ đã bị kình khí bá đạo chấn tan thành phấn vụn kia bao nhiêu đâu.
“Ai?” - Đương nhiên, Viêm Lợi cũng không phải loại người ăn chay. Suýt chết dù sao cũng chỉ là suýt thôi chứ chưa có chết thật, nên là thua người không thua khí thế, cứ phải quát lớn cho hàng xóm báo động dùm đã rồi tính tiếp.
Đáng tiếc, người ở bên ngoài giống như không hề quan tâm đến tiếng quát của Viêm Lợi, chỉ thấy thứ gì đó giống như tay áo được phất lên, một luồng đấu khí cuồng mãnh xen lẫn những âm thanh bạo liệt như tiếng sấm rền nhanh chóng cuốn ngang căn phòng để nhắm thẳng vào tên gián điệp tài cao gan lớn này.
Ngoài lề một chút thì bởi vì âm thanh giống như tiếng sấm kia quá lớn, đến mức các đồ vật làm bằng thủy tinh trong phòng đều bị chấn tới vỡ vụn, nên tiếng hét lớn của Viêm Lợi có vẻ như chẳng đâu vào đâu rồi. Nói cách khác, không phải người bên ngoài không để ý hắn liên tục gào thét, mà là có tự tin dùng thủ đoạn khác lấn át tiếng kêu a.
Sắc mặt âm trầm nhìn bóng người bất ngờ tập kích mình, năm ngón tay Viêm Lợi khép chặt thành hình thủ đao, đấu khí màu đỏ sẫm như máu, hừng hực như lửa bốc lên hóa thành một lưỡi đao mang chém thẳng về phía đối phương.
“Hỏa Diễm Đao - Tàn Dương Huyết”
Đao mang dễ dàng xẻ luồng đấu khí đi tiên phong trước đó ra làm đôi, sau đó thể không thể cản tiếp tục nhắm thẳng bóng người đã lao qua cửa chính chém tới
“Hừ! Lấy trứng chọi đá!” - Nhìn thấy “gián điệp” vậy mà không biết tự lượng sức mình đi ngạnh kháng, bóng người không khỏi cười lạnh một tiếng châm chọc. Cùng lúc đó…
“Phi Ưng Khiếu Thiên Trảo”
...bàn tay khô đét lần đầu tiên chính thức bạo lộ để bắn ra một luồng đấu khí hình ưng trảo.
Đáng nói là, ưng trảo kia không chỉ lớn hơn về thế, mạnh hơn về lực đơn giản như vậy, mà xung quanh nó còn ẩn hiện từng vòng kình khí rung động và những âm thanh như tiếng sấm cực kỳ bá đạo.
Bỏ qua khác biệt về chiều sâu có thể nhìn thấy được bằng mắt thường giữa hai công kích, thì thân là một môn đấu kỹ mang theo sự sắc bén của trảo công, nhưng lại xen lẫn sự quỷ dị khó phòng của âm ba công; là âm ba công, nhưng lại được phát ra bằng cánh tay chứ không phải từ miệng, ngắn gọn như thế thôi đã thấy độ khó luyện và yêu cầu khống chế đấu khí tinh chuẩn tới biến thái của chiêu Phi Ưng Khiếu Thiên Trảo này rồi a!
Chênh lệch quá lớn về cả chất, lẫn tượng giúp ưng trảo vừa tiếp xúc với đao mang liền phân được thắng bại. Chỉ thấy trong sát na va chạm, hỏa diễm đao mang giống như “trứng chọi đá” theo đúng nghĩa đen, tồn tại chưa tới một giây liền bị ưng trảo bóp nát thành từng điểm ánh sáng lấp lánh trong không khí.
Bị tập kích bất ngờ vốn đã bất lợi, thậm chí một kích nén giận của bản thân vậy mà cũng vô cùng dễ dàng bị đối phương đánh cho không còn manh giáp, Viêm Lợi hoàn toàn không còn thủ đoạn khác để phòng ngự chứ đừng nói gì tới phản công, lúc này chỉ còn biết dồn được bao nhiêu đấu khí về hai tay thì dồn rồi dùng chúng đan chéo trước mặt bảo vệ phần đầu và cắn răng nhận một kích trúng chính diện mà thôi.
×
— QUẢNG CÁO —
Ầm!
Xoẹttttt…
Rắc!
“Hộc!”
Âm thanh va chạm nổ vang, theo sau bởi tiếng vật nặng trượt dài trên nền nhà tới khi va vào thứ gì đó khiến chúng gãy nát và ai đó thở hắt ra một hơi mới dừng lại. Sau lượt so chiêu thứ nhất, mặt đất cứ thế bị cày ra hai rãnh sâu cùng một đường máu tươi tô điểm.
“Pháp Mã, ngươi dám giết ta, Luyện Dược Sư công hội các ngươi cũng không xong đâu!” - Nhìn bóng người lại muốn mạnh mẽ tấn công mình lần nữa, Viêm Lợi gấp đến độ không kịp lau vết máu trên khóe miệng, cứ thế trầm mặt quát lớn.
Tiếng quát lên chói tai làm cho thế công của bóng người chợt dừng lại, nhưng ngay sau đó, sát khí âm lãnh lại bốc lên, ưng trảo lần nữa lao tới hung mãnh hơn, rõ ràng là muốn đoạt mạng Viêm Lợi ngay tại đương trường.
Đáng tiếc, ngay khi bóng người muốn giải quyết nhanh gọn vụ việc này, thì…
“Gia lão đầu, chờ đã!”
...một tiếng quát khác lại bất thình lình vang lên. Lần này mới là của Pháp Mã.
“Quả nhiên là ngươi!”
Bên trong căn phòng.
“Mẹ kiếp! Biến trở về dung mạo cũ vẫn là thoải mái hơn, chí ít còn có thể phát huy được trăm phần trăm thực lực của mình.” - Cảm thụ được bên trong cơ thể lưu chuyển cuồn cuộn đấu khí, gương mặt già nua lúc nào cũng đăm chiêu như cha chết của Viêm Lợi rốt cuộc cũng giãn ra được chút ít.
Buổi chiều xuất hiện trên đại hội là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi với chiều cao không nổi bật, nhưng Viêm Lợi của hiện tại vậy mà lại bằng cách nào đó… “biến hình” thành một trung niên đại hán. Đáng nói là, theo dung mạo của hắn thay đổi, một luồng hơi thở hùng hồn mơ hồ mang theo uy thế của cường giả Đấu Vương cũng nhanh chóng cũng bành trướng ra bên ngoài cơ thể.
Tuy rằng chưa phải là Đấu Vương chân chính, bởi vì nếu thực sự là cường giả Đấu Vương hắn sẽ biết cách khống chế cộng hưởng của đấu khí bản thân với thiên địa, nhưng từ uy thế hiện hữu đến xem, ít nhất thực lực Viêm Lợi cũng phải tầm thất tinh, thậm chí bát tinh Đấu Linh chứ chẳng đùa.
Chỉ là… giây lát sau hưng phấn khi thực lực trở lại, Viêm Lợi giống như nhớ tới cái gì, lúc này bỗng nhiên bước nhanh đi tới bên cạnh giường và lấy ra từ phía sau rèm ngủ một sợi dây màu đen nhỏ như sợi cước câu cá, sau đó nhẹ nhàng lay động.
“Hỏng rồi!” - Trên nóc nhà, nhìn thấy Viêm Lợi kéo sợi dây, sắc mặt Gia Lão và Pháp Mã đều khẽ biến.
Nguyên nhân là bởi sợi dây trong tay Viêm Lợi, tạm gọi là A, thế nhưng mà lại nối với một sợi dây B khác, vốn được buộc ngang trần nhà chung với hai chiếc chuông nhỏ có tác dụng rung lên cảnh báo khi có người lén lút đáp xuống nóc nhà.
Vấn đề nằm ở chỗ, hai chiếc chuông nhỏ đáng thương kia… sớm đã bị Gia Lão chấn thành bụi phấn khi hắn và Pháp Mã đến nơi này rồi còn đâu. Hay nói cách khác, bởi vì Viêm Lợi kéo dây nhưng chuông không kêu, nên việc hai người trốn trên nóc nhà rình hắn xem như chính thức bại lộ rồi!
“Nguy!” - Không có bất kỳ tiếng chuông nào vang lên, thậm chí sợi dây đều bị giật xuống, trong lòng Viêm Lợi lập tức dâng lên một cỗ bất an thôi thúc hắn bùng nổ thực lực bát tinh Đấu Linh của mình để vọt thẳng ra phía cửa, đồng thời cũng không quên quát lên một tiếng chói tai: “Ai ở phía trên?”
Tiếng quát này thoạt nghe tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng thực chất là lại có mục đích… báo động cho hàng xóm láng giềng. Dù sao Đế Đô cũng đang trong thời kỳ phi thường bởi Đại hội Luyện Dược Sư, chỉ cần nơi nào xuất hiện tình huống gây rối trật tự công cộng, Thành Vệ Quân rất nhanh liền sẽ có mặt để giải quyết thôi.
Trong bối cảnh đối phương đã có bản lĩnh phát hiện và vô hiệu hóa hệ thống báo động mà bản thân không hề hay biết gì, thì một kẻ sống đến nay đã ngót ngót năm mươi nồi bánh chưng như Viêm Lợi có thừa khôn ngoan để hiểu rằng ai đó ở trên nóc nhà kia chắc chắn là mạnh hơn hắn rất nhiều.
Nói cách khác, lúc này không kêu cứu còn chờ đến bao giờ nữa!
“Đã không thể tiếp tục im lặng xem, vậy thì… động thủ!” - Nghe được tiếng quát, Gia Lão cười lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, thân thể nháy mắt liền biến mất. Gần như ngay lập tức sau đó, Pháp Mã cũng hóa thành một trận thanh phong hòa vào hư vô như chưa từng tồn tại qua.
Trong phòng, ngay khi chỉ cách cửa sổ vài bước chân, sắc mặt Viêm Lợi bỗng nhiên biến đổi. Thân hình đang lao nhanh về phía trước của hắn bỗng nhiên dừng lại, cùng lúc đó bàn tay hung hăng đập mạnh vào cột trụ phòng, mượn phản lực đẩy ngược thân thể hắn lướt ngang một đoạn.
×
— QUẢNG CÁO —
Tạch! Ầm!
May cho hắn là phản ứng nhanh, chứ chậm thêm nửa giây nữa là hạ tràng hẳn sẽ không kém cái cửa sổ đã bị kình khí bá đạo chấn tan thành phấn vụn kia bao nhiêu đâu.
“Ai?” - Đương nhiên, Viêm Lợi cũng không phải loại người ăn chay. Suýt chết dù sao cũng chỉ là suýt thôi chứ chưa có chết thật, nên là thua người không thua khí thế, cứ phải quát lớn cho hàng xóm báo động dùm đã rồi tính tiếp.
Đáng tiếc, người ở bên ngoài giống như không hề quan tâm đến tiếng quát của Viêm Lợi, chỉ thấy thứ gì đó giống như tay áo được phất lên, một luồng đấu khí cuồng mãnh xen lẫn những âm thanh bạo liệt như tiếng sấm rền nhanh chóng cuốn ngang căn phòng để nhắm thẳng vào tên gián điệp tài cao gan lớn này.
Ngoài lề một chút thì bởi vì âm thanh giống như tiếng sấm kia quá lớn, đến mức các đồ vật làm bằng thủy tinh trong phòng đều bị chấn tới vỡ vụn, nên tiếng hét lớn của Viêm Lợi có vẻ như chẳng đâu vào đâu rồi. Nói cách khác, không phải người bên ngoài không để ý hắn liên tục gào thét, mà là có tự tin dùng thủ đoạn khác lấn át tiếng kêu a.
Sắc mặt âm trầm nhìn bóng người bất ngờ tập kích mình, năm ngón tay Viêm Lợi khép chặt thành hình thủ đao, đấu khí màu đỏ sẫm như máu, hừng hực như lửa bốc lên hóa thành một lưỡi đao mang chém thẳng về phía đối phương.
“Hỏa Diễm Đao - Tàn Dương Huyết”
Đao mang dễ dàng xẻ luồng đấu khí đi tiên phong trước đó ra làm đôi, sau đó thể không thể cản tiếp tục nhắm thẳng bóng người đã lao qua cửa chính chém tới
“Hừ! Lấy trứng chọi đá!” - Nhìn thấy “gián điệp” vậy mà không biết tự lượng sức mình đi ngạnh kháng, bóng người không khỏi cười lạnh một tiếng châm chọc. Cùng lúc đó…
“Phi Ưng Khiếu Thiên Trảo”
...bàn tay khô đét lần đầu tiên chính thức bạo lộ để bắn ra một luồng đấu khí hình ưng trảo.
Đáng nói là, ưng trảo kia không chỉ lớn hơn về thế, mạnh hơn về lực đơn giản như vậy, mà xung quanh nó còn ẩn hiện từng vòng kình khí rung động và những âm thanh như tiếng sấm cực kỳ bá đạo.
Bỏ qua khác biệt về chiều sâu có thể nhìn thấy được bằng mắt thường giữa hai công kích, thì thân là một môn đấu kỹ mang theo sự sắc bén của trảo công, nhưng lại xen lẫn sự quỷ dị khó phòng của âm ba công; là âm ba công, nhưng lại được phát ra bằng cánh tay chứ không phải từ miệng, ngắn gọn như thế thôi đã thấy độ khó luyện và yêu cầu khống chế đấu khí tinh chuẩn tới biến thái của chiêu Phi Ưng Khiếu Thiên Trảo này rồi a!
Chênh lệch quá lớn về cả chất, lẫn tượng giúp ưng trảo vừa tiếp xúc với đao mang liền phân được thắng bại. Chỉ thấy trong sát na va chạm, hỏa diễm đao mang giống như “trứng chọi đá” theo đúng nghĩa đen, tồn tại chưa tới một giây liền bị ưng trảo bóp nát thành từng điểm ánh sáng lấp lánh trong không khí.
Bị tập kích bất ngờ vốn đã bất lợi, thậm chí một kích nén giận của bản thân vậy mà cũng vô cùng dễ dàng bị đối phương đánh cho không còn manh giáp, Viêm Lợi hoàn toàn không còn thủ đoạn khác để phòng ngự chứ đừng nói gì tới phản công, lúc này chỉ còn biết dồn được bao nhiêu đấu khí về hai tay thì dồn rồi dùng chúng đan chéo trước mặt bảo vệ phần đầu và cắn răng nhận một kích trúng chính diện mà thôi.
×
— QUẢNG CÁO —
Ầm!
Xoẹttttt…
Rắc!
“Hộc!”
Âm thanh va chạm nổ vang, theo sau bởi tiếng vật nặng trượt dài trên nền nhà tới khi va vào thứ gì đó khiến chúng gãy nát và ai đó thở hắt ra một hơi mới dừng lại. Sau lượt so chiêu thứ nhất, mặt đất cứ thế bị cày ra hai rãnh sâu cùng một đường máu tươi tô điểm.
“Pháp Mã, ngươi dám giết ta, Luyện Dược Sư công hội các ngươi cũng không xong đâu!” - Nhìn bóng người lại muốn mạnh mẽ tấn công mình lần nữa, Viêm Lợi gấp đến độ không kịp lau vết máu trên khóe miệng, cứ thế trầm mặt quát lớn.
Tiếng quát lên chói tai làm cho thế công của bóng người chợt dừng lại, nhưng ngay sau đó, sát khí âm lãnh lại bốc lên, ưng trảo lần nữa lao tới hung mãnh hơn, rõ ràng là muốn đoạt mạng Viêm Lợi ngay tại đương trường.
Đáng tiếc, ngay khi bóng người muốn giải quyết nhanh gọn vụ việc này, thì…
“Gia lão đầu, chờ đã!”
...một tiếng quát khác lại bất thình lình vang lên. Lần này mới là của Pháp Mã.
“Quả nhiên là ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.